“Chị mà đi anh ta còn không xử chết chị ấy.”
Miệng Nguyên Nhược Lạp giật giật, “Chị cưỡng hiếp… anh Kiều à?”
“Coi là thế đi.”
Nguyên Nhược Lạp yên lặng dựng ngón tay, lợi hại nhỉ quản lý của em.
Cô đặt thuốc bị từ chối vào tay Thời Sênh, “Chị tự mình đi đi. Chị Trình Hi, nếu ngủ với người ta rồi, thì phải chịu trách nhiệm.”
“Chị muốn chịu trách nhiệm, nhưng anh ấy không cho.” Thời Sênh thở dài, cầm thuốc đứng dậy, “Em nhớ uống thuốc đấy.”
Nguyên Nhược Lạp gật đầu như thỏ con, “Mau đi đi, mau đi đi.”
Lúc Thời Sênh tìm được Kiều Khanh, hắn đang dọn dẹp cái bàn bừa bộn của Tưởng Húc. Tưởng Húc ngồi ở bên cạnh khoa tay múa chân.
“Tối hôm qua bảo anh đi lấy nước, anh thì hay rồi, đến người cũng không thấy đâu, gan to ra rồi nhỉ?”
“Tôi thấy là gan anh to ra rồi đấy.” Thời Sênh xách Tưởng Húc lên, “Lần trước dạy dỗ còn chưa đủ? Hả?”
Tưởng Húc nhìn thấy Thời Sênh liền kinh sợ. Nhưng hắn là một người đàn ông, không thể thừa nhận sợ hãi, “Trình Hi đồ điên này, bỏ tôi ra.”
Thời Sênh đẩy hắn một cái, “Cút.”
Tưởng Húc: “…”
Hắn hung tợn trừng Kiều Khanh một cái, tức giận rời đi.
Kiều Khanh từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu, thuần thục dọn đồ vào hòm.
Một cái tay bên cạnh chen vào, ngăn động tác của hắn lại, “Trong tay hắn có điểm yếu gì của anh sao?”
Tưởng Húc đối với hắn như vậy, hắn lại không có bất kỳ phản kháng nào. Thời Sênh cũng không cảm thấy hắn có cảm tình đặc biệt gì với Tưởng Húc. Có hai loại khả năng, hắn có gì hổ thẹn với Tưởng Húc, hoặc là trên tay Tưởng Húc có điểm yếu của hắn.
Với sự quan sát của cô, con hàng này khẳng định không phải có gì hổ thẹn với Tưởng Húc. Có lúc ánh mắt hắn nhìn Tưởng Húc, đặc biệt u ám.
Vậy thì chỉ còn khả năng còn lại, trong tay Tưởng Húc có điểm yếu gì của hắn, khiến hắn không thể không cúi đầu, thậm chí là chịu nhục.
Kiều Khanh không lên tiếng, cúi thấp đầu nhìn mặt đất.
Thời Sênh chống lên bàn, khom người đuổi theo ánh mắt hắn, “Kiều Khanh, anh bây giờ là người của tôi, nói cho tôi biết, trên tay hắn có điểm yếu gì của anh?”
“Không có,” Kiều Khanh nghiêng đầu, “Cô có chuyện gì không?”
Thời Sênh hít thở sâu một hơi, “Đưa thuốc cho anh.”
Kiều Khanh ngẩng đầu, ánh mắt rơi lên tay cô. Thời Sênh lấy thuốc ra, chia từng viên từng viên cho hắn, sau đó rót nước đưa cho hắn.
Anh chần chừ chốc lát, nhận lấy thuốc nuốt xuống, “Được rồi, cô có thể đi rồi.”
“Ăn cơm chưa?”
Kiều Khanh lại yên lặng.
Một lời không hợp liền không hé răng.
Thời Sênh rời đi một lúc, cầm cơm lại, để trước mặt hắn, “Ăn tạm đi, trên núi cũng chỉ có những thứ này, xuống núi dẫn anh đi ăn ngon.”
Kiều Khanh nhìn ra xa, lúc này đại đa số mọi người đều đi ăn cơm rồi, chỉ có mấy người túm lại nói chuyện, không chú ý đến bên này.
Hắn trầm mặc ngồi xuống, mở hộp cơm ra, thức ăn bên trong đầy đủ, đây không phải là suất của nhân viên.
Hắn cầm đũa, đầu ngón tay siết chặt. Tại sao… ở trước mặt cô, mình lại tỏ ra yếu ớt như vậy.
Thời tiết dường như lại lạnh rồi.
…
Thời Sênh không ở với Kiều Khanh bao lâu. Cô nhận một cuộc điện thoại, kêu hắn nhớ uống thuốc, rồi vội vàng đi. Nghe nói Nguyên Nhược Lạp cũng đi cùng cô.
Kiều Khanh biết lúc hắn làm việc, cô đều ở xa xa nhìn. Lúc này sau lưng không có ánh mắt kia, hắn lại tỏ ra có chút không được tự nhiên.
Nhiệt độ trên núi càng ngày càng lạnh, còn có mấy cảnh phải quay xong, mà cô vẫn chưa quay lại.
Nhưng cô quay lại hay không, có liên quan gì đến hắn?
“Anh Kiều.”
Phía sau đột nhiên có người gọi hắn. Kiều Khanh dừng bước, xoay người lại nhìn người gọi mình, hắn cau mày lại, “Cô Tống, có chuyện gì?”
Người đến là nữ phụ của bộ phim này, Tống Nhã.
Tống Nhã đã gần ba mươi tuổi, nhưng nhìn qua giống như một em gái nhỏ mới khoảng hai mươi, non nớt, trên mặt mang theo ba phần ý cười, cho người ta cảm giác rất thân thiện.
“Anh Kiều, anh làm trợ lý cho Tưởng Húc thật sự là có tài mà không phát huy được, không biết có hứng thú đến bên cạnh tôi làm việc không?”
Ánh mắt Kiều Khanh quét qua người Tống Nhã, “Không có hứng.”
Tống Nhã cười duyên, “Đừng cự tuyệt nhanh như vậy chứ. Anh Kiều, tôi có thể cho anh nhiều hơn Tưởng Húc.”
“Xin lỗi cô Tống, tôi không có hứng.” Kiều Khanh xoay người rời đi.
Tống Nhã nhíu mày, có loại tức giận bị cự tuyệt. Cô ta nhanh chóng đuổi kịp Kiều Khanh, dùng cơ thể chặn đường anh, “Kiều Khanh, anh có thể ngủ với Trình Hi, còn giả vờ với tôi làm gì. Anh ra giá đi! Sau này đi theo tôi, tôi bảo đảm anh vinh hoa phú quý.”
“Không có hứng.” Giọng nói của Kiều Khanh không có chút lên xuống nào.
“Kiều Khanh, anh đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt.” Tống Nhã nổi giận.
Người đàn ông này chẳng những tư thái đẹp, bề ngoài cũng đẹp, khó trách Trình Hi muốn vây lấy hắn.
Đáng tiếc…
Thứ Trình Hi muốn, cô ta đều phải cướp đi.
“Cô Tống, tôi không phải thứ để mua bán, phiền cô tránh ra cho.” Kiều Khanh lúc nói lời này rất bình tĩnh, giống như không phải là một câu có tính nhục nhã.
“Trình Hi cho anh bao nhiêu tiền? Cô ta cho anh bao nhiêu, tôi cho anh gấp đôi, được chứ?” Tống Nhã hếch cằm lên.
“Thứ cô ấy cho tôi, cô không cho nổi đâu.” Kiều Khanh có chút không kiên nhẫn, ánh mắt quét qua con đường bên cạnh, trực tiếp xoay người đi qua bên kia, “Cô Tống nếu cần, có thể đi gọi một người đàn ông bên ngoài.”
“Kiều Khanh!” Tống Nhã tức đến giậm chân, người đàn ông này lại cự tuyệt cô ta.
Cái kẻ quái dị Trình Hi kia có gì tốt?
“Tống Nhã, vừa ý trợ lý này của tôi à?”
Vẻ hung ác trên mặt Tống Nhã bỗng thu lại, nhìn về phía tiếng nói. Tưởng Húc vẫn còn mặc quần áo quay phim, đi từ chỗ rẽ hành lang ra, nhìn cô ta đầy vẻ ám muội.
“Tôi cho cô một cơ hội thế nào hả?” Tưởng Húc tiếp tục nói.
“Anh?” Tống Nhã híp mắt, “Anh tại sao muốn giúp tôi?”
“Cô và Trình Hi có thù. Tôi đương nhiên cũng có thù với cô ta. Thứ cô ta nhìn trúng, đương nhiên là huỷ đi sẽ hay hơn.” Hắn không đánh lại cô, cũng không tóm được điểm yếu của cô, nhưng Kiều Khanh hắn có thể khống chế.
“Anh giúp tôi thế nào?”
Tưởng Húc nham hiểm cười một tiếng, rút một cái thẻ phòng ra khỏi tay áo, “Tối hôm nay cô đến phòng này, tôi sẽ giúp cô lấy được thứ cô muốn.”
…
#Ảnh hậu Tống Nhã và tiểu thịt tươi đang hot Tưởng Húc đêm khuya đi vào phòng của nhau, là quy tắc ngầm hay là tôi tình anh nguyện#
Tin tức này sáng sớm đã kinh động giới giải trí.
#“Thiên thần” lại xảy ra chuyện rồi#
#Tổ phim long đong nhất năm nay#
#Ngồi chờ Lương Gia xảy ra chuyện#
Ở trên là lời bàn của các antifan của Thời Sênh phát ra.
Mà chuyện này người trong cuộc cũng tỏ ra rất mù mờ. Tưởng Húc rõ ràng là gọi Kiều Khanh đến phòng. Hắn bỏ thuốc cho Kiều Khanh, làm sao cuối cùng hắn lại ngủ với Tống Nhã?
Còn có loại tin tức này…
Tống Nhã càng tức giận. Tưởng Húc mặc dù cũng ưa nhìn, nhưng hoàn toàn không phải khẩu vị của cô ta, ngủ với người như vậy, cô ta ghét vô cùng.
Bây giờ những thứ này đều không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là tin tức!
Tống Nhã cũng không nhớ Tưởng Húc vào phòng thế nào. Cô ta chờ ở trong phòng như Tưởng Húc dặn, sau đó… cô ta hình như ngủ mất. Sau đó bị người đánh thức, tất cả sau đó là những chuyện kia, ánh sáng trong phòng quá mờ, cô ta cũng không phân rõ rốt cuộc là ai.
Miệng Nguyên Nhược Lạp giật giật, “Chị cưỡng hiếp… anh Kiều à?”
“Coi là thế đi.”
Nguyên Nhược Lạp yên lặng dựng ngón tay, lợi hại nhỉ quản lý của em.
Cô đặt thuốc bị từ chối vào tay Thời Sênh, “Chị tự mình đi đi. Chị Trình Hi, nếu ngủ với người ta rồi, thì phải chịu trách nhiệm.”
“Chị muốn chịu trách nhiệm, nhưng anh ấy không cho.” Thời Sênh thở dài, cầm thuốc đứng dậy, “Em nhớ uống thuốc đấy.”
Nguyên Nhược Lạp gật đầu như thỏ con, “Mau đi đi, mau đi đi.”
Lúc Thời Sênh tìm được Kiều Khanh, hắn đang dọn dẹp cái bàn bừa bộn của Tưởng Húc. Tưởng Húc ngồi ở bên cạnh khoa tay múa chân.
“Tối hôm qua bảo anh đi lấy nước, anh thì hay rồi, đến người cũng không thấy đâu, gan to ra rồi nhỉ?”
“Tôi thấy là gan anh to ra rồi đấy.” Thời Sênh xách Tưởng Húc lên, “Lần trước dạy dỗ còn chưa đủ? Hả?”
Tưởng Húc nhìn thấy Thời Sênh liền kinh sợ. Nhưng hắn là một người đàn ông, không thể thừa nhận sợ hãi, “Trình Hi đồ điên này, bỏ tôi ra.”
Thời Sênh đẩy hắn một cái, “Cút.”
Tưởng Húc: “…”
Hắn hung tợn trừng Kiều Khanh một cái, tức giận rời đi.
Kiều Khanh từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu, thuần thục dọn đồ vào hòm.
Một cái tay bên cạnh chen vào, ngăn động tác của hắn lại, “Trong tay hắn có điểm yếu gì của anh sao?”
Tưởng Húc đối với hắn như vậy, hắn lại không có bất kỳ phản kháng nào. Thời Sênh cũng không cảm thấy hắn có cảm tình đặc biệt gì với Tưởng Húc. Có hai loại khả năng, hắn có gì hổ thẹn với Tưởng Húc, hoặc là trên tay Tưởng Húc có điểm yếu của hắn.
Với sự quan sát của cô, con hàng này khẳng định không phải có gì hổ thẹn với Tưởng Húc. Có lúc ánh mắt hắn nhìn Tưởng Húc, đặc biệt u ám.
Vậy thì chỉ còn khả năng còn lại, trong tay Tưởng Húc có điểm yếu gì của hắn, khiến hắn không thể không cúi đầu, thậm chí là chịu nhục.
Kiều Khanh không lên tiếng, cúi thấp đầu nhìn mặt đất.
Thời Sênh chống lên bàn, khom người đuổi theo ánh mắt hắn, “Kiều Khanh, anh bây giờ là người của tôi, nói cho tôi biết, trên tay hắn có điểm yếu gì của anh?”
“Không có,” Kiều Khanh nghiêng đầu, “Cô có chuyện gì không?”
Thời Sênh hít thở sâu một hơi, “Đưa thuốc cho anh.”
Kiều Khanh ngẩng đầu, ánh mắt rơi lên tay cô. Thời Sênh lấy thuốc ra, chia từng viên từng viên cho hắn, sau đó rót nước đưa cho hắn.
Anh chần chừ chốc lát, nhận lấy thuốc nuốt xuống, “Được rồi, cô có thể đi rồi.”
“Ăn cơm chưa?”
Kiều Khanh lại yên lặng.
Một lời không hợp liền không hé răng.
Thời Sênh rời đi một lúc, cầm cơm lại, để trước mặt hắn, “Ăn tạm đi, trên núi cũng chỉ có những thứ này, xuống núi dẫn anh đi ăn ngon.”
Kiều Khanh nhìn ra xa, lúc này đại đa số mọi người đều đi ăn cơm rồi, chỉ có mấy người túm lại nói chuyện, không chú ý đến bên này.
Hắn trầm mặc ngồi xuống, mở hộp cơm ra, thức ăn bên trong đầy đủ, đây không phải là suất của nhân viên.
Hắn cầm đũa, đầu ngón tay siết chặt. Tại sao… ở trước mặt cô, mình lại tỏ ra yếu ớt như vậy.
Thời tiết dường như lại lạnh rồi.
…
Thời Sênh không ở với Kiều Khanh bao lâu. Cô nhận một cuộc điện thoại, kêu hắn nhớ uống thuốc, rồi vội vàng đi. Nghe nói Nguyên Nhược Lạp cũng đi cùng cô.
Kiều Khanh biết lúc hắn làm việc, cô đều ở xa xa nhìn. Lúc này sau lưng không có ánh mắt kia, hắn lại tỏ ra có chút không được tự nhiên.
Nhiệt độ trên núi càng ngày càng lạnh, còn có mấy cảnh phải quay xong, mà cô vẫn chưa quay lại.
Nhưng cô quay lại hay không, có liên quan gì đến hắn?
“Anh Kiều.”
Phía sau đột nhiên có người gọi hắn. Kiều Khanh dừng bước, xoay người lại nhìn người gọi mình, hắn cau mày lại, “Cô Tống, có chuyện gì?”
Người đến là nữ phụ của bộ phim này, Tống Nhã.
Tống Nhã đã gần ba mươi tuổi, nhưng nhìn qua giống như một em gái nhỏ mới khoảng hai mươi, non nớt, trên mặt mang theo ba phần ý cười, cho người ta cảm giác rất thân thiện.
“Anh Kiều, anh làm trợ lý cho Tưởng Húc thật sự là có tài mà không phát huy được, không biết có hứng thú đến bên cạnh tôi làm việc không?”
Ánh mắt Kiều Khanh quét qua người Tống Nhã, “Không có hứng.”
Tống Nhã cười duyên, “Đừng cự tuyệt nhanh như vậy chứ. Anh Kiều, tôi có thể cho anh nhiều hơn Tưởng Húc.”
“Xin lỗi cô Tống, tôi không có hứng.” Kiều Khanh xoay người rời đi.
Tống Nhã nhíu mày, có loại tức giận bị cự tuyệt. Cô ta nhanh chóng đuổi kịp Kiều Khanh, dùng cơ thể chặn đường anh, “Kiều Khanh, anh có thể ngủ với Trình Hi, còn giả vờ với tôi làm gì. Anh ra giá đi! Sau này đi theo tôi, tôi bảo đảm anh vinh hoa phú quý.”
“Không có hứng.” Giọng nói của Kiều Khanh không có chút lên xuống nào.
“Kiều Khanh, anh đừng có rượu mời không uống thích uống rượu phạt.” Tống Nhã nổi giận.
Người đàn ông này chẳng những tư thái đẹp, bề ngoài cũng đẹp, khó trách Trình Hi muốn vây lấy hắn.
Đáng tiếc…
Thứ Trình Hi muốn, cô ta đều phải cướp đi.
“Cô Tống, tôi không phải thứ để mua bán, phiền cô tránh ra cho.” Kiều Khanh lúc nói lời này rất bình tĩnh, giống như không phải là một câu có tính nhục nhã.
“Trình Hi cho anh bao nhiêu tiền? Cô ta cho anh bao nhiêu, tôi cho anh gấp đôi, được chứ?” Tống Nhã hếch cằm lên.
“Thứ cô ấy cho tôi, cô không cho nổi đâu.” Kiều Khanh có chút không kiên nhẫn, ánh mắt quét qua con đường bên cạnh, trực tiếp xoay người đi qua bên kia, “Cô Tống nếu cần, có thể đi gọi một người đàn ông bên ngoài.”
“Kiều Khanh!” Tống Nhã tức đến giậm chân, người đàn ông này lại cự tuyệt cô ta.
Cái kẻ quái dị Trình Hi kia có gì tốt?
“Tống Nhã, vừa ý trợ lý này của tôi à?”
Vẻ hung ác trên mặt Tống Nhã bỗng thu lại, nhìn về phía tiếng nói. Tưởng Húc vẫn còn mặc quần áo quay phim, đi từ chỗ rẽ hành lang ra, nhìn cô ta đầy vẻ ám muội.
“Tôi cho cô một cơ hội thế nào hả?” Tưởng Húc tiếp tục nói.
“Anh?” Tống Nhã híp mắt, “Anh tại sao muốn giúp tôi?”
“Cô và Trình Hi có thù. Tôi đương nhiên cũng có thù với cô ta. Thứ cô ta nhìn trúng, đương nhiên là huỷ đi sẽ hay hơn.” Hắn không đánh lại cô, cũng không tóm được điểm yếu của cô, nhưng Kiều Khanh hắn có thể khống chế.
“Anh giúp tôi thế nào?”
Tưởng Húc nham hiểm cười một tiếng, rút một cái thẻ phòng ra khỏi tay áo, “Tối hôm nay cô đến phòng này, tôi sẽ giúp cô lấy được thứ cô muốn.”
…
#Ảnh hậu Tống Nhã và tiểu thịt tươi đang hot Tưởng Húc đêm khuya đi vào phòng của nhau, là quy tắc ngầm hay là tôi tình anh nguyện#
Tin tức này sáng sớm đã kinh động giới giải trí.
#“Thiên thần” lại xảy ra chuyện rồi#
#Tổ phim long đong nhất năm nay#
#Ngồi chờ Lương Gia xảy ra chuyện#
Ở trên là lời bàn của các antifan của Thời Sênh phát ra.
Mà chuyện này người trong cuộc cũng tỏ ra rất mù mờ. Tưởng Húc rõ ràng là gọi Kiều Khanh đến phòng. Hắn bỏ thuốc cho Kiều Khanh, làm sao cuối cùng hắn lại ngủ với Tống Nhã?
Còn có loại tin tức này…
Tống Nhã càng tức giận. Tưởng Húc mặc dù cũng ưa nhìn, nhưng hoàn toàn không phải khẩu vị của cô ta, ngủ với người như vậy, cô ta ghét vô cùng.
Bây giờ những thứ này đều không phải là trọng điểm.
Trọng điểm là tin tức!
Tống Nhã cũng không nhớ Tưởng Húc vào phòng thế nào. Cô ta chờ ở trong phòng như Tưởng Húc dặn, sau đó… cô ta hình như ngủ mất. Sau đó bị người đánh thức, tất cả sau đó là những chuyện kia, ánh sáng trong phòng quá mờ, cô ta cũng không phân rõ rốt cuộc là ai.
/2038
|