Lúc về tới nhà thì đã gần mười một giờ rưỡi, A Thác dừng xe ở đầu ngõ cho tôi tự đi bộ vào, chắc sợ hiểu lầm khiến tôi bị người nhà mắng. Vì vậy cũng không thể nói A Thác là tên ngốc trăm phần trăm được.
Cảm ơn, em chơi rất vui, sau này có bắn pháo thăng thiên nữa thì nhớ qua quán rủ em đấy nhé!
Tôi nói rất chật lòng, tối nay thu hoạch quá ư phong phú. Tôi cởi bỏ áo gió, trả lại cho A Thác được mệnh danh là người bất khả cảm cúm.
Nhất định, nhất định. Phải rồi, nhà em là căn nào thế?
A Thác từ ngoài đầu ngõ ngó nghiêng, nhận lại áo gió.
Chính là nhà có lan can tầng hai trồng cây thiết mộc lan kia kìa, bố mẹ em đều thích trồng thứ này thứ kia. Tôi nói, vừa đi vừa vẫy vẫy tay với anh ta: Cám ơn anh đã đưa em về đúng giờ, bye bye.
Ừm ừm, bye bye, à à, đúng rồi! AThác dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi giật tôi lại: Tư Huỳnh! Ngày mai là Chủ nhật, em rảnh không? Mai là ngày thím Kim Đao vào bếp! Suýt nữa thì anh quên béng mất!
Sau giờ chiều mai thì em rảnh, nhưng mà thím Kim Đao là sao? Tôi chẳng hiểu gì cả, A Thác toàn nói năng lảm nhảm.
Tốt quá, vậy ngày mai anh mời em đi ăn! Khoảng chập tối anh đón em ở đầu ngõ được không? A Thác hình như rất vui vẻ, trông như thể tôi cũng phải cảm thấy cực kỳ vui vẻ mới được vậy.
Được thôi, nhưng mà ở đầu ngõ không tiện đâu, trước quán net chỗ Cửa Đông đi. Tôi gật đầu, có người mời ăn cơm tất nhiên là tốt rồi, tuy rằng không phải hẹn hò.
Nếu có ngày Trạch Vu mời tôi ăn cơm, đó mới gọi là hẹn hò.
Vậy ngày mai gặp nhé! A Thác vẫy tay, đội mũ bảo hiểm lên.
Về đến nhà, tôi nói với bố mẹ đang xem ti vi rằng xe đạp đột nhiên bị hỏng, đang khóa ở ven đường Quang Phục, vừa may gặp được một khách quen có lòng tốt chở về, vân vân.
Đường Quang Phục à? Chỗ nào trên đường Quang Phục? Nói chung đơn giản thôi, chiều mai con đi làm với bố, lúc bố lái xe qua đường Quang Phục con xuống dắt về là được! Bố đề nghị, hai chuyến xe buýt bố tôi lái đều đi qua đường Quang Phục.
Mấy giờ chiều mai ạ? Tôi hỏi, lịch xếp ca của bố tôi bao lâu nay vẫn nhảy qua nhảy lại lộn xộn.
Chắc khoảng hai, ba giờ gì đấy. Bố nói, tôi đồng ý.
Không phạm phải bữa tối miễn phí của tôi là được.
Tắm một cái, pha một cốc sữa nóng, tôi mở sách tham khảo ra làm các đề lịch sử và địa lý.
Khả năng thuộc lòng của tôi không giỏi lắm, vì vậy toàn phải làm nhiều để để củng cố trí nhớ.
Buổi tối cuối tuần là thích hợp nhất để tập trung tấn công những môn cần phải chuyên chú kiểu như lịch sử và địa lý, vì cả tối ông anh tôi không có nhà.
Ông anh tôi học trường tư, nên mỗi cuối tuần đều đi làm thêm kiếm tiền học phí, buổi chiểu làm ở trạm xăng, tối thì làm phục vụ ở quán karaoke, để dành những lúc bình thường có thể trốn học xem truyện tranh.
Đại khái chắc vì bóng hình pháo hoa vẫn còn vấn vít trong tâm trí, hiệu suất làm bài của tôi không được cao cho lắm.
Sau đó, tôi nhớ lại đoạn đối thoại giữa mình với A Thác trên bờ đê biển.
Em hỏi Albus rồi, chị ấy bảo cái hộp đấy là quà sinh nhật anh tặng Loan Loan, anh đúng là người niệm tình xưa đấy, em nghĩ Loan Loan hẳn sẽ vui lắm. Tôi nói, nhưng Albus không kể trong hộp ấy đựng gì.
Ừm. A Thác gãi đầu.
Có thể hỏi Albus đã cướp người yêu của anh thế nào không? Tôi thích nhất là nghe kể chuyện, vì chuyện là để nghe mà, chân thực hơn để xem rất nhiều. Năng lực tiếp nhận tình cảm của tai cao hơn mắt, vì vậy con gái mới thích nghe kể chuyện tình như vậy.
Loan Loan nói cô ấy thích Albus, chỉ thế thôi. A Thác nói. Hết chuyện.
Tôi nhìn A Thác.
Ưu điểm của anh chàng này cũng chính là khuyết điểm, chỉ cần chăm chú nhìn vào mặt anh ta, sẽ biết được tâm trạng, thậm chí cả suy nghĩ của anh ta luôn.
Anh ta không thể che giấu được, hoặc anh ta chưa từng nghĩ đến việc che giấu.
Vẻ mặt của A Thác lúc này cho tôi biết, anh ta thực sự đã kể hết chuyện, chứ không phải không chịu kể sao cho dạt dào tình cảm một chút.
Loan Loan cũng là lesbian à? Tôi hỏi.
Anh không biết, thực ra mãi về sau này anh mới biết lesbian là gì. A Thác rất thẳng thắn: Anh chỉ biết nếu Loan Loan yêu người khác, mặc kệ đối phương là ai, cũng đều đáng nhận được lời chúc phúc. Vì vậy bọn anh chia tay, kể ra thì cũng rất bình thường.
Thế hồi trước lúc ở bên Loan Loan, anh có cảm nhận được Loan Loan là loại con gái thích con gái không? Lúc đó tôi cảm thấy những vấn đề này mới là mấu chốt.
Không biết, nói thực lòng, trước đây anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, về sau nghĩ lại, cũng chỉ nhớ lúc đó Albus thường hay đi chung với Loan Loan thôi. A Thác thật thà nói, đưa cho tôi miếng bánh kem cuối cùng: Albus là người rất tài ba, cô ấy thông minh hơn anh nhiều, Loan Loan đố những câu vòng vo ngoắt ngoéo là anh chịu không trả lời được, nhưng Albus thì như biết trước đáp án rồi ấy, lần nào cũng đáp luôn, thực sự rất lợi hại. Vả lại, cô ấy còn tinh tế hơn anh nhiều, như lúc nãy ấy, anh quên mất là đi xe máy sẽ bị lạnh, lẽ ra phải đưa áo gió cho em ngay từ đầu, nhưng đến lúc em hắt xì hơi anh mới nhớ ra.
Nếu là Albus, Albus không bao giờ ngốc như anh cả.
Nói về sự thông minh của Albus, tôi đồng ý trăm phần trăm.
Anh có biết Albus pha cà phê rất giỏi không? Kể cho anh nghe mấy chuyện siêu buồn cười luôn.
Tôi bắt đầu kể chuyện Albus đối phó với đám khách rỗi việc, chẳng hạn như Chồn hương Sumatra, Ám nhiên tiêu hồn chưởng, cà phê Blue Mountain, chỉ Blue không cần Mountain, Espresso nhỏ ít cay không ngọt quá, khiến A Thác nghe mà ngẩn hết cả người.
Thế mới nói, anh thua Albus cũng không cần cảm thấy ngại ngùng gì cả.
Tôi khuyên giải A Thác.
Anh đã bao giờ cảm thấy ngại ngùng đâu, chính Loan Loan thì có, từ lúc cô ấy ở bên Albus bèn không liên lạc với anh nữa, làm anh rất buồn. A Thác nhún vai, cười méo xệch.
Chắc cô ấy thấy có lỗi với anh đấy, vậy nên không phải không liên lạc với anh, mà là không dám. Tôi suy đoán theo lẽ thường.
Anh nghĩ cũng phải, nên lại càng tự trách mình. Loan Loan ở bên anh hơn một năm, vậy mà anh không thể làm cô ấy hiểu mình, hiểu rằng anh không hề giận, cũng không muốn oán trách cô ấy. Anh chỉ muốn tiếp tục làm bạn với Loan Loan thôi, xét cho cùng, quan hệ giữa người với người cũng không nên mong manh như thế, bảo chấm dứt là chấm dứt luôn. A Thác vỗ vỗ lên mặt, nói: Vì vậy anh đã bị đá rất triệt để, rất thất bại. Đến tặng quà sinh nhật cũng phải nhờ người ta đưa giúp.
Tôi uống hết cốc sữa, bắt đầu thấy buồn ngủ.
Giữa người với người, thực sự không nên mong manh đến thế.
Nhưng giữa tình nhân với tình nhân, lại thường phải tan vỡ đến triệt để mới có thể phóng thích lẫn nhau.
A Thác vẫn chưa hiểu. Tôi cũng là nhờ đã xem cả một hòm tiểu thuyết ái tình nên mới hiểu được trước tuổi vậy thôi.
Cảm ơn, em chơi rất vui, sau này có bắn pháo thăng thiên nữa thì nhớ qua quán rủ em đấy nhé!
Tôi nói rất chật lòng, tối nay thu hoạch quá ư phong phú. Tôi cởi bỏ áo gió, trả lại cho A Thác được mệnh danh là người bất khả cảm cúm.
Nhất định, nhất định. Phải rồi, nhà em là căn nào thế?
A Thác từ ngoài đầu ngõ ngó nghiêng, nhận lại áo gió.
Chính là nhà có lan can tầng hai trồng cây thiết mộc lan kia kìa, bố mẹ em đều thích trồng thứ này thứ kia. Tôi nói, vừa đi vừa vẫy vẫy tay với anh ta: Cám ơn anh đã đưa em về đúng giờ, bye bye.
Ừm ừm, bye bye, à à, đúng rồi! AThác dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, gọi giật tôi lại: Tư Huỳnh! Ngày mai là Chủ nhật, em rảnh không? Mai là ngày thím Kim Đao vào bếp! Suýt nữa thì anh quên béng mất!
Sau giờ chiều mai thì em rảnh, nhưng mà thím Kim Đao là sao? Tôi chẳng hiểu gì cả, A Thác toàn nói năng lảm nhảm.
Tốt quá, vậy ngày mai anh mời em đi ăn! Khoảng chập tối anh đón em ở đầu ngõ được không? A Thác hình như rất vui vẻ, trông như thể tôi cũng phải cảm thấy cực kỳ vui vẻ mới được vậy.
Được thôi, nhưng mà ở đầu ngõ không tiện đâu, trước quán net chỗ Cửa Đông đi. Tôi gật đầu, có người mời ăn cơm tất nhiên là tốt rồi, tuy rằng không phải hẹn hò.
Nếu có ngày Trạch Vu mời tôi ăn cơm, đó mới gọi là hẹn hò.
Vậy ngày mai gặp nhé! A Thác vẫy tay, đội mũ bảo hiểm lên.
Về đến nhà, tôi nói với bố mẹ đang xem ti vi rằng xe đạp đột nhiên bị hỏng, đang khóa ở ven đường Quang Phục, vừa may gặp được một khách quen có lòng tốt chở về, vân vân.
Đường Quang Phục à? Chỗ nào trên đường Quang Phục? Nói chung đơn giản thôi, chiều mai con đi làm với bố, lúc bố lái xe qua đường Quang Phục con xuống dắt về là được! Bố đề nghị, hai chuyến xe buýt bố tôi lái đều đi qua đường Quang Phục.
Mấy giờ chiều mai ạ? Tôi hỏi, lịch xếp ca của bố tôi bao lâu nay vẫn nhảy qua nhảy lại lộn xộn.
Chắc khoảng hai, ba giờ gì đấy. Bố nói, tôi đồng ý.
Không phạm phải bữa tối miễn phí của tôi là được.
Tắm một cái, pha một cốc sữa nóng, tôi mở sách tham khảo ra làm các đề lịch sử và địa lý.
Khả năng thuộc lòng của tôi không giỏi lắm, vì vậy toàn phải làm nhiều để để củng cố trí nhớ.
Buổi tối cuối tuần là thích hợp nhất để tập trung tấn công những môn cần phải chuyên chú kiểu như lịch sử và địa lý, vì cả tối ông anh tôi không có nhà.
Ông anh tôi học trường tư, nên mỗi cuối tuần đều đi làm thêm kiếm tiền học phí, buổi chiểu làm ở trạm xăng, tối thì làm phục vụ ở quán karaoke, để dành những lúc bình thường có thể trốn học xem truyện tranh.
Đại khái chắc vì bóng hình pháo hoa vẫn còn vấn vít trong tâm trí, hiệu suất làm bài của tôi không được cao cho lắm.
Sau đó, tôi nhớ lại đoạn đối thoại giữa mình với A Thác trên bờ đê biển.
Em hỏi Albus rồi, chị ấy bảo cái hộp đấy là quà sinh nhật anh tặng Loan Loan, anh đúng là người niệm tình xưa đấy, em nghĩ Loan Loan hẳn sẽ vui lắm. Tôi nói, nhưng Albus không kể trong hộp ấy đựng gì.
Ừm. A Thác gãi đầu.
Có thể hỏi Albus đã cướp người yêu của anh thế nào không? Tôi thích nhất là nghe kể chuyện, vì chuyện là để nghe mà, chân thực hơn để xem rất nhiều. Năng lực tiếp nhận tình cảm của tai cao hơn mắt, vì vậy con gái mới thích nghe kể chuyện tình như vậy.
Loan Loan nói cô ấy thích Albus, chỉ thế thôi. A Thác nói. Hết chuyện.
Tôi nhìn A Thác.
Ưu điểm của anh chàng này cũng chính là khuyết điểm, chỉ cần chăm chú nhìn vào mặt anh ta, sẽ biết được tâm trạng, thậm chí cả suy nghĩ của anh ta luôn.
Anh ta không thể che giấu được, hoặc anh ta chưa từng nghĩ đến việc che giấu.
Vẻ mặt của A Thác lúc này cho tôi biết, anh ta thực sự đã kể hết chuyện, chứ không phải không chịu kể sao cho dạt dào tình cảm một chút.
Loan Loan cũng là lesbian à? Tôi hỏi.
Anh không biết, thực ra mãi về sau này anh mới biết lesbian là gì. A Thác rất thẳng thắn: Anh chỉ biết nếu Loan Loan yêu người khác, mặc kệ đối phương là ai, cũng đều đáng nhận được lời chúc phúc. Vì vậy bọn anh chia tay, kể ra thì cũng rất bình thường.
Thế hồi trước lúc ở bên Loan Loan, anh có cảm nhận được Loan Loan là loại con gái thích con gái không? Lúc đó tôi cảm thấy những vấn đề này mới là mấu chốt.
Không biết, nói thực lòng, trước đây anh chưa từng nghĩ đến vấn đề này, về sau nghĩ lại, cũng chỉ nhớ lúc đó Albus thường hay đi chung với Loan Loan thôi. A Thác thật thà nói, đưa cho tôi miếng bánh kem cuối cùng: Albus là người rất tài ba, cô ấy thông minh hơn anh nhiều, Loan Loan đố những câu vòng vo ngoắt ngoéo là anh chịu không trả lời được, nhưng Albus thì như biết trước đáp án rồi ấy, lần nào cũng đáp luôn, thực sự rất lợi hại. Vả lại, cô ấy còn tinh tế hơn anh nhiều, như lúc nãy ấy, anh quên mất là đi xe máy sẽ bị lạnh, lẽ ra phải đưa áo gió cho em ngay từ đầu, nhưng đến lúc em hắt xì hơi anh mới nhớ ra.
Nếu là Albus, Albus không bao giờ ngốc như anh cả.
Nói về sự thông minh của Albus, tôi đồng ý trăm phần trăm.
Anh có biết Albus pha cà phê rất giỏi không? Kể cho anh nghe mấy chuyện siêu buồn cười luôn.
Tôi bắt đầu kể chuyện Albus đối phó với đám khách rỗi việc, chẳng hạn như Chồn hương Sumatra, Ám nhiên tiêu hồn chưởng, cà phê Blue Mountain, chỉ Blue không cần Mountain, Espresso nhỏ ít cay không ngọt quá, khiến A Thác nghe mà ngẩn hết cả người.
Thế mới nói, anh thua Albus cũng không cần cảm thấy ngại ngùng gì cả.
Tôi khuyên giải A Thác.
Anh đã bao giờ cảm thấy ngại ngùng đâu, chính Loan Loan thì có, từ lúc cô ấy ở bên Albus bèn không liên lạc với anh nữa, làm anh rất buồn. A Thác nhún vai, cười méo xệch.
Chắc cô ấy thấy có lỗi với anh đấy, vậy nên không phải không liên lạc với anh, mà là không dám. Tôi suy đoán theo lẽ thường.
Anh nghĩ cũng phải, nên lại càng tự trách mình. Loan Loan ở bên anh hơn một năm, vậy mà anh không thể làm cô ấy hiểu mình, hiểu rằng anh không hề giận, cũng không muốn oán trách cô ấy. Anh chỉ muốn tiếp tục làm bạn với Loan Loan thôi, xét cho cùng, quan hệ giữa người với người cũng không nên mong manh như thế, bảo chấm dứt là chấm dứt luôn. A Thác vỗ vỗ lên mặt, nói: Vì vậy anh đã bị đá rất triệt để, rất thất bại. Đến tặng quà sinh nhật cũng phải nhờ người ta đưa giúp.
Tôi uống hết cốc sữa, bắt đầu thấy buồn ngủ.
Giữa người với người, thực sự không nên mong manh đến thế.
Nhưng giữa tình nhân với tình nhân, lại thường phải tan vỡ đến triệt để mới có thể phóng thích lẫn nhau.
A Thác vẫn chưa hiểu. Tôi cũng là nhờ đã xem cả một hòm tiểu thuyết ái tình nên mới hiểu được trước tuổi vậy thôi.
/63
|