Trạch Vu giống như viên kim cương chói lóa, có vẻ là giấc mơ mà mỗi người đều theo đuổi. Nhưng viên kim cương ấy sở dĩ sáng chói, đều là bởi ánh mắt của nhiều nhà giám thưởng mài giũa mà thành. A Thác tuy rằng chất phác mộc mạc, nhưng không phải ngọc thạch chìm dưới đáy sông chờ ngày được khai quật, mà là cây cao chọc trời, chỉ mải cuối đầu tìm kiếm báu vật thì cả đời cũng chẳng thể thấy được anh, trừ phi ngẩng đầu lên thật cao.
(1)
Câu chuyện, viết rất trôi chảy, giống như các bạn đã đọc, tôi không muốn mà cũng không biết làm cách nào để cắt giảm những nhân vật thú vị. Mỗi ngày tôi viết một nghìn chữ, ba tuần sau, tình tiết đã tới đoạn tôi mời A Thác cốc cà phê Moka đầu tiên, tôi nghĩ đã đến lúc đưa lên mạng được rồi.
Nên đăng ký tài khoản nào bây giờ nhỉ? Hay là tiếp tục sử dụng tài khoản cũ? Tôi nhìn những chữ cái tiếng Anh gõ lên trên bàn phím, thầm suy tính.
Năm phút sau, tôi chầm chậm nhập vào Sunday trong lòng tôi, đây chính là ngày tiệm giặt là hạnh phúc nổi lửa nấu bếp, thật không may đã có người đăng ký rồi, tôi đành đổi thành Sundate , biểu thị mỗi Chủ nhật đều là một cuộc hẹn vui vẻ, còn biệt danh thì đặt là Huỳnh Quang Quả Đông Ngư , bên trong có chữ huỳnh mà tôi ưa thích, cũng có ý nghĩa trong trẻo, linh hoạt.
Vậy là cứ ba ngày tôi đănglên một hồi, bắt đầu nằm mơ trên diễn đàn tiểu thuyết Liên Cơ.
Từ đó, hằng ngày làm việc tại quán cà phê, tôi đều để trên tủ quầy một quyển sổ, sẵn sàng ghi lại những linh cảm lướt qua trong tâm trí, lúc học bài ở văn phòng câu lạc bộ tôi cũng để quyển sổ ấy bên cạnh, ghi chép lại lịch trình của trái tim mình trong một năm qua. Nếu Trạch Vu cũng đến câu lạc bộ chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh, tôi sẽ cất quyển sổ đó đi. Tôi đây chẳng giống vai chính trong mấy tiểu thuyết ngôn tình bại não, chuyên môn viết nhật ký cho người mình thích đọc.
Về đến phòng ký túc xá đa phần đều đã mười một mười hai giờ đêm, với cốc trà xanh bầu bạn, tôi mới gõ từng chữ từng chữ một vào tiểu thuyết, rất nhiều sinh viên mới đều nhờ phòng chat hay đấu khẩu trên mạng mà công lực đánh máy chữ tăng lên đáng kể, còn tôi thì chỉ dựa vào hồi ức.
Chuyện tôi viết tiểu thuyết trên mạng chỉ có ba người bạn cùng phòng biết, người thường ngày vẫn thích đọc các loại tiểu thuyết là Bách Giai đương nhiên trở thành độc giả đầu tiên của tôi, tôi cũng lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác bị thúc giục bản thảo, trong lòng không khỏi có chút rộn ràng vui sướng.
Câu chuyện thú vị thật đấy, tớ có thể xem trước đống hàng tồn chưa đăng lên của cậu được không?
Bách Giai nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu, tôi lại thành ra ngượng ngùng, tất nhiên là lập tức mở file ra.
Từ đó trở đi, Bách Giai liền sở hữu phúc lợi có thể xem phần mới nhất của tiểu thuyết bất cứ lúc nào, chỉ cần cậu ấy muốn.
Dần dần, ngoài Bách Giai, tôi cũng bắt đầu có những độc giả khác. Mấy nữ sinh cấp ba trên mạng cũng viết thư cho tôi, cổ vũ tôi, rõ ràng là người xa lạ, nhưng lần nào cũng làm tôi cảm động.
Thần kỳ nhất là Văn Linh, bạn gái của anh trai tôi, cũng viết thư cho tôi, chị dè dặt hỏi: Xin hỏi bạn có phải là em gái của Lý Phong Danh không? Mình cảm thấy anh trai của nhân vật chính trong truyện rất giống bạn trai mình. khiến tôi phá lên cười mất ba phút.
Thật may, ngoài những lúc buôn dưa lê về mấy chuyện ngu ngốc của anh trai tôi, Văn Linh cũng cho tôi rất nhiều ý kiến quý báu về mặt viết lách, chị bảo đừng nên cho quá nhiều chi tiết của thế giới thực vào câu chuyện, tránh để bản thân đắm chìm trong đó, đến cuối cùng lại thành ra nhượng bộ hiện thực. Nếu tôi muốn mơ mộng, thì cần phải dứt khoát cầm lòng, đừng để tâm đến những gánh nặng không cần thiết.
(1)
Câu chuyện, viết rất trôi chảy, giống như các bạn đã đọc, tôi không muốn mà cũng không biết làm cách nào để cắt giảm những nhân vật thú vị. Mỗi ngày tôi viết một nghìn chữ, ba tuần sau, tình tiết đã tới đoạn tôi mời A Thác cốc cà phê Moka đầu tiên, tôi nghĩ đã đến lúc đưa lên mạng được rồi.
Nên đăng ký tài khoản nào bây giờ nhỉ? Hay là tiếp tục sử dụng tài khoản cũ? Tôi nhìn những chữ cái tiếng Anh gõ lên trên bàn phím, thầm suy tính.
Năm phút sau, tôi chầm chậm nhập vào Sunday trong lòng tôi, đây chính là ngày tiệm giặt là hạnh phúc nổi lửa nấu bếp, thật không may đã có người đăng ký rồi, tôi đành đổi thành Sundate , biểu thị mỗi Chủ nhật đều là một cuộc hẹn vui vẻ, còn biệt danh thì đặt là Huỳnh Quang Quả Đông Ngư , bên trong có chữ huỳnh mà tôi ưa thích, cũng có ý nghĩa trong trẻo, linh hoạt.
Vậy là cứ ba ngày tôi đănglên một hồi, bắt đầu nằm mơ trên diễn đàn tiểu thuyết Liên Cơ.
Từ đó, hằng ngày làm việc tại quán cà phê, tôi đều để trên tủ quầy một quyển sổ, sẵn sàng ghi lại những linh cảm lướt qua trong tâm trí, lúc học bài ở văn phòng câu lạc bộ tôi cũng để quyển sổ ấy bên cạnh, ghi chép lại lịch trình của trái tim mình trong một năm qua. Nếu Trạch Vu cũng đến câu lạc bộ chuẩn bị cho kỳ thi nghiên cứu sinh, tôi sẽ cất quyển sổ đó đi. Tôi đây chẳng giống vai chính trong mấy tiểu thuyết ngôn tình bại não, chuyên môn viết nhật ký cho người mình thích đọc.
Về đến phòng ký túc xá đa phần đều đã mười một mười hai giờ đêm, với cốc trà xanh bầu bạn, tôi mới gõ từng chữ từng chữ một vào tiểu thuyết, rất nhiều sinh viên mới đều nhờ phòng chat hay đấu khẩu trên mạng mà công lực đánh máy chữ tăng lên đáng kể, còn tôi thì chỉ dựa vào hồi ức.
Chuyện tôi viết tiểu thuyết trên mạng chỉ có ba người bạn cùng phòng biết, người thường ngày vẫn thích đọc các loại tiểu thuyết là Bách Giai đương nhiên trở thành độc giả đầu tiên của tôi, tôi cũng lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cảm giác bị thúc giục bản thảo, trong lòng không khỏi có chút rộn ràng vui sướng.
Câu chuyện thú vị thật đấy, tớ có thể xem trước đống hàng tồn chưa đăng lên của cậu được không?
Bách Giai nhìn tôi với ánh mắt khẩn cầu, tôi lại thành ra ngượng ngùng, tất nhiên là lập tức mở file ra.
Từ đó trở đi, Bách Giai liền sở hữu phúc lợi có thể xem phần mới nhất của tiểu thuyết bất cứ lúc nào, chỉ cần cậu ấy muốn.
Dần dần, ngoài Bách Giai, tôi cũng bắt đầu có những độc giả khác. Mấy nữ sinh cấp ba trên mạng cũng viết thư cho tôi, cổ vũ tôi, rõ ràng là người xa lạ, nhưng lần nào cũng làm tôi cảm động.
Thần kỳ nhất là Văn Linh, bạn gái của anh trai tôi, cũng viết thư cho tôi, chị dè dặt hỏi: Xin hỏi bạn có phải là em gái của Lý Phong Danh không? Mình cảm thấy anh trai của nhân vật chính trong truyện rất giống bạn trai mình. khiến tôi phá lên cười mất ba phút.
Thật may, ngoài những lúc buôn dưa lê về mấy chuyện ngu ngốc của anh trai tôi, Văn Linh cũng cho tôi rất nhiều ý kiến quý báu về mặt viết lách, chị bảo đừng nên cho quá nhiều chi tiết của thế giới thực vào câu chuyện, tránh để bản thân đắm chìm trong đó, đến cuối cùng lại thành ra nhượng bộ hiện thực. Nếu tôi muốn mơ mộng, thì cần phải dứt khoát cầm lòng, đừng để tâm đến những gánh nặng không cần thiết.
/63
|