Lưu Tử Đồng nói được một nửa mới ý thức được lời có gì đó không đúng, cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt mẹ mình, lúc này mới vội vàng im lặng, Lưu lão gia cười ha hả, thấy cháu gái nói được một nửa lại dừng thì ông cũng hiểu ra, ông không để bụng, đặt điện thoại xuống, nói: “Đồng Đồng, trễ rồi đấy, nên đi ngủ thôi.”
Lưu Tử Đồng lập tức trả lời, nói: “A, dạ con biết rồi ông nội.”
Cô đứng lên đỡ Lưu lão gia, ông liền hỏi: “Ngày mai Lâm Đế muốn đến nhà chúng ta chơi sao?”
“Dạ đúng vậy đó ông, anh ấy nói muốn qua chào hỏi mọi người ạ.”
“Được, vậy nói dì Chu chuẩn bị trước. Mới hôm nay ông đi tản bộ, đi đến ngôi biệt thự phía sau nhà mình thì thấy trong đó có một người phụ nữ đang ngồi, đó là gì của Lâm Đế vậy?”
Ngày thường Lưu lão gia không quản chuyện nhà, nhưng ông lại là người hiểu và quan tâm Lưu Tử Đồng nhất, từ lúc Lưu Tử Đồng và Lâm Đế kết giao, ông đã cho người điều tra nên cũng biết Lâm Đế sống tại biệt thự phía sau nhà… “Dì Đỗ Nhu là mẹ của Lâm Đế ạ.”
Lưu Tử Đồng không nói rõ là mẹ nuôi, Lưu lão gia rất vui, ông cười xoa tóc cô, hai người cùng lên lầu.
Ở dưới lầu chỉ còn lại vợ chồng Lưu Kiến Bang, Phật ngọc đặt trên bàn rất trắng sáng, một mảng xanh biếc, Chu Tố Mẫn nắm trong tay chiếc khăn lụa kia lật qua lật lại, sau đó bỏ vào hộp, Lưu Kiến Bang cũng đem Phật ngọc cất đi, đối với tượng Phật ngọc này ông nhìn nhiều hơn vài cái, vốn dĩ ông có sở thích sưu tầm ngọc thạch cho nên khi nhìn thấy vật đẳng cấp như thế mắt liền không thể dời ra.
Chu Tố Mẫn nói: “Ngủ đi.”
Lưu Kiến Bang trả lời: “Được.”
Hai người lên lầu, Lưu Kiến Bang trấn an Chu Tố Mẫn vài câu, Chu Tố Mẫn gật đầu, cũng không trả lời.
……
Sau khi Lưu Tử Đồng trở về phòng, cô ngồi ở mép giường nhắn tin wechat cho Lâm Đế.
【 Lưu Tử Đồng: Lễ vật của anh tặng ba mẹ và ông nội em đều rất thích. 】
【 Lâm: Ừa, thích thì tốt rồi. 】
【 Lưu Tử Đồng: Sao anh lại tinh mắt vậy chứ? Anh biết ba em thích ngọc thạch ư? 】
【 Lâm: Đối với chuyện về em, từ trước đến nay anh luôn để bụng. 】
Lưu Tử Đồng cầm điện thoại cười rộ lên, nhấn nút ghi âm, nhẹ giọng nói: “Ông xã, yêu anh nha, moah moah.”
Khoảng hai giây sau.
Lâm Đế trả lời: “….. Bà xã.”
Giọng nói của anh rất dễ nghe, thông qua loa điện thoại truyền đến, tâm Lưu Tử Đồng mềm đi, cô nói: “Em đi tắm đây.”
“Ừm…..” Anh nhẹ nhàng đáp.
Sau đó Lưu Tử Đồng đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Ra đến thì thấy anh nhắn WeChat lại cho cô.
【 Lâm: Sáng mai anh sẽ qua nhà em chào hỏi. 】
【 Lưu Tử Đồng: Dạ. 】
Sau đó cô cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy trên người mình mặc chiếc váy ngủ thì cười cầm điện thoại lên, chụp một bức gửi cho bên kia.
Rất nhanh bên kia đã hồi đáp.
【 Lâm: Dấu vết trên xương quai xanh của em…là do anh cắn. 】
Lưu Tử Đồng nhìn thấy, quả đúng là có một dấu răng, khó trách lúc đó cô cảm thấy đau, còn có chút rát.
【 Lưu Tử Đồng: Anh đúng là chó săn nhỏ. 】
【 Lâm: Ừm. 】
Hừ, còn thừa nhận trực tiếp như vậy, đưa mắt thấy đã trễ nên Lưu Tử Đồng cũng không trả lời anh, nằm xuống ngủ.
Bên kia, Lâm Đế lưu lại hình ảnh đó, sau đó chụp lịch sử cuộc trò chuyện gửi cho Triệu Lí.
【 Lâm: Hình ảnh. 】
【 Lâm: Cô ấy nói tôi là chó săn nhỏ, tôi giống sao? 】
【 Triệu Lí:…… Tôi không muốn nói chuyện với cậu. 】
【 Lâm: Tâm sự. 】
【 Triệu Lí: Cũng không muốn. 】
【 Lâm:….O. O】
【 Triệu Lí: Cậu uống say rồi sao? 】
【 Lâm: Gửi nhầm……】
【 Triệu Lí: Trong điện thoại rốt cuộc giấu bao nhiêu ký tự biểu cảm vậy? 】
【 Lâm: Triệu Lí, anh nói xem có phải tôi rất may mắn hay không? 】
【 Triệu Lí:…. Hơn nửa đêm say tình gì đấy? 】
【 Lâm: Ngủ. 】
Sau đó anh không trả lời nữa.
Triệu Lí nằm ở trên giường, vẻ mặt mông lung, mẹ nó sao tự nhiên nói có một nửa vậy?
Mồng hai còn được gọi là ngày về nhà.
Nếu có con gái gả ra ngoài, thường thì mồng hai sẽ về lại nhà mẹ đẻ, sau đó ăn một bữa cơm do con rể mời. Đỗ Như biết được Lâm Đế muốn đi qua nhà Lưu Tử Đồng chúc tết, bà rất khẩn trương.
Bà sửa lại áo khoác cho Lâm Đế, vẫn luôn hỏi: “Mặc áo khoác vào đàng hoàng chưa? Con có thắt cà vạt không?”
“Đã thắt rồi mẹ, đừng khẩn trương.” Anh thấp giọng trấn an Đỗ Nhu, Đỗ Nhu nói: “Mẹ không khẩn trương, mẹ không khẩn trương mà.” Nhưng nhìn lại thần sắc rõ ràng là đang không thả lỏng mà.
Lâm Đế nhờ dì Trần chăm sóc Đỗ Nhu, anh mang theo túi quà đi ra cửa.
Một thân mặc quần áo tây trang cắt may riêng càng làm anh thêm cao lớn, tuấn lãng, đi ra ngoài cửa, một vài bà cô cùng cô gái thấy anh cũng không nhịn được bị mê hoặc, cứ đứng nhìn theo từng bước chân của anh.
Anh đeo khẩu trang, dù sao cũng là nhân vật của công chúng, lúc tới trước của nhà Lưu Tử Đồng mới bỏ khẩu trang ra.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Lưu Tử Đồng mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ chạy ra, cười tủm tỉm nhìn anh, Lâm Đế chăm chú nhìn cô, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Lưu Tử Đồng chạy xuống bậc thang, mở cửa, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Sau đó tiến lại nắm tay anh, dẫn anh đi vào, bởi vì mới sáng nên sắc trời còn âm u, trong nhà đã bật đèn, trang trí một ít sắc đỏ làm bật lên hơi thở của năm mới đến, Lưu lão gia cũng mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, người một nhà đang cùng ngồi trên sô pha, nhìn Lâm Đế tiến vào.
Chu Tố Mẫn đưa tay chỉnh lại tóc.
Lưu Tử Đồng nắm tay Lâm Đế đi đến trước mặt bọn họ, đứng yên, sau đó cô nhìn vào mắt Lâm Đế, lại nhìn mọi người nói: “Ba, mẹ, ông nội, anh ấy là bạn trai con, anh ấy tên là Lâm Đế.”
Lời nói được thốt lên, cái tay nắm tay Lưu Tử Đồng kia lại càng chặt thêm.
Lưu Tử Đồng cũng kích động, có chút choáng váng, cô hít sâu một hơi, giống như đem những bực tức những năm gần đây khi bị Chu Tố Mẫn ép đi xem mắt thải ra, rốt cuộc cô cũng có thể dựa theo tâm niệm của bản thân mình, tìm một người mà mình thích.
“Chào cả nhà.” Lâm Đế lễ phép cúi đầu.
“Tốt tốt tốt.” Lưu lão gia nhìn người đàn ông này không kiêu ngạo, không nịnh bợ, ông rất thích, vẫy tay nói: “Lại đây ngồi gần ông này.”
Lưu Tử Đồng lập tức kéo tay Lâm Đế đến ngồi bên cạnh ông nội, Chu Tố Mẫn đứng dậy nói: “Cậu ăn chén bánh trôi nhé.” Sau đó liền vào phòng bếp, Lưu Kiến Bang nhìn Lâm Đế, nhìn thấy anh lịch sự tuấn tú, một ít tâm tư lúc trước của ông cũng chậm rãi biến mất, một bản tay ông đặt lên đầu gối, cười hỏi: “Mấy năm nay cậu vất vả lắm phải không?”
Lâm Đế ngồi bên cạnh ông nội cô, một bên trả lời ông, một bên cùng Lưu Kiến Bang nói chuyện phiếm.
Một gia đình thiếu hụt như anh quả thật rất ít khi bị trưởng bối quây quanh mà hỏi thăm.
Chu Tố Mẫn bưng bánh trôi ra, Lưu Tử Đồng thấy thế lập tức đứng dậy, tiến lên giúp bà, sau khi cô nhận lấy không lập tức đem đi mà nhìn Chu Tố Mân.
Hôm nay Chu Tố Mẫn cố ý trang điểm đậm hơn, lúc trước bà là một người mẹ hay ép buộc, nhưng mấy ngày nay quả thật đã trầm mặc hơn rất nhiều, Lưu Tử Đồng đều để ở trong mắt.
Cô nói: “Mẹ, về sau mẹ thường xuyên hỏi ý kiến của con được không?”
Chu Tố Mẫn sửng sốt, bà gật đầu: “Được.”
Nhưng bà có chút không cam lòng, bà nói: “Đồng Đồng, con có thể hiểu vì sao lúc trước mẹ lại làm như thế không? Đúng, những lời mẹ nói lúc đó là không đúng, nhưng đó không phải là xuất phát vì con sao.”
“Con hiểu, nhưng con cũng hy vọng mẹ hiểu cho tâm tình của con.” Lưu Tử Đồng nói thẳng, quan hệ giữa hai mẹ con thật sự rất ít hiểu nhau, vì tránh không cãi nhau nên đều theo bản năng mà giấu mọi vấn đề trong lòng, Chu Tố Mẫn nói: “Mẹ biết, mẹ cũng hiểu.”
“Cảm ơn mẹ.” Lưu Tử Đồng cười với bà.
Chu Tố Mẫn nhìn thấy cô cười trong lòng ấm lên, bà nói: “Trước tiên chỉ nói chuyện yêu đương, còn chuyện kết hôn con không thể gấp….”
“Dạ dạ dạ.” Lưu Tử Đồng nói xong, xoay người bưng bánh trôi đến trước mặt Lâm Đế, nói: “Anh ăn đi.”
Trong chén có hai miếng bánh trôi nhân trứng, Lâm Đế bưng lên, Lưu lão gia cười nói: “Đây là lần đầu tiên con rể đến nhà, nào ăn đi.”
Nghe được hai chữ ‘con rể’, Lâm Đế ngẩn người, sau đó, anh cười nói: “Cảm ơn ông ạ.”
Liền cúi đầu ăn.
Anh không thích ăn ngọt, bánh trôi và trứng đều rất ngọt nhưng anh ăn vẫn không nói gì, cứ từng muỗng từng muốn mà ăn, Lưu Tử Đồng ở bên bên nhỏ giọng nói: “Anh đừng ăn nữa, còn dư lại em ăn cho.”
Chu Tố Mẫn ngồi ở đối diện nghe cô nói như thế, bà lên tiếng: “Đồng Đồng, con muốn ăn thì vào bếp mà lấy.”
Lưu Tử Đồng bĩu môi: “Con phải ăn chén của anh ấy cơ.”
Nói xong liền bá đạo đoạt chén của anh về tay mình, hơn nữa còn cầm cái muỗng anh vừa ăn, Lâm Đế nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt toát ra ý cười, Chu Tố Mẫn đứng dậy định lấy cho Lâm Đế một cái chén khác.
Lưu Tử Đồng lại nói: “Anh ấy không ăn đâu ạ.”
Chu Tố Mẫn nhìn thấy con gái kiên trì như thế thì biết không phải cô cố tình gây rối, sửng sốt một lúc bà mới phản ứng hiểu ra.
Đây là bởi vì Lâm Đế không thích ăn ngọt.
Bà gật đầu, ngồi xuống.
Lưu Kiến Bang và Lâm Đế nói chuyện phiếm, có thể nói là lần đầu gặp nhưng như đã thân quen, người đàn ông trước mặt này rất trầm ổn, tuy anh không nhiều lời nhưng mỗi câu đều có ý vị.
Lưu Tử Đồng ăn bánh trôi xong Lâm Đế liền lấy khăn giấy đến lau miệng cho cô.
Lưu Tử Đồng cười với anh, hành động nho nhỏ của hai người đều có thể nhìn ra sự để ý đối với người kia, Lưu lão gia rất vui vẻ, ông nói với Lâm Đế: “Đồng Đồng nhà chúng ta từ nhỏ đều rất thích cười, cậu xem lúm đồng tiền của nó kìa, có phải rất đáng yêu hay không?”
Lâm Đế: “Dạ, rất đáng yêu ạ.”
Siêu cấp đáng yêu! Trong lòng anh còn phụ họa thêm một câu.
Lưu lão gia cười tủm tỉm nói: “Đúng không? Còn nhớ lúc nhỏ khi ông mang nó đi đến quân doanh thăm chiến hữu, ai ôm nó cũng không chịu buông tay, còn nói là muốn để cho con trai nhà họ cùng Đồng Đồng nhà chúng ta định hôn….”
Lâm Đế: “Thật may mắn khi không đính ạ.”
Lưu Kiến Bang buồn cười: “Ba, sao ba lại nói cái này chứ? Thật là.”
Lưu lão gia: “Đang giúp cho Lâm Lâm hiểu biết thêm về Đồng Đồng nhà chúng ta mà.”
Nickname Lâm Lâm vừa bật ra khỏi miệng thì mọi người trong nhà đều sửng sốt, Lưu Tử Đồng hỏi Lưu lão gia: “Ông nội, sao ông biết anh ấy gọi là Lâm Lâm ạ?”
Lâm Đế: “Không sao ạ.”
Lưu lão gia nói: “Ông…ông là fan của Lâm Lâm nha.”
Mọi người: “……..”
Dứt lời, Lưu lão gia cầm điện thoại lên, mở Weibo ra, lướt lướt, nhấn vào những người mà ông follow, tìm ‘Lâm Đế’.
Quả nhiên, ông có follow Lâm Đế.
Sau đó ông mở Weibo Lâm Đế ra, cười tủm tỉm đưa điện thoại, nói: “Ông vẫn thường xem Weibo của cậu ấy lắm đấy.”
Người một nhà liền nhích lại gần xem.
Tất cả đều yên lặng.
Không biết khi nào Lâm Đế đã đăng một bài lên Weibo, phong cách chính là như thế này:
Lâm Đế V:….O. O
Lưu Tử Đồng: “….Tối hôm qua anh uống say sao?”
Lưu Tử Đồng lập tức trả lời, nói: “A, dạ con biết rồi ông nội.”
Cô đứng lên đỡ Lưu lão gia, ông liền hỏi: “Ngày mai Lâm Đế muốn đến nhà chúng ta chơi sao?”
“Dạ đúng vậy đó ông, anh ấy nói muốn qua chào hỏi mọi người ạ.”
“Được, vậy nói dì Chu chuẩn bị trước. Mới hôm nay ông đi tản bộ, đi đến ngôi biệt thự phía sau nhà mình thì thấy trong đó có một người phụ nữ đang ngồi, đó là gì của Lâm Đế vậy?”
Ngày thường Lưu lão gia không quản chuyện nhà, nhưng ông lại là người hiểu và quan tâm Lưu Tử Đồng nhất, từ lúc Lưu Tử Đồng và Lâm Đế kết giao, ông đã cho người điều tra nên cũng biết Lâm Đế sống tại biệt thự phía sau nhà… “Dì Đỗ Nhu là mẹ của Lâm Đế ạ.”
Lưu Tử Đồng không nói rõ là mẹ nuôi, Lưu lão gia rất vui, ông cười xoa tóc cô, hai người cùng lên lầu.
Ở dưới lầu chỉ còn lại vợ chồng Lưu Kiến Bang, Phật ngọc đặt trên bàn rất trắng sáng, một mảng xanh biếc, Chu Tố Mẫn nắm trong tay chiếc khăn lụa kia lật qua lật lại, sau đó bỏ vào hộp, Lưu Kiến Bang cũng đem Phật ngọc cất đi, đối với tượng Phật ngọc này ông nhìn nhiều hơn vài cái, vốn dĩ ông có sở thích sưu tầm ngọc thạch cho nên khi nhìn thấy vật đẳng cấp như thế mắt liền không thể dời ra.
Chu Tố Mẫn nói: “Ngủ đi.”
Lưu Kiến Bang trả lời: “Được.”
Hai người lên lầu, Lưu Kiến Bang trấn an Chu Tố Mẫn vài câu, Chu Tố Mẫn gật đầu, cũng không trả lời.
……
Sau khi Lưu Tử Đồng trở về phòng, cô ngồi ở mép giường nhắn tin wechat cho Lâm Đế.
【 Lưu Tử Đồng: Lễ vật của anh tặng ba mẹ và ông nội em đều rất thích. 】
【 Lâm: Ừa, thích thì tốt rồi. 】
【 Lưu Tử Đồng: Sao anh lại tinh mắt vậy chứ? Anh biết ba em thích ngọc thạch ư? 】
【 Lâm: Đối với chuyện về em, từ trước đến nay anh luôn để bụng. 】
Lưu Tử Đồng cầm điện thoại cười rộ lên, nhấn nút ghi âm, nhẹ giọng nói: “Ông xã, yêu anh nha, moah moah.”
Khoảng hai giây sau.
Lâm Đế trả lời: “….. Bà xã.”
Giọng nói của anh rất dễ nghe, thông qua loa điện thoại truyền đến, tâm Lưu Tử Đồng mềm đi, cô nói: “Em đi tắm đây.”
“Ừm…..” Anh nhẹ nhàng đáp.
Sau đó Lưu Tử Đồng đi vào phòng tắm, tắm rửa.
Ra đến thì thấy anh nhắn WeChat lại cho cô.
【 Lâm: Sáng mai anh sẽ qua nhà em chào hỏi. 】
【 Lưu Tử Đồng: Dạ. 】
Sau đó cô cúi đầu nhìn thoáng qua, thấy trên người mình mặc chiếc váy ngủ thì cười cầm điện thoại lên, chụp một bức gửi cho bên kia.
Rất nhanh bên kia đã hồi đáp.
【 Lâm: Dấu vết trên xương quai xanh của em…là do anh cắn. 】
Lưu Tử Đồng nhìn thấy, quả đúng là có một dấu răng, khó trách lúc đó cô cảm thấy đau, còn có chút rát.
【 Lưu Tử Đồng: Anh đúng là chó săn nhỏ. 】
【 Lâm: Ừm. 】
Hừ, còn thừa nhận trực tiếp như vậy, đưa mắt thấy đã trễ nên Lưu Tử Đồng cũng không trả lời anh, nằm xuống ngủ.
Bên kia, Lâm Đế lưu lại hình ảnh đó, sau đó chụp lịch sử cuộc trò chuyện gửi cho Triệu Lí.
【 Lâm: Hình ảnh. 】
【 Lâm: Cô ấy nói tôi là chó săn nhỏ, tôi giống sao? 】
【 Triệu Lí:…… Tôi không muốn nói chuyện với cậu. 】
【 Lâm: Tâm sự. 】
【 Triệu Lí: Cũng không muốn. 】
【 Lâm:….O. O】
【 Triệu Lí: Cậu uống say rồi sao? 】
【 Lâm: Gửi nhầm……】
【 Triệu Lí: Trong điện thoại rốt cuộc giấu bao nhiêu ký tự biểu cảm vậy? 】
【 Lâm: Triệu Lí, anh nói xem có phải tôi rất may mắn hay không? 】
【 Triệu Lí:…. Hơn nửa đêm say tình gì đấy? 】
【 Lâm: Ngủ. 】
Sau đó anh không trả lời nữa.
Triệu Lí nằm ở trên giường, vẻ mặt mông lung, mẹ nó sao tự nhiên nói có một nửa vậy?
Mồng hai còn được gọi là ngày về nhà.
Nếu có con gái gả ra ngoài, thường thì mồng hai sẽ về lại nhà mẹ đẻ, sau đó ăn một bữa cơm do con rể mời. Đỗ Như biết được Lâm Đế muốn đi qua nhà Lưu Tử Đồng chúc tết, bà rất khẩn trương.
Bà sửa lại áo khoác cho Lâm Đế, vẫn luôn hỏi: “Mặc áo khoác vào đàng hoàng chưa? Con có thắt cà vạt không?”
“Đã thắt rồi mẹ, đừng khẩn trương.” Anh thấp giọng trấn an Đỗ Nhu, Đỗ Nhu nói: “Mẹ không khẩn trương, mẹ không khẩn trương mà.” Nhưng nhìn lại thần sắc rõ ràng là đang không thả lỏng mà.
Lâm Đế nhờ dì Trần chăm sóc Đỗ Nhu, anh mang theo túi quà đi ra cửa.
Một thân mặc quần áo tây trang cắt may riêng càng làm anh thêm cao lớn, tuấn lãng, đi ra ngoài cửa, một vài bà cô cùng cô gái thấy anh cũng không nhịn được bị mê hoặc, cứ đứng nhìn theo từng bước chân của anh.
Anh đeo khẩu trang, dù sao cũng là nhân vật của công chúng, lúc tới trước của nhà Lưu Tử Đồng mới bỏ khẩu trang ra.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Lưu Tử Đồng mặc một chiếc áo khoác dài màu đỏ chạy ra, cười tủm tỉm nhìn anh, Lâm Đế chăm chú nhìn cô, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Lưu Tử Đồng chạy xuống bậc thang, mở cửa, nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Sau đó tiến lại nắm tay anh, dẫn anh đi vào, bởi vì mới sáng nên sắc trời còn âm u, trong nhà đã bật đèn, trang trí một ít sắc đỏ làm bật lên hơi thở của năm mới đến, Lưu lão gia cũng mặc một chiếc áo khoác màu đỏ, người một nhà đang cùng ngồi trên sô pha, nhìn Lâm Đế tiến vào.
Chu Tố Mẫn đưa tay chỉnh lại tóc.
Lưu Tử Đồng nắm tay Lâm Đế đi đến trước mặt bọn họ, đứng yên, sau đó cô nhìn vào mắt Lâm Đế, lại nhìn mọi người nói: “Ba, mẹ, ông nội, anh ấy là bạn trai con, anh ấy tên là Lâm Đế.”
Lời nói được thốt lên, cái tay nắm tay Lưu Tử Đồng kia lại càng chặt thêm.
Lưu Tử Đồng cũng kích động, có chút choáng váng, cô hít sâu một hơi, giống như đem những bực tức những năm gần đây khi bị Chu Tố Mẫn ép đi xem mắt thải ra, rốt cuộc cô cũng có thể dựa theo tâm niệm của bản thân mình, tìm một người mà mình thích.
“Chào cả nhà.” Lâm Đế lễ phép cúi đầu.
“Tốt tốt tốt.” Lưu lão gia nhìn người đàn ông này không kiêu ngạo, không nịnh bợ, ông rất thích, vẫy tay nói: “Lại đây ngồi gần ông này.”
Lưu Tử Đồng lập tức kéo tay Lâm Đế đến ngồi bên cạnh ông nội, Chu Tố Mẫn đứng dậy nói: “Cậu ăn chén bánh trôi nhé.” Sau đó liền vào phòng bếp, Lưu Kiến Bang nhìn Lâm Đế, nhìn thấy anh lịch sự tuấn tú, một ít tâm tư lúc trước của ông cũng chậm rãi biến mất, một bản tay ông đặt lên đầu gối, cười hỏi: “Mấy năm nay cậu vất vả lắm phải không?”
Lâm Đế ngồi bên cạnh ông nội cô, một bên trả lời ông, một bên cùng Lưu Kiến Bang nói chuyện phiếm.
Một gia đình thiếu hụt như anh quả thật rất ít khi bị trưởng bối quây quanh mà hỏi thăm.
Chu Tố Mẫn bưng bánh trôi ra, Lưu Tử Đồng thấy thế lập tức đứng dậy, tiến lên giúp bà, sau khi cô nhận lấy không lập tức đem đi mà nhìn Chu Tố Mân.
Hôm nay Chu Tố Mẫn cố ý trang điểm đậm hơn, lúc trước bà là một người mẹ hay ép buộc, nhưng mấy ngày nay quả thật đã trầm mặc hơn rất nhiều, Lưu Tử Đồng đều để ở trong mắt.
Cô nói: “Mẹ, về sau mẹ thường xuyên hỏi ý kiến của con được không?”
Chu Tố Mẫn sửng sốt, bà gật đầu: “Được.”
Nhưng bà có chút không cam lòng, bà nói: “Đồng Đồng, con có thể hiểu vì sao lúc trước mẹ lại làm như thế không? Đúng, những lời mẹ nói lúc đó là không đúng, nhưng đó không phải là xuất phát vì con sao.”
“Con hiểu, nhưng con cũng hy vọng mẹ hiểu cho tâm tình của con.” Lưu Tử Đồng nói thẳng, quan hệ giữa hai mẹ con thật sự rất ít hiểu nhau, vì tránh không cãi nhau nên đều theo bản năng mà giấu mọi vấn đề trong lòng, Chu Tố Mẫn nói: “Mẹ biết, mẹ cũng hiểu.”
“Cảm ơn mẹ.” Lưu Tử Đồng cười với bà.
Chu Tố Mẫn nhìn thấy cô cười trong lòng ấm lên, bà nói: “Trước tiên chỉ nói chuyện yêu đương, còn chuyện kết hôn con không thể gấp….”
“Dạ dạ dạ.” Lưu Tử Đồng nói xong, xoay người bưng bánh trôi đến trước mặt Lâm Đế, nói: “Anh ăn đi.”
Trong chén có hai miếng bánh trôi nhân trứng, Lâm Đế bưng lên, Lưu lão gia cười nói: “Đây là lần đầu tiên con rể đến nhà, nào ăn đi.”
Nghe được hai chữ ‘con rể’, Lâm Đế ngẩn người, sau đó, anh cười nói: “Cảm ơn ông ạ.”
Liền cúi đầu ăn.
Anh không thích ăn ngọt, bánh trôi và trứng đều rất ngọt nhưng anh ăn vẫn không nói gì, cứ từng muỗng từng muốn mà ăn, Lưu Tử Đồng ở bên bên nhỏ giọng nói: “Anh đừng ăn nữa, còn dư lại em ăn cho.”
Chu Tố Mẫn ngồi ở đối diện nghe cô nói như thế, bà lên tiếng: “Đồng Đồng, con muốn ăn thì vào bếp mà lấy.”
Lưu Tử Đồng bĩu môi: “Con phải ăn chén của anh ấy cơ.”
Nói xong liền bá đạo đoạt chén của anh về tay mình, hơn nữa còn cầm cái muỗng anh vừa ăn, Lâm Đế nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt toát ra ý cười, Chu Tố Mẫn đứng dậy định lấy cho Lâm Đế một cái chén khác.
Lưu Tử Đồng lại nói: “Anh ấy không ăn đâu ạ.”
Chu Tố Mẫn nhìn thấy con gái kiên trì như thế thì biết không phải cô cố tình gây rối, sửng sốt một lúc bà mới phản ứng hiểu ra.
Đây là bởi vì Lâm Đế không thích ăn ngọt.
Bà gật đầu, ngồi xuống.
Lưu Kiến Bang và Lâm Đế nói chuyện phiếm, có thể nói là lần đầu gặp nhưng như đã thân quen, người đàn ông trước mặt này rất trầm ổn, tuy anh không nhiều lời nhưng mỗi câu đều có ý vị.
Lưu Tử Đồng ăn bánh trôi xong Lâm Đế liền lấy khăn giấy đến lau miệng cho cô.
Lưu Tử Đồng cười với anh, hành động nho nhỏ của hai người đều có thể nhìn ra sự để ý đối với người kia, Lưu lão gia rất vui vẻ, ông nói với Lâm Đế: “Đồng Đồng nhà chúng ta từ nhỏ đều rất thích cười, cậu xem lúm đồng tiền của nó kìa, có phải rất đáng yêu hay không?”
Lâm Đế: “Dạ, rất đáng yêu ạ.”
Siêu cấp đáng yêu! Trong lòng anh còn phụ họa thêm một câu.
Lưu lão gia cười tủm tỉm nói: “Đúng không? Còn nhớ lúc nhỏ khi ông mang nó đi đến quân doanh thăm chiến hữu, ai ôm nó cũng không chịu buông tay, còn nói là muốn để cho con trai nhà họ cùng Đồng Đồng nhà chúng ta định hôn….”
Lâm Đế: “Thật may mắn khi không đính ạ.”
Lưu Kiến Bang buồn cười: “Ba, sao ba lại nói cái này chứ? Thật là.”
Lưu lão gia: “Đang giúp cho Lâm Lâm hiểu biết thêm về Đồng Đồng nhà chúng ta mà.”
Nickname Lâm Lâm vừa bật ra khỏi miệng thì mọi người trong nhà đều sửng sốt, Lưu Tử Đồng hỏi Lưu lão gia: “Ông nội, sao ông biết anh ấy gọi là Lâm Lâm ạ?”
Lâm Đế: “Không sao ạ.”
Lưu lão gia nói: “Ông…ông là fan của Lâm Lâm nha.”
Mọi người: “……..”
Dứt lời, Lưu lão gia cầm điện thoại lên, mở Weibo ra, lướt lướt, nhấn vào những người mà ông follow, tìm ‘Lâm Đế’.
Quả nhiên, ông có follow Lâm Đế.
Sau đó ông mở Weibo Lâm Đế ra, cười tủm tỉm đưa điện thoại, nói: “Ông vẫn thường xem Weibo của cậu ấy lắm đấy.”
Người một nhà liền nhích lại gần xem.
Tất cả đều yên lặng.
Không biết khi nào Lâm Đế đã đăng một bài lên Weibo, phong cách chính là như thế này:
Lâm Đế V:….O. O
Lưu Tử Đồng: “….Tối hôm qua anh uống say sao?”
/91
|