CƠ HỘI
Sao chúng ta luôn không gặp được nhau ?
Kể cả khi chúng ta gần nhau như vậy ?
* * * * * * *
Nhà hàng Aragawa phố Shinbashi là nơi nổi tiếng đẹp và ngon nhất ở Tokyo . Muốn ăn tại đây , các thực khách cần phải chuẩn bị ít nhất là 550$ cho một phần ăn . Mặc dù đắt đỏ vậy nhưng món ăn chính ở đây vẫn chỉ là thịt bò Kobe sốt với tiêu và mù tạt cùng một vài món ăn thông thường khác .
Hôm nay , ông chủ nhà hàng có vẻ rất vui vì họ đang đón tiếp hai “ Thượng đế “ lớn : Tổng giám đốc Công ty Nero – Mike Kintaru và Tiểu thư độc nhất của nhà Hanagakushi – Yuki Hanagakushi . Dạo gần đây hai người này luôn hẹn hò với nhau , và báo chí không ngần ngại nói rằng họ có quan hệ mật thiết với nhau ; thậm chí nghĩ rằng họ đang chuẩn bị để tiến tới hôn nhân . Dĩ nhiên , việc cả Mike và Yuki đều không có ý kiến gì về chuyện này , càng làm những tay paparazzi và những tạp chí lớn tin vào nhận định của họ .
Thậm chí ngay cả hiện giờ , Mike và Yuki vẫn ngồi riêng ở một góc trên tầng hai của nhà hàng Aragawa và dường như đang chờ đợi thêm một người nữa :
- Sao tên này lại luôn trễ hẹn vậy chứ ? – Yuki gằn từng tiếng , cô gõ gõ ngón tay xuống bàn một cách rất bực dọc .
- Em đừng cằn nhằn nữa … - Mike ôn tồn húp một ngụm rượu trong ly và nói - Mới có một tiếng thôi mà , chắc cậu ta bận chuyện gì đó .
- Mới có một tiếng thôi mà ! – Yuki gắt lại nguyên lời Mike như một con vẹt - Hắn bắt chúng ta uống nước trừ cơm một tiếng đồng hồ mà anh bảo là “ mới ” ư ?
Bỗng , một tiếng động nhỏ vang lên đằng sau lưng Yuki , nhưng nó cũng đủ âm lượng để thu hút toàn bộ sự chú ý của hai " Thượng đế " lớn . Mike ngước lên nhìn cậu trai mới đến : vẫn dáng vẻ ngang tàng và đôi mắt kiên định , vẫn ý chí mạnh mẽ không chịu nghe lời ai ( tất nhiên là trừ một người ) … Nếu có khác , chỉ khác rằng mái tóc nâu đỏ ngày nào giờ đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ ; và chỉ khác rằng giờ đây cậu ta đã trở thành một siêu mẫu nổi tiếng đại diện cho Công ty Nero .
- Này , cô đừng có gào lên như vậy , kẻo khách bên dưới sẽ tưởng trên này có thú dữ bị sổ lồng đấy ! - Cậu ta châm chích .
- Ah , đang điên thì gặp thằng khùng … - Yuki rên lên . Tuy tức lắm nhưng vì ánh mắt nài nỉ của Mike nên cô đành ngồi xuống .
Khi cậu chàng có thân hình người mẫu ngồi xuống ghế đối diện với Mike , anh liền hỏi :
- Cậu có gì bực dọc ư , Yul ?
- Mẹ kiếp ! Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó ! - Cậu ta gắt . Dường như cậu chàng chỉ biết duy nhất một cách nói chuyện : gắt gỏng .
- Cậu có biết là mình đang cư xử như một thằng hề không hả , Hàn Thái Vũ ? - Yuki mỉa mai , cô không chịu nổi việc Mike bị xúc phạm như vậy .
- Cái này nghe lọt tai hơn đó ! – Môi Thái Vũ nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng khó hiểu .
Trong khi xem hai người trước mặt diễn tuồng , Mike đã nhanh chóng gọi một đĩa thịt bò Kobe và vài món đơn giản . Có lẽ anh là người duy nhất được coi là “ lớn ” ở đây , bởi suy cho cùng thì anh đã không chọn cách cư xử trẻ con như hai người đối diện .
- Nói đi , tại sao gọi tôi ra đây ? – Thái Vũ uể oải - Thời gian nghỉ ngơi đã ít , giờ nhìn mặt mấy người còn muốn tự tử hơn …
- Yên tâm , dạng người như cậu có tự tử cả trăm lần cũng không chết … - Yuki chọc ngoáy , mặc dù đôi mắt đẹp của cô đang hướng sang phía khác – Vì kể cả khi xuống Âm phủ , Diêm vương cũng vì không chịu nổi thái độ đáng ghét của cậu mà phải dâng hai tay xin hàng !
- Ah , nếu được xuống Âm phủ thì hay quá ! – Thái Vũ reo lên – Tôi biết luôn có cô là bầu bạn mà !
- Cậu ! – Yuki trừng mắt , cục tức lên đến tận cổ .
- Thôi , hai người đừng cãi nhau nữa ! – Mike đành giảng hoà ( sao giống Kim My lúc ở cạnh Tiểu Thiên và Ni Na thế nhở ? ;]] ) . Khi thấy cơn giận của Yuki đã hạ xuống mức thấp nhất có thể , Mike thở phào nhẹ nhõm và quay sang Thái Vũ - Cậu nghe phổ biến về tập ảnh “ Summer Nights ” trong hè này rồi chứ ?
- Nếu vì chuyện đó mà gọi tôi ra đây … - Thái Vũ vừa nói vừa đứng lên – Thì tôi nghĩ giờ tôi biến được rồi !
“Đúng , lượn đi cho nước nó trong … ” – Yuki tự nhủ , mừng thầm trong bụng vì cuối cùng cái gai cản trở bữa ăn lãng mạn giữa Mike và cô cũng cuốn xéo . Nhưng nào ngờ , niềm vui nhỏ nhoi của Yuki chưa kéo dài được đến một phút , thì giọng nói lạnh tanh của Mike đã phá tan tất cả :
- Về nhà đi ! - Giọng anh có phần như ra lệnh – Otousan muốn gặp cậu .
Cả thân người Thái Vũ như bất động . Tại sao mỗi khi nghe đến ông ta , cậu lại luôn run rẩy như vậy ?
Lẽ nào vì hiểu lầm lúc xưa ?
Lẽ nào vì những khúc mắc đã được tháo gỡ ba năm qua ?
Lẽ nào vì tình cha con chợt trào lên trong lòng cậu ?
- Để … để sau đi ! – Thái Vũ lúng túng , cố gắng che đi khuôn mặt đang dần hồng lên của mình .
- Hiểu lầm đã được giải quyết , tại sao cậu vẫn còn ngại gặp ông ấy ? – Mike hỏi , mắt anh không nhìn vào Thái Vũ mà như đang miên man tìm một khoảng trời vô định nào đó .
- Chẳng phải tôi vẫn đang cố gắng vì ông ta đây sao ? - Rồi cậu đi nhanh ra phía cầu thang , trước khi đi , cậu vẫn nói - Nhớ … nhớ nhắc ông ta uống thuốc đều đặn , khi nào rảnh tôi sẽ tới !
Mike nghe như tiếng gì đang vỡ nát quanh đây .
Là tiếng trái tim anh đang tan vỡ chăng ?
Vậy là cuối cùng cậu ta cũng tìm ra nơi chốn thuộc về mình .
Vậy còn anh ?
Anh rốt cuộc là thuộc về đâu ?
Sống trong căn nhà đó bao năm qua chỉ để làm cái bóng của người khác , anh không thấy mệt mỏi hay sao ?
Hết rồi , sắp kết thúc rồi .
Anh sẽ phải trả lại cậu tất cả , tất cả những gì anh đã mượn của cậu mười lăm năm qua …
- Mike , anh không khoẻ sao ? – Yuki nhẹ nhàng lay anh – Anh không cần phải quá để ý lời tên điên đó nói .
Cha mẹ .
Công ty .
Những thứ anh đã tạo dựng .
Kể cả người con gái ấy …
Tất cả đều phải thuộc về người chủ thực sự của nó .
- Ừhm … - Mike gượng cười – Không có gì đâu mà . Thôi , chúng ta phải ăn mau lên ; nếu không sẽ đến giờ giới nghiêm của kí túc xá đó .
- Vâng ! – Yuki cười tươi .
Cô không thể ngăn nổi nhịp đập con tim khi ở bên cạnh anh . Ba năm qua , cô vẫn yêu và sẽ càng yêu anh nhiều hơn . Ngoài cô ra , không ai được quyền có anh ; cô nhất định sẽ giữ anh là của riêng mình mà thôi .
* * * * * * *
Trước cổng dãy nhà Sun của kí túc xá Kaze no mon , có bóng dáng hai cô gái xinh xắn đang thất thểu tiến lại :
- Ôi , mệt quá đi mất ! – Ni Na than vãn , nhưng nhỏ vẫn không thể giấu nổi một nụ cười trên môi – Mà công nhận Tokyo đẹp thiệt nha , đúng là Việt nam còn lâu mới sánh bằng !
[ Tác giả : Này cô kia , đừng có chê Việt Nam nhớ ! Muốn tôi không viết về cô nữa hả ? Cho nghỉ việc bây giờ ! ] .
- Ây , tao ngứa tai quá ! – Ni Na nhăn mày – Hình như có đứa đang nói xấu tao mày ơi !
- Chắc tác giả đó mà ! – Kim My nghiêng đầu - Dạo này ổng hay bị stress lắm , mày cứ cẩn thận kẻo ổng cho mày khổ như chơi đó !
Đang yên lành , bỗng Kim My hét lên :
- Thôi chết , tới giờ giới nghiêm của kí túc xá rồi ! – Kim My nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử đang đeo trên cổ tay trái , lòng nóng bừng bừng như lửa đốt – Mau vào nhanh đi mày ơi !
Cũng đúng lúc bóng Kim My khuất sau cánh cửa dẫn vào bên trong dãy Sun , thì một chiếc limo đen bóng loáng cũng kịp dừng chân trước cổng kí túc xá Kaze no mon . Người bước ra – không ai khác – chính là Yuki Hanagakushi , thì ra cô ta cũng học trong trường này :
- Anh có vào thăm Myu-chan một lát không ? – Yuki dịu dàng , cô vẫn chưa muốn đóng cửa xe lại .
- Đây là kí túc xá nữ mà ! – Mike bật cười – Anh sẽ bị đánh chết mất .
- Vậy để em gọi Myu-chan ra ! - Yuki vẫn nài nỉ .
- Thôi , cũng muộn rồi , cứ để con bé nghỉ ... - Thấy Yuki không còn gì để nói , Mike cười và xoa đầu cô - Anh về đây , em ngủ ngon nhé !
- Cám ơn anh về hôm nay ! - Trước khi đóng cửa cho tới lúc chiếc xe chuyển bánh , Yuki chỉ nói được có từng đó .
Hôm đó là một tối đẹp trời .
Phương Kim My và Mike Kintaru đã chạm trán nhau hai lần nhưng không gặp mặt .
Trong khi đó , Kim My đang có một nghi vấn rất to ở trong lòng : Liệu anh chàng người mẫu có đôi mắt sâu không thể tả đó , có phải là Hàn Thái Vũ không ?
Sao chúng ta luôn không gặp được nhau ?
Kể cả khi chúng ta gần nhau như vậy ?
* * * * * * *
Nhà hàng Aragawa phố Shinbashi là nơi nổi tiếng đẹp và ngon nhất ở Tokyo . Muốn ăn tại đây , các thực khách cần phải chuẩn bị ít nhất là 550$ cho một phần ăn . Mặc dù đắt đỏ vậy nhưng món ăn chính ở đây vẫn chỉ là thịt bò Kobe sốt với tiêu và mù tạt cùng một vài món ăn thông thường khác .
Hôm nay , ông chủ nhà hàng có vẻ rất vui vì họ đang đón tiếp hai “ Thượng đế “ lớn : Tổng giám đốc Công ty Nero – Mike Kintaru và Tiểu thư độc nhất của nhà Hanagakushi – Yuki Hanagakushi . Dạo gần đây hai người này luôn hẹn hò với nhau , và báo chí không ngần ngại nói rằng họ có quan hệ mật thiết với nhau ; thậm chí nghĩ rằng họ đang chuẩn bị để tiến tới hôn nhân . Dĩ nhiên , việc cả Mike và Yuki đều không có ý kiến gì về chuyện này , càng làm những tay paparazzi và những tạp chí lớn tin vào nhận định của họ .
Thậm chí ngay cả hiện giờ , Mike và Yuki vẫn ngồi riêng ở một góc trên tầng hai của nhà hàng Aragawa và dường như đang chờ đợi thêm một người nữa :
- Sao tên này lại luôn trễ hẹn vậy chứ ? – Yuki gằn từng tiếng , cô gõ gõ ngón tay xuống bàn một cách rất bực dọc .
- Em đừng cằn nhằn nữa … - Mike ôn tồn húp một ngụm rượu trong ly và nói - Mới có một tiếng thôi mà , chắc cậu ta bận chuyện gì đó .
- Mới có một tiếng thôi mà ! – Yuki gắt lại nguyên lời Mike như một con vẹt - Hắn bắt chúng ta uống nước trừ cơm một tiếng đồng hồ mà anh bảo là “ mới ” ư ?
Bỗng , một tiếng động nhỏ vang lên đằng sau lưng Yuki , nhưng nó cũng đủ âm lượng để thu hút toàn bộ sự chú ý của hai " Thượng đế " lớn . Mike ngước lên nhìn cậu trai mới đến : vẫn dáng vẻ ngang tàng và đôi mắt kiên định , vẫn ý chí mạnh mẽ không chịu nghe lời ai ( tất nhiên là trừ một người ) … Nếu có khác , chỉ khác rằng mái tóc nâu đỏ ngày nào giờ đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ ; và chỉ khác rằng giờ đây cậu ta đã trở thành một siêu mẫu nổi tiếng đại diện cho Công ty Nero .
- Này , cô đừng có gào lên như vậy , kẻo khách bên dưới sẽ tưởng trên này có thú dữ bị sổ lồng đấy ! - Cậu ta châm chích .
- Ah , đang điên thì gặp thằng khùng … - Yuki rên lên . Tuy tức lắm nhưng vì ánh mắt nài nỉ của Mike nên cô đành ngồi xuống .
Khi cậu chàng có thân hình người mẫu ngồi xuống ghế đối diện với Mike , anh liền hỏi :
- Cậu có gì bực dọc ư , Yul ?
- Mẹ kiếp ! Đừng có gọi tôi bằng cái tên đó ! - Cậu ta gắt . Dường như cậu chàng chỉ biết duy nhất một cách nói chuyện : gắt gỏng .
- Cậu có biết là mình đang cư xử như một thằng hề không hả , Hàn Thái Vũ ? - Yuki mỉa mai , cô không chịu nổi việc Mike bị xúc phạm như vậy .
- Cái này nghe lọt tai hơn đó ! – Môi Thái Vũ nhếch lên tạo thành nụ cười nửa miệng khó hiểu .
Trong khi xem hai người trước mặt diễn tuồng , Mike đã nhanh chóng gọi một đĩa thịt bò Kobe và vài món đơn giản . Có lẽ anh là người duy nhất được coi là “ lớn ” ở đây , bởi suy cho cùng thì anh đã không chọn cách cư xử trẻ con như hai người đối diện .
- Nói đi , tại sao gọi tôi ra đây ? – Thái Vũ uể oải - Thời gian nghỉ ngơi đã ít , giờ nhìn mặt mấy người còn muốn tự tử hơn …
- Yên tâm , dạng người như cậu có tự tử cả trăm lần cũng không chết … - Yuki chọc ngoáy , mặc dù đôi mắt đẹp của cô đang hướng sang phía khác – Vì kể cả khi xuống Âm phủ , Diêm vương cũng vì không chịu nổi thái độ đáng ghét của cậu mà phải dâng hai tay xin hàng !
- Ah , nếu được xuống Âm phủ thì hay quá ! – Thái Vũ reo lên – Tôi biết luôn có cô là bầu bạn mà !
- Cậu ! – Yuki trừng mắt , cục tức lên đến tận cổ .
- Thôi , hai người đừng cãi nhau nữa ! – Mike đành giảng hoà ( sao giống Kim My lúc ở cạnh Tiểu Thiên và Ni Na thế nhở ? ;]] ) . Khi thấy cơn giận của Yuki đã hạ xuống mức thấp nhất có thể , Mike thở phào nhẹ nhõm và quay sang Thái Vũ - Cậu nghe phổ biến về tập ảnh “ Summer Nights ” trong hè này rồi chứ ?
- Nếu vì chuyện đó mà gọi tôi ra đây … - Thái Vũ vừa nói vừa đứng lên – Thì tôi nghĩ giờ tôi biến được rồi !
“Đúng , lượn đi cho nước nó trong … ” – Yuki tự nhủ , mừng thầm trong bụng vì cuối cùng cái gai cản trở bữa ăn lãng mạn giữa Mike và cô cũng cuốn xéo . Nhưng nào ngờ , niềm vui nhỏ nhoi của Yuki chưa kéo dài được đến một phút , thì giọng nói lạnh tanh của Mike đã phá tan tất cả :
- Về nhà đi ! - Giọng anh có phần như ra lệnh – Otousan muốn gặp cậu .
Cả thân người Thái Vũ như bất động . Tại sao mỗi khi nghe đến ông ta , cậu lại luôn run rẩy như vậy ?
Lẽ nào vì hiểu lầm lúc xưa ?
Lẽ nào vì những khúc mắc đã được tháo gỡ ba năm qua ?
Lẽ nào vì tình cha con chợt trào lên trong lòng cậu ?
- Để … để sau đi ! – Thái Vũ lúng túng , cố gắng che đi khuôn mặt đang dần hồng lên của mình .
- Hiểu lầm đã được giải quyết , tại sao cậu vẫn còn ngại gặp ông ấy ? – Mike hỏi , mắt anh không nhìn vào Thái Vũ mà như đang miên man tìm một khoảng trời vô định nào đó .
- Chẳng phải tôi vẫn đang cố gắng vì ông ta đây sao ? - Rồi cậu đi nhanh ra phía cầu thang , trước khi đi , cậu vẫn nói - Nhớ … nhớ nhắc ông ta uống thuốc đều đặn , khi nào rảnh tôi sẽ tới !
Mike nghe như tiếng gì đang vỡ nát quanh đây .
Là tiếng trái tim anh đang tan vỡ chăng ?
Vậy là cuối cùng cậu ta cũng tìm ra nơi chốn thuộc về mình .
Vậy còn anh ?
Anh rốt cuộc là thuộc về đâu ?
Sống trong căn nhà đó bao năm qua chỉ để làm cái bóng của người khác , anh không thấy mệt mỏi hay sao ?
Hết rồi , sắp kết thúc rồi .
Anh sẽ phải trả lại cậu tất cả , tất cả những gì anh đã mượn của cậu mười lăm năm qua …
- Mike , anh không khoẻ sao ? – Yuki nhẹ nhàng lay anh – Anh không cần phải quá để ý lời tên điên đó nói .
Cha mẹ .
Công ty .
Những thứ anh đã tạo dựng .
Kể cả người con gái ấy …
Tất cả đều phải thuộc về người chủ thực sự của nó .
- Ừhm … - Mike gượng cười – Không có gì đâu mà . Thôi , chúng ta phải ăn mau lên ; nếu không sẽ đến giờ giới nghiêm của kí túc xá đó .
- Vâng ! – Yuki cười tươi .
Cô không thể ngăn nổi nhịp đập con tim khi ở bên cạnh anh . Ba năm qua , cô vẫn yêu và sẽ càng yêu anh nhiều hơn . Ngoài cô ra , không ai được quyền có anh ; cô nhất định sẽ giữ anh là của riêng mình mà thôi .
* * * * * * *
Trước cổng dãy nhà Sun của kí túc xá Kaze no mon , có bóng dáng hai cô gái xinh xắn đang thất thểu tiến lại :
- Ôi , mệt quá đi mất ! – Ni Na than vãn , nhưng nhỏ vẫn không thể giấu nổi một nụ cười trên môi – Mà công nhận Tokyo đẹp thiệt nha , đúng là Việt nam còn lâu mới sánh bằng !
[ Tác giả : Này cô kia , đừng có chê Việt Nam nhớ ! Muốn tôi không viết về cô nữa hả ? Cho nghỉ việc bây giờ ! ] .
- Ây , tao ngứa tai quá ! – Ni Na nhăn mày – Hình như có đứa đang nói xấu tao mày ơi !
- Chắc tác giả đó mà ! – Kim My nghiêng đầu - Dạo này ổng hay bị stress lắm , mày cứ cẩn thận kẻo ổng cho mày khổ như chơi đó !
Đang yên lành , bỗng Kim My hét lên :
- Thôi chết , tới giờ giới nghiêm của kí túc xá rồi ! – Kim My nhìn vào chiếc đồng hồ điện tử đang đeo trên cổ tay trái , lòng nóng bừng bừng như lửa đốt – Mau vào nhanh đi mày ơi !
Cũng đúng lúc bóng Kim My khuất sau cánh cửa dẫn vào bên trong dãy Sun , thì một chiếc limo đen bóng loáng cũng kịp dừng chân trước cổng kí túc xá Kaze no mon . Người bước ra – không ai khác – chính là Yuki Hanagakushi , thì ra cô ta cũng học trong trường này :
- Anh có vào thăm Myu-chan một lát không ? – Yuki dịu dàng , cô vẫn chưa muốn đóng cửa xe lại .
- Đây là kí túc xá nữ mà ! – Mike bật cười – Anh sẽ bị đánh chết mất .
- Vậy để em gọi Myu-chan ra ! - Yuki vẫn nài nỉ .
- Thôi , cũng muộn rồi , cứ để con bé nghỉ ... - Thấy Yuki không còn gì để nói , Mike cười và xoa đầu cô - Anh về đây , em ngủ ngon nhé !
- Cám ơn anh về hôm nay ! - Trước khi đóng cửa cho tới lúc chiếc xe chuyển bánh , Yuki chỉ nói được có từng đó .
Hôm đó là một tối đẹp trời .
Phương Kim My và Mike Kintaru đã chạm trán nhau hai lần nhưng không gặp mặt .
Trong khi đó , Kim My đang có một nghi vấn rất to ở trong lòng : Liệu anh chàng người mẫu có đôi mắt sâu không thể tả đó , có phải là Hàn Thái Vũ không ?
/74
|