“Du Vương đã có được ngọc tỷ rồi, tại sao lại trả lại ngọc tỷ?” Linh Di có chút khó hiểu.
Lúc đó Bệ hạ đột nhiên chết đi, trong ngoài cung hỗn loạn cả lên. Cũng không biết là ai đã đưa ra đề nghị để Du Vương thay thế giám quốc, đám đại thần đó cũng đồng ý. Dù sao Bệ hạ vừa chết, cũng chỉ còn Du Vương mang huyết thống hoàng thất có tư cách kế thừa hoàng vị.
Cho nên cô ta mới được giữ ngọc tỷ.
Nhưng sau khi Bệ hạ trở về, Du Vương lại chủ động trả lại ngọc tỷ, dường như không hề quan tâm đến ngọc tỷ.
Ngọc tỷ chính là vật tượng trưng cho thân phận hoàng đế. Trong lịch sử những trận chiến tranh giành ngọc tỷ vẫn còn ít hay sao?
“Ngươi đi hỏi cô ta đi.” Thời Sênh thấy cung nữ mang đồ ăn đến, trực tiếp đi đến căn đình cách không xa ngồi xuống.
“Bệ hạ, người không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?”
“Du Vương đó.” Linh Di vừa chia thức ăn vừa nói.
Đảng thừa tướng còn chưa xử lý xong, bên này vẫn còn đảng Du Vương, cho nên mới nói khó nhất là làm hoàng đế.
Chỉ bất cẩn một cái đã bị người ta tạo phản.
“Lo lắng cô ta làm gì? Đới Tự trẫm còn giết chết được, còn sợ một mình Du Vương nữa sao?”
Linh Di: “...” Cứ có cảm giác Bệ hạ cực kỳ tự tin là thế nào?
Tuy dáng vẻ tự tin này rất có phong thái của một nữ hoàng, bá đạo dũng mãnh. Nhưng hiện tại tình thế của họ cũng không tốt lắm, bá đạo thì có tác dụng gì chứ?!!
Thời Sênh ăn xong, sau khi trong miệng không còn thứ mùi tanh khó ngửi đó, sắc mặt cô mới dần khá hơn. Không thèm để tâm đến Linh Di còn đang càu nhàu không ngớt bên cạnh, bưng bữa sáng cung nữ đã chuẩn bị sẵn vào trong phòng.
Linh Di bị bỏ rơi rất oán hận. Tại sao cô cứ có cảm giác hoàng đế không vội thái giám vội là thế nào!!!
A a a a, Bệ hạ cứ như vậy sớm muộn gì cũng tèo thôi!!!!
Linh Di gào thét nhưng không có ai nghe thấy.
...
Khi Thời Sênh vào phòng, Trầm Bắc đã mặc y phục chỉnh tề xuống giường, cung nữ đang thu dọn giường ngủ. Thời Sênh liếc nhìn qua vết máu trên giường, đám cung nữ đó vẻ mặt cổ quái, đại khái là không hiểu tại sao Bệ hạ đã duyệt qua vô số nam nhân mà lại có vết đỏ kia.
Vết đó đó chắc chắn không phải là Thời Sênh tạo ra.
Cho nên chỉ có khả năng là Trầm Bắc.
“Ăn đi.” Thời Sênh đợi cung nữ đi ra ngoài hết mới lên tiếng, “Cho dù không thích ta cũng đừng làm hao tổn chính cơ thể mình. Ngươi yên tâm, những thứ đồ này đều không có độc.”
“Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?” Trầm Bắc đứng ở phía xa, lạnh lùng hỏi.
Hắn không tin cô thân là một Nữ hoàng lại có thể làm bao nhiêu chuyện chỉ vì một thích khách.
“Không muốn làm gì cả, để ngươi ăn bữa cơm thôi mà.” Thời Sênh vẻ mặt vô tội.
Trầm Bắc nhìn vào phần thức ăn, “Ta không muốn ăn.”
Thứ đồ cô đưa dù chắc chắn là tạm thời không có vấn đề gì, nhưng hắn không biết sau này sẽ có vấn đề gì không. Khi có thể không ăn, hắn đều cố gắng không ăn.
Thời Sênh trợn mắt lườm, khí thế hung hãn nhào tới, “Ông đây đang nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi còn dám thừa cơ lên mặt, không ăn cũng phải ăn!!!”
Cmn chứ sức khỏe là của người khác sao?
Cô nhìn cái cơ thể còi nhom đó của hắn mà sợ rơi vào tay cô sẽ bị bóp vỡ, trước kia rốt cuộc đã bị ngược đãi đến mức nào vậy?
Trầm Bắc đã bị dáng vẻ đột nhiên trở mặt của Thời Sênh khiến cho sợ hãi, ngẩn người nhìn cô. Thời Sênh cưỡng chế ấn hắn xuống bên cạnh bàn, đẩy bát đến bên cạnh hắn, “Ăn!”
Trầm Bắc: “...”
Bị dáng vẻ hung thần của Thời Sênh nhìn chằm chằm, Trầm Bắc rất không muốn ăn, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay cầm đũa.
Thời Sênh nhìn thấy trên tay hắn có vết máu, con ngươi bỗng chốc híp lại, “Sao lại bị thương ở tay?”
“Không cẩn thận bị dao găm sượt qua.” Trầm Bắc lãnh đạm đáp lại, không muốn để tâm bắt đầu ăn cơm.
Thời Sênh giơ tay về phía hắn, “Đưa ta xem nào.”
“Chút vết thương này...”
“Đưa ta xem nào.”
Thời Sênh đặt đũa xuống, giơ tay ra. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn nhịn.
Lòng bàn tay trắng nõn có một vết thương không sâu lắm, vết máu đã ngừng, những cục máu đã đổi màu quanh miệng vết thương, nếu không xử lý sẽ dễ bị nhiễm trùng.
Thời Sênh sai người mang thuốc đến, động tác nhu hòa làm sạch vết thương cho hắn, “Thứ đồ nguy hiểm như vậy từ sau chơi ít thôi.”
Trầm Bắc nhìn cô băng bó vết thương cho mình. Nếu một người đối tốt với ngươi đều là giả bộ, nhưng một người quan tâm đến ngươi thì rất khó giả bộ được. Cô thực sự rất lo lắng cho hắn, điều này hắn có thể cảm nhận ra được.
Thời Sênh băng bó vết thương xong, đầu ngón tay chà nhẹ lên ngón tay khi trước hắn chơi đàn bị thương, ở đó vẫn còn có thể nhìn thấy một vết thương rất nhỏ.
Cô vân vê mãi, Trầm Bắc cũng không biết cô đang mân mê cái gì, nhưng độ ấm trên tay cô không ngừng truyền tới, trong đầu hắn lại suy nghĩ đến dáng vẻ yên tĩnh của cô tối qua khi ngủ.
“Ta đút cho ngươi.”
Thời Sênh nghiêng đầu, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
“Không cần.” Ánh mắt Trầm Bắc lóe sáng, vội vã thu tay lại, “Tay này vẫn dùng được.”
Hắn dùng tay trái cầm đũa, nhưng phát hiện sử dụng tay trái và tay phải không giống nhau, tư thế cũng không được tự nhiên. Thế nhưng Trầm Bắc lại không muốn cho Thời Sênh có cơ hội ăn đậu hũ của hắn, cho nên cho dù không biết dùng hắn cũng không chịu nhận thua, quật cường tự mình ăn.
“Cố tỏ vẻ cái gì chứ.” Thời Sênh đoạt lấy đôi đũa trong tay hắn, “Nào, há miệng.”
Trầm Bắc bị đoạt mất đũa, vẻ mặt giống như bị Thời Sênh cướp mất bảo bối nhà hắn vậy, tội ác tày trời.
Nhưng Thời Sênh mặc kệ hắn, bây giờ chỉ muốn cho hắn ăn no.
Bằng sự uy hiếp và dụ dỗ của Thời Sênh, ừm, chủ yếu là uy hiếp, cuối cùng Trầm Bắc cũng ăn xong.
Sau đó Trầm Bắc không để ý đến cô nữa.
Dù sao thì lúc Phượng Từ cáu kỉnh đều gần gần như vậy. Chỉ là khi hắn có lại ký ức, chỉ cần dỗ dành một chút, dùng chút mỹ nhân kế là nhanh chóng dỗ dành được hắn.
Nhưng hắn không có ký ức, muốn dỗ dành được thì khó khăn hơn nhiều...
#Nàng dâu mỗi ngày đều kiêu ngạo làm nũng phải làm sao!#
...
Thời Sênh đi từ trong phòng ra, vừa đi về phía ngự thư phòng, vừa cúi đầu suy tư, Linh Di tận trách đi theo cô.
Thời Sênh đột nhiên dừng lại, “Linh Di, ngươi đi điều tra tình hình nước Thục cho ta.”
“Bệ hạ? Sao đột nhiên Bệ hạ lại nghĩ đến chuyện này?” Linh Di lấy làm kỳ lạ. Trước đây họ mới đắc tội người nước Thục, bây giờ Bệ hạ lại muốn làm gì rồi?
“Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi.”
“... Vâng.” Bệ hạ càng ngày càng bá đạo rồi.
Tình hình nước Thục cũng không có gì bất thường, ít nhất những tin tức Linh Di điều tra được là như vậy, còn yên ả hơn cả Phượng Loan Quốc họ. Nhưng sóng êm biển lặng như vậy mà nữ chính lại nói rằng “nước Thục không phải chỉ dựa vào một mình ngươi mà cứu vớt được”.
Nhất định là có điều mờ ám.
Thời Sênh giày vò hồi lâu, “Phái người vào trong cung họ điều tra.”
“Bệ hạ!” Hoàng cung nhà người ta nói vào là vào được sao? Người nói cứ giống như là vào hoa viên nhà mình dạo chơi vậy. Lần sau có phải là người muốn nói thử đánh nước Thục chơi xem sao luôn không?
“Chuyện có điều mờ ám đương nhiên là phải điều tra rõ ràng.” Thời Sênh ngừng lại, “Thôi bỏ đi, người của ngươi kém lắm, trẫm sai mấy người đó đi.”
Linh Di bị ghét bỏ không biết phải nói gì. Những người Nữ hoàng nói chắc chắn là tổ chức sát thủ mà cô nuôi dưỡng.
Đúng là có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Nhưng mà Bệ hạ à!!
Người còn cứ bại gia như vậy, số tiền lục soát đó sẽ tiêu hết nhanh thôi. Đến lúc đó có phải là sẽ tiêu đến quốc khố không?
Lúc đó Bệ hạ đột nhiên chết đi, trong ngoài cung hỗn loạn cả lên. Cũng không biết là ai đã đưa ra đề nghị để Du Vương thay thế giám quốc, đám đại thần đó cũng đồng ý. Dù sao Bệ hạ vừa chết, cũng chỉ còn Du Vương mang huyết thống hoàng thất có tư cách kế thừa hoàng vị.
Cho nên cô ta mới được giữ ngọc tỷ.
Nhưng sau khi Bệ hạ trở về, Du Vương lại chủ động trả lại ngọc tỷ, dường như không hề quan tâm đến ngọc tỷ.
Ngọc tỷ chính là vật tượng trưng cho thân phận hoàng đế. Trong lịch sử những trận chiến tranh giành ngọc tỷ vẫn còn ít hay sao?
“Ngươi đi hỏi cô ta đi.” Thời Sênh thấy cung nữ mang đồ ăn đến, trực tiếp đi đến căn đình cách không xa ngồi xuống.
“Bệ hạ, người không lo lắng sao?”
“Lo lắng cái gì?”
“Du Vương đó.” Linh Di vừa chia thức ăn vừa nói.
Đảng thừa tướng còn chưa xử lý xong, bên này vẫn còn đảng Du Vương, cho nên mới nói khó nhất là làm hoàng đế.
Chỉ bất cẩn một cái đã bị người ta tạo phản.
“Lo lắng cô ta làm gì? Đới Tự trẫm còn giết chết được, còn sợ một mình Du Vương nữa sao?”
Linh Di: “...” Cứ có cảm giác Bệ hạ cực kỳ tự tin là thế nào?
Tuy dáng vẻ tự tin này rất có phong thái của một nữ hoàng, bá đạo dũng mãnh. Nhưng hiện tại tình thế của họ cũng không tốt lắm, bá đạo thì có tác dụng gì chứ?!!
Thời Sênh ăn xong, sau khi trong miệng không còn thứ mùi tanh khó ngửi đó, sắc mặt cô mới dần khá hơn. Không thèm để tâm đến Linh Di còn đang càu nhàu không ngớt bên cạnh, bưng bữa sáng cung nữ đã chuẩn bị sẵn vào trong phòng.
Linh Di bị bỏ rơi rất oán hận. Tại sao cô cứ có cảm giác hoàng đế không vội thái giám vội là thế nào!!!
A a a a, Bệ hạ cứ như vậy sớm muộn gì cũng tèo thôi!!!!
Linh Di gào thét nhưng không có ai nghe thấy.
...
Khi Thời Sênh vào phòng, Trầm Bắc đã mặc y phục chỉnh tề xuống giường, cung nữ đang thu dọn giường ngủ. Thời Sênh liếc nhìn qua vết máu trên giường, đám cung nữ đó vẻ mặt cổ quái, đại khái là không hiểu tại sao Bệ hạ đã duyệt qua vô số nam nhân mà lại có vết đỏ kia.
Vết đó đó chắc chắn không phải là Thời Sênh tạo ra.
Cho nên chỉ có khả năng là Trầm Bắc.
“Ăn đi.” Thời Sênh đợi cung nữ đi ra ngoài hết mới lên tiếng, “Cho dù không thích ta cũng đừng làm hao tổn chính cơ thể mình. Ngươi yên tâm, những thứ đồ này đều không có độc.”
“Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?” Trầm Bắc đứng ở phía xa, lạnh lùng hỏi.
Hắn không tin cô thân là một Nữ hoàng lại có thể làm bao nhiêu chuyện chỉ vì một thích khách.
“Không muốn làm gì cả, để ngươi ăn bữa cơm thôi mà.” Thời Sênh vẻ mặt vô tội.
Trầm Bắc nhìn vào phần thức ăn, “Ta không muốn ăn.”
Thứ đồ cô đưa dù chắc chắn là tạm thời không có vấn đề gì, nhưng hắn không biết sau này sẽ có vấn đề gì không. Khi có thể không ăn, hắn đều cố gắng không ăn.
Thời Sênh trợn mắt lườm, khí thế hung hãn nhào tới, “Ông đây đang nói chuyện tử tế với ngươi, ngươi còn dám thừa cơ lên mặt, không ăn cũng phải ăn!!!”
Cmn chứ sức khỏe là của người khác sao?
Cô nhìn cái cơ thể còi nhom đó của hắn mà sợ rơi vào tay cô sẽ bị bóp vỡ, trước kia rốt cuộc đã bị ngược đãi đến mức nào vậy?
Trầm Bắc đã bị dáng vẻ đột nhiên trở mặt của Thời Sênh khiến cho sợ hãi, ngẩn người nhìn cô. Thời Sênh cưỡng chế ấn hắn xuống bên cạnh bàn, đẩy bát đến bên cạnh hắn, “Ăn!”
Trầm Bắc: “...”
Bị dáng vẻ hung thần của Thời Sênh nhìn chằm chằm, Trầm Bắc rất không muốn ăn, nhưng cuối cùng vẫn giơ tay cầm đũa.
Thời Sênh nhìn thấy trên tay hắn có vết máu, con ngươi bỗng chốc híp lại, “Sao lại bị thương ở tay?”
“Không cẩn thận bị dao găm sượt qua.” Trầm Bắc lãnh đạm đáp lại, không muốn để tâm bắt đầu ăn cơm.
Thời Sênh giơ tay về phía hắn, “Đưa ta xem nào.”
“Chút vết thương này...”
“Đưa ta xem nào.”
Thời Sênh đặt đũa xuống, giơ tay ra. Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hắn nhịn.
Lòng bàn tay trắng nõn có một vết thương không sâu lắm, vết máu đã ngừng, những cục máu đã đổi màu quanh miệng vết thương, nếu không xử lý sẽ dễ bị nhiễm trùng.
Thời Sênh sai người mang thuốc đến, động tác nhu hòa làm sạch vết thương cho hắn, “Thứ đồ nguy hiểm như vậy từ sau chơi ít thôi.”
Trầm Bắc nhìn cô băng bó vết thương cho mình. Nếu một người đối tốt với ngươi đều là giả bộ, nhưng một người quan tâm đến ngươi thì rất khó giả bộ được. Cô thực sự rất lo lắng cho hắn, điều này hắn có thể cảm nhận ra được.
Thời Sênh băng bó vết thương xong, đầu ngón tay chà nhẹ lên ngón tay khi trước hắn chơi đàn bị thương, ở đó vẫn còn có thể nhìn thấy một vết thương rất nhỏ.
Cô vân vê mãi, Trầm Bắc cũng không biết cô đang mân mê cái gì, nhưng độ ấm trên tay cô không ngừng truyền tới, trong đầu hắn lại suy nghĩ đến dáng vẻ yên tĩnh của cô tối qua khi ngủ.
“Ta đút cho ngươi.”
Thời Sênh nghiêng đầu, khóe miệng hàm chứa ý cười nhàn nhạt.
“Không cần.” Ánh mắt Trầm Bắc lóe sáng, vội vã thu tay lại, “Tay này vẫn dùng được.”
Hắn dùng tay trái cầm đũa, nhưng phát hiện sử dụng tay trái và tay phải không giống nhau, tư thế cũng không được tự nhiên. Thế nhưng Trầm Bắc lại không muốn cho Thời Sênh có cơ hội ăn đậu hũ của hắn, cho nên cho dù không biết dùng hắn cũng không chịu nhận thua, quật cường tự mình ăn.
“Cố tỏ vẻ cái gì chứ.” Thời Sênh đoạt lấy đôi đũa trong tay hắn, “Nào, há miệng.”
Trầm Bắc bị đoạt mất đũa, vẻ mặt giống như bị Thời Sênh cướp mất bảo bối nhà hắn vậy, tội ác tày trời.
Nhưng Thời Sênh mặc kệ hắn, bây giờ chỉ muốn cho hắn ăn no.
Bằng sự uy hiếp và dụ dỗ của Thời Sênh, ừm, chủ yếu là uy hiếp, cuối cùng Trầm Bắc cũng ăn xong.
Sau đó Trầm Bắc không để ý đến cô nữa.
Dù sao thì lúc Phượng Từ cáu kỉnh đều gần gần như vậy. Chỉ là khi hắn có lại ký ức, chỉ cần dỗ dành một chút, dùng chút mỹ nhân kế là nhanh chóng dỗ dành được hắn.
Nhưng hắn không có ký ức, muốn dỗ dành được thì khó khăn hơn nhiều...
#Nàng dâu mỗi ngày đều kiêu ngạo làm nũng phải làm sao!#
...
Thời Sênh đi từ trong phòng ra, vừa đi về phía ngự thư phòng, vừa cúi đầu suy tư, Linh Di tận trách đi theo cô.
Thời Sênh đột nhiên dừng lại, “Linh Di, ngươi đi điều tra tình hình nước Thục cho ta.”
“Bệ hạ? Sao đột nhiên Bệ hạ lại nghĩ đến chuyện này?” Linh Di lấy làm kỳ lạ. Trước đây họ mới đắc tội người nước Thục, bây giờ Bệ hạ lại muốn làm gì rồi?
“Bảo ngươi đi thì ngươi cứ đi đi.”
“... Vâng.” Bệ hạ càng ngày càng bá đạo rồi.
Tình hình nước Thục cũng không có gì bất thường, ít nhất những tin tức Linh Di điều tra được là như vậy, còn yên ả hơn cả Phượng Loan Quốc họ. Nhưng sóng êm biển lặng như vậy mà nữ chính lại nói rằng “nước Thục không phải chỉ dựa vào một mình ngươi mà cứu vớt được”.
Nhất định là có điều mờ ám.
Thời Sênh giày vò hồi lâu, “Phái người vào trong cung họ điều tra.”
“Bệ hạ!” Hoàng cung nhà người ta nói vào là vào được sao? Người nói cứ giống như là vào hoa viên nhà mình dạo chơi vậy. Lần sau có phải là người muốn nói thử đánh nước Thục chơi xem sao luôn không?
“Chuyện có điều mờ ám đương nhiên là phải điều tra rõ ràng.” Thời Sênh ngừng lại, “Thôi bỏ đi, người của ngươi kém lắm, trẫm sai mấy người đó đi.”
Linh Di bị ghét bỏ không biết phải nói gì. Những người Nữ hoàng nói chắc chắn là tổ chức sát thủ mà cô nuôi dưỡng.
Đúng là có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ.
Nhưng mà Bệ hạ à!!
Người còn cứ bại gia như vậy, số tiền lục soát đó sẽ tiêu hết nhanh thôi. Đến lúc đó có phải là sẽ tiêu đến quốc khố không?
/2038
|