Editor: Qing Yun
Diệp Bùi Thiên không biết mình đã giết bao nhiêu ma vật, lưỡi đao trong tay đã bị cong lại, chất nhầy dính trên đao làm anh khó nắm chặt được chuôi đao.
Trong lòng anh cảm thấy không yên ổn, ngày xưa dù là đối mặt với ma vật hay con người, anh lẻ loi một mình cũng tắm máu chiến đấu hăng hái chưa từng sợ hãi, thậm chí có đôi khi những trận chiến tàn khốc đó mới có thể làm anh tìm được chứng cứ chứng minh mình còn sống.
Ma vật xung quanh ngày một nhiều, trong căn cứ liên tục vang lên tiếng hét và tiếng kêu cứu. Vô số phòng ốc bị móng vuốt của ma vật đánh sập, những ngọn đèn dầu treo trên mái hiên bị đánh rơi xuống đất, bốc cháy lên ngọn lửa tanh hồng.
Trấn nhỏ mới khi nãy còn ấm áp an nhàn, đèn đóm rực rỡ mà bây giờ đã như rơi vào địa ngục, tiếng kêu thảm thiết vang vọng, ánh lửa nổi lên bốn phía, ma vật hoành hành khắp nơi.
Mảnh sân ở phía Tây Bắc nổ bùm một tiếng, nóc nhà và mặt tường bắn lên rồi sụp xuống, trong cơn mưa đất đá, Ngô Lị Lị quần áo xộc xệch vừa lăn vừa bò chạy ra.
Sau khi chạy ra ngoài sân, cô ta không nhịn được quay đầu lại nhìn, một con ma vật xuất hiện trong mưa bụi, chú ba Mạnh dáng người thấp bé bị con ma vật kia ngậm trong mồm, hai tay ông ta nổi đầy cơ bắp vì phải gồng mình chống đỡ cái mồm đầy răng nhọn và nước miếng chảy ròng ròng của ma vật.
Ông ta quay đầu liếc nhìn Ngô Lị Lị, miệng mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không cút xa cho ông.”
Đôi môi Ngô Lị Lị run rẩy, cô ta quay đầu bỏ chạy, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
Trong tất cả những khách hàng của mình, người cô ta khinh thường nhất là chú ba Mạnh. Những cô gái làm nghề này trong phố không có ai là không cười nhạo người đàn ông thấp bé này, nói ông ta dáng dấp đáng khinh, không giống đàn ông. Ai biết trong tình huống sống chết trước mắt, người này lại có thể liều mình giúp cô ta ngăn cản ma vật đột nhiên xâm nhập.
Ánh đao đánh ra hình cánh bướm trong không trung, ngay sau đó cổ của ma vật bị cắt đứt một nửa.
Chú ba Mạnh rơi xuống khỏi mồm ma vật, đang lăn trên đất thì bị lão Quách chạy tới kéo sang một bên.
Sở Thiên Tầm cầm đao đứng trên nóc, tay nắm viên ma chủng vừa lấy được từ người ma vật.
“Cứu… Cứu tôi với.” Có tiếng người cầu cứu vang lên trong đống đổ nát.
Sở Thiên Tầm đẩy tảng đá ra, nhìn thấy người phụ nữ ở sân phía Tây Bắc bị vách tường đè lên nửa người.
Cô ta vươn tay về phía Sở Thiên Tầm: “Cứu tôi với, tôi không muốn chết.”
Sở Thiên Tầm một tay chống vách tường, một tay kéo cô ta ra.
Một nửa cơ thể của người phụ nữ này đã không còn, cô ta nằm trong vũng máu, kinh hoàng duỗi tay ôm chân Sở Thiên Tầm: “Tôi không muốn chết, giúp tôi với, giúp tôi với!”
Khuôn mặt giàn giụa nước mắt nước mũi của cô ta bắt đầu mọc ra vây cá màu xanh lục, đôi tay ôm Sở Thiên Tầm cũng bị vảy cá che kín, đây là biểu hiện của ma hóa.
“Tôi không muốn chết, không muốn chết.” Cô ta như không hề phát hiện, vẫn nửa điên nửa dại lặp lại câu nói này.
Sở Thiên Tầm im lặng nhìn cô ta một lúc lâu, sau đó giơ thanh đao trong tay lên, hai cổ tay dùng sức, tiếng kêu gọi đau đớn lập tức im bặt.
“Chồng của tôi đã chết, con cũng không còn, rõ ràng sống khổ như vậy, vì sao vẫn cứ muốn sống chứ.”
Cái đầu đã hoàn toàn biến thành đầu ma vật lăn sang một bên dần khép mắt lại, ở giây phút cuối cùng, cô ta nhẹ nhàng nói.
“Như vậy cũng tốt… Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bọn họ.”
Chuông cảnh báo kéo dài trên trấn Bạch Mã, kêu gọi thánh đồ đi lên trước để bảo vệ tường thành, ngăn cản ma vật xâm lấn vào trong trấn.
Sở Thiên Tầm rút thanh đao nhuốm máu đứng dậy nhìn về phía Diệp Bùi Thiên ở bên ngoài, vừa vặn Diệp Bùi Thiên cũng quay đầu nhìn cô.
Tầm mắt của hai người lướt qua mảnh sân hỗn loạn rồi nhẹ nhàng giao nhau.
“Thiên Tầm, Lâm Phi, tới đổi một cây đao đi.” Lão Quách kéo chú ba Mạnh đã hôn mê về phòng sau đó vội vàng ôm mấy vũ khí đi ra.
Lão Quách là một người thiết kế, ngày thường đều chuyên tâm với việc rèn, gần như không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào nhưng ông ấy vẫn có thể hỗ trợ trận chiến. Nhìn thấy vũ khí trong tay Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên đã sắp không thể dùng được nữa, ông ấy lập tức lấy vũ khí trong kho tồn của mình ra chạy tới chỗ Sở Thiên Tầm.
Trên mặt ông ấy vẫn là nụ cười mà Sở Thiên Tầm quen thuộc, miệng nói liên hồi.
“May mà có hai cô cậu, không thì người ở sân này đều phải chết hết.”
Đối diện ông ấy, Sở Thiên Tầm lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Sau lưng lão Quách bất ngờ xuất hiện một con ma vật nho nhỏ, con ma vật ấy có một đôi cánh giống côn trùng, chiều cao không quá 50 cm, nhìn không nguy hiểm như những con ma vật có thân hình to lớn khác.
Khuôn mặt của nó xinh đẹp nhưng lại có một cái mồm rộng kéo dài tới tận mang tai, cái mồm đó há to hết cỡ để lộ ra hàm răng nhọn, mục tiêu của nó chính là cổ của lão Quách.
Con ma vật nhìn như nhỏ yếu vô hại này lại là một loài ma vật khiến người sởn tóc gáy, nó có năng lực di chuyển tức thời trong cự ly ngắn, trên chiến trường hầu như không ai có thể bắt được cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện của nó.
Một tia cát nhỏ kịp thời buộc chặt mồm ma vật, kéo nó ném xuống đất, tiếp theo đó là một chiếc đao rách bay tới từ ngoài cửa đâm xuyên qua người ma vật rồi đóng chặt nó xuống mặt đất.
Đao dài rời khỏi tay, Diệp Bùi Thiên giơ tay che cổ, khuỵu một gối quỳ xuống.
Sở Thiên Tầm vội vàng chạy đến đỡ anh.
“Anh sao rồi?” Cô rất lo lắng.
Diệp Bùi Thiên vẫy tay, chậm rãi đứng dậy ý bảo mình không sao.
Sau một lúc lâu anh mới nói chuyện được.
“Không sao, tôi dùng rất ít dị năng, nó thu lại nhanh, chỉ bị thương một chút thôi.” Tiếng nói của anh khô khốc khó nghe, trên cổ có máu đỏ chảy xuống từ kẽ ngón tay.
Lão Quách kinh hãi vội vàng chạy ra đỡ bên còn lại: “Ai nha, vừa vặn kịp lúc, tôi sợ đổ cả mồ hôi. Làm sao vậy, sao Lâm Phi lại bị thương?”
Tiếng nói lạnh lẽo của một nam một nữ bỗng vang lên trong ngõ nhỏ đen kịt.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.”
“Tìm nhiều thánh đồ hệ thổ vậy mà không ngờ Diệp Bùi Thiên thật lại trốn ở chỗ này.”
Dưới đêm trăng, ba bóng người đứng thẳng ở nóc nhà đầu ngõ.
Trong đó có hai người mặc áo khoác dài, trên áo khoác có thêu một đôi cánh màu trắng, đó là biểu tượng của tập đoàn Thần Ái từng nổi tiếng một phương. Trước mặt hai người này là một khuyển nhân đang ngồi xổm, thị giác của nó bị đóng lại, trên người được huấn luyện ra một năng lực đặc biệt chuyên dùng để tìm kiếm và theo dõi kẻ địch.
“Dị năng dao động nhỏ thế này, nếu không phải chúng ta trùng hợp ở gần đây thì chắc sẽ bị bỏ lỡ mất.” Khuyển nhân kia ngồi xổm trên nóc nhà, nó hưng phấn vì mình lập được công.
“Không ngờ Nhân Ma nổi danh hung ác mà lại mai danh ẩn tích, trốn ở thôn xóm nhỏ như rùa đen chỉ vì chạy trốn thế này.” Người đàn ông mặc áo khoác dài trào phúng.
“Vì bị khóa bởi khóa thúc ma nên không dám dùng dị năng chứ gì? Thật là đáng thương, buồn cười, hì hì.” Tiếng cười chói tai của ả quanh quẩn trong ngõ nhỏ: “Ngoan ngoãn quay về Thần Ái để làm chó cho bọn này đi, các anh chị nhất định sẽ yêu thương cưng.”
Lão Quách kinh hoàng buông lỏng tay Diệp Bùi Thiên, chậm rãi lùi về phía sau vài bước, nói với giọng điệu không thể tin tưởng: “Cậu, cậu chính là Nhân Ma kia?”
Gần cửa sân có tiếng la kinh ngạc của bé gái, anh trai của cô bé là Tiểu Mục lập tức vươn tay ra che kín mồm cô bé rồi kéo em vào nhà.
Sở Thiên Tầm nhìn nhóm người của Thần Ái trên nóc nhà, cô rút song đao ra, trong lòng dâng lên phẫn nộ mãnh liệt, nhưng hai người trước mắt này không chỉ có cấp bậc cao mà còn đeo cả bộ đàm, rõ ràng là tình huống ở đây đã bị báo ra ngoài, nếu không giải quyết nhanh chóng thì có khả năng chỉ vài phút nữa bọn họ sẽ bị kẻ địch vây quanh.
Diệp Bùi Thiên giơ tay lên, khi Sở Thiên Tầm chưa kịp ngăn cản thì bầu trời đã bị cát che kín.
Trên không trung có ba bàn tay to tạo thành từ cát vàng, chỉ trong giây lát đã bắt được ba người đang đứng trên nóc nhà.
Diệp Bùi Thiên lạnh lùng siết ngón tay, ba người đang giãy giụa trong bàn tay cát lập tức vỡ tan bắn máu ra đầy trời.
Sỏi đá dính máu rơi bùm bùm xuống nóc nhà, khiến dưới mái hiên rơi xuống một trận mưa máu.
Cùng lúc đó là cổ của Diệp Bùi Thiên vỡ toang ra, máu chảy đầm đìa, anh chịu không nổi nên ngã xuống, một tay che cổ, một tay chống đất hộc ra một mồm máu.
Nhưng anh lại cố gắng giãy giụa bò lên đẩy Sở Thiên Tầm đang muốn đỡ anh ra rồi lảo đảo chạy ra ngoài.
Anh đã nghe thấy tiếng bước chân của kẻ địch đang tụ lại đây, anh muốn rời khỏi nơi này trước, rời khỏi hẻm nhỏ mang đến cho anh mấy ngày bình an, rời khỏi người làm anh quyến luyến này.
Tất cả đều không có gì thay đổi, anh vẫn là Nhân Ma giết người như ma. Bất cứ ai dù trước đây từng thân thiết cỡ nào thì một khi họ biết thân phận của anh, họ đều cố tránh anh xa nhất có thể.
Ngoại trừ Thiên Tầm.
Thiên Tầm, anh không thể liên lụy đến Thiên Tầm nữa.
“Cậu, đến… Đến đây đi.” Lão Quách trốn ở sau quầy, run rẩy lên tiếng, ông ấy đẩy cái bàn điều khiển ra, để lộ cánh cửa nhỏ đi vào mật thất.
“Tôi đã dùng ma khu để cải tạo, có thể che chắn được tinh thần lực và khứu giác.” Lão Quách nuốt nước bọt, người ông ấy đang run nhè nhẹ, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn nói cho hết lời: “Còn cửa ra ở đằng sau sân.”
Sở Thiết Tầm liếc nhìn Diệp Bùi Thiên, dường như Diệp Bùi Thiên hơi ngây dại, anh cứng đờ quay đầu nhìn lão Quách.
Sở Thiên Tầm cởi áo khoác quấn quanh cái cổ vẫn đang chảy máu của anh rồi kéo anh vào mật thất.
***
Phó Hoài ngọc dẫn theo rất người đuổi tới, khi đến nơi trên mái hiên vẫn còn hạt cát đang rơi xuống bộp bộp trên ấy.
Ngõ nhỏ dài tối tăm rất hỗn loạn, khắp nơi đều là đất đá vá và vết máu nhưng không có một bóng người nào cả.
Phó Hoài Ngọc vỗ tay, đầu của con thú lập tức ngoi lên khỏi mặt đất: “Là mùi của Diệp Bùi Thiên, chủ nhân, ở đây là máu của anh ta, nhưng tôi không tìm thấy anh ta ở đâu.”
Khuyển nhân ở trong đội đều lắc đầu, chỉ cần Diệp Bùi Thiên không dùng dị năng là bọn họ không thể tìm được sự dao động đặc biệt của thánh đồ hệ thổ.
“Chạy không xa, chia nhau ra lục soát!” Phó Hoài Ngọc vặn vẹo cái cổ, ả cố ép mình bình tĩnh lại: “Bắt tất cả những người ở gần đây tới.”
Chỉ chốc lát sau những người còn sống ở hẻm Tây đều bị bắt ra, hầu hết bọn họ đều là người thường hoặc là những thánh đồ cấp thấp, nhìn đường phố máu đỏ đầm đìa thì mặt mày xanh mét, hoàn toàn không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Phó Hoài Ngọc vươn tay ra trước mặt mọi người, trong bàn tay trắng nõn ấy có năm viên ma chủng xanh mơn mởn. Đám đông lập tức phát ra tiếng hút khí và hô to.
Ma chủng cấp sáu, đối với bọn họ đây là thứ có thể mua được mạng của bất cứ ai.
“Nhân Ma Diệp Bùi Thiên vừa mới ở đây, mấy người cũng thấy rồi, ma quỷ kia tàn nhẫn giết hại bạn của tôi.” Phó Hoài Ngọc giơ ảnh của Diệp Bùi Thiên lên, tiếng nói lanh lảnh của ả truyền khắp trong ngõ nhỏ: “Tôi biết chắc chắn vừa rồi có người đã nhìn thấy trận đấu, nếu ai có thể cung cấp tin tức về hướng đi của ma quỷ kia cho tôi thì tôi đảm bảo những ma chủng này đều là của người đó.”
Ả cầm ma chủng đi đến chỗ mọi người, quét mắt nhìn một vòng rồi dừng lại trước mặt Tiểu Mục.
“Nghe nói anh ở ngay bên cạnh sân này.” Ả dịu dàng duỗi tay sờ đầu em gái Tiểu Mục: “Còn phải nuôi em gái bị mù chắc là không dễ dàng nhỉ?”
Ả giơ mấy viên ma chủng đại diện cho tài phú cho Tiểu Mục xem: “Thế nào, anh có nhìn thấy không? Không phải sợ, nói cho tôi đi, sau này anh và em gái sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Tiểu Mục vô thức nuốt nước bọt khi nhìn chằm chằm mấy viên ma chủng xanh mơn mởn kia.
Sở Thiên Tầm trốn trong mật thất nhỏ kẹp, cô dùng một ống đồng được chôn ở đây để nghe động tĩnh bên trên.
Diệp Bùi Thiên nằm ở ngay bên cạnh cô, anh bị thương rất nặng, vết thương khiến anh bồi hồi bên cái chết.
Căn mật thất này rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người dung thân, bốn vách tường được ma khu bao trùm, hiển nhiên là lão Quách chuẩn bị nó làm đường lui cho mình. Ở đây có một lối ra khác cũng không xa, ở ngay bên trái của sân. Nếu có người khai bọn họ ra thì bọn họ cần phải chạy ra bằng cánh cửa đó.
Nhưng lối ra kia thật sự quá gần, chỉ cần bọn họ ra thì sẽ bị kẻ địch cảm nhận được ngay.
“Không, không thấy. Tôi không thấy Nhân Ma nào cả.” Tiếng nói của Tiểu Mục truyền xuống.
Sau đó là tiếng lắp bắp của lão Quách: “Người trong sân chúng tôi kẻ thì chết kẻ thì bị thương, hỗn loạn quá. Tôi già cả rồi, chỉ dám trốn dưới cái bàn. Bên ngoài xảy ra cái gì cũng không biết.”
Chú ba Mạnh: “Tôi bị ma vật đánh hôn mê, thật sự không nhìn thấy. Đáng tiếc, ma chủng nhiều như vậy nào có ai không muốn.”
Ngô Lị Lị sợ hãi: “Xin, xin lỗi, không nhìn thấy.”
…
Khóe miệng của Sở Thiên Tầm vô thức nhếch lên, cô không chỉ vui vẻ vì hai người tạm thời bình an mà phần nhiều là vui cho Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên nằm cuộn tròn trên đất, anh hơi động đậy nhẹ, dịch đến cọ đầu bên chân Sở Thiên Tầm.
Cổ của anh rất đau, người lại bị mất máu nhiều, ý thức đã dần mơ hồ, nhưng anh cảm thấy lần này mình có thể chịu đựng được.
Ống đồng truyền ra tiếng nói chuyện ong ong.
“Không, không thấy Diệp Bùi Thiên.”
“Chúng tôi không ai thấy Diệp Bùi Thiên cả.”
Một bàn tay mềm lại duỗi đến nhẹ nhàng sờ lên đầu anh. Bàn tay ấm áp thoải mái, làm anh sinh ra dũng khí.
Diệp Bùi Thiên không biết mình đã giết bao nhiêu ma vật, lưỡi đao trong tay đã bị cong lại, chất nhầy dính trên đao làm anh khó nắm chặt được chuôi đao.
Trong lòng anh cảm thấy không yên ổn, ngày xưa dù là đối mặt với ma vật hay con người, anh lẻ loi một mình cũng tắm máu chiến đấu hăng hái chưa từng sợ hãi, thậm chí có đôi khi những trận chiến tàn khốc đó mới có thể làm anh tìm được chứng cứ chứng minh mình còn sống.
Ma vật xung quanh ngày một nhiều, trong căn cứ liên tục vang lên tiếng hét và tiếng kêu cứu. Vô số phòng ốc bị móng vuốt của ma vật đánh sập, những ngọn đèn dầu treo trên mái hiên bị đánh rơi xuống đất, bốc cháy lên ngọn lửa tanh hồng.
Trấn nhỏ mới khi nãy còn ấm áp an nhàn, đèn đóm rực rỡ mà bây giờ đã như rơi vào địa ngục, tiếng kêu thảm thiết vang vọng, ánh lửa nổi lên bốn phía, ma vật hoành hành khắp nơi.
Mảnh sân ở phía Tây Bắc nổ bùm một tiếng, nóc nhà và mặt tường bắn lên rồi sụp xuống, trong cơn mưa đất đá, Ngô Lị Lị quần áo xộc xệch vừa lăn vừa bò chạy ra.
Sau khi chạy ra ngoài sân, cô ta không nhịn được quay đầu lại nhìn, một con ma vật xuất hiện trong mưa bụi, chú ba Mạnh dáng người thấp bé bị con ma vật kia ngậm trong mồm, hai tay ông ta nổi đầy cơ bắp vì phải gồng mình chống đỡ cái mồm đầy răng nhọn và nước miếng chảy ròng ròng của ma vật.
Ông ta quay đầu liếc nhìn Ngô Lị Lị, miệng mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn không cút xa cho ông.”
Đôi môi Ngô Lị Lị run rẩy, cô ta quay đầu bỏ chạy, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
Trong tất cả những khách hàng của mình, người cô ta khinh thường nhất là chú ba Mạnh. Những cô gái làm nghề này trong phố không có ai là không cười nhạo người đàn ông thấp bé này, nói ông ta dáng dấp đáng khinh, không giống đàn ông. Ai biết trong tình huống sống chết trước mắt, người này lại có thể liều mình giúp cô ta ngăn cản ma vật đột nhiên xâm nhập.
Ánh đao đánh ra hình cánh bướm trong không trung, ngay sau đó cổ của ma vật bị cắt đứt một nửa.
Chú ba Mạnh rơi xuống khỏi mồm ma vật, đang lăn trên đất thì bị lão Quách chạy tới kéo sang một bên.
Sở Thiên Tầm cầm đao đứng trên nóc, tay nắm viên ma chủng vừa lấy được từ người ma vật.
“Cứu… Cứu tôi với.” Có tiếng người cầu cứu vang lên trong đống đổ nát.
Sở Thiên Tầm đẩy tảng đá ra, nhìn thấy người phụ nữ ở sân phía Tây Bắc bị vách tường đè lên nửa người.
Cô ta vươn tay về phía Sở Thiên Tầm: “Cứu tôi với, tôi không muốn chết.”
Sở Thiên Tầm một tay chống vách tường, một tay kéo cô ta ra.
Một nửa cơ thể của người phụ nữ này đã không còn, cô ta nằm trong vũng máu, kinh hoàng duỗi tay ôm chân Sở Thiên Tầm: “Tôi không muốn chết, giúp tôi với, giúp tôi với!”
Khuôn mặt giàn giụa nước mắt nước mũi của cô ta bắt đầu mọc ra vây cá màu xanh lục, đôi tay ôm Sở Thiên Tầm cũng bị vảy cá che kín, đây là biểu hiện của ma hóa.
“Tôi không muốn chết, không muốn chết.” Cô ta như không hề phát hiện, vẫn nửa điên nửa dại lặp lại câu nói này.
Sở Thiên Tầm im lặng nhìn cô ta một lúc lâu, sau đó giơ thanh đao trong tay lên, hai cổ tay dùng sức, tiếng kêu gọi đau đớn lập tức im bặt.
“Chồng của tôi đã chết, con cũng không còn, rõ ràng sống khổ như vậy, vì sao vẫn cứ muốn sống chứ.”
Cái đầu đã hoàn toàn biến thành đầu ma vật lăn sang một bên dần khép mắt lại, ở giây phút cuối cùng, cô ta nhẹ nhàng nói.
“Như vậy cũng tốt… Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy bọn họ.”
Chuông cảnh báo kéo dài trên trấn Bạch Mã, kêu gọi thánh đồ đi lên trước để bảo vệ tường thành, ngăn cản ma vật xâm lấn vào trong trấn.
Sở Thiên Tầm rút thanh đao nhuốm máu đứng dậy nhìn về phía Diệp Bùi Thiên ở bên ngoài, vừa vặn Diệp Bùi Thiên cũng quay đầu nhìn cô.
Tầm mắt của hai người lướt qua mảnh sân hỗn loạn rồi nhẹ nhàng giao nhau.
“Thiên Tầm, Lâm Phi, tới đổi một cây đao đi.” Lão Quách kéo chú ba Mạnh đã hôn mê về phòng sau đó vội vàng ôm mấy vũ khí đi ra.
Lão Quách là một người thiết kế, ngày thường đều chuyên tâm với việc rèn, gần như không có chút kinh nghiệm chiến đấu nào nhưng ông ấy vẫn có thể hỗ trợ trận chiến. Nhìn thấy vũ khí trong tay Sở Thiên Tầm và Diệp Bùi Thiên đã sắp không thể dùng được nữa, ông ấy lập tức lấy vũ khí trong kho tồn của mình ra chạy tới chỗ Sở Thiên Tầm.
Trên mặt ông ấy vẫn là nụ cười mà Sở Thiên Tầm quen thuộc, miệng nói liên hồi.
“May mà có hai cô cậu, không thì người ở sân này đều phải chết hết.”
Đối diện ông ấy, Sở Thiên Tầm lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Sau lưng lão Quách bất ngờ xuất hiện một con ma vật nho nhỏ, con ma vật ấy có một đôi cánh giống côn trùng, chiều cao không quá 50 cm, nhìn không nguy hiểm như những con ma vật có thân hình to lớn khác.
Khuôn mặt của nó xinh đẹp nhưng lại có một cái mồm rộng kéo dài tới tận mang tai, cái mồm đó há to hết cỡ để lộ ra hàm răng nhọn, mục tiêu của nó chính là cổ của lão Quách.
Con ma vật nhìn như nhỏ yếu vô hại này lại là một loài ma vật khiến người sởn tóc gáy, nó có năng lực di chuyển tức thời trong cự ly ngắn, trên chiến trường hầu như không ai có thể bắt được cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện của nó.
Một tia cát nhỏ kịp thời buộc chặt mồm ma vật, kéo nó ném xuống đất, tiếp theo đó là một chiếc đao rách bay tới từ ngoài cửa đâm xuyên qua người ma vật rồi đóng chặt nó xuống mặt đất.
Đao dài rời khỏi tay, Diệp Bùi Thiên giơ tay che cổ, khuỵu một gối quỳ xuống.
Sở Thiên Tầm vội vàng chạy đến đỡ anh.
“Anh sao rồi?” Cô rất lo lắng.
Diệp Bùi Thiên vẫy tay, chậm rãi đứng dậy ý bảo mình không sao.
Sau một lúc lâu anh mới nói chuyện được.
“Không sao, tôi dùng rất ít dị năng, nó thu lại nhanh, chỉ bị thương một chút thôi.” Tiếng nói của anh khô khốc khó nghe, trên cổ có máu đỏ chảy xuống từ kẽ ngón tay.
Lão Quách kinh hãi vội vàng chạy ra đỡ bên còn lại: “Ai nha, vừa vặn kịp lúc, tôi sợ đổ cả mồ hôi. Làm sao vậy, sao Lâm Phi lại bị thương?”
Tiếng nói lạnh lẽo của một nam một nữ bỗng vang lên trong ngõ nhỏ đen kịt.
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.”
“Tìm nhiều thánh đồ hệ thổ vậy mà không ngờ Diệp Bùi Thiên thật lại trốn ở chỗ này.”
Dưới đêm trăng, ba bóng người đứng thẳng ở nóc nhà đầu ngõ.
Trong đó có hai người mặc áo khoác dài, trên áo khoác có thêu một đôi cánh màu trắng, đó là biểu tượng của tập đoàn Thần Ái từng nổi tiếng một phương. Trước mặt hai người này là một khuyển nhân đang ngồi xổm, thị giác của nó bị đóng lại, trên người được huấn luyện ra một năng lực đặc biệt chuyên dùng để tìm kiếm và theo dõi kẻ địch.
“Dị năng dao động nhỏ thế này, nếu không phải chúng ta trùng hợp ở gần đây thì chắc sẽ bị bỏ lỡ mất.” Khuyển nhân kia ngồi xổm trên nóc nhà, nó hưng phấn vì mình lập được công.
“Không ngờ Nhân Ma nổi danh hung ác mà lại mai danh ẩn tích, trốn ở thôn xóm nhỏ như rùa đen chỉ vì chạy trốn thế này.” Người đàn ông mặc áo khoác dài trào phúng.
“Vì bị khóa bởi khóa thúc ma nên không dám dùng dị năng chứ gì? Thật là đáng thương, buồn cười, hì hì.” Tiếng cười chói tai của ả quanh quẩn trong ngõ nhỏ: “Ngoan ngoãn quay về Thần Ái để làm chó cho bọn này đi, các anh chị nhất định sẽ yêu thương cưng.”
Lão Quách kinh hoàng buông lỏng tay Diệp Bùi Thiên, chậm rãi lùi về phía sau vài bước, nói với giọng điệu không thể tin tưởng: “Cậu, cậu chính là Nhân Ma kia?”
Gần cửa sân có tiếng la kinh ngạc của bé gái, anh trai của cô bé là Tiểu Mục lập tức vươn tay ra che kín mồm cô bé rồi kéo em vào nhà.
Sở Thiên Tầm nhìn nhóm người của Thần Ái trên nóc nhà, cô rút song đao ra, trong lòng dâng lên phẫn nộ mãnh liệt, nhưng hai người trước mắt này không chỉ có cấp bậc cao mà còn đeo cả bộ đàm, rõ ràng là tình huống ở đây đã bị báo ra ngoài, nếu không giải quyết nhanh chóng thì có khả năng chỉ vài phút nữa bọn họ sẽ bị kẻ địch vây quanh.
Diệp Bùi Thiên giơ tay lên, khi Sở Thiên Tầm chưa kịp ngăn cản thì bầu trời đã bị cát che kín.
Trên không trung có ba bàn tay to tạo thành từ cát vàng, chỉ trong giây lát đã bắt được ba người đang đứng trên nóc nhà.
Diệp Bùi Thiên lạnh lùng siết ngón tay, ba người đang giãy giụa trong bàn tay cát lập tức vỡ tan bắn máu ra đầy trời.
Sỏi đá dính máu rơi bùm bùm xuống nóc nhà, khiến dưới mái hiên rơi xuống một trận mưa máu.
Cùng lúc đó là cổ của Diệp Bùi Thiên vỡ toang ra, máu chảy đầm đìa, anh chịu không nổi nên ngã xuống, một tay che cổ, một tay chống đất hộc ra một mồm máu.
Nhưng anh lại cố gắng giãy giụa bò lên đẩy Sở Thiên Tầm đang muốn đỡ anh ra rồi lảo đảo chạy ra ngoài.
Anh đã nghe thấy tiếng bước chân của kẻ địch đang tụ lại đây, anh muốn rời khỏi nơi này trước, rời khỏi hẻm nhỏ mang đến cho anh mấy ngày bình an, rời khỏi người làm anh quyến luyến này.
Tất cả đều không có gì thay đổi, anh vẫn là Nhân Ma giết người như ma. Bất cứ ai dù trước đây từng thân thiết cỡ nào thì một khi họ biết thân phận của anh, họ đều cố tránh anh xa nhất có thể.
Ngoại trừ Thiên Tầm.
Thiên Tầm, anh không thể liên lụy đến Thiên Tầm nữa.
“Cậu, đến… Đến đây đi.” Lão Quách trốn ở sau quầy, run rẩy lên tiếng, ông ấy đẩy cái bàn điều khiển ra, để lộ cánh cửa nhỏ đi vào mật thất.
“Tôi đã dùng ma khu để cải tạo, có thể che chắn được tinh thần lực và khứu giác.” Lão Quách nuốt nước bọt, người ông ấy đang run nhè nhẹ, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng cuối cùng vẫn nói cho hết lời: “Còn cửa ra ở đằng sau sân.”
Sở Thiết Tầm liếc nhìn Diệp Bùi Thiên, dường như Diệp Bùi Thiên hơi ngây dại, anh cứng đờ quay đầu nhìn lão Quách.
Sở Thiên Tầm cởi áo khoác quấn quanh cái cổ vẫn đang chảy máu của anh rồi kéo anh vào mật thất.
***
Phó Hoài ngọc dẫn theo rất người đuổi tới, khi đến nơi trên mái hiên vẫn còn hạt cát đang rơi xuống bộp bộp trên ấy.
Ngõ nhỏ dài tối tăm rất hỗn loạn, khắp nơi đều là đất đá vá và vết máu nhưng không có một bóng người nào cả.
Phó Hoài Ngọc vỗ tay, đầu của con thú lập tức ngoi lên khỏi mặt đất: “Là mùi của Diệp Bùi Thiên, chủ nhân, ở đây là máu của anh ta, nhưng tôi không tìm thấy anh ta ở đâu.”
Khuyển nhân ở trong đội đều lắc đầu, chỉ cần Diệp Bùi Thiên không dùng dị năng là bọn họ không thể tìm được sự dao động đặc biệt của thánh đồ hệ thổ.
“Chạy không xa, chia nhau ra lục soát!” Phó Hoài Ngọc vặn vẹo cái cổ, ả cố ép mình bình tĩnh lại: “Bắt tất cả những người ở gần đây tới.”
Chỉ chốc lát sau những người còn sống ở hẻm Tây đều bị bắt ra, hầu hết bọn họ đều là người thường hoặc là những thánh đồ cấp thấp, nhìn đường phố máu đỏ đầm đìa thì mặt mày xanh mét, hoàn toàn không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Phó Hoài Ngọc vươn tay ra trước mặt mọi người, trong bàn tay trắng nõn ấy có năm viên ma chủng xanh mơn mởn. Đám đông lập tức phát ra tiếng hút khí và hô to.
Ma chủng cấp sáu, đối với bọn họ đây là thứ có thể mua được mạng của bất cứ ai.
“Nhân Ma Diệp Bùi Thiên vừa mới ở đây, mấy người cũng thấy rồi, ma quỷ kia tàn nhẫn giết hại bạn của tôi.” Phó Hoài Ngọc giơ ảnh của Diệp Bùi Thiên lên, tiếng nói lanh lảnh của ả truyền khắp trong ngõ nhỏ: “Tôi biết chắc chắn vừa rồi có người đã nhìn thấy trận đấu, nếu ai có thể cung cấp tin tức về hướng đi của ma quỷ kia cho tôi thì tôi đảm bảo những ma chủng này đều là của người đó.”
Ả cầm ma chủng đi đến chỗ mọi người, quét mắt nhìn một vòng rồi dừng lại trước mặt Tiểu Mục.
“Nghe nói anh ở ngay bên cạnh sân này.” Ả dịu dàng duỗi tay sờ đầu em gái Tiểu Mục: “Còn phải nuôi em gái bị mù chắc là không dễ dàng nhỉ?”
Ả giơ mấy viên ma chủng đại diện cho tài phú cho Tiểu Mục xem: “Thế nào, anh có nhìn thấy không? Không phải sợ, nói cho tôi đi, sau này anh và em gái sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Tiểu Mục vô thức nuốt nước bọt khi nhìn chằm chằm mấy viên ma chủng xanh mơn mởn kia.
Sở Thiên Tầm trốn trong mật thất nhỏ kẹp, cô dùng một ống đồng được chôn ở đây để nghe động tĩnh bên trên.
Diệp Bùi Thiên nằm ở ngay bên cạnh cô, anh bị thương rất nặng, vết thương khiến anh bồi hồi bên cái chết.
Căn mật thất này rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho hai người dung thân, bốn vách tường được ma khu bao trùm, hiển nhiên là lão Quách chuẩn bị nó làm đường lui cho mình. Ở đây có một lối ra khác cũng không xa, ở ngay bên trái của sân. Nếu có người khai bọn họ ra thì bọn họ cần phải chạy ra bằng cánh cửa đó.
Nhưng lối ra kia thật sự quá gần, chỉ cần bọn họ ra thì sẽ bị kẻ địch cảm nhận được ngay.
“Không, không thấy. Tôi không thấy Nhân Ma nào cả.” Tiếng nói của Tiểu Mục truyền xuống.
Sau đó là tiếng lắp bắp của lão Quách: “Người trong sân chúng tôi kẻ thì chết kẻ thì bị thương, hỗn loạn quá. Tôi già cả rồi, chỉ dám trốn dưới cái bàn. Bên ngoài xảy ra cái gì cũng không biết.”
Chú ba Mạnh: “Tôi bị ma vật đánh hôn mê, thật sự không nhìn thấy. Đáng tiếc, ma chủng nhiều như vậy nào có ai không muốn.”
Ngô Lị Lị sợ hãi: “Xin, xin lỗi, không nhìn thấy.”
…
Khóe miệng của Sở Thiên Tầm vô thức nhếch lên, cô không chỉ vui vẻ vì hai người tạm thời bình an mà phần nhiều là vui cho Diệp Bùi Thiên.
Diệp Bùi Thiên nằm cuộn tròn trên đất, anh hơi động đậy nhẹ, dịch đến cọ đầu bên chân Sở Thiên Tầm.
Cổ của anh rất đau, người lại bị mất máu nhiều, ý thức đã dần mơ hồ, nhưng anh cảm thấy lần này mình có thể chịu đựng được.
Ống đồng truyền ra tiếng nói chuyện ong ong.
“Không, không thấy Diệp Bùi Thiên.”
“Chúng tôi không ai thấy Diệp Bùi Thiên cả.”
Một bàn tay mềm lại duỗi đến nhẹ nhàng sờ lên đầu anh. Bàn tay ấm áp thoải mái, làm anh sinh ra dũng khí.
/51
|