Chap 17: Lần đầu tiên giết người._ Oái!
Sena hoảng hốt khi thấy phòng mình bị lục tung lên. Và cô giật mình khi thấy tên trộm đứng lù lù trước mặt cô. Hắn ta nghe thấy tiếng động, quay người lại. Sena lùi vào tường, chuẩn bị cho sự tấn công của tên trộm đồ. Hắn tiến lại gần Sena, cứ ngỡ hắn tấn công, hoá ra hắn đổ sụp xuống, đè lên cô. Sena hoàn hồn, nhảy ra, cô cảm thấy có cái gì đó nhớp nháp, âm ấm dính trên quần áo ngủ của mình. Cô nhìn xuống, hoảng sợ. Đó là máu, chắc chắn không phải của cô, vậy là.....
Sena lại gần tên trộm, thấy rõ, những dòng máu đỏ tươi, nóng hổi chảy ra, dính trên tấm đệm màu trắng của cô. Máu đó, là của tên trộm. Không lẽ....
_ Chúc mừng, cuối cùng bản năng sát thủ của cô cũng thức tỉnh. Giỏi lắm, Sena.- Reborn từ đâu xuất hiện, vỗ tay khen ngợi cô.
_ Hả?- Sena nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu lắm.
_ Gì nữa, cô đã giết hắn còn gì. Không nhìn thấy khẩu súng trên tay cô sao?
_ !!!
_ Trong lúc ngủ, theo bản năng, cô đã lấy súng của tôi bắn chết hắn ta còn gì!
Sena nhìn tay mình. Cô đang cầm một khẩu súng lục, báng súng màu đen, có khắc hai chữ: Hitman Reborn. Sena run run, thả cái súng xuống đất, đừng nói là cô đã giết người đấy nhé.... Có trong mơ cũng không tưởng đến. Cô, cô đã giết người thật sao. Mặt Sena tái đi, bây giờ, cô hiểu được cảm giác run sợ là gì rồi. Làm sao bây giờ? Sena ôm lấy đôi vai gầy đang run rẩy, ngồi sụp xuống. Nghĩ ngợi gì đó, cô lại kiểm tra tên trộm còn sống hay không. Coi nào, không thở, đồng từ mở to, tim không đập, chắc chắn là chết rồi. Mặt Sena tối sầm.
Vừa lúc đó, Haru bước vào phòng Sena, tươi cười:
_ Chào buổi sáng! Khỏe không, Sena?
Sena ngước nhìn Haru, khẽ nói:
_ Haru?
Thấy sắc mặt Sena không được tốt, cô lại gần, nhẹ nhàng hỏi:
_ Hahi, có chuyện gì vậy?
Sena không nói gì, chỉ tay về phía người đàn ông mặc đồ đen đang gục trên giường, cánh tay run lên.
_ Sena đã giết người đó, Haru ạ.- Reborn mỉm cười nói vẻ vô cùng hài lòng.
_ Hahi? Cái gì cơ?- Haru choáng váng, ngã bệt xuống đất, nhìn Sena một cách sợ hãi- Sena, có...có thật là thế không?
Sena im lặng, cơ thể như bị rút hết sức sống.
Thật đấy, có thể khi lên sàn đấu, cô sẽ không nương tay với đối thủ để thể hiện sự tôn trọng, đôi lúc, cô còn đánh họ chảy cả máu mũi, hay gãy xương sườn cho dù có đồ bảo hộ, cô tiếp xúc với nhiều cái cảnh máu me nhiều lắm rồi, nhưng khi tiếp xúc với chất lỏng đỏ tươi của con người mà cô giết, quả là không thể tồi tệ hơn được nữa.
Ngay lúc này lại có thêm hai người tới nhà Sena chơi. Đó là Yamamoto và Gokudera. Vừa bước vào phòng, đập vào mắt họ là khuôn mặt trắng bệch của hai cô gái. Gokudera lại gần Sena, hốt hoảng:
_ Đệ Thập! Có chuyện gì vậy?
Đôi vai gầy của Sena run run, cô ngước mặt lên nhìn Gokudera, miệng lẩm bẩm:
_ Go...Gokudera, tớ, tớ giết người rồi...
_ Cái gì?
Cả Yamamoto và Gokudera đồng thanh hét lên.
_ Không sao đâu, chắc gì hắn đã chết. Bình tĩnh nào.- Yamamoto an ủi Sena.
Bây giờ trước mặt bọn họ, Sena không phải là một đứa con gái mạnh mẽ như mọi lần nữa, hóa ra, cô cũng chỉ là con gái như bao người, yếu đuối lắm. Sena cũng bất ngờ trước cảm xúc của bản thân. Cô không mạnh mẽ như cô vẫn nghĩ. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Sena. Đây là lần đầu tiên sau suốt 7 năm cô mới khóc. Kể từ năm lên 5 tuổi, cô đã tự hứa với bản thân rằng không bao giờ rơi nước mắt, vậy mà bây giờ.... Trái tim cô quả là nhỏ bé và yếu đuối vô cùng. Mạnh mẽ ư? Có lẽ, cô không thể.
Gokudera và Yamamoto nhìn Sena mà choáng váng. Họ không thể ngờ rằng, trước mặt họ bây giờ là Sena. Trong mắt cả hai người, Sena là người mạnh mẽ nhất quả đất. Bây giờ thì sao? Gokudera và Yamamoto không tin được vào mắt mình nữa, đối diện với hai người là hình ảnh một cô gái nhỏ bé, yếu đuối, cần được yêu thương và che chở.
_ Tôi gọi bác sĩ đến đây!- Reborn cắt ngang dòng suy nghĩ của bọn họ, tay chỉ vào cái tên đang say mèm.
_ Hừm, coi nào!- Dr Shamal đặt tay vào ngực Haru, vẻ đăm chiêu rồi rút ra kết luận- Cô bé đâu có bệnh tật gì.
Haru bất ngờ bị..... giật mình, tung một cú đấm vào tên bác sĩ biến thái nhất mọi thời đại.
_ Tôi không bảo khám cho cô bé đó. Khám cho cái tên nằm trên giường kìa!- Reborn nói xen vào.
_ Hửm, các người quên à? Tôi không khám cho đàn ông!- Tay bác sĩ nói khiến tất cả ngoại trừ Reborn tức điên.
_ Ừ nhỉ, tôi quên mất!- Reborn ngây thơ nói.
Sena bây giờ chẳng còn tâm trạng mà buồn lo hay sợ hãi nữa( Con người đúng là dễ thay đổi thật!), gào lên:
_ Cậu cố tình hả?
Sau khi Dr Shamal rời đi, Gokudera mới lên tiếng:
_ Tính biến thái của thằng cha đó vẫn không thay đổi!
_ Cậu quen hắn sao?- Sena nhìn cậu dò xét.
_ Hồi trước, hắn ta hay đến các bữa tiệc của gia đình tôi. Mỗi lần đến, hắn ta lại dẫn một cô gái theo. Khi nào tôi hỏi cô gái ấy là ai thì hắn toàn trả lời: " Em gái tôi" nên thành ra, hồi đó tôi cứ ngỡ rằng hắn ta có 67 chị em gái lận.
_ Hahaha, Gokudera đúng là ngây thơ thật!- Yamamoto bật cười.
_ Im ngay, tên mê bóng chày chết tiệt!- Gokudera đốp chát.
_ Cái xác này thì tính sao?- Sena có vẻ như đã bình tâm lại, lấy được cái vỏ bọc mạnh mẽ như lúc đầu.
Reborn trả lời:
_ Tôi đã nhờ một người đến thủ tiêu cái này. Người đó chắc sắp đến rồi.
Reborn vừa dứt lời, tất cả đều nghe thấy tiếng xe phân khối lớn lại gần. Chủ nhân của chiếc xe lấy đã nhảy lên, ngồi chễm chệ trên cửa sổ phòng Sena.
_ Anh Hibari!- Sena thốt lên.
_ Chào!
_ Ngươi đến đây làm gì?- Gokudera đứng chắn trước mặt Sena.
_ Đừng hiểu nhầm! Tôi không đến đây để khiêu chiến, chỉ là thực hiện giao kèo thôi.
_ Giao kèo?
Reborn bỗng xen ngang:
_ Bọn tôi đợi cậu nãy giờ đó!
_ Hmmmm, để coi nào...- Hibari lại gần cái xác, xem xét chút ít rồi quay sang Sena- Ok, tôi có thể xử lí cái xác này cho cô.
_ Hả?- Sena ngu ngơ hỏi.
Không nói nhiều, Hibari nhảy xuống cái xe của mình, nói vọng lên:
_ Tôi sẽ đưa vài người của tổ Kỉ luật đến để thủ tiêu cái này.
_ Anh dùng người của tổ Kỉ luật để che giấu một vụ giết người hả?- Sena sốc nặng.
_ Làm ơn tránh ra, Đệ Thập, tôi phải xử lí hắn.
Gokudera nói rồi ném một loạt bom mini về phía Tổ trưởng tổ Kỉ Luật. Hắn ta tránh được ngon lành, dùng Tonfa hất tung cái mớ bom đó về phía phòng của Sena.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, phong của Sena bừa bộn không thể tả được.
Yamamoto kéo Sena đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi hỏi:
_ Gokudera, cậu vẫn mang theo pháo bông à?
_ Đồ ngốc! Đây không phải là pháo bông!- Gokudera tức tối cãi lại.
_ Mọi người ơi... cái xác biến mất rồi!- Haru hoảng hốt, chỉ vào cái giường trống không, chỉ có một vũng máu.
_ Cái gì?- Tất cả đồng thanh hét lên. Cái xác đó sao lại biến mất được? Vụ nổ có to đến mức thủ tiêu cả cái xác to đùng thế đâu.
_ Phù may quá! Tôi tưởng chết thật rồi cơ.
Cái xác lúc nãy đứng dậy tươi cười nói.
_ Oai! Xác sống!- Haru hét toáng lên.
_ Bình tĩnh nào!- Reborn từ tốn nói- Đây là Moretti- chuyên gia giả chết. Moretti là một chuyên viên giả chết nhà Mollusco, cậu ta có một kĩ thuật là " Addio" có thể làm tim ngừng đập và rơi vào trạng thái chết giả. Tôi đã dàn dựng việc cậu cầm súng bắn Moretti cho vui ấy mà!
_ Cái gì?- Sena tức tối.
Moretti lên tiếng:
_ Chẳng mấy khi được gặp mặt ứng cử viên Đệ Thập, tôi định khoe kĩ thuật của mình ấy mà.
_ Hết trò rồi hả?- Sena gào lên, bỗng thấy người mềm nhũn, thật là, cô chẳng còn sức mà tức điên lên với Reborn và Moretti nữa.
Sena hoảng hốt khi thấy phòng mình bị lục tung lên. Và cô giật mình khi thấy tên trộm đứng lù lù trước mặt cô. Hắn ta nghe thấy tiếng động, quay người lại. Sena lùi vào tường, chuẩn bị cho sự tấn công của tên trộm đồ. Hắn tiến lại gần Sena, cứ ngỡ hắn tấn công, hoá ra hắn đổ sụp xuống, đè lên cô. Sena hoàn hồn, nhảy ra, cô cảm thấy có cái gì đó nhớp nháp, âm ấm dính trên quần áo ngủ của mình. Cô nhìn xuống, hoảng sợ. Đó là máu, chắc chắn không phải của cô, vậy là.....
Sena lại gần tên trộm, thấy rõ, những dòng máu đỏ tươi, nóng hổi chảy ra, dính trên tấm đệm màu trắng của cô. Máu đó, là của tên trộm. Không lẽ....
_ Chúc mừng, cuối cùng bản năng sát thủ của cô cũng thức tỉnh. Giỏi lắm, Sena.- Reborn từ đâu xuất hiện, vỗ tay khen ngợi cô.
_ Hả?- Sena nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu lắm.
_ Gì nữa, cô đã giết hắn còn gì. Không nhìn thấy khẩu súng trên tay cô sao?
_ !!!
_ Trong lúc ngủ, theo bản năng, cô đã lấy súng của tôi bắn chết hắn ta còn gì!
Sena nhìn tay mình. Cô đang cầm một khẩu súng lục, báng súng màu đen, có khắc hai chữ: Hitman Reborn. Sena run run, thả cái súng xuống đất, đừng nói là cô đã giết người đấy nhé.... Có trong mơ cũng không tưởng đến. Cô, cô đã giết người thật sao. Mặt Sena tái đi, bây giờ, cô hiểu được cảm giác run sợ là gì rồi. Làm sao bây giờ? Sena ôm lấy đôi vai gầy đang run rẩy, ngồi sụp xuống. Nghĩ ngợi gì đó, cô lại kiểm tra tên trộm còn sống hay không. Coi nào, không thở, đồng từ mở to, tim không đập, chắc chắn là chết rồi. Mặt Sena tối sầm.
Vừa lúc đó, Haru bước vào phòng Sena, tươi cười:
_ Chào buổi sáng! Khỏe không, Sena?
Sena ngước nhìn Haru, khẽ nói:
_ Haru?
Thấy sắc mặt Sena không được tốt, cô lại gần, nhẹ nhàng hỏi:
_ Hahi, có chuyện gì vậy?
Sena không nói gì, chỉ tay về phía người đàn ông mặc đồ đen đang gục trên giường, cánh tay run lên.
_ Sena đã giết người đó, Haru ạ.- Reborn mỉm cười nói vẻ vô cùng hài lòng.
_ Hahi? Cái gì cơ?- Haru choáng váng, ngã bệt xuống đất, nhìn Sena một cách sợ hãi- Sena, có...có thật là thế không?
Sena im lặng, cơ thể như bị rút hết sức sống.
Thật đấy, có thể khi lên sàn đấu, cô sẽ không nương tay với đối thủ để thể hiện sự tôn trọng, đôi lúc, cô còn đánh họ chảy cả máu mũi, hay gãy xương sườn cho dù có đồ bảo hộ, cô tiếp xúc với nhiều cái cảnh máu me nhiều lắm rồi, nhưng khi tiếp xúc với chất lỏng đỏ tươi của con người mà cô giết, quả là không thể tồi tệ hơn được nữa.
Ngay lúc này lại có thêm hai người tới nhà Sena chơi. Đó là Yamamoto và Gokudera. Vừa bước vào phòng, đập vào mắt họ là khuôn mặt trắng bệch của hai cô gái. Gokudera lại gần Sena, hốt hoảng:
_ Đệ Thập! Có chuyện gì vậy?
Đôi vai gầy của Sena run run, cô ngước mặt lên nhìn Gokudera, miệng lẩm bẩm:
_ Go...Gokudera, tớ, tớ giết người rồi...
_ Cái gì?
Cả Yamamoto và Gokudera đồng thanh hét lên.
_ Không sao đâu, chắc gì hắn đã chết. Bình tĩnh nào.- Yamamoto an ủi Sena.
Bây giờ trước mặt bọn họ, Sena không phải là một đứa con gái mạnh mẽ như mọi lần nữa, hóa ra, cô cũng chỉ là con gái như bao người, yếu đuối lắm. Sena cũng bất ngờ trước cảm xúc của bản thân. Cô không mạnh mẽ như cô vẫn nghĩ. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt Sena. Đây là lần đầu tiên sau suốt 7 năm cô mới khóc. Kể từ năm lên 5 tuổi, cô đã tự hứa với bản thân rằng không bao giờ rơi nước mắt, vậy mà bây giờ.... Trái tim cô quả là nhỏ bé và yếu đuối vô cùng. Mạnh mẽ ư? Có lẽ, cô không thể.
Gokudera và Yamamoto nhìn Sena mà choáng váng. Họ không thể ngờ rằng, trước mặt họ bây giờ là Sena. Trong mắt cả hai người, Sena là người mạnh mẽ nhất quả đất. Bây giờ thì sao? Gokudera và Yamamoto không tin được vào mắt mình nữa, đối diện với hai người là hình ảnh một cô gái nhỏ bé, yếu đuối, cần được yêu thương và che chở.
_ Tôi gọi bác sĩ đến đây!- Reborn cắt ngang dòng suy nghĩ của bọn họ, tay chỉ vào cái tên đang say mèm.
_ Hừm, coi nào!- Dr Shamal đặt tay vào ngực Haru, vẻ đăm chiêu rồi rút ra kết luận- Cô bé đâu có bệnh tật gì.
Haru bất ngờ bị..... giật mình, tung một cú đấm vào tên bác sĩ biến thái nhất mọi thời đại.
_ Tôi không bảo khám cho cô bé đó. Khám cho cái tên nằm trên giường kìa!- Reborn nói xen vào.
_ Hửm, các người quên à? Tôi không khám cho đàn ông!- Tay bác sĩ nói khiến tất cả ngoại trừ Reborn tức điên.
_ Ừ nhỉ, tôi quên mất!- Reborn ngây thơ nói.
Sena bây giờ chẳng còn tâm trạng mà buồn lo hay sợ hãi nữa( Con người đúng là dễ thay đổi thật!), gào lên:
_ Cậu cố tình hả?
Sau khi Dr Shamal rời đi, Gokudera mới lên tiếng:
_ Tính biến thái của thằng cha đó vẫn không thay đổi!
_ Cậu quen hắn sao?- Sena nhìn cậu dò xét.
_ Hồi trước, hắn ta hay đến các bữa tiệc của gia đình tôi. Mỗi lần đến, hắn ta lại dẫn một cô gái theo. Khi nào tôi hỏi cô gái ấy là ai thì hắn toàn trả lời: " Em gái tôi" nên thành ra, hồi đó tôi cứ ngỡ rằng hắn ta có 67 chị em gái lận.
_ Hahaha, Gokudera đúng là ngây thơ thật!- Yamamoto bật cười.
_ Im ngay, tên mê bóng chày chết tiệt!- Gokudera đốp chát.
_ Cái xác này thì tính sao?- Sena có vẻ như đã bình tâm lại, lấy được cái vỏ bọc mạnh mẽ như lúc đầu.
Reborn trả lời:
_ Tôi đã nhờ một người đến thủ tiêu cái này. Người đó chắc sắp đến rồi.
Reborn vừa dứt lời, tất cả đều nghe thấy tiếng xe phân khối lớn lại gần. Chủ nhân của chiếc xe lấy đã nhảy lên, ngồi chễm chệ trên cửa sổ phòng Sena.
_ Anh Hibari!- Sena thốt lên.
_ Chào!
_ Ngươi đến đây làm gì?- Gokudera đứng chắn trước mặt Sena.
_ Đừng hiểu nhầm! Tôi không đến đây để khiêu chiến, chỉ là thực hiện giao kèo thôi.
_ Giao kèo?
Reborn bỗng xen ngang:
_ Bọn tôi đợi cậu nãy giờ đó!
_ Hmmmm, để coi nào...- Hibari lại gần cái xác, xem xét chút ít rồi quay sang Sena- Ok, tôi có thể xử lí cái xác này cho cô.
_ Hả?- Sena ngu ngơ hỏi.
Không nói nhiều, Hibari nhảy xuống cái xe của mình, nói vọng lên:
_ Tôi sẽ đưa vài người của tổ Kỉ luật đến để thủ tiêu cái này.
_ Anh dùng người của tổ Kỉ luật để che giấu một vụ giết người hả?- Sena sốc nặng.
_ Làm ơn tránh ra, Đệ Thập, tôi phải xử lí hắn.
Gokudera nói rồi ném một loạt bom mini về phía Tổ trưởng tổ Kỉ Luật. Hắn ta tránh được ngon lành, dùng Tonfa hất tung cái mớ bom đó về phía phòng của Sena.
Bùm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, phong của Sena bừa bộn không thể tả được.
Yamamoto kéo Sena đứng dậy, phủi phủi quần áo rồi hỏi:
_ Gokudera, cậu vẫn mang theo pháo bông à?
_ Đồ ngốc! Đây không phải là pháo bông!- Gokudera tức tối cãi lại.
_ Mọi người ơi... cái xác biến mất rồi!- Haru hoảng hốt, chỉ vào cái giường trống không, chỉ có một vũng máu.
_ Cái gì?- Tất cả đồng thanh hét lên. Cái xác đó sao lại biến mất được? Vụ nổ có to đến mức thủ tiêu cả cái xác to đùng thế đâu.
_ Phù may quá! Tôi tưởng chết thật rồi cơ.
Cái xác lúc nãy đứng dậy tươi cười nói.
_ Oai! Xác sống!- Haru hét toáng lên.
_ Bình tĩnh nào!- Reborn từ tốn nói- Đây là Moretti- chuyên gia giả chết. Moretti là một chuyên viên giả chết nhà Mollusco, cậu ta có một kĩ thuật là " Addio" có thể làm tim ngừng đập và rơi vào trạng thái chết giả. Tôi đã dàn dựng việc cậu cầm súng bắn Moretti cho vui ấy mà!
_ Cái gì?- Sena tức tối.
Moretti lên tiếng:
_ Chẳng mấy khi được gặp mặt ứng cử viên Đệ Thập, tôi định khoe kĩ thuật của mình ấy mà.
_ Hết trò rồi hả?- Sena gào lên, bỗng thấy người mềm nhũn, thật là, cô chẳng còn sức mà tức điên lên với Reborn và Moretti nữa.
/24
|