Thời Sênh không tìm được Liên Trầm, lại nhìn thấy nữ chính và nam chính.
Một mình Đoan Mộc Khởi ngồi uống rượu giải sầu, Nhan Cẩm Tú vẫn là bộ dạng yếu đuối đó, ngồi ở góc, cũng không ai nói chuyện với nàng ta, trông rất đáng thương.
Khoảng thời gian này Đoan Mộc Khởi bận tranh chức vị trống ở Binh Bộ với Liên Trầm, không có bao nhiêu thời gian đi va chạm với nữ chính, tình cảm của hai ngươi cũng không có tiến triển gì.
Thời Sênh chống cằm suy nghĩ, trong kịch bản, trong buổi tiệc này, Nhan Cẩm Tú sẽ thể hiện bản thân, triệt để mở đường quật khởi.
Cho tới khi bữa tiệc sắp bắt đầu, Thời Sênh mới nhìn thấy Liên Trầm đi cùng Hoàng thượng vào.
Sau khi hắn cùng mọi người hành lễ, ngồi vào vị trí của mình, nhìn mà như không thấy ánh mắt quan sát của Thời Sênh.
Hoàng Thượng nhìn bộ dạng đó của nữ nhi nhà mình, trong lòng không biết làm sao, ông ấy hắng hắng giọng, “Hôm nay Trẫm còn có một việc vui muốn tuyên bố.”
Chúng thần đột nhiên im tiếng, nín thở chờ đợi.
Thái giám bên cạnh nhận được ra hiệu của Hoàng thượng, lập tức mở thánh chỉ sớm đã chuẩn bị xong.
Thời Sênh chống cằm nghe thái giám đọc xong thánh chỉ, ngón tay nhẹ chuyển đọng trên ly rượu.
“… Đặc biệt an phủ phò mã, chọn ngày hoàn hôn… Thừa tướng đại nhân, lĩnh chỉ đi.”
Ánh mắt mọi người vô tình lướt qua Thời Sênh, vị này nhòm ngó Thừa tướng không phải việc một hai ngày.
Lúc này Bệ hạ đột nhiên ban hôn cho Thừa tướng, đối tượng ban hôn còn không phải nàng ta.
Liên Trầm hít thở sâu một hơi, từ từ đứng lên, đi tới giữa, vét vạt áo quỳ xuống, “Vi thần…”
“Cộp!”
Ánh mắt tất cả mọi người tập trung tới chỗ phát ra âm thanh.
Thời Sênh đẩy ly rượu ra, giọng điệu bình tĩnh, “Nhìn ta làm gì? Nhìn Thừa tướng đại nhân.”
“Vi thần lĩnh…”
Thời Sênh đột nhiên đứng lên, đi thẳng tới giữa, từ trên cao nhìn xuống Liên Trầm, “Liên Thừa tướng, ngươi không sợ tân nương của ngươi là một thi thể, thì cứ nhận lấy thánh chỉ này đi.”
“Trường Ninh!” Hoàng Thượng đại nộ, “Con muốn làm bậy tới khi nào! Còn không lui xuống!”
Thời Sênh nhìn về phía Hoàng Thượng, “Phụ hoàng không muốn lúc hôn lễ xuất hiện loạn tử, tốt nhất hãy thu lại thánh chỉ này, không thì con cũng không xác định con sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Hoàng Thượng sầm mặt xuống, “Người đâu, đưa Trưởng Công chúa xuống!”
“Bệ hạ.” Liên Trầm đột nhiên lên tiếng, “Nhận được hậu ái của Bệ hạ, tam công chúa hiền lương thục đức, vi thần thực sự hổ thẹn, không dám vọng tưởng, vi thần lập lời thề ở đây, cả đời không lấy vợ, xin bệ hạ khoan dung.”
“Không sao, sau này ta lấy ngươi.” Thời Sênh vứt xuống câu này, trực tiếp rời khỏi đại điện.
Mọi người: “…” Trưởng Công chúa điện hạ uy võ!
Không khí đại điện vô cùng kỳ dị, cuối cùng Hoàng thượng tức tới phất tay áo bỏ đi.
Hoàngthượng đã đi rồi, bữa tiệc này cũng không có lý do tiếp tục, mọi người người nào người nấy ôm tâm tư rời khỏi.
Liên Trầm chầm chậm từ dưới đất đứng lên, hai tay khép dưới tay áo, đại điện dần yên tĩnh trở lại, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn.
…
Liên Trầm đi bộ xuất cung, Chiêu Vũ đợi ở ngoài cung, thấy hắn ra, lập tức lên đón, “Nghe nói ngươi từ hôn?”
Liên Trầm im lặng đi về phía trước.
“Trước đây không phải đã bàn bạc ổn thỏa rồi sao? Sao đột nhiên giở quẻ thế?” Chiêu Vũ tiếp tục lải nhải, “Có phải không nỡ để vị đó tức giận không… từ chối cũng tốt, ai biết Hoàng thượng sẽ nhét ai cho ngươi.”
“Chiêu Vũ.”
“Sao thế?” Chiêu Vũ đi nhanh mấy bước, nhìn biểu cảm của Liên Trầm, hắn đột nhiên nhíu mày, “A Trầm, không phải ngươi thật sự thích Trưởng Công chúa đấy chứ?”
“Có lẽ vậy…” Liên Trầm thở dài, “Ngươi đi liên hệ với tai mắt phụ thân ta để lại.”
Chiêu Vũ kinh ngạc, “A Trầm ngươi suy nghĩ xong rồi?”
Liên Trầm nhìn về phía con phố bị bóng tối nuốt trọn, giọng nói u ám, “Chỉ có hai con đường để đi, ta chỉ lựa chọn trước thôi.”
“Cũng được, Bệ hạ đã nghi ngờ rồi, cộng thêm việc của Trưởng Công chúa, lúc này sợ là ông ta chỉ muốn lập tức xử chết ngươi. Nhưng… thật sự làm như vậy rồi, ngươi xác định Trưởng Công chúa vẫn sẽ đứng ở phía ngươi sao?” Đó là Phụ hoàng của nàng ấy.
“Nàng ấy có thể.”
“A Trầm, nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa.” Chiêu Vũ nhắc nhở Liên Trầm.
“Cho nên, ta phải trong thời gian ngắn nhất loại bỏ nguy hiểm bên cạnh ta.” Để nàng có thể yên ổn ở bên cạnh mình, không có lo lắng kinh động.
Chiêu Vũ lắc đầu, mặt mũi chán ghét, “Tình cảm hại người.”
Liên Trầm nhếch môi cười, khép chặt áo khoác đẹp đẽ, từ từ biến mất trong bóng tối.
…
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Ngăn cản Liên Trầm tạo phản.]
Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, Liên Trầm muốn tạo phản ư?
“Phản diện không tạo phản, vậy còn gọi gì là phản diện chứ?” Thời Sênh bình tĩnh nói.
[...] Nói có lý lắm, bản Hệ thống lại không có lời nào để nói.
A pii!
[Ký chủ, Liên Trầm không thể tạo phản, tốt nhất ngươi nên ngăn cản hắn, không thì cô sẽ bị trừ tất cả điểm.]
Cái gì!
Khốn kiếp có giỏi nói lại một lượt!
[Không thì cô sẽ bị trừ tất cả điểm.] Hệ thống không sợ chết lặp lại một lượt, chủ nhân của nó rất nhanh sẽ quay lại, nó không sợ, hơ!
Còn định offline trốn tránh trước.
“Ông nội nhà ngươi!” Thời Sênh mắng mấy tiếng không phản ứng, liền biết Hệ thống thiểu năng đó chặn cô rồi.
Lợi hại đấy Hệ thống thiểu năng này, càng ngày càng biết chơi.
Đợi lão tử về lại xử lý ngươi.
Không để Liên Trầm tạo phản đúng không?
Lão tử tạo phản là được rồi chứ gì?
Hệ thống hoàn toàn không biết, khi nó offline, Ký chủ của nó lại đi đường tắt.
Loại việc tạo phản này, đối với Thời Sênh mà nói, giống như là cơm ăn hằng ngày, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.
Tất cả vấn đề có thể dùng bạo lực giải quyết, đều không phải vấn đề.
Tới đi!
Gây chuyện!
Thời Sênh viếng thăm tất cả triều thần trong kinh thành một lượt, còn về chuyện viếng thăm thế nào, chỉ có những triều thần từng trải qua này mới biết.
Cho nên khi đội tạo phản của Thời Sênh kéo lên, Hoàng thượng đều ngẩn ra, trong một đêm, triều thần của ông ấy sao không phải triều thần của ông ấy nữa rồi?
Hình như ông ấy gặp phải triều thần giả!
Trên Kim Loan Điện, Thời Sênh dẫn một đám người đối đầu với Hoàng thượng.
“Trường Ninh, con muốn làm gì đây?” Hoàng thượng cố gắng giữ vững biểu cảm trên mặt mình, nhưng việc này bảo ông ấy làm sao bình tĩnh, người đứng phía dưới là nữ nhi ông ấy sủng ái nhất!
“Con bức cung!” Ngữ điệu của Thời Sênh bình tĩnh, “Người không nhìn ra sao?”
Hoàng Thượng: “…” Ông ấy đương nhiên biết là đang bức cung.
Nhưng đội của ngươi kéo khi nào? Cũng không thấy nữ nhi nhà ông ấy kéo bè kết phái khi nào!!
Một buổi tối không gặp, sao đám người này đã phản hết rồi.
Còn có người của Thừa tướng…
Ông ấy thực sự vẫn đang nằm mơ sao?
Hoàng Thượng lén cấu vào chân một cái, đau quá, không phải nằm mơ, công chúa ông ấy sủng ái nhất thật sự tạo phản rồi!
Một mình Đoan Mộc Khởi ngồi uống rượu giải sầu, Nhan Cẩm Tú vẫn là bộ dạng yếu đuối đó, ngồi ở góc, cũng không ai nói chuyện với nàng ta, trông rất đáng thương.
Khoảng thời gian này Đoan Mộc Khởi bận tranh chức vị trống ở Binh Bộ với Liên Trầm, không có bao nhiêu thời gian đi va chạm với nữ chính, tình cảm của hai ngươi cũng không có tiến triển gì.
Thời Sênh chống cằm suy nghĩ, trong kịch bản, trong buổi tiệc này, Nhan Cẩm Tú sẽ thể hiện bản thân, triệt để mở đường quật khởi.
Cho tới khi bữa tiệc sắp bắt đầu, Thời Sênh mới nhìn thấy Liên Trầm đi cùng Hoàng thượng vào.
Sau khi hắn cùng mọi người hành lễ, ngồi vào vị trí của mình, nhìn mà như không thấy ánh mắt quan sát của Thời Sênh.
Hoàng Thượng nhìn bộ dạng đó của nữ nhi nhà mình, trong lòng không biết làm sao, ông ấy hắng hắng giọng, “Hôm nay Trẫm còn có một việc vui muốn tuyên bố.”
Chúng thần đột nhiên im tiếng, nín thở chờ đợi.
Thái giám bên cạnh nhận được ra hiệu của Hoàng thượng, lập tức mở thánh chỉ sớm đã chuẩn bị xong.
Thời Sênh chống cằm nghe thái giám đọc xong thánh chỉ, ngón tay nhẹ chuyển đọng trên ly rượu.
“… Đặc biệt an phủ phò mã, chọn ngày hoàn hôn… Thừa tướng đại nhân, lĩnh chỉ đi.”
Ánh mắt mọi người vô tình lướt qua Thời Sênh, vị này nhòm ngó Thừa tướng không phải việc một hai ngày.
Lúc này Bệ hạ đột nhiên ban hôn cho Thừa tướng, đối tượng ban hôn còn không phải nàng ta.
Liên Trầm hít thở sâu một hơi, từ từ đứng lên, đi tới giữa, vét vạt áo quỳ xuống, “Vi thần…”
“Cộp!”
Ánh mắt tất cả mọi người tập trung tới chỗ phát ra âm thanh.
Thời Sênh đẩy ly rượu ra, giọng điệu bình tĩnh, “Nhìn ta làm gì? Nhìn Thừa tướng đại nhân.”
“Vi thần lĩnh…”
Thời Sênh đột nhiên đứng lên, đi thẳng tới giữa, từ trên cao nhìn xuống Liên Trầm, “Liên Thừa tướng, ngươi không sợ tân nương của ngươi là một thi thể, thì cứ nhận lấy thánh chỉ này đi.”
“Trường Ninh!” Hoàng Thượng đại nộ, “Con muốn làm bậy tới khi nào! Còn không lui xuống!”
Thời Sênh nhìn về phía Hoàng Thượng, “Phụ hoàng không muốn lúc hôn lễ xuất hiện loạn tử, tốt nhất hãy thu lại thánh chỉ này, không thì con cũng không xác định con sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Hoàng Thượng sầm mặt xuống, “Người đâu, đưa Trưởng Công chúa xuống!”
“Bệ hạ.” Liên Trầm đột nhiên lên tiếng, “Nhận được hậu ái của Bệ hạ, tam công chúa hiền lương thục đức, vi thần thực sự hổ thẹn, không dám vọng tưởng, vi thần lập lời thề ở đây, cả đời không lấy vợ, xin bệ hạ khoan dung.”
“Không sao, sau này ta lấy ngươi.” Thời Sênh vứt xuống câu này, trực tiếp rời khỏi đại điện.
Mọi người: “…” Trưởng Công chúa điện hạ uy võ!
Không khí đại điện vô cùng kỳ dị, cuối cùng Hoàng thượng tức tới phất tay áo bỏ đi.
Hoàngthượng đã đi rồi, bữa tiệc này cũng không có lý do tiếp tục, mọi người người nào người nấy ôm tâm tư rời khỏi.
Liên Trầm chầm chậm từ dưới đất đứng lên, hai tay khép dưới tay áo, đại điện dần yên tĩnh trở lại, cuối cùng chỉ còn lại một mình hắn.
…
Liên Trầm đi bộ xuất cung, Chiêu Vũ đợi ở ngoài cung, thấy hắn ra, lập tức lên đón, “Nghe nói ngươi từ hôn?”
Liên Trầm im lặng đi về phía trước.
“Trước đây không phải đã bàn bạc ổn thỏa rồi sao? Sao đột nhiên giở quẻ thế?” Chiêu Vũ tiếp tục lải nhải, “Có phải không nỡ để vị đó tức giận không… từ chối cũng tốt, ai biết Hoàng thượng sẽ nhét ai cho ngươi.”
“Chiêu Vũ.”
“Sao thế?” Chiêu Vũ đi nhanh mấy bước, nhìn biểu cảm của Liên Trầm, hắn đột nhiên nhíu mày, “A Trầm, không phải ngươi thật sự thích Trưởng Công chúa đấy chứ?”
“Có lẽ vậy…” Liên Trầm thở dài, “Ngươi đi liên hệ với tai mắt phụ thân ta để lại.”
Chiêu Vũ kinh ngạc, “A Trầm ngươi suy nghĩ xong rồi?”
Liên Trầm nhìn về phía con phố bị bóng tối nuốt trọn, giọng nói u ám, “Chỉ có hai con đường để đi, ta chỉ lựa chọn trước thôi.”
“Cũng được, Bệ hạ đã nghi ngờ rồi, cộng thêm việc của Trưởng Công chúa, lúc này sợ là ông ta chỉ muốn lập tức xử chết ngươi. Nhưng… thật sự làm như vậy rồi, ngươi xác định Trưởng Công chúa vẫn sẽ đứng ở phía ngươi sao?” Đó là Phụ hoàng của nàng ấy.
“Nàng ấy có thể.”
“A Trầm, nàng không còn bao nhiêu thời gian nữa.” Chiêu Vũ nhắc nhở Liên Trầm.
“Cho nên, ta phải trong thời gian ngắn nhất loại bỏ nguy hiểm bên cạnh ta.” Để nàng có thể yên ổn ở bên cạnh mình, không có lo lắng kinh động.
Chiêu Vũ lắc đầu, mặt mũi chán ghét, “Tình cảm hại người.”
Liên Trầm nhếch môi cười, khép chặt áo khoác đẹp đẽ, từ từ biến mất trong bóng tối.
…
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Ngăn cản Liên Trầm tạo phản.]
Thời Sênh nghiêng nghiêng đầu, Liên Trầm muốn tạo phản ư?
“Phản diện không tạo phản, vậy còn gọi gì là phản diện chứ?” Thời Sênh bình tĩnh nói.
[...] Nói có lý lắm, bản Hệ thống lại không có lời nào để nói.
A pii!
[Ký chủ, Liên Trầm không thể tạo phản, tốt nhất ngươi nên ngăn cản hắn, không thì cô sẽ bị trừ tất cả điểm.]
Cái gì!
Khốn kiếp có giỏi nói lại một lượt!
[Không thì cô sẽ bị trừ tất cả điểm.] Hệ thống không sợ chết lặp lại một lượt, chủ nhân của nó rất nhanh sẽ quay lại, nó không sợ, hơ!
Còn định offline trốn tránh trước.
“Ông nội nhà ngươi!” Thời Sênh mắng mấy tiếng không phản ứng, liền biết Hệ thống thiểu năng đó chặn cô rồi.
Lợi hại đấy Hệ thống thiểu năng này, càng ngày càng biết chơi.
Đợi lão tử về lại xử lý ngươi.
Không để Liên Trầm tạo phản đúng không?
Lão tử tạo phản là được rồi chứ gì?
Hệ thống hoàn toàn không biết, khi nó offline, Ký chủ của nó lại đi đường tắt.
Loại việc tạo phản này, đối với Thời Sênh mà nói, giống như là cơm ăn hằng ngày, đơn giản tới mức không thể đơn giản hơn.
Tất cả vấn đề có thể dùng bạo lực giải quyết, đều không phải vấn đề.
Tới đi!
Gây chuyện!
Thời Sênh viếng thăm tất cả triều thần trong kinh thành một lượt, còn về chuyện viếng thăm thế nào, chỉ có những triều thần từng trải qua này mới biết.
Cho nên khi đội tạo phản của Thời Sênh kéo lên, Hoàng thượng đều ngẩn ra, trong một đêm, triều thần của ông ấy sao không phải triều thần của ông ấy nữa rồi?
Hình như ông ấy gặp phải triều thần giả!
Trên Kim Loan Điện, Thời Sênh dẫn một đám người đối đầu với Hoàng thượng.
“Trường Ninh, con muốn làm gì đây?” Hoàng thượng cố gắng giữ vững biểu cảm trên mặt mình, nhưng việc này bảo ông ấy làm sao bình tĩnh, người đứng phía dưới là nữ nhi ông ấy sủng ái nhất!
“Con bức cung!” Ngữ điệu của Thời Sênh bình tĩnh, “Người không nhìn ra sao?”
Hoàng Thượng: “…” Ông ấy đương nhiên biết là đang bức cung.
Nhưng đội của ngươi kéo khi nào? Cũng không thấy nữ nhi nhà ông ấy kéo bè kết phái khi nào!!
Một buổi tối không gặp, sao đám người này đã phản hết rồi.
Còn có người của Thừa tướng…
Ông ấy thực sự vẫn đang nằm mơ sao?
Hoàng Thượng lén cấu vào chân một cái, đau quá, không phải nằm mơ, công chúa ông ấy sủng ái nhất thật sự tạo phản rồi!
/2038
|