“Ồ…”
Đúng vào lúc cái chết đã cận kề, nguyên lực trong thân thể Trần Duy và Bảo Trung bỗng cùng lúc sục sôi, khiến cho sức lực của hai người một lần nữa được khôi phục đầy đủ. Không chỉ vậy, ngay cả những vết thương trên mình bọn họ đều đã liền da, không còn ảnh hưởng chút nào đến khả năng hành động của mỗi người. Hô lên một tiếng thật kinh ngạc, bọn họ lúc này đã quên cả việc chống trả mà chỉ tập trung cảm nhận sức mạnh đang tràn trề trong thân thể mình. Nhưng kỳ lạ thay, đám ma tộc xung quanh hai người lúc này hình như cũng đã quên mất việc tấn công. Sắc mặt tên nào tên nấy đột nhiên trở nên tái nhợt, tay chân thì bủn rủn đến mức đứng cũng không vững.
“Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?”
Chợt nhận ra tình cảnh khác thường của đám ma binh, Trần Duy không khỏi ngạc nhiên mà quay sang hỏi Bảo Trung một tiếng. Thế nhưng đáp lại câu hỏi của hắn chỉ là một cái lắc đầu đầy nghi hoặc và khó hiểu. Hai người bọn họ nào hay biết rằng: chỉ trong một thoáng chốc vừa rồi, nguyên khí trong vòng trăm cây số xung quanh thành Đông Long đều đã sục sôi. Và bọn họ cũng chẳng hề nhận ra rằng: cả một mảnh núi rừng nơi đây đang rung chuyển một cách lặng lẽ.
Khẽ liếc mắt trao đổi với nhau trong giây lát, cả hai người liền tranh thủ cơ hội hiếm có này mà thoát ra khỏi vòng vây của đám ma binh, vội vàng tiến nhanh về phía Hoàng Lăng đã gần ngay trước mắt. Thế nhưng, không đợi cho bọn họ đi được bao xa, đám ma binh đã dần khôi phục lại. Một lần nữa, bọn chúng lại bao vây kín xung quanh hai người, khiến cho bọn họ muốn tiến thêm một bước cũng khó. Có lẽ nào số phận thích trêu ngươi, ban cho bọn họ một hy vọng để rồi lại nhanh chóng dập tắt hy vọng ấy?
“Crộp cộp cộp…”
Ngay vào thời khắc hai người định quyết tử thì từ phía chân núi bỗng nhiên vọng lại một hồi tiếng vó ngựa.
Viện binh?
Một câu hỏi cùng lúc xuất hiện trong lòng hai người bọn họ, vừa kịp nhen nhóm lên một niềm hy vọng mới cho Trần Duy và Bảo Trung. Buông tha cho suy nghĩ liều mình, hai người cẩn thận phối hợp mà phòng thủ thật chặt chẽ, vững vàng ngăn chặn từng đợt công kích của đám ma binh. Không lâu sau, áp lực dồn lên hai người bỗng nhiên giảm hẳn. Phải đến ba phần tư đám ma binh đã rời đi, tập trung phong thủ khu vực chân núi Trúc Long. Bao vây quanh hai người lúc này chỉ còn chừng hai chục tên ma binh hung tợn, mà một trong số đó chính là gã chột mắt đã phát hiện ra bọn họ đầu tiên.
“Khặc khặc, rút cục thì các ngươi cũng không thoát được khỏi tay ta!”
Chằm chằm nhìn vào Trần Duy và Bảo Trung, gã ma nọ đột nhiên bật cười một cách đầy hiểm ác. Ngay khi tiếng cười vừa dứt, trong hốc mắt trống rỗng của hắn đột nhiên bùng cháy lên một ngọn lửa đen tối tăm, chầm chậm thiêu đốt tâm thần của hai kẻ nhân loại xấu số.
“Hự!”
Ngọn lửa đen kìa vừa xuất hiện, Trần Duy liền rên lên một tiếng nặng nề, sắc mặt cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch không còn chút máu. Ở sâu trong tâm linh hắn, chân hồn mộc xà lúc này cũng đang quằn quại dãy giụa một cách đau đớn, dường như có thể phá tan mối liên kết linh hồn với Trần Duy bất cứ lúc nào. Nỗi đau xuất phát từ tâm khảm khiến cho Trần Duy khó có thể giữ vững được sự tỉnh táo của bản thân, thậm chí ngay cả kiếm trong tay cũng đã đánh rơi, chỉ biết ôm lấy đầu mà kêu lên từng tiếng đau đớn. Mà ở bên cạnh hắn, tình huống của Bảo Trung lúc này cũng chẳng sáng sửa hơn là bao, có chăng là sắc mặt hắn nếu so với Trần Duy thì khá hơn đôi chút. Có lẽ nguyên do là bởi chân hồn của hắn thuộc hệ thủy cho nên có tính kháng nhất định đối với ma hỏa của đối phương?
“Khặc khặc, kêu tiếp đi, kêu nữa đi, kêu thật to vào! Khặc khặc, khặc khặc khặc!”
Chứng kiến vẻ khổ sở của Trần Duy, gã ma nọ không kìm được mà bật cười một cách điên cuồng. Tiếng cười của gã vào lúc này nghe thật chói tai, mà những lời gã lảm nhảm trong miệng lại khiến cho ngay cả đám ma xung quanh cũng phải thoáng lắc đầu.
“Hừ, không ngờ lại còn có kẻ điên cuồng như ngươi, lại dám liều lĩnh tu luyện ma tâm hỏa! Thật đúng là một thằng điên!”
“Bây giờ ngươi nói chuyện với hắn thì có tác dụng gì, hắn đã nổi điên rồi! Thôi, mau mau “thịt” hai tên nhân loại này đi! Chỉ có làm vậy thì mới khiến cho tên điên kia tỉnh táo lại được.”
Vừa dứt lời, đám ma binh liền đồng loạt vung đao lên chém về phía Trần Duy và Bảo Trung. Nhìn những lưỡi đao đã gần sát bên người, trong lòng Bảo Trung không khỏi nảy sinh một thứ cảm giác uất ức và phẫn nộ đến cùng cực. Ngay cả khi phải đối mặt với hàng trăm tên ma binh thì hắn cũng chưa từng từ bỏ sự nỗ lực của bản thân, thế mà lúc này đây hắn lại chỉ có thể trơ mắt đón nhận cái chết một cách chậm chạp và bị động đến vậy, thử hỏi làm sao mà hắn không nổi giận?
Hắn giận dữ vì kẻ địch độc ác, hắn càng giận hơn vì bản thân quá yếu đuối vô năng! Hắn tự trách mình không đủ sức để chống lại thủ đoạn của đám ma binh, không đủ sức để bảo vệ bạn bè chiến hữu, không đủ sức để… quay về! Ở nơi quê nhà giờ này phải chăng mẹ già vẫn đang ngóng trông tin con, phải chăng em gái hắn vẫn đang chờ mong ngày anh trai mình công thành danh toại? Thế nhưng họ liệu có biết không, người con mà mẹ già chờ mong đã khó có thể quay về, chỗ dựa vững vàng cho em gái rồi có lẽ sẽ chẳng còn nữa?
“Aaaaaaaaa!”
Hét lên một tiếng thật to ẩn chứa toàn bộ sự phẫn nộ và uất ức của bản thân, Bảo Trung đột nhiên vùng mình đứng dậy, vung mạnh cây trường côn trong tay mà gạt đỡ toàn bộ những đòn công kích của đám ma tộc.
“Sao… Sao có thể? Hắn chẳng phải đã bị ma tâm hỏa trói buộc rồi hay sao, làm sao hắn còn có thể hành động?”
“Hừ, lắp bắp kinh ngạc cái quái gì? Dù hắn có thoát được sự trói buộc của ma tâm hỏa thì đã làm sao? Hắn có thể đánh bại được toàn bộ chúng ta không?”
“Đúng thế, mau “thịt” tên này đi thôi!”
Sự kinh ngạc trong lòng đám ma tộc rất nhanh đã biến mất. Bọn chúng lại một lần nữa vung đao lên chém về phía Bảo Trung, vị trí công kích của mỗi thanh đao đều hiểm ác vô cùng, chỉ cần hắn trúng phải một đòn thì e rằng khó mà toàn mạng! Thế nhưng Bảo Trung dường như chẳng buồn để ý đến sự hiểm ác của đối phương, bởi tất cả tâm trí của hắn lúc này đều đã dồn vào một việc duy nhất: bảo vệ!
Trong giây phút cận kề cái chết, chính cảm giác về trách nhiệm đã tiếp thêm cho hắn sức mạnh, và cũng chính sức mạnh ấy đã khiến hắn quyết tâm bảo vệ cho người chiến hữu duy nhất bên cạnh hắn lúc này. Chỉ thấy bóng côn bay múa rợp trời, tựa như sóng dữ nơi biển khơi không ngừng đổ ập lên đầu đám ma binh đang bao vây hai người bọn họ.
Thế côn dữ dội khiến đám ma binh buộc phải lui về sau, thế nhưng bọn chúng vẫn không từ bỏ ý định tiêu diệt hai kẻ nhân loại xấu số. Không thể công kích trực diện, bọn chúng lại chuyển sang trận hình bao vây tiêu hao sức lực của đối phương. Cậy vào ưu thế về số lượng, đám ma binh dần dần cũng đoạt lại quyền khống chế tình thế nơi đây.
Sức mạnh bộc phát của Bảo Trung đã dần cạn kiệt, mà Trần Duy vẫn đang phải chịu sự giày vò của ngọn lửa ma. Tính mệnh của hai người lúc này thật chẳng khác nào chỉ mành treo chuông, có lẽ rồi sẽ phai tàn trong giây lát.
“Ha ha ha, thật không ngờ ta lại sẽ chết như thế này!”
Mệt mỏi chống thanh trường côn xuống đất, Bảo Trung không khỏi bật lên một tiếng cười đầy xót xa, hắn còn có nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành! Dù vậy, khi biết rằng mình sẽ phải chết thì hắn lại chẳng hề sợ hãi! Ánh mắt hắn vẫn ngang nhiền nhìn thẳng vào đám ma tộc ở xung quanh, khiến cho lũ ma binh cũng thoáng giật mình hoảng sợ trong giây lát.
Bị ánh mắt của một kẻ sắp chết dọa cho hoảng sợ khiến cho đám ma binh không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng, tên nào cũng vội vàng mà tấn công về phía tên nhân loại kia, nhất quyết phải tiêu diệt hắn thì mới cảm thấy yên lòng. Chờ cho đòn công kích của đám ma binh đã đến sát người, Bảo Trung mới đột nhiên vung mạnh thanh trường côn, liều mình đánh ra một đòn quyết tử. Chỉ thấy bóng côn đột nhiên tan biến thành muôn ngàn cơn sóng dữ, nuốt trọn toàn bộ những tên ma binh trong vòng ba bước xung quanh Bảo Trung. Chỉ tiếc rằng, một đòn này vẫn không thể tiêu diệt toàn bộ đám ma binh, ngay khi côn ảnh vừa tan thì một lưỡi đao sắc bén đã bổ mạnh lên lưng hắn.
“Bịch!”
Thân thể đã mệt mỏi đến mức rã rời của Bảo Trung chỉ thoáng run lên rồi lập tức đổ gục xuống ngay trước mặt chiến hữu. Vào một giây phút này, tâm trí Trần Duy lại đột nhiên trở nên thanh tỉnh, đủ để hắn nhận ra rằng người bạn đồng hành với mình đã gục ngã. Có lẽ đây lại là một trò đùa khác của số kiếp, hay chỉ đơn giản là vì kẻ khống chế ma tâm hỏa cũng đã bị một côn cuối cùng của Bảo Trung diệt trừ nên mới tạo ra tình cảnh này? Thế nhưng, Trần Duy đâu còn quan tâm đến những điều ấy, bởi trong tâm trí hắn lúc này chỉ còn văng vẳng lời thỉnh cầu của Bảo Trung:
“Nếu tôi gặp truyện không may, thì anh làm ơn hãy đưa tôi về với quê cha đất tổ, đồng thời cũng giúp tôi chiếu cố đến người nhà của tôi. Được chứ?”
“Bảo Trung, tôi hứa với cậu, tôi nhất định sẽ chiếu cố đến người nhà của cậu!”
“Aaaaa!”
Nhớ đến lời hứa của với Bảo Trung, Trần Duy không kìm được lại hét lên một tiếng chan chứa nỗi niềm đau đớn xót xa. Ngay sau tiếng hét ấy, thân hình Trần Duy cũng đột nhiên đổ gục. Chẳng ai ngờ được rằng, chân hồn mộc xà của hắn vào giây phút này bỗng nhiên lại vùng vẫy thật mạnh khiến cho mối liên hệ linh hồn đột nhiên tan vỡ. Trước mắt Trần Duy bỗng tối sầm, mà linh hồn hắn dường như đã bị một thứ lực lượng khổng lồ dẫn đến một nơi thật xa, xa đến mức mà có lẽ hắn sẽ chẳng thể trở về nữa!
Đúng vào lúc cái chết đã cận kề, nguyên lực trong thân thể Trần Duy và Bảo Trung bỗng cùng lúc sục sôi, khiến cho sức lực của hai người một lần nữa được khôi phục đầy đủ. Không chỉ vậy, ngay cả những vết thương trên mình bọn họ đều đã liền da, không còn ảnh hưởng chút nào đến khả năng hành động của mỗi người. Hô lên một tiếng thật kinh ngạc, bọn họ lúc này đã quên cả việc chống trả mà chỉ tập trung cảm nhận sức mạnh đang tràn trề trong thân thể mình. Nhưng kỳ lạ thay, đám ma tộc xung quanh hai người lúc này hình như cũng đã quên mất việc tấn công. Sắc mặt tên nào tên nấy đột nhiên trở nên tái nhợt, tay chân thì bủn rủn đến mức đứng cũng không vững.
“Chuyện gì xảy ra vậy nhỉ?”
Chợt nhận ra tình cảnh khác thường của đám ma binh, Trần Duy không khỏi ngạc nhiên mà quay sang hỏi Bảo Trung một tiếng. Thế nhưng đáp lại câu hỏi của hắn chỉ là một cái lắc đầu đầy nghi hoặc và khó hiểu. Hai người bọn họ nào hay biết rằng: chỉ trong một thoáng chốc vừa rồi, nguyên khí trong vòng trăm cây số xung quanh thành Đông Long đều đã sục sôi. Và bọn họ cũng chẳng hề nhận ra rằng: cả một mảnh núi rừng nơi đây đang rung chuyển một cách lặng lẽ.
Khẽ liếc mắt trao đổi với nhau trong giây lát, cả hai người liền tranh thủ cơ hội hiếm có này mà thoát ra khỏi vòng vây của đám ma binh, vội vàng tiến nhanh về phía Hoàng Lăng đã gần ngay trước mắt. Thế nhưng, không đợi cho bọn họ đi được bao xa, đám ma binh đã dần khôi phục lại. Một lần nữa, bọn chúng lại bao vây kín xung quanh hai người, khiến cho bọn họ muốn tiến thêm một bước cũng khó. Có lẽ nào số phận thích trêu ngươi, ban cho bọn họ một hy vọng để rồi lại nhanh chóng dập tắt hy vọng ấy?
“Crộp cộp cộp…”
Ngay vào thời khắc hai người định quyết tử thì từ phía chân núi bỗng nhiên vọng lại một hồi tiếng vó ngựa.
Viện binh?
Một câu hỏi cùng lúc xuất hiện trong lòng hai người bọn họ, vừa kịp nhen nhóm lên một niềm hy vọng mới cho Trần Duy và Bảo Trung. Buông tha cho suy nghĩ liều mình, hai người cẩn thận phối hợp mà phòng thủ thật chặt chẽ, vững vàng ngăn chặn từng đợt công kích của đám ma binh. Không lâu sau, áp lực dồn lên hai người bỗng nhiên giảm hẳn. Phải đến ba phần tư đám ma binh đã rời đi, tập trung phong thủ khu vực chân núi Trúc Long. Bao vây quanh hai người lúc này chỉ còn chừng hai chục tên ma binh hung tợn, mà một trong số đó chính là gã chột mắt đã phát hiện ra bọn họ đầu tiên.
“Khặc khặc, rút cục thì các ngươi cũng không thoát được khỏi tay ta!”
Chằm chằm nhìn vào Trần Duy và Bảo Trung, gã ma nọ đột nhiên bật cười một cách đầy hiểm ác. Ngay khi tiếng cười vừa dứt, trong hốc mắt trống rỗng của hắn đột nhiên bùng cháy lên một ngọn lửa đen tối tăm, chầm chậm thiêu đốt tâm thần của hai kẻ nhân loại xấu số.
“Hự!”
Ngọn lửa đen kìa vừa xuất hiện, Trần Duy liền rên lên một tiếng nặng nề, sắc mặt cũng nhanh chóng trở nên trắng bệch không còn chút máu. Ở sâu trong tâm linh hắn, chân hồn mộc xà lúc này cũng đang quằn quại dãy giụa một cách đau đớn, dường như có thể phá tan mối liên kết linh hồn với Trần Duy bất cứ lúc nào. Nỗi đau xuất phát từ tâm khảm khiến cho Trần Duy khó có thể giữ vững được sự tỉnh táo của bản thân, thậm chí ngay cả kiếm trong tay cũng đã đánh rơi, chỉ biết ôm lấy đầu mà kêu lên từng tiếng đau đớn. Mà ở bên cạnh hắn, tình huống của Bảo Trung lúc này cũng chẳng sáng sửa hơn là bao, có chăng là sắc mặt hắn nếu so với Trần Duy thì khá hơn đôi chút. Có lẽ nguyên do là bởi chân hồn của hắn thuộc hệ thủy cho nên có tính kháng nhất định đối với ma hỏa của đối phương?
“Khặc khặc, kêu tiếp đi, kêu nữa đi, kêu thật to vào! Khặc khặc, khặc khặc khặc!”
Chứng kiến vẻ khổ sở của Trần Duy, gã ma nọ không kìm được mà bật cười một cách điên cuồng. Tiếng cười của gã vào lúc này nghe thật chói tai, mà những lời gã lảm nhảm trong miệng lại khiến cho ngay cả đám ma xung quanh cũng phải thoáng lắc đầu.
“Hừ, không ngờ lại còn có kẻ điên cuồng như ngươi, lại dám liều lĩnh tu luyện ma tâm hỏa! Thật đúng là một thằng điên!”
“Bây giờ ngươi nói chuyện với hắn thì có tác dụng gì, hắn đã nổi điên rồi! Thôi, mau mau “thịt” hai tên nhân loại này đi! Chỉ có làm vậy thì mới khiến cho tên điên kia tỉnh táo lại được.”
Vừa dứt lời, đám ma binh liền đồng loạt vung đao lên chém về phía Trần Duy và Bảo Trung. Nhìn những lưỡi đao đã gần sát bên người, trong lòng Bảo Trung không khỏi nảy sinh một thứ cảm giác uất ức và phẫn nộ đến cùng cực. Ngay cả khi phải đối mặt với hàng trăm tên ma binh thì hắn cũng chưa từng từ bỏ sự nỗ lực của bản thân, thế mà lúc này đây hắn lại chỉ có thể trơ mắt đón nhận cái chết một cách chậm chạp và bị động đến vậy, thử hỏi làm sao mà hắn không nổi giận?
Hắn giận dữ vì kẻ địch độc ác, hắn càng giận hơn vì bản thân quá yếu đuối vô năng! Hắn tự trách mình không đủ sức để chống lại thủ đoạn của đám ma binh, không đủ sức để bảo vệ bạn bè chiến hữu, không đủ sức để… quay về! Ở nơi quê nhà giờ này phải chăng mẹ già vẫn đang ngóng trông tin con, phải chăng em gái hắn vẫn đang chờ mong ngày anh trai mình công thành danh toại? Thế nhưng họ liệu có biết không, người con mà mẹ già chờ mong đã khó có thể quay về, chỗ dựa vững vàng cho em gái rồi có lẽ sẽ chẳng còn nữa?
“Aaaaaaaaa!”
Hét lên một tiếng thật to ẩn chứa toàn bộ sự phẫn nộ và uất ức của bản thân, Bảo Trung đột nhiên vùng mình đứng dậy, vung mạnh cây trường côn trong tay mà gạt đỡ toàn bộ những đòn công kích của đám ma tộc.
“Sao… Sao có thể? Hắn chẳng phải đã bị ma tâm hỏa trói buộc rồi hay sao, làm sao hắn còn có thể hành động?”
“Hừ, lắp bắp kinh ngạc cái quái gì? Dù hắn có thoát được sự trói buộc của ma tâm hỏa thì đã làm sao? Hắn có thể đánh bại được toàn bộ chúng ta không?”
“Đúng thế, mau “thịt” tên này đi thôi!”
Sự kinh ngạc trong lòng đám ma tộc rất nhanh đã biến mất. Bọn chúng lại một lần nữa vung đao lên chém về phía Bảo Trung, vị trí công kích của mỗi thanh đao đều hiểm ác vô cùng, chỉ cần hắn trúng phải một đòn thì e rằng khó mà toàn mạng! Thế nhưng Bảo Trung dường như chẳng buồn để ý đến sự hiểm ác của đối phương, bởi tất cả tâm trí của hắn lúc này đều đã dồn vào một việc duy nhất: bảo vệ!
Trong giây phút cận kề cái chết, chính cảm giác về trách nhiệm đã tiếp thêm cho hắn sức mạnh, và cũng chính sức mạnh ấy đã khiến hắn quyết tâm bảo vệ cho người chiến hữu duy nhất bên cạnh hắn lúc này. Chỉ thấy bóng côn bay múa rợp trời, tựa như sóng dữ nơi biển khơi không ngừng đổ ập lên đầu đám ma binh đang bao vây hai người bọn họ.
Thế côn dữ dội khiến đám ma binh buộc phải lui về sau, thế nhưng bọn chúng vẫn không từ bỏ ý định tiêu diệt hai kẻ nhân loại xấu số. Không thể công kích trực diện, bọn chúng lại chuyển sang trận hình bao vây tiêu hao sức lực của đối phương. Cậy vào ưu thế về số lượng, đám ma binh dần dần cũng đoạt lại quyền khống chế tình thế nơi đây.
Sức mạnh bộc phát của Bảo Trung đã dần cạn kiệt, mà Trần Duy vẫn đang phải chịu sự giày vò của ngọn lửa ma. Tính mệnh của hai người lúc này thật chẳng khác nào chỉ mành treo chuông, có lẽ rồi sẽ phai tàn trong giây lát.
“Ha ha ha, thật không ngờ ta lại sẽ chết như thế này!”
Mệt mỏi chống thanh trường côn xuống đất, Bảo Trung không khỏi bật lên một tiếng cười đầy xót xa, hắn còn có nhiều tâm nguyện chưa hoàn thành! Dù vậy, khi biết rằng mình sẽ phải chết thì hắn lại chẳng hề sợ hãi! Ánh mắt hắn vẫn ngang nhiền nhìn thẳng vào đám ma tộc ở xung quanh, khiến cho lũ ma binh cũng thoáng giật mình hoảng sợ trong giây lát.
Bị ánh mắt của một kẻ sắp chết dọa cho hoảng sợ khiến cho đám ma binh không khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng, tên nào cũng vội vàng mà tấn công về phía tên nhân loại kia, nhất quyết phải tiêu diệt hắn thì mới cảm thấy yên lòng. Chờ cho đòn công kích của đám ma binh đã đến sát người, Bảo Trung mới đột nhiên vung mạnh thanh trường côn, liều mình đánh ra một đòn quyết tử. Chỉ thấy bóng côn đột nhiên tan biến thành muôn ngàn cơn sóng dữ, nuốt trọn toàn bộ những tên ma binh trong vòng ba bước xung quanh Bảo Trung. Chỉ tiếc rằng, một đòn này vẫn không thể tiêu diệt toàn bộ đám ma binh, ngay khi côn ảnh vừa tan thì một lưỡi đao sắc bén đã bổ mạnh lên lưng hắn.
“Bịch!”
Thân thể đã mệt mỏi đến mức rã rời của Bảo Trung chỉ thoáng run lên rồi lập tức đổ gục xuống ngay trước mặt chiến hữu. Vào một giây phút này, tâm trí Trần Duy lại đột nhiên trở nên thanh tỉnh, đủ để hắn nhận ra rằng người bạn đồng hành với mình đã gục ngã. Có lẽ đây lại là một trò đùa khác của số kiếp, hay chỉ đơn giản là vì kẻ khống chế ma tâm hỏa cũng đã bị một côn cuối cùng của Bảo Trung diệt trừ nên mới tạo ra tình cảnh này? Thế nhưng, Trần Duy đâu còn quan tâm đến những điều ấy, bởi trong tâm trí hắn lúc này chỉ còn văng vẳng lời thỉnh cầu của Bảo Trung:
“Nếu tôi gặp truyện không may, thì anh làm ơn hãy đưa tôi về với quê cha đất tổ, đồng thời cũng giúp tôi chiếu cố đến người nhà của tôi. Được chứ?”
“Bảo Trung, tôi hứa với cậu, tôi nhất định sẽ chiếu cố đến người nhà của cậu!”
“Aaaaa!”
Nhớ đến lời hứa của với Bảo Trung, Trần Duy không kìm được lại hét lên một tiếng chan chứa nỗi niềm đau đớn xót xa. Ngay sau tiếng hét ấy, thân hình Trần Duy cũng đột nhiên đổ gục. Chẳng ai ngờ được rằng, chân hồn mộc xà của hắn vào giây phút này bỗng nhiên lại vùng vẫy thật mạnh khiến cho mối liên hệ linh hồn đột nhiên tan vỡ. Trước mắt Trần Duy bỗng tối sầm, mà linh hồn hắn dường như đã bị một thứ lực lượng khổng lồ dẫn đến một nơi thật xa, xa đến mức mà có lẽ hắn sẽ chẳng thể trở về nữa!
/261
|