Không biết Gió Tuyết Không Về đang có âm mưu gì mà một hồi lâu không trả lời. Hai người kia thì lại nhắn tin không ít, nhưng đều là mời cô gia nhập bang phái của họ, chưa từng nói tại sao cô lại có giá trị mời chào cao như thế.
Thời Sênh đang định đánh chữ thì sau lưng lại có một đôi tay thò ra, đẩy bàn phím ra xa: “Đến giờ rồi.”
Thời Sênh liếc nhìn màn hình liền thấy đúng thời gian cô vào game, không nhiều, không ít hơn một giây, lão già này không thấy nhàm chán à?
Để bản cô nương yên lặng chơi game cũng không xong à?
Dư Quý cắp ngang người cô lên: “Đồng ý với tôi thì phải làm được, nếu không sau này sẽ không cho chơi nữa.”
“Anh làm thế sẽ mất em đấy.”
“Sẽ không.” Dư Quý thả cả Thời Sênh lẫn chăn lên giường, sau đó lại cho người vào mang máy tính đi, hắn cũng không rời khỏi phòng mà ngồi bên mép giường: “Ngủ đi.”
Thời Sênh: “...”
Bệnh tâm thần!
Thời Sênh rúc vào chăn, lăn qua lăn lại một hồi lại kéo chăn ngòi dậy: “Em đói.”
Dư Quý thả giấy tờ trong tay xuống, cầm điện thoại gọi, chẳng bao lâu sau liền có người mang đồ ăn vào. Thời Sênh ngồi trên giường. Dư Quý ngồi đối diện, cầm lấy bát đũa định ăn cùng cô.
“Anh cũng đói à?” Thời Sênh cắn đũa nhìn hắn.
“Hôm nay cậu Ba vẫn chưa ăn gì sau khi xuống máy bay.” Tài xế lắm miệng chen vào một câu lại bị Dư Quý nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo. Ông ta vội vàng cúi đầu đi ra ngoài.
“Tại sao bọn họ lại gọi anh là cậu Ba?” Chẳng phải Dư tam thiếu là người mà cô giết chết tối nay à?
“Ăn cơm.”
“Nói chuyện với em đi.” Thời Sênh cũng chẳng muốn ăn lắm, chỉ muốn xem hắn có ý gì, “Anh giữ em ở lại đây để làm gì?”
Dư Quý đặt đũa xuống, đôi mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt cô: “Em thuộc về nơi này.”
Thời Sênh: “...”
Có ý gì?
Sao cô lại thuộc về nơi này chứ?
Dư Quý tiếp tục ăn cơm. Hắn ăn xong rồi mà Thời Sênh mới chỉ ăn một chút. Cô cứ nhìn hắn chằm chằm tới ngẩn người, không biết đang nghĩ cái gì.
Dư Quý lau miệng, ánh mắt lại dừng trên người cô bé đối diện. Phản ứng của cô không giống như hắn dự đoán. Hắn cho rằng cô sẽ khóc, sẽ làm ầm ĩ, sẽ tuyệt vọng, nhưng chẳng có gì, sau khi vào đây, chuyện đầu tiên cô làm là chơi game.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại cho phép em chơi game.” Dư Quý biết cô không muốn ăn nên cũng không khuyên thêm mà cho người mang đồ ăn ra ngoài.
Ai cần anh cho phép chứ?
Thời Sênh bĩu môi, đứng dậy nhảy xuống giường đi vào toilet, rửa mặt sạch sẽ rồi mới lại chui vào chăn đi ngủ.
...
Hôm sau, Thời Sênh dậy thì Dư Quý không còn ở nhà, chỉ có lão tài xế kia, vừa thấy Thời Sênh dậy liền gõ cửa, sau đó mở khóa tiến vào.
“Ông cũng có thể xem theo dõi à?” Thời Sênh vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói vừa mềm vừa ngọt làm cho người nghe cũng thấy lòng mềm nhũn.
“Thưa cô, không thể.” Tài xế mỉm cười đáp.
“Vậy sao ông biết tôi đã dậy?”
“Cậu Ba gọi điện báo cho tôi.” Tài xế tiếp tục mỉm cười.
Thời Sênh nhìn về phía camera, lại quay đầu quan sát cả căn phòng rồi nhảy xuống giường, sau đó kéo ghế dựa tới chỗ một cái camera.
“Cô à, cô cẩn thận một chút.” Tài xế sợ Thời Sênh ngã nên lo lắng nhìn cô nhưng cũng không có ý ngăn lại.
Thời Sênh gỡ camera ném xuống đất. Tài xế cho người vào thu dọn sạch sẽ. Người hầu ra rồi, lại có người vào gắn một cái camera khác.
Thời Sênh: “...”
Thời Sênh lại bẻ thì tài xế lại cho người vào lắp lại, thái độ cực kỳ tốt, tốt tới mức Thời Sênh không nỡ hành hạ ông ta.
“Bảo chú Ba ra đây!”
“Đừng tưởng nó trốn là được, bảo nó ra đây. Chú Ba, tôi biết chú ở nhà, chú ra đây cho tôi!”
Thời Sênh dừng bẻ camera, quay người đi về phía cửa sổ, ván sắt ngoài cửa sổ đã bị thu lại, đổi thành lan can kim loại, Thời Sênh ghé mặt vào cửa kính nhìn xuống bên dưới.
Ba mẹ của Dư tam thiếu đang gây chuyện bên dưới, có một đám vệ sĩ áo đen đứng chặn trước mặt họ không cho vào.
“Aizz.” Thời Sênh quay đầu nhìn tài xế.
“Cô có chuyện gì không?” Tài xế tiến lên mấy bước.
“Tại sao ông lại gọi anh ấy là cậu Ba? Anh ấy là gì với Dư gia?”
“Bởi vì cậu Ba đứng thứ ba.” Tài xế chậm rì rì như Dư Quý mà đáp lời tương đối nhanh nhẹn, “Cậu Ba là con trai thứ ba của ông Dư.”
“Già mới có à?”
“Có thể coi như vậy.”
“Con có muộn thì thường được chiều lắm cơ mà, sao người thừa kế Dư gia lại không phải anh ấy?” Người thừa kế không phải là con trai của lão gia tử mà lại nhảy sang đời cháu.
Người khác của Dư gia không biết cố gắng cũng thôi đi, nhưng nhìn bộ dáng Dư Quý thì không phải hạng người làm không nên nết.
Tài xế mỉm cười: “Cậu Ba có sự nghiệp riêng của mình, không cần thừa kế Dư gia.”
“Giết người phóng hỏa?”
Tài xế: “...” Có thể nói chuyện phiếm bình thường được không hả, cậu Ba nhà họ sao có thể là loại người như vậy, cậu ấy làm ăn đứng đắn đó!
“Anh ấy chứa chấp kẻ giết người như tôi thì có sao không?” Thời Sênh cúi đầu nhìn người bên dưới.
“Cô nói đùa rồi, cô và cậu Ba về biệt thự cùng nhau, chẳng qua không cẩn thận nên lạc khỏi cậu Ba, sao lại là tội phạm giết người được chứ.”
Thời Sênh: “...” Năng lực trợn mắt nói dối này quá trâu rồi!
Thời Sênh kéo rèm xuống rồi ngồi vào bàn: “Máy tính đâu?”
“Cô chờ một chút.” Tài xế lập tức gọi người mang máy tính vào lắp lại.
“Được rồi, ông ra ngoài đi.”
Tài xế nhìn Thời Sênh, sâu trong lòng không còn bình tĩnh được như vẻ bề ngoài nữa. Bị cậu Ba nhốt ở đây, đúng thế, chính là nhốt, cậu Ba đã dặn dò rất rõ ràng là không được để cô bé này rời khỏi phòng, nếu chạy thì bọn họ cũng sẽ không được yên ổn.
Mà cô bé chưa tới 12 tuổi trước mặt ông ta không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, không hoảng không loạn, ở đây như thể đang ở nhà, an an ổn ổn chơi máy tính, quả thực là rất to gan.
Thời Sênh vào game, nhân vật vẫn ở chỗ tối qua, vừa mới log tài khoản đã bị một đống tin tức đè chết.
Đại đa số đều là tin nhắn riêng, qua đôi ba câu mỗi người nói, cô có thể suy luận ra chân tướng mà tối qua mình chưa kịp tìm hiểu.
Tài khoản của cô là tài khoản đặc biệt.
Thần Vực đã sớm truyền thông nói rằng sẽ có những tài khoản đặc biệt, những tài khoản này cũng có cách chơi khác với các tài khoản bình thường trong game.
Sáu sever đã mở đã từng xuất hiện ba tài khoản đặc biệt, quả thực là rất trâu (hố) bò (người).
Ví dụ như có một tài khoản đặc biệt có thể né được mọi đòn tấn công của người chơi khác.
Lại có một người chơi yêu cầu kinh nghiệm giảm theo số lần, nói cách khác, ví dụ người ta cần một vạn kinh nghiệm mới có thể thăng cấp thì hắn chỉ cần năm ngàn, mà kinh nghiệm đánh quái thì lại tăng gấp bội.
Đương nhiên, các tài khoản đó cũng sẽ có nhược điểm, người có thể né được mọi đòn tấn công của người chơi khác rất yếu, không thể đánh quái được, chỉ đơn thuần là né được đòn thôi.
Còn người nhận được kinh nghiệm gấp bội kia, nếu đánh vào những con quái đặc thù thì không những không tăng kinh nghiệm mà còn bị trừ nữa.
Dù sao mấy tài khoản kiểu này cực kỳ hố người.
Chỉ số hố người nhiều hơn chỉ số may mắn.
Nếu đã hố người như vậy thì tại sao lại có nhiều người muốn làm thân với người có tài khoản đặc biệt như thế?
Những tin tức mà đám người này để lộ ra chỉ có như thế, Thời Sênh chẳng hiểu gì, trên diễn đàn cũng không có mấy tin tức, chỉ có sự tích liên quan tới ba tài khoản hố người kia.
Trò chơi này quả thực cho người ta cảm giác cực kỳ thần bí.
Thời Sênh đang định đánh chữ thì sau lưng lại có một đôi tay thò ra, đẩy bàn phím ra xa: “Đến giờ rồi.”
Thời Sênh liếc nhìn màn hình liền thấy đúng thời gian cô vào game, không nhiều, không ít hơn một giây, lão già này không thấy nhàm chán à?
Để bản cô nương yên lặng chơi game cũng không xong à?
Dư Quý cắp ngang người cô lên: “Đồng ý với tôi thì phải làm được, nếu không sau này sẽ không cho chơi nữa.”
“Anh làm thế sẽ mất em đấy.”
“Sẽ không.” Dư Quý thả cả Thời Sênh lẫn chăn lên giường, sau đó lại cho người vào mang máy tính đi, hắn cũng không rời khỏi phòng mà ngồi bên mép giường: “Ngủ đi.”
Thời Sênh: “...”
Bệnh tâm thần!
Thời Sênh rúc vào chăn, lăn qua lăn lại một hồi lại kéo chăn ngòi dậy: “Em đói.”
Dư Quý thả giấy tờ trong tay xuống, cầm điện thoại gọi, chẳng bao lâu sau liền có người mang đồ ăn vào. Thời Sênh ngồi trên giường. Dư Quý ngồi đối diện, cầm lấy bát đũa định ăn cùng cô.
“Anh cũng đói à?” Thời Sênh cắn đũa nhìn hắn.
“Hôm nay cậu Ba vẫn chưa ăn gì sau khi xuống máy bay.” Tài xế lắm miệng chen vào một câu lại bị Dư Quý nhìn bằng ánh mắt cảnh cáo. Ông ta vội vàng cúi đầu đi ra ngoài.
“Tại sao bọn họ lại gọi anh là cậu Ba?” Chẳng phải Dư tam thiếu là người mà cô giết chết tối nay à?
“Ăn cơm.”
“Nói chuyện với em đi.” Thời Sênh cũng chẳng muốn ăn lắm, chỉ muốn xem hắn có ý gì, “Anh giữ em ở lại đây để làm gì?”
Dư Quý đặt đũa xuống, đôi mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt cô: “Em thuộc về nơi này.”
Thời Sênh: “...”
Có ý gì?
Sao cô lại thuộc về nơi này chứ?
Dư Quý tiếp tục ăn cơm. Hắn ăn xong rồi mà Thời Sênh mới chỉ ăn một chút. Cô cứ nhìn hắn chằm chằm tới ngẩn người, không biết đang nghĩ cái gì.
Dư Quý lau miệng, ánh mắt lại dừng trên người cô bé đối diện. Phản ứng của cô không giống như hắn dự đoán. Hắn cho rằng cô sẽ khóc, sẽ làm ầm ĩ, sẽ tuyệt vọng, nhưng chẳng có gì, sau khi vào đây, chuyện đầu tiên cô làm là chơi game.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai lại cho phép em chơi game.” Dư Quý biết cô không muốn ăn nên cũng không khuyên thêm mà cho người mang đồ ăn ra ngoài.
Ai cần anh cho phép chứ?
Thời Sênh bĩu môi, đứng dậy nhảy xuống giường đi vào toilet, rửa mặt sạch sẽ rồi mới lại chui vào chăn đi ngủ.
...
Hôm sau, Thời Sênh dậy thì Dư Quý không còn ở nhà, chỉ có lão tài xế kia, vừa thấy Thời Sênh dậy liền gõ cửa, sau đó mở khóa tiến vào.
“Ông cũng có thể xem theo dõi à?” Thời Sênh vừa mới tỉnh ngủ nên giọng nói vừa mềm vừa ngọt làm cho người nghe cũng thấy lòng mềm nhũn.
“Thưa cô, không thể.” Tài xế mỉm cười đáp.
“Vậy sao ông biết tôi đã dậy?”
“Cậu Ba gọi điện báo cho tôi.” Tài xế tiếp tục mỉm cười.
Thời Sênh nhìn về phía camera, lại quay đầu quan sát cả căn phòng rồi nhảy xuống giường, sau đó kéo ghế dựa tới chỗ một cái camera.
“Cô à, cô cẩn thận một chút.” Tài xế sợ Thời Sênh ngã nên lo lắng nhìn cô nhưng cũng không có ý ngăn lại.
Thời Sênh gỡ camera ném xuống đất. Tài xế cho người vào thu dọn sạch sẽ. Người hầu ra rồi, lại có người vào gắn một cái camera khác.
Thời Sênh: “...”
Thời Sênh lại bẻ thì tài xế lại cho người vào lắp lại, thái độ cực kỳ tốt, tốt tới mức Thời Sênh không nỡ hành hạ ông ta.
“Bảo chú Ba ra đây!”
“Đừng tưởng nó trốn là được, bảo nó ra đây. Chú Ba, tôi biết chú ở nhà, chú ra đây cho tôi!”
Thời Sênh dừng bẻ camera, quay người đi về phía cửa sổ, ván sắt ngoài cửa sổ đã bị thu lại, đổi thành lan can kim loại, Thời Sênh ghé mặt vào cửa kính nhìn xuống bên dưới.
Ba mẹ của Dư tam thiếu đang gây chuyện bên dưới, có một đám vệ sĩ áo đen đứng chặn trước mặt họ không cho vào.
“Aizz.” Thời Sênh quay đầu nhìn tài xế.
“Cô có chuyện gì không?” Tài xế tiến lên mấy bước.
“Tại sao ông lại gọi anh ấy là cậu Ba? Anh ấy là gì với Dư gia?”
“Bởi vì cậu Ba đứng thứ ba.” Tài xế chậm rì rì như Dư Quý mà đáp lời tương đối nhanh nhẹn, “Cậu Ba là con trai thứ ba của ông Dư.”
“Già mới có à?”
“Có thể coi như vậy.”
“Con có muộn thì thường được chiều lắm cơ mà, sao người thừa kế Dư gia lại không phải anh ấy?” Người thừa kế không phải là con trai của lão gia tử mà lại nhảy sang đời cháu.
Người khác của Dư gia không biết cố gắng cũng thôi đi, nhưng nhìn bộ dáng Dư Quý thì không phải hạng người làm không nên nết.
Tài xế mỉm cười: “Cậu Ba có sự nghiệp riêng của mình, không cần thừa kế Dư gia.”
“Giết người phóng hỏa?”
Tài xế: “...” Có thể nói chuyện phiếm bình thường được không hả, cậu Ba nhà họ sao có thể là loại người như vậy, cậu ấy làm ăn đứng đắn đó!
“Anh ấy chứa chấp kẻ giết người như tôi thì có sao không?” Thời Sênh cúi đầu nhìn người bên dưới.
“Cô nói đùa rồi, cô và cậu Ba về biệt thự cùng nhau, chẳng qua không cẩn thận nên lạc khỏi cậu Ba, sao lại là tội phạm giết người được chứ.”
Thời Sênh: “...” Năng lực trợn mắt nói dối này quá trâu rồi!
Thời Sênh kéo rèm xuống rồi ngồi vào bàn: “Máy tính đâu?”
“Cô chờ một chút.” Tài xế lập tức gọi người mang máy tính vào lắp lại.
“Được rồi, ông ra ngoài đi.”
Tài xế nhìn Thời Sênh, sâu trong lòng không còn bình tĩnh được như vẻ bề ngoài nữa. Bị cậu Ba nhốt ở đây, đúng thế, chính là nhốt, cậu Ba đã dặn dò rất rõ ràng là không được để cô bé này rời khỏi phòng, nếu chạy thì bọn họ cũng sẽ không được yên ổn.
Mà cô bé chưa tới 12 tuổi trước mặt ông ta không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, không hoảng không loạn, ở đây như thể đang ở nhà, an an ổn ổn chơi máy tính, quả thực là rất to gan.
Thời Sênh vào game, nhân vật vẫn ở chỗ tối qua, vừa mới log tài khoản đã bị một đống tin tức đè chết.
Đại đa số đều là tin nhắn riêng, qua đôi ba câu mỗi người nói, cô có thể suy luận ra chân tướng mà tối qua mình chưa kịp tìm hiểu.
Tài khoản của cô là tài khoản đặc biệt.
Thần Vực đã sớm truyền thông nói rằng sẽ có những tài khoản đặc biệt, những tài khoản này cũng có cách chơi khác với các tài khoản bình thường trong game.
Sáu sever đã mở đã từng xuất hiện ba tài khoản đặc biệt, quả thực là rất trâu (hố) bò (người).
Ví dụ như có một tài khoản đặc biệt có thể né được mọi đòn tấn công của người chơi khác.
Lại có một người chơi yêu cầu kinh nghiệm giảm theo số lần, nói cách khác, ví dụ người ta cần một vạn kinh nghiệm mới có thể thăng cấp thì hắn chỉ cần năm ngàn, mà kinh nghiệm đánh quái thì lại tăng gấp bội.
Đương nhiên, các tài khoản đó cũng sẽ có nhược điểm, người có thể né được mọi đòn tấn công của người chơi khác rất yếu, không thể đánh quái được, chỉ đơn thuần là né được đòn thôi.
Còn người nhận được kinh nghiệm gấp bội kia, nếu đánh vào những con quái đặc thù thì không những không tăng kinh nghiệm mà còn bị trừ nữa.
Dù sao mấy tài khoản kiểu này cực kỳ hố người.
Chỉ số hố người nhiều hơn chỉ số may mắn.
Nếu đã hố người như vậy thì tại sao lại có nhiều người muốn làm thân với người có tài khoản đặc biệt như thế?
Những tin tức mà đám người này để lộ ra chỉ có như thế, Thời Sênh chẳng hiểu gì, trên diễn đàn cũng không có mấy tin tức, chỉ có sự tích liên quan tới ba tài khoản hố người kia.
Trò chơi này quả thực cho người ta cảm giác cực kỳ thần bí.
/2038
|