- 'A...đau, đau quá...' bên dưới truyền đến cơn đau khiến cô cau mày, mắt ngân ngấn nước, thứ to lớn của anh đã xé rách thứ ngăn cản bên trong của cô, nó còn đau hơn cô tưởng tượng.
Vì không muốn chịu khổ nên anh một nhịp liền đi thẳng vào bên trong cô, bên trong cô rất chặt, nó đang co bóp ma sát tiểu đệ của anh, anh thở dốc.
- 'Kiệt, anh đi ra ngoài đi, em đau quá..' Từng giọt nước mắt rơi xuống giường.
Anh cũng muốn đi ra lắm nhưng nếu giờ đi ra cả anh và cô sẽ hối hận chết mất :'Ngoan, bây giờ anh mà đi ra, em sẽ hận anh thật đấy.'
Trần Gia Kiệt cúi đầu xuống hôn môi cô, lần xuống cổ cô, hôn lên xương quai xanh rồi tiếp đến ngực cô, tiếp tục truyền lửa sang cô.
Đợi một lúc bên dưới đã không còn đau nữa, cô bắt đầu đòi hỏi anh nhưng không thể mở miệng, cố áp sát vào thân thể anh.
Anh bắt đầu luân động, ra vào nhịp nhàng.
- 'A....Kiệt, chậm...chậm một chút..' Cô thở gấp kiều mị.
Chết mất thôi, anh đã bị cô làm cho phát điên rồi, bên trong cô khiến anh sung sướng vượt xa sức tưởng tượng.
Anh lật người cô đổi tư thế, tấm lưng hiện ra trước mắt anh, anh vòng tay ra trước xoa nắn ngực cô, bên dưới vẫn ra vào đều đặn.
- 'A...nhẹ chút....xin anh, nhẹ...a..a'
- 'Bảo bối, em thấy thế nào?'
Cô lắc đầu, cô cũng không biết thế nào nữa, cảm thấy rất sướng nhưng không thể nói với anh điều đó được.
- 'Sao không trả lời, có phải anh làm không tốt không?' Nói rồi anh nhấp mạnh một lần vào sâu bên trong cô.
- 'A... Kiệt, nhẹ...nhẹ thôi, xin anh.'
Trần Gia Kiệt cười đắc chí :'Vậy em nói cho anh nghe cảm giác thế nào?'
Cô nắm lấy drap giường :'Em...em không biết...ưm.'
Anh xoay người cô một vòng, Tiểu Khiết ngồi trên người anh, tuy nằm ở dưới nhưng anh vẫn nắm thế chủ động.
Bốn mươi phút sau, Tiểu Khiết mệt mỏi cầu xin anh nhưng anh lại như không nghe thấy, điên cuồng ra vào.
- 'Bảo bối muốn kẹp chết anh sao?' Giọng anh khàn khàn.
- 'Kiệt, dừng lại, em mệt quá...a... Kiệt, xin anh... '
Anh biết lần đầu tiên sẽ không thể chịu đựng trong thời gian dài như vậy nên anh không rườm rà nữa mà tăng tốc độ sục sạo bên trong cô.
- 'A...a...a.. ' Cô đạt được cao trào lần đầu tiên, đến lúc anh sắp bắn tinh liền rút thứ gân guốc của mình ra, một dòng nước màu trắng đục bắn lên bụng phần bụng thon gọn của cô.
Cô biết giờ họ không thể có con được, anh làm vậy là tốt cho cả hai nhưng vẫn không tránh khỏi hụt hẫng. Còn anh, anh không dám mạo hiểm, số lượng thuốc tiêm vào người anh có tác dụng phụ rất cao, nếu giờ có con đứa trẻ rất có thể bị dị tật, anh không thể để chuyện này xảy ra được.
Tiểu Khiết mệt mỏi nằm gục vào lòng anh, Trần Gia Kiệt nắm lấy bàn tay cô. Nhìn ánh mắt đang suy tư của cô.
- 'Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?'
Cô rụi đầu vào ngực anh tủi thân nói : 'Em đang nghĩ đến những lời chủ tịch vừa nói'.
Anh xoa đầu cô :'Không được suy nghĩ, em chỉ có thể nghĩ đến mình anh.'
Anh ôm chặt lấy cô, vuốt ve tấm lưng trần của cô, bây giờ cô đã là của anh rồi, của một mình anh.
- 'Kiệt, hình như chủ tịch không thích em... '
Anh đặt tay lên môi cô :'Không được nói như thế, chuyện tình cảm của chúng ta mẹ anh không thể thay đổi được gì cả'.
Anh nhìn vào đôi mắt cô :'Em hãy nhớ lấy lời hôm nay anh nói, chuyện tình cảm của chúng ta mong manh thế nào, dễ vụn vỡ thế nào nhưng nếu anh còn sống anh chắc chắn sẽ giữ chặt lấy em'.
Cô cảm động ôm lấy anh, vì động tác đó nên làm cho chiếc chăn che đậy thân thể cô bị lộ ra, bên dưới anh lại bắt đầu rục rịch, anh xoay người đặt cô dưới thân.
Bên dưới cảm nhận được sự căng cứng của anh cô vội khép chân lại
- 'Kiệt, không được, em mệt quá em muốn nghỉ ngơi.'
- 'Bảo bối, lúc khác hãy nghỉ ngơi, giờ thì anh muốn em.'
Nói rồi anh cúi đầu xuống hôn cô, nguyên một đêm cô bị anh giày vò đến ngất đi tỉnh lại, đến lúc gần sáng anh mới buông tha cho cô. Tuy mệt mỏi nhưng cô vẫn cảm nhận được mỗi lần đến thời khắc quan trọng anh luôn cẩn thận đưa chất lỏng kia ra ngoài.
***
Thế là đã thỏa mãn sự mong đợi của mọi người rồi nha!
Vì không muốn chịu khổ nên anh một nhịp liền đi thẳng vào bên trong cô, bên trong cô rất chặt, nó đang co bóp ma sát tiểu đệ của anh, anh thở dốc.
- 'Kiệt, anh đi ra ngoài đi, em đau quá..' Từng giọt nước mắt rơi xuống giường.
Anh cũng muốn đi ra lắm nhưng nếu giờ đi ra cả anh và cô sẽ hối hận chết mất :'Ngoan, bây giờ anh mà đi ra, em sẽ hận anh thật đấy.'
Trần Gia Kiệt cúi đầu xuống hôn môi cô, lần xuống cổ cô, hôn lên xương quai xanh rồi tiếp đến ngực cô, tiếp tục truyền lửa sang cô.
Đợi một lúc bên dưới đã không còn đau nữa, cô bắt đầu đòi hỏi anh nhưng không thể mở miệng, cố áp sát vào thân thể anh.
Anh bắt đầu luân động, ra vào nhịp nhàng.
- 'A....Kiệt, chậm...chậm một chút..' Cô thở gấp kiều mị.
Chết mất thôi, anh đã bị cô làm cho phát điên rồi, bên trong cô khiến anh sung sướng vượt xa sức tưởng tượng.
Anh lật người cô đổi tư thế, tấm lưng hiện ra trước mắt anh, anh vòng tay ra trước xoa nắn ngực cô, bên dưới vẫn ra vào đều đặn.
- 'A...nhẹ chút....xin anh, nhẹ...a..a'
- 'Bảo bối, em thấy thế nào?'
Cô lắc đầu, cô cũng không biết thế nào nữa, cảm thấy rất sướng nhưng không thể nói với anh điều đó được.
- 'Sao không trả lời, có phải anh làm không tốt không?' Nói rồi anh nhấp mạnh một lần vào sâu bên trong cô.
- 'A... Kiệt, nhẹ...nhẹ thôi, xin anh.'
Trần Gia Kiệt cười đắc chí :'Vậy em nói cho anh nghe cảm giác thế nào?'
Cô nắm lấy drap giường :'Em...em không biết...ưm.'
Anh xoay người cô một vòng, Tiểu Khiết ngồi trên người anh, tuy nằm ở dưới nhưng anh vẫn nắm thế chủ động.
Bốn mươi phút sau, Tiểu Khiết mệt mỏi cầu xin anh nhưng anh lại như không nghe thấy, điên cuồng ra vào.
- 'Bảo bối muốn kẹp chết anh sao?' Giọng anh khàn khàn.
- 'Kiệt, dừng lại, em mệt quá...a... Kiệt, xin anh... '
Anh biết lần đầu tiên sẽ không thể chịu đựng trong thời gian dài như vậy nên anh không rườm rà nữa mà tăng tốc độ sục sạo bên trong cô.
- 'A...a...a.. ' Cô đạt được cao trào lần đầu tiên, đến lúc anh sắp bắn tinh liền rút thứ gân guốc của mình ra, một dòng nước màu trắng đục bắn lên bụng phần bụng thon gọn của cô.
Cô biết giờ họ không thể có con được, anh làm vậy là tốt cho cả hai nhưng vẫn không tránh khỏi hụt hẫng. Còn anh, anh không dám mạo hiểm, số lượng thuốc tiêm vào người anh có tác dụng phụ rất cao, nếu giờ có con đứa trẻ rất có thể bị dị tật, anh không thể để chuyện này xảy ra được.
Tiểu Khiết mệt mỏi nằm gục vào lòng anh, Trần Gia Kiệt nắm lấy bàn tay cô. Nhìn ánh mắt đang suy tư của cô.
- 'Em đang suy nghĩ chuyện gì vậy?'
Cô rụi đầu vào ngực anh tủi thân nói : 'Em đang nghĩ đến những lời chủ tịch vừa nói'.
Anh xoa đầu cô :'Không được suy nghĩ, em chỉ có thể nghĩ đến mình anh.'
Anh ôm chặt lấy cô, vuốt ve tấm lưng trần của cô, bây giờ cô đã là của anh rồi, của một mình anh.
- 'Kiệt, hình như chủ tịch không thích em... '
Anh đặt tay lên môi cô :'Không được nói như thế, chuyện tình cảm của chúng ta mẹ anh không thể thay đổi được gì cả'.
Anh nhìn vào đôi mắt cô :'Em hãy nhớ lấy lời hôm nay anh nói, chuyện tình cảm của chúng ta mong manh thế nào, dễ vụn vỡ thế nào nhưng nếu anh còn sống anh chắc chắn sẽ giữ chặt lấy em'.
Cô cảm động ôm lấy anh, vì động tác đó nên làm cho chiếc chăn che đậy thân thể cô bị lộ ra, bên dưới anh lại bắt đầu rục rịch, anh xoay người đặt cô dưới thân.
Bên dưới cảm nhận được sự căng cứng của anh cô vội khép chân lại
- 'Kiệt, không được, em mệt quá em muốn nghỉ ngơi.'
- 'Bảo bối, lúc khác hãy nghỉ ngơi, giờ thì anh muốn em.'
Nói rồi anh cúi đầu xuống hôn cô, nguyên một đêm cô bị anh giày vò đến ngất đi tỉnh lại, đến lúc gần sáng anh mới buông tha cho cô. Tuy mệt mỏi nhưng cô vẫn cảm nhận được mỗi lần đến thời khắc quan trọng anh luôn cẩn thận đưa chất lỏng kia ra ngoài.
***
Thế là đã thỏa mãn sự mong đợi của mọi người rồi nha!
/71
|