Cà Phê Đợi Một Người

Q.1 - Chương 29 - Chương 7: Caffeine Cô Quạnh

/63


Em cô quạnh trong đêm cô quạnh, cô quạnh nhớ anh và cô quạnh, làn gió cô quạnh, cơn mưa cô quạnh, cô quạnh đếm từng ngôi sao sớm, còn màn đêm cô quạnh, ngâm trong caffeine cô quạnh.

(1)

Ê, Kenya của em kìa.

Bà chủ liếc mắt về phía cửa ra vào, mỉm cười nhắc tôi.

Trạch Vu vẫn như thường lệ, áo sơ mi, quần âu sạch sẽ, còn cả đôi giày da màu nâu được đánh cho sáng bóng lên nữa.

Nhưng hôm nay bên cạnh anh đã có thêm một người nữa, không, nên nói là đã đổi một cô bạn khác.

Không phải chứ? Tôi hơi bất an trong dạ, mặc dù cô gái đi cùng với anh có khả năng là bạn cùng lớp bình thường hoặc bạn trong câu lạc bộ, ấy là nếu tôi giả bộ không nhìn thấy hai người bọn họ tay nắm chặt tay.

Xem chừng, có người lại tranh uống cà phê Kenya trước một bước rồi.

Albus chơi trò ném đá xuống giếng, trong nháy mắt dã làm tan nát tâm hồn mỏng manh yếu đuối của tôi.

Trạch Vu cầm thực đơn, ghé vào tai cô gái kia thì thầm gì đó, đại để chắc là giới thiệu sơ qua.

Cô gái kia vừa nghe vừa gật đầu, chốc chốc lại phát ra tiếng cười khúc khích như chuông bạc, mái tóc dài đen óng mềm mại buông rủ xuống như dòng thác.

Cô gái kia xinh thật, đúng kiểu mà tôi thích. Lần đầu tiên Albus đưa ra bình phẩm.

Đáng ghét! Ngay cả cô nàng lesbian mạnh nhất mọi thời đại Albus cũng bỏ phiếu cho cô ta.

Tư Huỳnh, hai cốc cà phê Sulawesi, với một bánh xốp kem. Trạch Vu đi tới quầy bar, nụ cười của anh trông gọn ghẽ đến mức khiến người ta thấy thương cảm.

Không gọi Kenya nữa à? Tôi hạ thấp giọng, giữ nguyên nụ cười ngọt ngào.

Tôi thích coi chuyện này như một bí mật ngầm hiểu đặc biệt giữa anh và tôi.

Trạch Vu le lưỡi, cầm cây bút trên mặt quầy bar viết tháu lên mảnh giấy nhớ: Bạn gái mới của anh, cũng được chứ? Cô ấy thích cà phê Sulawesi, vậy nên anh cứ tập làm quen trước thì hơn.

Tôi nhìn mảnh giấy, đón cây bút chì Trạch Vu chuyển qua, viết: Xem chừng ngoan hơn cô lần trước. Ps: có thể thử làm chính mình mà?

Thực ra, tôi đang hy vọng bọn họ cãi nhau một trận nho nhỏ vì một điều vô nghĩa, sau đó như quả cầu tuyết, càng lăn càng to, biến thành cãi nhau to là tốt nhất.

Trạch Vu cười khổ, cầm bút viết lại: Thích thứ mà bạn gái thích, gần như là bài tập khi yêu đương của anh.

Tôi cắn môi dưới, viết: Còn cô ấy? Anh chuẩn bị cho cô ấy bài tập gì?

Trạch Vu nghiêng đầu, ngẫm nghĩ giây lát, bút chì như bị chết máy trên mặt giấy nhớ.

Mấy giây sau, anh viết: ... Sau đó là một nụ cười khổ hết sức kinh điển.

Cưng à, trước khi gặp được chân mệnh thiên nữ là em đây, tình yêu của anh sẽ còn gặp nhiều tai nạn và khổ đau.

Đợi em thi đậu vào đại học Giao Thông, em nhất định sẽ giải phóng anh.

Tôi tinh nghịch viết lại: Một lúc nữa em có thể đến lau sàn nhà, chùi cửa kính gần chỗ hai người được không?

Trạch Vu vẽ một mặt cười lên tờ giấy.

Trước khi quay lại chỗ ngồi, anh nhặt lấy hai quyển tạp chí thời trang.

Một quyển cho bạn gái, một quyển cho bản thân, thay tạp chí kinh tế tài chính mọi khi anh hay đọc.

Thật là một người biết quan tâm người khác. Tôi ủ rũ nói, thu dọn lại đống giấy nhớ.

Những mảnh giấy nhớ ấy đều là tư liệu đẹp đẽ để về sau tôi hồi tưởng lại khoảng thời gian mới quen nhau này.

Đúng là một gã thay bạn gái như thay áo. Albus mở nắp ấm cà phê, bình phẩm.

Điều kiện của anh ấy tốt mà, tất nhiên chỉ vài ngày là thay bạn gái mới thôi. Tôi biện minh hộ Trạch Vu.

Hy vọng Trạch Vu cứ giữ nguyên tốc độ này, sau đó nhanh chóng đổi cô bạn gái xinh đẹp này đi.

Hay để tôi giúp em cưa cô ả kia, như vậy Kenya sẽ lại cô đơn lẻ bóng. Lúc nói đùa, vẻ mặt Albus không hề thể hiện chút xúc cảm nào, tôi thật tình hy vọng cô coi đây là chuyện nghiêm túc.

Tối hôm ấy, tôi thở vắn than dài, nhìn Trạch Vu lặng lẽ cùng bạn gái xem tạp chí thời trang suốt hai tiếng đồng hồ.

Tôi cũng tới gần chỗ bọn họ chùi kính, lau nhà, sửa sang rèm cửa vân vân và vân vân nhưng không nghe thấy gì cả.

Bọn họ giống như một cặp tượng thạch cao trầm mặc và thanh nhã, hẹn hò lặng lẽ, thỉnh thoảng lại châu đầu vào nhau, ghé tai thầm thì.

Tôi bắt đầu thấy nhớ cô ả nóng tính hồi trước rồi.

Mấy ngày sau đó, tôi đều thấy Trạch Vu và cô bạn gái ngoan ngoãn hẹn hò trong quán.

Tôi bắt đầu hoài nghi không biết có phải vì trong quán có rất nhiều tạp chí, nên họ cứ chọn mãi chỗ này mà uống cà phê hay không.

Mỗi ngày hai tiếng đồng hồ, mỗi ngày hai cốc cà phê Sulawesi, mỗi ngày hai quyển tạp chí.

Mỗi ngày tôi đều nếm trải những xúc cảm mâu thuẫn, vui mừng xen lẫn chán chường.

Albus, nói thật lòng, nếu để chọn lựa, Albus sẽ chọn em hay cô ả ngoan hiền kia. Tôi đờ đẫn gặm quyển sách tham khảo môn tiếng Anh.

Nói thật lòng, tôi đây là loài động vật rất coi trọng bề ngoài. Albus bưng ra hai cốc cà phê Sulawesi, trên đám bọt sữa của một trong hai cốc, không ngờ còn vẽ một hình trái tim bằng caramel.

Albus đúng là đồ lăng nhăng. Tôi chau mày, bưng hai cốc cà phê đi tới chỗ Trạch Vu.

Nhưng đến hôm thứ Sáu, Trạch Vu buồn bã lê bước vào quán, bên cạnh không có ai.

Anh mở máy tính xách tay, cắm điện, lấy một quyển tạp chí Thiên Hạ gọi một cốc Kenya.

Hôm nay anh có một mình thôi à? Tôi hỏi, có chút tò mò, và rất nhiều mong đợi.

Một mình, nên gọi Kenya. Ánh mắt Trạch Vu nhìn sang bên cạnh, tựa như cô nàng ngoan hiền nọ vẫn đang ngồi cạnh anh vậy.

Bạn gái anh hôm nay có việc à? Tôi dè dặt dò hỏi.

Chia tay rồi! Nụ cười buồn của Trạch Vu lúc nào cũng toát lên khí chất của một nhà văn, đầy vẻ siêu hình hài hước.

Cả tim tôi nẩy lên một cái.

Không phải chứ? Là anh đòi chia tay à? Tôi làm ra vẻ kinh ngạc.

Ừm, cô ấy cũng không phản đối. Trạch Vu nhấp một ngụm cà phê Kenya.

Có thể hỏi tại sao không? Tôi giơ tay lên, thực tình là quá đột ngột.

Tạm thời không được. Trạch Vu cố ý ra vẻ rất đau lòng, sau đó bắt đầu gõ bản báo cáo của anh.

Tâm trạng tôi không khỏi có chút bay bổng, nhưng lại vì Trạch Vu mà trào dâng một cảm giác khó tả, buồn buồn kiểu như gò chữ ép thơ gượng tả sầu (1) vậy. Tốc độ thay bạn gái của Trạch Vu quả thực có hơi nhanh, tựa hồ anh không thể không có người ở bên, người như vậy kỳ thực rất đáng thương, nói không chừng còn giống A Thác hình dung về anh Bạo, đều là những người dễ cô quạnh.

(1) Đây là một câu trong bài từ Thái tang tử của Tân Khí Tật.

Vì vậy nguyên nhân Trạch Vu thích uống cà phê Kenya mùi vị phức hợp, là bởi mỗi một ngụm, mỗi một mùi hương, đều giống như sự bầu bạn của những tình cảm phong phú.

Nếu anh không phải một con sói dễ cô quạnh, thì chắc chắn là một người khát khao có được tình yêu hoàn hảo.

Để tìm kiếm đối tượng thích hợp nhất, Trạch Vu chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian vào những tình cảm không có kết quả.

Vì vậy anh đổi hết lần này đến lần khác, cho đến khi cánh buồm lẻ loi ấy cập được vào bờ.

Em nói vậy cũng rất hợp lý. Bà chủ dạo này đang mê người máy Gundam, lần trước Râu Xồm giới thiệu cho chị thứ này. Mấy ngày liền Râu Xồm đều đến gọi cà phê Bà chủ đặc chế, thật không đơn giản chút nào, đặc biệt hôm qua anh ta còn uống một cốc Latte cho thêm coca nữa.

Cà phê Kenya của em thích xem tạp chí kinh doanh, mấy trang về đầu tư và cổ phiếu kia đều bị cậu ta xem cho rách bem cả rồi. Albus tự rót ình một cốc nước táo, câu nào câu nấy đều phân tích thấu tình đạt lý: Tư duy logic của cậu ta không khéo lại theo bộ quy tắc đầu tư chết tiệt nào đấy cũng nên, đầu tư sai lập tức nhận thua rút lui, không chút do dự, tuyệt đối không chịu để tiền chôn trong tài khoản không rút ra được.

Albus nói vậy cũng rất có lý. Chẳng biết từ bao giờ, Vua gọi lung tung đã xuất hiện bên cạnh quầy bar: Nhất định cậu chàng đang đợi một mã cổ phiếu blue-chip đấy . Hôm nay ông ta lại gọi bậy một món tên là Tranh sinh hoạt New York vùng Yorkshire. Ra vẻ ta đây lãng mạn.

Cổ phiếu blue-chip? Chính là người yêu được một trăm điểm tối đa phải không? Tôi đã quyết định hôm nay trở về nhà, phải hỏi bố mẹ xem nếu tôi là một mã cổ phiếu thì sẽ là mã nào?

Cổ phiếu sẽ trượt giá, vua đầu tư cũng có thể thay đổi bất cứ lúc nào.

Albus cười khẩy: Căn bản không có ai là vua đầu tư thực sự cả.

Được rồi được rồi, tôi đầu hàng, tôi thực tình không muốn đem việc đầu tư cổ phiếu ra ví von với chuyện này.

Nhìn Trạch Vu ngồi đằng xa, đúng là một chàng trai vừa đáng thương lại vừa cần tình yêu.

Lúc quán sắp đóng cửa, lông mày Trạch Vu nhíu chặt lại tưởng chừng thắt thành nút đến nơi.

Anh chậm rãi thu dọn ba lô và máy tính, cất quyển tạp chí mới xem được vài trang lên kệ, đi tới quầy bar chào tạm biệt tôi.

Mong rằng anh có thể nhanh chóng vui vẻ trở lại . Tôi nói, đưa cho anh một mảnh giấy nhớ vẽ đầy mặt cười.

Cảm ơn, mặc dù thất tình không thể trị liệu bằng vui vẻ, nhưng anh sẽ thử xem. Anh gật đầu, cầm lấy mảnh giấy nhớ, sau đó đưa cho tôi một mảnh giấy anh vừa len lén viết lúc ở chỗ ngồi.

Cảm ơn cà phê của em. Hy vọng rồi sẽ có một ngày, anh có thể vui vẻ gọi hai cốc cà phê Kenya.

Tôi nhìn theo bóng lưng anh, anh vẫy vẫy tay.

Thành phố cô quạnh, con người cô quạnh.

Niềm cô quạnh ngâm trong chất caffeine của cà phê Kenya.

Thoắt cái đã tới Chủ nhật, vì bộ phim Dặm xanh và cái mạng nhỏ bé của mình, tôi phải xin bà chủ cho nghỉ nửa ngày.

Tôi hẹn gặp A Thác ở quán net lúc bảy giờ tối, sau đó anh ta sẽ chở tôi đến nhà anh Bạo.

Tối nay không đến tiệm giặt là ăn nữa hả? Tôi hỏi, quả thực nhung nhớ những món ăn hoàn mỹ tuần trước.

Không, hôm nay anh Bạo không chém ai, muốn tự tay rán mấy quả trứng mời chúng ta ăn. A Thác dường như rất vui khi thấy tôi muốn đến tiệm giặt là nên lại nói: Tuần sau chúng ta lại đến tiệm giặt là đi, vợ chồng thím Kim Đao chắc chắn sẽ vui lắm đấy.

Tôi gật gật đầu, nếu anh Bạo đã đích thân rán trứng,vậy không ăn cũng không được rồi.

Hôm nay hình như em có tâm sự thì phải? A Thác nhìn thấy nét mặt tôi qua gương chiếu hậu.

Ừm. Tôi thừa nhận.

Nếu em có việc đột xuất thì để tuần sau xem Dặm xanh cũng được, không sao đâu. A Thác giảm bớt tốc độ.

Không phải. Một người mà em thích dạo gần đây cứ thất tình suốt, buồn thay cho anh ấy thôi. Tôi nói.

Chính bản thân tôi cũng không hiểu tại sao mình lại nói những chuyện này với A Thác.

Thì ra thế, để lát nữa chúng ta vừa xem phim vừa ăn trứng vừa nói chuyện này đi, anh Bạo là một đối tượng rất tốt để trò chuyện đấy, anh ấy cũng từng bảo anh, gặp phải chuyện phiền phức gì cứ đến tìm, anh ấy sẽ giúp dẹp yên cho. Em cũng là bạn của anh Bạo, nhất định anh ấy sẽ ra mặt giúp em mà. A Thác cười cười, những thứ anh ta vừa nói quả là ngô chẳng ra ngô, khoai chẳng ra khoai.

Cái gì mà phiền phức với cả dẹp yên với cả ra mặt. Toàn những từ lóng của bọn giang hồ xã hội đen.

Lúc đến nhà anh Bạo, anh ta đã rán sẵn trứng đợi bọn tôi.

Có trứng rán, trứng rán, trứng rán, và rất nhiều rất nhiều trứng rán.

Không có gì ngoài trứng rán.

Anh chỉ biết rán trứng, đừng để bụng. Ánh mắt anh Bạo rất hung ác, anh ta nói: Con người ta chỉ cần chuyên tâm làm một chuyện thì có thể làm rất tốt. Đạo lý ở đâu cũng như nhau cả.

Em rất thích ăn trứng rán. Tôi gắng sức bạnh cơ mặt mình ra, tươi cười nói: Hễ hôm nào không ăn trứng rán là em có cảm giác là lạ ngay, chẳng hiểu không ổn ở chỗ nào nữa.

Anh cũng thế. Anh Bạo ngồi xuống, bật máy chiếu lên.

/63

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status