"Đinh Toàn."
Chiếc kiệu luôn không có chút động tĩnh, giờ bỗng truyền ra một giọng nói mềm mại, yêu kiều, cánh tay trắng ngần vén chiếc rèm che kiệu lên.
"Tiểu Thư." Đinh Toàn cung kính thốt lên một câu.
Người trong kiệu khoác trên mình một bộ váy màu hồng đào, ngồi ngay ngắn bên trong kiệu, đôi mắt phượng lướt nhìn bên ngoài một lát, ánh mắt tràn đầy khinh thường, "Một chuyện nhỏ như vậy mà lâu như thế vẫn chưa giải quyết xong, bản tiêu thư nuôi ngươi có tác dụng gì chứ?"
Nàng ta dừng lại một lúc, rồi đưa mắt nhìn Tô Họa, hừ nhẹ một tiếng rất khinh thường.
"Là ngươi!" Tô Họa hiển nhiên biết người này.
"Đập cho ta." Cô gái trong kiệu liền nói một câu.
Người xung quanh kiệu lập tức xông vào bên trong cửa tiệm, nhìn thấy thứ gì là đập phá thứ đó.
"Dừng tay, các ngươi làm gì vậy?" Tô Họa muốn ngăn đám người này lại, nhưng nào ngờ ả lại bị đám người này đẩy sang một bên, chỉ có thể trừng mắt nhìn cửa tiệm của mình đang bị đập phá.
"Đó là ai?" Thời Sênh không quen người trong kiệu, nhưng những người xung quanh thì đều biết, những ánh mắt ngưỡng mộ, rồi đố kỵ đều dồn về phía chiếc kiệu.
Vừa mới lên đã đập phá cửa tiệm của nữ chính, bia đỡ đạn nữ phụ không trệch đi đâu được.
"Tiểu thư của Đinh gia, Đinh Hương." Thu Thủy trả lời, "Còn là vị hôn thê của Hạ Đình."
Thời Sênh đã hiểu, chẳng trách nào lại gióng trống khua chiêng rầm rộ tìm tới đây như vậy.
Tô Họa và Hạ Đình rất thân mật, cả huyện Bạch Hà đều biết, thân là vị hôn thê, nếu như im lặng không làm gì thì sao có thể đúng với thân phận vị hôn thê của nàng ta được chứ?
"Tiểu thư, đã đập xong rồi." Đinh Toàn đập xong cửa tiệm, liền ngoan ngoãn chạy đến trước kiệu Đinh Hương bẩm báo lập công.
Tô Họa phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người bọn họ, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Đinh Hương bày ra vẻ thiên kim tiểu thư, hếch cằm kiêu ngạo, "Tô Họa, làm nha hoàn thì ngoan ngoãn làm nha hoàn, đừng có suốt ngày nghĩ tới những chuyện không thực tế này."
Câu nói này của Đinh Hương có hai nghĩa, Tô Họa đương nhiên hiểu được.
Trước đây ở Hạ phủ, nàng ta từng bị vị tiểu thư điêu ngoa này phạt qua. Xã hội cổ đại chính là xã hội phong kiến độc ác. Nàng ta là hạ nhân, trong ánh mắt của đám người này, căn bản chẳng có một chút giá trị gì.
"Đinh tiểu thư." Tô Họa cố gắng kìm nén cơn tức giận như có thể bùng phát bất cứ lúc nào, "Tiểu thư đập phá cửa tiệm của tôi, nguyên nhân thực sự có phải do sản phẩm của tôi có vấn đề hay không?"
Nàng ta muốn kiếm tiền. Nàng ta không thể để Đinh Hương tiêu diệt con đường làm ăn của mình được.
"Nếu không thì còn có thể vì cái gì nữa? Ngươi không nhìn thấy mặt nàng ta biến thành đến như vậy rồi sao? Tiểu thư nhà chúng ta không lấy mạng của ngươi là do tiểu thư nhà chúng ta lương thiện, nhân hậu." Đinh Toàn lập tức tiếp lới, tiện tay lại kéo cô nương lúc vừa rồi.
Gương mặt nổi đầy mẩn đỏ, khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Đinh Hương vuốt vuốt chiếc khăn, che miệng cười khẽ, “Tô Họa, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì mà khiến ta phải làm gì với ngươi? Chúng ta đi.”
Người hầu vén chiếc rèm kiệu giúp Đinh Hương, chặn luôn ánh mắt của Tô Họa.
Lồng ngực Tô Họa phập phồng, hơi thở như hỗn loạn. Có thể thấy nàng ta đang tức giận không hề nhẹ chút nào.
Chiếc kiệu được đám người hầu khiêng lên, rồi dần dần rời đi. Hạ Đình đem theo đám người vội vàng chạy đến, vừa đúng lúc ngăn được chiếc kiệu của Đinh Hương.
Xuyên qua đám người đều nhường sang một bên đường, Hạ Đình có thể nhìn thấy thảm cảnh trong cửa tiệm của Tô Họa, gương mặt vốn dĩ ấm áp hiền hòa bỗng trở nên lạnh lùng.
“Đinh tiểu thư, không biết do nguyên nhân gì khiến cô lại đập phá cửa tiệm của ta?”
Đinh Hương vội vàng vén chiếc rèm kiệu lên, gương mặt không tỏ vẻ kiêu kỳ khó ưa như vừa rồi, thay vào đó là một gương mặt e thẹn nữ tính, “Hạ công tử.”
“Đinh tiểu thư, cô trả lời câu hỏi của ta đi?” Hạ Đình làm lơ vẻ mặt tràn ngập tình yêu của Đinh Hương.
Vừa rồi Đinh Hương nghe thấy giọng nói của Hạ Đình, trong lòng vô cùng vui mừng nên đâu có nghe được là hắn hỏi gì chứ.
Đinh Toàn đứng bên cạnh lập tức bước về phía trước nói lại một lần nữa cho Đinh Hương nghe, sắc mặt Đinh Hương hơi thay đổi, hốc mắt hơi có chút ửng đỏ, giọng oan ức: “ Hạ công tử, là Tô Họa bán hàng giả cho muội.”
Đinh Hương chỉ tay vào cô nương che khăn voan mỏng đó, “Chàng xem, nàng ta biến thành bộ dạng này. Nếu như là muội dùng thì ta làm sao còn mặt mũi nào gặp người khác?”
Lúc Hạ Đình tới cũng đã nghe qua câu chuyện này, hắn liếc mắt nhìn cô nương kia, “Hàng mà Tô Họa bán, rất nhiều cô nương ở đây đều đã dùng, tại sao chỉ có nha hoàn của cô xảy ra chuyện?”
Gương mặt của Đinh Hương hơi tái đi, miệng lắp bắp: “Tô Họa… Tô Họa… là nàng ta muốn hại muội. Không được, muội phải báo quan, Đinh Toàn, Đinh Toàn, ngươi mau đi…”
Phì…
Thời Sênh cười rất không phúc hậu.
Đầu óc của Đinh Hương này đúng là dùng khá tốt đấy.
Nàng ta nói như vậy chứng minh rằng nàng ta tuyệt đối không động chân động tay gì cả, còn có thể khiến cho trong lòng Hạ Đình không chắc chắn lắm việc liệu có phải hàng của Tô Họa có vấn đề hay không.
Xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ Tô Họa, hắn nhất định sẽ không để cho Đinh Hương đi báo quan.
Quả nhiên Hạ Đình đã chặn Đinh Toàn lại.
“Hạ công tử, nhất định là do Tô Họa không thích muội. Lần trước khi muội đến quý phủ, nàng ta đã đối xử như vậy với muội. Lần này lại như vậy…” Đinh Hường vừa nói rồi bỗng nhiên bật khóc, giống như hoa lê dính nước mưa, nhìn cảnh đó đám nam tử bên cạnh ai cũng phải thương cảm.
“Mọi chuyện còn chưa làm sáng tỏ, A Họa nhất định không làm chuyện này.” Hạ Đình liếc nhiền về phía Tô Họa. Tô Họa tủi thân hơi lắc đầu với hắn.
Hàng của nàng ta nhất định không có bất cứ vấn đề gì.
Cuối cùng Hạ Đình vẫn bị Đinh Hương dẫn đi, Hạ Đình chỉ để lại hai người giúp Tô Họa dọn dẹp đồ đạc.
Những người xung quanh đều có thể thấy được chuyện này là do Đinh Hương làm trò, không liên quan gì đến sản phẩm của Tô Họa. Vì vậy sau khi Đinh Hương đi khỏi, mọi người cũng dần dần tản ra. Một vài người lúc này mới nhìn thấy Thời Sênh đang đứng trên bậc thềm của cửa hàng bên cạnh.
“Tiểu thư Nguyễn gia sao cũng có mặt ở đây?
“Còn có thể sao nữa, cửa tiệm của nàng ta cũng bán phấn son, đồ trang điểm…” Người đó chỉ vào cửa tiệm vủa Tô Họa, người kia lập tức hiểu được.
Bắt đầy từ ngày hôm qua, cửa tiệm của Tô Họa đã rất đông khách, cửa tiệm của Nguyễn gia lại chẳng có ai đến.
Thân là đương gia của Nguyễn gia, nàng ta có đến xem cũng là bình thường.
“Phải nói sau này ai lấy được tiểu thư Nguyễn gia thật đúng là tổ tiên đã tích đức nhiều đời.”
“Lại chẳng phải, tự nhiên được hưởng bao nhiêu gia sản. Nếu không phải con trai tôi còn quá nhỏ thì chắc chắn tôi đã cho nó đến ở rể nhà họ Nguyễn.”
“Các ngươi nói cái gì vậy!” Thu Thủy quát lớn một tiếng.
Mấy người đó lập tức cúi đầu, nhanh chóng đi qua mặt Thời Sênh.
Thu Thủy tức giận trừng mắt nhìn theo phía sau lưng bọn họ, rồi quay đầu an ủi Thời Sênh, “Tiểu thư, người đừng có nghe bọn họ ăn nói linh tinh, đúng là nhàn rỗi sinh lắm chuyện.”
Thời Sênh hai tay ôm ngực, dáng đứng không có chút nào giống với một thiên kim tiểu thư, ngược lại giống với người đàn bà chanh chua đầu phố, biểu tình kiêu ngạo: “Bọn họ nói cũng không sai, sau này ai muốn lấy ta thì há chẳng phải tổ tiên họ đã tích đức nhiều đời sao.”
Thu Thủy: “...”
Đám người tản đi, Tô Họa đứng giữa một mớ lộn xộn hỗn loạn, nhìn cũng cảm thấy đáng thương.
Người mà Hạ Đình để ở lại lặng lẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc mà không dám tiến đến bắt chuyện với Tô Họa.
“Tô Họa, cố lên!” Tô Họa cố gắng kìm lòng lại, đánh một cái thủ thế cố lên.
Nàng ta quay người thì chạm trúng ánh nhìn của Thời Sênh.
Ánh mắt của Thời Sênh rất đẹp, trong trẻo hiền hòa, nhưng nàng ta không thấy được những cảm xúc mà loài người nên có từ đôi mắt đó. Tô Họa chỉ nhìn thấy một khoảng trống rỗng.
Rõ ràng là nàng ta nhìn mình nhưng Tô Họa lại cảm thấy nàng ta không hề nhìn mình.
Nàng ta chỉ là đang mình vào bầu không khí. Bầu không khí mà nơi nào cũng có thể thấy được. Bầu không khí mơ hồ không rõ ràng, lúc có lúc không.
Trong lòng Tô Họa chợt trào lên một trận lửa giận. Đám người này ai ai cũng cao cao tự đại bên trên, đó chẳng phải là do được đầu thai tốt hơn nàng ta một chút, chứ đâu có gì đáng để mà khoe khoang.
Nàng buột miệng mắng, “Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi tới để chê cười ta đúng không?”
Chiếc kiệu luôn không có chút động tĩnh, giờ bỗng truyền ra một giọng nói mềm mại, yêu kiều, cánh tay trắng ngần vén chiếc rèm che kiệu lên.
"Tiểu Thư." Đinh Toàn cung kính thốt lên một câu.
Người trong kiệu khoác trên mình một bộ váy màu hồng đào, ngồi ngay ngắn bên trong kiệu, đôi mắt phượng lướt nhìn bên ngoài một lát, ánh mắt tràn đầy khinh thường, "Một chuyện nhỏ như vậy mà lâu như thế vẫn chưa giải quyết xong, bản tiêu thư nuôi ngươi có tác dụng gì chứ?"
Nàng ta dừng lại một lúc, rồi đưa mắt nhìn Tô Họa, hừ nhẹ một tiếng rất khinh thường.
"Là ngươi!" Tô Họa hiển nhiên biết người này.
"Đập cho ta." Cô gái trong kiệu liền nói một câu.
Người xung quanh kiệu lập tức xông vào bên trong cửa tiệm, nhìn thấy thứ gì là đập phá thứ đó.
"Dừng tay, các ngươi làm gì vậy?" Tô Họa muốn ngăn đám người này lại, nhưng nào ngờ ả lại bị đám người này đẩy sang một bên, chỉ có thể trừng mắt nhìn cửa tiệm của mình đang bị đập phá.
"Đó là ai?" Thời Sênh không quen người trong kiệu, nhưng những người xung quanh thì đều biết, những ánh mắt ngưỡng mộ, rồi đố kỵ đều dồn về phía chiếc kiệu.
Vừa mới lên đã đập phá cửa tiệm của nữ chính, bia đỡ đạn nữ phụ không trệch đi đâu được.
"Tiểu thư của Đinh gia, Đinh Hương." Thu Thủy trả lời, "Còn là vị hôn thê của Hạ Đình."
Thời Sênh đã hiểu, chẳng trách nào lại gióng trống khua chiêng rầm rộ tìm tới đây như vậy.
Tô Họa và Hạ Đình rất thân mật, cả huyện Bạch Hà đều biết, thân là vị hôn thê, nếu như im lặng không làm gì thì sao có thể đúng với thân phận vị hôn thê của nàng ta được chứ?
"Tiểu thư, đã đập xong rồi." Đinh Toàn đập xong cửa tiệm, liền ngoan ngoãn chạy đến trước kiệu Đinh Hương bẩm báo lập công.
Tô Họa phẫn nộ trừng mắt nhìn hai người bọn họ, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Đinh Hương bày ra vẻ thiên kim tiểu thư, hếch cằm kiêu ngạo, "Tô Họa, làm nha hoàn thì ngoan ngoãn làm nha hoàn, đừng có suốt ngày nghĩ tới những chuyện không thực tế này."
Câu nói này của Đinh Hương có hai nghĩa, Tô Họa đương nhiên hiểu được.
Trước đây ở Hạ phủ, nàng ta từng bị vị tiểu thư điêu ngoa này phạt qua. Xã hội cổ đại chính là xã hội phong kiến độc ác. Nàng ta là hạ nhân, trong ánh mắt của đám người này, căn bản chẳng có một chút giá trị gì.
"Đinh tiểu thư." Tô Họa cố gắng kìm nén cơn tức giận như có thể bùng phát bất cứ lúc nào, "Tiểu thư đập phá cửa tiệm của tôi, nguyên nhân thực sự có phải do sản phẩm của tôi có vấn đề hay không?"
Nàng ta muốn kiếm tiền. Nàng ta không thể để Đinh Hương tiêu diệt con đường làm ăn của mình được.
"Nếu không thì còn có thể vì cái gì nữa? Ngươi không nhìn thấy mặt nàng ta biến thành đến như vậy rồi sao? Tiểu thư nhà chúng ta không lấy mạng của ngươi là do tiểu thư nhà chúng ta lương thiện, nhân hậu." Đinh Toàn lập tức tiếp lới, tiện tay lại kéo cô nương lúc vừa rồi.
Gương mặt nổi đầy mẩn đỏ, khiến ai nhìn thấy cũng phải rùng mình.
Đinh Hương vuốt vuốt chiếc khăn, che miệng cười khẽ, “Tô Họa, ngươi cho rằng ngươi có tư cách gì mà khiến ta phải làm gì với ngươi? Chúng ta đi.”
Người hầu vén chiếc rèm kiệu giúp Đinh Hương, chặn luôn ánh mắt của Tô Họa.
Lồng ngực Tô Họa phập phồng, hơi thở như hỗn loạn. Có thể thấy nàng ta đang tức giận không hề nhẹ chút nào.
Chiếc kiệu được đám người hầu khiêng lên, rồi dần dần rời đi. Hạ Đình đem theo đám người vội vàng chạy đến, vừa đúng lúc ngăn được chiếc kiệu của Đinh Hương.
Xuyên qua đám người đều nhường sang một bên đường, Hạ Đình có thể nhìn thấy thảm cảnh trong cửa tiệm của Tô Họa, gương mặt vốn dĩ ấm áp hiền hòa bỗng trở nên lạnh lùng.
“Đinh tiểu thư, không biết do nguyên nhân gì khiến cô lại đập phá cửa tiệm của ta?”
Đinh Hương vội vàng vén chiếc rèm kiệu lên, gương mặt không tỏ vẻ kiêu kỳ khó ưa như vừa rồi, thay vào đó là một gương mặt e thẹn nữ tính, “Hạ công tử.”
“Đinh tiểu thư, cô trả lời câu hỏi của ta đi?” Hạ Đình làm lơ vẻ mặt tràn ngập tình yêu của Đinh Hương.
Vừa rồi Đinh Hương nghe thấy giọng nói của Hạ Đình, trong lòng vô cùng vui mừng nên đâu có nghe được là hắn hỏi gì chứ.
Đinh Toàn đứng bên cạnh lập tức bước về phía trước nói lại một lần nữa cho Đinh Hương nghe, sắc mặt Đinh Hương hơi thay đổi, hốc mắt hơi có chút ửng đỏ, giọng oan ức: “ Hạ công tử, là Tô Họa bán hàng giả cho muội.”
Đinh Hương chỉ tay vào cô nương che khăn voan mỏng đó, “Chàng xem, nàng ta biến thành bộ dạng này. Nếu như là muội dùng thì ta làm sao còn mặt mũi nào gặp người khác?”
Lúc Hạ Đình tới cũng đã nghe qua câu chuyện này, hắn liếc mắt nhìn cô nương kia, “Hàng mà Tô Họa bán, rất nhiều cô nương ở đây đều đã dùng, tại sao chỉ có nha hoàn của cô xảy ra chuyện?”
Gương mặt của Đinh Hương hơi tái đi, miệng lắp bắp: “Tô Họa… Tô Họa… là nàng ta muốn hại muội. Không được, muội phải báo quan, Đinh Toàn, Đinh Toàn, ngươi mau đi…”
Phì…
Thời Sênh cười rất không phúc hậu.
Đầu óc của Đinh Hương này đúng là dùng khá tốt đấy.
Nàng ta nói như vậy chứng minh rằng nàng ta tuyệt đối không động chân động tay gì cả, còn có thể khiến cho trong lòng Hạ Đình không chắc chắn lắm việc liệu có phải hàng của Tô Họa có vấn đề hay không.
Xuất phát từ tâm lý muốn bảo vệ Tô Họa, hắn nhất định sẽ không để cho Đinh Hương đi báo quan.
Quả nhiên Hạ Đình đã chặn Đinh Toàn lại.
“Hạ công tử, nhất định là do Tô Họa không thích muội. Lần trước khi muội đến quý phủ, nàng ta đã đối xử như vậy với muội. Lần này lại như vậy…” Đinh Hường vừa nói rồi bỗng nhiên bật khóc, giống như hoa lê dính nước mưa, nhìn cảnh đó đám nam tử bên cạnh ai cũng phải thương cảm.
“Mọi chuyện còn chưa làm sáng tỏ, A Họa nhất định không làm chuyện này.” Hạ Đình liếc nhiền về phía Tô Họa. Tô Họa tủi thân hơi lắc đầu với hắn.
Hàng của nàng ta nhất định không có bất cứ vấn đề gì.
Cuối cùng Hạ Đình vẫn bị Đinh Hương dẫn đi, Hạ Đình chỉ để lại hai người giúp Tô Họa dọn dẹp đồ đạc.
Những người xung quanh đều có thể thấy được chuyện này là do Đinh Hương làm trò, không liên quan gì đến sản phẩm của Tô Họa. Vì vậy sau khi Đinh Hương đi khỏi, mọi người cũng dần dần tản ra. Một vài người lúc này mới nhìn thấy Thời Sênh đang đứng trên bậc thềm của cửa hàng bên cạnh.
“Tiểu thư Nguyễn gia sao cũng có mặt ở đây?
“Còn có thể sao nữa, cửa tiệm của nàng ta cũng bán phấn son, đồ trang điểm…” Người đó chỉ vào cửa tiệm vủa Tô Họa, người kia lập tức hiểu được.
Bắt đầy từ ngày hôm qua, cửa tiệm của Tô Họa đã rất đông khách, cửa tiệm của Nguyễn gia lại chẳng có ai đến.
Thân là đương gia của Nguyễn gia, nàng ta có đến xem cũng là bình thường.
“Phải nói sau này ai lấy được tiểu thư Nguyễn gia thật đúng là tổ tiên đã tích đức nhiều đời.”
“Lại chẳng phải, tự nhiên được hưởng bao nhiêu gia sản. Nếu không phải con trai tôi còn quá nhỏ thì chắc chắn tôi đã cho nó đến ở rể nhà họ Nguyễn.”
“Các ngươi nói cái gì vậy!” Thu Thủy quát lớn một tiếng.
Mấy người đó lập tức cúi đầu, nhanh chóng đi qua mặt Thời Sênh.
Thu Thủy tức giận trừng mắt nhìn theo phía sau lưng bọn họ, rồi quay đầu an ủi Thời Sênh, “Tiểu thư, người đừng có nghe bọn họ ăn nói linh tinh, đúng là nhàn rỗi sinh lắm chuyện.”
Thời Sênh hai tay ôm ngực, dáng đứng không có chút nào giống với một thiên kim tiểu thư, ngược lại giống với người đàn bà chanh chua đầu phố, biểu tình kiêu ngạo: “Bọn họ nói cũng không sai, sau này ai muốn lấy ta thì há chẳng phải tổ tiên họ đã tích đức nhiều đời sao.”
Thu Thủy: “...”
Đám người tản đi, Tô Họa đứng giữa một mớ lộn xộn hỗn loạn, nhìn cũng cảm thấy đáng thương.
Người mà Hạ Đình để ở lại lặng lẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc mà không dám tiến đến bắt chuyện với Tô Họa.
“Tô Họa, cố lên!” Tô Họa cố gắng kìm lòng lại, đánh một cái thủ thế cố lên.
Nàng ta quay người thì chạm trúng ánh nhìn của Thời Sênh.
Ánh mắt của Thời Sênh rất đẹp, trong trẻo hiền hòa, nhưng nàng ta không thấy được những cảm xúc mà loài người nên có từ đôi mắt đó. Tô Họa chỉ nhìn thấy một khoảng trống rỗng.
Rõ ràng là nàng ta nhìn mình nhưng Tô Họa lại cảm thấy nàng ta không hề nhìn mình.
Nàng ta chỉ là đang mình vào bầu không khí. Bầu không khí mà nơi nào cũng có thể thấy được. Bầu không khí mơ hồ không rõ ràng, lúc có lúc không.
Trong lòng Tô Họa chợt trào lên một trận lửa giận. Đám người này ai ai cũng cao cao tự đại bên trên, đó chẳng phải là do được đầu thai tốt hơn nàng ta một chút, chứ đâu có gì đáng để mà khoe khoang.
Nàng buột miệng mắng, “Nguyễn Tiểu Dạng, ngươi tới để chê cười ta đúng không?”
/2038
|