Chương 1628PHÒNG CHÁY, PHÒNG TRỘM, PHÒNG CẢ BẠN TRAI THÂN
Nhạc Thính Phong ôm cô vào lòng, nghiêm trang nói: “Anh chỉ biết phòng cháy, phòng trộm, phòng bạn thân, bạn thân nam cũng thế thôi.”
Yến Thanh Ti không biết, nhưng anh biết.
Cô coi Arthur là bạn thân, người ta lại một lòng coi cô là hồng nhan.
Nhưng, chuyện này anh sẽ không bao giờ nói cho Yến Thanh Ti biết.
Nhạc Thính Phong vuốt ve mặt Yến Thanh Ti, nói: “Mọi chuyện đã xong rồi, trong nhà cũng thái bình, đêm nay có thể ngủ ngon. Bà xã, hôm nay em vất vả rồi, mau ngủ đi.”
Hết thảy đều đã kết thúc, nguy cơ cũng tan đi, Yến Thanh Ti buông lỏng tâm tình.
“Ừ… em ngủ đây!”
“Ngủ đi!”
Yến Thanh Ti nhắm mắt lại, nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.
Nhạc Thính Phong cúi đầu hôn lên mặt cô một chút, phân phó lái xe tăng nhiệt độ điều hòa lên.
Tuyết vẫn rơi, trên đường được phủ kín một tầng tuyết trắng. Nhạc Thính Phong cảm thấy đêm nay tuyết rơi thật đẹp.
Trên mặt anh hiện lên vẻ tươi cười, rốt cuộc cũng hết năm rồi…
…
Thư ký đưa Arthur đi vào bệnh viện, đứng ở bên ngoài thấy Hạ An Lan đắp chăn cho Nhạc phu nhân dỗ dành bà một hồi như dỗ dành con gái của mình vậy.
Nhạc phu nhân nắm lấy tay Hạ An Lan, muốn xác nhận lại một lần: “Hai đứa nó không sao thật chứ?”
Bà đã tỉnh lại được một lúc, Hạ An Lan kể hết mọi chuyện cho bà nghe, nhưng trong lòng bà vẫn còn sợ hãi.
Hạ An Lan rất kiên nhẫn: “Không sao, đã về nhà nghỉ ngơi rồi. Chúng muốn tới đây nhưng vì đã quá muộn, Thanh Ti cần nghỉ ngơi nên anh bảo bọn nó về trước.”
Nhạc phu nhân thở phào một hơi: “Vậy là tốt rồi… Nửa cái mạng của em cũng bị dọa suýt mất rồi.”
“Do anh không tốt, sau này nhất định sẽ bảo vệ cho mọi người.”
Nhạc phu nhân liếc nhìn ông một cái, nói: “Cho dù những gì anh vừa nói là thật thì em vẫn còn nhớ những lời anh nói trước đó đấy.”
“Được, ngày mai em muốn sầu riêng thì sầu riêng, bàn chông thì bàn chông, được chưa?”
Nhạc phu nhân chẹp miệng: “Thế còn nghe được…”
Nói xong, bà thấy Arthur đứng ngoài cửa nhìn hai người thì giật giật ống tay áo của ông: “Tìm anh kìa.”
Hạ An Lan không nhìn cũng biết là ai: “Anh đi một chút rồi quay lại, em ngủ đi.”
Nhạc phu nhân gật đầu.
Hạ An Lan đi ra ngoài, dẫn Arthur vào phòng bệnh bên cạnh.
Arthur nói: “Đây mới là bộ mặt chân thực nhất của ông?”
“Không, bộ mặt chân chính của tôi chính là đối mặt với mỗi kiểu người thì có một mặt khác nhau.”
Arthur gật đầu: “Tôi hiểu.”
“Ngồi đi.” Hạ An Lan chỉ vào ghế dựa, Arthur ngồi xuống.
Hạ An Lan cân nhắc một chút rồi nói: “Cậu biết tôi tìm cậu là muốn hỏi chuyện gì. Đại khái là nói về chuyện từ thời bà nội cậu đi. Tên bà ấy là Chu Phượng Khanh phải không?”
Arthur lắc đầu: “Tôi không biết tên tiếng Trung của bà, bà chưa từng nói gì với tôi, ông nội tên gọi bà là Isabella.”
Hạ An Lan cầm lấy một quyển album trên bàn, lấy ra từ trong đó một tấm ảnh đen trắng: “Là bà ấy đúng không?”
“Đúng, bà nội lúc còn trẻ đúng là như thế này, rất giống.”
Hạ An Lan tiếp tục nói: “Khoảng 60 năm trước bà ấy tới nước M, gặp ông nội cậu. Sau khi ông nội cậu mất, bà ấy đã điều hành thế lực của ông cậu.”
Arthur cười nhe: “Bà nội đúng là người cầm quyền đằng sau, cha tôi chỉ là người ra mặt thôi.”
Hạ An Lan buồn bã nói: “Đúng thế, bà nội cậu rất giỏi, hại cả đời em gái tôi, đến hôm nay tôi mới tìm ra bí ẩn này.”
/1992
|