Tổ tông: Nhiếp Thành hiện tại muốn phong sát tôi, tôi viết gì cũng vô dụng.
Gã đàn ông Nhiếp Thành có tâm trả thù mạnh như vậy, nếu biết cô ở trang web này thì sao có thể cho cô đường sống chứ.
Manh tử: Cô từ từ.
Manh tử: 2666****6
Tổ tông:???
Gửi con số cho cô làm gì?
Manh tử: Văn của cô tốt như vậy, Nhiếp Thành còn chưa thể một tay che trời. Cô kết bạn với người này đi, chắc chắn nâng cô thành thần.
Thời Sênh viết văn hoàn toàn là hứng thú, lúc trước kiếm tiền là bởi vì cô thiếu tiền. Cho nên hiện tại cô không thiếu tiền, có thể đăng hay không, cô chẳng quan tâm.
Cho nên Thời Sênh thực khoái trá bỏ qua chuyện này.
Thời Sênh logout, ra phòng khách lấy nước.
Ai biết bên trong chẳng còn một giọt nước nào.
Trước kia việc này đều là nguyên chủ xử lý, Tạ Ngôn chỉ biết uống.
Thời Sênh chống nạnh, cong môi dùng sức thổi tóc mái, thật khát nước quá!
Thời Sênh đi vào phòng bếp, chuẩn bị tự lực cánh sinh đun nước, kết quả cô tìm nửa ngày không tìm được ấm đun nước, quan trọng nhất là, cũng không có hệ thống cung cấp nước uống.
Thời Sênh: "..." Quả thực cmn buồn cười!
Thời Sênh sống không còn gì luyến tiếc đi xuống lầu mua nước. Chồng chị Hồng trông tiệm, cười ha hả nói vài câu với Thời Sênh.
Thời Sênh uống nước xong mới từ trong tiệm đi ra, bốn phía quanh cửa hàng đều là cảnh tối lửa tắt đèn, Thời Sênh nhanh chóng quay về tiểu khu.
Cô đi vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía ngã tư đường đối diện.
Không có ánh sáng đèn đường, hình như có một bóng người đang đứng, có chút giống bà Dương.
Thời Sênh vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi, xoay người đi về phía bà ấy.
Bà Dương đứng ở dưới đèn đường, duỗi cổ nhìn về một hướng.
"Bà Dương."
Lúc này bốn phía thực im lặng, Thời Sênh kêu một tiếng. Bà lão đã nghe thấy, cười ha hả quay đầu, "Tiểu Y đấy à."
"Bà Dương, sắp khuya rồi." Thời Sênh chỉ chỉ di động, "Con cháu của bà chắc sẽ không về đâu, mau trở về thôi."
Ánh sáng màn hình di động hắt lên khuôn mặt tang thương của bà Dương, đáy mắt bà có chút thất vọng, "Haizz, chúng nó đều bận rộn."
Thời Sênh không giỏi an ủi người khác, "Cháu đưa bà trở về."
Bà Dương có lẽ là không cam lòng, rướn cổ nhìn lại, một hồi lâu mới gật đầu, "Quay về thôi, quay về thôi."
Thời Sênh đưa bà Dương trở về, lúc lên lầu nghe được tầng của cô có động tĩnh.
Thời Sênh bước nhè nhẹ, cẩn thận lên lầu, từ góc cầu thang nhìn ra ngoài.
Có hai người đội mũ đen trùm đầu đang cố mở cửa nhà cô.
Trong đó, có một tên còn cầm một con dao.
Vừa rồi, nếu cô không đưa bà Dương về thì lúc này hẳn là đang ở trong phòng.
Ngay lúc Thời Sênh cảm thán, hai người đã mở cửa ra, bọn họ nhanh chóng lẻn vào.
Thời Sênh lấy di động ra bấm bấm.
Có việc tìm cảnh sát, chuẩn không sai.
Báo cảnh sát xong, Thời Sênh mới đi lên, đứng ở cửa, chờ kia hai tên trộm đi ra.
Đại khái là hai phút, tên trộm cầm dao đi ra trước. Hắn còn chưa thấy rõ bên ngoài liền bị một bàn chân đạp thẳng vào mặt.
Tên trộm bị đá ngã vào trong phòng, Thời Sênh mở cửa ra, đưa tay bật đèn ở huyền quan, tên trộm còn lại đứng ở chỗ xa vài bước, đại khái là bị biến cố này dọa sợ.
...
Lúc cảnh sát đuổi tới, Thời Sênh đã trói cả hai người lại, tiếng còi cảnh sát đánh thức mọi người cả tiểu khu, tất cả đều đã chạy tới.
Thời Sênh hoài nghi hai người này có mục đích không tốt.
Nhưng hai tên trộm một mực chắc chắn bọn họ chỉ vào trộm đồ.
Thời Sênh không có chứng cớ, cũng không thể cố chấp nói người ta muốn hại cô, cảnh sát sẽ nghĩ cô là kẻ điên.
Cảnh sát mang bọn trộm đi, tỏ vẻ nếu có tiến triển sẽ liên hệ với cô.
Người tiểu khu an ủi Thời Sênh một lúc sau đó đều về nhà.
Sau chuyện này, Thời Sênh dán phù phòng ngự ở trong nhà.
Nhiếp Thành này ác lên, cô tin rằng sẽ còn ác hơn cô tưởng nữa.
Mỗi ngày của Thời Sênh chính là vây xem bình luận dưới truyện của Tạ Ngôn, càng ngày càng nhiều mắng chửi.
Lúc trước hành văn tuy rằng thay đổi, nhưng mà nội dung cốt truyện không thay đổi, hiện tại nội dung cốt truyện cũng thay đổi, thật nhiều mọi tỏ vẻ xem không hiểu.
Tạ Ngôn ở phần tác giả nói chuyện có bộc bạch rằng gần đây mình thất tình, trạng thái không tốt.
Kể khổ như vậy, độc giả đã sắp bùng nổ lại bắt đầu đau lòng Tạ Ngôn.
Thời Sênh mới vừa rời khỏi trang web, Manh Tử liền chọc chọc cô.
Manh tử: Tác giả đam mỹ tôi thích nhất lại đang thất tình, văn rất dở, ô ô ô, Tổ tông, bao giờ cô mới ra chương mới?
Tổ tông: Cô một ngày đi làm cũng chỉ là nói chuyện phiếm với tôi thôi à?
Công ty tốt như vậy, cô cũng muốn đi làm.
Nói đến đi làm...
Manh tử: Tôi nói chuyện phiếm cùng rất nhiều người.
Manh tử dán cho cô khung đối thoại cùng rất nhiều người, Thời Sênh đếm đếm, ít nhất có hơn mười người.
Muội tử này thật trâu bò.
Tổ tông: Công ty mấy người có thiếu biên tập không?
Manh tử: Sao? Cô có bạn bè muốn đi làm à?
Tốc độ trả lời của Manh tử rất nhanh, cũng không biết cô ấy trả lời cô trước hay là tốc độ vốn nhanh như vậy.
Tổ tông: Tôi chuẩn bị đi ứng tuyển, xem có thể đi cửa sau hay không.
Nam chính công ở nơi đó, thế nào cô cũng phải có đến đó ứng phó một chút mới được.
Manh tử:...
Manh tử: Không đi viết văn cho tốt, làm biên tập làm cái gì. Một tháng tiền nhuận bút của cô có thể bằng một năm của biên tập đấy.
Manh tử cảm thấy mẹ tác giả này quả thực có bệnh.
Tổ tông: Tôi muốn thể nghiệm một chút cảm giác thúc giục bản thảo.
Manh tử: Tôi thực sự không nói nên lời.
Manh tử: Tuyển thì vẫn tuyển, nhưng không phải cô cùng Nhiếp Thành có ân oán sao? Đến đây mỗi ngày cãi nhau với hắn à?
Tổ tông: Sống trên đời này có thể nào không cấu xé.
[... ] Ký chủ lại nói lung tung, đến lúc cần phải cắn xé thì cô lại chạy nhanh hơn bất cứ ai.
Manh tử:...
Tác giả này muốn làm việc gì nha!
Manh tử đưa tin tuyển dụng cho Thời Sênh, đến ban biên tập, cô có thể thật sự thúc giục cập nhật, càng tiện, ha ha ha, cô thật sự là quá thông minh.
Thời Sênh tuyệt đối không biết Manh tử mang tâm tình như vậy khi đưa cho cô thông báo tuyển dụng.
Thời Sênh ấn vào thông báo tuyển dụng và gửi lý lịch sơ lược qua.
Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, Thời Sênh cũng không đặt nhiều hy vọng, nhưng mà một ngày nọ, cô thật sự nhận được thông báo phỏng vấn.
Địa điểm phỏng vấn ngay tại công ty. Thời Sênh sáng sớm đã tới, còn có vài người nữa cũng tới.
Có khi là sinh viên mới vừa tốt nghiệp, có người cũng đã công tác vài năm.
Thời Sênh còn trẻ vậy, tự nhiên bị quy đến chỗ chưa có kinh nghiệm làm việc.
Phỏng vấn có ba người, đồng thời hai người đi vào, lần lượt trình bày định nghĩa của mình đối với văn học mạng.
Người thông qua tiến hành vòng tiếp theo.
Thời Sênh thực nhẹ nhàng vượt qua một vòng, đợt thứ hai là một mình phỏng vấn, đề thi cũng không giống nhau.
Đề thi của Thời Sênh là từ trong ba bản tiểu thuyết, chọn ra một quyển có khả năng nổi tiếng, cũng nói ra nguyên nhân.
Thời Sênh vừa lên đã đem cả ba bản ra chửi bới một lần, chủ khảo đều nhìn Thời Sênh với vẻ mặt khó hiểu.
Không phải cho cô đến làm bình xịt!
"... Tôi chọn quyển sách thứ ba." Thời Sênh nói một lượt, "Bối cảnh đặt ra thành thục, tính cách nhân vật dứt khoát... Nội dung cốt truyện hợp lý, không có nhiều tình tiết phi logic..."
Gã đàn ông Nhiếp Thành có tâm trả thù mạnh như vậy, nếu biết cô ở trang web này thì sao có thể cho cô đường sống chứ.
Manh tử: Cô từ từ.
Manh tử: 2666****6
Tổ tông:???
Gửi con số cho cô làm gì?
Manh tử: Văn của cô tốt như vậy, Nhiếp Thành còn chưa thể một tay che trời. Cô kết bạn với người này đi, chắc chắn nâng cô thành thần.
Thời Sênh viết văn hoàn toàn là hứng thú, lúc trước kiếm tiền là bởi vì cô thiếu tiền. Cho nên hiện tại cô không thiếu tiền, có thể đăng hay không, cô chẳng quan tâm.
Cho nên Thời Sênh thực khoái trá bỏ qua chuyện này.
Thời Sênh logout, ra phòng khách lấy nước.
Ai biết bên trong chẳng còn một giọt nước nào.
Trước kia việc này đều là nguyên chủ xử lý, Tạ Ngôn chỉ biết uống.
Thời Sênh chống nạnh, cong môi dùng sức thổi tóc mái, thật khát nước quá!
Thời Sênh đi vào phòng bếp, chuẩn bị tự lực cánh sinh đun nước, kết quả cô tìm nửa ngày không tìm được ấm đun nước, quan trọng nhất là, cũng không có hệ thống cung cấp nước uống.
Thời Sênh: "..." Quả thực cmn buồn cười!
Thời Sênh sống không còn gì luyến tiếc đi xuống lầu mua nước. Chồng chị Hồng trông tiệm, cười ha hả nói vài câu với Thời Sênh.
Thời Sênh uống nước xong mới từ trong tiệm đi ra, bốn phía quanh cửa hàng đều là cảnh tối lửa tắt đèn, Thời Sênh nhanh chóng quay về tiểu khu.
Cô đi vài bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn về phía ngã tư đường đối diện.
Không có ánh sáng đèn đường, hình như có một bóng người đang đứng, có chút giống bà Dương.
Thời Sênh vươn đầu lưỡi, liếm liếm môi, xoay người đi về phía bà ấy.
Bà Dương đứng ở dưới đèn đường, duỗi cổ nhìn về một hướng.
"Bà Dương."
Lúc này bốn phía thực im lặng, Thời Sênh kêu một tiếng. Bà lão đã nghe thấy, cười ha hả quay đầu, "Tiểu Y đấy à."
"Bà Dương, sắp khuya rồi." Thời Sênh chỉ chỉ di động, "Con cháu của bà chắc sẽ không về đâu, mau trở về thôi."
Ánh sáng màn hình di động hắt lên khuôn mặt tang thương của bà Dương, đáy mắt bà có chút thất vọng, "Haizz, chúng nó đều bận rộn."
Thời Sênh không giỏi an ủi người khác, "Cháu đưa bà trở về."
Bà Dương có lẽ là không cam lòng, rướn cổ nhìn lại, một hồi lâu mới gật đầu, "Quay về thôi, quay về thôi."
Thời Sênh đưa bà Dương trở về, lúc lên lầu nghe được tầng của cô có động tĩnh.
Thời Sênh bước nhè nhẹ, cẩn thận lên lầu, từ góc cầu thang nhìn ra ngoài.
Có hai người đội mũ đen trùm đầu đang cố mở cửa nhà cô.
Trong đó, có một tên còn cầm một con dao.
Vừa rồi, nếu cô không đưa bà Dương về thì lúc này hẳn là đang ở trong phòng.
Ngay lúc Thời Sênh cảm thán, hai người đã mở cửa ra, bọn họ nhanh chóng lẻn vào.
Thời Sênh lấy di động ra bấm bấm.
Có việc tìm cảnh sát, chuẩn không sai.
Báo cảnh sát xong, Thời Sênh mới đi lên, đứng ở cửa, chờ kia hai tên trộm đi ra.
Đại khái là hai phút, tên trộm cầm dao đi ra trước. Hắn còn chưa thấy rõ bên ngoài liền bị một bàn chân đạp thẳng vào mặt.
Tên trộm bị đá ngã vào trong phòng, Thời Sênh mở cửa ra, đưa tay bật đèn ở huyền quan, tên trộm còn lại đứng ở chỗ xa vài bước, đại khái là bị biến cố này dọa sợ.
...
Lúc cảnh sát đuổi tới, Thời Sênh đã trói cả hai người lại, tiếng còi cảnh sát đánh thức mọi người cả tiểu khu, tất cả đều đã chạy tới.
Thời Sênh hoài nghi hai người này có mục đích không tốt.
Nhưng hai tên trộm một mực chắc chắn bọn họ chỉ vào trộm đồ.
Thời Sênh không có chứng cớ, cũng không thể cố chấp nói người ta muốn hại cô, cảnh sát sẽ nghĩ cô là kẻ điên.
Cảnh sát mang bọn trộm đi, tỏ vẻ nếu có tiến triển sẽ liên hệ với cô.
Người tiểu khu an ủi Thời Sênh một lúc sau đó đều về nhà.
Sau chuyện này, Thời Sênh dán phù phòng ngự ở trong nhà.
Nhiếp Thành này ác lên, cô tin rằng sẽ còn ác hơn cô tưởng nữa.
Mỗi ngày của Thời Sênh chính là vây xem bình luận dưới truyện của Tạ Ngôn, càng ngày càng nhiều mắng chửi.
Lúc trước hành văn tuy rằng thay đổi, nhưng mà nội dung cốt truyện không thay đổi, hiện tại nội dung cốt truyện cũng thay đổi, thật nhiều mọi tỏ vẻ xem không hiểu.
Tạ Ngôn ở phần tác giả nói chuyện có bộc bạch rằng gần đây mình thất tình, trạng thái không tốt.
Kể khổ như vậy, độc giả đã sắp bùng nổ lại bắt đầu đau lòng Tạ Ngôn.
Thời Sênh mới vừa rời khỏi trang web, Manh Tử liền chọc chọc cô.
Manh tử: Tác giả đam mỹ tôi thích nhất lại đang thất tình, văn rất dở, ô ô ô, Tổ tông, bao giờ cô mới ra chương mới?
Tổ tông: Cô một ngày đi làm cũng chỉ là nói chuyện phiếm với tôi thôi à?
Công ty tốt như vậy, cô cũng muốn đi làm.
Nói đến đi làm...
Manh tử: Tôi nói chuyện phiếm cùng rất nhiều người.
Manh tử dán cho cô khung đối thoại cùng rất nhiều người, Thời Sênh đếm đếm, ít nhất có hơn mười người.
Muội tử này thật trâu bò.
Tổ tông: Công ty mấy người có thiếu biên tập không?
Manh tử: Sao? Cô có bạn bè muốn đi làm à?
Tốc độ trả lời của Manh tử rất nhanh, cũng không biết cô ấy trả lời cô trước hay là tốc độ vốn nhanh như vậy.
Tổ tông: Tôi chuẩn bị đi ứng tuyển, xem có thể đi cửa sau hay không.
Nam chính công ở nơi đó, thế nào cô cũng phải có đến đó ứng phó một chút mới được.
Manh tử:...
Manh tử: Không đi viết văn cho tốt, làm biên tập làm cái gì. Một tháng tiền nhuận bút của cô có thể bằng một năm của biên tập đấy.
Manh tử cảm thấy mẹ tác giả này quả thực có bệnh.
Tổ tông: Tôi muốn thể nghiệm một chút cảm giác thúc giục bản thảo.
Manh tử: Tôi thực sự không nói nên lời.
Manh tử: Tuyển thì vẫn tuyển, nhưng không phải cô cùng Nhiếp Thành có ân oán sao? Đến đây mỗi ngày cãi nhau với hắn à?
Tổ tông: Sống trên đời này có thể nào không cấu xé.
[... ] Ký chủ lại nói lung tung, đến lúc cần phải cắn xé thì cô lại chạy nhanh hơn bất cứ ai.
Manh tử:...
Tác giả này muốn làm việc gì nha!
Manh tử đưa tin tuyển dụng cho Thời Sênh, đến ban biên tập, cô có thể thật sự thúc giục cập nhật, càng tiện, ha ha ha, cô thật sự là quá thông minh.
Thời Sênh tuyệt đối không biết Manh tử mang tâm tình như vậy khi đưa cho cô thông báo tuyển dụng.
Thời Sênh ấn vào thông báo tuyển dụng và gửi lý lịch sơ lược qua.
Cô còn chưa tốt nghiệp đại học, Thời Sênh cũng không đặt nhiều hy vọng, nhưng mà một ngày nọ, cô thật sự nhận được thông báo phỏng vấn.
Địa điểm phỏng vấn ngay tại công ty. Thời Sênh sáng sớm đã tới, còn có vài người nữa cũng tới.
Có khi là sinh viên mới vừa tốt nghiệp, có người cũng đã công tác vài năm.
Thời Sênh còn trẻ vậy, tự nhiên bị quy đến chỗ chưa có kinh nghiệm làm việc.
Phỏng vấn có ba người, đồng thời hai người đi vào, lần lượt trình bày định nghĩa của mình đối với văn học mạng.
Người thông qua tiến hành vòng tiếp theo.
Thời Sênh thực nhẹ nhàng vượt qua một vòng, đợt thứ hai là một mình phỏng vấn, đề thi cũng không giống nhau.
Đề thi của Thời Sênh là từ trong ba bản tiểu thuyết, chọn ra một quyển có khả năng nổi tiếng, cũng nói ra nguyên nhân.
Thời Sênh vừa lên đã đem cả ba bản ra chửi bới một lần, chủ khảo đều nhìn Thời Sênh với vẻ mặt khó hiểu.
Không phải cho cô đến làm bình xịt!
"... Tôi chọn quyển sách thứ ba." Thời Sênh nói một lượt, "Bối cảnh đặt ra thành thục, tính cách nhân vật dứt khoát... Nội dung cốt truyện hợp lý, không có nhiều tình tiết phi logic..."
/2038
|