Vỗ tay nhìn 2 người đã chuồn mất dạng, Lăng Tử Tiên hừ lạnh, là ai kiêu căng, khó mà nói được.
“Lam tiên sinh, giấy tờ hôm qua đã đặt sẵn trên bàn, xin mời xem qua một chút.” Lăng Tử Tiên đặt gậy lên bàn. “Lịch trình hôm nay đã an bài xong, và có vị khách William đến từ Pháp, muốn trực tiếp đàm phán.”
“Hẹn ở đâu? Mầy giờ?” Lam Táp buông sổ sách, hỏi.
“Ở khách sạn trung tâm, Mr.William cũng mong muốn quản lý các ngành cũng có thể tham dự, thời gian là 7h tối nay.” Lăng Tử Tiên thông báo.
Khi làm việc là phải có tác phong chỉnh chu, cô cũng nhanh chóng làm quen.
“Tối hôm nay…” Lam Táp gõ bàn. “Liên hệ với Mr.William giùm tôi, có thể lùi lại 1 ngày không?”
“Lam tiên sinh, nếu thế chẳng phải làm bẽ mặt Mr.William?” Lăng Tử Tiên nhận việc hỏi, không là vì sợ phiền toái. Dù sao người ta ngàn dặm xa xôi đến đây vì muốn trực tiếp đàm phán, thời gian quý giá, ngày mai đi luôn cũng không biết chừng, hoãn 1 ngày, không biết…
Lam Táp mỉm cười, nói: “Vươn tay ra.”
Lăng Tử Tiên nghi hoặc, nụ cười vẫn rạng rỡ như thế…
Vươn tay đi, Lam Táp hơi lắc tay một tý, một vật xuất hiện trong tay anh, rồi nó nhanh chóng rơi vào tay Lăng Tử Tiên—
Một viên kẹo thỏ trắng.
Lăng Tử Tiên lại giật giật khóe miệng, cơ hồ mỗi ngày đi làm, cô cực kỳ “may mắn” được tặng môt viên kẹo đường thỏ trắng. Điều khiến cô băn khoăn, anh Boss này cất bao nhiêu kẹo thỏ trong văn phòng hả giời?
“Nói với Mr.William là lịch trình của tôi đã kín, nên không thể cho ngài ấy nhiều thời gian được. Thứ 2 tuần sau tôi sẽ bay sang Pháp một chuyến.” Lam Táp ngồi lại xuống ghế, tiếp tục đọc sách.
Lăng Tử Tiên bất đắc dĩ, rõ ràng công việc mỗi ngày đâu có nhiều (nếu không sao anh lại có thời gian đọc tiểu thuyết), nhất là buổi tối, sao lại kín lịch được?
Cảm thấy lạ, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, cô cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi.
“Vâng, nếu Mr.William đồng ý lùi sang đêm mai, tôi sẽ báo cáo với quản lý các ngành.” Lăng Tử Tiên tự hỏi, rồi nhanh chóng sắp xếp.
“Cô và cô Mạc, cô Tiết cũng đi luôn.” Lam Táp nhướng mày nói, không để Lăng Tử Tiên trả lời:” Mang theo cả hợp đồng, nói là có liên quan đến công việc, cứ thoải mái là được, không cần nghiêm túc quá.”
Kỳ thật Lăng Tử Tiên muốn hỏi, nếu cứ thoải mái, vậy mang theo hợp đồng làm gì?
…
Tối hôm sau, cô cùng Tiết Nhiễm, Mạc Sầu, mặc bộ áo thường ngày, đứng chờ ở cổng đại học.
Vì sao lại ở đây? Bởi vì lúc đi làm toàn mặc đồ công sở, Bạch Dạ cùng Âu Dương Thư hai người không vui.
Dù sao muốn đến khách sạn trung tâm phải ngang qua trường S, cho nên để các cô thay quần áo, mặc quần áo công sở, thì chẳng khác nào các MM lén mặc quần áo của mẹ cả. (Cố ý, mấy MM mặc áo chính thức trừng bạn, bạn độn thổ~~~)
Khi cả 3 mặc quần áo thường ngày xuất hiện, mắt tỏa sáng.
Vốn 3 người đã xinh đẹp, mà quần áo hiện giờ, không biết nhãn hiệu nhưng cũng hiểu ra đều là hàng cao cấp.
Lăng Tử Tiên mặc váy liền áo trắng, thoạt nhìn thanh lịch mà đoan trang, tóc đen dài được búi bằng trâm— Y chang hồ ly tinh.
“Tin tin”, tiếng còi ô tô vang lên, một chiếc xe thể thao trắng xuất hiện.
“Lam tiên sinh?” Lăng Tử Tiên ngạc nhiên, bởi vì xem xe của đồng nhiệt cũng chỉ cho vui, nói bảo muốn chiêm ngưỡng mỹ nhân “mặc quần áo” đâu có bao gồm Boss đâu?
“Lên xe.” Lam Táp nói.
Tâm trí Lăng Tử Tiên đã bay đi đâu rồi, lúc về thay đồ, là từ Âu Dương Thư chở, không phải chưa từng ngồi xe Boss Lam Táp, nhưng giờ lại chính thức ngồi lên, mặc thế này, hình như hơi…
“Tiên Tiên, nhanh lên nào, không muộn mất thôi!” Tiết Nhiễm từ trong xe Bất Phá thò đầu, ngoắc tay.
“Ngồi yên!” Đang lái xe Bất Phá kéo cô nàng lại, đồ ngốc!
“Chúng ta còn 10 phút.” Lam Táp nhìn đồng hồ, nói với Lăng Tử Tiên.
Lăng Tử Tiên nhíu mi, nhưng nhanh nhẹn trấn định lại, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, chẳng sao cả, huống hồ là đi gặp khách hàng.
Lên xe, “một đoàn xe” tiến về khách sạn trung tâm.
Lăng Tử Tiên phát hiện, Lam Táp vẵn mặc áo trắng, thoang thoảng hương bạc hà, tóc cũng hơi ẩm, chẳng lẽ anh ta vừa về tắm rửa?
“Lam tiên sinh, anh rất thích màu trắng?” Lăng Tử Tiên không nhịn nổi mà hỏi, giống như lần đầu tiên, anh ta cũng mặc áo trắng.
Lam Táp nghiêng đầu nhìn, mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vậy cô thấy có hợp với tôi không?”
Nghe vậy Lăng Tử Tiên 囧. “Không có, hợp lắm…”
Quả thật, cô chưa từng gặp ai có thể hợp với màu trắng như anh ta. Đẹp trai, sáng láng, dìu dàng, có phần lạnh lùng, mà tà ác… Dung hợp mỗi thứ một chút, thậm chí làm người ta ảo tưởng màu trắng vì anh ta mà sinh ra.
“Cô cũng thế.” Lam Táp nhìn Lăng Tử Tiên, mỉm cười nhận xét.
Lăng Tử Tiên theo bản năng cúi đầu xem chính mình, quần áo tính cả giày cao gót đều là trắng.
Da cô rất sáng, mặc quần áo trắng cũng không bị đen, đa số mọi người ai cũng nhận xét như Lam Táp, cô mặc màu trắng rất hợp. Nhưng mà cũng không quá thích đến độ ở sạch thái quá, không thiếu quần áo màu này, nhưng chẳng phải đều mặc mỗi ngày.
“Nghĩ gì thế?” Lam Táp nhận ra băn khoăn của cô, hỏi.
“Không có gì.” Lăng Tử Tiên mỉm cười lắc đầu.
“Lát nữa đến khách sạn, đi theo tôi, ngồi bên cạnh luôn, cash xa Mr.William một chút, biết không?” Lam Táp dặn.
“Hả? Tại sao?” Lăng Tử Tiên khó hiểu.
“William có sở thích đặc biệt.” Lam Táp trả lời nhẹ nhàng.
“Cái gì?” Lăng Tử Tiên trợn mắt nhìn. “Vậy việc anh muốn bọn tôi đến để…”
Lam Táp cười nhạt. “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý này.” Không đợi Lăng Tử Tiên hỏi, anh “xuỵt”, nói. “Rồi cô sẽ rõ.”
“Lam tiên sinh, giấy tờ hôm qua đã đặt sẵn trên bàn, xin mời xem qua một chút.” Lăng Tử Tiên đặt gậy lên bàn. “Lịch trình hôm nay đã an bài xong, và có vị khách William đến từ Pháp, muốn trực tiếp đàm phán.”
“Hẹn ở đâu? Mầy giờ?” Lam Táp buông sổ sách, hỏi.
“Ở khách sạn trung tâm, Mr.William cũng mong muốn quản lý các ngành cũng có thể tham dự, thời gian là 7h tối nay.” Lăng Tử Tiên thông báo.
Khi làm việc là phải có tác phong chỉnh chu, cô cũng nhanh chóng làm quen.
“Tối hôm nay…” Lam Táp gõ bàn. “Liên hệ với Mr.William giùm tôi, có thể lùi lại 1 ngày không?”
“Lam tiên sinh, nếu thế chẳng phải làm bẽ mặt Mr.William?” Lăng Tử Tiên nhận việc hỏi, không là vì sợ phiền toái. Dù sao người ta ngàn dặm xa xôi đến đây vì muốn trực tiếp đàm phán, thời gian quý giá, ngày mai đi luôn cũng không biết chừng, hoãn 1 ngày, không biết…
Lam Táp mỉm cười, nói: “Vươn tay ra.”
Lăng Tử Tiên nghi hoặc, nụ cười vẫn rạng rỡ như thế…
Vươn tay đi, Lam Táp hơi lắc tay một tý, một vật xuất hiện trong tay anh, rồi nó nhanh chóng rơi vào tay Lăng Tử Tiên—
Một viên kẹo thỏ trắng.
Lăng Tử Tiên lại giật giật khóe miệng, cơ hồ mỗi ngày đi làm, cô cực kỳ “may mắn” được tặng môt viên kẹo đường thỏ trắng. Điều khiến cô băn khoăn, anh Boss này cất bao nhiêu kẹo thỏ trong văn phòng hả giời?
“Nói với Mr.William là lịch trình của tôi đã kín, nên không thể cho ngài ấy nhiều thời gian được. Thứ 2 tuần sau tôi sẽ bay sang Pháp một chuyến.” Lam Táp ngồi lại xuống ghế, tiếp tục đọc sách.
Lăng Tử Tiên bất đắc dĩ, rõ ràng công việc mỗi ngày đâu có nhiều (nếu không sao anh lại có thời gian đọc tiểu thuyết), nhất là buổi tối, sao lại kín lịch được?
Cảm thấy lạ, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, cô cũng chỉ là nghe lệnh làm việc thôi.
“Vâng, nếu Mr.William đồng ý lùi sang đêm mai, tôi sẽ báo cáo với quản lý các ngành.” Lăng Tử Tiên tự hỏi, rồi nhanh chóng sắp xếp.
“Cô và cô Mạc, cô Tiết cũng đi luôn.” Lam Táp nhướng mày nói, không để Lăng Tử Tiên trả lời:” Mang theo cả hợp đồng, nói là có liên quan đến công việc, cứ thoải mái là được, không cần nghiêm túc quá.”
Kỳ thật Lăng Tử Tiên muốn hỏi, nếu cứ thoải mái, vậy mang theo hợp đồng làm gì?
…
Tối hôm sau, cô cùng Tiết Nhiễm, Mạc Sầu, mặc bộ áo thường ngày, đứng chờ ở cổng đại học.
Vì sao lại ở đây? Bởi vì lúc đi làm toàn mặc đồ công sở, Bạch Dạ cùng Âu Dương Thư hai người không vui.
Dù sao muốn đến khách sạn trung tâm phải ngang qua trường S, cho nên để các cô thay quần áo, mặc quần áo công sở, thì chẳng khác nào các MM lén mặc quần áo của mẹ cả. (Cố ý, mấy MM mặc áo chính thức trừng bạn, bạn độn thổ~~~)
Khi cả 3 mặc quần áo thường ngày xuất hiện, mắt tỏa sáng.
Vốn 3 người đã xinh đẹp, mà quần áo hiện giờ, không biết nhãn hiệu nhưng cũng hiểu ra đều là hàng cao cấp.
Lăng Tử Tiên mặc váy liền áo trắng, thoạt nhìn thanh lịch mà đoan trang, tóc đen dài được búi bằng trâm— Y chang hồ ly tinh.
“Tin tin”, tiếng còi ô tô vang lên, một chiếc xe thể thao trắng xuất hiện.
“Lam tiên sinh?” Lăng Tử Tiên ngạc nhiên, bởi vì xem xe của đồng nhiệt cũng chỉ cho vui, nói bảo muốn chiêm ngưỡng mỹ nhân “mặc quần áo” đâu có bao gồm Boss đâu?
“Lên xe.” Lam Táp nói.
Tâm trí Lăng Tử Tiên đã bay đi đâu rồi, lúc về thay đồ, là từ Âu Dương Thư chở, không phải chưa từng ngồi xe Boss Lam Táp, nhưng giờ lại chính thức ngồi lên, mặc thế này, hình như hơi…
“Tiên Tiên, nhanh lên nào, không muộn mất thôi!” Tiết Nhiễm từ trong xe Bất Phá thò đầu, ngoắc tay.
“Ngồi yên!” Đang lái xe Bất Phá kéo cô nàng lại, đồ ngốc!
“Chúng ta còn 10 phút.” Lam Táp nhìn đồng hồ, nói với Lăng Tử Tiên.
Lăng Tử Tiên nhíu mi, nhưng nhanh nhẹn trấn định lại, dù sao cũng không phải lần đầu tiên, chẳng sao cả, huống hồ là đi gặp khách hàng.
Lên xe, “một đoàn xe” tiến về khách sạn trung tâm.
Lăng Tử Tiên phát hiện, Lam Táp vẵn mặc áo trắng, thoang thoảng hương bạc hà, tóc cũng hơi ẩm, chẳng lẽ anh ta vừa về tắm rửa?
“Lam tiên sinh, anh rất thích màu trắng?” Lăng Tử Tiên không nhịn nổi mà hỏi, giống như lần đầu tiên, anh ta cũng mặc áo trắng.
Lam Táp nghiêng đầu nhìn, mỉm cười, hỏi ngược lại: “Vậy cô thấy có hợp với tôi không?”
Nghe vậy Lăng Tử Tiên 囧. “Không có, hợp lắm…”
Quả thật, cô chưa từng gặp ai có thể hợp với màu trắng như anh ta. Đẹp trai, sáng láng, dìu dàng, có phần lạnh lùng, mà tà ác… Dung hợp mỗi thứ một chút, thậm chí làm người ta ảo tưởng màu trắng vì anh ta mà sinh ra.
“Cô cũng thế.” Lam Táp nhìn Lăng Tử Tiên, mỉm cười nhận xét.
Lăng Tử Tiên theo bản năng cúi đầu xem chính mình, quần áo tính cả giày cao gót đều là trắng.
Da cô rất sáng, mặc quần áo trắng cũng không bị đen, đa số mọi người ai cũng nhận xét như Lam Táp, cô mặc màu trắng rất hợp. Nhưng mà cũng không quá thích đến độ ở sạch thái quá, không thiếu quần áo màu này, nhưng chẳng phải đều mặc mỗi ngày.
“Nghĩ gì thế?” Lam Táp nhận ra băn khoăn của cô, hỏi.
“Không có gì.” Lăng Tử Tiên mỉm cười lắc đầu.
“Lát nữa đến khách sạn, đi theo tôi, ngồi bên cạnh luôn, cash xa Mr.William một chút, biết không?” Lam Táp dặn.
“Hả? Tại sao?” Lăng Tử Tiên khó hiểu.
“William có sở thích đặc biệt.” Lam Táp trả lời nhẹ nhàng.
“Cái gì?” Lăng Tử Tiên trợn mắt nhìn. “Vậy việc anh muốn bọn tôi đến để…”
Lam Táp cười nhạt. “Cô hiểu lầm rồi, tôi không có ý này.” Không đợi Lăng Tử Tiên hỏi, anh “xuỵt”, nói. “Rồi cô sẽ rõ.”
/80
|