Chương 1970TÔI KHÔNG MUỐN NHÌN THẤY CÔ, CÚT ĐI!
"TTrước đây do em quá gầy, bây giờ béo lên một chút nhìn mới đẹp.”
Mộ Dung Miên cưng chiều nói: “Thấy chưa, anh đã nói rồi, em không hề béo lên mà.”
Quý Miên Miên trừng mắt nhìn anh: “Hạnh Nhân đâu chị?”
“Ở nhà với bà, chị thấy hôn lễ sẽ nhiều người mà nó thì còn quá nhỏ, hơn nữa chị cũng lo hôm nay sẽ không được yên ổn.” Càng nói về sau, giọng Yến Thanh Ti càng nhỏ dần.
Quý Miên Miên gật đầu liên tục: “Đúng đúng đúng, chị nói rất đúng, Hạnh Nhi không nên đến đây.”
“Hôm nay em phải theo đi, tuyệt đối không được đi xa, muốn làm gì thì nói với chị, biết chưa?”
Quý Miên Miên ôm lấy cánh tay Yên Thanh Ti: “Vâng, em biết rồi!”
Hôn lễ chính thức bắt đầu, người chủ trì nói một vài chuyện hài hước, làm bầu không khí trở nên vui vẻ hẵn lên.
Bên trái Quý Miên Miên là Yến Thanh Ti, còn bên phải là Mộ Dung Miên, Nhạc Thính Phong ngồi bên cạnh Yến Thanh Ti. Bốn người ngồi chung một chỗ, thật sự quá nổi bật, khiến bao nhiêu ánh nhìn đều hướng về vị trí của họ.
Địa điểm tổ chức hôn lễ là do cha của Lí Nam Kha nhờ người lo liệu nên có không ít bảo vệ ở đây. Tất cả những người ở đây đều phải có thiệp mời mới được vào, có lẽ vì để phòng ngừa Hạ Lan Tú Sắc thừa cớ lẫn vào.
Nhưng dù có như thế, trong lòng Lí Nam Kha vẫn cảm thấy không yên nhữ cũ.
Dù lời nói của người chủ trì rất hài hước, làm các khách mời cười không ngớt, nhưng vẫn không thể nào làm dịu được sự lo lắng trong lòng Lí Nam Kha.
Hôn lễ tiến hành được một nữa, nghi thức cũng sắp kết thúc rồi, Hạ Lan Tú Sắc vẫn chưa xuất hiện, trong lòng Lí Nam Kha cảm thấy rất căng thẳng, cô vẫn cảm thấy hôm nay không thể thuật lợi như thế được.
Nghi thức kết thúc, đến phần đeo nhẫn cưới cho nhau.
Hạ Lan Phương Niên nắm chặt tay của Lí Nam Kha: “Không cần lo lắng, đây là hôn lễ của chúng ta.”
Cho dù có ai đó muốn phá hoại thì đây vẫn là hôn lễ của họ, là ngày tốt của họ, trong ngày này họ phải hưởng thụ nó thật trọn vẹn.
Đến phần kính rượu, hai người mang rượu đến chỗ của Yến Thanh Ti, vừa nói được vài câu thì có người đến cuối đầu nói nhỏ bên tại Lí Nam Kha, chỉ thấy sắc mặt cô đột nhiên thay đổi.
Những người xuất hiện ở đây đều có thân phận rất rõ ràng, trong lòng cô dâng lên một suy nghĩ là ả đê tiện kia hẵn đã đến đây rồi.
“Tiểu thư, chúng ta đang cản ở ngoài kia, có cần đuổi đi không?”
Lí Nam Kha và Hạ Lan Phương Niên nhìn nhau: “Không cần, cho cô ta vào đây.”
Những chuyện nên đến nó sẽ đến, có chạy cũng không thoát
Hạ Lan Tú Sắc lẫn trốn lâu như vậy cũng là vì ngày hôm nay. Cho dù có đuổi cô ta đi thì cô ta cũng sẽ nghĩ ra những cách khách tới quấy rối.
Hôm nay, cuối cùng cô ta cũng xuất hiện, điều này làm tâm lý của Lí Nam Kha nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Yến Thanh Ti cười lạnh, được lắm, cuối cùng cũng chịu xuất hiện rồi.
Sau khi chuyện kia xảy ra, Hạ Lan Tú Sắc một mực lẫn trốn, chắc là đang e sợ cô sẽ trả thù, nhưng cô ta cũng thật buồn cười, nếu như thật sự muốn tìm cô ta, thì cho dù cô ta có chui xuống ổ chuột, cô cũng sẽ đào được cô ta ra.
Yến Thanh Ti nghe thấy tiếng bước chân, xoay đầu, nhìn thấy Hạ Lan Tú Sắc mặc một bộ váy đỏ trễ ngực, khuôn mặt trang điểm đậm lòe, đang đi đến trước mặt Hạ Lan Phương Niên: “Anh trai, chị dâu, xin lỗi vì em đã tới muộn.”
Trước đây Hạ Lan Tú Sắc luôn theo đuổi phong cách trong sáng ngọt ngào, nhưng bây giờ, cô ta đột nhiên thay đổi phong cách, với đôi mắt đậm lòe, đôi môi đỏ chót, trang điểm như một con yêu quái, nhìn rất giống loại vũ hèn hạ trong hộp đêm.
Nhưng chiếc váy đỏ trên người cô ra, nhìn cũng hơi giống chiếc váy cưới cô dâu đang mặc.
Rất nhiều người đang nhìn qua đây, Hạ Lan Phương Niên yên lặng giơ tay ra nắm chặt lấy vai của Lí Nam Kha, biểu tình lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nhìn thấy cô, mời cô ra khỏi đây.”
/1992
|