BOSS NỮ HOÀN MỸ - Full

Chương 300: Chủ đề rất thú vị

/515


Chương 300: Chủ đề rất thú vị

 

“Không rót cốc nước cho chúng tôi sao?”

      Đồng An Chi cười ha ha, nói: “Tất nhiên là không phải rồi. Tát một cái rồi lại cho một viên kẹo, đây là tôn chỉ của tất cả những người lãnh đạo doanh nghiệp, đương nhiên Vọng Thiên không phải là ngoại lệ”.

      Tôi rót cho Đồng An Chi cốc nước, nói với Triệu Thư Hằng: “Của anh thì tự đi mà rót”.

      Tôi hỏi: “Chẳng lẽ lần này anh có nhiệm vụ gì quan trọng muốn giao cho tôi sao?”

      Nghe thấy câu Đồng An Chi vừa nói tôi đã có suy đoán, chỉ là tôi không dám tin.

      Triệu Thư Hằng nói: “Anh không chỉ nhỏ mọn mà còn thù dai nữa. Thực sự chú Đồng coi trọng anh ở điểm nào, cứ nhất quyết phải để anh làm chuyện này”.

      Vừa nói, Triệu Thư Hằng vừa rót nước cho mình. Nói xong thì quay đầu đi bắt đầu đi loanh quanh trong phòng.

      Tôi thấy hơi bất lực. Cái tên Triệu Thư Hằng này y hệt trẻ con thế này mà lại là thành viên hội đồng quản trị của công ti bất động sản An Sơn, điều này khiến tôi thật kinh ngạc.

      Đồng An Chi nói: “Nói ra thì dài nhưng chuyện này liên quan đến việc hợp táp giữa tôi với Đỗ Minh Cường ở Xiêng La, nhưng tôi sẽ nói cho cậu một chuyện trước”.

      “Chuyện gì?”

      Tôi tiện mồm hỏi, thầm nghĩ, chuyện liên quan đến hợp tác ở Xiêng La, chẳng lẽ lần này Đồng An Chi định đi Xiêng La?

      Nhưng theo tôi biết thì sau khi Đồng An Chi ký kết thỏa thuận thì nhanh chóng tuyển một nhóm người để tiến hành đóng góp xây dựng công ti chi nhánh ở Xiêng La. Nếu tính thời gian thì giờ kết cấu cơ bản đã hoàn thành kha khá, nếu mà giờ tôi chen ngang vào thì chắc chắn sẽ có người không vừa lòng.

      Đồng An Chi nhìn tôi với đôi mắt sâu xa: “Phương Dương, cậu có nhớ quy định mới mà cậu đặt ra ở bộ phận Kinh doanh thị trường không? Chính là cải cách mà cậu nói đấy”.

      Nói đến cải cách, Triệu Thư Hằng cũng khựng lại, nhìn tôi rồi nói với giọng châm chọc: “Phải rồi, có một số người nghĩ là mình giỏi lắm, còn gióng trống khua chiêng làm cải cách linh tình gì đấy, sai bảo người khác làm theo ý mình. Tôi còn không cần hỏi đã biết chắc chắn phía lãnh đạo bên trên của công ti đã nhận được rất nhiều khiếu nại”.

      Tôi trợn mắt trừng Triệu Thư Hằng, anh ta cũng sợ hãi bởi cái trừng mắt của tôi, thế là rụt cổ nói: “Sao? Tôi nói không đúng à?”

      Tôi lắc đầu, bất lực: “Không, chỉ là tôi không biết vì sao lúc trước tôi không quen biết với tên nhóc nhà anh mà sao anh cứ tràn đầy thù hằn với tôi vậy?”

      Triệu Thư Hằng cứ như một con mèo bị giẫm phải đuôi: “Anh nói ai là tên nhóc?”

      “Đủ rồi. Thư Hằng, cháu ngồi yên đó đi, bớt nói lại”.

      Đồng An Chi lườm Triệu Thư Hằng, rồi tiếp tục nói với tôi: “Nếu cho cậu tự đánh giá về kế hoạch cải cách của mình trên thang điểm 10 thì cậu sẽ cho mình mấy điểm?”

      Tôi kinh ngạc bởi Đồng An Chi lại đi hỏi điều này, nhưng tôi vẫn suy nghĩ rồi nói: “Đương nhiên là 10 điểm”.

      “Mười điểm? Tại sao?”

      Đồng An Chi có vẻ rất hào hứng.

      Mặc kệ Triệu Thư Hằng đang bĩu môi không phục ở bên cạnh, tôi nói: “Thực ra lúc trước trợ lý Trần Tiệp bảo tôi tới bộ phận Kinh doanh thị trường nhậm chức tôi đã phát hiện ra rồi, thực tế thì phần lớn các công việc ở bộ phận này đều là vô ích, trừ việc khiến người khác lãng phí thời gian thì cơ bản có rất ít chủ đề có tính xây dựng”.

      “Chủ đề có tính xây dựng”?

      Dường như Đồng An Chi đã trở thành một học sinh tiểu học, còn tôi chính là giáo viên đứng trên bục giảng đang cần mẫn trả lời câu hỏi của học sinh.

       “Đúng vậy, tôi không hiểu các thuật ngữ chuyên ngành bất động sản lắm, nhưng tôi hiểu rõ phải làm thế nào để phát huy tốt nhất năng suất và năng lực làm việc của một ngành nghề cố định. Vì thế nên tôi đã cất công đưa ra một chủ đề có tính xây dựng. Chủ đề này thực ra là một phương án có thể khiến công ti và bản thân tôi được thăng tiến, cho dù là trách nhiệm nghề nghiệp, danh tiếng hay là các phương diện khác, chỉ cần có giá trị thực dụng, thậm chí là giá trị lý luận xuất sắc đều được bao hàm trong chủ đề này của tôi”.

      Tôi hắng giọng, vì nói nhiều quá nên cổ họng hơi khô. Tôi tu hết sạch cốc nước rồi tiếp tục nói: “Theo quan điểm của tôi thì trên thực tế tác dụng của bộ phận Kinh doanh thị trường rất đơn giản. Thứ nhất, điều tra thị trường. Hai, quy hoạch thị trường. Ba, xây dựng thị trường. Vấn đề điều tra thị trường tất nhiên không cần bàn luận quá nhiều nữa, những người làm việc có kinh nghiệp trong giới bất động sản đều hiểu là quy hoạch thị trường cũng đơn giản như vậy, mà xây dựng thị trường thì là vấn đề khó nhất trong đó. Nếu nhân viên của chúng ta có thể tiến hành nghiên cứu định kỳ đối với bất động sản trong và ngoài nước thì sẽ phát hiện ra thục ra có người khống chế thị trường bất động sản. Ví dụ như lúc trước tôi đã từng nói phải quy hoạch một khu vực trong Quế Lâm quê hương tôi thành một resort nghỉ dưỡng, người du lịch luôn có như cầu đối với các resort nghỉ dưỡng, giới bất động sản chúng ta sẽ có cơ hội phát triển.”

      “Nhưng chúng ta chỉ xây một resort hiển nhiên sẽ bị lỗ. Hoặc là nói khó có thể thu hồi vốn trong thời gian ngắn, vậy chúng ta cần phải xây dựng thị trường, vì thế chúng ta sẽ xây khu vui chơi ở bên cạnh và các công trình khác, cuối cũng sẽ hình thành một khu thương nghiệp quy mô nhỏ. Tất nhiên là tất cả những thứ này đều sẽ phải nằm trong khả năng chi tiêu của du khách”.

      Vốn nghĩ rằng nói thế này sẽ không có tác dụng gì, ai ngờ vừa nói xong Đồng An Chi đã liên tục bảo hay, ngay cả Triệu Thư Hằng vẫn luôn phản bác tôi cũng đang khẽ lẩm bẩm gì đó, tôi không nghe thấy, nhưng Đồng An Chi ở gần nên nghe thấy anh ta nói gì, liền trách mắng: “Phương Dương nói rất có lý, nếu cháu bằng được một nửa Phương Dương thì cũng không uổng phí sự khổ tâm của bố cháu rồi”.

      Triệu Thư Hằng làm động tác cắt cổ với tôi, thấy Đồng An Chi nhìn mình, anh ta vội vàng cúi đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn.

      Tôi thấy rất buồn cười, nói: “Cải cách mà tôi nói cũng bắt đầu từ điều này. Bộ phận Kinh doanh thị trường chỉ cần nghiên cứu thị trường, chỉ có làm tốt, làm tỉ mỉ đối với khu vực này chúng ta mới có thể đi xa hơn nữa. Nhưng lúc tôi mới đến thì phát hiện, số lượng lớn các tài liệu không hề có ý nghĩa, hoặc là không có ý nghĩa thực tế, hoặc là không biết đang truyền đạt cái gì nữa. Những tài liệu kiểu này quá nhiều, tôi hoàn toàn không có thời gian để xem hết. Thế nên tôi dứt khoát làm luôn cải cách, để mọi người có thể nhận thức rõ vị trí của mình, đồng thời gánh vác trách nhiệm vốn có của bản thân. Phải loại bỏ những thứ thừa, giữ lại tinh hoa. Nhưng đồng thời tôi cũng muốn họ cố gắng, đặt ra phần thưởng để khích lệ nhân viên có thực lực”.

      Những lời tôi nói không khác gì lắm so với những điều ngày xưa tôi nghĩ, nhưng đã được thổi phồng lên vài thứ, ví dụ như dù sao lúc đó là bởi vì mệt quá.

      Đồng An Chi trầm tư suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt ông ấy có sự nghiêm túc hiếm có: “Phương Dương, thực ra suy nghĩ của cậu khá tốt, nhưng cũng không phải ngàn năm có một. Tập đoàn Vọng Thiên của tôi nhân tài như mây, có kinh nghiệm nhiều năm như vậy chẳng lẽ lại chưa ai từng nghĩ đến vấn đề nan giải này sao?”

      Vốn nghĩ Đồng An Chi sẽ rất hưng phấn, nhưng ông ấy như thế này khiến tôi cũng không chắc.

      Đồng An Chi tiếp tục nói: “Nước quá trong thì không có cá. Phương Dương, cậu nhất định phải nhớ rõ câu này. Sau này khi cậu trở thành người đứng đầu của Vọng Thiên rồi, mỗi quyết định của cậu sẽ ảnh hưởng đến tương lai của cả tập đoàn này”.


/515

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status