Bạn mới ngồi cùng bàn với Lâm Tô là một nữ sinh có hình dáng tròn trịa, tên gọi Viên Viên, so với Lý Bác Học thì cô bé này khủng bố hơn nhiều.
Viên Viên : Lâm Tô, bạn thật là đẹp trai!
Lâm Tô : ha ha.
Viên Viên : Tô Tô, nhìn tớ có đẹp không?
Lâm Tô : Đẹp.
Viên Viên : Vậy chúng ta kết hôn nha! (^o^)/
~Lâm Tô : Hả? !
Tròn tròn : Chồng ơi, em yêu anh!
Lâm tô : Áh!
Viên Viên : Chồng à, anh yêu em không?
Lâm Tô : Uh —
Viên Viên : Chồng yêu, chúng ta sinh em bé nha! o(≧v≦)o
~~Lâm Tô : . . .
Lâm Tô nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô bé cứ liên tục lải nhải, trong lòng vô cùng buồn bả, bắt đầu hoài niệm khoảng thời gian tươi đẹp khi ngồi cùng bàn với Lý Bác Học.
. : .
Lâm Duyệt Minh làm xong các công việc tiền phẫu thuật, để hai tay trước ngực đi vào phòng phẫu thuật.
Có mấy y tá và hộ sĩ đang tiến hành xử lý và khử trùng vết thương của người bệnh, Lâm Duyệt Minh đi tới trước bàn phẫu thuật kiểm tra sơ lược vết thương trên đùi bệnh nhân, thật may mắn, không phải đặc biệt nghiêm trọng. Những ca phẫu thuật giống như thế này một năm cậu mổ rất nhiều, theo lý thuyết không thể nào có áp lực mới đúng, nhưng khi cậu vừa nhìn thấy người nằm trên giường, trong ngực tự nhiên có chút khẩn trương.
Lâm Duyệt Minh hít sâu một hơi, hỏi : “Chuẩn bị xong rồi chứ?”
Y tá đứng bên cạnh ngay lập tức trả lời : “Tất cả đã sẵn sàng.”
Vậy thì bắt đầu thôi!
Lâm Duyệt Minh quay đầu lại vừa lúc chạm phải ánh mắt của bệnh nhân.
Đối phương lẳng lặng nhìn cậu, thần sắc tự nhiên, không có dấu vết sợ hãi, vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt có vẻ tái nhợt, đôi môi khô khốc hơi mở ra, tựa như muốn nói cái gì.
“Ông chủ Lý, muốn gì thì cứ nói đi.” Lâm Duyệt Minh cúi người xuống, kê lỗ tai đến gần miệng của hắn.
“Bác sĩ Lâm, phần dưới của cơ thể giờ tôi trao vào tay em, xin em hãy nhẹ nhàng. . .”
Thanh âm của Lý Tường Vũ cũng không lớn, thậm chí còn có chút suy yếu, thế nhưng bên trong phòng phẫu thuật rất yên tĩnh, cho nên vang lên rõ mồn một, truyền vào trong tai mỗi một người có mặt ở đây.
Mọi người chấn động! Không khỏi vì hắn mà đổ mồ hôi lạnh, người này to gan thật, lại dám đùa giỡn bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho mình, bộ anh ta chán sống rồi sao? !
Lâm Duyệt Minh đen mặt đứng thẳng lên, quay về phía bác sĩ gây mê nói : “Tiêm thuốc tê cho anh ta ngay lập tức.”
Ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, ba tiếng rưỡi sau, Lý Tường Vũ được đưa vào phòng bệnh cao cấp.
Ăn xong bữa trưa, Lâm Duyệt Minh đi tới phòng bệnh thì hắn đã tỉnh, trong phòng có thêm một người, mặc một cái áo khoác màu đỏ rực, phối hợp với quần jean bó và một đôi giày màu xanh, nhìn rất trẻ trung, sôi nổi, tràn ngập sức sống.
Người nọ ngồi ở trước giường đưa lưng về phía cửa phòng, trong tay cầm một cái gương nhỏ, đang không ngừng săm soi khuôn mặt của mình, đột nhiên kêu lên có vẻ hoảng sợ, “Trời đất! Sao lại nổi một cái mụn ở giữa chân mày thế này! Anh à, anh ngó dùm em xem, có phải là nhìn rất rõ hay không? !”
Lý Tường Vũ yếu ớt mở mắt ra, nhìn kỹ một hồi, mới phát hiện một cái mụn nhỏ giống như lời hắn nói, còn nhỏ hơn cả hạt mè, căn bản là nhìn thật kỹ mới thấy, “Chỉ là một cái mụn nhỏ xíu mà thôi, lại còn được lông mày che đi, ai mà thấy.”
“Em không muốn — Không muốn — ngàn vạn lần không muốn —” Áo khoác đỏ kêu la dậy trời dậy đất, “Ghét nhất là bị mọc mụn và vân vân! Lát nữa em phải đi mua mặt nạ lột mụn mới được! !”
Lý Tường Vũ nghe hắn huyên thuyên đau hết cả đầu, dời ánh mắt nhìn ra phía khác, vừa lúc thấy Lâm Duyệt Minh đứng ở trước cửa, kinh hỉ nói : “Bác sĩ Lâm, em đến rồi.”
Lâm Duyệt Minh gật đầu cười với hắn, đi tới trước giường, “Giải phẫu rất thành công, cứ từ từ điều dưỡng, mấy thứ cần phải kiêng kỵ gì đó y tá đều nói với anh rồi chứ? Sau khi thuốc tê tan hết sẽ cảm thấy đau, cảm giác đau đớn của mỗi người là khác nhau, nếu như đau quá chịu không nổi thì sớm nói một tiếng, tôi sẽ cho thuốc giảm đau.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn em.”
“Tốt lắm, tôi bận, đi trước đây.”
“Bác sĩ Lâm.” Lý Tường Vũ thấy cậu định đi, lập tức gọi lại, “Em ăn cơm chưa? Ở đây tôi có ít điểm tâm, em cầm lấy mà ăn.”
“Tôi vừa ăn xong, anh mới giải phẫu, không nên ăn mấy thứ này, chỉ có thể dùng thức ăn lỏng.”
Lời quan tâm, dễ dàng nói ra khỏi miệng, ngay chính Lâm Duyệt Minh cũng không phát hiện ra, như vừa rồi cậu mới ăn cơm xong, bất giác đi tới trước phòng bệnh, tựa như phải ngó qua một chút mới cảm thấy yên lòng.
So với cậu, Lý Tường Vũ thấu đáo rất nhiều, một ca tiểu phẫu dường như kéo quan hệ của hai người lại gần nhau hơn. Vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Lâm Duyệt Minh, hắn đều thu hết vào mắt. Một tình cảm ấm áp theo mạch máu chảy khắp toàn thân, thật giống như đột nhiên được bao quanh bởi tầng mây, thoải mái và dễ chịu, cả người cũng trở nên ấm áp hẳn lên.
“Tiểu Duệ, em cầm điểm tâm đưa cho bác sĩ Lâm.” Lý Tường Vũ sai áo khoác đỏ, lại quay về phía Lâm Duyệt Minh vui vẻ nói, “Bác sĩ Lâm, có chuyện này muốn nói nhưng xin em đừng nóng giận.”
“Chuyện gì?”
“Xe của em bị tôi đụng banh chành rồi, chờ sau khi tôi xuất viện nhất định sẽ bồi thường cho em! Tạm thời em lái xe của tôi đi.” Lý Tường Vũ chỉ chỉ chìa khóa xe để trên tủ đầu giường.
“Cái gì?!” Trước khi giải phẫu, Lâm Duyệt Minh có nghe y tá nói, bệnh nhân bị thương vì tai nạn xe cộ phải nhập viện, lúc đó vội vàng làm giải phẫu, không có tìm hiểu kĩ, té ra là xe của mình cũng bị ảnh hưởng.
“A, thì ra chiếc Buik là của anh.” Áo khoác đỏ đứng kế bên nói chen vào, “Tối hôm qua ở quán bar của anh trai có người gây sự, khi anh ấy xử lý xong mọi chuyện thì cũng gần sáng, đáng lẽ anh ấy thức cả đêm thì không nên lái xe, nhưng anh ấy sợ trễ quá anh không có xe để sử dụng, nhất định phải trả xe trước khi anh đi làm, như vậy không xảy ra tai nạn sao được! May là tài xế xe tải phản ứng nhanh, phanh lại đúng lúc, thế nhưng xe theo quán tính vẫn đụng vào nhau, đầu xe Buik bị bẹp dúm, anh trai của tôi chân trái cũng bị kẹt bên trong, đúng là trong cái rủi cũng có cái may a! Nếu như tốc độ xe nhanh hơn một chút hoặc là tài xế xe tải không phanh kịp, chắc anh trai của tôi coi như xong đời! !”
Lâm Duyệt Minh cả kinh trong lòng!
Cắn chặt khớp hàm, thân thể không kiềm được run nhè nhẹ.
Tuy rằng cậu yêu thích chiếc xe này, thế nhưng nếu bị hư hỏng, khả dĩ còn có thể sửa chữa được.
Người mất rồi, ông Trời cũng bất lực.
Hơn nữa nguyên nhân người này gây ra tai nạn thực quá buồn cười, lái xe sau một đêm không được ngủ, chỉ để đem xe trả lại cho mình.
Cũng may mà không thành đại họa, nếu không mình sao có thể yên lòng! !
Lâm Duyệt Minh tay cầm cái chìa khóa xe, miệng hung ác ném lại hai chữ, “Đáng đời!”
Nói xong xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ để lại một bóng lưng tiêm gầy.
Lý Tường Vũ rất muốn đuổi theo, thế nhưng chân bị bó thạch cao khiến cho hắn không thể nhúc nhích. Nhìn cái bóng lưng kia, trong ngực đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bã khi xa cách.
Cửa phòng chậm rãi đóng lại, Lý Tường Vũ nhìn cánh cửa lặng im mà đờ ra, bóng dáng của Lâm Duyệt Minh khi ẩn khi hiện trong đầu tựa như là ảo ảnh, giống như gần ngay bên cạnh, xinh đẹp nhưng lại không thể chạm đến.
Hắn không rõ bác sĩ Lâm vì sao lại tức giận?
Là vì chiếc xe, hay là vì mình?
“Hú ba hồn chín vía anh cả quay về!” Áo khoác đỏ đi đến bên cạnh Lý Tường Vũ, đưa tay quơ qua quơ lại trước mắt vài cái.
Lý Tường Vũ lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn em trai mình, “Hơn hai giờ rồi, em không đi học đàn sao?”
“Ngày hôm nay em không muốn đi, đợi lát nữa nếu như bà già có hỏi, em sẽ nói mình ở bệnh viện chăm sóc anh.” Áo khoác đỏ có hơi đắc ý.
Lý Tường Vũ tức giận, “Thằng nhóc xấu xa, dám lấy anh làm lá chắn.”
“Anh à, anh cũng biết em không thích học đàn mà, em đã hẹn với bạn học một lát nữa đi luyện yoga, xong rồi còn phải đi chăm sóc sắc đẹp, nói dối giúp em một xíu đi mà.” Áo khoác đỏ tiếp tục làm nũng, “Vừa rồi trước mặt bác sĩ em toàn nói tốt cho anh, vội một đêm còn xách xe đi trả, thật là vĩ đại biết bao nhiêu! Cho dù là ai cũng không khỏi bị làm cho cảm động đi!”
“Cảm động cái rắm á! Nhớ kỹ lần sau không được viện cớ này nữa, lát nữa về nhà sớm một chút.” Lý Tường Vũ dở khóc dở cười, hắn có thể xác định Lâm Duyệt Minh không những không cảm động, trái lại còn rất tức giận, tất cả đều do thằng nhóc này làm hại.
Bà Lý có hai bảo bối, một là Lý Bác Học cháu đích tôn của bà, người còn lại chính là con trai út Lý Tường Duệ.
Bà Lý sinh ba người con.
Đứa lớn nhất là Lý Tường Vũ thích đàn ông, làm tâm hồn bà bị tổn thương triệt để.
Con gái thứ hai Lý Tuyết Linh còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, quả thực làm bà thất vọng cực độ.
Giờ chỉ còn đứa con út là niềm vui của bà, nhu thuận nghe lời, khiến cho người ta yêu mến.
Tính cách của bà Lý đặc biệt mạnh mẽ hơn người, hai người con đầu cũng không thua kém là mấy, nhất định không sống theo ý bà sắp đặt, cho nên tất cả hi vọng đều đặt ở trên người đứa con út. Bà sinh hạ Lý Tường Duệ năm ba mươi tám tuổi, ngay lập tức từ bỏ công việc ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa nhỏ, muốn bồi dưỡng cậu thành một đứa con ưu tú nhất theo suy nghĩ của bà.
Từ khi bắt đầu biết nhận thức, Lý Tường Duệ chưa từng có một ngày nghỉ ngơi thật sự, bà Lý đăng ký cho cậu đủ các môn học, cầm kỳ thi họa, tiếng Anh, toán, văn học, vi tính, phong phú đa dạng, làm cho cậu nhóc không theo kịp. Mỗi ngày đều sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, học xong môn này lại tiếp tục một môn khác, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi. Cho tới bây giờ cậu nhóc cũng đã mười tám tuổi, vẫn sinh hoạt và học tập dựa theo kế hoạch của mẹ, bị dày vò trong đau khổ, giống như một con rối bị điều khiển, ngoan ngoãn học hành, sống không mục đích, căn bản là không thể tự do theo ý mình.
Kỳ thực nhóc này chỉ yêu thích hai thứ, một là chưng diện, hai là luyện yoga. Con trai mà thích chưng diện, bà Lý miễn cưỡng có thể chấp nhận, còn chuyện luyện yoga, làm thế nào bà cũng không đồng ý. Có lẽ là bà bị ám ảnh bởi chuyện của Lý Tường Vũ, sợ đứa con út của mình cũng thành đồng tính luyến ái, nghe người ta nói đàn ông mà nhìn nữ tính thì khả năng có khuynh hướng đồng tính luyến ái rất lớn, vì vậy tuyệt đối không cho phép đứa con út nhìn trông ẻo lả. Bà nghĩ yoga là môn vận động dành cho phái yếu, quá mức nữ tính, có nhiều tư thế chỉ thích hợp với xương khớp của phụ nữ trời sinh mềm dẻo, vì vậy bà kiên quyết phản đối đứa con trai út luyện yoga. Hiển nhiên suy nghĩ của bà là sai lầm, Lý Tường Duệ giải thích rất nhiều lần, nhưng bà không chịu nghe, tư tưởng bảo thủ không thay đổi, còn cứng rắn hơn tảng đá, không ai thuyết phục được.
Bề ngoài Lý Tường Duệ thoạt nhìn nhẫn nhục chịu đựng, không dám cãi lời mẹ, kỳ thực bình thường sau lưng len lén luyện yoga, thậm chí đăng ký một khóa học yoga, việc này chỉ có một mình Lý Tường Vũ biết.
Lý Tường Vũ tận mắt nhìn em trai mình lớn lên, đương nhiên rất thương yêu cậu. Em trai chịu khổ hắn đều biết rõ, nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể giúp đỡ bằng cách giấu diếm để nó làm chuyện mà mình thích.
Lý Tường Vũ thở dài, nếu mẹ mà biết con trai bảo bối của bà không đi học đàn, mà là đi luyện yoga, nhất định là sẽ làm ầm ĩ ngất trời!
Công tác buổi chiều tương đối nhàn nhã, Lâm Duyệt Minh pha một ly trà, ngồi ở bàn làm việc đọc báo.
Rất nhanh đã đến năm giờ, Lưu Hồng Huy vẻ mặt như đưa đám xông vào phòng làm việc.
“Duyệt Minh, tớ lại thất tình. . .”
Lâm Duyệt Minh ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi cúi xuống tiếp tục xem báo.
Lưu Hồng Huy nhấc một cái ghế ngồi kế bên cậu, thút thít kể rõ tình sử bi thảm của mình.
Thì ra người mà Lưu Hồng Huy quấn quýt mấy tháng nay, rốt cục tối hôm qua quyết tâm thổ lộ, nào ngờ cô y tá đã có bạn trai, hơn nữa còn sắp kết hôn.
Lưu Hồng Huy tưởng như trời sập, nuốt ngược lệ vào lòng, gượng cười tiếp tục làm việc, bận bịu xong rồi, lập tức chạy đến chỗ Lâm Duyệt Minh tố khổ.
Lâm Duyệt Minh uống một ngụm trà, vẫn nhìn chăm chăm vào tờ báo, không một chút lưu tình đả kích hắn, “Mến cũng chưa phải là yêu, sao lại gọi là thất tình?”
Lưu Hồng Huy vốn là muốn tìm người để được an ủi, nghe được lời đả kích này, một lần nữa kêu rên, “Cậu đúng là không phải người tốt bụng mà! ! Cũng không biết an ủi tớ một câu! !”
“Trên đời này nữ nhân nhiều như vậy, hà tất đi treo cổ trên một thân cây.” Lâm Duyệt Minh nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi kiểm tra phòng, xếp tờ báo lại, vừa đi ra ngoài cửa vừa nói : “Ông chủ Lý bị tai nạn xe cộ phải nhập viện, cậu không đi thăm hắn một chút sao?”
“A! Xảy ra khi nào vậy?” Lưu Hồng Huy đang ngồi trên ghế đứng vụt dậy, “Chờ với, tớ đi cùng cậu, có cần mua cái gì đến thăm hắn không?”
“Đồ ngốc!” Lâm Duyệt Minh nhịn không được trừng hắn.
Khi hai người đi tới phòng bệnh, bên trong đang cãi vả ồn ào, thật sự là rất náo nhiệt.
Một người đẹp vóc dáng thanh mãnh đang dương nanh múa vuốt hướng về phía áo khoác đỏ rít gào, “Thằng nhóc hư hỏng! Mày không đi học đàn, ngâm mình trong phòng bệnh chơi cả một buổi chiều, đợi lát nữa về nhà xem mày ăn nói thế nào với mẹ đây!”
Lý Tường Duệ cười cười, đối với lời của cô mắt điếc tai ngơ, cầm một cái gương nhỏ săm soi, “Anh cả bị bệnh, em phải chăm sóc anh ấy!”
“Nói thối không chịu nổi! !” Người đẹp vóc dáng thanh mãnh giật cái gương trên tay cậu nhóc, tiếp tục rống, “Lúc tao tới đây, mày đang làm gì? ! Nằm ngủ khò ở trên giường của anh cả chứ gì? ! Mày còn dám dở giọng nói là chăm sóc anh ấy sao? ! Chân của anh ấy còn bị mày đè lên, lỡ xảy ra vấn đề mày có gánh được không?”
Lý Tường Duệ đứng lên đoạt lại cái gương, “Anh cả còn chưa từng la em, chị nhiều chuyện như thế để làm gì!”
Lý Tường Duệ vốn đang phiền muộn, vừa mới tỉnh ngủ, khóa học yoga mà mình yêu thích nhất đã kết thúc, định nhàn hạ chơi trong phòng bệnh một lát, ai ngờ mụ phù thủy này lại tìm đến mình gây phiền phức.
Người đẹp vóc dáng thanh mãnh đi hai bước tới bên cửa sổ, mở ra, ném cái gương ra ngoài.
Lý Tường Duệ nóng nảy, “Bà gái già! Chị đừng quá đáng a!”
Lời này đương nhiên là phạm vào điều kiêng kỵ tối cao của người đẹp, cô nhất thời nổi trận lôi đình, giơ chân lên đá vào cẳng chân của cậu nhóc, “Thằng này loạn mất rồi! Bây giờ đi về với tao, để xem lát nữa tao trừng phạt mày ra sao!”
Nói xong không thèm để ý đến sự giãy dụa phản kháng của cậu nhóc, lôi người ra khỏi phòng bệnh, hai người lôi lôi kéo kéo vừa đúng lúc đụng vào Lưu Hồng Huy đang đứng ở cửa, người đẹp né đầu qua một bên, lớn tiếng quát, “Anh không có mắt à? ! Cút qua một bên!”
Trong suy nghĩ của Lưu Hồng Huy, phụ nữ thì phải ôn nhu như nước, nữ nhân nhanh nhẹn mạnh mẽ như thế này lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhanh chân nép sát vào một bên, không dám cản trở lối đi của cô.
Chờ hai người đi xa, Lâm Duyệt Minh mới đi tới trước giường, nhìn về phía Lý Tường Vũ vui vẻ nói, “Anh nằm bệnh viện mà cũng náo nhiệt dữ.”
Lý Tường Vũ gượng cười, “Một đứa là em gái kế, đứa kia là em út, náo loạn cả một buổi chiều, làm tôi nhức đầu muốn chết, khiến em chê cười rồi.”
Viên Viên : Lâm Tô, bạn thật là đẹp trai!
Lâm Tô : ha ha.
Viên Viên : Tô Tô, nhìn tớ có đẹp không?
Lâm Tô : Đẹp.
Viên Viên : Vậy chúng ta kết hôn nha! (^o^)/
~Lâm Tô : Hả? !
Tròn tròn : Chồng ơi, em yêu anh!
Lâm tô : Áh!
Viên Viên : Chồng à, anh yêu em không?
Lâm Tô : Uh —
Viên Viên : Chồng yêu, chúng ta sinh em bé nha! o(≧v≦)o
~~Lâm Tô : . . .
Lâm Tô nhìn cái miệng nhỏ nhắn của cô bé cứ liên tục lải nhải, trong lòng vô cùng buồn bả, bắt đầu hoài niệm khoảng thời gian tươi đẹp khi ngồi cùng bàn với Lý Bác Học.
. : .
Lâm Duyệt Minh làm xong các công việc tiền phẫu thuật, để hai tay trước ngực đi vào phòng phẫu thuật.
Có mấy y tá và hộ sĩ đang tiến hành xử lý và khử trùng vết thương của người bệnh, Lâm Duyệt Minh đi tới trước bàn phẫu thuật kiểm tra sơ lược vết thương trên đùi bệnh nhân, thật may mắn, không phải đặc biệt nghiêm trọng. Những ca phẫu thuật giống như thế này một năm cậu mổ rất nhiều, theo lý thuyết không thể nào có áp lực mới đúng, nhưng khi cậu vừa nhìn thấy người nằm trên giường, trong ngực tự nhiên có chút khẩn trương.
Lâm Duyệt Minh hít sâu một hơi, hỏi : “Chuẩn bị xong rồi chứ?”
Y tá đứng bên cạnh ngay lập tức trả lời : “Tất cả đã sẵn sàng.”
Vậy thì bắt đầu thôi!
Lâm Duyệt Minh quay đầu lại vừa lúc chạm phải ánh mắt của bệnh nhân.
Đối phương lẳng lặng nhìn cậu, thần sắc tự nhiên, không có dấu vết sợ hãi, vì mất máu quá nhiều mà sắc mặt có vẻ tái nhợt, đôi môi khô khốc hơi mở ra, tựa như muốn nói cái gì.
“Ông chủ Lý, muốn gì thì cứ nói đi.” Lâm Duyệt Minh cúi người xuống, kê lỗ tai đến gần miệng của hắn.
“Bác sĩ Lâm, phần dưới của cơ thể giờ tôi trao vào tay em, xin em hãy nhẹ nhàng. . .”
Thanh âm của Lý Tường Vũ cũng không lớn, thậm chí còn có chút suy yếu, thế nhưng bên trong phòng phẫu thuật rất yên tĩnh, cho nên vang lên rõ mồn một, truyền vào trong tai mỗi một người có mặt ở đây.
Mọi người chấn động! Không khỏi vì hắn mà đổ mồ hôi lạnh, người này to gan thật, lại dám đùa giỡn bác sĩ phụ trách phẫu thuật cho mình, bộ anh ta chán sống rồi sao? !
Lâm Duyệt Minh đen mặt đứng thẳng lên, quay về phía bác sĩ gây mê nói : “Tiêm thuốc tê cho anh ta ngay lập tức.”
Ca phẫu thuật tiến hành rất thuận lợi, ba tiếng rưỡi sau, Lý Tường Vũ được đưa vào phòng bệnh cao cấp.
Ăn xong bữa trưa, Lâm Duyệt Minh đi tới phòng bệnh thì hắn đã tỉnh, trong phòng có thêm một người, mặc một cái áo khoác màu đỏ rực, phối hợp với quần jean bó và một đôi giày màu xanh, nhìn rất trẻ trung, sôi nổi, tràn ngập sức sống.
Người nọ ngồi ở trước giường đưa lưng về phía cửa phòng, trong tay cầm một cái gương nhỏ, đang không ngừng săm soi khuôn mặt của mình, đột nhiên kêu lên có vẻ hoảng sợ, “Trời đất! Sao lại nổi một cái mụn ở giữa chân mày thế này! Anh à, anh ngó dùm em xem, có phải là nhìn rất rõ hay không? !”
Lý Tường Vũ yếu ớt mở mắt ra, nhìn kỹ một hồi, mới phát hiện một cái mụn nhỏ giống như lời hắn nói, còn nhỏ hơn cả hạt mè, căn bản là nhìn thật kỹ mới thấy, “Chỉ là một cái mụn nhỏ xíu mà thôi, lại còn được lông mày che đi, ai mà thấy.”
“Em không muốn — Không muốn — ngàn vạn lần không muốn —” Áo khoác đỏ kêu la dậy trời dậy đất, “Ghét nhất là bị mọc mụn và vân vân! Lát nữa em phải đi mua mặt nạ lột mụn mới được! !”
Lý Tường Vũ nghe hắn huyên thuyên đau hết cả đầu, dời ánh mắt nhìn ra phía khác, vừa lúc thấy Lâm Duyệt Minh đứng ở trước cửa, kinh hỉ nói : “Bác sĩ Lâm, em đến rồi.”
Lâm Duyệt Minh gật đầu cười với hắn, đi tới trước giường, “Giải phẫu rất thành công, cứ từ từ điều dưỡng, mấy thứ cần phải kiêng kỵ gì đó y tá đều nói với anh rồi chứ? Sau khi thuốc tê tan hết sẽ cảm thấy đau, cảm giác đau đớn của mỗi người là khác nhau, nếu như đau quá chịu không nổi thì sớm nói một tiếng, tôi sẽ cho thuốc giảm đau.”
“Được, tôi biết rồi, cảm ơn em.”
“Tốt lắm, tôi bận, đi trước đây.”
“Bác sĩ Lâm.” Lý Tường Vũ thấy cậu định đi, lập tức gọi lại, “Em ăn cơm chưa? Ở đây tôi có ít điểm tâm, em cầm lấy mà ăn.”
“Tôi vừa ăn xong, anh mới giải phẫu, không nên ăn mấy thứ này, chỉ có thể dùng thức ăn lỏng.”
Lời quan tâm, dễ dàng nói ra khỏi miệng, ngay chính Lâm Duyệt Minh cũng không phát hiện ra, như vừa rồi cậu mới ăn cơm xong, bất giác đi tới trước phòng bệnh, tựa như phải ngó qua một chút mới cảm thấy yên lòng.
So với cậu, Lý Tường Vũ thấu đáo rất nhiều, một ca tiểu phẫu dường như kéo quan hệ của hai người lại gần nhau hơn. Vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Lâm Duyệt Minh, hắn đều thu hết vào mắt. Một tình cảm ấm áp theo mạch máu chảy khắp toàn thân, thật giống như đột nhiên được bao quanh bởi tầng mây, thoải mái và dễ chịu, cả người cũng trở nên ấm áp hẳn lên.
“Tiểu Duệ, em cầm điểm tâm đưa cho bác sĩ Lâm.” Lý Tường Vũ sai áo khoác đỏ, lại quay về phía Lâm Duyệt Minh vui vẻ nói, “Bác sĩ Lâm, có chuyện này muốn nói nhưng xin em đừng nóng giận.”
“Chuyện gì?”
“Xe của em bị tôi đụng banh chành rồi, chờ sau khi tôi xuất viện nhất định sẽ bồi thường cho em! Tạm thời em lái xe của tôi đi.” Lý Tường Vũ chỉ chỉ chìa khóa xe để trên tủ đầu giường.
“Cái gì?!” Trước khi giải phẫu, Lâm Duyệt Minh có nghe y tá nói, bệnh nhân bị thương vì tai nạn xe cộ phải nhập viện, lúc đó vội vàng làm giải phẫu, không có tìm hiểu kĩ, té ra là xe của mình cũng bị ảnh hưởng.
“A, thì ra chiếc Buik là của anh.” Áo khoác đỏ đứng kế bên nói chen vào, “Tối hôm qua ở quán bar của anh trai có người gây sự, khi anh ấy xử lý xong mọi chuyện thì cũng gần sáng, đáng lẽ anh ấy thức cả đêm thì không nên lái xe, nhưng anh ấy sợ trễ quá anh không có xe để sử dụng, nhất định phải trả xe trước khi anh đi làm, như vậy không xảy ra tai nạn sao được! May là tài xế xe tải phản ứng nhanh, phanh lại đúng lúc, thế nhưng xe theo quán tính vẫn đụng vào nhau, đầu xe Buik bị bẹp dúm, anh trai của tôi chân trái cũng bị kẹt bên trong, đúng là trong cái rủi cũng có cái may a! Nếu như tốc độ xe nhanh hơn một chút hoặc là tài xế xe tải không phanh kịp, chắc anh trai của tôi coi như xong đời! !”
Lâm Duyệt Minh cả kinh trong lòng!
Cắn chặt khớp hàm, thân thể không kiềm được run nhè nhẹ.
Tuy rằng cậu yêu thích chiếc xe này, thế nhưng nếu bị hư hỏng, khả dĩ còn có thể sửa chữa được.
Người mất rồi, ông Trời cũng bất lực.
Hơn nữa nguyên nhân người này gây ra tai nạn thực quá buồn cười, lái xe sau một đêm không được ngủ, chỉ để đem xe trả lại cho mình.
Cũng may mà không thành đại họa, nếu không mình sao có thể yên lòng! !
Lâm Duyệt Minh tay cầm cái chìa khóa xe, miệng hung ác ném lại hai chữ, “Đáng đời!”
Nói xong xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Chỉ để lại một bóng lưng tiêm gầy.
Lý Tường Vũ rất muốn đuổi theo, thế nhưng chân bị bó thạch cao khiến cho hắn không thể nhúc nhích. Nhìn cái bóng lưng kia, trong ngực đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bã khi xa cách.
Cửa phòng chậm rãi đóng lại, Lý Tường Vũ nhìn cánh cửa lặng im mà đờ ra, bóng dáng của Lâm Duyệt Minh khi ẩn khi hiện trong đầu tựa như là ảo ảnh, giống như gần ngay bên cạnh, xinh đẹp nhưng lại không thể chạm đến.
Hắn không rõ bác sĩ Lâm vì sao lại tức giận?
Là vì chiếc xe, hay là vì mình?
“Hú ba hồn chín vía anh cả quay về!” Áo khoác đỏ đi đến bên cạnh Lý Tường Vũ, đưa tay quơ qua quơ lại trước mắt vài cái.
Lý Tường Vũ lấy lại tinh thần, liếc mắt nhìn em trai mình, “Hơn hai giờ rồi, em không đi học đàn sao?”
“Ngày hôm nay em không muốn đi, đợi lát nữa nếu như bà già có hỏi, em sẽ nói mình ở bệnh viện chăm sóc anh.” Áo khoác đỏ có hơi đắc ý.
Lý Tường Vũ tức giận, “Thằng nhóc xấu xa, dám lấy anh làm lá chắn.”
“Anh à, anh cũng biết em không thích học đàn mà, em đã hẹn với bạn học một lát nữa đi luyện yoga, xong rồi còn phải đi chăm sóc sắc đẹp, nói dối giúp em một xíu đi mà.” Áo khoác đỏ tiếp tục làm nũng, “Vừa rồi trước mặt bác sĩ em toàn nói tốt cho anh, vội một đêm còn xách xe đi trả, thật là vĩ đại biết bao nhiêu! Cho dù là ai cũng không khỏi bị làm cho cảm động đi!”
“Cảm động cái rắm á! Nhớ kỹ lần sau không được viện cớ này nữa, lát nữa về nhà sớm một chút.” Lý Tường Vũ dở khóc dở cười, hắn có thể xác định Lâm Duyệt Minh không những không cảm động, trái lại còn rất tức giận, tất cả đều do thằng nhóc này làm hại.
Bà Lý có hai bảo bối, một là Lý Bác Học cháu đích tôn của bà, người còn lại chính là con trai út Lý Tường Duệ.
Bà Lý sinh ba người con.
Đứa lớn nhất là Lý Tường Vũ thích đàn ông, làm tâm hồn bà bị tổn thương triệt để.
Con gái thứ hai Lý Tuyết Linh còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông, đã ba mươi tuổi mà vẫn chưa kết hôn, quả thực làm bà thất vọng cực độ.
Giờ chỉ còn đứa con út là niềm vui của bà, nhu thuận nghe lời, khiến cho người ta yêu mến.
Tính cách của bà Lý đặc biệt mạnh mẽ hơn người, hai người con đầu cũng không thua kém là mấy, nhất định không sống theo ý bà sắp đặt, cho nên tất cả hi vọng đều đặt ở trên người đứa con út. Bà sinh hạ Lý Tường Duệ năm ba mươi tám tuổi, ngay lập tức từ bỏ công việc ở nhà toàn tâm toàn ý chăm sóc đứa nhỏ, muốn bồi dưỡng cậu thành một đứa con ưu tú nhất theo suy nghĩ của bà.
Từ khi bắt đầu biết nhận thức, Lý Tường Duệ chưa từng có một ngày nghỉ ngơi thật sự, bà Lý đăng ký cho cậu đủ các môn học, cầm kỳ thi họa, tiếng Anh, toán, văn học, vi tính, phong phú đa dạng, làm cho cậu nhóc không theo kịp. Mỗi ngày đều sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, học xong môn này lại tiếp tục một môn khác, hoàn toàn không có thời gian nghỉ ngơi. Cho tới bây giờ cậu nhóc cũng đã mười tám tuổi, vẫn sinh hoạt và học tập dựa theo kế hoạch của mẹ, bị dày vò trong đau khổ, giống như một con rối bị điều khiển, ngoan ngoãn học hành, sống không mục đích, căn bản là không thể tự do theo ý mình.
Kỳ thực nhóc này chỉ yêu thích hai thứ, một là chưng diện, hai là luyện yoga. Con trai mà thích chưng diện, bà Lý miễn cưỡng có thể chấp nhận, còn chuyện luyện yoga, làm thế nào bà cũng không đồng ý. Có lẽ là bà bị ám ảnh bởi chuyện của Lý Tường Vũ, sợ đứa con út của mình cũng thành đồng tính luyến ái, nghe người ta nói đàn ông mà nhìn nữ tính thì khả năng có khuynh hướng đồng tính luyến ái rất lớn, vì vậy tuyệt đối không cho phép đứa con út nhìn trông ẻo lả. Bà nghĩ yoga là môn vận động dành cho phái yếu, quá mức nữ tính, có nhiều tư thế chỉ thích hợp với xương khớp của phụ nữ trời sinh mềm dẻo, vì vậy bà kiên quyết phản đối đứa con trai út luyện yoga. Hiển nhiên suy nghĩ của bà là sai lầm, Lý Tường Duệ giải thích rất nhiều lần, nhưng bà không chịu nghe, tư tưởng bảo thủ không thay đổi, còn cứng rắn hơn tảng đá, không ai thuyết phục được.
Bề ngoài Lý Tường Duệ thoạt nhìn nhẫn nhục chịu đựng, không dám cãi lời mẹ, kỳ thực bình thường sau lưng len lén luyện yoga, thậm chí đăng ký một khóa học yoga, việc này chỉ có một mình Lý Tường Vũ biết.
Lý Tường Vũ tận mắt nhìn em trai mình lớn lên, đương nhiên rất thương yêu cậu. Em trai chịu khổ hắn đều biết rõ, nhưng cũng đành bất lực, chỉ có thể giúp đỡ bằng cách giấu diếm để nó làm chuyện mà mình thích.
Lý Tường Vũ thở dài, nếu mẹ mà biết con trai bảo bối của bà không đi học đàn, mà là đi luyện yoga, nhất định là sẽ làm ầm ĩ ngất trời!
Công tác buổi chiều tương đối nhàn nhã, Lâm Duyệt Minh pha một ly trà, ngồi ở bàn làm việc đọc báo.
Rất nhanh đã đến năm giờ, Lưu Hồng Huy vẻ mặt như đưa đám xông vào phòng làm việc.
“Duyệt Minh, tớ lại thất tình. . .”
Lâm Duyệt Minh ngẩng đầu liếc hắn một cái, rồi cúi xuống tiếp tục xem báo.
Lưu Hồng Huy nhấc một cái ghế ngồi kế bên cậu, thút thít kể rõ tình sử bi thảm của mình.
Thì ra người mà Lưu Hồng Huy quấn quýt mấy tháng nay, rốt cục tối hôm qua quyết tâm thổ lộ, nào ngờ cô y tá đã có bạn trai, hơn nữa còn sắp kết hôn.
Lưu Hồng Huy tưởng như trời sập, nuốt ngược lệ vào lòng, gượng cười tiếp tục làm việc, bận bịu xong rồi, lập tức chạy đến chỗ Lâm Duyệt Minh tố khổ.
Lâm Duyệt Minh uống một ngụm trà, vẫn nhìn chăm chăm vào tờ báo, không một chút lưu tình đả kích hắn, “Mến cũng chưa phải là yêu, sao lại gọi là thất tình?”
Lưu Hồng Huy vốn là muốn tìm người để được an ủi, nghe được lời đả kích này, một lần nữa kêu rên, “Cậu đúng là không phải người tốt bụng mà! ! Cũng không biết an ủi tớ một câu! !”
“Trên đời này nữ nhân nhiều như vậy, hà tất đi treo cổ trên một thân cây.” Lâm Duyệt Minh nhìn đồng hồ, đã đến giờ đi kiểm tra phòng, xếp tờ báo lại, vừa đi ra ngoài cửa vừa nói : “Ông chủ Lý bị tai nạn xe cộ phải nhập viện, cậu không đi thăm hắn một chút sao?”
“A! Xảy ra khi nào vậy?” Lưu Hồng Huy đang ngồi trên ghế đứng vụt dậy, “Chờ với, tớ đi cùng cậu, có cần mua cái gì đến thăm hắn không?”
“Đồ ngốc!” Lâm Duyệt Minh nhịn không được trừng hắn.
Khi hai người đi tới phòng bệnh, bên trong đang cãi vả ồn ào, thật sự là rất náo nhiệt.
Một người đẹp vóc dáng thanh mãnh đang dương nanh múa vuốt hướng về phía áo khoác đỏ rít gào, “Thằng nhóc hư hỏng! Mày không đi học đàn, ngâm mình trong phòng bệnh chơi cả một buổi chiều, đợi lát nữa về nhà xem mày ăn nói thế nào với mẹ đây!”
Lý Tường Duệ cười cười, đối với lời của cô mắt điếc tai ngơ, cầm một cái gương nhỏ săm soi, “Anh cả bị bệnh, em phải chăm sóc anh ấy!”
“Nói thối không chịu nổi! !” Người đẹp vóc dáng thanh mãnh giật cái gương trên tay cậu nhóc, tiếp tục rống, “Lúc tao tới đây, mày đang làm gì? ! Nằm ngủ khò ở trên giường của anh cả chứ gì? ! Mày còn dám dở giọng nói là chăm sóc anh ấy sao? ! Chân của anh ấy còn bị mày đè lên, lỡ xảy ra vấn đề mày có gánh được không?”
Lý Tường Duệ đứng lên đoạt lại cái gương, “Anh cả còn chưa từng la em, chị nhiều chuyện như thế để làm gì!”
Lý Tường Duệ vốn đang phiền muộn, vừa mới tỉnh ngủ, khóa học yoga mà mình yêu thích nhất đã kết thúc, định nhàn hạ chơi trong phòng bệnh một lát, ai ngờ mụ phù thủy này lại tìm đến mình gây phiền phức.
Người đẹp vóc dáng thanh mãnh đi hai bước tới bên cửa sổ, mở ra, ném cái gương ra ngoài.
Lý Tường Duệ nóng nảy, “Bà gái già! Chị đừng quá đáng a!”
Lời này đương nhiên là phạm vào điều kiêng kỵ tối cao của người đẹp, cô nhất thời nổi trận lôi đình, giơ chân lên đá vào cẳng chân của cậu nhóc, “Thằng này loạn mất rồi! Bây giờ đi về với tao, để xem lát nữa tao trừng phạt mày ra sao!”
Nói xong không thèm để ý đến sự giãy dụa phản kháng của cậu nhóc, lôi người ra khỏi phòng bệnh, hai người lôi lôi kéo kéo vừa đúng lúc đụng vào Lưu Hồng Huy đang đứng ở cửa, người đẹp né đầu qua một bên, lớn tiếng quát, “Anh không có mắt à? ! Cút qua một bên!”
Trong suy nghĩ của Lưu Hồng Huy, phụ nữ thì phải ôn nhu như nước, nữ nhân nhanh nhẹn mạnh mẽ như thế này lần đầu tiên hắn nhìn thấy, nhanh chân nép sát vào một bên, không dám cản trở lối đi của cô.
Chờ hai người đi xa, Lâm Duyệt Minh mới đi tới trước giường, nhìn về phía Lý Tường Vũ vui vẻ nói, “Anh nằm bệnh viện mà cũng náo nhiệt dữ.”
Lý Tường Vũ gượng cười, “Một đứa là em gái kế, đứa kia là em út, náo loạn cả một buổi chiều, làm tôi nhức đầu muốn chết, khiến em chê cười rồi.”
/46
|