Trần Gia Kiệt cau mày nhìn cô rồi đi đến ghế sofa ngồi.
- 'Đừng suy nghĩ nữa, không phải anh không làm gì em nên rất tiếc phải không?'
Tiểu Khiết cúi đầu xuống.
- 'Anh có thể im lặng được không?'
Trần Gia Kiệt say đắm với bộ dạng xấu hổ, lúng túng này của cô, anh nhìn cô chằm chằm phát ra hai tiếng.
- 'Lại đây.'
Tiểu Khiết ôm chặt cổ áo mình lại, lắc lắc cái đầu nhỏ, vài sợi tóc theo đó mà đung đưa, thật đẹp!
- 'Anh bảo em lại đây.'
Tiểu Khiết chần chừ một lúc rồi từng bước đi đến trước mặt anh, khi gần đến chỗ anh, Trần Gia Kiệt bất ngờ kéo tay cô rồi xoay một vòng, đến lúc ổn định rồi cô mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi của anh.
- 'Anh làm gì vậy, cho em ngồi xuống.'
Trần Gia Kiệt anh chính là vờ đi như không nghe thấy gì, tay vén tóc cô lên mang tai làm lộ ra một bên má còn đỏ vì cái tát ngày hôm qua.
- 'Anh ta ra tay khá mạnh, giờ vẫn còn sưng lên như đầu heo vậy.' Anh nói nhưng trong đó mang cả phần thương xót.
Cô ủy khuất gục vào ngực anh, bây giờ nghĩ đến Lý Nhiệm Kỳ tim cô không còn đau như trước nữa, có thể cô và Lý Nhiệm Kỳ đã kết thúc rồi. Còn anh - Trần Gia Kiệt, sau đêm qua cô đã biết mình thật sự yêu anh rồi, tuy họ ở bên nhau như vậy anh cũng chưa từng nói câu 'anh yêu em' nhưng đối với cô như vậy là đủ rồi.
- 'Em suy nghĩ gì vậy?' Trần Gia Kiệt thấy cô đăm chiêu như vậy thì ngắt nhẹ mũi cô, hỏi.
Tiểu Khiết bày ra bộ mặt đau khổ.
- 'Em đang nghĩ về Lý Nhiệm Kỳ, chuyện hôm qua làm nơi này của em rất đau.' Cô vừa nói vừa lấy tay đặt lên nơi tim mình. Nhưng trong lòng cô vui sướng gấp trăm lần.
Trần Gia Kiệt biết cô giả bộ nhưng trong lòng lại rất khó chịu, anh nheo mắt lại lấy tay mình đặt lên nơi cô đang để.
- 'Rất đau sao? Để anh xem nào.'
Tiểu Khiết thấy mình thật là ngốc, gậy ông đập lưng ông là đây rồi. Cô đành giơ tay đầu hàng.
- 'Không, em sai rồi, không phải như vậy...Á....haha..nhột quá...'
Trần Gia Kiệt gãi nhẹ hai bên hông cô làm nhột nhột cười phá lên. Cả hai chơi đùa đến gần trưa thì anh đưa cô đi ăn rồi lái xe chở cô đến công ty.
- 'Em xuống trước đây.' Cô nhìn anh mỉm cười.
Trần Gia Kiệt xoa đầu cô rồi nhìn cô thật lâu.
- 'Ừ, tối anh sẽ đến đón em.'
Chào hỏi xong rồi cô bước xuống xe đi thẳng vào công ty, bước vào công ty bao ánh nhìn kì dị đều hướng vào cô, có nơi còn chụm năm tụm bảy lại để nói chuyện về cô. Nhưng cô chính là không quan tâm, đây không phải là do Lý Nhiệm Kỳ ban cho cô sao? Tiểu Khiết đi vào thang máy lên tầng ba, phòng của mình.
- 'Tiểu Khiết, cậu vẫn ổn chứ? Hôm qua mình rất lo cho cậu.' Tuyết Liên thấy cô đến thì gỡ được tảng đá trong lòng, chạy đến chỗ cô.
Tiểu Khiết vỗ vai Tuyết Liên :'Yên tâm, mình không sao. Đừng suy nghĩ nhiều.'
Tuyết Liên rất muốn hỏi nhiều điều về chuyện hôm qua thì lúc này ngoài cửa nhân viên giao hàng đến.
- 'Xin hỏi, ở đây ai là Đàn Tiểu Khiết ạ.' Nhân viên trong tay ôm một bó hoa hồng lớn, hỏi lịch sự.
Mọi người đều nhìn về phía nhân viên đó, Tiểu Khiết bước lên phía trước mỉm cười theo phép lịch sự.
- 'Là tôi, có chuyện gì sao?'
Nhân viên nhìn cô từ trên xuống dưới, đẹp như vậy hèn gì người đàn ông kia lại tặng nhiều hoa như thế :'Có người gửi hoa cho cô, mong cô kí nhận ạ.'
Tiểu Khiết nhìn thấy có một phong thư nhỏ ở trên bó hoa, cô mở ra xem, nội dung trong thư là 'Anh xin lỗi'. Không cần nói cũng biết đây là do Lý Nhiệm Kỳ tặng cho cô để xin lỗi, Tiểu Khiết gấp lại để lên bó hoa.
- 'Phiền cậu mang đi giúp tôi, tôi không nhận đâu.'
Nhân viên ra vẻ khó xử, Tuyết Liên nói với cô.
- 'Cậu cứ nhận lấy đi, nhận rồi muốn đem đi vứt hay làm gì cũng được, nếu không nhận để người ta mang về thì sẽ bị trừ lương đó.'
Nhân viên đáng thương gật đầu đồng ý với câu nói của Tuyết Liên, Tiểu Khiết trước nay không thích làm người khác khó xử, cô kí tên mình rồi nhận lấy bó hoa về bàn làm việc. Khi đi ngang qua sọt rác cô thẳng tay quăng nó vào không thương tiếc.
- 'Đừng suy nghĩ nữa, không phải anh không làm gì em nên rất tiếc phải không?'
Tiểu Khiết cúi đầu xuống.
- 'Anh có thể im lặng được không?'
Trần Gia Kiệt say đắm với bộ dạng xấu hổ, lúng túng này của cô, anh nhìn cô chằm chằm phát ra hai tiếng.
- 'Lại đây.'
Tiểu Khiết ôm chặt cổ áo mình lại, lắc lắc cái đầu nhỏ, vài sợi tóc theo đó mà đung đưa, thật đẹp!
- 'Anh bảo em lại đây.'
Tiểu Khiết chần chừ một lúc rồi từng bước đi đến trước mặt anh, khi gần đến chỗ anh, Trần Gia Kiệt bất ngờ kéo tay cô rồi xoay một vòng, đến lúc ổn định rồi cô mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi của anh.
- 'Anh làm gì vậy, cho em ngồi xuống.'
Trần Gia Kiệt anh chính là vờ đi như không nghe thấy gì, tay vén tóc cô lên mang tai làm lộ ra một bên má còn đỏ vì cái tát ngày hôm qua.
- 'Anh ta ra tay khá mạnh, giờ vẫn còn sưng lên như đầu heo vậy.' Anh nói nhưng trong đó mang cả phần thương xót.
Cô ủy khuất gục vào ngực anh, bây giờ nghĩ đến Lý Nhiệm Kỳ tim cô không còn đau như trước nữa, có thể cô và Lý Nhiệm Kỳ đã kết thúc rồi. Còn anh - Trần Gia Kiệt, sau đêm qua cô đã biết mình thật sự yêu anh rồi, tuy họ ở bên nhau như vậy anh cũng chưa từng nói câu 'anh yêu em' nhưng đối với cô như vậy là đủ rồi.
- 'Em suy nghĩ gì vậy?' Trần Gia Kiệt thấy cô đăm chiêu như vậy thì ngắt nhẹ mũi cô, hỏi.
Tiểu Khiết bày ra bộ mặt đau khổ.
- 'Em đang nghĩ về Lý Nhiệm Kỳ, chuyện hôm qua làm nơi này của em rất đau.' Cô vừa nói vừa lấy tay đặt lên nơi tim mình. Nhưng trong lòng cô vui sướng gấp trăm lần.
Trần Gia Kiệt biết cô giả bộ nhưng trong lòng lại rất khó chịu, anh nheo mắt lại lấy tay mình đặt lên nơi cô đang để.
- 'Rất đau sao? Để anh xem nào.'
Tiểu Khiết thấy mình thật là ngốc, gậy ông đập lưng ông là đây rồi. Cô đành giơ tay đầu hàng.
- 'Không, em sai rồi, không phải như vậy...Á....haha..nhột quá...'
Trần Gia Kiệt gãi nhẹ hai bên hông cô làm nhột nhột cười phá lên. Cả hai chơi đùa đến gần trưa thì anh đưa cô đi ăn rồi lái xe chở cô đến công ty.
- 'Em xuống trước đây.' Cô nhìn anh mỉm cười.
Trần Gia Kiệt xoa đầu cô rồi nhìn cô thật lâu.
- 'Ừ, tối anh sẽ đến đón em.'
Chào hỏi xong rồi cô bước xuống xe đi thẳng vào công ty, bước vào công ty bao ánh nhìn kì dị đều hướng vào cô, có nơi còn chụm năm tụm bảy lại để nói chuyện về cô. Nhưng cô chính là không quan tâm, đây không phải là do Lý Nhiệm Kỳ ban cho cô sao? Tiểu Khiết đi vào thang máy lên tầng ba, phòng của mình.
- 'Tiểu Khiết, cậu vẫn ổn chứ? Hôm qua mình rất lo cho cậu.' Tuyết Liên thấy cô đến thì gỡ được tảng đá trong lòng, chạy đến chỗ cô.
Tiểu Khiết vỗ vai Tuyết Liên :'Yên tâm, mình không sao. Đừng suy nghĩ nhiều.'
Tuyết Liên rất muốn hỏi nhiều điều về chuyện hôm qua thì lúc này ngoài cửa nhân viên giao hàng đến.
- 'Xin hỏi, ở đây ai là Đàn Tiểu Khiết ạ.' Nhân viên trong tay ôm một bó hoa hồng lớn, hỏi lịch sự.
Mọi người đều nhìn về phía nhân viên đó, Tiểu Khiết bước lên phía trước mỉm cười theo phép lịch sự.
- 'Là tôi, có chuyện gì sao?'
Nhân viên nhìn cô từ trên xuống dưới, đẹp như vậy hèn gì người đàn ông kia lại tặng nhiều hoa như thế :'Có người gửi hoa cho cô, mong cô kí nhận ạ.'
Tiểu Khiết nhìn thấy có một phong thư nhỏ ở trên bó hoa, cô mở ra xem, nội dung trong thư là 'Anh xin lỗi'. Không cần nói cũng biết đây là do Lý Nhiệm Kỳ tặng cho cô để xin lỗi, Tiểu Khiết gấp lại để lên bó hoa.
- 'Phiền cậu mang đi giúp tôi, tôi không nhận đâu.'
Nhân viên ra vẻ khó xử, Tuyết Liên nói với cô.
- 'Cậu cứ nhận lấy đi, nhận rồi muốn đem đi vứt hay làm gì cũng được, nếu không nhận để người ta mang về thì sẽ bị trừ lương đó.'
Nhân viên đáng thương gật đầu đồng ý với câu nói của Tuyết Liên, Tiểu Khiết trước nay không thích làm người khác khó xử, cô kí tên mình rồi nhận lấy bó hoa về bàn làm việc. Khi đi ngang qua sọt rác cô thẳng tay quăng nó vào không thương tiếc.
/71
|