Chương 2: Ai mà chẳng... ngoại tình (2)
Tần Sắt hít sâu một hơi, vén tóc ra sau đầu rồi bước đến, lúc đi ngang qua đoàn người một chân cô bỗng khụy xuống, người nghiêng về phía Cố Cảnh Uyên.
Một đôi tay có lực vững vàng đỡ lấy Tần Sắt.
Tần Sắt vội vàng ngẩng đầu, đối diện với cô là đôi mắt vừa lạnh băng lại như nắng chói thâm thúy xa xưa của Cố Cảnh Uyên.
Cô sững sờ, giả bộ kinh ngạc hé môi, nhút nhát nói: "Cảm ơn... Cố... cậu Cố..."
Khoảnh khắc đó, trái tim Tần Sắt gần như ngừng đập.
Cố Cảnh Uyên, là một người họ hàng với nhà họ Thẩm, một nhân vật khiến người ta phải ngước nhìn cũng không tới, anh là nhân vật truyền kỳ trong giới quyền quý kinh đô.
Anh mày kiếm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng như điêu khắc, đẹp trai khiến người ta vừa nhìn thấy đã phải nín thở, nếu dùng giá trị nhan sắc làm thước đo năng lực công kích, Cố Cảnh Uyên hiển nhiên là người có năng lực bùng nổ.
Anh có đôi mắt một mí dài hẹp, hai tròng mắt như hàn tinh (sao mờ trong đêm đông), Lúc không cười thì lạnh lùng, lúc cười lên sẽ khiến người ta không rét mà run.
Một đôi môi bạc hồng, màu da hơi trắng xanh, kiêu ngạo không nhiễm bụi trần, trên người lộ ra sự lạnh nhạt xa cách.
Anh rất gầy, rất cao, muốn nhìn thấy mặt anh thì phải ngẩng đầu mới nhìn được.
Luận bối phận cách cả ba trăm dặm thì cô phải gọi Cố Cảnh Uyên một tiếng cậu.
Vương Thu Hà gặp ai cũng khoe khoang, nói Cố Cảnh Uyên là em họ bà ta,
Chứ thực tế người ta là ai bà ta cũng không biết.
Trước kia, Tần Sắt chỉ nhìn thấy Cố Cảnh Uyên từ xa xa qua đám người được hai lần.
Hôm nay, Cố Cảnh Uyên chính là mục tiêu của Tần Sắt, cô ngốc nghếch bị nhà họ Thẩm lừa hai năm, lần này nhất định phải trả thù lại.
Một tiếng "cậu" này hiển nhiên khiến Cố Cảnh Uyên ngớ người trong giây lát, sau đó anh lập tức buông lỏng tay đỡ Tần Sắt, mặt không chút thay đổi định rời đi.
"Cậu, chân cháu đau, rất đau... cậu có thể đưa cháu đến bệnh viện không?" Tần Sắt có vẻ ngoài thanh tú tinh thuần, bạn bè thường nói cô sinh ra đã có một gương mặt bạch liên hoa, lúc giả vờ đáng thương đến người có tâm địa sắt đá cũng phải mềm lòng.
Trong mắt Cố Cảnh Uyên hiện lên vẻ hứng thú, diễn xuất quá vụng về, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu...
Mài mắt anh hơi nhạt, ánh mắt như hổ phách, lúc anh nhìn một người sẽ có cảm giác như bóng dáng trong mắt anh sẽ hóa thành thực thể, ánh mắt ấy rất có cảm giác giam cầm.
Lúc Tần Sắt chính là có cảm nhận như vậy, cô đang cố vùng vẫy.
Cô nhíu mày giả bộ thống khổ, run rẩy hô một tiếng: "Cậu..."
Tần Sắt cho rằng Cố Cảnh Uyên sẽ từ chối, nhưng bất ngờ là một giây sau, thân thể Tần Sắt bỗng nhiên bay lên, cô sửng sốt, mãi đến khi Cố Cảnh Uyên nhét cô vào trong xe, cô mới hồi hồn.
Cố Cảnh Uyên, lại - - ôm cô !
Trời ạ! ! !
Tuy mở đầu khá ổn, nhưng cả đoạn đường đến bệnh viện, Cố Cảnh Uyên lại chẳng nói lấy một chữ, anh yên tĩnh ngồi ở bên người cô.
Tần Sắt sốt ruột muốn chết, đối phương hoàn toàn không tiếp chiêu, bảo cô biết xuống tay thế nào đây?
Bỗng nhiên, vì né một chiếc xe đi ngược chiều mà xe rẽ gấp khiến cơ thể Tần Sắt nghiêng đi lao vào trong lòng Cố Cảnh Uyên, cô mừng rỡ, cơ hội tới rồi.
Cố Cảnh Uyên lễ phép đỡ Tần Sắt, sau đó muốn buông ra luôn, không có ý muốn chiếm tiện nghi, là ví dụ điển hình cho phong phạm của bậc chính nhân quân tử.
Nhưng Tần Sắt lại như không xương mà dựa vào trên người anh, cô nhẹ giọng nỉ non bên tai anh: "Cậu, thật ra chân cháu không đau, cháu chỉ... Đau lòng... cậu cho cháu sờ sờ tí là tốt rồi..."
…………
/2845
|