Bút Ký Xuyên Qua Của Nữ Phụ

Chương 69

/80


Bố trí ở phòng Kiêu Dương không khác của Liễu Khê cho mấy, sàn lát bạch ngọc, trong phòng có linh khí đang chậm rãi lưu động.

Tuy rằng vừa mới khóc xong nhưng giọng của Kiêu Dương không mang theo sự khàn khàn và giọng mũi như người khác, nàng ta cầm lấy tay áo liễu Khê, ngẩng đầu nhìn với bộ dạng đáng thương như cún con.

Tuổi Kiêu Dương không lớn, nói mười sáu tuổi nhưng thật chất chỉ mới mười lăm, trên mặt vẫn còn sự trẻ con, đôi mắt hàm chứa nước mắt. Nhìn nàng ta bây giờ thật sự rất manh [1], lòng Liễu Khê mềm lại, nâng tay xoa đầu Kiêu Dương, dịu dàng nói “Đừng sợ, tỷ sẽ chuẩn bị hương canh cho muội tắm”

[1] Manh: đáng yêu, kiểu của mấy loli ý~

Kiêu Dương do dự một lát nhưng vẫn buông tay áo Liễu Khê ra, có điều đi theo sau Liễu Khê như cái đuôi nhỏ. Kiêu Dương vừa đạt Luyện Khí kỳ, không thể không dùng đồ ăn của người phàm, trong phòng cũng có đầy đủ những thứ này.

Sau bình phòng, có một cái bể vừa, có thể chứa được ba bốn người, bên ngoài bể lát ngọc bích, bên cạnh còn có một đầu rồng, miệng rồng phun ra nước ấm.

Liễu Khê thử nước, vừa lòng gật đầu, lấy từ trong túi trữ đồ một bình ngọc, đem chất lỏng trong đó đổ ra, chỉ trong một lát, bể tắm tản ra mùi hương thanh nhã khiến người khác cảm thấy thanh thản.

“Ngoan, tắm một chút, thuốc này tốt với thân thể của muội” Liễu Khê quay đầu nói với Kiêu Dương. Trên người Kiêu Dương có chút vết thương ngoài da, nhưng nàng ta bị sợ hãi là phần lớn, thuốc trong chai này có thể khiến người bị sợ hãi bình tâm trở lại, còn có tác dụng trị ngoại thương, vừa vặn hợp với Kiêu Dương lúc này.

“Sư tỷ, muội, muội sợ…” Kiêu Dương nắm tay áo Liễu Khê, nàng ta không dám ở đây một mình, trong mắt đầy sự cầu khẩn.

“Tỷ đợi muội ở sau bình phong, đừng sợ, tỷ ở đây” Liễu Khê hơi nhíu mày, trong lòng xuất hiện một chút áy náy và tự trách, cho dù Lăng Cổ có tâm tư xấu xa với Kiêu Dương nhưng mà chuyện xảy ra như thế này cũng có phần của nàng nhúng vào.

Thoáng lắc đầu, bình tâm lại, vỗ vai Kiêu Dương an ủi, sau đó đi vòng qua bình phong, đợi Kiêu Dương tắm rửa.

Kiêu Dương cũng không dám nói Liễu Khê đứng ở bể tắm nhìn nàng ta tắm, thấy bóng người Liễu Khê ở sau bình phòng, thoáng yên lòng, sau đó cởi quần áo đi vào bể tắm.

Nước ấm đụng vào vết thương khiến nàng ta đau đớn, sau đó một cảm giác thoải mái truyền khắp toàn thân, những nơi xuất hiện tơ máu hay vết bầm cũng nhanh chóng khép và dịu lại, chỉ mấy phút ngắn ngủi trên ngực đã trở lại sự mềm mại và bóng loáng như trước.

Kiêu Dương nhớ lại cảnh Lăng Cổ cường bức lúc nãy, cả người cảm thấy ghê tởm, liều mạng chà xát da thịt của mình, chà cho tới khi da thịt phiếm hồng, giống như đã lột một tầng da thì Kiêu Dương mới dừng lại.

Thở hổn hển một hơi, giương mắt thấy Liễu Khê đang đứng đợi nàng ta, trong lòng cảm thấy ấm áp, cuối cùng vẫn còn sư tỷ. Kiêu Dương nhanh chóng ra ao, lau khô nước, mặc quần áo vào, mặc kệ bộ tóc vẫn còn nước.

“Sư tỷ, đợi có lâu không?” Đi ra khỏi bình phong thì thấy Liễu Khê đang đứng đợi, tâm trạng của Kiêu Dương lúc này bình tĩnh hơn trước nhiều, nở nụ cười còn đẹp hơn so với hoa nở rộ.

“Đợi mỹ nhân tắm đương nhiên là có kiên nhẫn rồi” Liễu Khê thuận miệng nói, trước kia nàng và bằng hữu hay đùa giỡn nhau như vậy, những lời buồn nôn sến sẩm cỡ nào cũng nói ra được. Vừa nói vừa sửa sang tóc cho Kiêu Dương, sau đó đọc một chú ngữ làm ấm thân, những giọt nước trên tóc bốc hơi biến mất, trở nên khô ráo mềm mại, sau đó linh hoạt búi tóc cho nàng ta.

“Cảm ơn sư tỷ” Mặt Kiêu Dương đỏ ửng, nhẹ nhàng kéo tay Liễu Khê, có chút tức giận nói “Hắn… Hắn dám làm chuyện hạ lưu đó với muội, muội muốn nói với sư phụ để cho ngài ấy xử lý hắn”

“Hắn” trong miệng Kiêu Dương là ai, hai người đều biết. Liễu Khê thở dài, quả nhiên là đứa nhỏ, mấy thứ cáo trạng kia làm sao có ích chứ?

Nữ chính Kiêu Dương được chiều chuộng từ nhỏ tới lớn, sau này mới phát hiện có linh căn, lúc này mới được đưa tới Tử Tiêu tông, ngày thường vô cùng ngây thơ, đối với mọi chuyện đều phân rõ đen trắng, nhưng mà sự ngây thơ ở giới tu chân không phải là chuyện tốt đẹp gì.

Đừng quên Lăng Cổ kia là người ở tu vi Kim Đan kỳ, tuy nói Kiêu Dương là một linh căn khó tìm, thân thể lại là thuần âm, nhưng tu vi chẳng qua ở Luyện Khí kỳ mà thôi, đợi tới lúc nàng ta trở thành Kim Đan kỳ còn không biết là chuyện khi nào. Chưởng môn sẽ giúp ai thì không cần nói cũng biết, huống chi chưởng môn gần như tự mình nuôi Lăng Cổ nuôi lớn, cũng xem hắn là con. Cảm tình lâu năm dĩ nhiên cũng nghiêng về hắn, tình hay lý đều là hắn, Kiêu Dương…

Cho nên Liễu Khê chỉ hủy dung Lăng Cổ mà không thật sự biến hắn thành thái giám, nàng không muốn bởi vì hành động của mình mà khiến chưởng môn ghi hận Ngọc Thanh. Dù sao hủy dung vẫn còn cứu được, nhưng nếu đá gãy bé JJ của Lăng Cổ thì hắn sẽ không thể sinh con, chuyện về sau càng phiền toái.

“Kiêu Dương, lời của tỷ tuy nghe không tốt chút nào nhưng tỷ vẫn phải nói cho muội, tỷ chỉ nói một lần” Liễu Khê ngẩng mặt nhìn Kiêu Dương, trong mắt mang theo sự nghiêm túc.

Kiêu Dương căng thẳng, đột nhiên cảm thấy sau khi nghe Liễu Khê nói thì nàng ta sẽ mất một thứ quan trọng gì đó, há miệng thở dốc, nhẹ giọng nói “Muội nghe, sư tỷ, sư tỷ nói đi”

“Trong giới Tu Chân, điều quan trọng là thực lực. Nếu muội không thực lực mạnh mẽ thì phải cúp đuôi làm người. Công bằng chính nghĩa chỉ là của kẻ mạnh”Âm thanh của Liễu Khê nặng nề, thế giới này tuy có trật tự nhưng mà chỉ có thể ước thúc một ít mà thôi, tu chân vốn là cướp mạng cùng trời, đối nghịch với trời, đống quy củ này trong mắt người mạnh chẳng qua là trò hề mà thôi.

“Nhớ kỹ, tài sản bảo vật của bản thân thì đừng để lộ ra ngoài, nếu như không muốn trở thành vong hồn dưới tay người khác thì nên ngậm miệng lại” Liễu Khê trừng lớn mắt, nhìn Kiêu Dương với bộ dạng khó tin, thản nhiên nói “Đừng dễ dàng tin tưởng người ngoài, nhưng có thể tìm bằng hữu đem tánh mạng trao đổi, đáng giá để muội đưa lưng cho người đó bảo vệ, còn có, tạo quan hệ tốt với các sư huynh tỷ muội một chút”

“Quan trọng nhất tự bảo vệ mình cho tốt” Điều này chính là điều Liễu Khê muốn nói với Kiêu Dương nhất, trong truyện, một trong các nam chính có một người là người tu ma, vừa thấy Kiêu Dương cưỡng bức nàng ta “Muội có thân thể thuần âm, là điều mà bao nhiêu người mơ ước, tại Tử Tiêu cung còn tốt, nếu sau này ra khỏi đây, bị kẻ mạnh bắt thì kết cục không cần tỷ nói, muội cũng biết rỏ”

Thân thể Kiêu Dương mềm oạt muốn ngã xuống, lời nói tàn nhẫn của Liễu Khê đã phá vỡ ảo tượng ngây thơ của nàng ta. Nàng ta luôn cho rằng tiên nhân là cao quý, không ham muốn, nhưng mà nàng ta sai rồi.

“Sư tỷ, muội muốn nghĩ lại thật kỹ” Âm thanh của Kiêu Dương yếu ớt giống như mất đi sự tin tưởng vốn có, nhưng bên trong vẫn mang theo một chút dẻo dai.

“Nghỉ ngơi cho tốt” Liễu Khê gật đầu, khó trách trong sách nói thực lực sau này của nữ chính rất đáng sợ, hiển nhiên không chỉ có tác dụng của Mary Sue.

Đợi Liễu Khê rời khỏi, Kiêu Dương chán nản ngồi lên giường, nức nở khóc lóc. Nàng ta muốn về nhà, muốn ở cạnh phụ thân và mẫu thân!

Mà nơi khác, Ngọc Thanh trở về động phủ của mình, ngồi khoanh chân, nhắm mắt lại, chân nguyên trong cơ thể lượn lờ, lặp lại tuần hoàn. Kiếm khí quanh thân bộc phát giống như mũi kiếm sát bén đâm vào gió rồi phá hủy nó vậy.

Sao thế này?

Ngọc Thanh cảm giác chỗ mình đứng rất kỳ lạ, hắn chưa từng thấy nơi này lần nào.

Đập vào mắt là một con đường nhỏ, hai bên là cây xanh, cây cao cây thấp rập lấy nhau, xung quanh là những căn nhà mà hắn chưa từng cao, một cánh cửa trong suốt được mở ra, có một chàng trai và cô gái vừa đi vừa nói chuyện.

Đây là nơi nào?

Lúc hắn nhìn thấy hai người đang đi tới thì đồng tử co rụt lại, khuôn mặt vốn lạnh lẽo thay đổi.

Cho dù cô gái này có mấy phần tương tự đồ đệ của hắn, nhưng hắn chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, đó là Liễu Khê. Nam hài kia hắn chưa từng gặp, nhưng lại có một cảm giác rất kỳ lạ, cái cảm giác này xuất hiện từ sâu trong linh hồn, khắc sâu tới mức hắn không thể bỏ qua.

Hắn hắn!

Hai người sóng vai đi tới, trên mặt Liễu Khê mang theo nụ cười sáng lạn, hai mắt híp lại như trăng khuyết, giống như con chim nhỏ sung sướng, vui vẻ nói chuyện không dừng.

Cậu bé kia tuy không có biểu tình nhưng sâu trong đôi mắt đen nhánh kia là sự yêu thương và săn sóc với Liễu Khê, hiển nhiên là đã yêu rất sâu.

Hai người đi xuyên qua thân thể của Ngọc Thanh, hắn nghe được tiếng làm nũng như mèo kêu của Liễu Khê “Trang Kỳ…”

Giọng điệu kia giống như kẹo đường ngọt ngào, người nghe thấy đều muốn chìm vào trong đó, mặt cậu bé mang theo nụ cười như ẩn như hiện.

Ngọc Thanh lẳng lặng nhìn, tay chậm rãi nắm chặt, cho tới khi Liễu Khê chết dưới dao của Tô Nhiên, hai mắt đỏ rực.

Sau khi Liễu khê chết, hình ảnh lại đổi tới cung điện hoa lệ, trong cung điện có một phi tần xinh đẹp vô cùng nằm trên chiếc giường rách mướp. Lúc thái giám gầy yếu xuất hiện, Ngọc Thanh biết, người này là hắn.

Tiểu Thôn Trang? Một thái giám nhỏ? Chẳng lẽ là kiếp trước của hắn?

Ngọc Thanh không thể hiểu hết, hắn đứng ở cạnh thân thể của nàng nhưng nàng không hề biết. Những ngày ở trong lãnh cung thật sự rất ấm áp.

Chuyện phát triển tiếp tục, Ngọc Thanh cảm thấy bất lực, hắn rút kiếm khí đâm qua thân thể hoàng đế, nhưng tất cả chỉ là hư vô, mà Liễu Khê cũng chết trong tay hoàng đế, giọt nước mắt cuối cùng kia khiến trái tim hắn đau đớn, đau tới mức hắn không thể thở được.

Tiếp theo Ngọc Thanh thấy bản thân gặp Liễu Khê, một lần lại một lần, lần nào cũng chết oan chết uổng, cho dù hai người có yêu nhau cỡ nào, sau một hồi cảm tình đẹp đẽ thì giống như có người mạnh mẽ tách họ ra, cắt chỉ đỏ của họ vậy.

Đây là kiếp luân hồi của Liễu Khê? Ngọc Thanh đau tới mức chết lặng, đau đớn nhìn Liễu Khê đau lòng ôm lấy thi thể của mình, sau đó tự bạo.

Hắn sao có thể để nàng chịu đau khổ? Sao có thể để nàng khóc vì đau đớn?

Có phải chỉ cần không gặp ta, nàng có thể bình an một đời?

Có phải…

Nhưng hắn luyến tiếc! Hắn luyến tiếc Liễu Khê ở cạnh nam nhân khác, càng luyến tiếc nàng bị người khác ôm vào ngực!

Ngọc Thanh dâng lên một tầng hận ý ngập trời, hai mắt mở ra, tất cả hình ảnh biến mất.

Lúc này hắn cũng chống mắt ra xem thử có ai dám đem Liễu Khê khỏi hắn!

“Sư phụ” Liễu Khê vào động phủ thì thấy đôi mắt đầy sát ý của Ngọc Thanh, kiếm khí của hắn tản ra khắp nơi, mỗi chỗ xuất hiện đều rất khủng bố!

Sư phụ bị cái gì kích thích vậy trời? Liễu Khê không để ý sự áp chế của kiếm khí, cố sức đi tới gần hắn.

“Liễu Khê…” Ngọc Thanh nghi ngờ nhìn nàng, sau đó nở nụ cười, khuôn mặt lạnh lẽo như băng tan rã, gió xuân thổi qua mặt, mà cả động phủ bởi nụ cười này của Ngọc Thanh mà sáng ngời lên.

“Nàng không biết, ta là Trang Kỳ của nàng, là tiểu Thôn Trang của nàng, là tướng quân của nàng… Không sao, chỉ cần ta biết là đủ rồi”

/80

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status