Được rồi, bây giờ chúng ta làm mẫu về cách phát âm, bạn học, làm theo tôi. Anh ta vẫn chưa chơi đủ.
Dùng bụng em kiểm soát việc hô hấp, dùng cổ họng để phát âm, làm theo tôi, A —— | —— Anh ta phát âm làm mẫu.
Tôi lơ đãng làm theo.
Nhiếp Duy Dương ngừng lại một chút, nói: Bạn học, là A cùng âm với Y , không phải âm Ái trong Yêu em .
Cả lớp cười vang.
Anh ta được đằng chân lên đằng đầu, bước tới gần tôi, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi, thước dạy học trong tay chỉ vào trước ngực tôi: Vừa rồi em phát âm không đúng, khi phát âm phải đẩy hơi từ khoang ngực lên, từ chỗ này này...
Không phải lòng tôi đa nghi, nhưng tôi thật sự nghe được tiếng anh ta nuốt nước bọt.
Anh ta cầm cây thước dạy học, dò xét ánh mắt của tôi, khiến tôi cảm thấy dường như anh ta đang dùng cây thước đó để đùa bỡn thân thể của mình, dù không có lý do, nhưng đây là loại trực giác mãnh liệt. Thước dạy học của anh ta lúc ẩn lúc hiện ở trước ngực tôi, tôi biết rõ cái tên biến thái này đã đạt đến cảnh giới nhất định, tôi sợ anh ta sẽ làm ra chuyện kinh hãi thế tục ở trước mặt bao người, anh ta không biết xấu hổ nhưng tôi biết, vậy nên tôi tranh thủ phối hợp mỉm cười: Thưa thầy, em đã biết rõ, xin thầy đừng dùng thước dạy học để trừng phạt thân thể của học trò.
Nhiếp Duy Dương trầm mặc một lát, sau đó nghiêm trang nói: Bạn học, đây không phải là thước dạy học, mà là gậy chỉ huy.
Lại là một tràng cười vang.
Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, trường hợp này tôi cũng không thể làm gì anh ta. Cuối cùng anh ta cũng tha cho tôi, bảo tôi trở về chỗ ngồi, sau đó tự mình ngồi trước đàn Piano: Bây giờ tôi sẽ đánh đàn cho mọi người hiểu chính xác về cách phát ra âm thanh.
Một khúc nhạc êm như tiếng suối đang chảy ngang qua, anh ta cất tiếng hát.
Mai Tử khẽ thốt lên: Oa!
Mặc dù trong bụng đầy lửa giận, nhưng tôi vẫn bị giọng hát của anh ta hấp dẫn. Hình như anh ta đang hát tiếng Nga, chỉ hát lên hai câu đơn giản, tôi nghe không hiểu anh ta đang hát cái gì, cũng không biết anh ta phát âm hay dở thế nào, chỉ là lúc nghe đến đoạn anh ta cất cao giọng một cách thản nhiên mà tiếng ca vẫn trong veo, giống như đang đứng giữa cánh đồng bạt ngàn lộng gió, lúc anh ta uyển chuyển hạ giọng thì lại như có một khóm hoa nở rộ.
Nhìn ngón tay thon dài của anh ta như nước chảy mây trôi lướt trên phím đàn, bờ môi cất lên tiếng hát động lòng người, tôi không khỏi có chút mê hoặc, không cách nào liên tưởng được anh ta cùng cái người đã cưỡng bức tôi trong buổi hôn lễ tối qua làm một.
Hết tiết thứ nhất, Mai Tử vẫn đang chìm đắm trong sự hưng phấn: Trời ạ! Anh ấy đẹp trai quá! Giọng hát của anh ấy rất hay! Dáng vẻ lúc anh ấy đánh đàn trông thật mê người! Hơn nữa anh ấy còn rất hài hước! Tô Tô, tớ thật sự hâm mộ cậu! A, ánh mắt của anh ấy, Tô Tô, cậu có phát hiện ra không? Ánh mắt của anh ấy rất mị hoặc!
Tôi thầm nghĩ, nếu cô ấy biết Nhiếp Duy Dương là một gã cuồng tình dục thích cưỡng bức phụ nữ, không biết còn có thể mê mẩn anh ta như vậy không?
Miêu Miêu hỏi tôi: Tô Tô, cậu và thầy ấy có quen biết nhau không? Mình cảm thấy ánh mắt của anh ta lúc nhìn cậu có chút kỳ lạ.
Không quen! Tôi phủ nhận theo bản năng, phủi sạch hết tất cả mọi hiềm nghi, không muốn ai biết đến chuyện mình bị cưỡng bức, vì sự kiêu ngạo của tôi, cũng vì hạnh phúc của mẹ.
Vậy sao? Vậy mà anh ta lại cố tình chọn trúng cậu lên bục giảng. Miêu Miêu dường như vẫn còn chút hoài nghi.
Mai Tử nói: Đó là đương nhiên, Tô Tô lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu là mình thì cũng sẽ chọn cậu ấy!
Miêu Miêu không nói, Mai Tử thì vẫn bô bô không ngừng, trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, phất phất tay hỏi thuyền trưởng đứng bên cạnh: Không muốn đi học, cúp không?
Vì vậy, tôi, Miêu Miêu, thuyền trưởng, A Mộc cùng vài người rủ nhau cúp học, về nhà xem AV giết thời gian. Mai Tử chưa tới, vì Nhiếp Duy Dương vẫn còn một tiết, cô ấy không nỡ bỏ qua.
***
Một cô gái phương Đông xinh xắn mặc đồng phục nữ tiếp viên hàng không đang bị trói ở trên ghế, váy của cô nàng bị kéo tới ngang eo, hai chân bị mở rộng, cột lại trên hai tay vịn, cô nàng không mặc quần lót, ở giữa đôi tất chân đậm màu bị xé loang lổ, lộ ra một mảng trắng như tuyết cùng nhụy hoa đỏ tươi. Hình ảnh rõ nét như vậy chúng tôi đã thấy nhiều lần, vậy nên cũng có chút vô cảm, nhưng khiến bọn tôi cảm thấy mới mẻ chính là, trong phim này có sử dụng một loại dụng cụ mà chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy —— gậy thăm dò bằng kim loại. Một người đàn ông đứng sau lưng cô nàng, hai tay tự động mở cổ áo rồi luồn vào trong, vuốt ve hai bầu ngực vĩ đại, còn một người đàn ông khác thì quỳ gối giữa hai chân cô ta, dùng cây gậy đầu tròn bằng kim loại đút vào trong cánh hoa.
Cơ thể của người phụ nữ phun ra nuốt vào cây gậy lớn, trong miệng lại phát ra âm thanh rên rỉ vừa khổ sở vừa sung sướng, tôi tưởng tượng cây gậy đó tiến vào trong cơ thể mình, lập tức nhíu mày đầy chán ghét.
Miêu Miêu nói: Có lạnh hay không nhỉ?
Chúng tôi không nhịn được mà bật cười, A Mộc nói: Cậu tự mình thử rồi sẽ biết.
Miêu Miêu vớ hộp khăn giấy bên cạnh ném vào đầu cậu ta.
Đang cười vui vẻ, đột nhiên lại truyền đến tiếng đập cửa. Mọi người hoảng sợ, đồng loại nhìn tôi, tôi nói: Không sao, chắc là mẹ tớ, bà ấy sẽ không vào đâu.
Tôi đi ra mở cửa, nhìn qua khe nhỏ, trông thấy khuôn mặt âm trầm của Nhiếp Duy Dương. Tôi sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại, sao anh ta lại về nhà lúc này? Tôi vừa mới nói với bọn họ là mình không quen biết anh ta đấy!
Dùng bụng em kiểm soát việc hô hấp, dùng cổ họng để phát âm, làm theo tôi, A —— | —— Anh ta phát âm làm mẫu.
Tôi lơ đãng làm theo.
Nhiếp Duy Dương ngừng lại một chút, nói: Bạn học, là A cùng âm với Y , không phải âm Ái trong Yêu em .
Cả lớp cười vang.
Anh ta được đằng chân lên đằng đầu, bước tới gần tôi, ánh mắt thâm trầm nhìn tôi, thước dạy học trong tay chỉ vào trước ngực tôi: Vừa rồi em phát âm không đúng, khi phát âm phải đẩy hơi từ khoang ngực lên, từ chỗ này này...
Không phải lòng tôi đa nghi, nhưng tôi thật sự nghe được tiếng anh ta nuốt nước bọt.
Anh ta cầm cây thước dạy học, dò xét ánh mắt của tôi, khiến tôi cảm thấy dường như anh ta đang dùng cây thước đó để đùa bỡn thân thể của mình, dù không có lý do, nhưng đây là loại trực giác mãnh liệt. Thước dạy học của anh ta lúc ẩn lúc hiện ở trước ngực tôi, tôi biết rõ cái tên biến thái này đã đạt đến cảnh giới nhất định, tôi sợ anh ta sẽ làm ra chuyện kinh hãi thế tục ở trước mặt bao người, anh ta không biết xấu hổ nhưng tôi biết, vậy nên tôi tranh thủ phối hợp mỉm cười: Thưa thầy, em đã biết rõ, xin thầy đừng dùng thước dạy học để trừng phạt thân thể của học trò.
Nhiếp Duy Dương trầm mặc một lát, sau đó nghiêm trang nói: Bạn học, đây không phải là thước dạy học, mà là gậy chỉ huy.
Lại là một tràng cười vang.
Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi, trường hợp này tôi cũng không thể làm gì anh ta. Cuối cùng anh ta cũng tha cho tôi, bảo tôi trở về chỗ ngồi, sau đó tự mình ngồi trước đàn Piano: Bây giờ tôi sẽ đánh đàn cho mọi người hiểu chính xác về cách phát ra âm thanh.
Một khúc nhạc êm như tiếng suối đang chảy ngang qua, anh ta cất tiếng hát.
Mai Tử khẽ thốt lên: Oa!
Mặc dù trong bụng đầy lửa giận, nhưng tôi vẫn bị giọng hát của anh ta hấp dẫn. Hình như anh ta đang hát tiếng Nga, chỉ hát lên hai câu đơn giản, tôi nghe không hiểu anh ta đang hát cái gì, cũng không biết anh ta phát âm hay dở thế nào, chỉ là lúc nghe đến đoạn anh ta cất cao giọng một cách thản nhiên mà tiếng ca vẫn trong veo, giống như đang đứng giữa cánh đồng bạt ngàn lộng gió, lúc anh ta uyển chuyển hạ giọng thì lại như có một khóm hoa nở rộ.
Nhìn ngón tay thon dài của anh ta như nước chảy mây trôi lướt trên phím đàn, bờ môi cất lên tiếng hát động lòng người, tôi không khỏi có chút mê hoặc, không cách nào liên tưởng được anh ta cùng cái người đã cưỡng bức tôi trong buổi hôn lễ tối qua làm một.
Hết tiết thứ nhất, Mai Tử vẫn đang chìm đắm trong sự hưng phấn: Trời ạ! Anh ấy đẹp trai quá! Giọng hát của anh ấy rất hay! Dáng vẻ lúc anh ấy đánh đàn trông thật mê người! Hơn nữa anh ấy còn rất hài hước! Tô Tô, tớ thật sự hâm mộ cậu! A, ánh mắt của anh ấy, Tô Tô, cậu có phát hiện ra không? Ánh mắt của anh ấy rất mị hoặc!
Tôi thầm nghĩ, nếu cô ấy biết Nhiếp Duy Dương là một gã cuồng tình dục thích cưỡng bức phụ nữ, không biết còn có thể mê mẩn anh ta như vậy không?
Miêu Miêu hỏi tôi: Tô Tô, cậu và thầy ấy có quen biết nhau không? Mình cảm thấy ánh mắt của anh ta lúc nhìn cậu có chút kỳ lạ.
Không quen! Tôi phủ nhận theo bản năng, phủi sạch hết tất cả mọi hiềm nghi, không muốn ai biết đến chuyện mình bị cưỡng bức, vì sự kiêu ngạo của tôi, cũng vì hạnh phúc của mẹ.
Vậy sao? Vậy mà anh ta lại cố tình chọn trúng cậu lên bục giảng. Miêu Miêu dường như vẫn còn chút hoài nghi.
Mai Tử nói: Đó là đương nhiên, Tô Tô lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu là mình thì cũng sẽ chọn cậu ấy!
Miêu Miêu không nói, Mai Tử thì vẫn bô bô không ngừng, trong lòng tôi cảm thấy lo lắng, phất phất tay hỏi thuyền trưởng đứng bên cạnh: Không muốn đi học, cúp không?
Vì vậy, tôi, Miêu Miêu, thuyền trưởng, A Mộc cùng vài người rủ nhau cúp học, về nhà xem AV giết thời gian. Mai Tử chưa tới, vì Nhiếp Duy Dương vẫn còn một tiết, cô ấy không nỡ bỏ qua.
***
Một cô gái phương Đông xinh xắn mặc đồng phục nữ tiếp viên hàng không đang bị trói ở trên ghế, váy của cô nàng bị kéo tới ngang eo, hai chân bị mở rộng, cột lại trên hai tay vịn, cô nàng không mặc quần lót, ở giữa đôi tất chân đậm màu bị xé loang lổ, lộ ra một mảng trắng như tuyết cùng nhụy hoa đỏ tươi. Hình ảnh rõ nét như vậy chúng tôi đã thấy nhiều lần, vậy nên cũng có chút vô cảm, nhưng khiến bọn tôi cảm thấy mới mẻ chính là, trong phim này có sử dụng một loại dụng cụ mà chúng tôi chưa bao giờ nhìn thấy —— gậy thăm dò bằng kim loại. Một người đàn ông đứng sau lưng cô nàng, hai tay tự động mở cổ áo rồi luồn vào trong, vuốt ve hai bầu ngực vĩ đại, còn một người đàn ông khác thì quỳ gối giữa hai chân cô ta, dùng cây gậy đầu tròn bằng kim loại đút vào trong cánh hoa.
Cơ thể của người phụ nữ phun ra nuốt vào cây gậy lớn, trong miệng lại phát ra âm thanh rên rỉ vừa khổ sở vừa sung sướng, tôi tưởng tượng cây gậy đó tiến vào trong cơ thể mình, lập tức nhíu mày đầy chán ghét.
Miêu Miêu nói: Có lạnh hay không nhỉ?
Chúng tôi không nhịn được mà bật cười, A Mộc nói: Cậu tự mình thử rồi sẽ biết.
Miêu Miêu vớ hộp khăn giấy bên cạnh ném vào đầu cậu ta.
Đang cười vui vẻ, đột nhiên lại truyền đến tiếng đập cửa. Mọi người hoảng sợ, đồng loại nhìn tôi, tôi nói: Không sao, chắc là mẹ tớ, bà ấy sẽ không vào đâu.
Tôi đi ra mở cửa, nhìn qua khe nhỏ, trông thấy khuôn mặt âm trầm của Nhiếp Duy Dương. Tôi sợ tới mức vội vàng đóng cửa lại, sao anh ta lại về nhà lúc này? Tôi vừa mới nói với bọn họ là mình không quen biết anh ta đấy!
/77
|