Mọi người đã về rồi, anh cùng Tiểu Khiết nằm xuống giường chuẩn bị đi ngủ. Tiểu Khiết rúc trong ngực anh.
- 'Anh có cần cởi áo khoác ra không? Mặc như vậy đi ngủ sẽ rất khó chịu.'
Trần Gia Kiệt ngắt mũi cô :'Muốn quyến rũ anh sao?'
Tiểu Khiết đỏ mặt rúc lại vào ngực anh, tay anh bắt đầu không an phận, mò mẫm các chỗ mềm mại của cô, lâu lâu còn xoa nắn làm cô thở hắt ra.
- 'A..Trần Gia Kiệt, anh mau dừng lại cho em, ưm...'
Anh dùng môi mình chặn môi cô lại, tay xoa nắn nơi đầy đặn của cô, chúng nhanh chóng nở rộ dưới bàn tay của anh.
- 'Kiệt, em bây giờ đang là người bệnh đấy.' Cô thở gấp nói.
Tay anh đi xuống phía dưới, kéo chiếc quần bệnh nhân của cô ra, bắt đầu trêu đùa nơi kín đáo của cô, chẳng mấy chốc, nước nhờn chảy ra rất nhiều. Trần Gia Kiệt đắc chí nói.
- 'Đây là kết quả của việc em từ chối sao?'
Tiểu Khiết xấu hổ đỏ mặt, cô cũng không biết tại sao nơi đó của mình lại dễ dãi dưới bàn tay anh như vậy.
Từ phản kháng dần đến tiếp nhận, bàn tay cô lần mò vào ngực anh, xoa xoa ngực anh, rồi cô cởi từng cúc áo cho anh.
'Cốc...cốc.' Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là y tá trực đêm đến, Tiểu Khiết sợ hãi khép chân lại nhưng bị anh ngăn cản.
- 'Kiệt, mau..a..' Anh đã đưa ngón tay của anh vào bên trong cô.
- 'A..mau..mau dừng lại.' Cô thở gấp.
Trần Gia Kiệt đưa tay tắt điện, trong phòng chỉ còn một màn tối om. Tay anh vẫn ra vào bên trong cô, bên trong cô vẫn rất khít khao, cảm giác thật tuyệt vời.
- 'Bệnh nhân có trong đó không?' Y tá vừa gõ cửa vừa hỏi.
Tiểu Khiết thật muốn khóc, anh không những không dừng lại mà ngày càng làm càn. Trần Gia Kiệt cúi đầu xuống hôn lên môi cô, bên ngoài y tá vẫn gõ cửa, Tiểu Khiết cố gắng đẩy anh ra để trả lời y tá nhưng anh lại không nhúc nhích, hôn đến khi ngộp thở anh mới buông cô ra, cô điều chỉnh lại giọng một chút rồi trả lời.
- 'Vâng, tôi đang trong này.'
- 'Tôi là y tá đến kiểm tra, tôi vào nhé.'
Tiểu Khiết lo lắng đẩy anh ra, giờ y tá bước vào mà thấy cảnh này cô thật sự sẽ độn thổ mất, lỡ đâu sáng mai lại có tin nóng 'bệnh nhân xxx tại bệnh viện cùng bạn trai'. Trong lúc cô đang lo lắng thì anh đã đứng dậy bế cô lên, lấy chiếc chăn mỏng phủ lại đống quần áo trên giường rồi bước vào phòng vệ sinh.
'Cạch'. Cánh cửa lúc này cũng đã được mở ra, y tá đi vào bật đèn lên.
- 'Ơ, bệnh nhân đâu rồi?'
Y tá thấy phòng vệ sinh sáng đèn nên tiến về phía trước, giơ này gõ cửa.
- 'Tiểu thư cô đang trong đó sao?'
Lúc này, trong phòng vệ sinh đang diễn ra một trận nóng bỏng, anh đứng ôm lấy cô, lưng cô chạm vào tường còn hai chân quấn chặt lấy hông anh, bên dưới anh đang ra vào điên cuồng. Cô bám chắc lấy cổ anh, tư thế này thật lấy hết sức của cô mà.
Cô không nhịn được mà thở dốc, chợt nhớ ra y tá vẫn bên ngoài, cô lấy tay che miệng lại khó khăn thở gấp.
- 'Tiểu thư, cô không sao chứ?' Y tá nghe thấy tiếng thở của cô khác thường vội hỏi.
Có chứ, rất nhiều sao là đằng khác, cô cảm thấy hô hấp thật khó khăn.
- 'Tiểu thư.' Y tá vẫn kiên trì gõ cửa.
Tiểu Khiết muốn trả lời nhưng anh cứ ra vào như vậy cô sợ y tá nghe giọng mình sẽ phát hiện ra mất, nhưng đẩy anh ra thì người chịu khổ chính là cô.
- 'Nhẹ..nhẹ một chút..a'.
Cô nhỏ giọng thì thầm vào tai anh, Trần Gia Kiệt không làm khó cô nữa, anh chậm lại tốc độ, Tiểu Khiết cố gắng điều chỉnh lại giọng nói rồi trả lời.
- 'Tôi không sao, không sao đâu.'
- 'Vậy tiểu thư còn thấy đau đầu không?' Y tá hỏi.
Có, rất đau đầu, đau đầu vì cô y tá hỏi nhiều như vậy đấy, Tiểu Khiết nghĩ.
- 'Không đau, tôi không đau nữa.'
- 'Vậy được, tôi đi đây, có gì tiểu thư nhớ nhấn chuông ở đầu giường nhé.'
Nói rồi cô y tá bỏ đi ra ngoài, đến khi nghe tiếng đóng cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở thì anh đã bế cô ra giường, lấy cái gối đặt dưới mông cô, làm cho nơi đó lộ liễu phơi bày trước mặt anh, cô nỉ non.
- 'Kiệt, em không thích tư thế này.'
Trần Gia Kiệt mỉm cười, lần nữa đưa cự long của mình vào trong cô, Tiểu Khiết nắm chặt lấy ga nệm.
- 'A..a.a...a.'
Những giọt mồ hôi của anh rơi lên cổ cô, Tiểu Khiết đưa tay lên lau cho anh nhưng bị anh ngăn lấy, anh nắm lấy bàn tay cô đặt gần miệng mình, lưỡi anh đưa ra liếm từng ngón tay cô.
Bốn mươi phút sau...
Tiểu Khiết nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh :'Kiệt, dừng lại đi....a...em khó chịu quá...'
- 'Ngoan, sắp.' Anh vuốt tóc cô.
Bên dưới anh đẩy nhanh tốc độ, bên trong cô co bóp dữ dội, cả hai đạt đến khoái cảm cao trào, anh rút thứ kia ra, một dòng chất lỏng trắng ngục phun lên vùng bụng của cô, Tiểu Khiết có cảm giác hụt hẫng nhưng vì mệt mỏi cô ngủ thiếp đi.
Biệt thự của Giản Tử Hạo, buổi chiều Tuyết Liên có ăn một vài món vỉa hè, giờ khiến cho bụng cô đau dữ dội, khuôn mặt trắng bệch, đầm đìa mồ hôi.
- 'Thiếu gia, khăn ấm đây.' Một nữ người hầu đưa cho Giản Tử Hạo chiếc khăn đã nhúng nước ấm.
Giản Tử Hạo nhận lấy rồi lau mồ hôi cho cô, Tuyết Liên đau đớn ôm bụng.
- 'Bảo bối, nhẫn nại một chút, thuốc sẽ có tác dụng nhanh thôi.' Giản Tử Hạo ân cần nói, nhưng trong lòng gấp gáp đến cực độ.
- 'Hạo, em đau quá'.
Giản Tử Hạo cau mày :'Đồng Tuyết Liên để anh xem em từ giờ dám ăn bậy như thế nữa không?'
Anh tranh thủ sử dụng uy quyền, do Tuyết Liên của anh đang bị bệnh nên sẽ không có sức đấu khẩu với anh.
Anh lau mồ hôi cho cô rồi nằm xuống cạnh cô, kéo cô vào lòng mình, đưa tay xoa bụng cho cô. Tuyết Liên để im cho anh xoa một hồi, đỡ đau rồi cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
- 'Anh có cần cởi áo khoác ra không? Mặc như vậy đi ngủ sẽ rất khó chịu.'
Trần Gia Kiệt ngắt mũi cô :'Muốn quyến rũ anh sao?'
Tiểu Khiết đỏ mặt rúc lại vào ngực anh, tay anh bắt đầu không an phận, mò mẫm các chỗ mềm mại của cô, lâu lâu còn xoa nắn làm cô thở hắt ra.
- 'A..Trần Gia Kiệt, anh mau dừng lại cho em, ưm...'
Anh dùng môi mình chặn môi cô lại, tay xoa nắn nơi đầy đặn của cô, chúng nhanh chóng nở rộ dưới bàn tay của anh.
- 'Kiệt, em bây giờ đang là người bệnh đấy.' Cô thở gấp nói.
Tay anh đi xuống phía dưới, kéo chiếc quần bệnh nhân của cô ra, bắt đầu trêu đùa nơi kín đáo của cô, chẳng mấy chốc, nước nhờn chảy ra rất nhiều. Trần Gia Kiệt đắc chí nói.
- 'Đây là kết quả của việc em từ chối sao?'
Tiểu Khiết xấu hổ đỏ mặt, cô cũng không biết tại sao nơi đó của mình lại dễ dãi dưới bàn tay anh như vậy.
Từ phản kháng dần đến tiếp nhận, bàn tay cô lần mò vào ngực anh, xoa xoa ngực anh, rồi cô cởi từng cúc áo cho anh.
'Cốc...cốc.' Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là y tá trực đêm đến, Tiểu Khiết sợ hãi khép chân lại nhưng bị anh ngăn cản.
- 'Kiệt, mau..a..' Anh đã đưa ngón tay của anh vào bên trong cô.
- 'A..mau..mau dừng lại.' Cô thở gấp.
Trần Gia Kiệt đưa tay tắt điện, trong phòng chỉ còn một màn tối om. Tay anh vẫn ra vào bên trong cô, bên trong cô vẫn rất khít khao, cảm giác thật tuyệt vời.
- 'Bệnh nhân có trong đó không?' Y tá vừa gõ cửa vừa hỏi.
Tiểu Khiết thật muốn khóc, anh không những không dừng lại mà ngày càng làm càn. Trần Gia Kiệt cúi đầu xuống hôn lên môi cô, bên ngoài y tá vẫn gõ cửa, Tiểu Khiết cố gắng đẩy anh ra để trả lời y tá nhưng anh lại không nhúc nhích, hôn đến khi ngộp thở anh mới buông cô ra, cô điều chỉnh lại giọng một chút rồi trả lời.
- 'Vâng, tôi đang trong này.'
- 'Tôi là y tá đến kiểm tra, tôi vào nhé.'
Tiểu Khiết lo lắng đẩy anh ra, giờ y tá bước vào mà thấy cảnh này cô thật sự sẽ độn thổ mất, lỡ đâu sáng mai lại có tin nóng 'bệnh nhân xxx tại bệnh viện cùng bạn trai'. Trong lúc cô đang lo lắng thì anh đã đứng dậy bế cô lên, lấy chiếc chăn mỏng phủ lại đống quần áo trên giường rồi bước vào phòng vệ sinh.
'Cạch'. Cánh cửa lúc này cũng đã được mở ra, y tá đi vào bật đèn lên.
- 'Ơ, bệnh nhân đâu rồi?'
Y tá thấy phòng vệ sinh sáng đèn nên tiến về phía trước, giơ này gõ cửa.
- 'Tiểu thư cô đang trong đó sao?'
Lúc này, trong phòng vệ sinh đang diễn ra một trận nóng bỏng, anh đứng ôm lấy cô, lưng cô chạm vào tường còn hai chân quấn chặt lấy hông anh, bên dưới anh đang ra vào điên cuồng. Cô bám chắc lấy cổ anh, tư thế này thật lấy hết sức của cô mà.
Cô không nhịn được mà thở dốc, chợt nhớ ra y tá vẫn bên ngoài, cô lấy tay che miệng lại khó khăn thở gấp.
- 'Tiểu thư, cô không sao chứ?' Y tá nghe thấy tiếng thở của cô khác thường vội hỏi.
Có chứ, rất nhiều sao là đằng khác, cô cảm thấy hô hấp thật khó khăn.
- 'Tiểu thư.' Y tá vẫn kiên trì gõ cửa.
Tiểu Khiết muốn trả lời nhưng anh cứ ra vào như vậy cô sợ y tá nghe giọng mình sẽ phát hiện ra mất, nhưng đẩy anh ra thì người chịu khổ chính là cô.
- 'Nhẹ..nhẹ một chút..a'.
Cô nhỏ giọng thì thầm vào tai anh, Trần Gia Kiệt không làm khó cô nữa, anh chậm lại tốc độ, Tiểu Khiết cố gắng điều chỉnh lại giọng nói rồi trả lời.
- 'Tôi không sao, không sao đâu.'
- 'Vậy tiểu thư còn thấy đau đầu không?' Y tá hỏi.
Có, rất đau đầu, đau đầu vì cô y tá hỏi nhiều như vậy đấy, Tiểu Khiết nghĩ.
- 'Không đau, tôi không đau nữa.'
- 'Vậy được, tôi đi đây, có gì tiểu thư nhớ nhấn chuông ở đầu giường nhé.'
Nói rồi cô y tá bỏ đi ra ngoài, đến khi nghe tiếng đóng cửa cô mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa kịp thở thì anh đã bế cô ra giường, lấy cái gối đặt dưới mông cô, làm cho nơi đó lộ liễu phơi bày trước mặt anh, cô nỉ non.
- 'Kiệt, em không thích tư thế này.'
Trần Gia Kiệt mỉm cười, lần nữa đưa cự long của mình vào trong cô, Tiểu Khiết nắm chặt lấy ga nệm.
- 'A..a.a...a.'
Những giọt mồ hôi của anh rơi lên cổ cô, Tiểu Khiết đưa tay lên lau cho anh nhưng bị anh ngăn lấy, anh nắm lấy bàn tay cô đặt gần miệng mình, lưỡi anh đưa ra liếm từng ngón tay cô.
Bốn mươi phút sau...
Tiểu Khiết nắm lấy cánh tay rắn chắc của anh :'Kiệt, dừng lại đi....a...em khó chịu quá...'
- 'Ngoan, sắp.' Anh vuốt tóc cô.
Bên dưới anh đẩy nhanh tốc độ, bên trong cô co bóp dữ dội, cả hai đạt đến khoái cảm cao trào, anh rút thứ kia ra, một dòng chất lỏng trắng ngục phun lên vùng bụng của cô, Tiểu Khiết có cảm giác hụt hẫng nhưng vì mệt mỏi cô ngủ thiếp đi.
Biệt thự của Giản Tử Hạo, buổi chiều Tuyết Liên có ăn một vài món vỉa hè, giờ khiến cho bụng cô đau dữ dội, khuôn mặt trắng bệch, đầm đìa mồ hôi.
- 'Thiếu gia, khăn ấm đây.' Một nữ người hầu đưa cho Giản Tử Hạo chiếc khăn đã nhúng nước ấm.
Giản Tử Hạo nhận lấy rồi lau mồ hôi cho cô, Tuyết Liên đau đớn ôm bụng.
- 'Bảo bối, nhẫn nại một chút, thuốc sẽ có tác dụng nhanh thôi.' Giản Tử Hạo ân cần nói, nhưng trong lòng gấp gáp đến cực độ.
- 'Hạo, em đau quá'.
Giản Tử Hạo cau mày :'Đồng Tuyết Liên để anh xem em từ giờ dám ăn bậy như thế nữa không?'
Anh tranh thủ sử dụng uy quyền, do Tuyết Liên của anh đang bị bệnh nên sẽ không có sức đấu khẩu với anh.
Anh lau mồ hôi cho cô rồi nằm xuống cạnh cô, kéo cô vào lòng mình, đưa tay xoa bụng cho cô. Tuyết Liên để im cho anh xoa một hồi, đỡ đau rồi cô từ từ chìm vào giấc ngủ.
/71
|