Ngày thứ hai sau phẫu thuật thành công, Lộ Nghiên sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện rồi đi cắt tóc. Cô cắt tóc ngắn như thời đại học, cô cảm thấy như vậy mới là chính mình.
Mấy ngày ba Lộ nằm viện hồi phục, Lộ Nghiên vẫn đảm nhiệm công việc đưa cơm đến tận ngày ba Lộ xuất viện.
Lộ Nghiên nộp hồ sơ trên mạng. Cô vừa chăm sóc bố vừa đi phỏng vấn tìm việc. Cách Tết âm lịch hơn hai tháng, cô tìm được việc, đợi qua năm mới sẽ đi làm.
Sức khỏe của ba Lộ dần hồi phục. Chương trình học của Lộ Hi không nhiều. Tuy mẹ Lộ đã nghỉ hưu nhưng vẫn đi dạy học, bốn người trong nhà như quay trở lại thời kỳ hòa thuận vui vẻ trước kia.
Gần tối Lộ Nghiên nhận được điện thoại của Lỗ Mạn, đại khái là muốn có cuộc gặp mặt nhỏ, nhưng cũng có những người khác nữa.
Lỗ Mạn là cô gái lớn lên trong đại viện quân khu, ông nội là quân đoàn trưởng của quân khu nào đó, bố cũng mang một quân hàm không thấp. Cô gái này tuy miệng lưỡi độc ác nhưng lòng dạ lại thẳng thắn tốt bụng. Cô ấy hơn Lộ Nghiên bốn tuổi, hai người quen nhau từ khi Lộ Nghiên tám tuổi, duyên phận đến từ một bao cát.
Khi đó Lộ Nghiên chưa chuyển nhà, vẫn ở bên cạnh đại viện quân khu. Hồi nhỏ, Lộ Nghiên chỉ cần có thứ gì đó trong tay là có thể chơi hàng giờ. Lần đó, thứ cô chơi là bao cát mẹ Lộ làm, vải làm bao cát ấy là miếng áo ca rô xanh thẫm hồi nhỏ của Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên tuy người nhỏ nhưng sức không nhỏ, cô ném bao cát không đúng đích, ném qua bức tường của đại viện. Cô muốn chạy vào nhặt, nhưng người gác cửa không cho Lộ Nghiên vào, cô đành phải quay lại chỗ cũ, gọi với sang phía bên kia. Kết quả Lỗ Mạn cầm bao cát đi đến trước mặt Lộ Nghiên, thấy Lộ Nghiên là một cô bé vừa nhỏ vừa đáng yêu.
“Bé gái, học lớp mấy rồi?” Lỗ Mạn hoàn toàn ra dáng một chị gái.
“Em chưa đi học.”
“Xem em nhỏ thế này, đúng là chưa đến sáu tuổi.”
“Em tám tuổi rồi.”
Có thể Lỗ Mạn kinh ngạc vì sao đứa bé tám tuổi kia không theo học chương trình giáo dục phổ thông chín năm bắt buộc, cũng có thể cô cảm thấy đáng thương cho đứa bé không có bạn chơi cùng, nên sau đó cô đã dẫn Lộ Nghiên đi chơi cùng mình. Vì thế mầm móng tình bạn của hai người bắt đầu từ đó, cho dù sau này Lộ Nghiên chuyển nhà cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển mầm móng ấy.
Tình bạn phát triển lâu dài cũng có chút thay đổi. Lỗ Mạn vô tình đã mang khí thế của đàn chị, nhiều lần phê bình nghiêm khắc những điều không tốt của Lộ Nghiên, thậm chí đôi khi nguyên nhân không rõ ràng lắm.
Cô nhớ lần gặp mặt trước, Lộ Nghiên bị Lỗ Mạn mắng té tát, nguyên nhân chỉ vì điện thoại của cô không liên lạc được, gia đình có chuyện cũng không nói.
“Đầu óc em bị làm sao vậy? Ngay cả điện thoại cũng để ở thành phố S, sao em không để cả người ở đó luôn đi!”
“Chuyện của em và Thẩm Nham sao rồi? Tên tiểu tử kia sao lại bỏ mặc em thế này?”
“Bố xảy ra chuyện mà em cũng không nói với chị một tiếng, em sao vậy, không biết não em có tí nếp nhăn nào không? Cô gái nhỏ luôn khiến người khác yêu quí này sao lại làm ra chuyện không vui thế hả?”
Lộ Nghiên có ý bảo Lỗ Mạn nói nhỏ chút, kết quả cô lại bị Lỗ Mạn hung hăng lườm cho một trận.
Một tháng sau ca phẫu thuật của bố, Lộ Nghiên trở lại thành phố S.
Lúc đến Hyatt, Lộ Nghiên cảm thấy rất xa lạ, ngay cả chút cảm giác nhung nhớ hoài niệm cũng không có, cô thầm bội phục chính mình quả là lòng dạ sắt đá.
Lộ Nghiên nộp đơn từ chức cho Triệu Phạm, hai người nói chuyện tạm biệt rất lâu, Lộ Nghiên luôn cảm thấy Triệu Phàm định nói gì đó nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.
“Kỳ thực tóc dài cũng rất hợp với em.” Lúc Lộ Nghiên sắp đi, Triệu Phàm nói với cô như vậy.
Cô mỉm, vẫy tay tạm biệt Triệu Phàm.
Trở lại căn phòng nhỏ của mình, cô dọn dẹp đơn giản, tìm được di động thất lạc từ lâu, điện thoại đã tự động tắt máy. Cô đoán chắc lúc quay lại lấy sợi dây chuyền đã tùy tiện đặt ở đây, rồi lúc sắp đi quên mất. Lộ Nghiên lại khinh bỉ sự lơ đễnh của chính mình một lần nữa. Cô nghiêng đầu nhìn tờ giấy trên bàn uống nước: “Liên lạc với anh”, người viết là Trần Mặc Đông. Trần Mặc Đông có thể đi vào đây cũng là chuyện không quá kỳ lạ. Lúc chân Lộ Nghiên mới bị thương, anh đã có chìa khóa căn phòng nhỏ này. Đó là do thừa lúc Trần Mặc Đông đang ngủ, Lộ Nghiên đã nhét chìa khóa vào trong tay anh. Lúc đó cô đã hối hận ngay, muốn lấy lại chìa khóa, nhưng Trần Mặc Đông đã nhanh chóng mở to mắt, Lộ Nghiên đành phải nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.
Lộ Nghiên nhét tờ giấy vào túi áo khoác, sau đó thu dọn đồ trong phòng, đóng gói sách, quần áo và những đồ tùy thân bên mình để gửi bên vận chuyển. Cô đem chiếc giá mây cho chủ nhà.
Lộ Nghiên ở lại thành phố S hai ngày, cùng Tiểu Diêu và Lâm Hướng ăn một bữa tạm biệt. Tiểu Diêu và bạn trai chuẩn bị năm sau sẽ kết hôn, hơn nữa Lộ Nghiên không thể tham gia hôn lễ nên cô rất bất mãn; Lâm Hướng vẫn tùy cơ ứng biến, tự nhiên tiêu sái, khi Lộ Nghiên nhắc đến Thẩm Tiêu, khuôn mặt anh mới có chút mờ mịt, hiện tại Lộ Nghiên đã hiểu vì sao, nhưng cảm giác đó là cảm nhận riêng của mỗi người, cô cũng không nói nhiều. Các đề tài vòng vo xoay quanh chuyện tạm biệt, trong đó có nhắc đến Trần Mặc Đông, nhưng Lộ Nghiên làm như không nghe thấy, chỉ cúi đầu mê mẩn nhìn trà trong cốc thủy tinh.
Ngày rời khỏi thành phố S, Lộ Nghiên có chút không nỡ, cô quay đầu nhìn lại tất cả: sô pha, TV, bàn ăn… Cô đứng thật lâu, vẫn thấy không nỡ. Quay lại phòng ngủ, cô đem vỏ chăn trên giường gập bỏ vào va li; rồi vào bếp, cô đứng trước bồn rửa bát thất thần trong giây lát, sau đó rời đi.
Lộ Nghiên và Lỗ Mạn xuống xe taxi, bước vào một hộp đêm sang trọng. Lộ Nghiên nhát gan không muốn vào, Lỗ Mạn thẳng thắn nói ngay: “Đại muội à, em đến đây là để cứu chị, em phải ôm tinh thần hy sinh vì nghĩa để hoàn thành nhiệm vụ lần này. Đến lúc đó, em ngồi bên cạnh chị, em bảo vệ chị, chị che chở em, nghe chưa?”
Lộ Nghiên lườm Lỗ Mạn, nhưng vẫn tuân lệnh bước vào.
Lúc mở cửa bước vào, màn hình đang chiếu cảnh một ca sĩ đang bước đi dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, ánh sáng của màn hình khiến cả hộp đêm sáng lên trong nháy mắt, khuôn mặt mỗi người đều được chiếu rọi rõ ràng. Lúc Lộ Nghiên bước vào, cô ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang kề sát tai nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, mà người đàn ông ngồi tựa trên sô pha kia cũng đang khoác vai cô gái ấy.
Trí óc Lộ Nghiên bỗng dưng ngưng trệ, cổ họng khô khốc, ánh mắt dừng lại nơi người đàn ông kia.
Lỗ Mạn bị một người đàn ông kéo đến bên cạnh, Lộ Nghiên cũng bước theo qua đó. Cô phát hiện Lỗ Mạn ở trước mặt người đàn ông này không được tự nhiên giống như những người khác, thậm chí còn có chút phiền quấy vô lý, đó là một mặt đáng yêu của Lỗ Mạn mà chưa ai từng thấy. Có thể chính Lỗ Mạn cũng không biết lúc này trông mình mềm mại biết bao.
Lát sau Lộ Nghiên cũng không nhìn về phía sau nữa, cô không biết Trần Mặc Đông có thấy mình không.
Lộ Nghiên không biết rõ thân phận cụ thể của những người này, cô nghĩ chắc cũng giống Lỗ Mạn, chỉ có mình cô không giống họ. Có thể vẻ ngoài của Lộ Nghiên đánh lừa mọi người nên họ đều gọi cô là em gái, theo đúng cách gọi khuôn mẫu của nông thôn.
“Các anh đừng có mà giở trò với cô ấy.” Lỗ Mạn nghiêm túc cảnh cáo đám đàn ông, Lộ Nghiên nổi hết da gà, cứ như thể cô là hoa, ai gặp đều yêu vậy.
Lộ Nghiên không ngờ ở đây không chỉ có một người cô quen, chỉ là người ta nhận ra cô trước.
“Cô Lộ, lâu rồi không gặp.”
Lộ Nghiên nhìn người đàn ông trước mắt, suy nghĩ một hồi cô mới nhận ra nhưng lại không nhớ được tên, cô cảm thấy rất xấu hổ.
“Áo.” Người đàn ông nhắc nhở.
Lộ Nghiên nghĩ tới người đàn ông trên máy bay đã cho cô mượn áo, nhưng vẫn không nhớ nổi tên.
“Trương Lộ Viễn.”
Cuối cùng Lộ Nghiên được anh ta nhắc nhở toàn bộ mới “nhớ” ra.
Hai người chào hỏi nhau, quên đi sự xấu hổ của ngày hôm đó.
Lát sau mọi người đều đã quen nhau. Ngoại trừ Trần Mặc Đông, bất cứ ai gọi anh cũng đều không tham gia trò chơi. Trò chơi nối tiếp, ai thua sẽ phải uống rượu. Lỗ Mạn biết tửu lượng của Lộ Nghiên nên không lo lắng lắm. Không biết ai đã đề nghị trò chơi “Mạo hiểm nói thật” đều được mọi người hùa theo đồng ý.
Mấy lượt chơi mọi người đều được nghe không ít chuyện thú vị, đương nhiên có nhiều trò trẻ con không nên chơi. Mọi người dường như thực sự bị vẻ ngoài của Lộ Nghiên đánh lừa, đều nói những trò đó có chút hơi quá, nhưng Lộ Nghiên lại hoàn toàn biết rõ, cô thầm mắng đám người này giả dối, tự mãn.
Cuối cùng cũng tới lượt Lộ Nghiên xui xẻo. Cô không phải loại người điều gì cũng có thể nói ra miệng nên đương nhiên rơi vào nguy hiểm.
“Em dùng cách nào đó đi mời vị đại thần kia đến chơi cùng chúng ta đi.”
“Anh đừng làm khó em gái này, Mặc Đông có khi nào chơi cùng chúng ta trò này đâu. Những trò khác còn chưa chắc cậu ta sẽ tham gia ấy chứ.”
“Nếu đã là mạo hiểm, vậy thì cho nó lên đến cực đại đi. Em gái, chúng ta đánh giá cao em đấy, đi đi.”
Lộ Nghiên quay đầu nhìn Trần Mặc Đông. Anh đang ngồi một mình uống rượu, cô gái bên cạnh không biết đã rời đi từ khi nào, tinh thần mệt mỏi, hai chân gác trên bàn.
Lộ Nghiên quay đầu lại, nâng ly rượu, mỉm nói: “Rất lạnh lùng, em không động vào nổi, em vẫn nên nhận phạt thì hơn.”
Nói xong, cô uống hết ly rượu trên tay, sau đó lần lượt uống cạn bốn ly khác. Năm ly rượu chui hết vào trong bụng, Lộ Nghiên cảm thấy mình không chống đỡ nổi nữa.
“Nghiên, xem cái mặt nhỏ bé của em đỏ hết rồi kìa.” Lỗ Mạn ra sức véo mặt Lộ Nghiên. Đây là thói quen từ nhỏ, cô luôn cậy mình lớn hơn vài tuổi mà tùy ý giày vò khuôn mặt của Lộ Nghiên. Trước kia mặt Lộ Nghiên còn có chút da thịt, nhưng hiện giờ cô đã gây đi rất nhiều.
Vài ông anh bên cạnh khen ngợi tửu lượng của Lộ Nghiên, nhưng Lộ Nghiên lại có chút bất đắc dĩ, cô nghĩ: “Nếu tôi không uống, các anh có thể tha cho tôi sao?”
Cuối cùng cũng đến lúc tan cuộc, người nào người nấy đều có lái xe của riêng mình. Lộ Nghiên nghĩ bọn họ đều không lái xe sau khi uống rượu, như vậy cũng không phải là người xấu. Lỗ Mạn uống hơi nhiều, Cố Dịch Hiên vẫn luôn dìu đỡ cô, nhưng Lỗ Mạn lại ra sức đẩy anh ra, dù chính mình đứng không vững.
Khi cả đám chỉ còn lại bốn người, Lỗ Mạn cuối cùng cũng bùng phát.
“Cố Dịch Hiên, anh làm gì mà thừa cơ lợi dụng tôi, anh là đồ thiếu đạo đức.”
“Anh nói cho em biết, em đã khiến lòng anh chết rồi. Hiện giờ anh thấy rất chán ghét em. Khi đó em đối xử với anh như vậy, bây giờ tới tìm anh thì muộn rồi!”
“Aaaa! Anh không phải là đàn ông, anh đừng có quấn quít lấy tôi nữa, tôi không cần anh đỡ.” Lỗ Mạn nói xong lại đẩy ra.
“Anh có phải là đàn ông không, lẽ nào em không rõ sao?” Cố Dịch Hiên phun ra một câu khiến Lộ Nghiên cảm thấy như đang xem ngôn tình, không nhịn được lắc đầu, đúng là nghiệt duyên!
Nghe xong câu này, cơn điên của Lỗ Mạn lên đến đỉnh điểm, lấy hết sức đánh đấm Cố Dịch Hiên. Cuối cùng, Cố Dịch Hiên cũng thành công đẩy được Lỗ Mạn vào trong xe. Lúc sắp đi, anh còn giao cho Trần Mặc Đông đưa Lộ Nghiên về.
“Cũng hay đấy, nếu mỗi tuần đều được xem cảnh như thế này thì tội gì phải đến rạp chiếu phim.” Lộ Nghiên quay đầu nói chuyện với Trần Mặc Đông.
“Không ngờ em có thể uống được như vậy.”
“Chuyện anh không ngờ vẫn ít thế sao? Không ngờ em thông minh, không ngờ em có thể uống rượu, anh vẫn còn không ngờ thì em vẫn còn giả dối, cuộc sống vẫn rất thối nát, hừ!” Tiếng hừ cuối cùng của Lộ Nghiên theo khẩu khí nói chuyện tự nhiên bật ra, nhưng thật ra cô không muốn biểu hiện cay nghiệt như vậy.
“Lên xe đi, anh đưa em về.”
“Vậy cảm ơn anh Trần.”
Sau khi hai người ngồi trên xe, Lộ Nghiên mới kịp phản ứng, trên xe không có lái xe.
“Anh không đùa đấy chứ, uống rượu rồi còn lái xe.” Lộ Nghiên nghiêng người nhìn Trần Mặc Đông ngồi trên ghế lái.
“Anh căn bản không uống rượu, không tin em kiểm tra đi.” Đầu Trần Mặc Đông hướng về phía Lộ Nghiên, trong nháy mắt Lộ Nghiên thụt về trốn tránh, dựa sát vào cửa xe, nhất thời nước mắt tràn ra.
“Người em toàn mùi bia rượu, e là anh sẽ ghét đấy, hơn nữa em cũng không nhận ra.” Lộ Nghiên vội vàng tìm câu trả lời.
Trần Mặc Đông nhìn Lộ Nghiên, khóe miệng nở nụ thản nhiên, sau đó anh khởi động xe. Lộ Nghiên nghiêng đầu, tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa xe. Trời đã rạng sáng, trên đường không có người, chỉ có sự phồn hoa của thành phố rực rỡ ánh đèn nhiều màu.
Lúc Lộ Nghiên ra khỏi nhà, cô đã nói với mọi người là hôm nay không về, cô cảm thấy đêm nay chắc chắn sẽ ở cùng Lỗ Mạn, nhưng hiện tại tình cảnh thế này cô thực sự không biết thế nào mới tốt. Sức ngấm của rượu tốt rất mạnh, Lộ Nghiên không còn tỉnh táo như lúc trước, cô chầm chậm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc Lộ Nghiên tỉnh lại, cô phát hiện mình đang chuyển động, sau khi tỉnh táo hẳn cô nhận ra mình đang được Trần Mặc Đông ôm. Cô nghĩ lại lần trước được ôm thế này là khi nào, hình như đã rất lâu rồi. Lộ Nghiên không biết mình nói gì với Trần Mặc Đông nên cô giả vờ ngủ, nhưng giả vờ một lúc thì cô cũng thật sự thiếp đi tiếp. Giữa lúc mơ màng, cô cảm thấy có thứ gì đó ấm áp phả trên mặt mình, cả cơ thể mình cũng rất ấm áp.
Khi tỉnh lại, Lộ Nghiên phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, trên người là một chiếc chăn nhung màu xám bạc, có thể nó đã được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, chiếc chăn quả thật rất ấm áp thoải mái. Vì rèm được kéo xuống nên căn phòng hơi tối, Lộ Nghiên cảm thấy căn phòng được bài trí đơn giản, không giống như phòng cô có rất nhiều thứ linh tinh. Căn phòng này quả thực khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, không ấm áp.
Lúc đứng dậy, Lộ Nghiên phát hiện mình đang mặc áo ngủ của Trần Mặc Đông, áo rất rộng, cô chỉ mặc áo mà dài đến tận đùi gối, giống như một chiếc váy ngắn. Lộ Nghiên thầm mắng Trần Mặc Đông sắc lang, nhưng cô cũng chỉ già mồm vậy thôi, trước kia hai người đâu có trong sáng.
Cô đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, quả nhiên đã có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới. Chuyện gì đến cũng phải bình tĩnh đối mặt, Lộ Nghiên tỉnh dậy đã biết đây là địa bàn của Trần Mặc Đông.
Đi ra khỏi cửa, cô nghe thấy tiếng Trần Mặc Đông nói chuyện điện thoại: “Biết rồi mà… Tối qua thật sự có việc nên mới không quay lại… Được rồi, biết rồi, lát nữa sẽ về mà.” Khẩu khí cam chịu nhưng dịu dàng, giống như khẩu khí nói chuyện với Lộ Nghiên ngày trước.
Trần Mặc Đông quay người đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Lộ Nghiên đang nhìn.
“Xin lỗi, em vô tình nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, chỉ là vô tình thôi.”
“Ăn chút gì đi.”
Hai người lặng im ăn bánh mì, uống sữa.
Ăn xong, Lộ Nghiên rửa cốc chén trong bếp, cô biết Trần Mặc Đông đứng sau lưng, nhưng hiện tại cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tất cả thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Lộ Nghiên xoay người, trong chớp mắt bị Trần Mặc Đông đè chặt sát vào bồn rửa bát. Đôi tay ẩm ướt của Lộ Nghiên đẩy ngực Trần Mặc Đông, trên áo sơ mi xuất hiện dấu vết của đôi tay.
“Hiện giờ em đang mặc áo ngủ của anh, trên người em cũng không còn mùi rượu nữa, anh sẽ không ghét em đâu.” Trần Mặc Đông cúi đầu hôn Lộ Nghiên, đặt cô lên bệ bếp, sau đó chăm chú thưởng thức. Lộ Nghiên dùng một cách lý giải châm biếm về Trần Mặc Đông, cô cho rằng mình chỉ là một đồ vật thất sủng vừa được phục hồi, về mặt tình lý cũng phải được vỗ về một chút, vì thế chính mình cũng phải biết điều phối hợp mới đúng.
Nụ hôn của Trần Mặc Đông đúng khuôn phép, thời gian hôn rất lâu. Lộ Nghiên đột nhiên có một cảm giác: Thực ra mình cũng có chút nhớ nhung Trần Mặc Đông.
“Nếu duyên phận chưa hết, anh cảm thấy chúng ta vẫn nên tiếp tục.”
“Tiếp tục cái gì? Tiếp tục loại quan hệ bất thường nào? Hay là tiếp tục sự sung sướng trên cơ thể của nhau? Nếu là người sau, em nghĩ ai cũng có thể làm được những chuyện như thế, mỹ nữ hôm qua cũng được mà. Hơn nữa, anh cũng có nếm được lợi lộc ngon ngọt gì từ cơ thể của em đâu?”
“Lộ Nghiên, biểu hiện của em và lời của em nói hoàn toàn không đồng nhất với nhau.”
Lộ Nghiên giận dữ nhìn Trần Mặc Đông, sau đó mở miệng: “Không phải anh còn có giai nhân ước hẹn sao? Anh không sợ mất thời gian à?”
Trần Mặc Đông hừ một tiếng, buông Lộ Nghiên ra, xoay người đi vào phòng ngủ.
Lúc Lộ Nghiên đi vào phòng ngủ, Trần Mặc Đông đã thay quần áo xong, đang thảnh thơi đọc báo, cảm giác tức giận khi nãy hoàn toàn không thấy, cô cầm quần áo của mình.
“Mời anh đi ra, em muốn thay quần áo.”
“…”
Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông không thèm để ý, đành cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Ra khỏi nhà Trần Mặc Đông, đứng ở cửa Lộ Nghiên nhìn thấy bên kia có trạm xe bus.
“Lên xe.”
Trần Mặc Đông mở cửa xe bên ghế phụ, Lộ Nghiên không thèm để ý. Nhưng trùng hợp khi đó có một chiếc xe bị chắn phía sau, còi bấm inh ỏi, Lộ Nghiên đành phải lên xe, sau đó giận dữ đóng mạnh cửa xe, tuy rằng tiếng đóng cửa cũng chỉ giống như khi bình thường.
Lộ Nghiên nói địa chỉ cho Trần Mặc Đông, sau đó không nói gì nữa, Trần Mặc Đông vẫn luôn giữ trạng thái im lặng.
“Hầy, có phải anh đi sai đường rồi không?”
“…”
“Trần Mặc Đông.” Lộ Nghiên phát điên, đây không phải hướng về nhà cô, chẳng qua cô phát hiện đã quá muộn.
“Hình như anh chưa từng nói là sẽ đưa em về nhà.”
“Vậy anh muốn đi đâu đây?”
“Đi làm chuyện của anh.”
“Vậy mang em đi làm chi?”
“Anh quen rồi, bình thường gặp người quen anh đều sẽ cho họ đi nhờ, thường họ cũng đi cùng đường với anh. Mà anh quên mất không hỏi em muốn đi đâu.” Trần Mặc Đông ra vẻ hồn nhiên vô tội.
Lộ Nghiên bị làm cho tức đến mức không nói được gì.
Xe dừng trước một biệt thự. Giữa đám cây xanh mướt trước cửa biệt thự, một người phụ nữ trung niên đang chăm sóc cây cỏ, bên cạnh còn có một con chó to đang chơi đùa.
Trần Mặc Đông xuống xe, nhưng Lộ Nghiên rõ ràng không có ý định xuống xe. Người phụ nữ nhìn về phía họ, sau đó chào đón Trần Mặc Đông.
“Tên tiểu tử thối, hôm qua nói là về mà lại không về, hại ta chuẩn bị một bàn đồ ăn vô ích.”
“Tối hôm qua con đột nhiên có chút chuyện không bỏ được.”
Người phụ nữ kia nhìn thấy Lộ Nghiên nên cô đành xuống xe.
Trần Mặc Đông không giới thiệu, Lộ Nghiên không biết nên chào hỏi thế nào.
“Tên tiểu tử thối này, còn không giới thiệu đi à, thôi bỏ đi, để ta tự giới thiệu.”
“Ta là cô của Đông Tử, cháu gái tên gì, bao nhiêu tuổi rồi, có phải là bạn gái của Đông tử nhà chúng ta không thế?”
“Cháu là Lộ Nghiên ạ.” Lộ Nghiên toát mồ hôi, ánh mắt hướng về phía Trần Mặc Đông nhưng anh lại đang đùa với con chó. Con chó khi nãy còn đang điên cuồng nghịch ngợm lúc này lại ngửi ngửi chân anh, sau đó nhảy lên đùi anh nhưng bị anh đá văng ra, con chó lại nhảy lên, Trần Mặc Đông lại đá nó ra, liên tục mấy lần, con chó cũng cảm thấy vô vị nên tiếp tục tự đùa giỡn với chính mình.
Lộ Nghiên không hiểu sao mình đã bị người “cô” kia đẩy vào trong biệt thự.
“Tính cách của Đông Tử nhà chúng ta có chút xấu xa, đấy là không có tính nhẫn nại, nhưng những thứ khác nó đều rất tốt.”
“Đông Tử thích chó lắm, ta nhớ khi còn nhỏ có một con chó nhỏ cắn nó, vậy mà nó lại đem con chó đó về nhà nuôi. Đó là con chó đầu tiên nó nuôi.”
…
“Ồ, sủi cảo này đúng là rất đẹp.” Lộ Nghiên và người “cô” kia vừa nói chuyện vừa làm sủi cảo. Trần Mặc Đông ngồi trong phòng khách cùng với chồng của cô.
Lộ Nghiên nghe đủ loại về “Đông Tử nhà chúng ta”, nói cũng không phải mà không nói thì không đúng lễ độ, cô chỉ biết mỉm. Lộ Nghiên cảm thấy quai hàm mình sắp cứng rồi.
Lộ Nghiên ăn bữa sủi cảo này không tiêu hóa nổi, nhưng ba người kia lại ăn rất ngon.
“Nha đầu Lộ này rất gầy, cháu phải ăn nhiều vào.” Đó là lời của chồng cô.
“Cháu bây giờ không chăm sóc mình cẩn thận thì sau này sẽ chịu khổ đấy, ăn nhiều chút đi.” Đó là lời của cô, Lộ Nghiên không hiểu rõ ý tứ của câu nói này.
“Em không cần giả vờ nhã nhặn đâu, mau ăn đi.” Câu nói này của Trần Mặc Đông khiến Lộ Nghiên tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Sau bữa trưa, bốn người ngồi trong phòng khách nói chuyện một lúc, sau đó Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên cùng rời đi.
“Trần Mặc Đông, anh đã hỏi ý kiến em chưa mà mang em đến đây?”
“Anh không bắt em vào, là tự em vào đấy chứ, không phải sao?”
“Anh có thể rộng lượng chút không, không phải chỉ hôm nay em mới không theo ý anh sao? Lúc nào anh cũng như vậy.”
“Rất lâu rồi anh không còn ước vọng nữa, thế nên chi bằng để tự nguyện đi.”
“Đồ quỉ hẹp hòi.”
Đi ngang qua trạm xe điện ngầm, Lộ Nghiên bảo dừng xe nhưng Trần Mặc Đông không để ý, đưa thẳng cô về nhà.
Sau khi dừng xe, Lộ Nghiên không nói gì mà xuống xe. Cuối cùng hai người tạm biệt nhau trong buồn bã.
HẾT
Mấy ngày ba Lộ nằm viện hồi phục, Lộ Nghiên vẫn đảm nhiệm công việc đưa cơm đến tận ngày ba Lộ xuất viện.
Lộ Nghiên nộp hồ sơ trên mạng. Cô vừa chăm sóc bố vừa đi phỏng vấn tìm việc. Cách Tết âm lịch hơn hai tháng, cô tìm được việc, đợi qua năm mới sẽ đi làm.
Sức khỏe của ba Lộ dần hồi phục. Chương trình học của Lộ Hi không nhiều. Tuy mẹ Lộ đã nghỉ hưu nhưng vẫn đi dạy học, bốn người trong nhà như quay trở lại thời kỳ hòa thuận vui vẻ trước kia.
Gần tối Lộ Nghiên nhận được điện thoại của Lỗ Mạn, đại khái là muốn có cuộc gặp mặt nhỏ, nhưng cũng có những người khác nữa.
Lỗ Mạn là cô gái lớn lên trong đại viện quân khu, ông nội là quân đoàn trưởng của quân khu nào đó, bố cũng mang một quân hàm không thấp. Cô gái này tuy miệng lưỡi độc ác nhưng lòng dạ lại thẳng thắn tốt bụng. Cô ấy hơn Lộ Nghiên bốn tuổi, hai người quen nhau từ khi Lộ Nghiên tám tuổi, duyên phận đến từ một bao cát.
Khi đó Lộ Nghiên chưa chuyển nhà, vẫn ở bên cạnh đại viện quân khu. Hồi nhỏ, Lộ Nghiên chỉ cần có thứ gì đó trong tay là có thể chơi hàng giờ. Lần đó, thứ cô chơi là bao cát mẹ Lộ làm, vải làm bao cát ấy là miếng áo ca rô xanh thẫm hồi nhỏ của Lộ Nghiên.
Lộ Nghiên tuy người nhỏ nhưng sức không nhỏ, cô ném bao cát không đúng đích, ném qua bức tường của đại viện. Cô muốn chạy vào nhặt, nhưng người gác cửa không cho Lộ Nghiên vào, cô đành phải quay lại chỗ cũ, gọi với sang phía bên kia. Kết quả Lỗ Mạn cầm bao cát đi đến trước mặt Lộ Nghiên, thấy Lộ Nghiên là một cô bé vừa nhỏ vừa đáng yêu.
“Bé gái, học lớp mấy rồi?” Lỗ Mạn hoàn toàn ra dáng một chị gái.
“Em chưa đi học.”
“Xem em nhỏ thế này, đúng là chưa đến sáu tuổi.”
“Em tám tuổi rồi.”
Có thể Lỗ Mạn kinh ngạc vì sao đứa bé tám tuổi kia không theo học chương trình giáo dục phổ thông chín năm bắt buộc, cũng có thể cô cảm thấy đáng thương cho đứa bé không có bạn chơi cùng, nên sau đó cô đã dẫn Lộ Nghiên đi chơi cùng mình. Vì thế mầm móng tình bạn của hai người bắt đầu từ đó, cho dù sau này Lộ Nghiên chuyển nhà cũng không ảnh hưởng đến sự phát triển mầm móng ấy.
Tình bạn phát triển lâu dài cũng có chút thay đổi. Lỗ Mạn vô tình đã mang khí thế của đàn chị, nhiều lần phê bình nghiêm khắc những điều không tốt của Lộ Nghiên, thậm chí đôi khi nguyên nhân không rõ ràng lắm.
Cô nhớ lần gặp mặt trước, Lộ Nghiên bị Lỗ Mạn mắng té tát, nguyên nhân chỉ vì điện thoại của cô không liên lạc được, gia đình có chuyện cũng không nói.
“Đầu óc em bị làm sao vậy? Ngay cả điện thoại cũng để ở thành phố S, sao em không để cả người ở đó luôn đi!”
“Chuyện của em và Thẩm Nham sao rồi? Tên tiểu tử kia sao lại bỏ mặc em thế này?”
“Bố xảy ra chuyện mà em cũng không nói với chị một tiếng, em sao vậy, không biết não em có tí nếp nhăn nào không? Cô gái nhỏ luôn khiến người khác yêu quí này sao lại làm ra chuyện không vui thế hả?”
Lộ Nghiên có ý bảo Lỗ Mạn nói nhỏ chút, kết quả cô lại bị Lỗ Mạn hung hăng lườm cho một trận.
Một tháng sau ca phẫu thuật của bố, Lộ Nghiên trở lại thành phố S.
Lúc đến Hyatt, Lộ Nghiên cảm thấy rất xa lạ, ngay cả chút cảm giác nhung nhớ hoài niệm cũng không có, cô thầm bội phục chính mình quả là lòng dạ sắt đá.
Lộ Nghiên nộp đơn từ chức cho Triệu Phạm, hai người nói chuyện tạm biệt rất lâu, Lộ Nghiên luôn cảm thấy Triệu Phàm định nói gì đó nhưng cuối cùng anh vẫn không nói ra.
“Kỳ thực tóc dài cũng rất hợp với em.” Lúc Lộ Nghiên sắp đi, Triệu Phàm nói với cô như vậy.
Cô mỉm, vẫy tay tạm biệt Triệu Phàm.
Trở lại căn phòng nhỏ của mình, cô dọn dẹp đơn giản, tìm được di động thất lạc từ lâu, điện thoại đã tự động tắt máy. Cô đoán chắc lúc quay lại lấy sợi dây chuyền đã tùy tiện đặt ở đây, rồi lúc sắp đi quên mất. Lộ Nghiên lại khinh bỉ sự lơ đễnh của chính mình một lần nữa. Cô nghiêng đầu nhìn tờ giấy trên bàn uống nước: “Liên lạc với anh”, người viết là Trần Mặc Đông. Trần Mặc Đông có thể đi vào đây cũng là chuyện không quá kỳ lạ. Lúc chân Lộ Nghiên mới bị thương, anh đã có chìa khóa căn phòng nhỏ này. Đó là do thừa lúc Trần Mặc Đông đang ngủ, Lộ Nghiên đã nhét chìa khóa vào trong tay anh. Lúc đó cô đã hối hận ngay, muốn lấy lại chìa khóa, nhưng Trần Mặc Đông đã nhanh chóng mở to mắt, Lộ Nghiên đành phải nhắm chặt mắt giả vờ ngủ.
Lộ Nghiên nhét tờ giấy vào túi áo khoác, sau đó thu dọn đồ trong phòng, đóng gói sách, quần áo và những đồ tùy thân bên mình để gửi bên vận chuyển. Cô đem chiếc giá mây cho chủ nhà.
Lộ Nghiên ở lại thành phố S hai ngày, cùng Tiểu Diêu và Lâm Hướng ăn một bữa tạm biệt. Tiểu Diêu và bạn trai chuẩn bị năm sau sẽ kết hôn, hơn nữa Lộ Nghiên không thể tham gia hôn lễ nên cô rất bất mãn; Lâm Hướng vẫn tùy cơ ứng biến, tự nhiên tiêu sái, khi Lộ Nghiên nhắc đến Thẩm Tiêu, khuôn mặt anh mới có chút mờ mịt, hiện tại Lộ Nghiên đã hiểu vì sao, nhưng cảm giác đó là cảm nhận riêng của mỗi người, cô cũng không nói nhiều. Các đề tài vòng vo xoay quanh chuyện tạm biệt, trong đó có nhắc đến Trần Mặc Đông, nhưng Lộ Nghiên làm như không nghe thấy, chỉ cúi đầu mê mẩn nhìn trà trong cốc thủy tinh.
Ngày rời khỏi thành phố S, Lộ Nghiên có chút không nỡ, cô quay đầu nhìn lại tất cả: sô pha, TV, bàn ăn… Cô đứng thật lâu, vẫn thấy không nỡ. Quay lại phòng ngủ, cô đem vỏ chăn trên giường gập bỏ vào va li; rồi vào bếp, cô đứng trước bồn rửa bát thất thần trong giây lát, sau đó rời đi.
Lộ Nghiên và Lỗ Mạn xuống xe taxi, bước vào một hộp đêm sang trọng. Lộ Nghiên nhát gan không muốn vào, Lỗ Mạn thẳng thắn nói ngay: “Đại muội à, em đến đây là để cứu chị, em phải ôm tinh thần hy sinh vì nghĩa để hoàn thành nhiệm vụ lần này. Đến lúc đó, em ngồi bên cạnh chị, em bảo vệ chị, chị che chở em, nghe chưa?”
Lộ Nghiên lườm Lỗ Mạn, nhưng vẫn tuân lệnh bước vào.
Lúc mở cửa bước vào, màn hình đang chiếu cảnh một ca sĩ đang bước đi dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ, ánh sáng của màn hình khiến cả hộp đêm sáng lên trong nháy mắt, khuôn mặt mỗi người đều được chiếu rọi rõ ràng. Lúc Lộ Nghiên bước vào, cô ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang kề sát tai nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, mà người đàn ông ngồi tựa trên sô pha kia cũng đang khoác vai cô gái ấy.
Trí óc Lộ Nghiên bỗng dưng ngưng trệ, cổ họng khô khốc, ánh mắt dừng lại nơi người đàn ông kia.
Lỗ Mạn bị một người đàn ông kéo đến bên cạnh, Lộ Nghiên cũng bước theo qua đó. Cô phát hiện Lỗ Mạn ở trước mặt người đàn ông này không được tự nhiên giống như những người khác, thậm chí còn có chút phiền quấy vô lý, đó là một mặt đáng yêu của Lỗ Mạn mà chưa ai từng thấy. Có thể chính Lỗ Mạn cũng không biết lúc này trông mình mềm mại biết bao.
Lát sau Lộ Nghiên cũng không nhìn về phía sau nữa, cô không biết Trần Mặc Đông có thấy mình không.
Lộ Nghiên không biết rõ thân phận cụ thể của những người này, cô nghĩ chắc cũng giống Lỗ Mạn, chỉ có mình cô không giống họ. Có thể vẻ ngoài của Lộ Nghiên đánh lừa mọi người nên họ đều gọi cô là em gái, theo đúng cách gọi khuôn mẫu của nông thôn.
“Các anh đừng có mà giở trò với cô ấy.” Lỗ Mạn nghiêm túc cảnh cáo đám đàn ông, Lộ Nghiên nổi hết da gà, cứ như thể cô là hoa, ai gặp đều yêu vậy.
Lộ Nghiên không ngờ ở đây không chỉ có một người cô quen, chỉ là người ta nhận ra cô trước.
“Cô Lộ, lâu rồi không gặp.”
Lộ Nghiên nhìn người đàn ông trước mắt, suy nghĩ một hồi cô mới nhận ra nhưng lại không nhớ được tên, cô cảm thấy rất xấu hổ.
“Áo.” Người đàn ông nhắc nhở.
Lộ Nghiên nghĩ tới người đàn ông trên máy bay đã cho cô mượn áo, nhưng vẫn không nhớ nổi tên.
“Trương Lộ Viễn.”
Cuối cùng Lộ Nghiên được anh ta nhắc nhở toàn bộ mới “nhớ” ra.
Hai người chào hỏi nhau, quên đi sự xấu hổ của ngày hôm đó.
Lát sau mọi người đều đã quen nhau. Ngoại trừ Trần Mặc Đông, bất cứ ai gọi anh cũng đều không tham gia trò chơi. Trò chơi nối tiếp, ai thua sẽ phải uống rượu. Lỗ Mạn biết tửu lượng của Lộ Nghiên nên không lo lắng lắm. Không biết ai đã đề nghị trò chơi “Mạo hiểm nói thật” đều được mọi người hùa theo đồng ý.
Mấy lượt chơi mọi người đều được nghe không ít chuyện thú vị, đương nhiên có nhiều trò trẻ con không nên chơi. Mọi người dường như thực sự bị vẻ ngoài của Lộ Nghiên đánh lừa, đều nói những trò đó có chút hơi quá, nhưng Lộ Nghiên lại hoàn toàn biết rõ, cô thầm mắng đám người này giả dối, tự mãn.
Cuối cùng cũng tới lượt Lộ Nghiên xui xẻo. Cô không phải loại người điều gì cũng có thể nói ra miệng nên đương nhiên rơi vào nguy hiểm.
“Em dùng cách nào đó đi mời vị đại thần kia đến chơi cùng chúng ta đi.”
“Anh đừng làm khó em gái này, Mặc Đông có khi nào chơi cùng chúng ta trò này đâu. Những trò khác còn chưa chắc cậu ta sẽ tham gia ấy chứ.”
“Nếu đã là mạo hiểm, vậy thì cho nó lên đến cực đại đi. Em gái, chúng ta đánh giá cao em đấy, đi đi.”
Lộ Nghiên quay đầu nhìn Trần Mặc Đông. Anh đang ngồi một mình uống rượu, cô gái bên cạnh không biết đã rời đi từ khi nào, tinh thần mệt mỏi, hai chân gác trên bàn.
Lộ Nghiên quay đầu lại, nâng ly rượu, mỉm nói: “Rất lạnh lùng, em không động vào nổi, em vẫn nên nhận phạt thì hơn.”
Nói xong, cô uống hết ly rượu trên tay, sau đó lần lượt uống cạn bốn ly khác. Năm ly rượu chui hết vào trong bụng, Lộ Nghiên cảm thấy mình không chống đỡ nổi nữa.
“Nghiên, xem cái mặt nhỏ bé của em đỏ hết rồi kìa.” Lỗ Mạn ra sức véo mặt Lộ Nghiên. Đây là thói quen từ nhỏ, cô luôn cậy mình lớn hơn vài tuổi mà tùy ý giày vò khuôn mặt của Lộ Nghiên. Trước kia mặt Lộ Nghiên còn có chút da thịt, nhưng hiện giờ cô đã gây đi rất nhiều.
Vài ông anh bên cạnh khen ngợi tửu lượng của Lộ Nghiên, nhưng Lộ Nghiên lại có chút bất đắc dĩ, cô nghĩ: “Nếu tôi không uống, các anh có thể tha cho tôi sao?”
Cuối cùng cũng đến lúc tan cuộc, người nào người nấy đều có lái xe của riêng mình. Lộ Nghiên nghĩ bọn họ đều không lái xe sau khi uống rượu, như vậy cũng không phải là người xấu. Lỗ Mạn uống hơi nhiều, Cố Dịch Hiên vẫn luôn dìu đỡ cô, nhưng Lỗ Mạn lại ra sức đẩy anh ra, dù chính mình đứng không vững.
Khi cả đám chỉ còn lại bốn người, Lỗ Mạn cuối cùng cũng bùng phát.
“Cố Dịch Hiên, anh làm gì mà thừa cơ lợi dụng tôi, anh là đồ thiếu đạo đức.”
“Anh nói cho em biết, em đã khiến lòng anh chết rồi. Hiện giờ anh thấy rất chán ghét em. Khi đó em đối xử với anh như vậy, bây giờ tới tìm anh thì muộn rồi!”
“Aaaa! Anh không phải là đàn ông, anh đừng có quấn quít lấy tôi nữa, tôi không cần anh đỡ.” Lỗ Mạn nói xong lại đẩy ra.
“Anh có phải là đàn ông không, lẽ nào em không rõ sao?” Cố Dịch Hiên phun ra một câu khiến Lộ Nghiên cảm thấy như đang xem ngôn tình, không nhịn được lắc đầu, đúng là nghiệt duyên!
Nghe xong câu này, cơn điên của Lỗ Mạn lên đến đỉnh điểm, lấy hết sức đánh đấm Cố Dịch Hiên. Cuối cùng, Cố Dịch Hiên cũng thành công đẩy được Lỗ Mạn vào trong xe. Lúc sắp đi, anh còn giao cho Trần Mặc Đông đưa Lộ Nghiên về.
“Cũng hay đấy, nếu mỗi tuần đều được xem cảnh như thế này thì tội gì phải đến rạp chiếu phim.” Lộ Nghiên quay đầu nói chuyện với Trần Mặc Đông.
“Không ngờ em có thể uống được như vậy.”
“Chuyện anh không ngờ vẫn ít thế sao? Không ngờ em thông minh, không ngờ em có thể uống rượu, anh vẫn còn không ngờ thì em vẫn còn giả dối, cuộc sống vẫn rất thối nát, hừ!” Tiếng hừ cuối cùng của Lộ Nghiên theo khẩu khí nói chuyện tự nhiên bật ra, nhưng thật ra cô không muốn biểu hiện cay nghiệt như vậy.
“Lên xe đi, anh đưa em về.”
“Vậy cảm ơn anh Trần.”
Sau khi hai người ngồi trên xe, Lộ Nghiên mới kịp phản ứng, trên xe không có lái xe.
“Anh không đùa đấy chứ, uống rượu rồi còn lái xe.” Lộ Nghiên nghiêng người nhìn Trần Mặc Đông ngồi trên ghế lái.
“Anh căn bản không uống rượu, không tin em kiểm tra đi.” Đầu Trần Mặc Đông hướng về phía Lộ Nghiên, trong nháy mắt Lộ Nghiên thụt về trốn tránh, dựa sát vào cửa xe, nhất thời nước mắt tràn ra.
“Người em toàn mùi bia rượu, e là anh sẽ ghét đấy, hơn nữa em cũng không nhận ra.” Lộ Nghiên vội vàng tìm câu trả lời.
Trần Mặc Đông nhìn Lộ Nghiên, khóe miệng nở nụ thản nhiên, sau đó anh khởi động xe. Lộ Nghiên nghiêng đầu, tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa xe. Trời đã rạng sáng, trên đường không có người, chỉ có sự phồn hoa của thành phố rực rỡ ánh đèn nhiều màu.
Lúc Lộ Nghiên ra khỏi nhà, cô đã nói với mọi người là hôm nay không về, cô cảm thấy đêm nay chắc chắn sẽ ở cùng Lỗ Mạn, nhưng hiện tại tình cảnh thế này cô thực sự không biết thế nào mới tốt. Sức ngấm của rượu tốt rất mạnh, Lộ Nghiên không còn tỉnh táo như lúc trước, cô chầm chậm nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Lúc Lộ Nghiên tỉnh lại, cô phát hiện mình đang chuyển động, sau khi tỉnh táo hẳn cô nhận ra mình đang được Trần Mặc Đông ôm. Cô nghĩ lại lần trước được ôm thế này là khi nào, hình như đã rất lâu rồi. Lộ Nghiên không biết mình nói gì với Trần Mặc Đông nên cô giả vờ ngủ, nhưng giả vờ một lúc thì cô cũng thật sự thiếp đi tiếp. Giữa lúc mơ màng, cô cảm thấy có thứ gì đó ấm áp phả trên mặt mình, cả cơ thể mình cũng rất ấm áp.
Khi tỉnh lại, Lộ Nghiên phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường mềm mại, trên người là một chiếc chăn nhung màu xám bạc, có thể nó đã được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, chiếc chăn quả thật rất ấm áp thoải mái. Vì rèm được kéo xuống nên căn phòng hơi tối, Lộ Nghiên cảm thấy căn phòng được bài trí đơn giản, không giống như phòng cô có rất nhiều thứ linh tinh. Căn phòng này quả thực khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo, không ấm áp.
Lúc đứng dậy, Lộ Nghiên phát hiện mình đang mặc áo ngủ của Trần Mặc Đông, áo rất rộng, cô chỉ mặc áo mà dài đến tận đùi gối, giống như một chiếc váy ngắn. Lộ Nghiên thầm mắng Trần Mặc Đông sắc lang, nhưng cô cũng chỉ già mồm vậy thôi, trước kia hai người đâu có trong sáng.
Cô đi vào buồng vệ sinh rửa mặt, quả nhiên đã có bàn chải đánh răng và khăn mặt mới. Chuyện gì đến cũng phải bình tĩnh đối mặt, Lộ Nghiên tỉnh dậy đã biết đây là địa bàn của Trần Mặc Đông.
Đi ra khỏi cửa, cô nghe thấy tiếng Trần Mặc Đông nói chuyện điện thoại: “Biết rồi mà… Tối qua thật sự có việc nên mới không quay lại… Được rồi, biết rồi, lát nữa sẽ về mà.” Khẩu khí cam chịu nhưng dịu dàng, giống như khẩu khí nói chuyện với Lộ Nghiên ngày trước.
Trần Mặc Đông quay người đúng lúc nhìn thấy ánh mắt Lộ Nghiên đang nhìn.
“Xin lỗi, em vô tình nghe thấy anh nói chuyện điện thoại, chỉ là vô tình thôi.”
“Ăn chút gì đi.”
Hai người lặng im ăn bánh mì, uống sữa.
Ăn xong, Lộ Nghiên rửa cốc chén trong bếp, cô biết Trần Mặc Đông đứng sau lưng, nhưng hiện tại cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, tất cả thuận theo tự nhiên là tốt rồi.
Lộ Nghiên xoay người, trong chớp mắt bị Trần Mặc Đông đè chặt sát vào bồn rửa bát. Đôi tay ẩm ướt của Lộ Nghiên đẩy ngực Trần Mặc Đông, trên áo sơ mi xuất hiện dấu vết của đôi tay.
“Hiện giờ em đang mặc áo ngủ của anh, trên người em cũng không còn mùi rượu nữa, anh sẽ không ghét em đâu.” Trần Mặc Đông cúi đầu hôn Lộ Nghiên, đặt cô lên bệ bếp, sau đó chăm chú thưởng thức. Lộ Nghiên dùng một cách lý giải châm biếm về Trần Mặc Đông, cô cho rằng mình chỉ là một đồ vật thất sủng vừa được phục hồi, về mặt tình lý cũng phải được vỗ về một chút, vì thế chính mình cũng phải biết điều phối hợp mới đúng.
Nụ hôn của Trần Mặc Đông đúng khuôn phép, thời gian hôn rất lâu. Lộ Nghiên đột nhiên có một cảm giác: Thực ra mình cũng có chút nhớ nhung Trần Mặc Đông.
“Nếu duyên phận chưa hết, anh cảm thấy chúng ta vẫn nên tiếp tục.”
“Tiếp tục cái gì? Tiếp tục loại quan hệ bất thường nào? Hay là tiếp tục sự sung sướng trên cơ thể của nhau? Nếu là người sau, em nghĩ ai cũng có thể làm được những chuyện như thế, mỹ nữ hôm qua cũng được mà. Hơn nữa, anh cũng có nếm được lợi lộc ngon ngọt gì từ cơ thể của em đâu?”
“Lộ Nghiên, biểu hiện của em và lời của em nói hoàn toàn không đồng nhất với nhau.”
Lộ Nghiên giận dữ nhìn Trần Mặc Đông, sau đó mở miệng: “Không phải anh còn có giai nhân ước hẹn sao? Anh không sợ mất thời gian à?”
Trần Mặc Đông hừ một tiếng, buông Lộ Nghiên ra, xoay người đi vào phòng ngủ.
Lúc Lộ Nghiên đi vào phòng ngủ, Trần Mặc Đông đã thay quần áo xong, đang thảnh thơi đọc báo, cảm giác tức giận khi nãy hoàn toàn không thấy, cô cầm quần áo của mình.
“Mời anh đi ra, em muốn thay quần áo.”
“…”
Lộ Nghiên thấy Trần Mặc Đông không thèm để ý, đành cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Ra khỏi nhà Trần Mặc Đông, đứng ở cửa Lộ Nghiên nhìn thấy bên kia có trạm xe bus.
“Lên xe.”
Trần Mặc Đông mở cửa xe bên ghế phụ, Lộ Nghiên không thèm để ý. Nhưng trùng hợp khi đó có một chiếc xe bị chắn phía sau, còi bấm inh ỏi, Lộ Nghiên đành phải lên xe, sau đó giận dữ đóng mạnh cửa xe, tuy rằng tiếng đóng cửa cũng chỉ giống như khi bình thường.
Lộ Nghiên nói địa chỉ cho Trần Mặc Đông, sau đó không nói gì nữa, Trần Mặc Đông vẫn luôn giữ trạng thái im lặng.
“Hầy, có phải anh đi sai đường rồi không?”
“…”
“Trần Mặc Đông.” Lộ Nghiên phát điên, đây không phải hướng về nhà cô, chẳng qua cô phát hiện đã quá muộn.
“Hình như anh chưa từng nói là sẽ đưa em về nhà.”
“Vậy anh muốn đi đâu đây?”
“Đi làm chuyện của anh.”
“Vậy mang em đi làm chi?”
“Anh quen rồi, bình thường gặp người quen anh đều sẽ cho họ đi nhờ, thường họ cũng đi cùng đường với anh. Mà anh quên mất không hỏi em muốn đi đâu.” Trần Mặc Đông ra vẻ hồn nhiên vô tội.
Lộ Nghiên bị làm cho tức đến mức không nói được gì.
Xe dừng trước một biệt thự. Giữa đám cây xanh mướt trước cửa biệt thự, một người phụ nữ trung niên đang chăm sóc cây cỏ, bên cạnh còn có một con chó to đang chơi đùa.
Trần Mặc Đông xuống xe, nhưng Lộ Nghiên rõ ràng không có ý định xuống xe. Người phụ nữ nhìn về phía họ, sau đó chào đón Trần Mặc Đông.
“Tên tiểu tử thối, hôm qua nói là về mà lại không về, hại ta chuẩn bị một bàn đồ ăn vô ích.”
“Tối hôm qua con đột nhiên có chút chuyện không bỏ được.”
Người phụ nữ kia nhìn thấy Lộ Nghiên nên cô đành xuống xe.
Trần Mặc Đông không giới thiệu, Lộ Nghiên không biết nên chào hỏi thế nào.
“Tên tiểu tử thối này, còn không giới thiệu đi à, thôi bỏ đi, để ta tự giới thiệu.”
“Ta là cô của Đông Tử, cháu gái tên gì, bao nhiêu tuổi rồi, có phải là bạn gái của Đông tử nhà chúng ta không thế?”
“Cháu là Lộ Nghiên ạ.” Lộ Nghiên toát mồ hôi, ánh mắt hướng về phía Trần Mặc Đông nhưng anh lại đang đùa với con chó. Con chó khi nãy còn đang điên cuồng nghịch ngợm lúc này lại ngửi ngửi chân anh, sau đó nhảy lên đùi anh nhưng bị anh đá văng ra, con chó lại nhảy lên, Trần Mặc Đông lại đá nó ra, liên tục mấy lần, con chó cũng cảm thấy vô vị nên tiếp tục tự đùa giỡn với chính mình.
Lộ Nghiên không hiểu sao mình đã bị người “cô” kia đẩy vào trong biệt thự.
“Tính cách của Đông Tử nhà chúng ta có chút xấu xa, đấy là không có tính nhẫn nại, nhưng những thứ khác nó đều rất tốt.”
“Đông Tử thích chó lắm, ta nhớ khi còn nhỏ có một con chó nhỏ cắn nó, vậy mà nó lại đem con chó đó về nhà nuôi. Đó là con chó đầu tiên nó nuôi.”
…
“Ồ, sủi cảo này đúng là rất đẹp.” Lộ Nghiên và người “cô” kia vừa nói chuyện vừa làm sủi cảo. Trần Mặc Đông ngồi trong phòng khách cùng với chồng của cô.
Lộ Nghiên nghe đủ loại về “Đông Tử nhà chúng ta”, nói cũng không phải mà không nói thì không đúng lễ độ, cô chỉ biết mỉm. Lộ Nghiên cảm thấy quai hàm mình sắp cứng rồi.
Lộ Nghiên ăn bữa sủi cảo này không tiêu hóa nổi, nhưng ba người kia lại ăn rất ngon.
“Nha đầu Lộ này rất gầy, cháu phải ăn nhiều vào.” Đó là lời của chồng cô.
“Cháu bây giờ không chăm sóc mình cẩn thận thì sau này sẽ chịu khổ đấy, ăn nhiều chút đi.” Đó là lời của cô, Lộ Nghiên không hiểu rõ ý tứ của câu nói này.
“Em không cần giả vờ nhã nhặn đâu, mau ăn đi.” Câu nói này của Trần Mặc Đông khiến Lộ Nghiên tức giận nhưng cũng không dám nói gì.
Sau bữa trưa, bốn người ngồi trong phòng khách nói chuyện một lúc, sau đó Trần Mặc Đông và Lộ Nghiên cùng rời đi.
“Trần Mặc Đông, anh đã hỏi ý kiến em chưa mà mang em đến đây?”
“Anh không bắt em vào, là tự em vào đấy chứ, không phải sao?”
“Anh có thể rộng lượng chút không, không phải chỉ hôm nay em mới không theo ý anh sao? Lúc nào anh cũng như vậy.”
“Rất lâu rồi anh không còn ước vọng nữa, thế nên chi bằng để tự nguyện đi.”
“Đồ quỉ hẹp hòi.”
Đi ngang qua trạm xe điện ngầm, Lộ Nghiên bảo dừng xe nhưng Trần Mặc Đông không để ý, đưa thẳng cô về nhà.
Sau khi dừng xe, Lộ Nghiên không nói gì mà xuống xe. Cuối cùng hai người tạm biệt nhau trong buồn bã.
HẾT
/20
|