Bỗng có một bàn tay đặt lên vai cô, Tiểu Khiết giật mình quay người lại. Là anh ta, Lý Nhiệm Kỳ.
- 'Sao anh lại vào được phòng tôi, ra ngoài.' Tiểu Khiết vội đứng dậy.
Nhưng Lý Nhiệm Kỳ giờ còn nghe được gì chứ, cả người anh ta toàn mùi rượu, mắt mơ mơ màng màng: 'Tiểu Khiết, tại sao lại làm như vậy với anh, anh chỉ mắc sai lầm một lần, anh đã hứa sẽ thay đổi rồi mà.'
- 'Lý Nhiệm Kỳ, anh say rồi, anh hãy về phòng đi.'
Lý Nhiệm Kỳ đi về phía cô, không rườm rà vật ngã cô nằm xuống giường.
- 'Tiểu Khiết, có phải em không chịu quay lại với anh vì em và tên Trần Gia Kiệt kia có gì rồi phải không?'
Tiểu Khiết thoáng khựng người lại: 'Lý Nhiệm Kỳ, anh mau tránh ra, anh đừng có ăn nói linh tinh.'
Lý Nhiệm Kỳ bỗng đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô:' Con đàn bà đê tiện, cô lúc nào mở mồm ra cũng nói tôi có lỗi với cô, cô thì không chắc, nằm dưới thân Trần Gia Kiệt rên rỉ thì không sao, nhưng thấy tôi thì lại khác.'
- 'Lý Nhiệm Kỳ, anh im miệng ngay cho tôi.' Tiểu Khiết tức giận vùng vẫy ra khỏi người anh.
- 'Haha, Tiểu Khiết, hôm nay tôi sẽ cho cô biết tôi hay Trần Gia Kiệt thỏa mãn được cô.'
Nói rồi anh ta định xé chiếc áo cô đang mặc...
'Bốp' Một cái tát trời giáng vào mặt Lý Nhiệm Kỳ, anh ta dừng lại mọi động tác, Tiểu Khiết nhân cơ hội đó đẩy anh ta ra.
- 'Lý Nhiệm Kỳ, anh thật quá đáng.' Giọng cô như nghẹn lại, cô không ngờ anh ta dám dùng những lời lẽ đó xúc phạm cô. Nói rồi cô cầm điện thoại bước ra ngoài
Lý Nhiệm Kỳ vì cái tát đó mà tỉnh hơn hẳn, anh ta vò tóc mình, cầm cái gối ném xuống sàn, trong ánh mắt thoáng qua tia ân hận, nằm một lúc vì men rượu nên anh ta ngủ thiếp đi trên giường cô.
Tiểu Khiết chạy lên lầu, trên lầu có một số phòng trống dành cho khách, cũng may nhà này cách âm rất tốt không thôi đã kinh động đến mọi người rồi.
Bệnh viện, Trần Gia Kiệt tỉnh dậy đã là tám giờ, anh cầm điện thoại lên phát hiện đã khóa máy từ bao giờ, anh bật lên nhưng cũng không có cuộc gọi nhỡ nào của cô, anh rút cái kim ra, bước xuống giường thay lại quần áo của mình. Đúng lúc này, Giản Tử Họa cùng thư kí Triệu đi vào.
- 'Tiểu tử, cậu định đi đâu, không muốn sống nữa sao?'
Trần Gia Kiệt quay sang nhìn anh ta :'Tôi muốn xuất viện.'
- 'Không được, bệnh của cậu..'
- 'Đừng nói nữa.' Trần Gia Kiệt ngăn lại lời của Giản Tử Hạo, anh biết lần này nghiêm trọng hơn mấy lần trước, bởi vì lần đau đầu này còn chảy cả máu mũi nữa.
- 'Tôi có việc đi đây, yên tâm đi, tôi đã ổn hơn rồi.' Tất nhiên là ổn rồi, tiêm nhiều thuốc như vậy, nằm ngủ lâu như vậy sao mà không ổn hơn được chứ. Đâu như hồi sáng, thật muốn dọa người.
Trần Gia Kiệt lái xe về nhà tắm rửa, anh thay một bộ âu phục khác rồi lái xe đến nhà họ Lý. Nửa đêm, Tiểu Khiết nằm một mình trong căn phòng lạnh lẽo, vì phòng dành cho khách nên chỉ có mỗi một chiếc giường, tủ quần áo và bàn đựng đồ. Bỗng điện thoại có người gọi tới, Tiểu Khiết nhìn thấy dòng chữ nhấp nháy trên điện thoại mà tim đập liên hồi, cô mỉm cười e thẹn, đưa điện thoại lên tai.
- 'Alo, Kiệt.' Giọng cô trong đêm nghe thật trong trẻo, êm ái.
Ánh mắt anh nhìn lên căn phòng đang sáng đèn duy nhất :'Xuống đây với anh.'
Tiểu Khiết đi về phía cửa sổ, vén rèm lên thấy một chiếc xe đang đỗ gần trước cửa, tim cô đập liên hồi.
- 'Anh đợi em một lát.'
Tiểu Khiết nhẹ nhàng đi xuống nhà, thành công ra ngoài gặp anh mà không bị ai phát hiện. Cô vui mừng chạy như bay về phía xe anh, cô đã nhớ anh cả ngày nay rồi. Nhưng khi đến chiếc xe, cô lại không mở được cửa ghế phụ, Tiểu Khiết đưa tay gõ lên kính xe.
Kính xe hạ xuống, anh nhìn cô mỉm cười, hạ giọng nói.
- 'Qua bên này.' Anh lắc đầu về phía cửa xe ghế lái.
Tiểu Khiết mặc dù không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía đó, cô mở cửa xe ra thì bị anh ôm gọn lôi vào trong, cô ngồi vào lòng anh, hai tay vòng lấy cổ anh, Trần Gia Kiệt đưa tay đóng cửa xe lại.
Tiểu Khiết vừa hoàn hồn lại thì anh đã nhằm ngay đôi môi cô mà hôn, lưỡi anh mạnh mẽ đi vào trong miệng cô, cuốn lấy, hút lấy lưỡi cô. Tiểu Khiết mở đôi môi ra cho anh dễ dàng đi vào, hai tay vòng lấy cổ anh càng chắc.
o0o
Chương sau có H nha!
- 'Sao anh lại vào được phòng tôi, ra ngoài.' Tiểu Khiết vội đứng dậy.
Nhưng Lý Nhiệm Kỳ giờ còn nghe được gì chứ, cả người anh ta toàn mùi rượu, mắt mơ mơ màng màng: 'Tiểu Khiết, tại sao lại làm như vậy với anh, anh chỉ mắc sai lầm một lần, anh đã hứa sẽ thay đổi rồi mà.'
- 'Lý Nhiệm Kỳ, anh say rồi, anh hãy về phòng đi.'
Lý Nhiệm Kỳ đi về phía cô, không rườm rà vật ngã cô nằm xuống giường.
- 'Tiểu Khiết, có phải em không chịu quay lại với anh vì em và tên Trần Gia Kiệt kia có gì rồi phải không?'
Tiểu Khiết thoáng khựng người lại: 'Lý Nhiệm Kỳ, anh mau tránh ra, anh đừng có ăn nói linh tinh.'
Lý Nhiệm Kỳ bỗng đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô:' Con đàn bà đê tiện, cô lúc nào mở mồm ra cũng nói tôi có lỗi với cô, cô thì không chắc, nằm dưới thân Trần Gia Kiệt rên rỉ thì không sao, nhưng thấy tôi thì lại khác.'
- 'Lý Nhiệm Kỳ, anh im miệng ngay cho tôi.' Tiểu Khiết tức giận vùng vẫy ra khỏi người anh.
- 'Haha, Tiểu Khiết, hôm nay tôi sẽ cho cô biết tôi hay Trần Gia Kiệt thỏa mãn được cô.'
Nói rồi anh ta định xé chiếc áo cô đang mặc...
'Bốp' Một cái tát trời giáng vào mặt Lý Nhiệm Kỳ, anh ta dừng lại mọi động tác, Tiểu Khiết nhân cơ hội đó đẩy anh ta ra.
- 'Lý Nhiệm Kỳ, anh thật quá đáng.' Giọng cô như nghẹn lại, cô không ngờ anh ta dám dùng những lời lẽ đó xúc phạm cô. Nói rồi cô cầm điện thoại bước ra ngoài
Lý Nhiệm Kỳ vì cái tát đó mà tỉnh hơn hẳn, anh ta vò tóc mình, cầm cái gối ném xuống sàn, trong ánh mắt thoáng qua tia ân hận, nằm một lúc vì men rượu nên anh ta ngủ thiếp đi trên giường cô.
Tiểu Khiết chạy lên lầu, trên lầu có một số phòng trống dành cho khách, cũng may nhà này cách âm rất tốt không thôi đã kinh động đến mọi người rồi.
Bệnh viện, Trần Gia Kiệt tỉnh dậy đã là tám giờ, anh cầm điện thoại lên phát hiện đã khóa máy từ bao giờ, anh bật lên nhưng cũng không có cuộc gọi nhỡ nào của cô, anh rút cái kim ra, bước xuống giường thay lại quần áo của mình. Đúng lúc này, Giản Tử Họa cùng thư kí Triệu đi vào.
- 'Tiểu tử, cậu định đi đâu, không muốn sống nữa sao?'
Trần Gia Kiệt quay sang nhìn anh ta :'Tôi muốn xuất viện.'
- 'Không được, bệnh của cậu..'
- 'Đừng nói nữa.' Trần Gia Kiệt ngăn lại lời của Giản Tử Hạo, anh biết lần này nghiêm trọng hơn mấy lần trước, bởi vì lần đau đầu này còn chảy cả máu mũi nữa.
- 'Tôi có việc đi đây, yên tâm đi, tôi đã ổn hơn rồi.' Tất nhiên là ổn rồi, tiêm nhiều thuốc như vậy, nằm ngủ lâu như vậy sao mà không ổn hơn được chứ. Đâu như hồi sáng, thật muốn dọa người.
Trần Gia Kiệt lái xe về nhà tắm rửa, anh thay một bộ âu phục khác rồi lái xe đến nhà họ Lý. Nửa đêm, Tiểu Khiết nằm một mình trong căn phòng lạnh lẽo, vì phòng dành cho khách nên chỉ có mỗi một chiếc giường, tủ quần áo và bàn đựng đồ. Bỗng điện thoại có người gọi tới, Tiểu Khiết nhìn thấy dòng chữ nhấp nháy trên điện thoại mà tim đập liên hồi, cô mỉm cười e thẹn, đưa điện thoại lên tai.
- 'Alo, Kiệt.' Giọng cô trong đêm nghe thật trong trẻo, êm ái.
Ánh mắt anh nhìn lên căn phòng đang sáng đèn duy nhất :'Xuống đây với anh.'
Tiểu Khiết đi về phía cửa sổ, vén rèm lên thấy một chiếc xe đang đỗ gần trước cửa, tim cô đập liên hồi.
- 'Anh đợi em một lát.'
Tiểu Khiết nhẹ nhàng đi xuống nhà, thành công ra ngoài gặp anh mà không bị ai phát hiện. Cô vui mừng chạy như bay về phía xe anh, cô đã nhớ anh cả ngày nay rồi. Nhưng khi đến chiếc xe, cô lại không mở được cửa ghế phụ, Tiểu Khiết đưa tay gõ lên kính xe.
Kính xe hạ xuống, anh nhìn cô mỉm cười, hạ giọng nói.
- 'Qua bên này.' Anh lắc đầu về phía cửa xe ghế lái.
Tiểu Khiết mặc dù không hiểu anh muốn làm gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía đó, cô mở cửa xe ra thì bị anh ôm gọn lôi vào trong, cô ngồi vào lòng anh, hai tay vòng lấy cổ anh, Trần Gia Kiệt đưa tay đóng cửa xe lại.
Tiểu Khiết vừa hoàn hồn lại thì anh đã nhằm ngay đôi môi cô mà hôn, lưỡi anh mạnh mẽ đi vào trong miệng cô, cuốn lấy, hút lấy lưỡi cô. Tiểu Khiết mở đôi môi ra cho anh dễ dàng đi vào, hai tay vòng lấy cổ anh càng chắc.
o0o
Chương sau có H nha!
/71
|