Boss Lạnh Lùng Và Nữ Hoàng Băng Giá

Chương 16: Ốm Sao!!

/134


Trần bảo nhi cau mày mở mắt. Khó khăn tiếp thu ánh sáng rọi vào từ cửa sổ buổi giữa ngày. Cô kinh ngạc nhìn mơ mình an tọa. Thế này. . . Thế là. . . Tối qua. . . Cô đã làm gì! Trời ơi. Không lẽ cô đã chui vào phòng hắn ngủ. Cô lên giường của một tên đàn ông. Không. Hắn không phải là đàn ông, đối với cô, hắn chỉ là một tên biến thái, siêu biến thái. Cô việc gì phải nghĩ đến hắn. Nhưng việc hắn tức giận với cô khi cô đang tìm sợi dây chuyền là máu trinh thám của cô sôi lên sùng sục. Nếu hắn không lấy việc gì phải phun nham thạch vào người cô. . . Trừ phi. . Hắn lấy. Không lẽ việc cho cô ở trong phòng này thuộc kế hoạch của hắn. Kế hoạch sẽ là gì?

Oh my good

chẳng lẽ . . . Hắn mua đồ cho cô. . Toàn váy như thế. . . Là vì một mục đích vĩ đại. . . Lẽ nào khi cô không ở nhà, hắn sẽ vội vàng khóa cửa phòng cô, yểu điệu tiến lại phía tủ đồ, mở của ra, mắt long lanh sung sướng

- ôi. Các cưng của chị

sau đó mặc vào xoay trước gương, trang điểm, đi một đôi dày cao gót. Nhưng mà hắn khổng lồ như vậy, đi trên giày cao gót mảnh mai thì gãy mất. Số phận đáng thương của cái dày. Cảnh tượng hàn mặc phong biến thái mặc đồ phụ nữ làm chấn động não thiên tài của cô. Trần bảo nhi vội lắc đầu xua đi ý nghĩ đáng sợ ấy. Trí tưởng tượng của cô ở bên hắn ngày càng được nâng tầm. Tiếp tục là thám tử, lần này cô quyết tâm sẽ không để hắn phát hiện được. Chắc chắn. Trần bảo nhi bắt đầu lục lọi

cạch. Tiếng cửa mở làm cô giật mình. Phản ứng tự nhiên của một thám tử dởm là trong hoàn cảnh đang ở trong tủ lớn liền kéo cửa lại, đóng chặt rồi sau đó tính sau. Hàn mặc phong bước ra từ phòng tắm, người vương nước. Độc mộc quấn một chiếc khăn tắm ngang hông. Ánh mắt lạnh như thường lướt qua giường lớn chăn gối lộn xộn, hừ lạnh rồi trực tiếp lại tử lớn, mở một cánh. Trần bảo nhi cảm thấy tim mình như nhảy ra khỏi lồng ngực. Thật nay khi không phải là nơi cô đang ẩn nấp nếu không đời cô coi như tàn lụi. Ngay sau đó tiếng cửa tủ đóng, bước chân lại vang lên, gần hơn, tim cô thêm một lần nhảy ra. Dù tủ lớn nhưng nếu cô đúng như thế này thì đảm bảo sẽ bị lộ. Ánh mắt cô dời lên phía trên. Giả sử như thế thì cô liền ẩn trốn thành công. Không quá sức để cô đu lên như một con khỉ trên xà móc hàng loạt áo sơ mi mới tinh. Vì có rất nhiều áo sơ mi nên che đi được thân hình nhỏ bé phía sâu trong. Cuối cùng thì điều đó cũng đến. Hàn mặc phong mở cửa tủ nơi có cô. Trần bảo nhi thầm mắng trong lòng, tại sao nhiều cửa tủ như vậy lại nhăm nhe vào nơi cô đang trốn để mở. Hàn mặc phong độc ác muốn tuyệt đường sống của cô. Hình như là cô chưa bị phát hiện, bằng không giờ này chắc cô đã bị đưa ra pháp trường, còn hắn chính là sát thủ đang cầm súng nhằm vào ly tâm cô . . Và. . . Cô không dám nghĩ nữa. Đời cô lần này mà để hắn nắm thóp coi như chấm hết

Hàn mặc phong vẻ hài lòng nhìn tủ đồ. Hàng loạt áo tối qua đều được vứt, thay vào đó là toàn bộ đồ mới. Hắn tiện tay cầm một chiếc nhưng lấy mãi không thể ra. Cô mặt nhăn nhó đủ kiểu hình. Tại sao? Tại sao hắn chẳng lấy cái nào là lại tia trúng cái cô đang bám vào. Bất ngờ, hàn mặc phong dùng thêm tí lực đạo, trần bảo ở bay nhào về phía trước. Trong tiềm thức đã sớm định hình mặt mình và sàn nhà sẽ tiếp xúc, nhưng trái ngược lại, cô chỉ bảo thấy mềm mại và ướt át, trần bảo nhi chưa bao giờ nghĩ sàn nhà lại tuyệt như thế, cảm giác giống như nằm trên con gấu bông khổng lồ đêm cô say. Trần bảo nhi muốn xác minh, rất muốn xác minh. Một bàn tay to lớn đã che khuất tầm nhìn của cô, cô không muốn, liền định lấy tay gỡ ra nhưng, cái chất giọng băng phủ ấy

- nhắm mắt lại

cô kinh người, tim đập liên hồi không ngừng nghỉ, còn đập nhanh hơn cả khi cô chạy. Chỉ cảm thấy cô thể chuyển động nhưng không phải do bản thân mà là do tác nhân ngoài gây ra. Thứ bông vải mềm mại ở dưới lưng cô, cô đã được đặt xuống giường. Trần bảo nhi cắn môi dưới. Là sao? Đang như thế nào? Không lẽ là. . . Là. . Đầu óc cô bắt đầu không được trong sáng cho lắm, cô đang nghĩ những thứ gì thì hắn lại ngây thơ mù loà về tình cảm kia có đoán được. Hàn mặc phong nhìn cô, mặt mang chút gian tà, một tay đặt trước ngực cô, miệng nhếch lên yêu mị

- muốn tôi làm gì? Nằm yêu đó

trần bảo nhi nhất thời hoảng sợ, chỉ biết nằm yên, nhắm tịt mắt. Hắn khẽ cười, lấy chăn phủ lên người cô rồi tiếp tục công việc của mình, để lại một người được kéo chăn trắng tận đầu như người chết

Xong xuôi, hắn tiến lại bên giường, lấy tay hất chăn ra nhìn trần bảo nhi mặt đỏ bừng như trái cà chua chính, hắn nhíu mày

- sao vậy

- nóng

hàn mặc phong vô cùng sửng sốt, miệng khẽ nhếch lên

- không sao- cô lao nhanh vào phòng, đóng sầm cửa lại, tựa mình vào, đặt tay lên ngực

- sao tim mình đập nhanh như vậy chứ. Có im không thì bảo. Trời, tâm hồn mình bị tha hóa mất rồi

chợt. Từ phía sau, một lực mạnh đẩy cô làm bảo thân cô đã bấn loạn nay theo lực xô từ phía sau, thêm một lần nữa ngã nhưng lần này không có ai làm nệm đỡ phía dưới kết quả trực tiếp dán mặt xuống sàn nhà sạch sẽ mà ngày nào cô cũng đi lại. Hàn mặc phong mang theo dấu hỏi lớn trên đầu nhìn cô

- đang làm gì vậy?

- không có gì

- ốm sao?

- không

trần bảo nhi đau khổ đập tay xuống sàn. Tại sao EQ của hắn thấp đến thế. Lạnh lùng quăng cho cô một câu

- cũng tốt

rồi bỏ đi. Hắn là người đàn ông khô cằn nhất, khô hơn cả cát ở sa mạc sahara

hàn mặc phong đưa bàn tay lên trước mặt, gương mặt dãn ra không chút sát khí, vô cùng ấm áp, nở nụ cười hư vô

- rất tuyệt vời

ngay sau khi boss tàn ác vừa rời đi. Trần bảo nhi lập tức bò dậy, mắt căm thù nhìn bóng hình ai không còn, miệng không ngừng vận động

- tên khốn nạn. Anh là . . Là. . Ai mà dám nhìn người khác. Phũng phàng với người khác giới như vậy, chỉ có tên biến thái nhà anh thôi- cô cầm chiếc gối, phóng thẳng ra cửa gỗ im lìm.

Ai ngờ, đúng là không ai ngờ, cánh cửa kia cũng không chịu sự trừng phạt của cô mà lại né sang một bên, thay vào đó là một bia đỡ đạn mới và cũng là mục tiêu cô nhắm tới- hàn mặc phong, đang ở trước mặt cô, mặt hết ấm áp

hàn mặc phong nhìn vật thể đang bay về phía mình, tay cuộn thành nắm đấm, quay người né tránh rồi nhìn cô chằm chằm như muốn giết tới nơi

- tốt

tiếp tục lạnh lùng quay đi.

Đây là hành động kiểu gì? Kì quái trên cả kì quái. Bất bình thường trên cả điên

- tôi khi nào mà không tốt. Anh thừa hơi sao

trần bảo nhi lẩm bẩm rồi nằm xuống giường, kéo chăn trùm kín người. Được một lúc, cô liền bật dậy, chạy ra phía ngoài nhưng không tài nào mở được. Cô đã bị giam lỏng. Không được. Cuộc đời trần bảo nhi không thể ở trong lãnh cung. Trần bảo nhi nhìn tờ giấy dán trên cửa

' từ nay về sau, chưa được tôi cho phép, không được ra khỏi phòng '

nét chữ thanh cao mà trong mắt cô trở thành yêu ma hiện hình. Thật không sai rồi. Cô bị giam lỏng? Như vậy chẳng khác tội phạm là mấy. Không. Tội phạm còn sướng hơn cô. Còn có người mà nói chuyện. Nhìn cô đi, cô đơn lạc lõng giữa bốn bức tường. Lòng tự hỏi đời một câu đau khổ, tại sao cô lại dây vào một tên mây mưa sấm chớp không rõ nguồn gốc như vậy. Máu quậy phá và gen hiếu động trong người cô không lẽ sẽ bị tuyệt chủng ngay hôm nay sao. Không bao giờ. Cô không cho phép. Dám cấm cung cô, cô sẽ bỏ trốn. Dù gì cô cũng chẳng thiết nơi này, ở nhà cô tự do thoải mãi vẫn hơn. Nghĩ là làm, trần bảo nhi ngay lập tức chạy tới chạy lui quanh phòng nghĩ cách tẩu thoát. Sau khi đã tìm được đường chạy, cô ung dung vào phòng, mở balo ra, lấy. . Lấy. . Sách trên giá bỏ vào thật nhiều, đều là những thứ cô cần. Căn bảo là theo cô nghĩ để lại cũng chẳng ai dùng nên của người ta mua cho mình thì tất hẳn thuộc quyền sở hữu của cô. Cứ chôm chỉa đi, nhà hắn giàu như thế, mất đi mấy quyển sách cũng không phá sản. Cô đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới, khi xác định được không có ai và an toàn tuyệt đối liền vứt balo xuống trước , sau đó một thân leo từ cửa sổ xuống vườn. Cô tự nhận là thiên tài, người thông minh như cô dù trong phòng không có dây thừng nhưng mà vẫn đáp đất nguyên vẹn chính được xem là siêu nhân trong các bộ phim hoạt hình. Trí thông minh của cô ai có thể đo được, đặc biệt là trong các chiêu trò quậy phá. Trần bảo nhi dương dương tự đắc. Nhưng một phần lớn cũng là nhờ hắn nha, nhà tư bản giàu có, sắm sửa trong phòng toàn vải hàng đắt đỏ, nên việc cô tháo toàn bộ rèm cửa, ga giường, áo, khăn. . Nối lại thành một sợi dây hiện đại khiến cô vô cùng thoả mãn. Leo từ trên của sổ xuống, chưa bao giờ trong đời trần bảo nhi thấy mình thành công đến vậy. Hôm nay cô cảm thấy mình giống như diễn theo đóng phim hành động mà không khéo là còn hơn đấy chứ. Xuống đất an toàn, trần bảo nhi ôm balo, mắt sung sướng nhìn toà thành đáng ghét đã giam mình thời gian qua mà lòng vô cùng hả dạ.


/134

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status