Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 112: Tiệc đính hôn của hắn

/200


Bên trong bệnh viện, Lãnh Tĩnh Thi khoác tay Lâm Khải, nhẹ nhàng dựa vào hắn.

"Khải, không cần lo lắng, em tin ba sẽ tham dự, ông cũng sẽ tha thứ cho anh!" Cô ôn nhu nói xong, tay nhỏ bé truyền đi sự ấm áp của mình, không ngần ngại chút nào đem ba Lâm Khải gọi là ba.

"Ừ, anh chỉ hi vọng ông không hận anh, nhưng là đối với những gì anh đã làm với ông, anh không hối hận." Trong lòng Lâm Khải có một chút an ủi, Lãnh Tĩnh Thi rất hiểu về điểm này, đối với chuyện gia đình của hắn không hỏi nhưng giống như cái gì cũng hiểu

"Em ở bên ngoài chờ anh, anh muốn một mình nói chuyện với ba." Lâm Khải dừng bước, đối với chuyện trong nhà mình, hắn cũng không hy vọng Lãnh Tĩnh Thi biết nhiều, loại cảm giác kỳ quái này hắn không biết là tại sao, nhưng hắn chính là không muốn nói với cô.

Thân thể Lãnh Tĩnh Thi có một chút cứng lại, nhưng rất nhanh liền chậm lại, điềm đạm nói: "Ừ, được rồi! Vậy em ở bên ngoài chờ anh, không nên cùng ba làm loạn!"

Thân thể Lâm Tuấn Thiên đã khôi phục được khá nhiều, lẳng lặng nằm ở trên giường, nhìn trời xanh ngoài cửa sổ như đang suy nghĩ điều gì đó.

Lâm Khải nhìn người ba chưa từng gần gũi của mình một lúc, phát giác ông đã già đi rất nhiều, hắn không khỏi nhớ lại tới lúc hắn lên 6 tuổi, ba dẫn hắn dự thính các loại hội nghị cao cấp. Tuổi thơ của hắn không giống với con cái của những gia đình bình thường đơn giản vui vẻ, hắn so với những đứa trẻ khác trưởng thành sớm hơn rất nhiều, bởi vì hắn là người nối nghiệp tương lai của Dung Khoa, hắn từ nhỏ đã tiếp nhận cuộc sống như thế, cho đến mười ba tuổi hắn liền ra nước ngoài.

"Ba!" Hắn có chút khó khăn kêu lên chữ này, từ nhỏ hắn cùng ba trao đổi rất ít, ngay cả khi dự thính hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc, ba cũng chỉ hỏi hắn một câu: "Hiểu không?"

Cái đầu nho nhỏ của Lâm Khải chỉ biết lắc đầu

Sau đó, chỉ cần mỗi lần dự thính hội nghị xong, ba của hắn vẫn như cũ sẽ là hai chữ: "Hiểu không?"

Hắn từ việc lắc đầu, đến cái hiểu cái không, cho đến khi mười ba tuổi kiên định gật đầu nói cho ba biết, hắn đã hiểu. Ngay lúc đó hắn cũng liền xuất ngoại, một mình đối mặt với mưa gió bên ngoài. Khi hắn học trung học, hắn đã quản lý chi nhánh của Dung Khoa ở nước ngoài, được hắn dẫn dắt, danh tiếng của chi nhánh công ty một đường thăng tiến.

Lâm Tuấn Thiên nghe tiếng quay đầu lại nhìn đến con trai của mình, cường tráng mà tiêu sái, bề ngoài so với hắn lúc trẻ còn xuất chúng hơn, giữa hai lông mày lộ ra một cỗ khí phách vương giả, hắn từ nhỏ bồi dưỡng con trai tỉnh táo máu lạnh, nhưng không có nghĩ đến mình cuối cùng thua bởi đứa con trai từ tay mình luyện ra.

Hắn há có thể không đau lòng?

"Tao không phải là ba mày, mày cũng không cần gọi tao là ba!"Thanh âm của hắn lạnh như vậy, lạnh đến thấu cả xương.

"Con biết ba hận con, nhưng con vẫn xem người là ba." Người ba này mặc dù từ nhỏ không quan tâm đến hắn, phương thức giáo dục cho tới bây giờ đều là máu lạnh cùng lãnh đạm, nhưng trong lòng hắn rõ ràng đây chỉ là một cách giáo dục, hắn có thành tựu như hôm nay đều là nhờ vào sự dạy dỗ của ba.

"Nếu như mày còn nghĩ tao là ba mày, mày cũng sẽ không làm ra chuyện như thế, liên thủ mẹ mày đem tao đá ra hội đồng quản trị cắt chức, chính mày liền ngồi lên cái ghế CEO của Dung Khoa, vậy có bao giờ mày cảm thấy có chút nào tự trách không? Chính mày đã đạp lên ba ruột của mình mà đi lên!"

"Ba biết rõ con cũng không muốn như vậy, nhưng do ba đã làm những chuyện khiến cho mẹ không cách nào nhịn được rồi. Nếu như ba có quan tâm đến mẹ một chút, con cũng sẽ không làm như vậy. Con nhớ là đã đi tìm ba, cùng ba nói chuyện nhưng ba cho tới bây giờ đều không liếc mắt đến con một cái, lòng của ba hoàn toàn không để ở trong cái nhà này." Lâm Khải nghĩ đến những gì đã trải qua, hắn đối với người ba này đúng là có một ít hận. Khi hắn bắt đầu ý thức được mọi chuyện, ba cho tới bây giờ cũng chưa từng cho hắn một vòng ôm ấm áp.

"Mày bên ngoài cũng một đống tình nhân, mày cảm thấy mày có tư cách trông nom tao sao?"

"Người đã kết hôn là ba, không phải con. Nếu như con kết hôn, con nhất định sẽ trung thành với hôn nhân của mình, con không muốn con của mình từ nhỏ đã phải sống trong một cuộc hôn nhân tan vỡ, ở trong một căn nhà không có chút hơi ấm gia đình mà lớn lên!"

"Tao hiện tại không muốn nói với các người về tình yêu, tao chỉ là ở bên ngoài vui đùa một chút, nhưng là các người lại đuổi tao ra khỏi nhà, các người cũng đủ ngoan độc?" Nghĩ đến mẹ con bọn hắn, ông liền vô cùng đau đớn.

Đối mặt với ba, Lâm Khải cuối cùng vẫn giữ vững trầm mặc, hắn căn bản không nghĩ tới mẹ ngay lúc ba xuống đài lập tức nói ly hôn, hắn vẫn cho là mẹ gọi hắn giúp, chỉ là muốn để cho ba nếm một chút giáo huấn, nhưng không có nghĩ đến cuối cùng mẹ đối với hắn có điều giấu diếm, cũng không có đem phần sau kế hoạch nói cho hắn biết.

Nghĩ tới những việc này, trong lòng Lâm Khải làm sao không đau! Mẹ của mình dùng nước mắt nói cho mình biết ba tàn nhẫn thế nào, xin hắn trở về nước giúp mình, hắn đến giúp rồi, ba xuống đài, nhưng không thể ngờ rằng mẹ trả thù không chỉ những thứ này, tình yêu năm đó toàn bộ hóa thành thù hận, mà tiết tấu phía sau hoàn toàn không phải là hắn có thể thao túng, hết thảy đều do An Ôn điều khiển.

"Con tới chỉ là muốn nói cho ba biết, ngày kia con đính hôn, ở quán rượu XXX, con hi vọng ba có thể tham dự." Đối với cái nhà này, hắn không biết mình còn có thể làm những gì.

"Tao sẽ không đi, các người nếu không cần tao, tao cũng vậy không cần các người!"Lâm Tuấn Thiên quyết liệt trả lời, ông cố chấp giống như đứa bé.

Lâm Khải muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng Lâm Tuấn Thiên lập tức khoát tay, ý bảo hắn không cần nói gì nữa.

Kế đến, vô luận Lâm Khải nói thế nào, Lâm Tuấn Thiên đều không thèm để ý đến, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ. Nhìn ba mình như vậy, hắn biết lần này ông đã bị đả kích thật sâu, mà hắn lại có cảm giác tất cả đều là do mình gây ra?

*********

Thứ bảy, Tô Tiểu Mễ lăn lộn trên giường, đem chăn hung hăng đắp lên trên đầu, rốt cuộc không biết mình có muốn tham gia tiệc đính hôn hay không? Chuyện này, cô đã suy nghĩ từ tối hôm qua đến giờ!!!

"Tô Tiểu Mễ, giả bộ bệnh đi! Như vậy có được hay không?"

"Tô Tiểu Mễ, mày rốt cuộc là muốn thế nào? Lâm Khải kia không đáng giá cho mày suy nghĩ nhiều như vậy, không đáng giá...!!!!" Nhưng tại sao cô từ tối hôm qua đến giờ vẫn mất ngủ, chỉ cần vừa nghĩ tới hắn sẽ trở thành vị hôn phu của người khác, cô liền không nhịn được khó chịu.

"Tô Tiểu Mễ, mày sẽ không phải đã thích Lâm Khải chứ? Hắn có gì tốt, chính là một loại máu lạnh, hắn cũng giống như con cái những nhà giàu khác, tỉnh như ruồi có vị hôn thê, lại còn bao nuôi vô số tình nhân, mà cô Tô Tiểu Mễ, chẳng qua là một trong số đó của hắn, sao lại muốn thích hắn đây?" Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com

Đầu của cô cơ hồ muốn nổ tung ra, cô cưỡng bách mình không được suy nghĩ tiếp, nhưng trong đầu lại không khống chế được những hình ảnh cô cùng Lâm Khải, Lâm Khải cùng Lãnh Tĩnh Thi...

Chuông điện thoại di động lại reo vang, cô không nghĩ tới đó lại là Lãnh Tĩnh Thi.

"Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, gọi Tiểu Mễ...Em là đồng hồ báo thức Lãnh Tĩnh Thi!!!" Tô Tiểu Mễ có thể nghe được cô ở đầu dây bên kia cười ngọt ngào.

Nói thật ra, Tô Tiểu Mễ đối với sự quan tâm nhiệt tình của Lãnh Tĩnh Thi rất im lặng, nhưng lại không thể không nhắm mắt dối trá trở lại: "Cám ơn em nhắc nhở, chị thiếu chút nữa đã ngủ quên."

"Em là muốn nhắc chị nhớ, hôm nay đừng quên đến sớm một giờ, ở XXX quán rượu, sáu giờ, đến lúc đó em truyền hoa hạnh phúc, chị nhất định phải đến gần em một chút nha."

"Ừ, chị sẽ cố!"

"Nhất định nha, chị là người bạn đầu tiên em thân quen ở Bắc Kinh, cho nên em đặc biệt hi vọng chị đến sớm một chút. Chị sẽ không cảm thấy em có chút không bình thường chứ? Thật xin lỗi sáng sớm đã đánh thức chị như vậy, nhưng em chính là không nhịn được muốn đem tâm tình chia sẻ với người bạn tốt nhất của em."

"Ừ, chị sẽ xuất hiện, em cũng nên đi đi, chúc hạnh phúc, Tĩnh Thi!" Lãnh Tĩnh Thi vừa nói như vậy, cô đã cảm thấy mình không có cách nào viện cớ, mặc dù cô có lúc không muốn trở thành bạn bè thân thiết với thiên kim đại tiểu thư, nhưng là Lãnh Tĩnh Thi hết lần này tới lần khác lại để mắt tới cô.

"Cám ơn chị, Tiểu Mễ! Vậy em đi trước, bái bai!"

Cầm điện thoại di động, lòng của cô lại vắng vẻ, trong miệng của cô lại không kìm hãm muốn khạc ra hai chữ: Lâm Khải.

"Tô Tiểu Mễ, mày muốn tranh giành à? Có cái gì phải khóc, mày chỉ là một tiểu tình nhân, chuyện cần làm chính là hoàn thành nhiệm vụ của một tình nhân, không thể động tâm, bỏ ra thân thể là được rồi, sau khi xong, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đây chính là kết cục của mày, rốt cuộc có hiểu hay không a?"

Cô hung hăng tự nói với mình xong, nhưng là nước mắt cứ tự nhiên chảy ra. Thì ra khi hắn đính hôn, lòng của cô lại có thể đau đến như vậy, cô vẫn cho là quan hệ giữa bọn họ chỉ là tình một đêm, ngoài ý muốn đưa đến hiệp ước tình nhân, trừ những thứ đó ra, không tiếp tục những thứ khác, ai có ngờ đâu...

Cô nhanh chóng lau nước mắt, soi gương cười thật to, mỗi một ngày đều là mới, phía ngoài ánh mặt trời rực rỡ như thế, cô cười cũng phải rực rỡ như vậy.

Đánh răng, rửa mặt, trang điểm tinh sảo, chọn một bộ áo xinh đẹp, chọn một đôi giày yêu thích....

Cô muốn mình nhìn qua tinh sảo, xinh đẹp, có tinh thần, khỏe mạnh, vui vẻ... Đối mặt sự thật kế tiếp, ông chủ Lâm Khải của cô cùng bạn thân đính hôn, mà cô lấy thân phận chị em cùng cấp dưới xuất hiện, cô không có lý do gì không mỉm cười.

Đợi cô hết thảy chuẩn bị xong, điện thoại của Hiên thiếu gia vừa lúc vang lên.

"Tiểu Mễ, anh đã ở dưới lầu rồi, chúng ta cùng lên đường!"

"Được, em lập tức xuống ngay!" Cô nhiệt tình đáp lại, đối mặt người chung quanh, cô nhất định phải làm ra vui vẻ mà tiêu sái, cô là không thể chinh phục bạch cốt tinh Tô Tiểu Mễ, tình cảm thương tâm coi như sợi lông hồng, buổi tối uống bình rượu coi như quên hết.

Nghĩ tới đây, cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười, mở cửa, lên đường!

Váy đơn giản màu đậm dài cho đến mắt cá chân, có điểm chút bông sợi tổng hợp áo ngoài, rất đơn giản cũng rất sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn cười rực rỡ, ánh sáng tà dương tỏa sáng như tô điểm thêm sắc màu cho khung cảnh. Hiên thiếu gia như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, cứ như vậy tinh sảo mà đơn giản, không có trang điểm lộng lẫy, không có hoa phục kim cương, lại thấm vào ruột gan, hắn thích một Tô Tiểu Mễ giản dị mà trong sáng như thế!


/200

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status