Chương 1573
DÙ CHỊ TA CÓ MỀM LÒNG VỚI TÔI THÌ TÔI CŨNG SẼ KHÔNG NƯƠNG TAY
Nhạc phu nhân đúng là đang lừa hắn, nhưng bà vẫn cứ phải cố tự lừa mình tin vào điều đó: “Tôi không lừa cậu làm gì, đây chính là những gì mà Thanh Ti nói. Nó nói trước đây khi còn ở Yến gia, cậu là người ít bắt nạt nó nhất, nó còn nói cậu là đứa trẻ duy nhất của Yến gia còn giữ được một chút lương thiện trong lòng.”
Yến Minh Tu đột nhiên hất tung nến trên bàn xuống, cây nến văng ra, ngọn nến tắt ngúm, trong phòng lâm vào một mảnh tối đen.
“A… Lương thiện sao? Người đầu tiên chị ta ra tay là tôi, ý nghĩ đầu tiên của tôi khi tỉnh lại trên giường bệnh chính là phải bắt lấy Yến Thanh Ti, phải hỏi rõ xem tại sao chị ta muốn giết tôi?”
Trong phòng rất lạnh, Nhạc phu nhân ôm lấy cánh tay,n ói: “Cậu có biết mẹ của Thanh Ti và cha mẹ cậu có ân oán với nhau thế nào không? Nếu cậu không biết thì tôi phải nói cho cậu nghe, còn nếu cậu đã biết thì tôi không cần nói gì nữa. Cha mẹ cậu, chị gái cậu, cô ruột của cậu, các người hết lần này tới lần khác trút hết mọi hành hạ, đau đớn lên người Thanh Ti, còn nhiều hơn cậu hiện tại mấy chục lần.”
Yến Minh Tu không nói chuyện, Nhạc phu nhân thử thăm dò bằng cách nói về chuyện ân oán giữa mẹ Yến Thanh Ti và Yến gia.
“Lúc trước Yến Thanh Ti cũng gần như không có đường sống. Cha mẹ cậu luôn cho người đuổi giết nó, nó muốn sống thì phải làm người xấu thôi. Lúc nó đối phó với cậu so với cậu bây giờ còn gian nan hơn nhiều, thù hận và tuyệt vọng làm cho nó không có đường đi, nó chỉ có thể kiên trì chống đỡ. Cậu là người của Yến gia, cho nên… cậu cũng là kẻ thù của nó. Nhưng sau đó, Yến gia xảy ra chuyện dù có liên quan tới Thanh Ti đi chăng nữa thì cha mẹ cậu cũng là bị trừng phạt đúng người đúng tôi. Huống chi, cái chết của họ thì liên quan gì tới Thanh Ti, họ đều bị người của Diệp gia giết, cũng chính là người của đằng ngoại nhà cậu. Nếu cậu muốn báo thù thì cũng không nên tìm Thanh Ti.”
Tay Yến Minh Tu dần siết chặt lại, hắn cười châm chọc: “Không ngờ bà còn có bản lĩnh đổi trắng thay đen. Bà cũng chỉ muốn giải vây cho Yến Thanh Ti chứ gì. Dù bà có nói gì thì chị ta vẫn là kẻ thù của tôi, ai cũng không thay đổi được.”
Nhạc phu nhân cắn răng, nói: “Nếu cậu thật sự gian ngoan mất linh thì tôi chẳng thể nói thêm gì nữa, tôi chỉ có thể nói, Thanh Ti nhìn nhầm cậu rồi. Cậu căn bản không phải người đáng để con bé mềm lòng.”
“Bà nói đúng, tôi đã nói rồi, người của Yến gia không ai tốt cả, dù chị ta có mềm lòng với tôi thì tôi cũng sẽ không nương tay.”
Yến Minh TuT đứng dậy, bỏ lại một câu rồi xoay người rời đi.
Cửa phòng đóng lại cái rầm, Nhạc phu nhân ngã xuống sô pha. Bà nên làm gì bây giờ? Làm sao để trốn đi được đây?
Yến Minh Tu rời khỏi phòng giam giữ Nhạc phu nhân, cả người rối loạn.
Hắn che ánh mắt mình lại, đi qua đi lại trong phòng.
Hắn không ngừng nói với bản thân không được phân tâm, hắn không thể vì mấy câu của bà già kia mà lung lay được. Bà ấy nói dối, nhất định là nói dối, loại người như Yến Thanh Ti sao có thể cảm thấy hắn là người tốt, sao có thể mềm lòng với hắn chứ?
Nhưng… dù vậy, trong lòng Yến Minh Tu bỗng nhiên thấy sợ hãi. Hắn lo lắng mình sẽ bị phân tâm, sẽ bị ảnh hưởng.
Do dự một chút, hắn gọi điện thoại.
“Cô nghĩ cách thông báo cho Yến Thanh Ti biết là mẹ chồng chị ta đang ở trong tay tôi, bảo chị ta một mình tới gặp tôi, nếu không… cứ chờ nhặt xác của Tô Ngưng Mi đi.”
/1992
|