"Thế nào cũng không hôn.” Thời Sênh ra sức từ chối, hiện giờ ôm một chút thôi đã không chịu nổi rồi, hôn một cái chắc cô treo luôn?
Cô treo mà thành ma được thì cũng thôi đi, nhưng giờ mà treo là cô sẽ bị truyền tống về không gian Hệ thống ngay lập tức.
Bản cô nương không muốn chết.
Quy Nguyệt thực thất vọng, “Oh.”
Hắn cầm áo cHoàng đi về phía phòng bếp, cúi đầu nói, “Tôi đi nấu cơm cho em.”
Thời Sênh nhìn hắn đi về phòng bếp, ánh mắt hơi chớp lên, khi thân ảnh hắn sắp khuất sau cánh cửa, cô liền gọi hắn lại, “Quy Nguyệt.”
Quy Nguyệt dừng lại, không xoay người, “Muốn ăn gì ư?”
Thời Sênh tiến lên, “Em không đói, đừng làm nữa.”
Cô lấy chiếc đồng hồ từ trong không gian ra, “Đưa tay.”
Quy Nguyệt ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua chiếc đồng hồ trong tay cô, sau đó ánh mắt dừng trên mặt cô, biểu tình mê man. Hắn kéo tay áo, chìa cổ tay trắng nõn ra trước mặt cô.
Thời Sênh đeo đồng hồ cho hắn, “Tín vật đính ước, em sẽ không bỏ anh, cho nên đừng lúc nào cũng tìm cách giết em, biết không?”
Hai má Quy Nguyệt hơi hồng lên, vừa rồi hắn đâu có lộ ra cảm xúc gì, sao cô vẫn biết chứ?
Đồng hồ trên cổ tay mang theo độ ấm của cô, kim đồng hồ chạy đều đều, vằn nước trong đó lay động, những cánh hoa được điêu khắc tinh xảo lay động như là vật sống vậy.
Quy Nguyệt đưa tay sờ sờ bên ngoài chiếc đồng hồ, trắng mịn như ngọc thạch, rất quen thuộc… như thể hắn từng vuốt ve qua vô số lần.
“Tôi không có gì để cho em.” Quy Nguyệt buông tay, thật thà nói, “Tôi chỉ có tôi, em có nguyện ý lấy không?”
Tên não tàn này lại tán tỉnh bản cô nương rồi.
Nếu bản cô nương trả lời không muốn, có phải sẽ bị phân thây không?
Tưởng tượng một chút về cảnh Quy Nguyệt phân thây mình, Thời Sênh hơi run run một chút, thôi tốt nhất đừng tìm chết.
“Có, có.” Dù sao đây là tiểu tổ tông mà mình muốn hầu hạ, đừng có chọc hắn nổi điên là được.
Tuy rằng lúc hắn nổi điên cũng rất đáng yêu, nhưng mà nếu nổi điên xong hóa đen thì hỏng, cô không thích cái thể loại đó…
Quy Nguyệt nghe được câu trả lời mà mình muốn nghe thì thỏa mãn vểnh môi cười.
“Em sẽ mãi mãi ở bên tôi đúng không?”
Thời Sênh thả lỏng người dựa vào tường, “Anh sẽ mãi mãi ở bên em chứ?”
Quy Nguyệt đáp không một chút do dự, “Sẽ.” Hắn sẽ.
“Câu trả lời của em cũng giống của anh.” Thời Sênh đưa tay gạt gạt mấy lọn tóc của hắn, đầu ngón tay của cô khẽ chạm vào mặt hắn, đôi con ngươi bình tĩnh nổi lên một tầng gợn sóng, “Nhưng mà, anh sẽ không có đường lui.”
Em có thể vì anh kiến tạo cả một đế quốc, nhưng sẽ không tha thứ nếu anh lui bước.
Quy Nguyệt cúi xuống, để tay Thời Sênh càng sát với mặt mình hơn, “Em chính là đường lui của tôi.”
Độ ấm trên bàn tay Thời Sênh nhanh chóng rút lui, sự lạnh lẽo xâm nhập vào, đầu ngón tay co lại một chút theo phản xạ, sau đó lại tiếp tục dán lên mặt hắn.
Hơi thở của cô hơi chậm lại, sau đó ngửa đầu hôn lên, cánh môi hồng nhạt dán lên môi hắn, Quy Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại, hương thơm của thiếu nữ xua tan đi khí lạnh lẽo trên người hắn, tựa hồ như có một chút ấm áp truyền qua từ cánh môi cô.
Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thụ sự ấm áp đó thì cánh môi mềm đã rời ra.
Thời Sênh lạnh tới run rẩy.
Không bao giờ hôn nữa.
Tuyệt đối không! Tỏ ra ngây thơ cũng không hôn!
Quy Nguyệt trong lòng nhảy dựng, vội vàng khoác áo cHoàng lên người Thời Sênh, trên gương mặt ửng hồng tràn đầy sự đau lòng.
…
Từ đó về sau, Quy Nguyệt thường xuyên ngẩn người, thậm chí có đôi khi nhìn Thời Sênh liền tỏ vẻ thẹn thùng.
Nói thật, nếu không phải chắc chắn mình không làm gì hắn, có khi Thời Sênh cũng nghi ngờ liệu có phải chính mình đã ép ngủ hắn buổi tối hay không nữa.
Nhưng cô không có bệnh mộng du!
“Quy Nguyệt, anh nấu cái gì thế mà khét thế?”
Thời Sênh từ bên ngoài đi vào, thấy Quy Nguyệt đứng ngẩn ra trong bếp thì khóe miệng giật giật, vội vàng chạy tới đẩy hắn ra, tắt bếp.
Quy Nguyệt bị đẩy một chút liền hoàn hồn lại, đầu tiên nhìn cô với vẻ mê man, sau đó liền cúi đầu nhìn xuống cái nồi.
Trong tay hắn vẫn còn đang cầm cái môi, biểu tình ngốc nghếch đáng yêu, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
“Mấy hôm nay anh suy nghĩ cái gì thế hả?” Thời Sênh nhìn đồ ăn trong nồi đã cháy đen, nói với vẻ sống không còn gì luyến tiếc, “Ma mà cũng đến tháng à?”
Giờ Quy Nguyệt mới phản ứng lại là mình vừa phạm phải sai lầm gì, đầu hơi gục xuống, “Xin lỗi, tôi…”
Thời Sênh cướp lấy cái môi trong tay hắn, ném vào nồi, “Anh làm sao thế hả?”
Quy Nguyệt còn chưa kịp trả lời thì mặt đã đỏ rần rần rồi, “Không… Không có gì…”
Thời Sênh: “…”
Nói chuyện còn lắp ba lắp bắp, vậy mà dám nói là không có gì?
“Không phải anh…” Thời Sênh ghé sát vào Quy Nguyệt, nhìn kỹ gương mặt hắn, vẻ mặt kỳ quái, “Ma cũng bị cảm hả?”
Quy Nguyệt ra sức lắc đầu: “Tôi không bị cảm.”
Hắn dừng một chút: “Bị cảm là cái gì?”
Thời Sênh: “…” Anh không biết là cái gì mà còn dám phủ nhận?
Ma không biết cảm mạo, Quy Nguyệt lại không bao giờ tiếp xúc với con người, cho dù nghe người ta nói thì cũng không hiểu nghĩa là gì.
Thời Sênh dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên, “Không phải anh vẫn đang suy nghĩ chuyện ngày đó đấy chứ?”
Ánh mắt Quy Nguyệt dao động, “Cái gì… ngày nào ấy nhỉ? Tôi không nhớ.”
“Nhìn vào mắt em rồi nói.”
Ánh mắt Quy Nguyệt vẫn tiếp tục lảng tránh, sắc mặt Thời Sênh càng lúc càng kém, lúc đó hắn mới nhìn thẳng vào mắt cô, “Tôi nghĩ…”
Thời Sênh càng bước tới gần hắn hơn, “Nghĩ cái gì?”
Quy Nguyệt lui về sau từng bước một, cuối cùng bị Thời Sênh dồn vào góc tường.
“Nghĩ cái gì?” Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn hắn.
“Không…” Quy Nguyệt lắc đầu.
“Thật không?”
Quy Nguyệt chần chừ một chút rồi gật đầu.
Thời Sênh lại hỏi lại một lần, giọng điệu tăng thêm vài phần, “Thật sự không có gì?”
Quy Nguyệt lần này lắc đầu cực kỳ kiên định.
Không gian yên lặng một cách quái dị, thật lâu sau, Thời Sênh mới nâng tay sờ lên mặt hắn, lời nói bưu hãn tới mức không chịu nổi, “Muốn thì nói, anh thẹn cái gì mà thẹn? Thiếu nữ chắc?”
Mẹ nó bại não, làm cho ông đây thật sự muốn phi lễ.
Quy Nguyệt: “…”
Hắn không có cái ý tứ kia…
Thời Sênh thu tay lại, bình tĩnh bổ sung một câu: “Dù sao em cũng không cho.”
Cô có muốn chết mới đi ngủ với hắn.
Thế giới này thật quá hố người, ngay cả cô vợ của mình cũng không được ngủ, loại cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn thật là khó cmn chịu.
Muốn hủy thế giới, làm sao bây giờ?
[Ký chủ bình tĩnh! Nếu thế giới này mà sụp, giá trị làm người của cô sẽ đột phá 300000.]
Không phải vừa hay sao, để bản cô nương thể nghiệm một chút trò chơi 300000 trở lên là cái quỷ gì.
[…] Đã nói với cô rất nhiều lần rồi, đây không phải trò chơi.
Chủ nhân, ngài mau về đi, Ký chủ muốn hủy thế giới để tăng giá trị làm người.
“Tôi… Chỉ muốn hôn em một chút.” Hắn không muốn cái khác, Quy Nguyệt thật sự thấy mình vô tội nên vội giải thích.
Ý niệm hủy thế giới trong đầu Thời Sênh đã bị những câu này của Quy Nguyệt áp chế, cô nhìn ánh mắt hơi mong chờ của hắn, nghiêm mặt lạnh lùng. “Không hôn.”
Quy Nguyệt: “…” Biết ngay là sẽ bị từ chối.
Lúc bình thường cô ấy còn không tình nguyện chạm vào hắn nữa.
Cô treo mà thành ma được thì cũng thôi đi, nhưng giờ mà treo là cô sẽ bị truyền tống về không gian Hệ thống ngay lập tức.
Bản cô nương không muốn chết.
Quy Nguyệt thực thất vọng, “Oh.”
Hắn cầm áo cHoàng đi về phía phòng bếp, cúi đầu nói, “Tôi đi nấu cơm cho em.”
Thời Sênh nhìn hắn đi về phòng bếp, ánh mắt hơi chớp lên, khi thân ảnh hắn sắp khuất sau cánh cửa, cô liền gọi hắn lại, “Quy Nguyệt.”
Quy Nguyệt dừng lại, không xoay người, “Muốn ăn gì ư?”
Thời Sênh tiến lên, “Em không đói, đừng làm nữa.”
Cô lấy chiếc đồng hồ từ trong không gian ra, “Đưa tay.”
Quy Nguyệt ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua chiếc đồng hồ trong tay cô, sau đó ánh mắt dừng trên mặt cô, biểu tình mê man. Hắn kéo tay áo, chìa cổ tay trắng nõn ra trước mặt cô.
Thời Sênh đeo đồng hồ cho hắn, “Tín vật đính ước, em sẽ không bỏ anh, cho nên đừng lúc nào cũng tìm cách giết em, biết không?”
Hai má Quy Nguyệt hơi hồng lên, vừa rồi hắn đâu có lộ ra cảm xúc gì, sao cô vẫn biết chứ?
Đồng hồ trên cổ tay mang theo độ ấm của cô, kim đồng hồ chạy đều đều, vằn nước trong đó lay động, những cánh hoa được điêu khắc tinh xảo lay động như là vật sống vậy.
Quy Nguyệt đưa tay sờ sờ bên ngoài chiếc đồng hồ, trắng mịn như ngọc thạch, rất quen thuộc… như thể hắn từng vuốt ve qua vô số lần.
“Tôi không có gì để cho em.” Quy Nguyệt buông tay, thật thà nói, “Tôi chỉ có tôi, em có nguyện ý lấy không?”
Tên não tàn này lại tán tỉnh bản cô nương rồi.
Nếu bản cô nương trả lời không muốn, có phải sẽ bị phân thây không?
Tưởng tượng một chút về cảnh Quy Nguyệt phân thây mình, Thời Sênh hơi run run một chút, thôi tốt nhất đừng tìm chết.
“Có, có.” Dù sao đây là tiểu tổ tông mà mình muốn hầu hạ, đừng có chọc hắn nổi điên là được.
Tuy rằng lúc hắn nổi điên cũng rất đáng yêu, nhưng mà nếu nổi điên xong hóa đen thì hỏng, cô không thích cái thể loại đó…
Quy Nguyệt nghe được câu trả lời mà mình muốn nghe thì thỏa mãn vểnh môi cười.
“Em sẽ mãi mãi ở bên tôi đúng không?”
Thời Sênh thả lỏng người dựa vào tường, “Anh sẽ mãi mãi ở bên em chứ?”
Quy Nguyệt đáp không một chút do dự, “Sẽ.” Hắn sẽ.
“Câu trả lời của em cũng giống của anh.” Thời Sênh đưa tay gạt gạt mấy lọn tóc của hắn, đầu ngón tay của cô khẽ chạm vào mặt hắn, đôi con ngươi bình tĩnh nổi lên một tầng gợn sóng, “Nhưng mà, anh sẽ không có đường lui.”
Em có thể vì anh kiến tạo cả một đế quốc, nhưng sẽ không tha thứ nếu anh lui bước.
Quy Nguyệt cúi xuống, để tay Thời Sênh càng sát với mặt mình hơn, “Em chính là đường lui của tôi.”
Độ ấm trên bàn tay Thời Sênh nhanh chóng rút lui, sự lạnh lẽo xâm nhập vào, đầu ngón tay co lại một chút theo phản xạ, sau đó lại tiếp tục dán lên mặt hắn.
Hơi thở của cô hơi chậm lại, sau đó ngửa đầu hôn lên, cánh môi hồng nhạt dán lên môi hắn, Quy Nguyệt chỉ cảm thấy vô cùng mềm mại, hương thơm của thiếu nữ xua tan đi khí lạnh lẽo trên người hắn, tựa hồ như có một chút ấm áp truyền qua từ cánh môi cô.
Nhưng hắn còn chưa kịp cảm thụ sự ấm áp đó thì cánh môi mềm đã rời ra.
Thời Sênh lạnh tới run rẩy.
Không bao giờ hôn nữa.
Tuyệt đối không! Tỏ ra ngây thơ cũng không hôn!
Quy Nguyệt trong lòng nhảy dựng, vội vàng khoác áo cHoàng lên người Thời Sênh, trên gương mặt ửng hồng tràn đầy sự đau lòng.
…
Từ đó về sau, Quy Nguyệt thường xuyên ngẩn người, thậm chí có đôi khi nhìn Thời Sênh liền tỏ vẻ thẹn thùng.
Nói thật, nếu không phải chắc chắn mình không làm gì hắn, có khi Thời Sênh cũng nghi ngờ liệu có phải chính mình đã ép ngủ hắn buổi tối hay không nữa.
Nhưng cô không có bệnh mộng du!
“Quy Nguyệt, anh nấu cái gì thế mà khét thế?”
Thời Sênh từ bên ngoài đi vào, thấy Quy Nguyệt đứng ngẩn ra trong bếp thì khóe miệng giật giật, vội vàng chạy tới đẩy hắn ra, tắt bếp.
Quy Nguyệt bị đẩy một chút liền hoàn hồn lại, đầu tiên nhìn cô với vẻ mê man, sau đó liền cúi đầu nhìn xuống cái nồi.
Trong tay hắn vẫn còn đang cầm cái môi, biểu tình ngốc nghếch đáng yêu, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười.
“Mấy hôm nay anh suy nghĩ cái gì thế hả?” Thời Sênh nhìn đồ ăn trong nồi đã cháy đen, nói với vẻ sống không còn gì luyến tiếc, “Ma mà cũng đến tháng à?”
Giờ Quy Nguyệt mới phản ứng lại là mình vừa phạm phải sai lầm gì, đầu hơi gục xuống, “Xin lỗi, tôi…”
Thời Sênh cướp lấy cái môi trong tay hắn, ném vào nồi, “Anh làm sao thế hả?”
Quy Nguyệt còn chưa kịp trả lời thì mặt đã đỏ rần rần rồi, “Không… Không có gì…”
Thời Sênh: “…”
Nói chuyện còn lắp ba lắp bắp, vậy mà dám nói là không có gì?
“Không phải anh…” Thời Sênh ghé sát vào Quy Nguyệt, nhìn kỹ gương mặt hắn, vẻ mặt kỳ quái, “Ma cũng bị cảm hả?”
Quy Nguyệt ra sức lắc đầu: “Tôi không bị cảm.”
Hắn dừng một chút: “Bị cảm là cái gì?”
Thời Sênh: “…” Anh không biết là cái gì mà còn dám phủ nhận?
Ma không biết cảm mạo, Quy Nguyệt lại không bao giờ tiếp xúc với con người, cho dù nghe người ta nói thì cũng không hiểu nghĩa là gì.
Thời Sênh dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên, “Không phải anh vẫn đang suy nghĩ chuyện ngày đó đấy chứ?”
Ánh mắt Quy Nguyệt dao động, “Cái gì… ngày nào ấy nhỉ? Tôi không nhớ.”
“Nhìn vào mắt em rồi nói.”
Ánh mắt Quy Nguyệt vẫn tiếp tục lảng tránh, sắc mặt Thời Sênh càng lúc càng kém, lúc đó hắn mới nhìn thẳng vào mắt cô, “Tôi nghĩ…”
Thời Sênh càng bước tới gần hắn hơn, “Nghĩ cái gì?”
Quy Nguyệt lui về sau từng bước một, cuối cùng bị Thời Sênh dồn vào góc tường.
“Nghĩ cái gì?” Thời Sênh nửa cười nửa không nhìn hắn.
“Không…” Quy Nguyệt lắc đầu.
“Thật không?”
Quy Nguyệt chần chừ một chút rồi gật đầu.
Thời Sênh lại hỏi lại một lần, giọng điệu tăng thêm vài phần, “Thật sự không có gì?”
Quy Nguyệt lần này lắc đầu cực kỳ kiên định.
Không gian yên lặng một cách quái dị, thật lâu sau, Thời Sênh mới nâng tay sờ lên mặt hắn, lời nói bưu hãn tới mức không chịu nổi, “Muốn thì nói, anh thẹn cái gì mà thẹn? Thiếu nữ chắc?”
Mẹ nó bại não, làm cho ông đây thật sự muốn phi lễ.
Quy Nguyệt: “…”
Hắn không có cái ý tứ kia…
Thời Sênh thu tay lại, bình tĩnh bổ sung một câu: “Dù sao em cũng không cho.”
Cô có muốn chết mới đi ngủ với hắn.
Thế giới này thật quá hố người, ngay cả cô vợ của mình cũng không được ngủ, loại cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn thật là khó cmn chịu.
Muốn hủy thế giới, làm sao bây giờ?
[Ký chủ bình tĩnh! Nếu thế giới này mà sụp, giá trị làm người của cô sẽ đột phá 300000.]
Không phải vừa hay sao, để bản cô nương thể nghiệm một chút trò chơi 300000 trở lên là cái quỷ gì.
[…] Đã nói với cô rất nhiều lần rồi, đây không phải trò chơi.
Chủ nhân, ngài mau về đi, Ký chủ muốn hủy thế giới để tăng giá trị làm người.
“Tôi… Chỉ muốn hôn em một chút.” Hắn không muốn cái khác, Quy Nguyệt thật sự thấy mình vô tội nên vội giải thích.
Ý niệm hủy thế giới trong đầu Thời Sênh đã bị những câu này của Quy Nguyệt áp chế, cô nhìn ánh mắt hơi mong chờ của hắn, nghiêm mặt lạnh lùng. “Không hôn.”
Quy Nguyệt: “…” Biết ngay là sẽ bị từ chối.
Lúc bình thường cô ấy còn không tình nguyện chạm vào hắn nữa.
/2038
|