Chương 1636XIN CHÀO HẠ PHU NHÂN, TÔI LÀ CHỒNG CỦA BÀ
Nhạc phu nhân gật đầu, ánh mắt nóng lên.
Đúng thế, không thể phí hoài thời gian nữa, bọn họ còn có được bao nhiêu năm nữa đâu?
Chuyện ngày hôm nay làm bà hiểu ra một điều, chuyện sống chết đôi khi chỉ cách nhau một giây, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Nếu thật sự ngày mai phải chết thì bà cũng muốn trở thành vợ của người mà mình thích nhất, nếu không chết, bà cũng không muốn mang cái danh Nhạc phu nhân này nữa.
Trước khi làm thủ tục, quản lí Vương rửa tay thật sạch, lau thật khô, nếu có huân hương ở đây nhất định ông ta phải xông một chút mới được.
Chuyện này rất trịnh trọng, rất trịnh trọng đó…
Lúc nhìn Hạ An Lan cầm bút điền vào tờ khai, Vương Thính Trường kích động không thể hát vang một câu, trong các người, có ai may mắn được làm chứng hôn cho ngài tổng thống như tôi không?
Giờ này cục dân chính không một bóng người, Ngự Trì và thư ký đều đứng phía sau, nhìn Hạ An Lan viết từng chữ một, còn cẩn thận hơn lúc ông xử lý chuyện quốc gia đại sự.
Tuy rằng lại thêm một đêm nữa không nghỉ ngơi, nhưng có thể chứng kiến tiên sinh đăng kí kết hôn cũng thật đáng giá.
Bọn họ chưa từng nghĩ, ngài tổng thống độc thân đến tuổi này rồi mà vẫn còn giống như những người trẻ tuổi, biết yêu, lấy vợ.
Aizz… tiên sinh đã kết hôn rồi, bỗng nhiên muốn tìm một em gái hẹn hò quá đi!
Thủ tục đăng kí kết hôn Vương Thính Trường đã thuộc làu làu, với ông ta mà nói, chuyện này dù nhắm mắt mà làm cũng không có sai sót gì.
Nhưng đây là thủ tục kết hôn của ngài tổng thống đấy, phải cẩn thận, nhất định phải cẩn thận.
Sau khi kiểm tra thấy không có sai sót gì nữa, ông ta dẫn hai người đi chụp ảnh.
Ông ta nói với Hạ An Lan: “Tiên sinh, phu nhân, hai vị yên tâm, tuy tôi không phải nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng tôi đã chụp ảnh vài thập niên rồi, nhất định sẽ chụp cho hai vị một tấm thật đẹp.”
Nhìn vào ống kính, phản ứng đầu tiên của Nhạc phu nhân là rất muốn đi chỉnh trang một chút.
Bà sờ sờ mặt mình, sờ tóc mình, nhìn quần áo, mẹ ơi, bẩn và xấu muốn chết.
Bị bắt cóc vài ngày, không được tắm rửa, trang điểm gì, tóc tai lộn xộn, trên người quần áo không biết của hãng nào, nhưng nhất định không phải mấy thương hiệu nổi tiếng mà bà biết. Giờ này, bà khẳng định mình xấu tệ, chắc phải già đi 10 tuổi chứ không ít, thế mà lại mang cái bộ dáng này đi làm chứng nhận kết hôn.
Không được…
Nhạc phu nhân bắt lấy tay Hạ An Lan: “Hay là từ từ đã, chúng ta cứ về nhà, chờ… chờ trời sáng lại tới.”
Vẻ tươi cười trên mặt Hạ An Lan nhạt đi một chút: “Tại sao?”
Nhạc phu nhân cắn môi, bà có thể nói là hiện bà thấy mình rất xấu xí không?
Hạ An Lan thấy vẻ mặt bà khó xử, tay vẫn túm chặt quần áo thì hiểu ra, nhẹ nhàng vỗ tóc bà: “Nhìn rất đẹp, rất đẹp mà… Trên đời này không còn ai chói mắt hơn em đâu.”
Nhạc phu nhân còn muốn nói nữa nhưng đối diện với đôi mắt dịu dàng, mong chờ và đầy hy vọng kia, bà lại nuốt lời vào bụng.
Bà đã quên mình cười thế nào, ảnh được in ra, đóng dấu.
Cầm giấy chứng hôn nóng bỏng vừa in ra, Nhạc phu nhân vẫn thấy choáng váng.
Aizz, sắc đẹp làm người ta mê muội…
Đi ra cửa cục dân chính, trời đã gần sáng, tuyết cũng ngừng rơi, vài chiếc xe san tuyết đang làm việc trên đường.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ, ngày mai đã sang năm mới.
Hạ An Lan cúi đầu, nhìn vào mắt Tô Ngưng Mi, nói: “Hạ phu nhân… xin chào, tôi là chồng bà…”
/1992
|