Trước khi thành thân, phụ thân muốn hắn cố gắng trên phương diện phu thê, nhưng mà, sao hắn không nhớ ra còn phải cố gắng trên phương diện này. Sau khi cố nén buồn bực để vận công, hắn mở mắt, thấy Đoan Tĩnh đã vận công xong từ trước, đang nhàm chán chờ hắn: Được rồi, bây giờ ta sẽ dạy cho chàng một bộ tâm pháp.
Tuyên Ngưng: . . . . . .
Đoan Tĩnh nhanh chóng dạy xong bộ tâm pháp, nhìn hắn đầy mong đợi: Chàng học được hết không?
………… Không. Không ngờ đêm tân hôn Tuyên Ngưng còn đi mở cửa sổ hóng gió cho tỉnh táo một chút, nhưng chân vừa chạm đất thì bị điểm huyệt.
Đoan Tĩnh đi vòng đến trước mặt hắn, nghiêm túc nói: Đã đến nước này, ta đã không còn bất kỳ con đường lui nào cả.
Tuyên Ngưng mở miệng định nói chuyện, lại bị nàng thuận tay điểm trúng á huyệt.
Đoan Tĩnh nói: Ta không cho chàng đi gọi viện binh.
Tuyên Ngưng: . . . . . .
Đoan Tĩnh suy nghĩ một lúc, ôm hắn lên, thả lên giường, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nàng, gương mặt cứng ngắc không thể biểu hiện ra biểu tình gì, nhưng ánh mắt linh hoạt lại cho thấy sự bất mãn.
Đoan Tĩnh nhớ lại một đoạn tình tiết trong cuốn tiểu thuyết Đêm gió lớn, lại ôm Tuyên Ngưng lên, để hắn đứng bên giường, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Tuyên Ngưng, đẩy một cái. Rầm , gáy của Tuyên Ngưng đập vào giường, phát ra tiếng vang răng rắc.
…………Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi. Đoan Tĩnh vội nâng đầu Tuyên Ngưng lên, nhẹ nhàng xoa gáy của hắn.
Nửa mặt của Tuyên Ngưng vùi sâu vào nơi nhạy cảm, cách một cái yếm cảm thụ xúc cảm mềm mại, hết sức dày vò. Đáng hận là bị điểm huyệt, không thể trả thù lại.
Đoan Tĩnh nhẹ nhàng xoa một lúc rồi nhẹ nhàng để đầu xuống, nhớ tới trong cuốn tiểu thuyết có nói: Sau khi đẩy ngã phụ nhân*, miệng gọi tình yêu bé nhỏ, tiểu bảo bối, một tay cởi áo, một tay vân vê nơi nào đó, tiến hành quấy rối……….
*phụ nhân: phụ nữ đã có chồng
Tình yêu bé nhỏ.
Tiểu bảo bối.
Giọng nói cứng ngắc, so với gọi Tuyên Ngưng còn xa lạ hơn.
Phụ nhân có câu, lời của nam tử…….. Đoan Tĩnh nhìn chăm chăm vào lồng ngực của Tuyên Ngưng. Đừng nhìn vóc dáng thon dài của Tuyên Ngưng mà coi thường, cởi quần áo ra, lộ ra đường cong bắp thịt, rắn chắc rất đẹp mắt ddldqid . Nàng cẩn thận sờ từng ly từng tí, lại cẩn thận nhìn ánh mắt sắc bén đến dọa người của Tuyên Ngưng, ánh mắt nhìn nàng chăm chăm còn mơ hồ hiện lên tia máu.
Vậy là ghét nàng sao?
Trái tim Đoan Tĩnh hơi nhói lên, so với sự dịu dàng thỉnh thoảng lộ ra của Tuyên Ngưng, đột nhiên cảm thấy uất ức khó nói nên lời.
Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, trái tim như bị ai đó đâm từng mũi kim.
Nhưng mà, suy nghĩ kỹ một chút, nàng là người sai.
Vốn nàng muốn lợi dụng hắn cứu mình, cũng không có sự đồng ý của hắn, còn muốn dùng biện pháp mạnh. Như vậy có khác nào mấy nam nữ ác bá kia chứ.
Mặc dù mình rất ưu tú, chết rất đáng tiếc, nhưng mà, loại chuyện như thế này phải lưỡng tình tương duyệt* mới phải.
*lưỡng tình tương duyệt: hai
Tuyên Ngưng: . . . . . .
Đoan Tĩnh nhanh chóng dạy xong bộ tâm pháp, nhìn hắn đầy mong đợi: Chàng học được hết không?
………… Không. Không ngờ đêm tân hôn Tuyên Ngưng còn đi mở cửa sổ hóng gió cho tỉnh táo một chút, nhưng chân vừa chạm đất thì bị điểm huyệt.
Đoan Tĩnh đi vòng đến trước mặt hắn, nghiêm túc nói: Đã đến nước này, ta đã không còn bất kỳ con đường lui nào cả.
Tuyên Ngưng mở miệng định nói chuyện, lại bị nàng thuận tay điểm trúng á huyệt.
Đoan Tĩnh nói: Ta không cho chàng đi gọi viện binh.
Tuyên Ngưng: . . . . . .
Đoan Tĩnh suy nghĩ một lúc, ôm hắn lên, thả lên giường, lặng lẽ nhìn hắn.
Hắn cũng nhìn nàng, gương mặt cứng ngắc không thể biểu hiện ra biểu tình gì, nhưng ánh mắt linh hoạt lại cho thấy sự bất mãn.
Đoan Tĩnh nhớ lại một đoạn tình tiết trong cuốn tiểu thuyết Đêm gió lớn, lại ôm Tuyên Ngưng lên, để hắn đứng bên giường, sau đó trong ánh mắt khó hiểu của Tuyên Ngưng, đẩy một cái. Rầm , gáy của Tuyên Ngưng đập vào giường, phát ra tiếng vang răng rắc.
…………Thật sự xin lỗi, thật sự xin lỗi. Đoan Tĩnh vội nâng đầu Tuyên Ngưng lên, nhẹ nhàng xoa gáy của hắn.
Nửa mặt của Tuyên Ngưng vùi sâu vào nơi nhạy cảm, cách một cái yếm cảm thụ xúc cảm mềm mại, hết sức dày vò. Đáng hận là bị điểm huyệt, không thể trả thù lại.
Đoan Tĩnh nhẹ nhàng xoa một lúc rồi nhẹ nhàng để đầu xuống, nhớ tới trong cuốn tiểu thuyết có nói: Sau khi đẩy ngã phụ nhân*, miệng gọi tình yêu bé nhỏ, tiểu bảo bối, một tay cởi áo, một tay vân vê nơi nào đó, tiến hành quấy rối……….
*phụ nhân: phụ nữ đã có chồng
Tình yêu bé nhỏ.
Tiểu bảo bối.
Giọng nói cứng ngắc, so với gọi Tuyên Ngưng còn xa lạ hơn.
Phụ nhân có câu, lời của nam tử…….. Đoan Tĩnh nhìn chăm chăm vào lồng ngực của Tuyên Ngưng. Đừng nhìn vóc dáng thon dài của Tuyên Ngưng mà coi thường, cởi quần áo ra, lộ ra đường cong bắp thịt, rắn chắc rất đẹp mắt ddldqid . Nàng cẩn thận sờ từng ly từng tí, lại cẩn thận nhìn ánh mắt sắc bén đến dọa người của Tuyên Ngưng, ánh mắt nhìn nàng chăm chăm còn mơ hồ hiện lên tia máu.
Vậy là ghét nàng sao?
Trái tim Đoan Tĩnh hơi nhói lên, so với sự dịu dàng thỉnh thoảng lộ ra của Tuyên Ngưng, đột nhiên cảm thấy uất ức khó nói nên lời.
Nàng chưa bao giờ trải qua cảm giác này, trái tim như bị ai đó đâm từng mũi kim.
Nhưng mà, suy nghĩ kỹ một chút, nàng là người sai.
Vốn nàng muốn lợi dụng hắn cứu mình, cũng không có sự đồng ý của hắn, còn muốn dùng biện pháp mạnh. Như vậy có khác nào mấy nam nữ ác bá kia chứ.
Mặc dù mình rất ưu tú, chết rất đáng tiếc, nhưng mà, loại chuyện như thế này phải lưỡng tình tương duyệt* mới phải.
*lưỡng tình tương duyệt: hai
/40
|