Biệt thự của Lôi Đình.
Lôi Đình mặt không biểu cảm để bác sĩ bôi thuốc cho. Ô Vân ngồi ở bên kia ghế sofa, mặt đầy thấp thỏm và sợ hãi.
Người đàn ông này chính là một kẻ điên.
Toàn bộ không gian đều là bầu không khí kìm nén, bác sĩ cũng không dám thở mạnh, mắt nhìn thẳng bôi thuốc cho Lôi Đình, hận không thể làm nhanh cho xong, sau đó rời khỏi đây.
Cậu chủ bây giờ rất tức giận, không cẩn thận sẽ bị liên lụy, đặc biệt đáng sợ. Hắn vẫn muốn sống thêm mấy năm.
“Cậu chủ, mấy ngày này đừng động vào nước.” Bác sĩ bôi thuốc xong, theo thông lệ dặn dò mấy câu, sau đó tầm mắt rơi lên người Ô Vân, ngập ngừng hỏi Lôi Đình mặt lạnh, “Vị tiểu thư này có cần bôi thuốc không?”
“Để thuốc lại.”
Bác sĩ không dám hỏi nhiều, để thuốc lại, nhanh chóng cút ra khỏi biệt thự.
Biệt thự lớn như vậy, yên tĩnh đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Ô Vân ôm hai tay trước ngực, tự cho mình một chút cảm giác an toàn, khó khăn nuốt nước bọt, “Anh... anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Lôi Đình đứng dậy, cầm thuốc trên bàn đến gần Ô Vân.
“Anh... anh đừng qua đây.” Ô Vân sợ hãi nhìn Lôi Đình, sau lưng không có đường lui, chỉ có thể co lại trên sofa, “Anh còn qua nữa tôi sẽ kêu lên đó.”
“Biệt thự chỉ có tôi và em.” Ý chính là kêu rách họng cũng không có ai cứu được cô ta.
Lôi Đình tóm lấy mắt cá chân cô ta, đáy mắt sâu xa thoáng qua ánh sáng nguy hiểm, “Trước đây không phải em muốn nghĩ cách leo lên giường của tôi sao, bây giờ sao lại sợ rồi? Hay là nói lạt mềm buộc chặt.”
“Tôi đã nói rồi, đó chỉ là hiểu lầm, tôi căn bản là không muốn ngủ với anh, là anh...”
Sắc mặt Lôi Đình càng ngày càng kém, Ô Vân không dám nói tiếp nữa.
Ngón tay Lôi Đình theo mắt cá chân đi lên, thẳng đến bắp đùi. Ô Vân muốn vùng vẫy, nhưng sức của Lôi Đình vô cùng lớn.
“Xoẹt...”
Váy quấn lấy cơ thể cô ta bị thô lỗ xé ra. Ô Vân bị dọa hét lên một tiếng, hai tay che lấy cơ thể, trong lòng tràn đầy áp bức lăng nhục và sợ hãi, mắng to, “Cái kẻ điên này, biến thái!”
“Tôi chỉ là bôi thuốc cho em thôi, em cho là tôi sẽ làm gì em?” Lôi Đình mắt lạnh nhìn người phụ nữ ôm thân thể run lẩy bẩy, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng, “Hay là nói, em rất mong đợi tôi làm gì em?”
“Không, không, không, bôi thuốc, bôi thuốc.” Ô Vân vội vàng nói.
Bôi thuốc cũng tốt hơn hắn làm gì mình.
Lôi Đình lúc này mới hài lòng, nhưng vẫn thô lỗ xé tất cả quần áo trên người cô ta ra, “Che cái gì, có chỗ nào của em là tôi chưa nhìn chưa sờ chứ?”
Sắc mặt Ô Vân càng đỏ, nhưng vẫn sống chết che lấy thân thể.
“Còn không buông ra, tôi sẽ làm em ở đây, có phải rất mong đợi không?” Lôi Đình xích lại gần Ô Vân, hơi thở nóng bỏng phả trên cổ cô ta, dọa cho mặt cô ta càng đỏ hơn.
“Không không không...” Ô Vân nói năng lộn xộn, dưới cái nhìn chăm chú của Lôi Đình, cô ta chỉ có thể đỏ mặt buông tay ra, để mình phơi bày ra trước mặt người đàn ông này.
Người đàn ông hài lòng cười một cái, cầm thuốc bôi cho cô ta.
Người đàn ông rõ ràng là cố ý, trêu ghẹo ở chỗ cô ta không bị đánh bầm đen. Ô Vân cắn môi không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào. Người đàn ông này dường như rất thích cái bộ dạng này của cô ta, bôi thuốc hết một giờ.
Lôi Đình ném thuốc ra đứng lên. Ô Vân khẽ thở phào. Lúc cho là mình không sao, Lôi Đình đột nhiên bắt đầu cởi thắt lưng.
“Anh... anh... anh...” Ô Vân chỉ Lôi Đình, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Lôi Đình cúi người đè xuống, “Vừa rồi cơ thể em rất thành thực, tôi đương nhiên phải thỏa mãn em...”
“A... đừng mà...” Ô Vân vùng vẫy, nhưng cơ thể lại bị gắt gao đè lấy, một giây tiếp theo vật lạ tiến vào cơ thể, lại không có chút trở ngại nào.
“Hừ.” Người đàn ông cười một tiếng, nhanh chóng vận động.
Trong biệt thự vang lên tiếng khóc và tiếng thở dốc quỷ dị, lên lên xuống xuống tản ra từng góc.
…
Lôi Đình nhìn người đã ngất trên ghế sofa. So với trước đó, dấu vết trên người cô ta càng nhiều hơn.
Lôi Đình cười lạnh mặc xong quần áo của mình, sau đó tùy ý ném một bộ quần áo phủ lên Ô Vân, vừa cầm điện thoại ấn một số, vừa lên tầng.
“Tra được chưa?”
“Tô Tín?”
“Không cần biết dùng cách gì, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Lôi Đình cúp điện thoại, vẻ u ám trên mặt càng nặng hơn. Hắn đưa tay sờ sống lưng vẫn có chút phát đau, đã lâu không gặp người phụ nữ nào to gan như vậy.
Đáng tiếc...
…
Hách Bảo Bối ngày hôm sau quả nhiên thu dọn đồ đạc cút xéo. Hách Bảo Bối sợ nhất chính là ba mẹ Hách gia. Hắn có thể càm ràm lâu như vậy, hoàn toàn chính là kết quả bị đầu độc lâu ngày.
Nhưng Hách Bảo Bối lo lắng Thời Sênh có bệnh, trước khi đi còn mời một người giúp việc đến trông cô.
Thời Sênh cho người giúp việc gấp đôi tiền lương, bảo cô ta không có việc gì thì đừng đến, Hách Bảo Bối có hỏi thì cứ nói tất cả bình thường.
Người giúp việc: “...” Người có tiền thật biết chơi.
Tiễn người giúp việc đi, Thời Sênh ôm máy tính làm tổ trên ghế sofa tiếp tục vẽ tranh cô chưa vẽ xong.
18+?
Phì phì, cô làm sao có thể dơ bẩn như vậy. Cô là một người đứng đắn, đương nhiên phải làm chuyện nghiêm chỉnh.
Cho nên lúc Dương Hòe đột nhiên nhận được tài liệu lớn đến từ “Tô Tín”, trái tim nhỏ lại run lên.
[Dương Hòe: Em lại gửi 18+ cho anh à?]
[Tô Tín: Tôi không phải loại người như vậy. Nghiêm túc. Jpg]
[Dương Hòe:...]
Lời này quỷ mới tin!
Dương Hòe thấp thỏm nhận tài liệu, thấp thỏm mở ra. Người của ban biên tập nhìn Dương Hòe như nhìn bệnh nhân tâm thần, tăng ca đến điên rồi à?
Lúc Dương Hòe mở ra, nhìn thấy bên trong không phải 18+, hung hăng thở phào.
Trong tài liệu có bốn bức vẽ trang bìa, hai tấm áp phích tuyên truyền, thoạt nhìn không có vấn đề gì, phong cách vẽ duy mỹ, nhân vật có thần.
“Ồ, hoạ sĩ mới tìm được hiệu suất cao như vậy sao?” Biên tập bên cạnh thò đầu qua nhìn một cái, khen ngợi.
Dương Hòe đang lật xem tiếp, vốn dĩ rất bình thường, đột nhiên nhảy ra một tấm ảnh hai người đàn ông ân ân ái ái, tấm ảnh kia so với người trước đó, rõ nét đẹp đẽ hơn hẳn, giống như thật.
Biên tập cách vách: “...”
Dương Hòe: “...
Biên tập cách vách một lúc lâu mới nói: “Hoạ sĩ thả bay bản thân này anh tìm ở đâu ra thế? Tô Tín trước đó thì cũng thôi đi, bây giờ lại thêm một người.”
Dương Hòe lạnh mặt, “Đây chính là Tô Tín.”
Biên tập cách vách biểu cảm như anh đang đùa tôi à nhìn Dương Hòe, “Lần trước Liên Dung cho tôi xem qua tranh, kỹ xảo vẽ không tốt như vậy?”
Dương Hòe tiếp tục lạnh mặt, “Cô ấy là họa sĩ tranh minh hoạ cổ phong đứng đầu trong nước.”
Dương Hòe nhấn mạnh hai chữ đứng đầu.
“Khụ khụ... trừ những bức tranh thả bay bản thân bên dưới ra, mấy tấm trước đó cũng không tồi, mặc dù không bằng mấy tấm sau...” Vì sao khi vẽ loại 18+ không thể phát ra này lại vẽ đẹp như vậy hả!!!
[Dương Hòe: [cắt ảnh] [cắt ảnh] lão sư Tô Tín, đã nói không phải loại người đó rồi mà?]
[Tô Tín: Gửi nhầm, coi như thêm phúc lợi cho anh.]
[Dương Hòe: Không phải thứ tôi muốn, cảm ơn!!]
Lôi Đình mặt không biểu cảm để bác sĩ bôi thuốc cho. Ô Vân ngồi ở bên kia ghế sofa, mặt đầy thấp thỏm và sợ hãi.
Người đàn ông này chính là một kẻ điên.
Toàn bộ không gian đều là bầu không khí kìm nén, bác sĩ cũng không dám thở mạnh, mắt nhìn thẳng bôi thuốc cho Lôi Đình, hận không thể làm nhanh cho xong, sau đó rời khỏi đây.
Cậu chủ bây giờ rất tức giận, không cẩn thận sẽ bị liên lụy, đặc biệt đáng sợ. Hắn vẫn muốn sống thêm mấy năm.
“Cậu chủ, mấy ngày này đừng động vào nước.” Bác sĩ bôi thuốc xong, theo thông lệ dặn dò mấy câu, sau đó tầm mắt rơi lên người Ô Vân, ngập ngừng hỏi Lôi Đình mặt lạnh, “Vị tiểu thư này có cần bôi thuốc không?”
“Để thuốc lại.”
Bác sĩ không dám hỏi nhiều, để thuốc lại, nhanh chóng cút ra khỏi biệt thự.
Biệt thự lớn như vậy, yên tĩnh đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.
Ô Vân ôm hai tay trước ngực, tự cho mình một chút cảm giác an toàn, khó khăn nuốt nước bọt, “Anh... anh đưa tôi đến đây làm gì?”
Lôi Đình đứng dậy, cầm thuốc trên bàn đến gần Ô Vân.
“Anh... anh đừng qua đây.” Ô Vân sợ hãi nhìn Lôi Đình, sau lưng không có đường lui, chỉ có thể co lại trên sofa, “Anh còn qua nữa tôi sẽ kêu lên đó.”
“Biệt thự chỉ có tôi và em.” Ý chính là kêu rách họng cũng không có ai cứu được cô ta.
Lôi Đình tóm lấy mắt cá chân cô ta, đáy mắt sâu xa thoáng qua ánh sáng nguy hiểm, “Trước đây không phải em muốn nghĩ cách leo lên giường của tôi sao, bây giờ sao lại sợ rồi? Hay là nói lạt mềm buộc chặt.”
“Tôi đã nói rồi, đó chỉ là hiểu lầm, tôi căn bản là không muốn ngủ với anh, là anh...”
Sắc mặt Lôi Đình càng ngày càng kém, Ô Vân không dám nói tiếp nữa.
Ngón tay Lôi Đình theo mắt cá chân đi lên, thẳng đến bắp đùi. Ô Vân muốn vùng vẫy, nhưng sức của Lôi Đình vô cùng lớn.
“Xoẹt...”
Váy quấn lấy cơ thể cô ta bị thô lỗ xé ra. Ô Vân bị dọa hét lên một tiếng, hai tay che lấy cơ thể, trong lòng tràn đầy áp bức lăng nhục và sợ hãi, mắng to, “Cái kẻ điên này, biến thái!”
“Tôi chỉ là bôi thuốc cho em thôi, em cho là tôi sẽ làm gì em?” Lôi Đình mắt lạnh nhìn người phụ nữ ôm thân thể run lẩy bẩy, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng, “Hay là nói, em rất mong đợi tôi làm gì em?”
“Không, không, không, bôi thuốc, bôi thuốc.” Ô Vân vội vàng nói.
Bôi thuốc cũng tốt hơn hắn làm gì mình.
Lôi Đình lúc này mới hài lòng, nhưng vẫn thô lỗ xé tất cả quần áo trên người cô ta ra, “Che cái gì, có chỗ nào của em là tôi chưa nhìn chưa sờ chứ?”
Sắc mặt Ô Vân càng đỏ, nhưng vẫn sống chết che lấy thân thể.
“Còn không buông ra, tôi sẽ làm em ở đây, có phải rất mong đợi không?” Lôi Đình xích lại gần Ô Vân, hơi thở nóng bỏng phả trên cổ cô ta, dọa cho mặt cô ta càng đỏ hơn.
“Không không không...” Ô Vân nói năng lộn xộn, dưới cái nhìn chăm chú của Lôi Đình, cô ta chỉ có thể đỏ mặt buông tay ra, để mình phơi bày ra trước mặt người đàn ông này.
Người đàn ông hài lòng cười một cái, cầm thuốc bôi cho cô ta.
Người đàn ông rõ ràng là cố ý, trêu ghẹo ở chỗ cô ta không bị đánh bầm đen. Ô Vân cắn môi không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào. Người đàn ông này dường như rất thích cái bộ dạng này của cô ta, bôi thuốc hết một giờ.
Lôi Đình ném thuốc ra đứng lên. Ô Vân khẽ thở phào. Lúc cho là mình không sao, Lôi Đình đột nhiên bắt đầu cởi thắt lưng.
“Anh... anh... anh...” Ô Vân chỉ Lôi Đình, đáy mắt tràn đầy sợ hãi, một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
Lôi Đình cúi người đè xuống, “Vừa rồi cơ thể em rất thành thực, tôi đương nhiên phải thỏa mãn em...”
“A... đừng mà...” Ô Vân vùng vẫy, nhưng cơ thể lại bị gắt gao đè lấy, một giây tiếp theo vật lạ tiến vào cơ thể, lại không có chút trở ngại nào.
“Hừ.” Người đàn ông cười một tiếng, nhanh chóng vận động.
Trong biệt thự vang lên tiếng khóc và tiếng thở dốc quỷ dị, lên lên xuống xuống tản ra từng góc.
…
Lôi Đình nhìn người đã ngất trên ghế sofa. So với trước đó, dấu vết trên người cô ta càng nhiều hơn.
Lôi Đình cười lạnh mặc xong quần áo của mình, sau đó tùy ý ném một bộ quần áo phủ lên Ô Vân, vừa cầm điện thoại ấn một số, vừa lên tầng.
“Tra được chưa?”
“Tô Tín?”
“Không cần biết dùng cách gì, tôi không muốn nhìn thấy cô ta nữa.”
Lôi Đình cúp điện thoại, vẻ u ám trên mặt càng nặng hơn. Hắn đưa tay sờ sống lưng vẫn có chút phát đau, đã lâu không gặp người phụ nữ nào to gan như vậy.
Đáng tiếc...
…
Hách Bảo Bối ngày hôm sau quả nhiên thu dọn đồ đạc cút xéo. Hách Bảo Bối sợ nhất chính là ba mẹ Hách gia. Hắn có thể càm ràm lâu như vậy, hoàn toàn chính là kết quả bị đầu độc lâu ngày.
Nhưng Hách Bảo Bối lo lắng Thời Sênh có bệnh, trước khi đi còn mời một người giúp việc đến trông cô.
Thời Sênh cho người giúp việc gấp đôi tiền lương, bảo cô ta không có việc gì thì đừng đến, Hách Bảo Bối có hỏi thì cứ nói tất cả bình thường.
Người giúp việc: “...” Người có tiền thật biết chơi.
Tiễn người giúp việc đi, Thời Sênh ôm máy tính làm tổ trên ghế sofa tiếp tục vẽ tranh cô chưa vẽ xong.
18+?
Phì phì, cô làm sao có thể dơ bẩn như vậy. Cô là một người đứng đắn, đương nhiên phải làm chuyện nghiêm chỉnh.
Cho nên lúc Dương Hòe đột nhiên nhận được tài liệu lớn đến từ “Tô Tín”, trái tim nhỏ lại run lên.
[Dương Hòe: Em lại gửi 18+ cho anh à?]
[Tô Tín: Tôi không phải loại người như vậy. Nghiêm túc. Jpg]
[Dương Hòe:...]
Lời này quỷ mới tin!
Dương Hòe thấp thỏm nhận tài liệu, thấp thỏm mở ra. Người của ban biên tập nhìn Dương Hòe như nhìn bệnh nhân tâm thần, tăng ca đến điên rồi à?
Lúc Dương Hòe mở ra, nhìn thấy bên trong không phải 18+, hung hăng thở phào.
Trong tài liệu có bốn bức vẽ trang bìa, hai tấm áp phích tuyên truyền, thoạt nhìn không có vấn đề gì, phong cách vẽ duy mỹ, nhân vật có thần.
“Ồ, hoạ sĩ mới tìm được hiệu suất cao như vậy sao?” Biên tập bên cạnh thò đầu qua nhìn một cái, khen ngợi.
Dương Hòe đang lật xem tiếp, vốn dĩ rất bình thường, đột nhiên nhảy ra một tấm ảnh hai người đàn ông ân ân ái ái, tấm ảnh kia so với người trước đó, rõ nét đẹp đẽ hơn hẳn, giống như thật.
Biên tập cách vách: “...”
Dương Hòe: “...
Biên tập cách vách một lúc lâu mới nói: “Hoạ sĩ thả bay bản thân này anh tìm ở đâu ra thế? Tô Tín trước đó thì cũng thôi đi, bây giờ lại thêm một người.”
Dương Hòe lạnh mặt, “Đây chính là Tô Tín.”
Biên tập cách vách biểu cảm như anh đang đùa tôi à nhìn Dương Hòe, “Lần trước Liên Dung cho tôi xem qua tranh, kỹ xảo vẽ không tốt như vậy?”
Dương Hòe tiếp tục lạnh mặt, “Cô ấy là họa sĩ tranh minh hoạ cổ phong đứng đầu trong nước.”
Dương Hòe nhấn mạnh hai chữ đứng đầu.
“Khụ khụ... trừ những bức tranh thả bay bản thân bên dưới ra, mấy tấm trước đó cũng không tồi, mặc dù không bằng mấy tấm sau...” Vì sao khi vẽ loại 18+ không thể phát ra này lại vẽ đẹp như vậy hả!!!
[Dương Hòe: [cắt ảnh] [cắt ảnh] lão sư Tô Tín, đã nói không phải loại người đó rồi mà?]
[Tô Tín: Gửi nhầm, coi như thêm phúc lợi cho anh.]
[Dương Hòe: Không phải thứ tôi muốn, cảm ơn!!]
/2038
|