edit: diepanhquan
beta: Phong Tuyết & Hạo Nguyệt
Dù sao cũng đã tuyệt thực chừng mấy ngày, lúc Diệp Tô rời khỏi thì tôi cũng không thể tỏ ra xinh đẹp gì nữa, lục phủ, ngũ tạng tỏ vẻ không sợ chuyện cả hai cùng thua thiệt để giành được sự coi trọng của tôi đối với chúng, chính thức lên tiếng. Tôi không chịu đựng được nữa, đành phải mò mẫm ra ngoài, nhẹ nhàng xuống cầu thang.
Nơi đây cũng na ná như một trang viên lớn của nhà những người dân ở phương Nam, bốn phía nhà cửa bao quanh một cái hiên, gạch ngói màu xanh, có cảm giác như một cái đồng hồ quả lắc vậy. Nhưng mà giữa thanh thiên bạch nhật, trong viện lại im lặng, không có nửa bóng người. Tôi chần chừ quan sát một vòng các gian phòng, cuối cùng tìm thấy phòng bếp, khập khiễng bước tới.
Trong phòng bếp hình như có hai người phụ nữ trung niên đang bận rộn, các nàng thấy tôi đi vào, ngừng tay nhìn tôi nở nụ cười, trong ánh mắt có chút châm chọc: “Ôi, Xuân Hồng cô nương của chúng ta rốt cục cũng chịu xuống giường rồi cơ? Uổng công chúng ta mời Diệp tiên sinh đến khám bệnh cho ngươi, hóa ra cũng chỉ là đói bụng thôi!”.
Xuân… Xuân… Xuân… Hồng?
Khóe miệng run rẩy, ngọc hoàng đại đế ca ca, người giỡn tôi sao, tôi xuyên không cũng được, tôi không có ý kiến gì, nhưng sau quyết định đó, người bận rộn một ngày để xử lý trăm công nghìn việc phải không? Lại để tôi vào nhập cái thân thể có tên gọi khí thế như vậy là ý là sao!
… Xuân Lệ so ra còn hay hơn.
Tôi xấu hổ cười cười, từ từ đi đến trước mặt các nàng, ăn nói khép nép mà tỏ vẻ nhận lỗi: “Hai vị tỷ tỷ chớ trách, trước kia là muội không hiểu chuyện, hôm nay may có các tỷ tỷ quan tâm…”. Xem bộ dạng các nàng như vậy, không giống như là chưa từng có xích mích với Xuân Hồng. Mặc kệ là như thế nào, chẳng phải không ai nỡ đánh khuôn mặt tươi cười sao?
Một người hầu khẽ khựng lại, con dao cầm trên tay khẽ gõ một cái xuống mặt bàn, chống nạnh cười hỏi: “Lời vừa nói là của ai vậy? Xuân Hồng của chúng ta tâm cao khí ngạo như vậy, cũng sẽ nhận lỗi với hai người hầu hèn mọn như chúng ta sao?”.
Xem ra những lời này là trước kia Xuân Hồng dùng để quở trách các nàng. Tôi cúi đầu cười, muốn phát ngôn tiếp cái gì thì nên tìm hiểu chuyện trước kia đã.
Một người hầu khác đưa tay đẩy người hầu kia, ôn nhu oán trách: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngươi cũng định náo theo tính cách tiểu hài tử sao?”. Lại nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa: “Nghĩ thông suốt là được rồi, chúng ta là gái thanh lâu, cuộc sống náo nhiệt chỉ được vài năm, sau này sớm muộn gì cũng mất đi vị trí đứng đầu. Chúng ta đều biết, cái danh hoa khôi này truyền ra bên ngoài thật thích, ngươi xem Lý tỷ ta năm đó chẳng phải cũng danh chấn một thời sao? Qua vài năm góp không ra tiền chuộc thân, cũng phải vâng lệnh ngoan ngoãn chuyển ra khỏi tú phòng, trung thực làm vú già. Với thân phận thấp hèn của ta, ngoại trừ nơi này, còn có thể đi đâu được nữa?”.
Tôi… tôi choáng váng…
Hoa khôi? Gái thanh lâu? Thân phận thấp hèn?
Lão tử đây, vì mưu sinh, hai mươi tám tuổi trước tôi cái gì cũng đã từng làm ngoại trừ bán thân, hiện tại xuyên không, trở thành một hoa khôi chuyên bán thân?
Đính chính một chút, là cựu hoa khôi?
Chết tiệt, lại càng không đáng giá.
Đồ vật gì cho dù có tốt đến đâu mà dính vào một chữ “Cựu” ( trước kia ) thì giá trị con người liền tụt dốc liên tục. Chẳng hạn như Cựu Tổng thống, Cựu Thủ tướng, cựu CEO*, vợ trước… A, cái này cũng là mỗi người một ý, vì thế nên quyết định kỹ lưỡng trước khi đăng ký kết hôn.
*CEO (Chief executive officer): người lãnh đạo cao nhất trong một công ty, chịu trách nhiệm thực hiện hàng ngày các chính sách của hội đông quản trị, còn được gọi là Giám đốc điều hành.
Tôi dù gì cũng là nữ chính xuyên không, nhìn một thân trẻ con còn chưa trưởng thành hoàn toàn, cùng là xuyên không, người ta thì thành Vương phi, cách cách, ít ra cũng là con gái nhà nghèo tận hưởng thái bình, tôi cũng muốn được sống yên bình, không được sao? Cựu hoa khôi ư? Bán thân cũng chẳng ai muốn, chẳng lẽ phải theo vận mệnh trở thành vú già thế này sao?
… Ách, nhưng mà thiết nghĩ, không còn phải bán thân nữa, cũng không phải là tồi tệ quá đúng không?
Tôi cúi đầu không nói tiếng nào, bụng bỗng nhiên vô tình kêu ục ục một tiếng kéo dài. Lý tỷ cười, múc một bát cháo trắng lớn, lại bỏ thêm nhiều thức ăn trên mặt bát cháo đưa cho tôi: “Đói bụng rồi phải không? Tội gì phải làm khổ mình như vậy, vì chuyện này với giận dỗi với ma ma! Ngươi mấy ngày rồi không ăn uống gì, lúc này vẫn không thể ăn khô, cháo vừa nấu, nhân lúc còn nóng mà ăn đi!”.
Bưng bát cháo mà choáng váng, thì ra người tên Xuân Hồng này là vì không bán được thân nữa nên mới tức giận mà tuyệt thực?
Thật đúng là… “khí chất thanh cao” mà.
Tôi im lặng ăn sạch sẽ bát cháo, nhìn củ cải trên đĩa bên cạnh, lên tiếng hỏi mượn con dao và cái thớt rồi thái sợi ra.
Trong ánh mắt Lý tỷ hiện ra vẻ kinh ngạc: “Thì ra là trước kia tỷ tỷ đã xem thường ngươi, không ngờ ngươi lại có thể làm thành thạo như thế?”.
Nói đùa, tôi đương nhiên là quen với việc phục vụ trong quán ăn rồi (hừ, không phải là cái chủng loại mà các ngươi tưởng tượng đâu), làm sao không biết dùng thớt được chứ. Mặc dù dao ở đây có chút nặng hơn ở hiện đại, nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ dao của tôi.
Có điều nghe lời này của Lý tỷ, có lẽ Xuân Hồng là người không biết làm gì rồi. Tôi ngượng ngùng cười một tiếng, động tác ở tay chậm lại: “Hai vị tỷ tỷ… trước kia muội trong lòng bực bội, nhất thời xúc phạm hai người, giờ muội xin nhận lỗi. Kỳ thật muội cũng rất lo lắng, không biết tương lai sau này phải làm như thế nào…”. Khi không rõ tình thế, lời nói càng mơ hồ trừu tượng thì càng không dễ dàng phạm sai lầm, đây là học tập được từ các vị lãnh đạo.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, người tính khí cáu kỉnh hấp tấp hừ một tiếng: “Còn có thể như thế nào nữa, cứ như vậy mà thuận theo tự nhiên thôi! Ngươi chẳng lẽ còn muốn hoàn lương?”.
“Uyển Nhu!”, Lý tỷ liếc mắt trách mắng nàng, rồi xoay người lại nhìn tôi, “Ta biết ngươi còn chưa buông xuôi hy vọng chuộc thân, chỉ là góp tiền chuộc thân thì dễ dàng, nhưng góp tiền để hiếu kính cho nha môn thì rất khó! Không đủ tiền hiếu kính, không mua được một mẩu giấy chứng minh thân phận dân thường thì vĩnh viễn phải chấp nhận thân phận hèn hạ, mấy đời đều làm kỹ nữ”.
Nàng thở dài: “Nếu ở đâu cũng là giống như nhau, không bằng ở nơi này làm đầu bếp mà an nhàn. Làm… làm đầu bếp không phải hay hơn sao?”.
Lý tỷ thấy tôi ngây người, vừa an ủi mà vỗ vỗ mu bàn tay tôi: “Đừng lo lắng, trước đây ngươi không có hỏi qua, có thể không biết rõ lắm. Chúng ta làm người hầu, buổi tối vẫn có thể ăn mặc sang trọng ra ngoài tiếp khách, nên một tháng tiếp không đến năm người khách, cũng không cần giao tiền tháng cho ma ma, tạm thời cho là tiền tiêu vặt của chính mình. Gặp được khách tình nghĩa có khi được thưởng nhiều, cuộc sống cũng không có nhiều gian nan”.
… Cái này gọi là an ủi sao?
Theo lời nàng nói như vậy, sau khi chuyển ra khỏi tú phòng, ban ngày phải làm người hầu, buổi tối phải tiếp khách bán thân, lượng công việc tăng gấp đôi, không có phí tăng ca, tiền lương vẫn cố định. Tôi suy nghĩ nghiêm túc về con số thiệt hại của Lý tỷ. (chen ngang chút: Hồng tỷ à, tỷ thực bệnh nghề nghiệp xót tiền thành quen rồi a!)
Lý tỷ đại khái thấy sắc mặt tôi không tốt, khẽ lấy con dao làm bếp trong tay tôi rồi nhẹ nhàng đẩy đẩy: “Được rồi, được rồi, vừa khỏe lại một chút cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Chuyển ra khỏi tú phòng cũng không phải trong ngày một ngày hai là xong, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta nói với ma ma một tiếng giúp ngươi, nói ngươi đã nghĩ thông, được chứ?”.
Tôi gật gật đầu, sau khi nói tiếng cảm tạ liền lên lầu.
Kỳ quái, bởi vì hai vị người hầu không còn hy vọng tranh giành gì nữa cho nên mới đối với tôi hết sức thân mật, hay vốn là Lý tỷ tính tình nhu hòa?
… Tóm lại là cuộc tranh đấu gay gắt ở thanh lâu không giống với tưởng tượng của tôi.
Bất quá, bệnh giở thủ đoạn cổ quái với nam nhân của tôi xem như là đã được trị khỏi. Vị Xuân Hồng cô nương này đại khái nhất định là đã tính sẵn mọi chuyện, đôi tay này hễ gặp nam nhân thì tự động sờ mó, vừa nghe thấy ma ma không đồng ý cho nàng bán thân thì tuyệt thực để chống đối, khiến cả tôi cũng bị liên lụy.
Thật đáng khen ngợi, Xuân Hồng cô nương đúng là nhân dân lao động mộc mạc giàu tình cảm, làm một nghề yêu một nghề, là tấm gương để học tập của đông đảo quần chúng. Có thể thấy được trong ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người xuất sắc, câu này cũng không phải dùng để lừa trẻ nhỏ.
Tôi là bị nàng hãm hại, cuộc sống tốt đẹp không có, lại còn muốn tôi ca ngợi nàng sao? Nằm mơ đi!
Gương mặt tan thương của Xuân Hồng trong gương đồng về sau thuộc về tôi. Tôi thở dài, nhịn không được mà đâm đâm vào gương: nếu ngươi còn sống, thì mau mau trở về đi, ta không muốn chiếm thân thể của ngươi!
Không ai đáp lời tôi hết.
Gió không thổi, chim không kêu, tôi cũng không muốn thức tỉnh.
Được rồi, xem ra tôi đã định phải làm kỹ nữ rồi. Tôi bĩu môi, nhìn chằm chằm vào gương, lẩm bẩm: “Gương ơi gương, trên thế gian này ai là hoa khôi xấu nhất?”.
Xuân Hồng cô nương trong gương bất đắc dĩ thừa nhận: “Là ngươi, chủ nhân của ta”.
Một câu tự hỏi tự trả lời thật sự là ngu ngốc và tốn nước bọt, về sau nếu còn sống trong thân thể này, tôi phải học cách làm quen với nó, miễn cho nửa đêm soi gương liền bị dọa đến oan uổng. Một lần nữa, tôi nhìn dung mạo đoan trang của người trong gương: khuôn mặt trái xoan, hai má đều lõm vào, có thể do đói quá mà như vậy, tạm thời không tính đến. Mí mắt trên hơi sưng… miễn cưỡng cho là do ăn uống không đầy đủ, hay vẫn còn đói. Mặt xám xịt, đói khát. Vành mắt thâm đen, chắc do… miệt mài quá độ. Không có lông mày, không biết đã bị cạo hay sinh ra đã như vậy. Nghe nói cổ đại có rất nhiều triều đại đều thịnh hành việc cạo lông mày, làm bộ như mình là hóa thân của bọ rùa, cũng coi như thế là đẹp.
Nhìn trái nhìn phải, tóm lại vẫn là không xinh đẹp.
Đương nhiên, tôi kiên quyết sẽ không thừa nhận dung mạo nha đầu này có vài phần giống tôi.
Tiếp nhận nghệ danh khí thế này, diện mạo bên ngoài lại chẳng ra gì, cô nương này làm hoa khôi kiểu gì đây? Không phải là… Ai nha, thực xấu hổ quá.
Thẹn thùng được một chút, tôi bắt đầu lục tung phòng của Xuân Hồng. Cựu hoa khôi khát vọng chuộc thân như vậy, không thể ngay cả một phân tiền cũng không có chứ? Tôi sẽ ngay lập tức chuyển ra ngoài, làm lợi cho kẻ khác không bằng làm lợi cho chính mình phải không.
Quá trình tìm kiếm không khác với game RPG* là mấy, sau khi xét qua xét lại một lần, tôi thuận lợi tìm được vài tờ ngân phiếu lẻ tẻ, tất cả là hai trăm mười lăm lượng, một ít bạc vụn lẻ, không biết là bao nhiêu lượng, còn có hai chuỗi tiền xu buộc bằng dây đỏ. Tôi đem ngân phiếu gập đôi cất kỹ bên người, còn tiền xu và ngân lượng thì bỏ vào hết trong cái bọc.
*Game RPG là loại game nhập vai, chắc tỷ ấy muốn nói mình vào vài Xuân Hồng cô nương như chơi game vậy, ai muốnn biết thêm game này vào thỉnh giáo cúc cu ca ca nha – người beta
Xuân Hồng cô nương đại khái đã quyết chí góp tiền dựng nghiệp lớn, vật dụng kèm theo chỉ có một hộp trang điểm và một quyển sách, còn có ba bộ y phục mặc ra ngoài gặp khách. Nói thật, màu sắc y phục rất quê mùa, có điều so sánh hợp với thân phận.
Tôi vừa thu thập xong, một nữ nhân trang điểm thật xinh đẹp liền tới đây gõ cửa, rồi sau đó không đợi tôi kịp phản ứng đã cất bước đi đến. Nhìn thần thái bình tĩnh và một thân khí thế bá chủ, cùng với trang sức đầy đầu, nàng hẳn là ma ma nơi này rồi.
Tôi hơi hơi rũ ánh mắt xuống, cắn môi dưới vờ lộ biểu tình ủy khuất. .
Nàng ngồi xuống bên giường, vỗ về mu bàn tay tôi thở dài một tiếng: “Đứa trẻ ngốc”.
Lời nói cảm động kinh điển như thế thốt ra, tôi đương nhiên biết bản thân nên lập tức tuôn ra hai dòng lệ phối hợp với nàng. Thế nhưng tài năng diễn xuất của tôi còn chưa đạt đến mức lô hỏa thuần thanh*, thế nên buộc lòng phải giả vờ yếu ớt mà thở dài một tiếng, cúi đầu không nói lời nào.
*Lô hỏa thuần thanh (炉火纯青): đạt đến trình độ cao, hoàn mỹ (gọi nhanh là thượng thừa đi)
Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi đây chẳng phải là tự làm khổ mình sao?”.
Chậc, xin ngươi đó, nói câu gì đó thực tế một chút đi, câu tiếp theo chẳng lẽ lại là: “Hài tử, muốn khóc thì khóc đi” ư? Thực muốn cười mà, để tránh bị lộ, tôi đành cúi thấp đầu hơn nữa.
Nàng thấy tôi không phản ứng, lại duỗi cánh tay nhẹ nhàng ôm bả vai tôi: “Hài tử, muốn khóc thì khóc đi”.
Không được rồi… Tôi thực sự rất muốn cười một trận.
Dĩ nhiên không thể cười, tôi chỉ có thể cắn môi kiềm chế, đến mức thân thể nhẹ nhàng run rẩy, cố gắng kiềm chế bản thân, trong mắt thật sự ngăn dòng nước mắt chảy ra. Căn cứ vào nguyên tắc không thể lãng phí, tôi vội vàng giương mắt nhìn nàng.
Trong con ngươi nàng rốt cục cũng hiện lên tia sáng vừa lòng, đôi môi đỏ thắm khẽ mở đi vào nội dung chính: “Ta biết ngươi muốn chuộc thân, cũng biết ngươi còn đang chờ hắn. Thế nhưng cho dù là nằm mộng, lúc này cũng cần phải tỉnh rồi. Đã hơn hai năm rồi, người kia thậm chí chưa từng nhắn cho ngươi lấy một lời, sợ là… aiz”.
Nàng rút khăn ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt: “Lời này tuy rằng nghe không vừa lòng, nhưng ma ma nhất định phải nói với ngươi một câu. Có lẽ… có lẽ ngươi với hắn mà nói, bất quá chỉ là một hồi mộng uyên ương. Nam nhân phần lớn đều thay lòng đổi dạ, hắn ở trong kinh thành đã được mở rộng tầm mắt, Trầm Gia Bảo chúng ta đây dung chi tục phấn* sẽ không đủ để vừa mắt hắn. Hiện giờ mong ngóng, không bằng tính toán cho chính mình ngay khi chưa muộn”.
*Dung chi tục phấn: ở đây chỉ những kỹ nữ dung tục tầm thường, thấp hèn
Xuân Hồng không chuyển đi là vì muốn bán thân kiếm tiền để chờ một nam nhân không có chút tin tức? Lôgic như thế này có chút kỳ quái.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Ma ma không cần nói nữa, đã chờ đợi hai năm, ta cũng không cần chờ đợi thêm vài năm nữa. Về phần khác… Ta, trong lòng ta rất loạn”. Cảm giác ma ma này rõ ràng không giống với vị Lý tỷ dướu lầu kia, đầu mày cuối mắt nàng ta đều lộ ra sự khôn khéo, không biết là có kế hoạch “tính toán cho chính mình” gì cho tôi?
Ma ma thở dài: “Nay đã là năm thứ ba, trong tay ngươi chắc cũng đã góp được kha khá tiền phải không? Hiệt Phương viện chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng coi như là thanh lâu hạng nhất nhì trong số các thanh lâu, ân huệ của khách mỗi ngày đếm không hết. Nếu như ngươi muốn phát tài, chi bằng mượn thân phận của mình tham gia cùng chúng ta, hàng tháng ta sẽ phát tiền thưởng cho ngươi. Ngươi yên tâm, nếu một ngày nào đó cậu ấm kia đến tìm ngươi, ta sẽ thanh toán rõ ràng với ngươi, tuyệt đối không trì hoãn”.
Ý là muốn tôi làm nhị tú bà đây. Tôi từ nhỏ không mấy thích thú loại thủ đoạn này, hoặc là tự mình làm chủ, hoặc là ngoan ngoãn làm người làm công.
Làm lão nhị không những không có bao nhiêu quyền lực mà còn phải gánh nguy hiểm, không đáng giá. Lại nói tú bà này vừa nhìn thì không giống người phúc hậu, hiện tại nói trả thù lao, đến lúc đó ôm món tiền chạy trốn thì tôi tìm ai khóc? Tôi phải xem lại việc này thế nào đã.
Tôi chớp chớp mắt mấy cái, cố gắng hết sức biểu hiện ra vẻ mặt lo sợ không yên và bất lực: “Ma ma nói ngay lúc này, trong lòng ta chưa kịp chuẩn bị, có thể cho ta suy nghĩ vài ngày rồi trả lời ma ma được không?”.
Ma ma nghe tôi nói như thế, vẻ mặt thân thiện trong nháy mắt liền trở nên lãnh đạm, một lúc sau mới cười cười: “Đó là đương nhiên, dù sao cũng là tiền máu thịt nhiều năm tích góp được, cẩn thận một chút chung quy cũng không có hại”.
Nhất thời trầm mặc, ma ma ngắm khăn một hồi, nhẹ giọng nói: “Về chuyện đổi phòng…”.
Tôi cười nói: “Thế ra Lý tỷ còn chưa nói cho ma ma sao? Ta tuyệt thực vài ngày, trong lòng đã hiểu được, ta đây không phải là đã thu dọn mọi thứ xong sao?”. Ách, bản thân không thể nào thay đổi nhanh như vậy, lúc này biểu tình nên mang một chút oán giận thì tốt hơn chứ?
Ma ma sững sờ một chút: “Nếu như ngươi không muốn chuyển, cũng có thể ở lại. Chỉ là Hiệt Phương viện chúng ta là nơi nhỏ, không có nhiều chỗ ở như vậy, chỉ có thể để ngươi ủy khuất sống chung một phòng với người khác, ngươi thấy thế nào?”.
Tôi nháy mắt mấy cái, cười nói: “Ma ma rộng lượng như vậy, ta còn có thể nói một chữ không sao?”. Muốn làm cái gì đây, Xuân Hồng tuyệt thực vài ngày không thấy ngươi tới nói gì, giờ tôi làm bộ ngoan ngoãn thì lại chạy tới nói không cần chuyển nữa?
Cùng chơi trò nói dối hử?
Ma ma cười, ánh mắt long lanh ngấn nước, giống như trong thủy ngân trắng lại có trân châu đen, xưa nay vẫn xinh đẹp vô vàn. Nhìn một chút, đây mới là người có tiêu chuẩn làm kỹ nữ.
Nàng hướng ra phía ngoài cửa, nhẹ nhàng vẫy tay: “Phi Tự, đến đây”. Khẩu khí ôn hòa như đang gọi một con cún con. Lúc này tôi mới phát hiện, góc cửa nãy giờ có một thân sa y* xanh biếc chân tay luống cuống.
*Sa y (纱衣): loại quần áo làm bằng chất liệu cotton.
Sa y giật mình, sợ hãi tiến vào, thì ra là một tiểu cô nương, xem chừng cũng không quá mười lăm mười sáu tuổi, nhưng mà bùn trên mặt so với thuốc nhuộm ở cửa hàng cũng không sai biệt lắm, không nhìn rõ diện mạo vốn có. Tôi hoài nghi nàng thuộc đội dã chiến xuất ngũ, xem ra đây là thủ pháp ngụy trang rất chuyên nghiệp.
Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nói lời ác độc, nhưng kiên quyết sẽ không thừa nhận vì tôi ghen tị với tên của nàng.
Phi Tự ôm cái bọc nhỏ trong lòng, kinh sợ mà đứng ở trước mặt chúng tôi, rụt rè hướng về phía tôi vấn an: “Xuân Hồng tỷ tỷ”. Xem nét mặt, dường như cảnh kế tiếp chính là tôi há to miệng ăn sống nàng thôi.
Tôi híp mắt, lúc này Xuân Hồng nên tỏ ra khó chịu mới đúng…
Tú bà nghiêng đầu liếc tôi một cái, nắm tay rồi nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đứa nhỏ ngốc này, chúng ta làm tỷ muội cũng được vài năm rồi, làm gì có ai đã qua mười tám tuổi còn trang điểm lộng lẫy như tỷ? Đứa nhỏ Phi Tự này rất hiền lành, ngươi tận tình chỉ bảo nàng một chút, sau này nàng sẽ biết ơn ngươi”.
Mười… Mười tám…
Lão thiên a, chưa có ai nói với ta đây là kỹ viện chuyên tiêu thụ lượng vật phẩm lớn như vậy a!… Vậy nàng Xuân Hồng kia hiện tại bao nhiêu?
Tôi bị rơi vào trạng thái kích động cực độ, đang lúc mông lung thì nghe thấy ma ma nói với Phi Tự: “Trong một năm này, ngươi giao cho ta một nửa, một nửa giao cho Xuân Hồng, coi như là ta giúp ngươi đóng tiền hiếu kính, biết chưa?”.
Phi Tự lên tiếng vâng dạ.
Tôi cười bày tỏ sự cảm tạ cùng thụ sủng nhược kinh*, tú bà vừa lòng rời đi, tôi ngược lại híp mắt nhìn chằm chằm Phi Tự.
*Thụ sủng nhược khinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Không cần nói chuyện gấp, nội tâm người bình thường không đủ mạnh, không thể chịu được sự trầm mặc giữa mình và người có quan hệ không thân thiết với mình, bọn họ sẽ chủ động lựa chọn đề tài mà đối phương có thể cảm thấy hứng thú để đánh vỡ sự yên lặng.
Lúc này Phi Tự rõ ràng không phải là người có nội tâm đủ mạnh, mà hiện tại cái tôi có thể cảm thấy hứng thú, đơn giản chính là tôi là ai, nàng là ai.
Hy vọng nàng không chọn sai đề tài.
Phi Tự nắm tay áo, mất tự nhiên mà mở miệng: “Xuân hồng tỷ tỷ… muội, muội cũng không biết Ninh ma ma sẽ an bài như vậy. Muội. . . muội có thể ngủ trên sàn nhà”.
Tôi cười cười: “Không có việc gì lớn cả, suy cho cùng, vẫn là ta chiếm nơi ở của muội”. Lúc này đề tài dừng ở đây, thử cái gì nữa đây, tiểu cô nương…
Tai Phi Tự không được trang điểm dần dần trở nên hồng: “Đã sớm nghe các tỷ tỷ khác nói về Xuân Hồng tỷ tỷ, có thể cùng tỷ tỷ ở chung phòng, là phúc đức tu luyện kiếp trước của muội”.
Vuốt mông ngựa a! Nói gì như tỏ tình thế này? Tôi khoát tay, khẽ cười mà nhìn nàng: “Muội nghe nói ta là người như thế nào? Muội làm sao có thể bảo đảm, người trước mắt của muội chính là Xuân Hồng mà muội nghe nói? Có câu rằng những gì tai nghe thấy đều là giả dối đấy!”.
Phi Tự suy nghĩ: “Mấy vị tỷ tỷ đều nói như thế, chắc chắn không giả đâu. Nghe nói bản lĩnh của tỷ rất cao, ân huệ của khách bình thường không ai có thể qua tay tỷ. Nếu như may mắn có thể học được một phần từ tỷ, muội cũng đã thỏa mãn”.
Ách, đứa nhỏ này thật đúng là hiền lành.
Được rồi, hóa ra bệnh sờ nam nhân của lão tử lại là bản lĩnh đặc biệt để kiếm cơm?
Xuân Hồng cô nương, không nghĩ tới ngươi là phiên bản cổ đại của nữ nhân Gia Đằng Ưng, thất kính thất kính.
Lão tử nghĩ tới mà muốn thổ huyết a.
beta: Phong Tuyết & Hạo Nguyệt
Dù sao cũng đã tuyệt thực chừng mấy ngày, lúc Diệp Tô rời khỏi thì tôi cũng không thể tỏ ra xinh đẹp gì nữa, lục phủ, ngũ tạng tỏ vẻ không sợ chuyện cả hai cùng thua thiệt để giành được sự coi trọng của tôi đối với chúng, chính thức lên tiếng. Tôi không chịu đựng được nữa, đành phải mò mẫm ra ngoài, nhẹ nhàng xuống cầu thang.
Nơi đây cũng na ná như một trang viên lớn của nhà những người dân ở phương Nam, bốn phía nhà cửa bao quanh một cái hiên, gạch ngói màu xanh, có cảm giác như một cái đồng hồ quả lắc vậy. Nhưng mà giữa thanh thiên bạch nhật, trong viện lại im lặng, không có nửa bóng người. Tôi chần chừ quan sát một vòng các gian phòng, cuối cùng tìm thấy phòng bếp, khập khiễng bước tới.
Trong phòng bếp hình như có hai người phụ nữ trung niên đang bận rộn, các nàng thấy tôi đi vào, ngừng tay nhìn tôi nở nụ cười, trong ánh mắt có chút châm chọc: “Ôi, Xuân Hồng cô nương của chúng ta rốt cục cũng chịu xuống giường rồi cơ? Uổng công chúng ta mời Diệp tiên sinh đến khám bệnh cho ngươi, hóa ra cũng chỉ là đói bụng thôi!”.
Xuân… Xuân… Xuân… Hồng?
Khóe miệng run rẩy, ngọc hoàng đại đế ca ca, người giỡn tôi sao, tôi xuyên không cũng được, tôi không có ý kiến gì, nhưng sau quyết định đó, người bận rộn một ngày để xử lý trăm công nghìn việc phải không? Lại để tôi vào nhập cái thân thể có tên gọi khí thế như vậy là ý là sao!
… Xuân Lệ so ra còn hay hơn.
Tôi xấu hổ cười cười, từ từ đi đến trước mặt các nàng, ăn nói khép nép mà tỏ vẻ nhận lỗi: “Hai vị tỷ tỷ chớ trách, trước kia là muội không hiểu chuyện, hôm nay may có các tỷ tỷ quan tâm…”. Xem bộ dạng các nàng như vậy, không giống như là chưa từng có xích mích với Xuân Hồng. Mặc kệ là như thế nào, chẳng phải không ai nỡ đánh khuôn mặt tươi cười sao?
Một người hầu khẽ khựng lại, con dao cầm trên tay khẽ gõ một cái xuống mặt bàn, chống nạnh cười hỏi: “Lời vừa nói là của ai vậy? Xuân Hồng của chúng ta tâm cao khí ngạo như vậy, cũng sẽ nhận lỗi với hai người hầu hèn mọn như chúng ta sao?”.
Xem ra những lời này là trước kia Xuân Hồng dùng để quở trách các nàng. Tôi cúi đầu cười, muốn phát ngôn tiếp cái gì thì nên tìm hiểu chuyện trước kia đã.
Một người hầu khác đưa tay đẩy người hầu kia, ôn nhu oán trách: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, ngươi cũng định náo theo tính cách tiểu hài tử sao?”. Lại nhìn tôi, ánh mắt nhu hòa: “Nghĩ thông suốt là được rồi, chúng ta là gái thanh lâu, cuộc sống náo nhiệt chỉ được vài năm, sau này sớm muộn gì cũng mất đi vị trí đứng đầu. Chúng ta đều biết, cái danh hoa khôi này truyền ra bên ngoài thật thích, ngươi xem Lý tỷ ta năm đó chẳng phải cũng danh chấn một thời sao? Qua vài năm góp không ra tiền chuộc thân, cũng phải vâng lệnh ngoan ngoãn chuyển ra khỏi tú phòng, trung thực làm vú già. Với thân phận thấp hèn của ta, ngoại trừ nơi này, còn có thể đi đâu được nữa?”.
Tôi… tôi choáng váng…
Hoa khôi? Gái thanh lâu? Thân phận thấp hèn?
Lão tử đây, vì mưu sinh, hai mươi tám tuổi trước tôi cái gì cũng đã từng làm ngoại trừ bán thân, hiện tại xuyên không, trở thành một hoa khôi chuyên bán thân?
Đính chính một chút, là cựu hoa khôi?
Chết tiệt, lại càng không đáng giá.
Đồ vật gì cho dù có tốt đến đâu mà dính vào một chữ “Cựu” ( trước kia ) thì giá trị con người liền tụt dốc liên tục. Chẳng hạn như Cựu Tổng thống, Cựu Thủ tướng, cựu CEO*, vợ trước… A, cái này cũng là mỗi người một ý, vì thế nên quyết định kỹ lưỡng trước khi đăng ký kết hôn.
*CEO (Chief executive officer): người lãnh đạo cao nhất trong một công ty, chịu trách nhiệm thực hiện hàng ngày các chính sách của hội đông quản trị, còn được gọi là Giám đốc điều hành.
Tôi dù gì cũng là nữ chính xuyên không, nhìn một thân trẻ con còn chưa trưởng thành hoàn toàn, cùng là xuyên không, người ta thì thành Vương phi, cách cách, ít ra cũng là con gái nhà nghèo tận hưởng thái bình, tôi cũng muốn được sống yên bình, không được sao? Cựu hoa khôi ư? Bán thân cũng chẳng ai muốn, chẳng lẽ phải theo vận mệnh trở thành vú già thế này sao?
… Ách, nhưng mà thiết nghĩ, không còn phải bán thân nữa, cũng không phải là tồi tệ quá đúng không?
Tôi cúi đầu không nói tiếng nào, bụng bỗng nhiên vô tình kêu ục ục một tiếng kéo dài. Lý tỷ cười, múc một bát cháo trắng lớn, lại bỏ thêm nhiều thức ăn trên mặt bát cháo đưa cho tôi: “Đói bụng rồi phải không? Tội gì phải làm khổ mình như vậy, vì chuyện này với giận dỗi với ma ma! Ngươi mấy ngày rồi không ăn uống gì, lúc này vẫn không thể ăn khô, cháo vừa nấu, nhân lúc còn nóng mà ăn đi!”.
Bưng bát cháo mà choáng váng, thì ra người tên Xuân Hồng này là vì không bán được thân nữa nên mới tức giận mà tuyệt thực?
Thật đúng là… “khí chất thanh cao” mà.
Tôi im lặng ăn sạch sẽ bát cháo, nhìn củ cải trên đĩa bên cạnh, lên tiếng hỏi mượn con dao và cái thớt rồi thái sợi ra.
Trong ánh mắt Lý tỷ hiện ra vẻ kinh ngạc: “Thì ra là trước kia tỷ tỷ đã xem thường ngươi, không ngờ ngươi lại có thể làm thành thạo như thế?”.
Nói đùa, tôi đương nhiên là quen với việc phục vụ trong quán ăn rồi (hừ, không phải là cái chủng loại mà các ngươi tưởng tượng đâu), làm sao không biết dùng thớt được chứ. Mặc dù dao ở đây có chút nặng hơn ở hiện đại, nhưng không ảnh hưởng đến tốc độ dao của tôi.
Có điều nghe lời này của Lý tỷ, có lẽ Xuân Hồng là người không biết làm gì rồi. Tôi ngượng ngùng cười một tiếng, động tác ở tay chậm lại: “Hai vị tỷ tỷ… trước kia muội trong lòng bực bội, nhất thời xúc phạm hai người, giờ muội xin nhận lỗi. Kỳ thật muội cũng rất lo lắng, không biết tương lai sau này phải làm như thế nào…”. Khi không rõ tình thế, lời nói càng mơ hồ trừu tượng thì càng không dễ dàng phạm sai lầm, đây là học tập được từ các vị lãnh đạo.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, người tính khí cáu kỉnh hấp tấp hừ một tiếng: “Còn có thể như thế nào nữa, cứ như vậy mà thuận theo tự nhiên thôi! Ngươi chẳng lẽ còn muốn hoàn lương?”.
“Uyển Nhu!”, Lý tỷ liếc mắt trách mắng nàng, rồi xoay người lại nhìn tôi, “Ta biết ngươi còn chưa buông xuôi hy vọng chuộc thân, chỉ là góp tiền chuộc thân thì dễ dàng, nhưng góp tiền để hiếu kính cho nha môn thì rất khó! Không đủ tiền hiếu kính, không mua được một mẩu giấy chứng minh thân phận dân thường thì vĩnh viễn phải chấp nhận thân phận hèn hạ, mấy đời đều làm kỹ nữ”.
Nàng thở dài: “Nếu ở đâu cũng là giống như nhau, không bằng ở nơi này làm đầu bếp mà an nhàn. Làm… làm đầu bếp không phải hay hơn sao?”.
Lý tỷ thấy tôi ngây người, vừa an ủi mà vỗ vỗ mu bàn tay tôi: “Đừng lo lắng, trước đây ngươi không có hỏi qua, có thể không biết rõ lắm. Chúng ta làm người hầu, buổi tối vẫn có thể ăn mặc sang trọng ra ngoài tiếp khách, nên một tháng tiếp không đến năm người khách, cũng không cần giao tiền tháng cho ma ma, tạm thời cho là tiền tiêu vặt của chính mình. Gặp được khách tình nghĩa có khi được thưởng nhiều, cuộc sống cũng không có nhiều gian nan”.
… Cái này gọi là an ủi sao?
Theo lời nàng nói như vậy, sau khi chuyển ra khỏi tú phòng, ban ngày phải làm người hầu, buổi tối phải tiếp khách bán thân, lượng công việc tăng gấp đôi, không có phí tăng ca, tiền lương vẫn cố định. Tôi suy nghĩ nghiêm túc về con số thiệt hại của Lý tỷ. (chen ngang chút: Hồng tỷ à, tỷ thực bệnh nghề nghiệp xót tiền thành quen rồi a!)
Lý tỷ đại khái thấy sắc mặt tôi không tốt, khẽ lấy con dao làm bếp trong tay tôi rồi nhẹ nhàng đẩy đẩy: “Được rồi, được rồi, vừa khỏe lại một chút cũng đừng suy nghĩ nhiều quá. Chuyển ra khỏi tú phòng cũng không phải trong ngày một ngày hai là xong, ngươi về nghỉ ngơi trước đi, ta nói với ma ma một tiếng giúp ngươi, nói ngươi đã nghĩ thông, được chứ?”.
Tôi gật gật đầu, sau khi nói tiếng cảm tạ liền lên lầu.
Kỳ quái, bởi vì hai vị người hầu không còn hy vọng tranh giành gì nữa cho nên mới đối với tôi hết sức thân mật, hay vốn là Lý tỷ tính tình nhu hòa?
… Tóm lại là cuộc tranh đấu gay gắt ở thanh lâu không giống với tưởng tượng của tôi.
Bất quá, bệnh giở thủ đoạn cổ quái với nam nhân của tôi xem như là đã được trị khỏi. Vị Xuân Hồng cô nương này đại khái nhất định là đã tính sẵn mọi chuyện, đôi tay này hễ gặp nam nhân thì tự động sờ mó, vừa nghe thấy ma ma không đồng ý cho nàng bán thân thì tuyệt thực để chống đối, khiến cả tôi cũng bị liên lụy.
Thật đáng khen ngợi, Xuân Hồng cô nương đúng là nhân dân lao động mộc mạc giàu tình cảm, làm một nghề yêu một nghề, là tấm gương để học tập của đông đảo quần chúng. Có thể thấy được trong ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người xuất sắc, câu này cũng không phải dùng để lừa trẻ nhỏ.
Tôi là bị nàng hãm hại, cuộc sống tốt đẹp không có, lại còn muốn tôi ca ngợi nàng sao? Nằm mơ đi!
Gương mặt tan thương của Xuân Hồng trong gương đồng về sau thuộc về tôi. Tôi thở dài, nhịn không được mà đâm đâm vào gương: nếu ngươi còn sống, thì mau mau trở về đi, ta không muốn chiếm thân thể của ngươi!
Không ai đáp lời tôi hết.
Gió không thổi, chim không kêu, tôi cũng không muốn thức tỉnh.
Được rồi, xem ra tôi đã định phải làm kỹ nữ rồi. Tôi bĩu môi, nhìn chằm chằm vào gương, lẩm bẩm: “Gương ơi gương, trên thế gian này ai là hoa khôi xấu nhất?”.
Xuân Hồng cô nương trong gương bất đắc dĩ thừa nhận: “Là ngươi, chủ nhân của ta”.
Một câu tự hỏi tự trả lời thật sự là ngu ngốc và tốn nước bọt, về sau nếu còn sống trong thân thể này, tôi phải học cách làm quen với nó, miễn cho nửa đêm soi gương liền bị dọa đến oan uổng. Một lần nữa, tôi nhìn dung mạo đoan trang của người trong gương: khuôn mặt trái xoan, hai má đều lõm vào, có thể do đói quá mà như vậy, tạm thời không tính đến. Mí mắt trên hơi sưng… miễn cưỡng cho là do ăn uống không đầy đủ, hay vẫn còn đói. Mặt xám xịt, đói khát. Vành mắt thâm đen, chắc do… miệt mài quá độ. Không có lông mày, không biết đã bị cạo hay sinh ra đã như vậy. Nghe nói cổ đại có rất nhiều triều đại đều thịnh hành việc cạo lông mày, làm bộ như mình là hóa thân của bọ rùa, cũng coi như thế là đẹp.
Nhìn trái nhìn phải, tóm lại vẫn là không xinh đẹp.
Đương nhiên, tôi kiên quyết sẽ không thừa nhận dung mạo nha đầu này có vài phần giống tôi.
Tiếp nhận nghệ danh khí thế này, diện mạo bên ngoài lại chẳng ra gì, cô nương này làm hoa khôi kiểu gì đây? Không phải là… Ai nha, thực xấu hổ quá.
Thẹn thùng được một chút, tôi bắt đầu lục tung phòng của Xuân Hồng. Cựu hoa khôi khát vọng chuộc thân như vậy, không thể ngay cả một phân tiền cũng không có chứ? Tôi sẽ ngay lập tức chuyển ra ngoài, làm lợi cho kẻ khác không bằng làm lợi cho chính mình phải không.
Quá trình tìm kiếm không khác với game RPG* là mấy, sau khi xét qua xét lại một lần, tôi thuận lợi tìm được vài tờ ngân phiếu lẻ tẻ, tất cả là hai trăm mười lăm lượng, một ít bạc vụn lẻ, không biết là bao nhiêu lượng, còn có hai chuỗi tiền xu buộc bằng dây đỏ. Tôi đem ngân phiếu gập đôi cất kỹ bên người, còn tiền xu và ngân lượng thì bỏ vào hết trong cái bọc.
*Game RPG là loại game nhập vai, chắc tỷ ấy muốn nói mình vào vài Xuân Hồng cô nương như chơi game vậy, ai muốnn biết thêm game này vào thỉnh giáo cúc cu ca ca nha – người beta
Xuân Hồng cô nương đại khái đã quyết chí góp tiền dựng nghiệp lớn, vật dụng kèm theo chỉ có một hộp trang điểm và một quyển sách, còn có ba bộ y phục mặc ra ngoài gặp khách. Nói thật, màu sắc y phục rất quê mùa, có điều so sánh hợp với thân phận.
Tôi vừa thu thập xong, một nữ nhân trang điểm thật xinh đẹp liền tới đây gõ cửa, rồi sau đó không đợi tôi kịp phản ứng đã cất bước đi đến. Nhìn thần thái bình tĩnh và một thân khí thế bá chủ, cùng với trang sức đầy đầu, nàng hẳn là ma ma nơi này rồi.
Tôi hơi hơi rũ ánh mắt xuống, cắn môi dưới vờ lộ biểu tình ủy khuất. .
Nàng ngồi xuống bên giường, vỗ về mu bàn tay tôi thở dài một tiếng: “Đứa trẻ ngốc”.
Lời nói cảm động kinh điển như thế thốt ra, tôi đương nhiên biết bản thân nên lập tức tuôn ra hai dòng lệ phối hợp với nàng. Thế nhưng tài năng diễn xuất của tôi còn chưa đạt đến mức lô hỏa thuần thanh*, thế nên buộc lòng phải giả vờ yếu ớt mà thở dài một tiếng, cúi đầu không nói lời nào.
*Lô hỏa thuần thanh (炉火纯青): đạt đến trình độ cao, hoàn mỹ (gọi nhanh là thượng thừa đi)
Nàng nhẹ giọng nói: “Ngươi đây chẳng phải là tự làm khổ mình sao?”.
Chậc, xin ngươi đó, nói câu gì đó thực tế một chút đi, câu tiếp theo chẳng lẽ lại là: “Hài tử, muốn khóc thì khóc đi” ư? Thực muốn cười mà, để tránh bị lộ, tôi đành cúi thấp đầu hơn nữa.
Nàng thấy tôi không phản ứng, lại duỗi cánh tay nhẹ nhàng ôm bả vai tôi: “Hài tử, muốn khóc thì khóc đi”.
Không được rồi… Tôi thực sự rất muốn cười một trận.
Dĩ nhiên không thể cười, tôi chỉ có thể cắn môi kiềm chế, đến mức thân thể nhẹ nhàng run rẩy, cố gắng kiềm chế bản thân, trong mắt thật sự ngăn dòng nước mắt chảy ra. Căn cứ vào nguyên tắc không thể lãng phí, tôi vội vàng giương mắt nhìn nàng.
Trong con ngươi nàng rốt cục cũng hiện lên tia sáng vừa lòng, đôi môi đỏ thắm khẽ mở đi vào nội dung chính: “Ta biết ngươi muốn chuộc thân, cũng biết ngươi còn đang chờ hắn. Thế nhưng cho dù là nằm mộng, lúc này cũng cần phải tỉnh rồi. Đã hơn hai năm rồi, người kia thậm chí chưa từng nhắn cho ngươi lấy một lời, sợ là… aiz”.
Nàng rút khăn ra, nhẹ nhàng lau khóe mắt: “Lời này tuy rằng nghe không vừa lòng, nhưng ma ma nhất định phải nói với ngươi một câu. Có lẽ… có lẽ ngươi với hắn mà nói, bất quá chỉ là một hồi mộng uyên ương. Nam nhân phần lớn đều thay lòng đổi dạ, hắn ở trong kinh thành đã được mở rộng tầm mắt, Trầm Gia Bảo chúng ta đây dung chi tục phấn* sẽ không đủ để vừa mắt hắn. Hiện giờ mong ngóng, không bằng tính toán cho chính mình ngay khi chưa muộn”.
*Dung chi tục phấn: ở đây chỉ những kỹ nữ dung tục tầm thường, thấp hèn
Xuân Hồng không chuyển đi là vì muốn bán thân kiếm tiền để chờ một nam nhân không có chút tin tức? Lôgic như thế này có chút kỳ quái.
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: “Ma ma không cần nói nữa, đã chờ đợi hai năm, ta cũng không cần chờ đợi thêm vài năm nữa. Về phần khác… Ta, trong lòng ta rất loạn”. Cảm giác ma ma này rõ ràng không giống với vị Lý tỷ dướu lầu kia, đầu mày cuối mắt nàng ta đều lộ ra sự khôn khéo, không biết là có kế hoạch “tính toán cho chính mình” gì cho tôi?
Ma ma thở dài: “Nay đã là năm thứ ba, trong tay ngươi chắc cũng đã góp được kha khá tiền phải không? Hiệt Phương viện chúng ta tuy nhỏ, nhưng cũng coi như là thanh lâu hạng nhất nhì trong số các thanh lâu, ân huệ của khách mỗi ngày đếm không hết. Nếu như ngươi muốn phát tài, chi bằng mượn thân phận của mình tham gia cùng chúng ta, hàng tháng ta sẽ phát tiền thưởng cho ngươi. Ngươi yên tâm, nếu một ngày nào đó cậu ấm kia đến tìm ngươi, ta sẽ thanh toán rõ ràng với ngươi, tuyệt đối không trì hoãn”.
Ý là muốn tôi làm nhị tú bà đây. Tôi từ nhỏ không mấy thích thú loại thủ đoạn này, hoặc là tự mình làm chủ, hoặc là ngoan ngoãn làm người làm công.
Làm lão nhị không những không có bao nhiêu quyền lực mà còn phải gánh nguy hiểm, không đáng giá. Lại nói tú bà này vừa nhìn thì không giống người phúc hậu, hiện tại nói trả thù lao, đến lúc đó ôm món tiền chạy trốn thì tôi tìm ai khóc? Tôi phải xem lại việc này thế nào đã.
Tôi chớp chớp mắt mấy cái, cố gắng hết sức biểu hiện ra vẻ mặt lo sợ không yên và bất lực: “Ma ma nói ngay lúc này, trong lòng ta chưa kịp chuẩn bị, có thể cho ta suy nghĩ vài ngày rồi trả lời ma ma được không?”.
Ma ma nghe tôi nói như thế, vẻ mặt thân thiện trong nháy mắt liền trở nên lãnh đạm, một lúc sau mới cười cười: “Đó là đương nhiên, dù sao cũng là tiền máu thịt nhiều năm tích góp được, cẩn thận một chút chung quy cũng không có hại”.
Nhất thời trầm mặc, ma ma ngắm khăn một hồi, nhẹ giọng nói: “Về chuyện đổi phòng…”.
Tôi cười nói: “Thế ra Lý tỷ còn chưa nói cho ma ma sao? Ta tuyệt thực vài ngày, trong lòng đã hiểu được, ta đây không phải là đã thu dọn mọi thứ xong sao?”. Ách, bản thân không thể nào thay đổi nhanh như vậy, lúc này biểu tình nên mang một chút oán giận thì tốt hơn chứ?
Ma ma sững sờ một chút: “Nếu như ngươi không muốn chuyển, cũng có thể ở lại. Chỉ là Hiệt Phương viện chúng ta là nơi nhỏ, không có nhiều chỗ ở như vậy, chỉ có thể để ngươi ủy khuất sống chung một phòng với người khác, ngươi thấy thế nào?”.
Tôi nháy mắt mấy cái, cười nói: “Ma ma rộng lượng như vậy, ta còn có thể nói một chữ không sao?”. Muốn làm cái gì đây, Xuân Hồng tuyệt thực vài ngày không thấy ngươi tới nói gì, giờ tôi làm bộ ngoan ngoãn thì lại chạy tới nói không cần chuyển nữa?
Cùng chơi trò nói dối hử?
Ma ma cười, ánh mắt long lanh ngấn nước, giống như trong thủy ngân trắng lại có trân châu đen, xưa nay vẫn xinh đẹp vô vàn. Nhìn một chút, đây mới là người có tiêu chuẩn làm kỹ nữ.
Nàng hướng ra phía ngoài cửa, nhẹ nhàng vẫy tay: “Phi Tự, đến đây”. Khẩu khí ôn hòa như đang gọi một con cún con. Lúc này tôi mới phát hiện, góc cửa nãy giờ có một thân sa y* xanh biếc chân tay luống cuống.
*Sa y (纱衣): loại quần áo làm bằng chất liệu cotton.
Sa y giật mình, sợ hãi tiến vào, thì ra là một tiểu cô nương, xem chừng cũng không quá mười lăm mười sáu tuổi, nhưng mà bùn trên mặt so với thuốc nhuộm ở cửa hàng cũng không sai biệt lắm, không nhìn rõ diện mạo vốn có. Tôi hoài nghi nàng thuộc đội dã chiến xuất ngũ, xem ra đây là thủ pháp ngụy trang rất chuyên nghiệp.
Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nói lời ác độc, nhưng kiên quyết sẽ không thừa nhận vì tôi ghen tị với tên của nàng.
Phi Tự ôm cái bọc nhỏ trong lòng, kinh sợ mà đứng ở trước mặt chúng tôi, rụt rè hướng về phía tôi vấn an: “Xuân Hồng tỷ tỷ”. Xem nét mặt, dường như cảnh kế tiếp chính là tôi há to miệng ăn sống nàng thôi.
Tôi híp mắt, lúc này Xuân Hồng nên tỏ ra khó chịu mới đúng…
Tú bà nghiêng đầu liếc tôi một cái, nắm tay rồi nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đứa nhỏ ngốc này, chúng ta làm tỷ muội cũng được vài năm rồi, làm gì có ai đã qua mười tám tuổi còn trang điểm lộng lẫy như tỷ? Đứa nhỏ Phi Tự này rất hiền lành, ngươi tận tình chỉ bảo nàng một chút, sau này nàng sẽ biết ơn ngươi”.
Mười… Mười tám…
Lão thiên a, chưa có ai nói với ta đây là kỹ viện chuyên tiêu thụ lượng vật phẩm lớn như vậy a!… Vậy nàng Xuân Hồng kia hiện tại bao nhiêu?
Tôi bị rơi vào trạng thái kích động cực độ, đang lúc mông lung thì nghe thấy ma ma nói với Phi Tự: “Trong một năm này, ngươi giao cho ta một nửa, một nửa giao cho Xuân Hồng, coi như là ta giúp ngươi đóng tiền hiếu kính, biết chưa?”.
Phi Tự lên tiếng vâng dạ.
Tôi cười bày tỏ sự cảm tạ cùng thụ sủng nhược kinh*, tú bà vừa lòng rời đi, tôi ngược lại híp mắt nhìn chằm chằm Phi Tự.
*Thụ sủng nhược khinh: được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo
Không cần nói chuyện gấp, nội tâm người bình thường không đủ mạnh, không thể chịu được sự trầm mặc giữa mình và người có quan hệ không thân thiết với mình, bọn họ sẽ chủ động lựa chọn đề tài mà đối phương có thể cảm thấy hứng thú để đánh vỡ sự yên lặng.
Lúc này Phi Tự rõ ràng không phải là người có nội tâm đủ mạnh, mà hiện tại cái tôi có thể cảm thấy hứng thú, đơn giản chính là tôi là ai, nàng là ai.
Hy vọng nàng không chọn sai đề tài.
Phi Tự nắm tay áo, mất tự nhiên mà mở miệng: “Xuân hồng tỷ tỷ… muội, muội cũng không biết Ninh ma ma sẽ an bài như vậy. Muội. . . muội có thể ngủ trên sàn nhà”.
Tôi cười cười: “Không có việc gì lớn cả, suy cho cùng, vẫn là ta chiếm nơi ở của muội”. Lúc này đề tài dừng ở đây, thử cái gì nữa đây, tiểu cô nương…
Tai Phi Tự không được trang điểm dần dần trở nên hồng: “Đã sớm nghe các tỷ tỷ khác nói về Xuân Hồng tỷ tỷ, có thể cùng tỷ tỷ ở chung phòng, là phúc đức tu luyện kiếp trước của muội”.
Vuốt mông ngựa a! Nói gì như tỏ tình thế này? Tôi khoát tay, khẽ cười mà nhìn nàng: “Muội nghe nói ta là người như thế nào? Muội làm sao có thể bảo đảm, người trước mắt của muội chính là Xuân Hồng mà muội nghe nói? Có câu rằng những gì tai nghe thấy đều là giả dối đấy!”.
Phi Tự suy nghĩ: “Mấy vị tỷ tỷ đều nói như thế, chắc chắn không giả đâu. Nghe nói bản lĩnh của tỷ rất cao, ân huệ của khách bình thường không ai có thể qua tay tỷ. Nếu như may mắn có thể học được một phần từ tỷ, muội cũng đã thỏa mãn”.
Ách, đứa nhỏ này thật đúng là hiền lành.
Được rồi, hóa ra bệnh sờ nam nhân của lão tử lại là bản lĩnh đặc biệt để kiếm cơm?
Xuân Hồng cô nương, không nghĩ tới ngươi là phiên bản cổ đại của nữ nhân Gia Đằng Ưng, thất kính thất kính.
Lão tử nghĩ tới mà muốn thổ huyết a.
/91
|