“Tài liệu anh gửi cho tôi không đúng, cô ta từng học võ, đâu có trói gà không chặt như anh nói? Tôi suýt nữa thì ngã trong tay cô ta rồi, không thêm tiền tôi sẽ không gửi đồ cho anh. Phàn tiên sinh, không phải tôi kiếm chuyện, chúng ta hợp tác nhiều lần như vậy rồi, anh biết tôi là người thế nào.”
Phàn tiên sinh: “Thêm bao nhiêu?”
Gã đàn ông suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Gấp đôi.”
Phàn tiên sinh bên kia dường như cũng đang suy nghĩ, một lúc lâu mới gật đầu, “Được.”
Tút tút tút...
Phàn tiên sinh cúp điện thoại.
Lòng bàn tay gã đàn ông toàn là mồ hôi lạnh. Hắn cọ cọ lên quần, nhìn cô gái trên sofa, “Như vậy đã được chưa?”
Thời Sênh nhìn vị trí định vị ra trong máy tính, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, “Được rồi.”
“Vậy tôi có thể đi được rồi chứ?”
“Có thể.”
Thời Sênh ném một tấm thẻ cho hắn, “Mật khẩu là sáu con số giữa số thẻ.”
Gã đàn ông nhận lấy thẻ, sắc mặt thay đổi, “Từ đâu đến đâu?”
“Tự thử đi.” Thời Sênh phất phất tay.
Gã đàn ông: “...”
Hắn ta khẽ nghiến răng, nhanh chóng rời đi. Nhưng hắn vừa mới ra khỏi tiểu khu, đã thấy các chú cảnh sát nghiêm thủ đợi ở đó.
“Mẹ kiếp!!!”
Gã đàn ông nhìn tiểu khu phía sau, mơ hồ có thể nhìn thấy cô gái trên ban công. Cô còn càn quấy vẫy tay với hắn.
Cô thực sự tuân thủ giao hẹn tha cho hắn, còn cho hắn một triệu, nhưng không hề nói sẽ không báo cảnh sát a!
Hắn định đến giở trò với mình, làm sao Thời Sênh có thể tha cho hắn.
Gã đàn ông chắc vì muốn trả thù, cũng khai hết Thời Sênh ra, ai ngờ không kéo được người xuống nước, ngược lại lại tăng cho mình thêm tội ăn cướp, ăn cướp chính là tấm thẻ kia.
Gã đàn ông: “!!!” Là giả đều là giả!!
…
Thời Sênh tìm được con phố trên định vị kia. Cách đó không xa chính là khu thương mại nổi tiếng, không ít xí nghiệp lớn nằm ở trong đó, qua lại đều là tinh anh xã hội có bộ dạng vội vã.
Thời Sênh đi theo đường phố, điểm xanh di chuyển trên điện thoại dần dần chồng lên điểm đỏ.
Đây là một cái ngõ hẻm, rất nhỏ hẹp, nối liền hai tòa nhà.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn xung quanh, tìm được một cái camera có thể quay đến vị trí này.
Cô đến một quán cà phê gần đó, xâm nhập vào camera copy đoạn video quan sát của ngày hôm qua.
Camera hiển thị, một người đàn ông mặc áo gió màu đen dừng lại ở một chỗ trong ngõ hẻm một lúc, nhưng hắn đội mũ, cổ áo cũng bẻ thẳng, không thấy được mặt mũi.
Thời Sênh chỉ có thể chờ lúc hắn rời đi, thuận theo camera từng đường từng đường tìm hắn.
May mà con đường này khắp nơi đều là camera, người đàn ông này khả năng là không ngờ có người sẽ tra như vậy, sau khi rời khỏi một đoạn, liền lộ mặt.
Thời Sênh nhìn chằm chằm gương mặt đó, rất xa lạ…
Ừm, có lẽ không xa lạ
Thời Sênh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn người vừa rồi còn ở trong camera, từ bên ngoài đi vào, đi thẳng về phía quầy hàng muốn một ly cà phê và một ly đồ uống.
Thời Sênh khép máy tính lại, lợi dụng góc chết thu máy tính vào không gian, sau đó bám đuôi người đàn ông rời đi.
Người đàn ông dường như rất vội, nhanh chóng đi về phía tòa cao ốc nào đó.
Thời Sênh nhìn ký hiệu của cao ốc, con ngươi sẫm lại.
Giỏi lắm nam chính đại nhân!
Thời Sênh đợi ở bên ngoài cao ốc. Không bao lâu Lôi Đình nửa kéo nửa ôm dẫn Ô Vân ra ngoài. Mặt Ô Vân hoàn toàn chôn ở trong ngực hắn, không thấy được vẻ mặt, nhưng nhìn bộ dạng kia, hình như bị dọa không nhẹ.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ. Lôi Đình nhét Ô Vân vào ghế phụ, sau đó kêu người lái xe xuống xe, tự mình lái xe đi.
Thời Sênh không đi theo bọn họ, mà là đợi Phàn tiên sinh.
Phàn tiên sinh cùng tan làm với các nhân viên khác, tự lái xe về nhà. Thời Sênh một đường đi theo hắn, đến khi hắn lên lầu, mới kéo hắn vào cầu thang bên cạnh.
“Thiếu niên, duyên phận a!” Thời Sênh túm cổ áo Phàn tiên sinh, giọng nói vọng lại trong cầu thang chật hẹp tối tăm.
Phàn tiên sinh còn chưa kịp phản ứng. Hắn trừng mắt, nhìn người trước mặt.
Tô Tín tại sao lại ở đây?
Không nên a...
Nhưng người trước mặt này đúng là Tô Tín.
Ngón tay Thời Sênh bóp lấy cổ Phàn tiên sinh, giọng nói không có chút lên xuống nào, “Có phải cái tên thiểu năng Lôi Đình đó xúi giục anh làm không?”
Cầu thang vốn âm u lạnh lẽo. Thời Sênh vừa lên tiếng, Phàn tiên sinh càng cảm thấy lạnh hơn, sau lưng giống như có con rắn độc đang bò, định lấy mạng của hắn.
“Cô là ai?” Phàn tiên sinh giả bộ bình tĩnh, làm ra bộ dạng không biết gì cả, “Lôi tổng của chúng tôi làm gì cô?”
“Tôi là tổ tông của anh!” Thời Sênh một cước đá lên bụng dưới của người đàn ông.
Phàn tiên sinh kêu rên một tiếng.
Thời Sênh lại hỏi: “Có phải Lôi Đình xúi giục hay không?”
“Nghe không hiểu cô đang nói cái gì. Nếu như cô muốn gây khó dễ cho Lôi tổng của chúng tôi, tôi sẽ không để cho cô thực hiện được đâu.” Phàn tiên sinh nghiến răng, “Cô có phải người bên Trung Lợi phái tới không hả? Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng dùng thủ đoạn đê tiện như vậy lấy được hạng mục.”
“Giả bộ hồ đồ thú vị lắm hả?” Thời Sênh xách Phàn tiên sinh lên, móc điện thoại trong túi hắn ra, ép buộc hắn mở khóa, sau đó tìm được người tên là Lôi Đình, trực tiếp gọi video qua.
Phàn tiên sinh: “...”
Cuộc gọi thứ nhất Lôi Đình không nhận. Thời Sênh vẫn kiễn nhẫn, gọi lần thứ hai, nhưng hắn vẫn không nhận.
Lần này Thời Sênh liền không kiên nhẫn như vậy nữa, đùng đùng nhắn tin gửi qua.
[Còn không nghe, anh sẽ không nhìn thấy Phàn tiên sinh thân ái của anh nữa đâu. Tô Tín.]
Gửi xong Thời Sênh đợi một lúc, lại gọi lần nữa, rất nhanh liền kết nối.
Lôi Đình vẫn đang trong xe, xe không biết dừng ở chỗ nào, tối đen như mực, chỉ có ánh sáng mờ mờ. Mà Lôi Đình đang nổi xung thiên, tay đặt ở ngoài màn hình, dường như cầm thứ gì.
“Lôi tổng, bận rộn ha.” Thời Sênh giơ màn hình thẳng mặt Phàn tiên sinh, “Nào, trước hãy nhìn Phàn tiên sinh vẫn chưa thiếu tay thiếu chân của anh đi.”
“Tô Tín!!” Lôi Đình nghiến răng, “Cô muốn làm gì?”
Thời Sênh xoay màn hình lại, cong cong lông mày hỏi: “Lôi tổng, không phải tôi muốn làm gì, là anh muốn làm gì?”
“Cô đối nghịch với tôi sẽ không có kết cục tốt đâu. Tô Tín, cô nghĩ cho kỹ.” Trên trán Lôi Đình nổi đầy gân xanh.
“Sợ quá đi.” Thời Sênh khoa trương vỗ vỗ ngực, “Có điều bây giờ anh phải chọn xem, vị Phàn tiên sinh này anh muốn tắt thở hay là chết, miễn phí vận chuyển toàn thành phố.”
Lôi Đình: “...”
Phàn tiên sinh: “...”
Tắt thở và chết có cái gì khác nhau hả? Còn miễn phí vận chuyển toàn thành phố, coi mình là vật quý à!
Tại sao một cô gái lại có thể dùng biểu cảm lãnh đạm nói ra lời như vậy?
Cách màn hình không cảm giác được nộ khí đáng sợ phát ra từ Lôi Đình. Nhưng Phàn tiên sinh thì có thể cảm nhận được rõ rệt, cái cảm giác rắn độc quấn quanh người.
Thời Sênh để cho Phàn tiên sinh ngồi qua đây chút, cô cũng ngồi xuống theo, “Lôi tổng, tôi cũng không ngụy biện, là tôi đánh anh trước, cho nên bây giờ anh trả thù lại, anh làm cũng không có gì không đúng. Nhưng mà rất đáng tiếc, anh không thành công, cho nên chúng ta sẽ dựa vào bản lĩnh.”
Tay Lôi Đình khẽ động, màn hình hơi rung, sau đó video lại xoay ra bên khác, bên trong có âm thanh kỳ lạ truyền tới.
“Lôi tổng, phiền anh nghiêm túc một chút, loại chuyện này đợi lát nữa làm không được à? Có tin tôi gọi điện thoại tố cáo anh hiếp dâm không hả!!” Thời Sênh đột nhiên nổi giận. Cô nói chuyện với hắn, hắn lại vẫn có tâm tư đi chơi cái loại chuyện không thể miêu tả này.
Phàn tiên sinh: “...” Mẹ ơi, cô gái này muốn lên trời à!
Phàn tiên sinh: “Thêm bao nhiêu?”
Gã đàn ông suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Gấp đôi.”
Phàn tiên sinh bên kia dường như cũng đang suy nghĩ, một lúc lâu mới gật đầu, “Được.”
Tút tút tút...
Phàn tiên sinh cúp điện thoại.
Lòng bàn tay gã đàn ông toàn là mồ hôi lạnh. Hắn cọ cọ lên quần, nhìn cô gái trên sofa, “Như vậy đã được chưa?”
Thời Sênh nhìn vị trí định vị ra trong máy tính, nghiêng đầu nhìn hắn một cái, “Được rồi.”
“Vậy tôi có thể đi được rồi chứ?”
“Có thể.”
Thời Sênh ném một tấm thẻ cho hắn, “Mật khẩu là sáu con số giữa số thẻ.”
Gã đàn ông nhận lấy thẻ, sắc mặt thay đổi, “Từ đâu đến đâu?”
“Tự thử đi.” Thời Sênh phất phất tay.
Gã đàn ông: “...”
Hắn ta khẽ nghiến răng, nhanh chóng rời đi. Nhưng hắn vừa mới ra khỏi tiểu khu, đã thấy các chú cảnh sát nghiêm thủ đợi ở đó.
“Mẹ kiếp!!!”
Gã đàn ông nhìn tiểu khu phía sau, mơ hồ có thể nhìn thấy cô gái trên ban công. Cô còn càn quấy vẫy tay với hắn.
Cô thực sự tuân thủ giao hẹn tha cho hắn, còn cho hắn một triệu, nhưng không hề nói sẽ không báo cảnh sát a!
Hắn định đến giở trò với mình, làm sao Thời Sênh có thể tha cho hắn.
Gã đàn ông chắc vì muốn trả thù, cũng khai hết Thời Sênh ra, ai ngờ không kéo được người xuống nước, ngược lại lại tăng cho mình thêm tội ăn cướp, ăn cướp chính là tấm thẻ kia.
Gã đàn ông: “!!!” Là giả đều là giả!!
…
Thời Sênh tìm được con phố trên định vị kia. Cách đó không xa chính là khu thương mại nổi tiếng, không ít xí nghiệp lớn nằm ở trong đó, qua lại đều là tinh anh xã hội có bộ dạng vội vã.
Thời Sênh đi theo đường phố, điểm xanh di chuyển trên điện thoại dần dần chồng lên điểm đỏ.
Đây là một cái ngõ hẻm, rất nhỏ hẹp, nối liền hai tòa nhà.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn xung quanh, tìm được một cái camera có thể quay đến vị trí này.
Cô đến một quán cà phê gần đó, xâm nhập vào camera copy đoạn video quan sát của ngày hôm qua.
Camera hiển thị, một người đàn ông mặc áo gió màu đen dừng lại ở một chỗ trong ngõ hẻm một lúc, nhưng hắn đội mũ, cổ áo cũng bẻ thẳng, không thấy được mặt mũi.
Thời Sênh chỉ có thể chờ lúc hắn rời đi, thuận theo camera từng đường từng đường tìm hắn.
May mà con đường này khắp nơi đều là camera, người đàn ông này khả năng là không ngờ có người sẽ tra như vậy, sau khi rời khỏi một đoạn, liền lộ mặt.
Thời Sênh nhìn chằm chằm gương mặt đó, rất xa lạ…
Ừm, có lẽ không xa lạ
Thời Sênh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn người vừa rồi còn ở trong camera, từ bên ngoài đi vào, đi thẳng về phía quầy hàng muốn một ly cà phê và một ly đồ uống.
Thời Sênh khép máy tính lại, lợi dụng góc chết thu máy tính vào không gian, sau đó bám đuôi người đàn ông rời đi.
Người đàn ông dường như rất vội, nhanh chóng đi về phía tòa cao ốc nào đó.
Thời Sênh nhìn ký hiệu của cao ốc, con ngươi sẫm lại.
Giỏi lắm nam chính đại nhân!
Thời Sênh đợi ở bên ngoài cao ốc. Không bao lâu Lôi Đình nửa kéo nửa ôm dẫn Ô Vân ra ngoài. Mặt Ô Vân hoàn toàn chôn ở trong ngực hắn, không thấy được vẻ mặt, nhưng nhìn bộ dạng kia, hình như bị dọa không nhẹ.
Một chiếc xe dừng lại trước mặt bọn họ. Lôi Đình nhét Ô Vân vào ghế phụ, sau đó kêu người lái xe xuống xe, tự mình lái xe đi.
Thời Sênh không đi theo bọn họ, mà là đợi Phàn tiên sinh.
Phàn tiên sinh cùng tan làm với các nhân viên khác, tự lái xe về nhà. Thời Sênh một đường đi theo hắn, đến khi hắn lên lầu, mới kéo hắn vào cầu thang bên cạnh.
“Thiếu niên, duyên phận a!” Thời Sênh túm cổ áo Phàn tiên sinh, giọng nói vọng lại trong cầu thang chật hẹp tối tăm.
Phàn tiên sinh còn chưa kịp phản ứng. Hắn trừng mắt, nhìn người trước mặt.
Tô Tín tại sao lại ở đây?
Không nên a...
Nhưng người trước mặt này đúng là Tô Tín.
Ngón tay Thời Sênh bóp lấy cổ Phàn tiên sinh, giọng nói không có chút lên xuống nào, “Có phải cái tên thiểu năng Lôi Đình đó xúi giục anh làm không?”
Cầu thang vốn âm u lạnh lẽo. Thời Sênh vừa lên tiếng, Phàn tiên sinh càng cảm thấy lạnh hơn, sau lưng giống như có con rắn độc đang bò, định lấy mạng của hắn.
“Cô là ai?” Phàn tiên sinh giả bộ bình tĩnh, làm ra bộ dạng không biết gì cả, “Lôi tổng của chúng tôi làm gì cô?”
“Tôi là tổ tông của anh!” Thời Sênh một cước đá lên bụng dưới của người đàn ông.
Phàn tiên sinh kêu rên một tiếng.
Thời Sênh lại hỏi: “Có phải Lôi Đình xúi giục hay không?”
“Nghe không hiểu cô đang nói cái gì. Nếu như cô muốn gây khó dễ cho Lôi tổng của chúng tôi, tôi sẽ không để cho cô thực hiện được đâu.” Phàn tiên sinh nghiến răng, “Cô có phải người bên Trung Lợi phái tới không hả? Tôi nói cho cô biết, cô đừng hòng dùng thủ đoạn đê tiện như vậy lấy được hạng mục.”
“Giả bộ hồ đồ thú vị lắm hả?” Thời Sênh xách Phàn tiên sinh lên, móc điện thoại trong túi hắn ra, ép buộc hắn mở khóa, sau đó tìm được người tên là Lôi Đình, trực tiếp gọi video qua.
Phàn tiên sinh: “...”
Cuộc gọi thứ nhất Lôi Đình không nhận. Thời Sênh vẫn kiễn nhẫn, gọi lần thứ hai, nhưng hắn vẫn không nhận.
Lần này Thời Sênh liền không kiên nhẫn như vậy nữa, đùng đùng nhắn tin gửi qua.
[Còn không nghe, anh sẽ không nhìn thấy Phàn tiên sinh thân ái của anh nữa đâu. Tô Tín.]
Gửi xong Thời Sênh đợi một lúc, lại gọi lần nữa, rất nhanh liền kết nối.
Lôi Đình vẫn đang trong xe, xe không biết dừng ở chỗ nào, tối đen như mực, chỉ có ánh sáng mờ mờ. Mà Lôi Đình đang nổi xung thiên, tay đặt ở ngoài màn hình, dường như cầm thứ gì.
“Lôi tổng, bận rộn ha.” Thời Sênh giơ màn hình thẳng mặt Phàn tiên sinh, “Nào, trước hãy nhìn Phàn tiên sinh vẫn chưa thiếu tay thiếu chân của anh đi.”
“Tô Tín!!” Lôi Đình nghiến răng, “Cô muốn làm gì?”
Thời Sênh xoay màn hình lại, cong cong lông mày hỏi: “Lôi tổng, không phải tôi muốn làm gì, là anh muốn làm gì?”
“Cô đối nghịch với tôi sẽ không có kết cục tốt đâu. Tô Tín, cô nghĩ cho kỹ.” Trên trán Lôi Đình nổi đầy gân xanh.
“Sợ quá đi.” Thời Sênh khoa trương vỗ vỗ ngực, “Có điều bây giờ anh phải chọn xem, vị Phàn tiên sinh này anh muốn tắt thở hay là chết, miễn phí vận chuyển toàn thành phố.”
Lôi Đình: “...”
Phàn tiên sinh: “...”
Tắt thở và chết có cái gì khác nhau hả? Còn miễn phí vận chuyển toàn thành phố, coi mình là vật quý à!
Tại sao một cô gái lại có thể dùng biểu cảm lãnh đạm nói ra lời như vậy?
Cách màn hình không cảm giác được nộ khí đáng sợ phát ra từ Lôi Đình. Nhưng Phàn tiên sinh thì có thể cảm nhận được rõ rệt, cái cảm giác rắn độc quấn quanh người.
Thời Sênh để cho Phàn tiên sinh ngồi qua đây chút, cô cũng ngồi xuống theo, “Lôi tổng, tôi cũng không ngụy biện, là tôi đánh anh trước, cho nên bây giờ anh trả thù lại, anh làm cũng không có gì không đúng. Nhưng mà rất đáng tiếc, anh không thành công, cho nên chúng ta sẽ dựa vào bản lĩnh.”
Tay Lôi Đình khẽ động, màn hình hơi rung, sau đó video lại xoay ra bên khác, bên trong có âm thanh kỳ lạ truyền tới.
“Lôi tổng, phiền anh nghiêm túc một chút, loại chuyện này đợi lát nữa làm không được à? Có tin tôi gọi điện thoại tố cáo anh hiếp dâm không hả!!” Thời Sênh đột nhiên nổi giận. Cô nói chuyện với hắn, hắn lại vẫn có tâm tư đi chơi cái loại chuyện không thể miêu tả này.
Phàn tiên sinh: “...” Mẹ ơi, cô gái này muốn lên trời à!
/2038
|