Editor: Du Bình.
“Dịp gì mà lại tặng hoa thế này?” Phương Nho nhìn đóa tulip trên tay, kỳ quái hỏi.
“Không vì dịp gì hết!” Biểu tình hắn khốc khốc đi vào phòng khác.
Cậu cúi xuống hít lấy hương hoa, cười nói: “Cảm ơn anh! Em rất thích!”
Cậu tìm từ trong tủ quần áo ra một cái bình hoa (okay…. nguyên raw đó….), dỡ bó tulip ra rồi cắm vào bình đặt lên bàn cơm. Trong nhà có một đóa hoa tím xinh đẹp làm cảnh nháy mắt trở nên có sức sống hơn hẳn. Trước đây Nguyên Triệt chưa từng chú trọng đến mấy cái tiểu tiết sinh hoạt, phòng ở ngoại trừ đồ đạc cần thiết ra thì hoàn toàn tẻ nhạt, nhưng từ khi có Phương Nho thì mọi thứ đều thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.
Trên ghế salon đặt hai cái gối ôm hồ ly với sư tử, tường treo bức họa hoa đào, cửa sổ phòng khách còn có rèm thủy tinh lấp lánh, đinh đang, không chỉ vậy còn có mấy thứ đồ trang trí nho nhỏ. Tuy vậy nhưng không làm bố cục ngôi nhà bị phá hỏng, ngược lại còn tăng thêm vài phần sinh khí ấm áp, xua đi cái lạnh lẽo từ trước đến nay chủ nhân luôn mang tới.
Nguyên Triệt nhìn cậu tươi cười đùa nghịch bó hoa, ánh mắt không khỏi nhu hòa, tiến đến ôm lấy người yêu, hôn hôn lên mặt cậu.
Phương Nho cũng hôn hắn, sau đó đem người đẩy mạnh về phòng ngủ: “Anh mau đi rửa mặt, một chút nữa là có cơm ăn rồi!”
“Ừ!” Nguyên Triệt ngoan ngoãn nghe lệnh.
Ăn uống xong xuôi, Nguyên Triệt lại vào thư phòng làm việc, Phương Nho chưa từng quấy rầy hắn. Cho đến tận khuya mới đem bữa ăn nhẹ đến, thuận tiện nhắc nhở hắn sớm xong rồi mau đi nghỉ ngơi.
Nguyên Triệt mới trở lại công ti có vài ngày, công chuyện cần xử lý tương đôi nhiều, Phương Nho chờ không nổi nữa đành phải lên giường ngủ trước. Nửa đêm, cậu đang trong mộng mông lung cảm giác được có người đến bên nằm xuống, cùng cậu khẽ cụng đầu, thân mật gắn bó.
Nhẹ nhàng hôn môi, Nguyên Triệt thấp giọng nói: “Ngủ ngon!”
Ý thức cậu hơi chấn động, cả người đều lui vào ***g ngực hắn.
Khóe miệng Nguyên Triệt nhếch lên, nhắm mắt, thỏa mãn đi ngủ.
Hôm sau, chờ Nguyên Triẹt đi làm, Phương Nho cũng một thân chỉnh tề ra khỏi cửa.
Nơi cậu muốn dến hôm nay là một viện phúc lợi. Nơi này là viện phúc lợi có cơ cấu lớn nhất thành phố A, phụ trách thu dưỡng cô nhi, trẻ em bị bỏ rơi hay các bé bị tàn tật nên Phương Nho tính toán nên tới thăm nơi này một chút.
Đi ra tiểu khi, một người vẫn tựa vào tàng cây đọc tạp chí đột nhiên đi theo cậu, suốt dọc đường đi cho đến khi lên xe bus.
Phương Nho không hề phát giác, chỉ chuyên tâm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Xe đến điểm dừng, cậu liền đi xuống, hướng viện phúc lợi rảo bước.
Bao tường hồng ngói lục, phong cảnh có chút thanh tĩnh, trên đường chỉ có vài người đi qua. Phương Nho đứng thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng trẻ nhỏ nô đùa.
Cậu mỉm cười, nhanh chân nện bước. Đi vào tiểu viện, cậu tìm viện trưởng để nói ý nguyện của mình, cũng trình ra giới thiệu cơ bản về bản thân. Cậu không có ý định trở thành bác sĩ làm thường trực, chỉ mong ông cho cậu làm tình nguyện hỗ trợ.
Viện trưởng vui vẻ đáp ứng, nhiệt tình dẫn cậu đi xung quanh tham quan.
Ngang qua một phòng học, Phương Nho nhìn thấy một cô giáo trẻ dang dẫn hơn mười bé vừa hát vừa đi quanh lớp.
Viện trưởng giới thiệu: “Cô ấy cũng là tình nguyện viên, đã làm ở đây hơn nửa năm rồi!”
Đi hết một vòng, nhóm bạn nhỏ đồng loạt vỗ tay rồi được tản ra vui chơi.
Viện trưởng hướng cô giáo kia vẫy vẫy tay: “Tiểu Mẫn! Mau lại đây chào hỏi! Vị này là Phương Nho, nhiều khả năng về sau sẽ cùng cô tạo phúc cho viện của chúng ta!”
“Chào anh! Tôi là Tôn Mẫn!” Cô hướng Phương Nho vươn tay.
Phương Nho lễ độ đáp lại.
“Hai người cứ trò chuyện vui vẻ! Tôi còn có việc, xin lỗi không thể tham gia được!”
“Ngài cứ tự nhiên! Phiền ngài rồi!”
Tôn Mẫn dưa Phương Nho vào phòng học, hỏi cậu: “Phương tiên sinh à, anh có sở trường gì không?”
“Tôi biết đàn dương cầm, trước đây từng dạy trẻ, kể chuyện cổ tích, chơi trò chơi, giảng bài cơ bản cũng không đến nỗi!”
“Vậy tốt quá!” Tôn Mẫn vui vẻ: “Viện Phúc Lợi rất hoan nghênh những người tài giỏi!”
Đang mải nói, đột nhiên từ cử truyền đến một tiếng “Rầm!”. Cả hai quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông âm trầm xông vào phòng học, nhanh tay khóa cửa lại rồi hùng hổ xông đến trước mặt Tôn Mẫn.
Mọi việc phát sinh quá nhanh, Phương Nho chưa kịp phản ứng mà Tôn Mẫn đã bị người kia bắt lấy, kề cái dao gọt hoa quả sắc bén trước cổ.
Bọn nhỏ bị kinh hách, đồng loạt gào thét. Phương Nho bảo hộ chúng sau lưng, căng thẳng nhìn người đàn ông đang bắt giữ Tôn Mẫn. Hắn tầm hai mươi bảy, hai mươi tám muổi, tướng mạo bình thường, trong mắt đầy lệ khí.
“Đỗ Trường Phi! Anh muốn làm gì?!” Tô Mẫn run rẩy hô lên.
Xem ra là người quen, Phương Nho trong lòng thầm cân nhắc, không nên hành động thiếu suy nghĩ!
“Giết người!” Đỗ Trường Phi dùng dao chỉ vào Phương Nho làm lũ trẻ khóc lớn hơn, lớn tiếng gầm lên.
Cậu ngồi xổm xuống, trấn an các bé: “Đừng sợ! Chú cùng các con chơi nhé! Chú bảo các con cử động thì mới được cử động! Nói không được cử động thì đứng nguyên tại chỗ nhé! Bây giờ nghe chú chỉ huy, bạn nhỏ nào ngoan ngoãn ra ngoài thì sẽ được thưởng, được không?”
“Dạ được!” Đám trẻ đáp lại. Đại khái nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Phương Nho, các bé tuy rằng còn hơi sợ nhưng đã an tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu lúc này mới đứng dậy đối mặt với người đàn ông nọ.
“Đừng có tới đây! Đứng nguyên chỗ đó!” Đỗ Trường Phi chỉ vào Phương Nho, quát chói tai.
Cậu nâng hai tay lên, phối hợp: “Tôi đâu có cử động?”
Qua cửa sổ, có người đã phát hiện ra điều bất thường trong phòng học. Cậu cần phải kéo dài thời gian để cam đoan tất cả mọi người đều an toàn.
Cùng lúc đó, người bám theo Phương Nho tránh ở một góc, một bên quan sát tình hình đằng xa, một bên khẩn trương bấm điện thoại.
“Đỗ Trường Phi! Đến tột cùng anh muốn làm gì?!” Trong giọng Tôn Mẫn có chút nức nở.
“Em còn không rõ sao Tiểu Mẫn?” Vẻ mặt Tống Trường Phi thống khổ: “Nói cho anh biết đi, tại sao chúng ta lại chia tay? Vì sao anh yêu em nhiều đến thế mà em vẫn rời bỏ anh?”
“Chúng ta không thích hợp!” Cô trả lời: “Cá tính anh quá táo bạo, lại chơi bời lêu lổng, nếu bất đồng liền đánh đập tôi, anh muốn tôi trở thành Bồ tát sống sao?”
“Anh biết sai rồi, anh sẽ sửa!” Hắn sám hối nói: “Anh không thể mất em được! Van cầu em cho anh một cơ hội!”
“Quá muộn rồi! Tôi không có khả năng quay lại với anh nữa!”
Nghe vậy, Phương Nho âm thầm nói hỏng rồi, thái độ quyết tuyệt của Tôn Mẫn nhất định đã chọc giận Đỗ Trường Phi!
Quả nhiên, hắn ta vừa nghe cô nói, lập tức quơ quơ con dao lên, điên cuồng gào thét: “Em vì sao lại tuyệt tình với anh như vậy? Một con đường vãn hồi cũng không có sao?!”
“Không! Tôi với anh đã hết rồi!” Cá tính cô cũng khá nôn nóng, hoàn toàn không để ý đến tình cảnh chung hiện tại.
“Được! Được!” Hai mắt hắn ta đỏ hồng, tay lại dùng sức, để lại trên cổ Tôn Mẫn một vết cứa ứa máu đỏ.
Tôn Mẫn đau đến thở hắt ra, trên mặt cuối cùng cũng biết thế nào là sợ hãi.
“Khoan đã!” Phương Nho quát lên: “Cậu không biết vì sao Tiểu Mẫn lại dứt khoát đòi chia tay sao?”
Quy tắc đầu tiên của đàm phán: Trấn định.
“Vì sao?!” Lực chú ý của Đỗ Trường Phi bị Phương Nho hấp dẫn.
Cậu thong thả nói: “Vì cô ấy có bạn trai mới rôif!”
Quy tắc thứ hai: tìm kiếm điểm đột phá.
“Cái gì?! Là thằng nào?!”
“Chính là tôi!” Cậu hai tay khoanh trước ngực, thực bình tĩnh đáp.
“Mày nói cái gì?!” Đỗ Trường Phi lộ ra biểu tình thù địch, cả giận gào lên: “Mày là cái gì mà dám cùng tao đoạt phụ nữ?”
“Vì cái gì lại không dám?” Cậu chậm rãi tiến lên vài bước.
“Tốt!” Hắn ta điên cuồng: “Hôm nay tao sẽ giết đôi cẩu nam nữ chúng mày!”
“Muốn giết thì cũng thức thời một chút đi!” Cậu tiếp tục: “Chẳng lẽ cậu không biết tại sao Tiểu Mẫn lại bỏ cậu để kết giao với tôi sao?”
“Nói!” Đỗ Trường Phi từ từ bị Phương Nho dẫn dắt.
“Bởi vì tôi có công việc ổn định, hoàn toàn có đủ khả năng bảo bọc cô ấy, hơn nữa tình cảm chắc chắn sẽ không thua kém gì anh!” Tốc độ nói của cậu rất chậm, tặn lực kéo dài thời gian.
“Mày nói láo! Trên thế giới này không có ai yêu Tiểu Mẫn hơn tao!”
“Thật không?” Phương Nho chỉ vào vết máu trên cổ Tôn Mẫn, chất vấn: “Phương thức chứng tỏ tình yêu của cậu đó sao? Uy hiếp, gây thương tổn, làm cô ấy đau lòng?”
“Tao chỉ muốn giữ cô ấy lại!” Đỗ Trường Phi âm ngoan: “Nếu tao không có được, thì những thằng khác đừng mong chạm vào em ấy!”
“Cách anh yêu quá ích kỷ! Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến việc tìm cách để Tiểu Mẫn suy nghĩ lại sao?” Quy tắc thứ ba: đoạt được mọi tin tức từ đối phương.
“Suy nghĩ lại?” Hắn ta sửng sốt.
“Đúng thế! Cậu chẳng phải nói mình không muốn mất cô ấy sao? Yêu một người không đơn thuần là chiếm hữu, mà còn là trả giá qua lại. Anh xem mình đã làm được gì cho Tiểu Mẫn?”
“Tôi… tôi…” Đỗ Trường Phi liếc mắt xung quanh.
“Tỷ như…” Cậu hướng dẫn: “Tìm một công việc ổn định?”
“Đúng vậy! Tôi sẽ tìm việc!” Hắn ta vội vàng tiếp lời.
“Cũng phải bỏ những tật xấu trước đây!”
“Được! Tôi sẽ bỏ hết! Tiểu Mẫn! Từ nay anh sẽ không bao giờ đánh em, không bao giờ say rượu, không bao giờ đánh bạc nữa!”
“Còn chưa đủ!” Cậu bổ sung: “Cậu tin mình có thể chăm sóc cô ấy thật tốt ư? Vì Tiểu Mẫn mà che mưa chắn bão, vì cô ấy quyết chí cải tà, vì cô ấy mới lần nữa làm người!”
“Tôi… tôi…”
“Cậu đang do dự!” Cậu bình tĩnh nói: “Không làm được thì lấy tư cách gì đòi Tiểu Mẫn ở bên mình?”
Mặt Đỗ Trường Phi đỏ rần, tay nắm dao run nhè nhẹ.
“Ái tình như đánh bạc, nếu cậu không có tiền thì làm sao thắng được?” Phương Nho sau vài câu nói đã sơ sơ nắm được đặc điểm về Đỗ Trường Phi. Đối với dân cờ bạc mà nói, tốt nhất là lấy ví dụ về bài bạc sẽ dễ dàng thuyết phục hơn.
Biểu tình hắn ta hoảng hốt, tựa hồ đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng.
Phương Nho lại tiến gần hơn vài bước, trầm ổn nói: “Đỗ Trường Phi, trước khi làm bất việc gì cũng nên tính trước một đường lui. Hôm nay cậu tàn sát rất thoải mái, nhưng tương lai có hối hận cũng không kịp, cậu muốn thế lắm sao?”
Vành mắt hắn đỏ lên, hô hấp dồn dập.
“Tôi có một đề nghi, cậu có muốn nghe không?” Nguyên tắc thứ tư: dẫn đường đối phương tìm được lựa chọn đúng đắn.
“Nối đi!” Đỗ Trường Phi quýnh quáng. Hiện tại hắn đã bị Phương Nho làm cho do dự không thể quyết được, rất hoang mang, lo sợ.
“Dùng ba năm để chứng minh!” Cậu từ tốn: “Chờ thời điểm cậu chân chính hối cải, tôi sẽ theo đuổi Tiểu Mẫn lần nữa!”
“Ba năm?”
“Đúng thế! Cậu và Tiểu Mẫn đều còn trẻ! Ba năm rất nhanh sẽ qua!” Phương Nho mỉm cười: “Tôi cũng nguyện ý chờ ba năm, cho cậu thời gian chuẩn bị để cùng tôi đường đường chính chính cạnh tranh. Đỗ Trường Phi! Cậu dám cược không?”
Hai mắt mở lớn, Đỗ Trường Phi lớn tiếng: “Có gì sợ? Tôi ngay cả chết còn không sợ! Còn gì không dám chứ?”
“Tốt! Chúng ta bắt tay ước định!” Phương Nho vươn tay phải ra.
Hắn ta do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đưa dao sang tay trái, cùng Phương Nho bắt tay.
Phương Nho vẫn chưa thả lỏng, thẳng cho đến khi Đỗ Trường Phi đồng ý mở cửa phòng học để toàn bộ các bé rời đi mới thở phào.
Cả đám người đi ra cửa lớn, ngênh đón không ai khác ngoài một dàn cảnh sát cùng Nguyên Triệt vẻ mặt lạnh lùng.
Phương Nho thầm kêu: “Không ổn!”, cậu lén tìm đến viện phúc lợi, tính toán sắp xếp ổn thỏa rồi mới nói cho hứn, không ngờ còn chưa kịp làm gì đã gặp phiền toái…
Còn Nguyên Triệt đang không ngừng suy nghĩ về nhà nên xử lý cậu bằng biện pháp nào cho chừa đây!
“Dịp gì mà lại tặng hoa thế này?” Phương Nho nhìn đóa tulip trên tay, kỳ quái hỏi.
“Không vì dịp gì hết!” Biểu tình hắn khốc khốc đi vào phòng khác.
Cậu cúi xuống hít lấy hương hoa, cười nói: “Cảm ơn anh! Em rất thích!”
Cậu tìm từ trong tủ quần áo ra một cái bình hoa (okay…. nguyên raw đó….), dỡ bó tulip ra rồi cắm vào bình đặt lên bàn cơm. Trong nhà có một đóa hoa tím xinh đẹp làm cảnh nháy mắt trở nên có sức sống hơn hẳn. Trước đây Nguyên Triệt chưa từng chú trọng đến mấy cái tiểu tiết sinh hoạt, phòng ở ngoại trừ đồ đạc cần thiết ra thì hoàn toàn tẻ nhạt, nhưng từ khi có Phương Nho thì mọi thứ đều thay đổi theo chiều hướng tích cực hơn.
Trên ghế salon đặt hai cái gối ôm hồ ly với sư tử, tường treo bức họa hoa đào, cửa sổ phòng khách còn có rèm thủy tinh lấp lánh, đinh đang, không chỉ vậy còn có mấy thứ đồ trang trí nho nhỏ. Tuy vậy nhưng không làm bố cục ngôi nhà bị phá hỏng, ngược lại còn tăng thêm vài phần sinh khí ấm áp, xua đi cái lạnh lẽo từ trước đến nay chủ nhân luôn mang tới.
Nguyên Triệt nhìn cậu tươi cười đùa nghịch bó hoa, ánh mắt không khỏi nhu hòa, tiến đến ôm lấy người yêu, hôn hôn lên mặt cậu.
Phương Nho cũng hôn hắn, sau đó đem người đẩy mạnh về phòng ngủ: “Anh mau đi rửa mặt, một chút nữa là có cơm ăn rồi!”
“Ừ!” Nguyên Triệt ngoan ngoãn nghe lệnh.
Ăn uống xong xuôi, Nguyên Triệt lại vào thư phòng làm việc, Phương Nho chưa từng quấy rầy hắn. Cho đến tận khuya mới đem bữa ăn nhẹ đến, thuận tiện nhắc nhở hắn sớm xong rồi mau đi nghỉ ngơi.
Nguyên Triệt mới trở lại công ti có vài ngày, công chuyện cần xử lý tương đôi nhiều, Phương Nho chờ không nổi nữa đành phải lên giường ngủ trước. Nửa đêm, cậu đang trong mộng mông lung cảm giác được có người đến bên nằm xuống, cùng cậu khẽ cụng đầu, thân mật gắn bó.
Nhẹ nhàng hôn môi, Nguyên Triệt thấp giọng nói: “Ngủ ngon!”
Ý thức cậu hơi chấn động, cả người đều lui vào ***g ngực hắn.
Khóe miệng Nguyên Triệt nhếch lên, nhắm mắt, thỏa mãn đi ngủ.
Hôm sau, chờ Nguyên Triẹt đi làm, Phương Nho cũng một thân chỉnh tề ra khỏi cửa.
Nơi cậu muốn dến hôm nay là một viện phúc lợi. Nơi này là viện phúc lợi có cơ cấu lớn nhất thành phố A, phụ trách thu dưỡng cô nhi, trẻ em bị bỏ rơi hay các bé bị tàn tật nên Phương Nho tính toán nên tới thăm nơi này một chút.
Đi ra tiểu khi, một người vẫn tựa vào tàng cây đọc tạp chí đột nhiên đi theo cậu, suốt dọc đường đi cho đến khi lên xe bus.
Phương Nho không hề phát giác, chỉ chuyên tâm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Xe đến điểm dừng, cậu liền đi xuống, hướng viện phúc lợi rảo bước.
Bao tường hồng ngói lục, phong cảnh có chút thanh tĩnh, trên đường chỉ có vài người đi qua. Phương Nho đứng thật xa cũng có thể nghe thấy tiếng trẻ nhỏ nô đùa.
Cậu mỉm cười, nhanh chân nện bước. Đi vào tiểu viện, cậu tìm viện trưởng để nói ý nguyện của mình, cũng trình ra giới thiệu cơ bản về bản thân. Cậu không có ý định trở thành bác sĩ làm thường trực, chỉ mong ông cho cậu làm tình nguyện hỗ trợ.
Viện trưởng vui vẻ đáp ứng, nhiệt tình dẫn cậu đi xung quanh tham quan.
Ngang qua một phòng học, Phương Nho nhìn thấy một cô giáo trẻ dang dẫn hơn mười bé vừa hát vừa đi quanh lớp.
Viện trưởng giới thiệu: “Cô ấy cũng là tình nguyện viên, đã làm ở đây hơn nửa năm rồi!”
Đi hết một vòng, nhóm bạn nhỏ đồng loạt vỗ tay rồi được tản ra vui chơi.
Viện trưởng hướng cô giáo kia vẫy vẫy tay: “Tiểu Mẫn! Mau lại đây chào hỏi! Vị này là Phương Nho, nhiều khả năng về sau sẽ cùng cô tạo phúc cho viện của chúng ta!”
“Chào anh! Tôi là Tôn Mẫn!” Cô hướng Phương Nho vươn tay.
Phương Nho lễ độ đáp lại.
“Hai người cứ trò chuyện vui vẻ! Tôi còn có việc, xin lỗi không thể tham gia được!”
“Ngài cứ tự nhiên! Phiền ngài rồi!”
Tôn Mẫn dưa Phương Nho vào phòng học, hỏi cậu: “Phương tiên sinh à, anh có sở trường gì không?”
“Tôi biết đàn dương cầm, trước đây từng dạy trẻ, kể chuyện cổ tích, chơi trò chơi, giảng bài cơ bản cũng không đến nỗi!”
“Vậy tốt quá!” Tôn Mẫn vui vẻ: “Viện Phúc Lợi rất hoan nghênh những người tài giỏi!”
Đang mải nói, đột nhiên từ cử truyền đến một tiếng “Rầm!”. Cả hai quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông âm trầm xông vào phòng học, nhanh tay khóa cửa lại rồi hùng hổ xông đến trước mặt Tôn Mẫn.
Mọi việc phát sinh quá nhanh, Phương Nho chưa kịp phản ứng mà Tôn Mẫn đã bị người kia bắt lấy, kề cái dao gọt hoa quả sắc bén trước cổ.
Bọn nhỏ bị kinh hách, đồng loạt gào thét. Phương Nho bảo hộ chúng sau lưng, căng thẳng nhìn người đàn ông đang bắt giữ Tôn Mẫn. Hắn tầm hai mươi bảy, hai mươi tám muổi, tướng mạo bình thường, trong mắt đầy lệ khí.
“Đỗ Trường Phi! Anh muốn làm gì?!” Tô Mẫn run rẩy hô lên.
Xem ra là người quen, Phương Nho trong lòng thầm cân nhắc, không nên hành động thiếu suy nghĩ!
“Giết người!” Đỗ Trường Phi dùng dao chỉ vào Phương Nho làm lũ trẻ khóc lớn hơn, lớn tiếng gầm lên.
Cậu ngồi xổm xuống, trấn an các bé: “Đừng sợ! Chú cùng các con chơi nhé! Chú bảo các con cử động thì mới được cử động! Nói không được cử động thì đứng nguyên tại chỗ nhé! Bây giờ nghe chú chỉ huy, bạn nhỏ nào ngoan ngoãn ra ngoài thì sẽ được thưởng, được không?”
“Dạ được!” Đám trẻ đáp lại. Đại khái nhìn thấy nụ cười ôn nhu của Phương Nho, các bé tuy rằng còn hơi sợ nhưng đã an tĩnh hơn rất nhiều.
Cậu lúc này mới đứng dậy đối mặt với người đàn ông nọ.
“Đừng có tới đây! Đứng nguyên chỗ đó!” Đỗ Trường Phi chỉ vào Phương Nho, quát chói tai.
Cậu nâng hai tay lên, phối hợp: “Tôi đâu có cử động?”
Qua cửa sổ, có người đã phát hiện ra điều bất thường trong phòng học. Cậu cần phải kéo dài thời gian để cam đoan tất cả mọi người đều an toàn.
Cùng lúc đó, người bám theo Phương Nho tránh ở một góc, một bên quan sát tình hình đằng xa, một bên khẩn trương bấm điện thoại.
“Đỗ Trường Phi! Đến tột cùng anh muốn làm gì?!” Trong giọng Tôn Mẫn có chút nức nở.
“Em còn không rõ sao Tiểu Mẫn?” Vẻ mặt Tống Trường Phi thống khổ: “Nói cho anh biết đi, tại sao chúng ta lại chia tay? Vì sao anh yêu em nhiều đến thế mà em vẫn rời bỏ anh?”
“Chúng ta không thích hợp!” Cô trả lời: “Cá tính anh quá táo bạo, lại chơi bời lêu lổng, nếu bất đồng liền đánh đập tôi, anh muốn tôi trở thành Bồ tát sống sao?”
“Anh biết sai rồi, anh sẽ sửa!” Hắn sám hối nói: “Anh không thể mất em được! Van cầu em cho anh một cơ hội!”
“Quá muộn rồi! Tôi không có khả năng quay lại với anh nữa!”
Nghe vậy, Phương Nho âm thầm nói hỏng rồi, thái độ quyết tuyệt của Tôn Mẫn nhất định đã chọc giận Đỗ Trường Phi!
Quả nhiên, hắn ta vừa nghe cô nói, lập tức quơ quơ con dao lên, điên cuồng gào thét: “Em vì sao lại tuyệt tình với anh như vậy? Một con đường vãn hồi cũng không có sao?!”
“Không! Tôi với anh đã hết rồi!” Cá tính cô cũng khá nôn nóng, hoàn toàn không để ý đến tình cảnh chung hiện tại.
“Được! Được!” Hai mắt hắn ta đỏ hồng, tay lại dùng sức, để lại trên cổ Tôn Mẫn một vết cứa ứa máu đỏ.
Tôn Mẫn đau đến thở hắt ra, trên mặt cuối cùng cũng biết thế nào là sợ hãi.
“Khoan đã!” Phương Nho quát lên: “Cậu không biết vì sao Tiểu Mẫn lại dứt khoát đòi chia tay sao?”
Quy tắc đầu tiên của đàm phán: Trấn định.
“Vì sao?!” Lực chú ý của Đỗ Trường Phi bị Phương Nho hấp dẫn.
Cậu thong thả nói: “Vì cô ấy có bạn trai mới rôif!”
Quy tắc thứ hai: tìm kiếm điểm đột phá.
“Cái gì?! Là thằng nào?!”
“Chính là tôi!” Cậu hai tay khoanh trước ngực, thực bình tĩnh đáp.
“Mày nói cái gì?!” Đỗ Trường Phi lộ ra biểu tình thù địch, cả giận gào lên: “Mày là cái gì mà dám cùng tao đoạt phụ nữ?”
“Vì cái gì lại không dám?” Cậu chậm rãi tiến lên vài bước.
“Tốt!” Hắn ta điên cuồng: “Hôm nay tao sẽ giết đôi cẩu nam nữ chúng mày!”
“Muốn giết thì cũng thức thời một chút đi!” Cậu tiếp tục: “Chẳng lẽ cậu không biết tại sao Tiểu Mẫn lại bỏ cậu để kết giao với tôi sao?”
“Nói!” Đỗ Trường Phi từ từ bị Phương Nho dẫn dắt.
“Bởi vì tôi có công việc ổn định, hoàn toàn có đủ khả năng bảo bọc cô ấy, hơn nữa tình cảm chắc chắn sẽ không thua kém gì anh!” Tốc độ nói của cậu rất chậm, tặn lực kéo dài thời gian.
“Mày nói láo! Trên thế giới này không có ai yêu Tiểu Mẫn hơn tao!”
“Thật không?” Phương Nho chỉ vào vết máu trên cổ Tôn Mẫn, chất vấn: “Phương thức chứng tỏ tình yêu của cậu đó sao? Uy hiếp, gây thương tổn, làm cô ấy đau lòng?”
“Tao chỉ muốn giữ cô ấy lại!” Đỗ Trường Phi âm ngoan: “Nếu tao không có được, thì những thằng khác đừng mong chạm vào em ấy!”
“Cách anh yêu quá ích kỷ! Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến việc tìm cách để Tiểu Mẫn suy nghĩ lại sao?” Quy tắc thứ ba: đoạt được mọi tin tức từ đối phương.
“Suy nghĩ lại?” Hắn ta sửng sốt.
“Đúng thế! Cậu chẳng phải nói mình không muốn mất cô ấy sao? Yêu một người không đơn thuần là chiếm hữu, mà còn là trả giá qua lại. Anh xem mình đã làm được gì cho Tiểu Mẫn?”
“Tôi… tôi…” Đỗ Trường Phi liếc mắt xung quanh.
“Tỷ như…” Cậu hướng dẫn: “Tìm một công việc ổn định?”
“Đúng vậy! Tôi sẽ tìm việc!” Hắn ta vội vàng tiếp lời.
“Cũng phải bỏ những tật xấu trước đây!”
“Được! Tôi sẽ bỏ hết! Tiểu Mẫn! Từ nay anh sẽ không bao giờ đánh em, không bao giờ say rượu, không bao giờ đánh bạc nữa!”
“Còn chưa đủ!” Cậu bổ sung: “Cậu tin mình có thể chăm sóc cô ấy thật tốt ư? Vì Tiểu Mẫn mà che mưa chắn bão, vì cô ấy quyết chí cải tà, vì cô ấy mới lần nữa làm người!”
“Tôi… tôi…”
“Cậu đang do dự!” Cậu bình tĩnh nói: “Không làm được thì lấy tư cách gì đòi Tiểu Mẫn ở bên mình?”
Mặt Đỗ Trường Phi đỏ rần, tay nắm dao run nhè nhẹ.
“Ái tình như đánh bạc, nếu cậu không có tiền thì làm sao thắng được?” Phương Nho sau vài câu nói đã sơ sơ nắm được đặc điểm về Đỗ Trường Phi. Đối với dân cờ bạc mà nói, tốt nhất là lấy ví dụ về bài bạc sẽ dễ dàng thuyết phục hơn.
Biểu tình hắn ta hoảng hốt, tựa hồ đang kịch liệt đấu tranh tư tưởng.
Phương Nho lại tiến gần hơn vài bước, trầm ổn nói: “Đỗ Trường Phi, trước khi làm bất việc gì cũng nên tính trước một đường lui. Hôm nay cậu tàn sát rất thoải mái, nhưng tương lai có hối hận cũng không kịp, cậu muốn thế lắm sao?”
Vành mắt hắn đỏ lên, hô hấp dồn dập.
“Tôi có một đề nghi, cậu có muốn nghe không?” Nguyên tắc thứ tư: dẫn đường đối phương tìm được lựa chọn đúng đắn.
“Nối đi!” Đỗ Trường Phi quýnh quáng. Hiện tại hắn đã bị Phương Nho làm cho do dự không thể quyết được, rất hoang mang, lo sợ.
“Dùng ba năm để chứng minh!” Cậu từ tốn: “Chờ thời điểm cậu chân chính hối cải, tôi sẽ theo đuổi Tiểu Mẫn lần nữa!”
“Ba năm?”
“Đúng thế! Cậu và Tiểu Mẫn đều còn trẻ! Ba năm rất nhanh sẽ qua!” Phương Nho mỉm cười: “Tôi cũng nguyện ý chờ ba năm, cho cậu thời gian chuẩn bị để cùng tôi đường đường chính chính cạnh tranh. Đỗ Trường Phi! Cậu dám cược không?”
Hai mắt mở lớn, Đỗ Trường Phi lớn tiếng: “Có gì sợ? Tôi ngay cả chết còn không sợ! Còn gì không dám chứ?”
“Tốt! Chúng ta bắt tay ước định!” Phương Nho vươn tay phải ra.
Hắn ta do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đưa dao sang tay trái, cùng Phương Nho bắt tay.
Phương Nho vẫn chưa thả lỏng, thẳng cho đến khi Đỗ Trường Phi đồng ý mở cửa phòng học để toàn bộ các bé rời đi mới thở phào.
Cả đám người đi ra cửa lớn, ngênh đón không ai khác ngoài một dàn cảnh sát cùng Nguyên Triệt vẻ mặt lạnh lùng.
Phương Nho thầm kêu: “Không ổn!”, cậu lén tìm đến viện phúc lợi, tính toán sắp xếp ổn thỏa rồi mới nói cho hứn, không ngờ còn chưa kịp làm gì đã gặp phiền toái…
Còn Nguyên Triệt đang không ngừng suy nghĩ về nhà nên xử lý cậu bằng biện pháp nào cho chừa đây!
/63
|