Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Chương 147: Em lại dám uống cái này?

/200


Tay của hắn không có từ nơi bí mật của cô đi ra, mà là càng thêm thăm dò vào bên trong

"A..."

Ngón tay của hắn đã đi vào bên trong

"Bên trong thật ướt... Thật chặt..." Cái miệng của hắn dán sát vào lỗ tai của cô, xấu xa nói " Bất quá anh thật thích... thích em như vậy..."

"Đừng... Em..." Tô Tiểu Mễ thật hận mình như vậy, thế nào lại phối hợp như vậy, hắn chỉ cần bỏ ra một chút xíu nhu tình lại làm cho mình hỏng mất sao?

"Tiểu Mễ...Không nên để ý đến những thứ khác, nhìn anh thôi...Hiện tại em là của anh... Anh cũng là của em..." Thân thể của hắn dán vào cô, ngón tay của hắn dừng lại ở bên trong, thanh âm vang lên bên tai cô, giống như hắn thật chính là của cô.

"Không phải vậy... A..." Cô mới nói ra ba chữ, ngón tay của hắn liền bắt đầu ở bên trong tán loạn, phảng phất như một loại trách phạt.

"Em chính là... Em chính là muốn anh... Em không lừa được anh... Thân thể của em khát vọng anh... Đang suy nghĩ muốn anh..." Ngón tay hắn di chuyển tán loạn phát ra hơi nhỏ tiếng nước chảy, là phản ứng chân thật nhất của thân thể cô.

Hắn nóng bỏng dính vào trên da thịt của cô, khát vọng hành hạ.

Hắn cảm giác được trong cơ thể cô đã thích ứng mới chậm rãi chui vào, từng điểm từng điểm chống đỡ vào chỗ sâu nhất của cô, từ từ tiến công, cô trở nên ươn ướt khi hắn ôn nhu, cho đến thân thể của cô có thể hoàn toàn tiếp nhận, hắn mới bắt đầu tăng nhanh lực độ cùng tốc độ.

Hai người leo lên thân thể nhau, thở dốc... Kịch liệt... Khẩn cầu...Từng đợt sóng bao phủ cả hai, sau cùng, hai người cùng đạt tới một cảnh giới tuyệt vời, hài hòa.

Kịch liệt đi qua, hắn nhẹ ôm lấy thân thể của cô, cô thậm chí có chút bị lạc ở trong ngực của hắn.

Hắn khô cạn thanh âm có một chút làm nũng "Anh muốn uống nước." Hắn hướng cô năn nỉ, sau đó lại là mang theo một chút xíu tính trẻ con cùng bá đạo.

Tô Tiểu Mễ rất ôn nhu trở lại "Được rồi!"

Cô đứng dậy, hắn nhẹ nhàng động đậy thân thể, lúc cô rời đi, ánh mắt của hắn vô ý quét qua khay trà bên cạnh, nơi đó có một hộp thuốc, hắn theo bản năng đưa tay tới.

Ý của hắn chỉ là muốn biết cô thế nào? Có phải hay không thân thể không thoải mái?

Nhưng khi hắn thấy rõ ràng tên thuốc, mặt của hắn trong nháy mắt liền trầm xuống.

"Nước của anh đây!" Cô có chút dịu dàng bưng nước về phía hắn.

Khi cô nhìn sắc mặt âm lãnh của hắn, trên tay hắn còn cầm hộp thuốc, ly nước trên tay cô không tự chủ rơi xuống, chỉ nghe xoảng một tiếng, bọt nước văng khắp nơi trên mặt đất.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô xem ra hắn chỉ chờ cô nói một câu hỏa khí liền có thể bộc phát, thân thể của cô không nhịn được ngồi chồm hổm xuống, muốn đi thu thập hết những mảnh thủy tinh vỡ trên đất, nhưng là tay lại không nhịn được tự ý run lên.

"Thật xin lỗi, em lập tức sẽ lấy ly nước khác." Cô giải thích, muốn cho mình thoạt nhìn bình tĩnh một chút, nhưng thanh âm phát ra đồng dạng bán đứng cô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com

"Không cần!" Hắn chỉ là lạnh lùng nói ra hai chữ, lại đến gần bên cạnh cô, cầm bình thuốc nhỏ ngồi xổm người xuống " Em lại đang uống cái này!"

"Ừ... Cái đó... Là bởi vì... Đôi khi cần, bởi vì tạm thời thân thể em còn không quá... Không quá thích hợp để sinh con... Cho nên em mới..." Tô Tiểu Mễ muốn mình giải thích cho trôi chảy một chút, nhưng khi nhìn ánh mắt lạnh như băng của hắn, cũng không thoát khỏi mà hoảng hốt.

Ánh mắt này... thật là đáng sợ, giống như muốn nuốt trọn cô.

"Tại sao?"

"Em thật sự chính là cảm thấy thân thể của em không có chuẩn bị sẵn sàng, không phải cố ý muốn..."

"Em câm miệng cho tôi...!!! Em sao lại nói láo? Tôi cho là em đã biết nghe lời rồi, nhưng không nghĩ đến, em vẫn vì tư lợi, con của tôi làm cho em thống hận sao? Bởi vì tôi không lấy em, cho nên em không muốn sinh con? Sợ nó sẽ trở thành gánh nặng cho em khi em lập gia đình sau này, có phải hay không?"

Mấy chữ cuối cùng, hắn cơ hồ là hét lên.

"Không phải vậy... Không phải như anh nghĩ"

"Vậy em tại sao lại uống cái này? Chẳng lẽ em đơn thuần chỉ là cảm thấy nó ngon? Thân thể của em không thích hợp sinh con, em TMD không phải mới đi bỏ một đứa con sao? Bác sĩ không nói với em uống loại thuốc này về sau cũng rất khó mang thai nữa sao? Vì không cần con của tôi, em lại dám lấy cuộc đời về sau của mình có thể không thể nào mang thai đi đánh cuộc? Em thật không sợ về sau mình không sanh được mà ân hận vì hành vi hiện tại của mình sao?"

Hắn rống giận cô, hắn thật muốn moi ruột gan của cô xem một chút, nơi đó rốt cuộc là nóng hay lạnh.

Hắn bị cô trêu tức, bị cô làm cho ảo não, hắn hận cô... cô tự mình bỏ đi con của hắn, ngoài mặt đáp ứng hắn, nhưng khi cô nghi ngờ mình sẽ có con lại dấu diếm hắn uống thuốc ngăn ngừa, không để ý cảm thụ của hắn lại càng không đem thân thể chính mình coi trọng.

Tô Tiểu Mễ nhìn hắn tức giận như thế, trong lòng cô thật khó chịu, khó chịu là bởi vì hắn hiểu lầm cô, nhưng chứng cớ ở ngay trước mặt, cô giải thích thế nào hắn cũng sẽ không tin tưởng. Huống chi cô là có tư tâm, cô sợ đứa con chào đời hoặc là không có ba, hoặc là không có mẹ, cả đời cũng không thể ở trong một gia đình êm ấm lớn lên.

Hắn đem thuốc ném xuống đất, hung hăng một cước đạp lên, dùng sức giày xéo những viên thuốc kia.

"Tôi tin tưởng em sẽ nghe lời... Đây thật là một chuyện cười, Tô Tiểu Mễ!" Hắn cắn răng, nhìn thẳng vào mắt cô tràn đầy hận ý.

Đúng, chính là hận, hắn hận cô! Hận cô bỏ đi đứa con của bọn họ, hận cô lại một lần nữa làm trái với ý của hắn, hận cô nói láo...

Tô Tiểu Mễ muốn giải thích, nhưng lời nói đến khóe miệng lại nuốt trở về, cô giải thích thì có tác dụng gì? Hắn căn bản cũng sẽ không tin tưởng cô, cô là người đã bỏ đi con của hắn, lại cũng là người không muốn mang thai nữa...

"Em đã làm những chuyện như vậy, có những việc tôi cũng sẽ làm được!"

"Không... Không muốn... Em cầu xin anh..." Lòng của Tiểu Mễ thắt chặt, chỉ cần hắn uy hiếp cô, cô trong nháy mắt liền có thể sụp đổ.

"Yên tâm, tôi sẽ không đem em bán trở về cho bất luận kẻ nào, giờ phút này, tôi quyết định cứ như vậy nhốt em cả đời, mặc cho tôi giày xéo, người nào cầm một tỷ tới cũng đừng nghĩ mua được em! Bởi vì tôi muốn em nếm thử kết quả phản bội tôi là như thế nào!"

Tay của hắn dùng sức vung lên, cái ly trên khay trà một lần nữa rơi xuống đất, bể tan tành, thanh âm dứt khoát mà trong trẻo, như vậy thê lương mà hoa lệ, giống như vì sao lưu lạc giữa bầu trời đêm.

Hắn lạnh lùng nhìn cô một cái, không có bất kỳ lưu luyến liền ra khỏi phòng của cô, cô ngồi chồm hổm ở trên đất, nhìn những mảnh vỡ rơi đầy đất, nghe trong không khí còn còn sót lại mùi vị thuộc về hắn, ôn nhu mới vừa rồi giống như chỉ là một giấc mộng thoáng qua...


/200

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status