Phương Tiểu Huân suýt nữa thì tưởng mình sắp chết rồi, cô ta thở hổn hển, nhân lúc Thời Sênh chửi cha mắng mẹ, chống tay lên dùng sức định lật người dậy.
“Động động cái gì!” Thời Sênh dùng sức ép cô ta lại.
Cho là ông không có súng thì không đối phó được với ngươi sao? Thiểu năng!
Phương Tiểu Huân đã đỏ bừng mặt, “Lạc Thù cô muốn làm gì!”
“Cô nói có lý đi chứ. Phương Tiểu Huân, là cô xông lên ra tay với tôi trước cơ mà, sao giờ lại thành tôi muốn làm gì cô rồi?” Thời Sênh trợn mắt, lấy dây thừng ra trói Phương Tiểu Huân lại.
Thời Sênh không đợi Phương Tiểu Huân tiếp tục nói nữa mà nhét giẻ vào miệng cô ta, kéo chân cô ta đến một nơi ít người qua lại trong trường.
Cơ thể Phương Tiểu Huân cọ sát với mặt đất, chốc chốc lại chạm vào hòn đá dưới đất, đầu óc choáng váng.
Phương Tiểu Huân phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh trói cô ta vào một cái cây. Để tránh cho tác giả đại nhân tiếp tục giúp cô ta giở trò ăn gian, Thời Sênh lục soát tất cả những thứ có thể tận dụng trên người Phương Tiểu Huân, trói cô ta lại thật chắc chắn, đừng nói đến động đậy, ngay cả đầu ngón chân cũng không thể cử động nổi.
Thời Sênh vỗ tay, “Cứ ở đây đợi đi, biết đâu có thể đợi được bạch mã hoàng tử đến cứu cô.”
Thời Sênh liếc nhìn dây thừng, ồ, có phải là không được chắc chắn lắm không nhỉ?
Siết thêm mấy vòng nữa cho chắc ăn.
Phương Tiểu Huân bị trói đến mức chỉ còn lại lộ ra cái đầu, “Ô ô ô…”
Cô ta phải giết chết Lạc Thù!
Phương Tiểu Huân chưa bao giờ muốn giết chết một người như vậy.
Thế nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể nhìn Thời Sênh lắc qua lắc lại, không thể làm được gì.
***
Buổi đấu giá được tổ chức ở quán bar của một gia đình, khi đi vào mỗi người sẽ được phát một chiếc mặt nạ, đại khái là để giữ bí mật riêng tư cho khách hàng.
Nhưng Tô Đồ không đưa Thời Sênh đi lấy mặt nạ, mà đưa cô đi vào bằng đường phía sau giành cho nhân viên.
“Tô thiếu gia, mời đi bên này.” Có người hầu đợi ở cuối đường đi giành cho nhân viên, cung kính dẫn họ đi vào một phòng riêng.
Trong phòng riêng có camera giám sát, có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh bên ngoài quán bar.
Người hầu đưa họ đến rồi rời đi.
Thời Sênh di chuyển một vòng quanh căn phòng, “Quán bar này cũng biết cách làm ăn đấy chứ, đúng là người có tiền và người bình thường làm ăn khác hẳn nhau.”
“Tôi và họ có quan hệ hợp tác, người bình thường sẽ không thể vào trong căn phòng này.”
Thời Sênh hiểu ra, đối tượng hợp tác của Tô thiếu gia quá nửa là bị chơi cho hố.
“Lần này đấu giá cái gì? Làm hoành tráng như vậy?” Thời Sênh nhìn chằm chằm vào khung cảnh trên camera giám sát, những người ở đây hình như đều không phải là những nhân vật đơn giản.
Tô Đồ giải thích, “Không phải là đồ vật quý báu gì, chỉ là một chuỗi dây chuyền, nhưng chuỗi dây chuyền rất quan trọng đối với một người. Những người này đến đây đều vì người đó.”
Đầu óc Thời Sênh lập tức chuyển động nhanh chóng, hình như cô đã biết người đó là ai rồi...
Phương Tiểu Huân ra ngoài chắc chắn cũng là để đến tham gia buổi đấu giá này, hơn nữa cuối cùng cô ta cũng là người có được chuỗi dây chuyền này, còn thu hoạch thêm được một ông chú tai to mặt lớn x1.
Nhưng bây giờ nữ chính đã bị cô bắt trói lại rồi mà!
Chỉ cần tác giả đại nhân không mặt dày thẳng tay thả cho cô ta đi thì có lẽ Phương Tiểu Huân cũng không kịp đến nơi được.
Thời Sênh ngồi bên cạnh Tô Đồ, “Anh đến đây làm gì?”
Hắn một là không nhúng tay vào xã hội đen, hai không mua đồ, trong nhà còn có một cô em gái làm cảnh sát.
Tô Đồ giơ tay đặt lên vai Thời Sênh, “Ở đây có thể biết được rất nhiều thứ.”
Ánh mắt của Tô Đồ dừng lại trên một màn hình camera giám sát trên đó. Thời Sênh cũng nhìn theo hắn, đúng lúc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Đó có lẽ là Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc...
Tô Đồ và Giang Trần Cảnh có hận thù, hắn đến đây cũng là vì Giang Trần Cảnh sao?
Ánh sáng trong quán bar bỗng nhiên tối đi, camera cũng đen kịt, một lát sau khu vực sân khấu sáng đèn, toàn bộ quán bar chỉ có một khoảng sân khấu sáng đèn.
Buổi đấu giá đã bắt đầu.
“Buổi đấu giá ngày hôm nay khác với tất cả các buổi đấu giá trước đây, chỉ có một quy tắc duy nhất, mọi người ra giá, chỉ cần chủ nhân của vật đấu giá hài lòng thì người đó sẽ được.”
“Phạm vi đấu giá không chỉ bao gồm tiền, chỉ cần là thứ đồ mọi người cho rằng là thứ có giá trị thì đều được cả.”
“Đây là một buổi đấu giá không có quy tắc, vậy thì, buổi đấu giá bắt đầu.”
Mọi người đều đã biết tin này, cho nên đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ cần đấu được chuỗi dây chuyền đó, được vị tai to mặt lớn đó công nhận thì ngày vút bay không còn xa nữa.
Buổi đấu giá thứ gì cũng có, nhưng rõ ràng là ông ta không hài lòng.
Thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ, nhưng vẫn chưa có ai lay động nổi ông già kia, đồ mà mọi người chuẩn bị đa số đều tương tự như nhau.
Lại một lúc nữa trôi qua mà không có ai hét giá.
“Rất xin lỗi, không có đồ của ai khiến chủ nhân của món đồ này hài lòng, cho nên buổi đấu giá lần này xin được kết thúc ở đây. Quán bar đã chuẩn bị rượu và đồ uống cho mọi người, mọi người hãy vui chơi cho thật vui vẻ.”
Thời Sênh buồn chán ngáp một cái.
“Buồn ngủ sao?” Tô Đồ sờ mặt cô, “Dựa vào tôi ngủ một lát đi, khi nào đi tôi gọi em?”
“Vô vị, em đi ra ngoài một lát.” Thời Sênh đứng dậy.
Tô Đồ ngăn cô lại, “Để người bên ngoài mang cho em một cái mặt nạ.”
“Em biết rồi.”
Thời Sênh cầm mặt nạ, trà trộn vào trong quán bar, mọi người đều đang thảo luận về buổi đấu giá, không ai biết ông đại gia này muốn làm gì.
Thời Sênh tiến lại gần Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc.
Hàn Mặc đang dìu Giang Trần Cảnh. Sắc mặt Giang Trần Cảnh không được ổn lắm, có lẽ không phải vì uống say, mà vẻ mặt Hàn Mặc lãnh đạm, đang định đưa Giang Trần Cảnh đi ra khỏi quán bar.
Trong cốt truyện Giang Trần Cảnh sẽ bị đánh thuốc, sau đó thuận lý thành chương ở bên cạnh nữ chính!
Nhưng bây giờ nữ chính không có ở đây, bên cạnh chỉ có một mình Hàn Mặc...
Thời Sênh di chuyển đến bên cạnh Hàn Mặc, ác ý nói: “Thích thì nhào lên, dù sao hắn ta cũng không biết.”
Ánh đèn quá tối, Hàn Mặc không nhìn rõ người vừa nói, chỉ cảm thấy giọng nói có vài phần quen thuộc, nhưng rất nhanh chóng đã bị sự xấu hổ trong lòng áp xuống.
Vừa nghĩ lại đã thấy không đúng, câu nói đó của cô ta không nói gì cả, hắn hoảng hốt cái gì chứ?
Hàn Mặc nhanh chóng trấn tĩnh lại, “Cô đang nói chuyện với tôi sao?”
“Nếu không còn có ai khác nữa chắc?” Thời Sênh móc một thứ có hai hình vuông ở trong túi ra nhét vào tay Hàn Mặc, “Thiếu gia, đừng có xìu, cứ hào sảng xông lên đi.”
Hàn Mặc thích Giang Trần Cảnh, nhưng Giang Trần Cảnh từ đầu đến cuối không hề hay biết. Phương Tiểu Huân vô tình phát hiện ra, Hàn Mặc cầu xin Phương Tiểu Huân giữ bí mật giúp mình, đừng để Giang Trần Cảnh biết được.
Nhưng lúc đó Phương Tiểu Huân vẫn đang còn muốn báo thù, nên giả bộ như vô tình tiết lộ chuyện này cho Giang Trần Cảnh biết, khiến mối quan hệ giữa Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc rạn nứt, ép Hàn Mặc phải đi ra nước ngoài.
Dù sao thì theo như tác giả đại nhân thì tư tưởng trung tâm được biểu đạt có chút coi thường tình yêu đồng tính.
Lần này vốn dĩ là tình tiết của nữ chính, nếu đổi lại là Hàn Mặc, không biết Giang Trần Cảnh sẽ làm thế nào.
Đương nhiên tiên đề phải là Hàn Mặc có gan ngủ với Giang Trần Cảnh.
Hàn Mặc sờ ra được đó là thứ gì, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, “Cô... cô là ai?”
Sao cô ta lại biết chuyện này?
Nhưng người bên cạnh không trả lời lại, Hàn Mặc ngó nghiêng xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng người đó nữa.
Hàn Mặc siết chặt thứ đồ nắm trong tay, Giang Trần Cảnh dựa vào vai hắn, không ngừng phả khí nóng vào cổ hắn.
Đang ở vào thời điểm trẻ tuổi điên cuồng, câu nói đừng có xìu, hào sảng nhào lên như câu thần chú cứ lởn vởn bên tai hắn.
Hàn Mặc khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Hắn cảm thấy lúc này không phải là Giang Trần Cảnh đang dựa vào người mình mà đó là một ngọn lửa, một ngọn lửa cháy hừng hực đang sắp thiêu cháy hắn.
“Động động cái gì!” Thời Sênh dùng sức ép cô ta lại.
Cho là ông không có súng thì không đối phó được với ngươi sao? Thiểu năng!
Phương Tiểu Huân đã đỏ bừng mặt, “Lạc Thù cô muốn làm gì!”
“Cô nói có lý đi chứ. Phương Tiểu Huân, là cô xông lên ra tay với tôi trước cơ mà, sao giờ lại thành tôi muốn làm gì cô rồi?” Thời Sênh trợn mắt, lấy dây thừng ra trói Phương Tiểu Huân lại.
Thời Sênh không đợi Phương Tiểu Huân tiếp tục nói nữa mà nhét giẻ vào miệng cô ta, kéo chân cô ta đến một nơi ít người qua lại trong trường.
Cơ thể Phương Tiểu Huân cọ sát với mặt đất, chốc chốc lại chạm vào hòn đá dưới đất, đầu óc choáng váng.
Phương Tiểu Huân phẫn nộ trừng mắt nhìn Thời Sênh trói cô ta vào một cái cây. Để tránh cho tác giả đại nhân tiếp tục giúp cô ta giở trò ăn gian, Thời Sênh lục soát tất cả những thứ có thể tận dụng trên người Phương Tiểu Huân, trói cô ta lại thật chắc chắn, đừng nói đến động đậy, ngay cả đầu ngón chân cũng không thể cử động nổi.
Thời Sênh vỗ tay, “Cứ ở đây đợi đi, biết đâu có thể đợi được bạch mã hoàng tử đến cứu cô.”
Thời Sênh liếc nhìn dây thừng, ồ, có phải là không được chắc chắn lắm không nhỉ?
Siết thêm mấy vòng nữa cho chắc ăn.
Phương Tiểu Huân bị trói đến mức chỉ còn lại lộ ra cái đầu, “Ô ô ô…”
Cô ta phải giết chết Lạc Thù!
Phương Tiểu Huân chưa bao giờ muốn giết chết một người như vậy.
Thế nhưng bây giờ cô ta chỉ có thể nhìn Thời Sênh lắc qua lắc lại, không thể làm được gì.
***
Buổi đấu giá được tổ chức ở quán bar của một gia đình, khi đi vào mỗi người sẽ được phát một chiếc mặt nạ, đại khái là để giữ bí mật riêng tư cho khách hàng.
Nhưng Tô Đồ không đưa Thời Sênh đi lấy mặt nạ, mà đưa cô đi vào bằng đường phía sau giành cho nhân viên.
“Tô thiếu gia, mời đi bên này.” Có người hầu đợi ở cuối đường đi giành cho nhân viên, cung kính dẫn họ đi vào một phòng riêng.
Trong phòng riêng có camera giám sát, có thể nhìn được toàn bộ khung cảnh bên ngoài quán bar.
Người hầu đưa họ đến rồi rời đi.
Thời Sênh di chuyển một vòng quanh căn phòng, “Quán bar này cũng biết cách làm ăn đấy chứ, đúng là người có tiền và người bình thường làm ăn khác hẳn nhau.”
“Tôi và họ có quan hệ hợp tác, người bình thường sẽ không thể vào trong căn phòng này.”
Thời Sênh hiểu ra, đối tượng hợp tác của Tô thiếu gia quá nửa là bị chơi cho hố.
“Lần này đấu giá cái gì? Làm hoành tráng như vậy?” Thời Sênh nhìn chằm chằm vào khung cảnh trên camera giám sát, những người ở đây hình như đều không phải là những nhân vật đơn giản.
Tô Đồ giải thích, “Không phải là đồ vật quý báu gì, chỉ là một chuỗi dây chuyền, nhưng chuỗi dây chuyền rất quan trọng đối với một người. Những người này đến đây đều vì người đó.”
Đầu óc Thời Sênh lập tức chuyển động nhanh chóng, hình như cô đã biết người đó là ai rồi...
Phương Tiểu Huân ra ngoài chắc chắn cũng là để đến tham gia buổi đấu giá này, hơn nữa cuối cùng cô ta cũng là người có được chuỗi dây chuyền này, còn thu hoạch thêm được một ông chú tai to mặt lớn x1.
Nhưng bây giờ nữ chính đã bị cô bắt trói lại rồi mà!
Chỉ cần tác giả đại nhân không mặt dày thẳng tay thả cho cô ta đi thì có lẽ Phương Tiểu Huân cũng không kịp đến nơi được.
Thời Sênh ngồi bên cạnh Tô Đồ, “Anh đến đây làm gì?”
Hắn một là không nhúng tay vào xã hội đen, hai không mua đồ, trong nhà còn có một cô em gái làm cảnh sát.
Tô Đồ giơ tay đặt lên vai Thời Sênh, “Ở đây có thể biết được rất nhiều thứ.”
Ánh mắt của Tô Đồ dừng lại trên một màn hình camera giám sát trên đó. Thời Sênh cũng nhìn theo hắn, đúng lúc nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc.
Đó có lẽ là Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc...
Tô Đồ và Giang Trần Cảnh có hận thù, hắn đến đây cũng là vì Giang Trần Cảnh sao?
Ánh sáng trong quán bar bỗng nhiên tối đi, camera cũng đen kịt, một lát sau khu vực sân khấu sáng đèn, toàn bộ quán bar chỉ có một khoảng sân khấu sáng đèn.
Buổi đấu giá đã bắt đầu.
“Buổi đấu giá ngày hôm nay khác với tất cả các buổi đấu giá trước đây, chỉ có một quy tắc duy nhất, mọi người ra giá, chỉ cần chủ nhân của vật đấu giá hài lòng thì người đó sẽ được.”
“Phạm vi đấu giá không chỉ bao gồm tiền, chỉ cần là thứ đồ mọi người cho rằng là thứ có giá trị thì đều được cả.”
“Đây là một buổi đấu giá không có quy tắc, vậy thì, buổi đấu giá bắt đầu.”
Mọi người đều đã biết tin này, cho nên đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ cần đấu được chuỗi dây chuyền đó, được vị tai to mặt lớn đó công nhận thì ngày vút bay không còn xa nữa.
Buổi đấu giá thứ gì cũng có, nhưng rõ ràng là ông ta không hài lòng.
Thời gian đã trôi qua hơn nửa giờ, nhưng vẫn chưa có ai lay động nổi ông già kia, đồ mà mọi người chuẩn bị đa số đều tương tự như nhau.
Lại một lúc nữa trôi qua mà không có ai hét giá.
“Rất xin lỗi, không có đồ của ai khiến chủ nhân của món đồ này hài lòng, cho nên buổi đấu giá lần này xin được kết thúc ở đây. Quán bar đã chuẩn bị rượu và đồ uống cho mọi người, mọi người hãy vui chơi cho thật vui vẻ.”
Thời Sênh buồn chán ngáp một cái.
“Buồn ngủ sao?” Tô Đồ sờ mặt cô, “Dựa vào tôi ngủ một lát đi, khi nào đi tôi gọi em?”
“Vô vị, em đi ra ngoài một lát.” Thời Sênh đứng dậy.
Tô Đồ ngăn cô lại, “Để người bên ngoài mang cho em một cái mặt nạ.”
“Em biết rồi.”
Thời Sênh cầm mặt nạ, trà trộn vào trong quán bar, mọi người đều đang thảo luận về buổi đấu giá, không ai biết ông đại gia này muốn làm gì.
Thời Sênh tiến lại gần Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc.
Hàn Mặc đang dìu Giang Trần Cảnh. Sắc mặt Giang Trần Cảnh không được ổn lắm, có lẽ không phải vì uống say, mà vẻ mặt Hàn Mặc lãnh đạm, đang định đưa Giang Trần Cảnh đi ra khỏi quán bar.
Trong cốt truyện Giang Trần Cảnh sẽ bị đánh thuốc, sau đó thuận lý thành chương ở bên cạnh nữ chính!
Nhưng bây giờ nữ chính không có ở đây, bên cạnh chỉ có một mình Hàn Mặc...
Thời Sênh di chuyển đến bên cạnh Hàn Mặc, ác ý nói: “Thích thì nhào lên, dù sao hắn ta cũng không biết.”
Ánh đèn quá tối, Hàn Mặc không nhìn rõ người vừa nói, chỉ cảm thấy giọng nói có vài phần quen thuộc, nhưng rất nhanh chóng đã bị sự xấu hổ trong lòng áp xuống.
Vừa nghĩ lại đã thấy không đúng, câu nói đó của cô ta không nói gì cả, hắn hoảng hốt cái gì chứ?
Hàn Mặc nhanh chóng trấn tĩnh lại, “Cô đang nói chuyện với tôi sao?”
“Nếu không còn có ai khác nữa chắc?” Thời Sênh móc một thứ có hai hình vuông ở trong túi ra nhét vào tay Hàn Mặc, “Thiếu gia, đừng có xìu, cứ hào sảng xông lên đi.”
Hàn Mặc thích Giang Trần Cảnh, nhưng Giang Trần Cảnh từ đầu đến cuối không hề hay biết. Phương Tiểu Huân vô tình phát hiện ra, Hàn Mặc cầu xin Phương Tiểu Huân giữ bí mật giúp mình, đừng để Giang Trần Cảnh biết được.
Nhưng lúc đó Phương Tiểu Huân vẫn đang còn muốn báo thù, nên giả bộ như vô tình tiết lộ chuyện này cho Giang Trần Cảnh biết, khiến mối quan hệ giữa Giang Trần Cảnh và Hàn Mặc rạn nứt, ép Hàn Mặc phải đi ra nước ngoài.
Dù sao thì theo như tác giả đại nhân thì tư tưởng trung tâm được biểu đạt có chút coi thường tình yêu đồng tính.
Lần này vốn dĩ là tình tiết của nữ chính, nếu đổi lại là Hàn Mặc, không biết Giang Trần Cảnh sẽ làm thế nào.
Đương nhiên tiên đề phải là Hàn Mặc có gan ngủ với Giang Trần Cảnh.
Hàn Mặc sờ ra được đó là thứ gì, sắc mặt bỗng nhiên đỏ bừng, “Cô... cô là ai?”
Sao cô ta lại biết chuyện này?
Nhưng người bên cạnh không trả lời lại, Hàn Mặc ngó nghiêng xung quanh nhưng không tìm thấy bóng dáng người đó nữa.
Hàn Mặc siết chặt thứ đồ nắm trong tay, Giang Trần Cảnh dựa vào vai hắn, không ngừng phả khí nóng vào cổ hắn.
Đang ở vào thời điểm trẻ tuổi điên cuồng, câu nói đừng có xìu, hào sảng nhào lên như câu thần chú cứ lởn vởn bên tai hắn.
Hàn Mặc khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Hắn cảm thấy lúc này không phải là Giang Trần Cảnh đang dựa vào người mình mà đó là một ngọn lửa, một ngọn lửa cháy hừng hực đang sắp thiêu cháy hắn.
/2038
|