Thời Sênh từ phía sau vách núi đi ra, nhìn bóng dáng sắp bị cỏ dại che lấp phía trước.
Cô nghĩ giây lát, đi theo Nhan Cẩm Tú.
Hình như Nhan Cẩm Tú tới đây tìm thứ gì đó, nàng ta đi đi dừng dừng, không ngừng thay đổi phương hướng. Thời Sênh dùng Bùa Ẩn Thân, cứ như vậy nghênh ngang đi theo sau nàng ta.
Thỉnh thoảng còn làm ra tiếng động, mỗi lần như vậy, tiểu nha hoàn bên cạnh Nhan Cẩm Tú đều như gặp phải kẻ địch.
Có lẽ là trạng thái của tiểu nha hoàn làm cho Nhan Cẩm Tú cảm thấy hơi phiền toái, “Tiểu Hòa, ngươi bình tĩnh một chút được không?”
“Tiểu thư, sau lưng luôn có âm thanh.” Ánh mắt Tiểu Hòa không ngừng nhìn về phía sau, nhưng phía sau lại không có gì cả.
Nhan Cẩm Tú cũng nhìn theo, chỉ có dấu vết họ đi qua, không hề có ai, nàng ta cũng không cảm giác được hơi thở của người.
“Trong rừng núi khó tránh có vài tiểu động vật, ngươi đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng chút.” Nhan Cẩm Tú an ủi Tiểu Hòa một tiếng.
Tiểu Hòa gật gật đầu.
Thời Sênh cố ý giẫm chân lên cỏ dại bên cạnh, âm thanh loạt xoạt đột nhiên vang lên trong rừng núi.
“Tiểu thư... tiểu thư, người nhìn thấy chưa?” Sắc mặt Tiểu Hòa nhợt nhạt hỏi Nhan Cẩm Tú.
Biểu cảm của Nhan Cẩm Tú hơi nặng nề. Nàng ta nhìn chằm chằm vào cỏ dại không ngừng lay động, rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ eo, đi tới bên đó.
“Tiểu... tiểu thư... ”
Nhan Cẩm Tú giơ giơ tay với nàng ta, ra hiệu đừng lên tiếng.
Nàng cẩn thận đi tới chỗ cỏ dại, dùng nhuyễn kiếm lật ra xem, ngoài bùn đất ướt nhẹt, không có gì cả.
Gió phất qua cành cây, tiếng của chim muông côn trùng nghe rất vui tai.
Nhan Cẩm Tú cảnh giác nhìn một vòng xung quanh. Nàng ta lại nhìn đám cỏ dại lay động vừa nãy một cái, quay người, “Đi thôi, không có gì.”
Thời Sênh đi theo sau thỉnh thoảng làm ra chút động tĩnh, cuối cùng Nhan Cẩm Tú cũng không xác định rốt cuộc có người đi theo nàng ta hay không.
Thời Sênh cũng không làm quá, sau khi làm vài lần thì không gây chuyện nữa, yên lặng đi theo sau nàng ta.
Trong tay Nhan Cẩm Tú có tấm bản đồ, nàng ta tìm được một sơn động theo bản đồ, mà nơi này, lại chính là nơi xe ngựa của Thời Sênh rơi xuống.
“Ngươi ở bên ngoài đợi ta.” Nhan Cẩm Tú thu bản đồ lại, dặn dò Tiểu Hòa.
Tiểu Hòa hơi sợ, “Tiểu thư...” một mình nàng ta ở đây, cảm thấy khủng khiếp làm sao.
Nhan Cẩm Tú đưa nhuyễn kiếm cho Tiểu Hòa, “Ta sẽ ra ngoài nhanh thôi.”
Thời Sênh đi theo Nhan Cẩm Tú vào sơn động. Sơn động có lẽ là nhiều năm không có ai vào, toàn là mạng nhện và một vài thực vật kỳ quái, thỉnh thoảng còn có thể gặp phải chuột kiến rắn sâu.
Sơn động cong cong khúc khuỷu, rất nhiều nhánh, thỉnh thoảng Nhan Cẩm Tú dừng lại xem bản đồ, đi đủ nửa canh giờ, mới vào một không gian khá lớn.
Khi Nhan Cẩm Tú xem sơn động này, không biết giẫm phải cái gì, “cót két” một tiếng, chớp mắt có vô số mũi tên bắn về phía nàng ta.
Nàng ta lăn ra đất, ép sát vào góc sơn động, đợi tên trong cơ quan mật bắn hết.
Thời Sênh lướt nhìn xung quanh, nhặt mấy viên đá lên, ném tới mấy chỗ nghi ngờ là cơ quan.
Đột nhiên cơ quan của cả sơn động bị kích hoạt, các loại cơ quan xuất hiện, góc Nhan Cẩm Tú đứng cũng không thể tránh khỏi. Lúc này nàng ta muốn thoát ra cũng đã không kịp, chỉ có thể dựa vào bản thân né tránh những cơ quan đó.
Thời Sênh dựa vào sơn động bên ngoài, nhìn nữ chính biểu diễn võ công.
Nữ chính trước mặt tất cả mọi người biểu hiện bình thường này, lại là cao thủ, nhiều cơ quan như vậy, cũng chỉ bị trầy da mấy chỗ.
Đây chính là cái gọi là giả lợn ăn hổ.
Nhan Cẩm Tú ngẩn ra, vừa nãy nàng ta căn bản không kích động nhiều cơ quan như thế, sao tất cả cơ quan đều đồng thời khởi động?
Không dễ gì cơ quan mới dừng lại, Nhan Cẩm Tú dựa vào tường đá ở góc, thở hổn hển.
Nghỉ ngơi một lát, Nhan Cẩm Tú đi về phía vị trí ở giữa, tìm kiếm trên đất một lát, lôi ra một sợi xích sắt, thần sắc vui mừng, đứng lên kéo xích sắt.
Thời Sênh cảm giác được dưới đất có tiếng chấn động, tiếng xích sắt và bánh xe ma sát.
Theo nhịp kéo của Nhan Cẩm Tú, tường đá bên trái đột nhiên bắt đầu di chuyển, lộ ra một không gian lớn hơn.
Đập vào mắt đầu tiên chính là đống vàng ở giữa, cao bằng ngọn núi nhỏ.
Nhan Cẩm Tú thả lỏng xích sắt đi vào bên trong. Nàng ta không hề nhìn chỗ vàng đó, mà đi thẳng tới bức tường phía sau núi vàng.
Trên bức tường khắc rất nhiều hình người đủ các tư thế khác nhau, bên cạnh còn có chữ.
Đây có lẽ là một bộ tâm pháp kiếm pháp.
Nữ chính tới vì cái này?
Nhan Cẩm Tú nhanh chóng nhìn bức tường một lượt, có lẽ là ghi nhớ nó, sau đó tìm đồ hủy đi một vài điểm then chốt.
Thời Sênh im lặng nhìn Nhan Cẩm Tú làm. Sau khi nàng ta hủy đi bức tường, lại kéo xích sắt, tường đá di chuyển đóng lại.
Nhan Cẩm Tú nhanh chóng rời khỏi sơn động. Thời Sênh đợi một lát, tính toán thời gian Nhan Cẩm Tú gần ra khỏi sơn động, lúc này mới kéo xích sắt.
Sau bức tường đá không chỉ có núi vàng đó, không gian vô cùng lớn, kim ngân châu báu thứ gì cũng có, cũng không biết là ai để ở đây.
Thời Sênh thu tất cả mọi thứ vào không gian, rồi mới rời khỏi sơn động.
Nhan Cẩm Tú đã không còn ở bên ngoài. Thời Sênh quay người sang bên cạnh nhìn, thấy Nhan Cẩm Tú và Tiểu Hòa đứng ở chỗ xác xe ngựa, cách khá xa. Thời Sênh cũng không biết họ đang trao đổi gì.
Ngay lúc này, tiếng ẩu đả từ xa tới gần, mấy bóng người từ trong rừng bắn ra, ánh đao bóng kiếm, sát khí tràn lan.
Người bị truy sát chỉ có một, người đó nếu Thời Sênh không nhận nhầm, có lẽ là nam chính Đoan Mộc Khởi.
Cao khoảng một mét tám, trên người mặc một bộ cẩm bào màu đen, bên trên thêu hoa văn tối, lúc lắc lư rạng rỡ lấp lánh.
Tay cầm một thanh trường kiếm sắc nhọn, lúc khua kiếm, lại như sinh ra khí lưu thật, ào về phía người đối diện, một đòn tất trúng.
Hắn giống như Sát Thần trên chiến trường, chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể khiến người ta run rẩy từ sâu trong nội tâm.
Không hổ là vương gia bá đạo.
Thời Sênh tìm chỗ ngồi xuống, cắn hạt dưa xem nam chính ngược đãi sát thủ.
Thời Sênh còn cho rằng cuối cùng nam chính sẽ bị thương, cuối cùng được nữ chính cứu, nhưng tới khi kết thúc, đều là nam chính ngược đãi đám sát thủ đó.
Cho nên nam chính chỉ là tới trước mặt nữ chính khoe khoang thực lực thôi sao?
“Nhan tiểu thư, sao nàng lại ở đây?” Ánh mắt mạnh mẽ của Đoan Mộc Khởi quét về phía Nhan Cẩm Tú.
Biểu cảm lúc này của Nhan Cẩm Tú trông hơi yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, trông như vừa bị chuyện trước mặt dọa sợ, “Quận Vương Gia, Trưởng công chúa gặp thích khách, xe ngựa rơi xuống vực, ta và mọi người chia nhau ra tìm. Ta tìm được xe ngựa của Trưởng công chúa ở đây, nhưng không tìm thấy Trưởng công chúa.”
Đoan Mộc Khởi sớm đã biết trình độ võ công của Nhan Cẩm Tú, có chút buồn cười đối với việc nàng ta giả bộ vô hại trước mặt mình như vậy, hắn hỏi đầy hàm ý: “Vậy sao?”
Cảm giác của Nhan Cẩm Tú lúc này là ghét Đoan Mộc Khởi, vì nàng ta cảm thấy ở trước mặt Đoan Mộc Khởi, sự ngụy trang của mình giống như không có tác dụng gì.
“Vâng.” Nhan Cẩm Tú cúi thấp đầu, tóc xõa xuống, vừa hay che đi ánh mắt của nàng.
“Có Ngự Lâm Quân ở đây, Nhan tiểu thư cần gì phải đích thân đi xuống?” Đoan Mộc Khởi dường như muốn vạch trần sự ngụy trang của Nhan Cẩm Tú.
Nhan Cẩm Tú mắng thầm một tiếng, biểu cảm không dám có chút thả lỏng, “Trưởng công chúa mất tích, nhất định bệ hạ sẽ nổi trận lôi đình, người đi theo sao có thể yên lành thoát thân.”
Cô nghĩ giây lát, đi theo Nhan Cẩm Tú.
Hình như Nhan Cẩm Tú tới đây tìm thứ gì đó, nàng ta đi đi dừng dừng, không ngừng thay đổi phương hướng. Thời Sênh dùng Bùa Ẩn Thân, cứ như vậy nghênh ngang đi theo sau nàng ta.
Thỉnh thoảng còn làm ra tiếng động, mỗi lần như vậy, tiểu nha hoàn bên cạnh Nhan Cẩm Tú đều như gặp phải kẻ địch.
Có lẽ là trạng thái của tiểu nha hoàn làm cho Nhan Cẩm Tú cảm thấy hơi phiền toái, “Tiểu Hòa, ngươi bình tĩnh một chút được không?”
“Tiểu thư, sau lưng luôn có âm thanh.” Ánh mắt Tiểu Hòa không ngừng nhìn về phía sau, nhưng phía sau lại không có gì cả.
Nhan Cẩm Tú cũng nhìn theo, chỉ có dấu vết họ đi qua, không hề có ai, nàng ta cũng không cảm giác được hơi thở của người.
“Trong rừng núi khó tránh có vài tiểu động vật, ngươi đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng chút.” Nhan Cẩm Tú an ủi Tiểu Hòa một tiếng.
Tiểu Hòa gật gật đầu.
Thời Sênh cố ý giẫm chân lên cỏ dại bên cạnh, âm thanh loạt xoạt đột nhiên vang lên trong rừng núi.
“Tiểu thư... tiểu thư, người nhìn thấy chưa?” Sắc mặt Tiểu Hòa nhợt nhạt hỏi Nhan Cẩm Tú.
Biểu cảm của Nhan Cẩm Tú hơi nặng nề. Nàng ta nhìn chằm chằm vào cỏ dại không ngừng lay động, rút ra một thanh nhuyễn kiếm từ eo, đi tới bên đó.
“Tiểu... tiểu thư... ”
Nhan Cẩm Tú giơ giơ tay với nàng ta, ra hiệu đừng lên tiếng.
Nàng cẩn thận đi tới chỗ cỏ dại, dùng nhuyễn kiếm lật ra xem, ngoài bùn đất ướt nhẹt, không có gì cả.
Gió phất qua cành cây, tiếng của chim muông côn trùng nghe rất vui tai.
Nhan Cẩm Tú cảnh giác nhìn một vòng xung quanh. Nàng ta lại nhìn đám cỏ dại lay động vừa nãy một cái, quay người, “Đi thôi, không có gì.”
Thời Sênh đi theo sau thỉnh thoảng làm ra chút động tĩnh, cuối cùng Nhan Cẩm Tú cũng không xác định rốt cuộc có người đi theo nàng ta hay không.
Thời Sênh cũng không làm quá, sau khi làm vài lần thì không gây chuyện nữa, yên lặng đi theo sau nàng ta.
Trong tay Nhan Cẩm Tú có tấm bản đồ, nàng ta tìm được một sơn động theo bản đồ, mà nơi này, lại chính là nơi xe ngựa của Thời Sênh rơi xuống.
“Ngươi ở bên ngoài đợi ta.” Nhan Cẩm Tú thu bản đồ lại, dặn dò Tiểu Hòa.
Tiểu Hòa hơi sợ, “Tiểu thư...” một mình nàng ta ở đây, cảm thấy khủng khiếp làm sao.
Nhan Cẩm Tú đưa nhuyễn kiếm cho Tiểu Hòa, “Ta sẽ ra ngoài nhanh thôi.”
Thời Sênh đi theo Nhan Cẩm Tú vào sơn động. Sơn động có lẽ là nhiều năm không có ai vào, toàn là mạng nhện và một vài thực vật kỳ quái, thỉnh thoảng còn có thể gặp phải chuột kiến rắn sâu.
Sơn động cong cong khúc khuỷu, rất nhiều nhánh, thỉnh thoảng Nhan Cẩm Tú dừng lại xem bản đồ, đi đủ nửa canh giờ, mới vào một không gian khá lớn.
Khi Nhan Cẩm Tú xem sơn động này, không biết giẫm phải cái gì, “cót két” một tiếng, chớp mắt có vô số mũi tên bắn về phía nàng ta.
Nàng ta lăn ra đất, ép sát vào góc sơn động, đợi tên trong cơ quan mật bắn hết.
Thời Sênh lướt nhìn xung quanh, nhặt mấy viên đá lên, ném tới mấy chỗ nghi ngờ là cơ quan.
Đột nhiên cơ quan của cả sơn động bị kích hoạt, các loại cơ quan xuất hiện, góc Nhan Cẩm Tú đứng cũng không thể tránh khỏi. Lúc này nàng ta muốn thoát ra cũng đã không kịp, chỉ có thể dựa vào bản thân né tránh những cơ quan đó.
Thời Sênh dựa vào sơn động bên ngoài, nhìn nữ chính biểu diễn võ công.
Nữ chính trước mặt tất cả mọi người biểu hiện bình thường này, lại là cao thủ, nhiều cơ quan như vậy, cũng chỉ bị trầy da mấy chỗ.
Đây chính là cái gọi là giả lợn ăn hổ.
Nhan Cẩm Tú ngẩn ra, vừa nãy nàng ta căn bản không kích động nhiều cơ quan như thế, sao tất cả cơ quan đều đồng thời khởi động?
Không dễ gì cơ quan mới dừng lại, Nhan Cẩm Tú dựa vào tường đá ở góc, thở hổn hển.
Nghỉ ngơi một lát, Nhan Cẩm Tú đi về phía vị trí ở giữa, tìm kiếm trên đất một lát, lôi ra một sợi xích sắt, thần sắc vui mừng, đứng lên kéo xích sắt.
Thời Sênh cảm giác được dưới đất có tiếng chấn động, tiếng xích sắt và bánh xe ma sát.
Theo nhịp kéo của Nhan Cẩm Tú, tường đá bên trái đột nhiên bắt đầu di chuyển, lộ ra một không gian lớn hơn.
Đập vào mắt đầu tiên chính là đống vàng ở giữa, cao bằng ngọn núi nhỏ.
Nhan Cẩm Tú thả lỏng xích sắt đi vào bên trong. Nàng ta không hề nhìn chỗ vàng đó, mà đi thẳng tới bức tường phía sau núi vàng.
Trên bức tường khắc rất nhiều hình người đủ các tư thế khác nhau, bên cạnh còn có chữ.
Đây có lẽ là một bộ tâm pháp kiếm pháp.
Nữ chính tới vì cái này?
Nhan Cẩm Tú nhanh chóng nhìn bức tường một lượt, có lẽ là ghi nhớ nó, sau đó tìm đồ hủy đi một vài điểm then chốt.
Thời Sênh im lặng nhìn Nhan Cẩm Tú làm. Sau khi nàng ta hủy đi bức tường, lại kéo xích sắt, tường đá di chuyển đóng lại.
Nhan Cẩm Tú nhanh chóng rời khỏi sơn động. Thời Sênh đợi một lát, tính toán thời gian Nhan Cẩm Tú gần ra khỏi sơn động, lúc này mới kéo xích sắt.
Sau bức tường đá không chỉ có núi vàng đó, không gian vô cùng lớn, kim ngân châu báu thứ gì cũng có, cũng không biết là ai để ở đây.
Thời Sênh thu tất cả mọi thứ vào không gian, rồi mới rời khỏi sơn động.
Nhan Cẩm Tú đã không còn ở bên ngoài. Thời Sênh quay người sang bên cạnh nhìn, thấy Nhan Cẩm Tú và Tiểu Hòa đứng ở chỗ xác xe ngựa, cách khá xa. Thời Sênh cũng không biết họ đang trao đổi gì.
Ngay lúc này, tiếng ẩu đả từ xa tới gần, mấy bóng người từ trong rừng bắn ra, ánh đao bóng kiếm, sát khí tràn lan.
Người bị truy sát chỉ có một, người đó nếu Thời Sênh không nhận nhầm, có lẽ là nam chính Đoan Mộc Khởi.
Cao khoảng một mét tám, trên người mặc một bộ cẩm bào màu đen, bên trên thêu hoa văn tối, lúc lắc lư rạng rỡ lấp lánh.
Tay cầm một thanh trường kiếm sắc nhọn, lúc khua kiếm, lại như sinh ra khí lưu thật, ào về phía người đối diện, một đòn tất trúng.
Hắn giống như Sát Thần trên chiến trường, chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể khiến người ta run rẩy từ sâu trong nội tâm.
Không hổ là vương gia bá đạo.
Thời Sênh tìm chỗ ngồi xuống, cắn hạt dưa xem nam chính ngược đãi sát thủ.
Thời Sênh còn cho rằng cuối cùng nam chính sẽ bị thương, cuối cùng được nữ chính cứu, nhưng tới khi kết thúc, đều là nam chính ngược đãi đám sát thủ đó.
Cho nên nam chính chỉ là tới trước mặt nữ chính khoe khoang thực lực thôi sao?
“Nhan tiểu thư, sao nàng lại ở đây?” Ánh mắt mạnh mẽ của Đoan Mộc Khởi quét về phía Nhan Cẩm Tú.
Biểu cảm lúc này của Nhan Cẩm Tú trông hơi yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, trông như vừa bị chuyện trước mặt dọa sợ, “Quận Vương Gia, Trưởng công chúa gặp thích khách, xe ngựa rơi xuống vực, ta và mọi người chia nhau ra tìm. Ta tìm được xe ngựa của Trưởng công chúa ở đây, nhưng không tìm thấy Trưởng công chúa.”
Đoan Mộc Khởi sớm đã biết trình độ võ công của Nhan Cẩm Tú, có chút buồn cười đối với việc nàng ta giả bộ vô hại trước mặt mình như vậy, hắn hỏi đầy hàm ý: “Vậy sao?”
Cảm giác của Nhan Cẩm Tú lúc này là ghét Đoan Mộc Khởi, vì nàng ta cảm thấy ở trước mặt Đoan Mộc Khởi, sự ngụy trang của mình giống như không có tác dụng gì.
“Vâng.” Nhan Cẩm Tú cúi thấp đầu, tóc xõa xuống, vừa hay che đi ánh mắt của nàng.
“Có Ngự Lâm Quân ở đây, Nhan tiểu thư cần gì phải đích thân đi xuống?” Đoan Mộc Khởi dường như muốn vạch trần sự ngụy trang của Nhan Cẩm Tú.
Nhan Cẩm Tú mắng thầm một tiếng, biểu cảm không dám có chút thả lỏng, “Trưởng công chúa mất tích, nhất định bệ hạ sẽ nổi trận lôi đình, người đi theo sao có thể yên lành thoát thân.”
/2038
|