Thời Sênh bước ra ngoài với gương mặt nặng nề, hơn nữa còn ra rất sớm nên trong đáy lòng Thập Phương lập tức nổi lên cảnh giác.
“Gia chủ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thời Sênh liếc nhìn anh ta, thu lại vẻ mặt lạnh lẽo, “Biết hang ổ của Cục Quản lý Thời không ở đâu không?”
“Cục Quản lý Thời không?” Thập Phương nghi hoặc, cái thứ này không phải là tổ chức lừa đảo mà người ngoài vẫn nhắc sao? Sao đột nhiên gia chủ lại hỏi về bọn họ chứ?
Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng Thập Phương vẫn nhanh chóng kiểm tra thiết bị cá nhân của mình, “Không có tin tức về họ. Gia chủ, đã xảy ra chuyện gì?”
Thời Sênh cười âm trầm, “Anh bảo Trảm Long Vệ ở Lam Tinh chuẩn bị một chút. Nói không chừng chúng ta sắp phải đánh nhau đấy.”
Thập Phương: “…”
Gia chủ mà nói đánh nhau thì… chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.
Từ sau khi gia chủ rời khỏi Đế Đô Tinh, Trảm Long Vệ chỉ có cơ hội đánh nhau sau khi gia chủ đi khiêu khích khắp nơi xong, người khác phái binh tới đánh, còn lại những lúc khác thì nhàn tới phát sầu lên được.
“Anh chờ ở đây, nhìn thấy cô ả này thì “mời” tới gặp tôi.” Thời Sênh cho Thập Phương xem ảnh chụp của Cát Na.
“Mời ngang hay mời dọc?” Thập Phương nhớ kỹ diện mạo của Cát Na, trong lòng tự hỏi sao người này lại đắc tội với gia chủ chứ?
Mời ngang là có thể dùng bất kỳ cách nào, miễn cứ mang người tới là được.
Mời dọc thì phải mời khách khí một tí.
Hỏi như thế nhưng hầu hết mọi lần gia chủ đều bảo bọn họ mời ngang, rất ít khi mời dọc.
“Tùy tiện.”
Thập Phương liền hiểu, đó là không quan trọng, dù sao cứ hoàn thành nhiệm vụ là được.
Lúc không cần người ta tồn tại nữa thì gia chủ sẽ đều nói là xử lý sạch sẽ người đi, rất có phong phạm lão đại hắc bang. Nhưng bọn họ là gia tộc đứng đắn, không phải hắc bang.
Tuy rằng trong mắt người ngoài, Thời gia cũng chẳng khác nào hắc bang cả.
Thập Phương chờ bên ngoài hội trường, người ở trong lần lượt đi ra. Cát Na ra khá muộn, đang nói chuyện với Thượng Quan Phổ, nhìn bộ dáng của cả hai đều rất vui vẻ.
Cát Na nhìn thấy Thập Phương thì lập tức dừng lại: “Thời gia chủ phái người chờ tôi, Tam hoàng tử không cần tiễn nữa.”
“Cô… thật sự muốn tới sao?” Thượng Quan Phổ nhìn về phía Thập Phương, khóe miệng giật giật, không ngờ Thập Phương lại tự mình chờ.
“Chức trách yêu cầu.” Cát Na hơi mỉm cười, “Cảm ơn Tam hoàng tử đã quan tâm.”
“Cô phải cẩn thận đấy.” Thượng Quan Phổ định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chào tạm biệt Cát Na rồi bảo cô ta đi trước.
Hắn nhìn Cát Na lên xe bay cùng Thập Phương, biểu tình liên tục thay đổi, cuối cùng thở dài rồi đuổi theo đội ngũ của Hoàng thất ở phía trước.
…
Dọc đường đi, biểu tình của Cát Na rất trấn định, đối với sự sắp xếp của Thập Phương cũng không có bất kỳ phản đối nào, hết thảy đều nghe theo anh ta làm cho Thập Phương khá kinh ngạc.
Cô gái này cũng quá phối hợp rồi.
Nhưng Thời Sênh cũng không có ý gặp cô ta, để cô ta một mình ở khách sạn, còn phái người canh giữ, ngoại trừ việc cô ta không được ra ngoài thì không có bất kỳ hạn chế nào.
Lúc đầu Cát Na còn rất bình thản, nhưng càng về sau thì càng nóng nảy, bất an.
“Chủ nhân của các anh đâu?” Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cô ta hỏi như thế.
Thập Phương trả lời ngắn gọn trước sau như một, “Gia chủ đang bận.”
“Cô ta bận cái gì?”
Thập Phương sầm mặt: “Chuyện của gia chủ, chúng tôi không có quyền hỏi tới.”
Cát Na liếc nhìn anh ta một cái. Người đàn ông này đi theo bên cạnh cô gái ấy lâu nhất, coi như là người cô ta tín nhiệm nhất, muốn khai thác được gì từ chỗ này là chuyện không thể nào.
Cát Na lại quay về phòng, ở trong phòng đi tới đi lui.
“Ting…”
Thiết bị trên tay Cát Na hơi lóe lên, một màn ảnh tối đen xuất hiện trong không khí, không nhìn rõ gì ở trên đó.
“Cô ấy không gặp em.”
“Kiên nhẫn chờ, cô ta nhất định sẽ gặp em.” Một giọng nam trong trẻo vang lên từ tấm màn đen, “Khi nói chuyện với cô ta, dù cô ta có nói gì thì em cũng không được hoảng hốt. Hầu hết mọi chuyện cô ta chỉ đoán, em chỉ cần nhớ rõ điểm này thì sẽ không rơi vào thế yếu.”
“Nhưng thế thì cô ta cũng đoán quá chuẩn rồi…” Cát Na nhệch miệng.
“Khả năng quan sát của cô ta rất mạnh, có thể thông qua phản ứng nhỏ nhất của em để phán đoán. Có đôi khi chỉ là một câu vô tình, em không nhận ra điều gì nhưng cô ta lại có thể phán đoán được một chút tin tức. Cát Na, cô ta có hỏi cái gì thì trả lời cái đó, những đề tài không liên quan tới mục đích của chúng ta thì đừng tham gia.”
Cát Na hít sâu một hơi: “Vâng.”
Màn đen biến mất, căn phòng lâm vào tĩnh mịch, Cát Na ngồi xụi lơ trên ghế sofa, biểu tình mệt mỏi.
Sống cũng thật khó khăn quá đi!
Sau mấy ngày sống trong thấp thỏm, cuối cùng Thập Phương cũng tới gọi Cát Na, nói cho cô ta biết cô ta có thể đi gặp Thời Sênh.
Cát Na đổi sang một chiếc váy màu đỏ, đứng ở cửa mấy phút rồi mới đẩy cửa ra ngoài, theo Thập Phương đi lên lầu.
Trên tầng cao nhất vô cùng an tĩnh, Trảm Long Vệ đứng dọc hành lang như tượng đá, đồ sộ mà bất động.
“Cô Cát Na, gia chủ chờ cô ở trong.” Thập Phương chỉ đưa Cát Na tới cửa phòng rồi đẩy cửa, ý bảo cô ta tự đi vào.
Cát Na tự điều chỉnh tâm tình rồi tiến vào phòng.
Căn phòng rất lớn, cô ta nhìn quanh một vòng liền thấy một người đang đứng ở trước cửa kính sát đất. Cô ta đi vòng qua sofa, tới sau lưng người đó: “Thời gia chủ, gặp ngài còn khó hơn gặp Bệ hạ.”
Thiếu nữ đứng khoanh tay, trên người mặc bộ đồ đơn giản, tóc buộc lại rất tùy tiện như thể vừa mới rời giường vậy.
Cô không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh đáp: “Nếu không thì sao có thể không làm thất vọng tâm huyết mà các vị đã bỏ ra chứ?”
Cát Na cười, tuy rằng người đằng trước không nhìn cô ta nhưng cô ta vẫn muốn duy trì trạng thái tốt nhất, “Thời gia chủ, chúng ta không nói mấy lời vòng vo nữa, ngài cũng hiểu rõ tại sao tôi tới đây.”
Thời Sênh đột nhiên xoay người. Cô cười một cái, giọng nói trong trẻo vang lên trong căn phòng, “Không vội, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Cát Na: “…”
Phát triển kiểu gì thế? Chẳng giống những gì cô ta nghĩ gì hết…
Bình tĩnh!
“Thời gia chủ muốn nói chuyện gì?”
Ngón tay Thời Sênh phất vào không trung một cái, một màn hình thực tế ảo rộng mở trước mắt: “Tâm sự về em gái của cô, Cát Vi.”
Cả người Cát Na căng thẳng, tầm mắt cô ta dừng trên màn hình thực tế ảo, thân mình cứng đờ, tim đập thình thịch.
Không được…
Cát Na vội vàng trấn định lại: “Thời gia chủ, sợ là cô lầm rồi, tôi không có em gái, cũng không có người nhà.”
Thời Sênh hơi chớp mắt như không nghe thấy lời cô ta nói, “Nhìn thấy thứ em gái cô đang ôm trên tay chứ?”
Cát Na nhìn qua theo bản năng.
Trên màn hình là một nữ sinh đang ôm một món đồ chơi, gương mặt tái nhợt đang cười, dường như rất vui vẻ.
Từ góc độ của hình ảnh, Cát Na có thể nhìn thấy Trảm Long Vệ đứng bên ngoài phòng bệnh, đồ án kim long kia chẳng ai dám dùng ngoài Trảm Long Vệ cả.
Người này mãi không chịu gặp cô ta, hóa ra là đi tìm nhược điểm của cô ta…
“Nếu cô không trả lời vấn đề của tôi một cách cẩn thận thì em gái của cô… chỉ sợ sẽ vĩnh viễn trời Nam đất Bắc với cô đấy.” Giọng Thời Sênh rõ ràng rất êm ái nhưng rơi vào trong tai Cát Na lại vô cùng âm trầm.
“Nó vẫn còn nhỏ…” Nửa ngày sau, Cát Na mới phục hồi lại tinh thần.
“Thì sao?” Thời Sênh nghiêng đầu, ý cười trên miệng càng gia tăng, “Các người có thứ tôi muốn chẳng phải cũng để uy hiếp tôi sao? Giờ tôi lấy con bé ấy làm lợi thế thì có gì sai chứ. Mọi người đều bên tám lạng, kẻ nửa cân, đừng nói mấy kiểu lời nói về tình người kia.”
“Gia chủ, đã xảy ra chuyện gì thế?”
Thời Sênh liếc nhìn anh ta, thu lại vẻ mặt lạnh lẽo, “Biết hang ổ của Cục Quản lý Thời không ở đâu không?”
“Cục Quản lý Thời không?” Thập Phương nghi hoặc, cái thứ này không phải là tổ chức lừa đảo mà người ngoài vẫn nhắc sao? Sao đột nhiên gia chủ lại hỏi về bọn họ chứ?
Nghi hoặc thì nghi hoặc nhưng Thập Phương vẫn nhanh chóng kiểm tra thiết bị cá nhân của mình, “Không có tin tức về họ. Gia chủ, đã xảy ra chuyện gì?”
Thời Sênh cười âm trầm, “Anh bảo Trảm Long Vệ ở Lam Tinh chuẩn bị một chút. Nói không chừng chúng ta sắp phải đánh nhau đấy.”
Thập Phương: “…”
Gia chủ mà nói đánh nhau thì… chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi.
Từ sau khi gia chủ rời khỏi Đế Đô Tinh, Trảm Long Vệ chỉ có cơ hội đánh nhau sau khi gia chủ đi khiêu khích khắp nơi xong, người khác phái binh tới đánh, còn lại những lúc khác thì nhàn tới phát sầu lên được.
“Anh chờ ở đây, nhìn thấy cô ả này thì “mời” tới gặp tôi.” Thời Sênh cho Thập Phương xem ảnh chụp của Cát Na.
“Mời ngang hay mời dọc?” Thập Phương nhớ kỹ diện mạo của Cát Na, trong lòng tự hỏi sao người này lại đắc tội với gia chủ chứ?
Mời ngang là có thể dùng bất kỳ cách nào, miễn cứ mang người tới là được.
Mời dọc thì phải mời khách khí một tí.
Hỏi như thế nhưng hầu hết mọi lần gia chủ đều bảo bọn họ mời ngang, rất ít khi mời dọc.
“Tùy tiện.”
Thập Phương liền hiểu, đó là không quan trọng, dù sao cứ hoàn thành nhiệm vụ là được.
Lúc không cần người ta tồn tại nữa thì gia chủ sẽ đều nói là xử lý sạch sẽ người đi, rất có phong phạm lão đại hắc bang. Nhưng bọn họ là gia tộc đứng đắn, không phải hắc bang.
Tuy rằng trong mắt người ngoài, Thời gia cũng chẳng khác nào hắc bang cả.
Thập Phương chờ bên ngoài hội trường, người ở trong lần lượt đi ra. Cát Na ra khá muộn, đang nói chuyện với Thượng Quan Phổ, nhìn bộ dáng của cả hai đều rất vui vẻ.
Cát Na nhìn thấy Thập Phương thì lập tức dừng lại: “Thời gia chủ phái người chờ tôi, Tam hoàng tử không cần tiễn nữa.”
“Cô… thật sự muốn tới sao?” Thượng Quan Phổ nhìn về phía Thập Phương, khóe miệng giật giật, không ngờ Thập Phương lại tự mình chờ.
“Chức trách yêu cầu.” Cát Na hơi mỉm cười, “Cảm ơn Tam hoàng tử đã quan tâm.”
“Cô phải cẩn thận đấy.” Thượng Quan Phổ định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chào tạm biệt Cát Na rồi bảo cô ta đi trước.
Hắn nhìn Cát Na lên xe bay cùng Thập Phương, biểu tình liên tục thay đổi, cuối cùng thở dài rồi đuổi theo đội ngũ của Hoàng thất ở phía trước.
…
Dọc đường đi, biểu tình của Cát Na rất trấn định, đối với sự sắp xếp của Thập Phương cũng không có bất kỳ phản đối nào, hết thảy đều nghe theo anh ta làm cho Thập Phương khá kinh ngạc.
Cô gái này cũng quá phối hợp rồi.
Nhưng Thời Sênh cũng không có ý gặp cô ta, để cô ta một mình ở khách sạn, còn phái người canh giữ, ngoại trừ việc cô ta không được ra ngoài thì không có bất kỳ hạn chế nào.
Lúc đầu Cát Na còn rất bình thản, nhưng càng về sau thì càng nóng nảy, bất an.
“Chủ nhân của các anh đâu?” Không biết đây đã là lần thứ bao nhiêu cô ta hỏi như thế.
Thập Phương trả lời ngắn gọn trước sau như một, “Gia chủ đang bận.”
“Cô ta bận cái gì?”
Thập Phương sầm mặt: “Chuyện của gia chủ, chúng tôi không có quyền hỏi tới.”
Cát Na liếc nhìn anh ta một cái. Người đàn ông này đi theo bên cạnh cô gái ấy lâu nhất, coi như là người cô ta tín nhiệm nhất, muốn khai thác được gì từ chỗ này là chuyện không thể nào.
Cát Na lại quay về phòng, ở trong phòng đi tới đi lui.
“Ting…”
Thiết bị trên tay Cát Na hơi lóe lên, một màn ảnh tối đen xuất hiện trong không khí, không nhìn rõ gì ở trên đó.
“Cô ấy không gặp em.”
“Kiên nhẫn chờ, cô ta nhất định sẽ gặp em.” Một giọng nam trong trẻo vang lên từ tấm màn đen, “Khi nói chuyện với cô ta, dù cô ta có nói gì thì em cũng không được hoảng hốt. Hầu hết mọi chuyện cô ta chỉ đoán, em chỉ cần nhớ rõ điểm này thì sẽ không rơi vào thế yếu.”
“Nhưng thế thì cô ta cũng đoán quá chuẩn rồi…” Cát Na nhệch miệng.
“Khả năng quan sát của cô ta rất mạnh, có thể thông qua phản ứng nhỏ nhất của em để phán đoán. Có đôi khi chỉ là một câu vô tình, em không nhận ra điều gì nhưng cô ta lại có thể phán đoán được một chút tin tức. Cát Na, cô ta có hỏi cái gì thì trả lời cái đó, những đề tài không liên quan tới mục đích của chúng ta thì đừng tham gia.”
Cát Na hít sâu một hơi: “Vâng.”
Màn đen biến mất, căn phòng lâm vào tĩnh mịch, Cát Na ngồi xụi lơ trên ghế sofa, biểu tình mệt mỏi.
Sống cũng thật khó khăn quá đi!
Sau mấy ngày sống trong thấp thỏm, cuối cùng Thập Phương cũng tới gọi Cát Na, nói cho cô ta biết cô ta có thể đi gặp Thời Sênh.
Cát Na đổi sang một chiếc váy màu đỏ, đứng ở cửa mấy phút rồi mới đẩy cửa ra ngoài, theo Thập Phương đi lên lầu.
Trên tầng cao nhất vô cùng an tĩnh, Trảm Long Vệ đứng dọc hành lang như tượng đá, đồ sộ mà bất động.
“Cô Cát Na, gia chủ chờ cô ở trong.” Thập Phương chỉ đưa Cát Na tới cửa phòng rồi đẩy cửa, ý bảo cô ta tự đi vào.
Cát Na tự điều chỉnh tâm tình rồi tiến vào phòng.
Căn phòng rất lớn, cô ta nhìn quanh một vòng liền thấy một người đang đứng ở trước cửa kính sát đất. Cô ta đi vòng qua sofa, tới sau lưng người đó: “Thời gia chủ, gặp ngài còn khó hơn gặp Bệ hạ.”
Thiếu nữ đứng khoanh tay, trên người mặc bộ đồ đơn giản, tóc buộc lại rất tùy tiện như thể vừa mới rời giường vậy.
Cô không quay đầu lại, chỉ bình tĩnh đáp: “Nếu không thì sao có thể không làm thất vọng tâm huyết mà các vị đã bỏ ra chứ?”
Cát Na cười, tuy rằng người đằng trước không nhìn cô ta nhưng cô ta vẫn muốn duy trì trạng thái tốt nhất, “Thời gia chủ, chúng ta không nói mấy lời vòng vo nữa, ngài cũng hiểu rõ tại sao tôi tới đây.”
Thời Sênh đột nhiên xoay người. Cô cười một cái, giọng nói trong trẻo vang lên trong căn phòng, “Không vội, chúng ta nói chuyện khác đi.”
Cát Na: “…”
Phát triển kiểu gì thế? Chẳng giống những gì cô ta nghĩ gì hết…
Bình tĩnh!
“Thời gia chủ muốn nói chuyện gì?”
Ngón tay Thời Sênh phất vào không trung một cái, một màn hình thực tế ảo rộng mở trước mắt: “Tâm sự về em gái của cô, Cát Vi.”
Cả người Cát Na căng thẳng, tầm mắt cô ta dừng trên màn hình thực tế ảo, thân mình cứng đờ, tim đập thình thịch.
Không được…
Cát Na vội vàng trấn định lại: “Thời gia chủ, sợ là cô lầm rồi, tôi không có em gái, cũng không có người nhà.”
Thời Sênh hơi chớp mắt như không nghe thấy lời cô ta nói, “Nhìn thấy thứ em gái cô đang ôm trên tay chứ?”
Cát Na nhìn qua theo bản năng.
Trên màn hình là một nữ sinh đang ôm một món đồ chơi, gương mặt tái nhợt đang cười, dường như rất vui vẻ.
Từ góc độ của hình ảnh, Cát Na có thể nhìn thấy Trảm Long Vệ đứng bên ngoài phòng bệnh, đồ án kim long kia chẳng ai dám dùng ngoài Trảm Long Vệ cả.
Người này mãi không chịu gặp cô ta, hóa ra là đi tìm nhược điểm của cô ta…
“Nếu cô không trả lời vấn đề của tôi một cách cẩn thận thì em gái của cô… chỉ sợ sẽ vĩnh viễn trời Nam đất Bắc với cô đấy.” Giọng Thời Sênh rõ ràng rất êm ái nhưng rơi vào trong tai Cát Na lại vô cùng âm trầm.
“Nó vẫn còn nhỏ…” Nửa ngày sau, Cát Na mới phục hồi lại tinh thần.
“Thì sao?” Thời Sênh nghiêng đầu, ý cười trên miệng càng gia tăng, “Các người có thứ tôi muốn chẳng phải cũng để uy hiếp tôi sao? Giờ tôi lấy con bé ấy làm lợi thế thì có gì sai chứ. Mọi người đều bên tám lạng, kẻ nửa cân, đừng nói mấy kiểu lời nói về tình người kia.”
/2038
|