Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Tống Lê nhìn Lộc Hành Ngâm, rồi nhìn bảng đen, như thể ông nhìn thấy ma.
Ông biết rằng câu hỏi này không khó, thực tế chỉ cần dung một vài công thức tính nhanh.
Giống như giáo viên bọn họ, hầu hết các câu hỏi đều có thể được trả lời trong nháy mắt, nhưng Lộc Hành Ngâm đã làm quá nhanh.
Sau khi cậu viết xong số "2", hai học sinh có điểm tốt chút, Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh ngồi ở bàn đầu, lần lượt đặt bút xuống. Đọc ????????u????ện chuẩn không quảng cáo || ????????ù ????????????u????ện.Ⅴn ||
Tống Lê nói: "Viết lại từng bước?"
Lộc Hành Ngâm sắp xếp suy nghĩ của mình, đồng thời nhìn vào các câu hỏi ví dụ bên trái, cậu viết rõ ràng từng bước làm.
Tống Lê ở bên cạnh quan sát, về cơ bản có thể khẳng định: Nếu Lộc Hành Ngâm không nói dối không học cấp ba, thì học sinh này thông qua quá trình giải ví dụ mẫu đã suy ra công thức trong sách giáo khoa, sau đó giải ra bài!
Sau khi Lộc Hành Ngâm viết xong, Tống Lê lại nói: "Tôi sẽ viết một đề khác cho em."
Các học sinh bên dưới xôn xao: "Này Tống ca, thầy không thể thay đổi ý nha!"
Khúc Kiều cũng hét lên: "Thầy Tống, Cố Phóng Vi cũng nói đáp án là 2, học sinh chuyển đến làm đúng rồi!"
"Phải rồi, cậu ấy làm đúng mà!"
Sự từ bi trong Tống Lê lại nổi dậy, lần này véo bộ râu không tồn tại trên bằng ngón tay mập mạp: "Tôi biết, tôi biết."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông, Lộc Hành Ngâm cảm thấy hơi bối rối.
Tống Lê mỉm cười với cậu: "Không sao đâu, em có thể ở lại lớp, thầy ra câu khác cho em làm tiếp."
Ví dụ mẫu dạy ở cấp 2 thực ra có hai cái: một công thức vừa được Lộc Hành Ngâm sử dụng, còn lại Tổng của bình phương của sinθ và cosθ bằng 1.
Còn có một công thức tổng hiệu số phức tạp hơn một chút, ở ví dụ hai, không có chuyển đổi vòng vèo gì cả, là câu tính toán cơ bản tặng điểm.
sinθ+sinφ=2sin[(θ+φ)/2]cos[(θ-φ)/2]
Hầu hết các học sinh trong lớp 27 đã không làm được vì công thức này - nó khó nhớ, nhìn vào đã thấy bù đầu. Trong đám học sinh kém cỏi này, có người còn không nhớ nổi phép biến đổi thông thường chứ đừng nói đến những thứ khác.
Tống Lê lần này trực tiếp viết một câu hỏi: sin105°+sin15°=
vẫn là một câu hỏi rất đơn giản.
Lộc Hành Ngâm lần này thậm chí còn tốn ít thời gian hơn, sau khi Tống Lê viết xong, cậu trực tiếp viết: (√6)/2
Viết xong, cậu xem ví dụ, lộn ngược lại từ từ viết đúng từng bước.
Phía dưới khoa trương tiếng hô: "Oa!"
"Mấy em nhìn người ta xem ví dụ mẫu để làm! Người ta học áp dụng liền!"
Tống Lê đến đây đã hiểu rõ, đề là chuyện không quan trọng, quan trọng là ông kinh ngạc với năng lực phản ứng và phân tích của Lộc Hành Ngâm, đặc biệt là để học sinh chuyển trường tới lớp 27.
Là một hạt giống tốt!
Ông vỗ vai Lộc Hành Ngâm: "Được rồi, văn phòng của tôi ở tổ toán học phòng thứ ba ở phía đông của tầng một. Mấy ngày nay nếu em có việc gì thì có thể tìm thầy. Có việc gì trong lớp, có thể hỏi các bạn cùng lớp. Em không có nền tảng lớp 10, em nên bù đắp nó càng sớm càng tốt, học hành không chờ đợi bất cứ ai.
Lộc Hành Ngâm gật đầu. "Chỗ ngồi..." Tống Lê nhìn quanh lớp và cau mày. Ông nhìn dãy bàn đầu. Sĩ số học sinh lớp này ít hơn lớp bình thường, vì một số phụ huynh học sinh nghĩ cách chuyển con mình ra khỏi lớp học dở.
Chỉ có một số ít học sinh sẵn sàng ngồi ở bàn đầu học tập chăm chỉ, một người là lớp trưởng Mạnh Tòng Chu, người còn lại là Thái Tĩnh, cán sự môn toán.
Tuy nhiên, hai đứa nhỏ này đã ngồi cùng bàn từ sớm, kế bên không có chỗ nào để chen vào.
Thật ra cuối lớp còn bàn trống.
Tống Lê sợ những học sinh dốt nát này sẽ làm hư Lộc Hành Ngâm, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Em ngồi ở hàng cuối cùng, bên cạnh Trần Viên Viên."
Sau đó gọi nam sinh bên ngoài vào: "Trở về chỗ ngồi đi, mấy ngày nay dẫn bạn học mới đi làm quen, em lấy công chuộc tội."
Nam sinh ngoài cửa gãi gãi đầu đi vào, cậu ta rất trắng đeo mắt kính tròn, trông có vẻ khờ khạo, vẻ mặt kinh hãi: "Hả?"
Cả lớp lại cười: "Gọi mày đấy! Bạn Hoạ Thuỷ!"
Lộc Hành Ngâm nhớ ra cậu ta là ai— — Một trong kẻ gây ra tiếng ồn ào bên ngoài văn phòng hiệu trưởng ngày hôm qua. Một học sinh nam bị kêu như vậy, cũng chịu chơi quá.
Tống Lê lại nói: "Học sinh mới đến đây, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau học tập. Mặc dù bạn Lộc chưa học lớp 10 nhưng tôi không nghĩ em ấy sẽ kém hơn một số người tự cho mình là thông minh, học hành lơ ngơ, lo mà cẩn thận chỗ ngồi!"
Ông liếc nhìn dãy bàn cuối.
Lộc Hành Ngâm sau đó ngước mắt lên, nhìn những người trẻ tuổi ở bàn cuối cùng ở cửa sau.
Buổi sáng, chàng trai nhắm mắt nghe hát, hàng mi đen dài rậm rạp. Ánh sáng ngoài hành lang xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, chiếu vào nửa khuôn mặt bên cạnh của hắn, làm cho lông mày và mắt anh sắc nét hơn.
Đôi mắt đào hoa.
Khúc Kiều bên cạnh lại chọc bút: "Cố Phóng Vi, thầy nói cậu kìa!"
Cố Phóng Vi lười biếng nói: "Một năm trước thầy cũng nói như vậy, ví dụ lúc đó là Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh."
Cả lớp phá lên trận cười vang.
Mọi người đều biết ẩn ý của hắn— nhưng một năm sau, hai học sinh chăm chỉ giỏi giang này vẫn không thể đuổi kịp hắn.
Có ích gì?
Lộc Hành Ngâm chú ý đến khuôn mặt của Thái Tĩnh ở bàn đầu lập tức tái nhợt, Mạnh Tòng Chu bên cạnh nhìn cô nàng một cái, kéo góc áo của cô an ủi.
Loại học sinh như Cố Phóng Vi trong mắt giáo viên, là loại nửa khen nửa chê.
Khi hắn vào trung học số 7 Thanh Mặc, người ta nói rằng hắn đã từ bỏ toàn bộ điểm SSAT [1] của mình, từ chối học bổng toàn phần của một trường trung học nổi tiếng nước ngoài còn có lời mời vào lớp thiếu niên Đại học T. Đồng thời, hắn cũng từng là trạng nguyên thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học, với bốn huy chương vàng cuộc thi và vô số giải thưởng khác.
[1] SSAT – The Secondary School Admission Test, là một bài kiểm tra được tiêu chuẩn hóa cho những học sinh muốn đăng ký vào các trường tư thục ở Mỹ. Khó!
Theo lời đồn thổi, Cố Phóng Vi là cháu trai duy nhất của chủ tịch khoa học kỹ thuật Cố thị, từ nhỏ đã là thiên tài, thậm chí còn lập ra một số bằng sáng chế từ khi còn nhỏ.
Khi đó, trường cấp ba Ưng Tài bên cạnh đã đưa ra lời mời, đưa ra vô số điều kiện ưu đãi, đối với Cố Phóng Vi "Phải có bằng được", nhưng Cố Phóng Vi không hiểu sao lại chọn trường Trung học số 7 Thanh Mặc kém nhất thành phố S, còn ở trong cái lớp dốt nhất trong cái trường này.
Rồi nhanh chóng biến chất, dung nhập vào đám học dốt.
Hắn không nghe giảng, không đi thi, chỉ đi thi vào đầu kỳ và cuối kỳ, bởi vì nếu hắn bỏ thi trong cả hai học kỳ, sẽ bị đuổi học. Học thì không mà đánh nhau, hút thuốc, trèo tường đi net lại nhanh chóng tinh thông.
Kiến thức cấp 3 khó có thể trói buộc được Cố Phóng Vi, khi người khác làm một bài toán tận một tiết, hắn nhìn thoáng qua đã biết đáp án, thỉnh thoảng giáo viên gặp phải các vấn đề, lại đi hỏi hắn.
Về tiếng Anh, Cố Phóng Vi lớn lên trong môi trường song ngữ, bố mẹ hắn quản lý các công ty ở nước ngoài trong một thời gian dài, nên hắn nói tiếng Anh rất chuẩn và lưu loát.
Nói tóm lại, tất cả giáo viên đều thống nhất: học sinh này không phải đến trường học, cậu ta làm chuyện gì cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác, thì không cần xen vào.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần Cố Phóng Vi còn tồn tại, hắn sẽ mang đến ảnh hưởng xấu gần như chắc chắn: không phải ai cũng có điều kiện ưu việt như Cố Phóng Vi, học sinh ở độ tuổi này thường không thể bỏ qua loại ảnh hưởng này. Cảm thấy việc học là vô ích, những học sinh nghiêm túc cũng sẽ nghi ngờ chính mình.
Tống Lê rất không thích Cố Phóng Vi, nhưng cũng có một số giáo viên lại rất thiên vị hắn.
Tống Lê trong lòng thầm niệm từ bi với chúng sinh, tích đức cho con cháu, ở hiền gặp lành... Sau đó sắc mặt nghiêm nghị nói: "Vậy em liền ngồi yên ở chỗ này đi, đừng ảnh hưởng bạn học mới!"
Lộc Hành Ngâm ngồi xuống ghế.
Cố Phóng Vi tháo tai nghe ra. Đôi chân mảnh khảnh của hắn móc vào gầm bàn, chiếc ghế dựa lưng vào tường, hắn nghiêng đầu nhìn mọi người.
Lộc Hành Ngâm là kiểu học sinh nhìn qua đã thấy ngoan ngoãn, thanh tú tinh xảo, trầm tĩnh trắng trẻo, còn hơi ốm yếu.
Tóm lại, muốn chết cũng phải học, không đi chơi đâu.
Thiếu niên ngồi ngay trước mặt hắn, từ góc nhìn của Cố Phóng Vi, tất cả những gì hắn có thể thấy là mái tóc đen nhánh, chiếc cổ trắng như tuyết và sợi dây đỏ hộ mệnh được kết tinh xảo đeo trên cổ.
Điểm khác biệt duy nhất là Lộc Hành Ngâm ngồi rất thẳng, dường như thẳng tắp. Bây giờ rất hiếm học sinh gù lưng, thoái hoá cột sống hay đau nhức vai cổ.
Nó khiến người ta nhớ đến một câu mà giáo viên ngữ văn nhắc qua trong "Sở Phi Thán". Bụi trắng nhạt chồng chất thành chữ, trên bảng đen dần viết ra: Uyên đình nhạc trì [2]
[2] Nhân cách một người sâu như nước, cao như núi. Chỉ chiếc lưng nghiêm túc của Lộc bé con nhà ta.
Chuông báo hết giờ học sắp vang lên, Tống Lê thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay lại văn phòng.
Cả lớp đã sẵn sàng chờ hết tiết, xoa tay hầm hè bàn tán về học sinh mới chuyển đến—hoặc lan truyền tin đồn về việc "có một học sinh chuyển đến siêu đẹp trai ở đây."
Cố Phóng Vi lại quay cây bút của mình.
Hắn lớn lên quá yêu nghiệt, đôi mắt đào hoa híp lại, ngay cả cây bút mực nước rẻ tiền năm tệ ở căng tin của trường cũng có thể bị hắn quay thành đẹp như vậy. đốt ngón tay thon dài xinh đẹp liên tục chuyển động.
"Học sinh ngoan."
Lộc Hành Ngâm sửng sốt một hồi mới nhận ra hắn đang gọi tên cậu, quay đầu nhìn lại.
"Tôi bình thường không quan tâm đến việc rảnh như này, vì vậy đây là lời nhắc nhở cuối cùng." Cố Phóng Vi xoay bút, "Chọn trường tồi cũng không sao, đừng đến cái lớp dở này."
Lộc Hành Ngâm bình tĩnh nói: "Đó là quyết định của tôi "
"Sao đó, gặp nhau trong văn phòng hiệu trưởng, yêu tôi rồi à?" Cố Phóng Vi ngước mắt lên, đáy mắt u ám, nhìn người rất sâu, ánh lên tí vầng sáng, khiến người ta không thể hiểu được,"Thực sự muốn học ở đây?"
Những người bên cạnh cười lớn la lên: "Đu! Hoa khôi, bớt tự luyến đi!"
"Đùa người ta kì vậy ba"
"Mùi gay nồng nặc, kéo ra ngoài bắn bỏ mẹ đi!"
Trần Viên Viên nhìn về phía Lộc Hành Ngâm, mặt cậu điềm tĩnh, nhẹ
mím môi, lông mi rũ xuống cứ như vậy trầm mặc không nói.
Kỳ lạ thay, đó không phải là vẻ mặt bị xúc phạm, cũng không phải vẻ mặt xấu hổ, mà vẻ mặt của Lộc Hành Ngâm dường như đang suy nghĩ về một câu hỏi sau khi nghe nó.
Lộc Hành Ngâm đã mua sách và thu dọn đồ đạc của mình. Giữa hai chiếc bàn treo một chiếc phích đựng thuốc đang sôi sùng sục, mùi thuốc thoang thoảng.
Từ giờ nghỉ trưa đến giờ tự học buổi tối, bàn sau chỗ ngồi trống không, không có người tới nữa.
Nữ sinh bên ngoài liên tục gõ cửa sau để đưa thư và đồ vật, Lộc Hành Ngâm mở sách giáo khoa ra và nghe thấy Khúc Kiều sau lưng cậu nhận và gửi đồ: "Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, có rất nhiều gái như vậy, tớ vừa nhìn thấy hoa khôi lớp 1 nữa...Ánh mắt mấy ẻm sao lại nhìn trúng thằng chó Cố Phóng Vi này vậy. Có chocolate nhân rượu nữa nè. "
Trần Viên Viên hoan hô bay tới lấy chocolate.
"Đây là cái gì? Ồ... cánh vịt, Oreo, bánh quy rong biển tui thích, tui lấy nhá. Còn lại là thư viết tay, rồi sao nhét nổi vào ngăn bàn cậu ta?"
Trần Viên Viên nhét một miếng sô cô la vào miệng Lục Nhân Nhân xoay người đề nghị: "Dọn đồ chưà chút chỗ rồi nhét dô."
Chocolate cao cấp, bao bì cũng lộng lẫy. Cắn một miếng, vị ngọt ngào làm nước bọt chảy ra, theo sau là một hương thơm rượu sảng khoái.
Bàn học của bọn họ là loại bàn hai tầng, có hai ngăn, ngăn dưới nhỏ, tốn diện tích, không tiện sử dụng, thường học sinh dùng để đựng sách giáo khoa, giấy ghi chép không dùng đến nhiều.
Trong khi Lộc Hành Ngâm đang giải đề, cậu nghe thấy Khúc Kiều bắt đầu báo lại tên đồ ăn: "Cố Phóng Vi nhét cái quái gì vào đây vậy??? Tớ thấy được nguyên cục tạ luôn này?? Gì vậy trời???"
Quả tạ, quả bóng len, bảng mạch điện màu trắng, những mảnh kim loại lộn xộn, giấy nháp như những biểu tượng được vẽ ma quái, cục tẩy và thậm chí cả cuốn từ điển dành cho trẻ em "Ngôi sao trí nhớ tốt"...
Hai người họ đào ở đây như đào kho báu, cuối cùng Khúc Kiều và Trần Viên Viên cùng kêu: "A..."
Nghe như đào được vàng.
Trần Viên Viên đem những thứ tìm được đặt lên bàn, mấy người bên cạnh cũng bị thu hút nhìn.
Thực sự là vàng.
Lộc Hành Ngâm chỉ cần nhìn thoáng qua là biết - đó là một huy chương vàng.
Trần Viên Viên chậm rãi đọc dòng chữ trên đó: "Huy chương vàng cuộc thi hóa học thiếu niên khu vực lần thứ 15."
"Huy chương vàng một năm trước, tại sao hắn lại đặt nó ở đây?" Khúc Kiều gãi đầu, "Người này cũng có một huy chương vàng? Tớ nhìn không ra luôn."
"Ai biết, giúp cậu ta dọn cái, nhét thư tình vào đi, chẳng lẻ có thể bán giúp cậu ta mua hotdog ăn à?" Trần Viên Viên thở dài thườn thượt như một bà già, "Tuy rằng tớ rất muốn như vậy.....Ai bảo cậu ấy là hoa khôi của trường."
Nhà họ Hoắc đã chuẩn bị cho Lộc Hành Ngâm một bộ văn phòng phẩm hoàn toàn mới, ngay cả hộp đựng bút cũng là đồ nước ngoài, màu trắng rất tinh xảo.
Cậu không quen để hộp bút, cốc nước và những thứ linh tinh khác trên bàn, thói quen của cậu là thói quen thi cử, trên bàn chỉ có sách và hai cây viết: một đen một đỏ.
Lộc Hành Ngâm lấy tờ giấy từ trong tay áo ra, đặt nó sau lớp giấy bóng kính bên trong hộp bút.
Nơi này thường được học sinh sử dụng để đặt thời khoá biểu hoặc súp gà cho tâm hồn.
Mà cậu duỗi ra ngón tay, chậm rãi cẩn thận trải phẳng tờ giấy phía sau giấy bóng kính, mực nước màu đỏ tươi cùng tiêu đề văn phòng hiệu trưởng còn có nhàn nhạt mùi gỗ.
Cậu đặt hộp bút vào hộc bàn nhỏ, sau đó cụp mắt xuống, tiếp tục làm đề, đầu bút kêu sột soạt.
Hậu trường:
Cố Phóng Vi: Mặc dù tui nói hơi khó nghe.
Cố Phóng Vi: Nhưng tui là trai ngoan, thực sự đó.
Tống Lê nhìn Lộc Hành Ngâm, rồi nhìn bảng đen, như thể ông nhìn thấy ma.
Ông biết rằng câu hỏi này không khó, thực tế chỉ cần dung một vài công thức tính nhanh.
Giống như giáo viên bọn họ, hầu hết các câu hỏi đều có thể được trả lời trong nháy mắt, nhưng Lộc Hành Ngâm đã làm quá nhanh.
Sau khi cậu viết xong số "2", hai học sinh có điểm tốt chút, Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh ngồi ở bàn đầu, lần lượt đặt bút xuống. Đọc ????????u????ện chuẩn không quảng cáo || ????????ù ????????????u????ện.Ⅴn ||
Tống Lê nói: "Viết lại từng bước?"
Lộc Hành Ngâm sắp xếp suy nghĩ của mình, đồng thời nhìn vào các câu hỏi ví dụ bên trái, cậu viết rõ ràng từng bước làm.
Tống Lê ở bên cạnh quan sát, về cơ bản có thể khẳng định: Nếu Lộc Hành Ngâm không nói dối không học cấp ba, thì học sinh này thông qua quá trình giải ví dụ mẫu đã suy ra công thức trong sách giáo khoa, sau đó giải ra bài!
Sau khi Lộc Hành Ngâm viết xong, Tống Lê lại nói: "Tôi sẽ viết một đề khác cho em."
Các học sinh bên dưới xôn xao: "Này Tống ca, thầy không thể thay đổi ý nha!"
Khúc Kiều cũng hét lên: "Thầy Tống, Cố Phóng Vi cũng nói đáp án là 2, học sinh chuyển đến làm đúng rồi!"
"Phải rồi, cậu ấy làm đúng mà!"
Sự từ bi trong Tống Lê lại nổi dậy, lần này véo bộ râu không tồn tại trên bằng ngón tay mập mạp: "Tôi biết, tôi biết."
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của ông, Lộc Hành Ngâm cảm thấy hơi bối rối.
Tống Lê mỉm cười với cậu: "Không sao đâu, em có thể ở lại lớp, thầy ra câu khác cho em làm tiếp."
Ví dụ mẫu dạy ở cấp 2 thực ra có hai cái: một công thức vừa được Lộc Hành Ngâm sử dụng, còn lại Tổng của bình phương của sinθ và cosθ bằng 1.
Còn có một công thức tổng hiệu số phức tạp hơn một chút, ở ví dụ hai, không có chuyển đổi vòng vèo gì cả, là câu tính toán cơ bản tặng điểm.
sinθ+sinφ=2sin[(θ+φ)/2]cos[(θ-φ)/2]
Hầu hết các học sinh trong lớp 27 đã không làm được vì công thức này - nó khó nhớ, nhìn vào đã thấy bù đầu. Trong đám học sinh kém cỏi này, có người còn không nhớ nổi phép biến đổi thông thường chứ đừng nói đến những thứ khác.
Tống Lê lần này trực tiếp viết một câu hỏi: sin105°+sin15°=
vẫn là một câu hỏi rất đơn giản.
Lộc Hành Ngâm lần này thậm chí còn tốn ít thời gian hơn, sau khi Tống Lê viết xong, cậu trực tiếp viết: (√6)/2
Viết xong, cậu xem ví dụ, lộn ngược lại từ từ viết đúng từng bước.
Phía dưới khoa trương tiếng hô: "Oa!"
"Mấy em nhìn người ta xem ví dụ mẫu để làm! Người ta học áp dụng liền!"
Tống Lê đến đây đã hiểu rõ, đề là chuyện không quan trọng, quan trọng là ông kinh ngạc với năng lực phản ứng và phân tích của Lộc Hành Ngâm, đặc biệt là để học sinh chuyển trường tới lớp 27.
Là một hạt giống tốt!
Ông vỗ vai Lộc Hành Ngâm: "Được rồi, văn phòng của tôi ở tổ toán học phòng thứ ba ở phía đông của tầng một. Mấy ngày nay nếu em có việc gì thì có thể tìm thầy. Có việc gì trong lớp, có thể hỏi các bạn cùng lớp. Em không có nền tảng lớp 10, em nên bù đắp nó càng sớm càng tốt, học hành không chờ đợi bất cứ ai.
Lộc Hành Ngâm gật đầu. "Chỗ ngồi..." Tống Lê nhìn quanh lớp và cau mày. Ông nhìn dãy bàn đầu. Sĩ số học sinh lớp này ít hơn lớp bình thường, vì một số phụ huynh học sinh nghĩ cách chuyển con mình ra khỏi lớp học dở.
Chỉ có một số ít học sinh sẵn sàng ngồi ở bàn đầu học tập chăm chỉ, một người là lớp trưởng Mạnh Tòng Chu, người còn lại là Thái Tĩnh, cán sự môn toán.
Tuy nhiên, hai đứa nhỏ này đã ngồi cùng bàn từ sớm, kế bên không có chỗ nào để chen vào.
Thật ra cuối lớp còn bàn trống.
Tống Lê sợ những học sinh dốt nát này sẽ làm hư Lộc Hành Ngâm, suy nghĩ một lúc lâu mới nói: "Em ngồi ở hàng cuối cùng, bên cạnh Trần Viên Viên."
Sau đó gọi nam sinh bên ngoài vào: "Trở về chỗ ngồi đi, mấy ngày nay dẫn bạn học mới đi làm quen, em lấy công chuộc tội."
Nam sinh ngoài cửa gãi gãi đầu đi vào, cậu ta rất trắng đeo mắt kính tròn, trông có vẻ khờ khạo, vẻ mặt kinh hãi: "Hả?"
Cả lớp lại cười: "Gọi mày đấy! Bạn Hoạ Thuỷ!"
Lộc Hành Ngâm nhớ ra cậu ta là ai— — Một trong kẻ gây ra tiếng ồn ào bên ngoài văn phòng hiệu trưởng ngày hôm qua. Một học sinh nam bị kêu như vậy, cũng chịu chơi quá.
Tống Lê lại nói: "Học sinh mới đến đây, mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau học tập. Mặc dù bạn Lộc chưa học lớp 10 nhưng tôi không nghĩ em ấy sẽ kém hơn một số người tự cho mình là thông minh, học hành lơ ngơ, lo mà cẩn thận chỗ ngồi!"
Ông liếc nhìn dãy bàn cuối.
Lộc Hành Ngâm sau đó ngước mắt lên, nhìn những người trẻ tuổi ở bàn cuối cùng ở cửa sau.
Buổi sáng, chàng trai nhắm mắt nghe hát, hàng mi đen dài rậm rạp. Ánh sáng ngoài hành lang xuyên qua cửa sổ chiếu xuống, chiếu vào nửa khuôn mặt bên cạnh của hắn, làm cho lông mày và mắt anh sắc nét hơn.
Đôi mắt đào hoa.
Khúc Kiều bên cạnh lại chọc bút: "Cố Phóng Vi, thầy nói cậu kìa!"
Cố Phóng Vi lười biếng nói: "Một năm trước thầy cũng nói như vậy, ví dụ lúc đó là Mạnh Tòng Chu và Thái Tĩnh."
Cả lớp phá lên trận cười vang.
Mọi người đều biết ẩn ý của hắn— nhưng một năm sau, hai học sinh chăm chỉ giỏi giang này vẫn không thể đuổi kịp hắn.
Có ích gì?
Lộc Hành Ngâm chú ý đến khuôn mặt của Thái Tĩnh ở bàn đầu lập tức tái nhợt, Mạnh Tòng Chu bên cạnh nhìn cô nàng một cái, kéo góc áo của cô an ủi.
Loại học sinh như Cố Phóng Vi trong mắt giáo viên, là loại nửa khen nửa chê.
Khi hắn vào trung học số 7 Thanh Mặc, người ta nói rằng hắn đã từ bỏ toàn bộ điểm SSAT [1] của mình, từ chối học bổng toàn phần của một trường trung học nổi tiếng nước ngoài còn có lời mời vào lớp thiếu niên Đại học T. Đồng thời, hắn cũng từng là trạng nguyên thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học, với bốn huy chương vàng cuộc thi và vô số giải thưởng khác.
[1] SSAT – The Secondary School Admission Test, là một bài kiểm tra được tiêu chuẩn hóa cho những học sinh muốn đăng ký vào các trường tư thục ở Mỹ. Khó!
Theo lời đồn thổi, Cố Phóng Vi là cháu trai duy nhất của chủ tịch khoa học kỹ thuật Cố thị, từ nhỏ đã là thiên tài, thậm chí còn lập ra một số bằng sáng chế từ khi còn nhỏ.
Khi đó, trường cấp ba Ưng Tài bên cạnh đã đưa ra lời mời, đưa ra vô số điều kiện ưu đãi, đối với Cố Phóng Vi "Phải có bằng được", nhưng Cố Phóng Vi không hiểu sao lại chọn trường Trung học số 7 Thanh Mặc kém nhất thành phố S, còn ở trong cái lớp dốt nhất trong cái trường này.
Rồi nhanh chóng biến chất, dung nhập vào đám học dốt.
Hắn không nghe giảng, không đi thi, chỉ đi thi vào đầu kỳ và cuối kỳ, bởi vì nếu hắn bỏ thi trong cả hai học kỳ, sẽ bị đuổi học. Học thì không mà đánh nhau, hút thuốc, trèo tường đi net lại nhanh chóng tinh thông.
Kiến thức cấp 3 khó có thể trói buộc được Cố Phóng Vi, khi người khác làm một bài toán tận một tiết, hắn nhìn thoáng qua đã biết đáp án, thỉnh thoảng giáo viên gặp phải các vấn đề, lại đi hỏi hắn.
Về tiếng Anh, Cố Phóng Vi lớn lên trong môi trường song ngữ, bố mẹ hắn quản lý các công ty ở nước ngoài trong một thời gian dài, nên hắn nói tiếng Anh rất chuẩn và lưu loát.
Nói tóm lại, tất cả giáo viên đều thống nhất: học sinh này không phải đến trường học, cậu ta làm chuyện gì cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến người khác, thì không cần xen vào.
Nhưng trên thực tế, chỉ cần Cố Phóng Vi còn tồn tại, hắn sẽ mang đến ảnh hưởng xấu gần như chắc chắn: không phải ai cũng có điều kiện ưu việt như Cố Phóng Vi, học sinh ở độ tuổi này thường không thể bỏ qua loại ảnh hưởng này. Cảm thấy việc học là vô ích, những học sinh nghiêm túc cũng sẽ nghi ngờ chính mình.
Tống Lê rất không thích Cố Phóng Vi, nhưng cũng có một số giáo viên lại rất thiên vị hắn.
Tống Lê trong lòng thầm niệm từ bi với chúng sinh, tích đức cho con cháu, ở hiền gặp lành... Sau đó sắc mặt nghiêm nghị nói: "Vậy em liền ngồi yên ở chỗ này đi, đừng ảnh hưởng bạn học mới!"
Lộc Hành Ngâm ngồi xuống ghế.
Cố Phóng Vi tháo tai nghe ra. Đôi chân mảnh khảnh của hắn móc vào gầm bàn, chiếc ghế dựa lưng vào tường, hắn nghiêng đầu nhìn mọi người.
Lộc Hành Ngâm là kiểu học sinh nhìn qua đã thấy ngoan ngoãn, thanh tú tinh xảo, trầm tĩnh trắng trẻo, còn hơi ốm yếu.
Tóm lại, muốn chết cũng phải học, không đi chơi đâu.
Thiếu niên ngồi ngay trước mặt hắn, từ góc nhìn của Cố Phóng Vi, tất cả những gì hắn có thể thấy là mái tóc đen nhánh, chiếc cổ trắng như tuyết và sợi dây đỏ hộ mệnh được kết tinh xảo đeo trên cổ.
Điểm khác biệt duy nhất là Lộc Hành Ngâm ngồi rất thẳng, dường như thẳng tắp. Bây giờ rất hiếm học sinh gù lưng, thoái hoá cột sống hay đau nhức vai cổ.
Nó khiến người ta nhớ đến một câu mà giáo viên ngữ văn nhắc qua trong "Sở Phi Thán". Bụi trắng nhạt chồng chất thành chữ, trên bảng đen dần viết ra: Uyên đình nhạc trì [2]
[2] Nhân cách một người sâu như nước, cao như núi. Chỉ chiếc lưng nghiêm túc của Lộc bé con nhà ta.
Chuông báo hết giờ học sắp vang lên, Tống Lê thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay lại văn phòng.
Cả lớp đã sẵn sàng chờ hết tiết, xoa tay hầm hè bàn tán về học sinh mới chuyển đến—hoặc lan truyền tin đồn về việc "có một học sinh chuyển đến siêu đẹp trai ở đây."
Cố Phóng Vi lại quay cây bút của mình.
Hắn lớn lên quá yêu nghiệt, đôi mắt đào hoa híp lại, ngay cả cây bút mực nước rẻ tiền năm tệ ở căng tin của trường cũng có thể bị hắn quay thành đẹp như vậy. đốt ngón tay thon dài xinh đẹp liên tục chuyển động.
"Học sinh ngoan."
Lộc Hành Ngâm sửng sốt một hồi mới nhận ra hắn đang gọi tên cậu, quay đầu nhìn lại.
"Tôi bình thường không quan tâm đến việc rảnh như này, vì vậy đây là lời nhắc nhở cuối cùng." Cố Phóng Vi xoay bút, "Chọn trường tồi cũng không sao, đừng đến cái lớp dở này."
Lộc Hành Ngâm bình tĩnh nói: "Đó là quyết định của tôi "
"Sao đó, gặp nhau trong văn phòng hiệu trưởng, yêu tôi rồi à?" Cố Phóng Vi ngước mắt lên, đáy mắt u ám, nhìn người rất sâu, ánh lên tí vầng sáng, khiến người ta không thể hiểu được,"Thực sự muốn học ở đây?"
Những người bên cạnh cười lớn la lên: "Đu! Hoa khôi, bớt tự luyến đi!"
"Đùa người ta kì vậy ba"
"Mùi gay nồng nặc, kéo ra ngoài bắn bỏ mẹ đi!"
Trần Viên Viên nhìn về phía Lộc Hành Ngâm, mặt cậu điềm tĩnh, nhẹ
mím môi, lông mi rũ xuống cứ như vậy trầm mặc không nói.
Kỳ lạ thay, đó không phải là vẻ mặt bị xúc phạm, cũng không phải vẻ mặt xấu hổ, mà vẻ mặt của Lộc Hành Ngâm dường như đang suy nghĩ về một câu hỏi sau khi nghe nó.
Lộc Hành Ngâm đã mua sách và thu dọn đồ đạc của mình. Giữa hai chiếc bàn treo một chiếc phích đựng thuốc đang sôi sùng sục, mùi thuốc thoang thoảng.
Từ giờ nghỉ trưa đến giờ tự học buổi tối, bàn sau chỗ ngồi trống không, không có người tới nữa.
Nữ sinh bên ngoài liên tục gõ cửa sau để đưa thư và đồ vật, Lộc Hành Ngâm mở sách giáo khoa ra và nghe thấy Khúc Kiều sau lưng cậu nhận và gửi đồ: "Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, có rất nhiều gái như vậy, tớ vừa nhìn thấy hoa khôi lớp 1 nữa...Ánh mắt mấy ẻm sao lại nhìn trúng thằng chó Cố Phóng Vi này vậy. Có chocolate nhân rượu nữa nè. "
Trần Viên Viên hoan hô bay tới lấy chocolate.
"Đây là cái gì? Ồ... cánh vịt, Oreo, bánh quy rong biển tui thích, tui lấy nhá. Còn lại là thư viết tay, rồi sao nhét nổi vào ngăn bàn cậu ta?"
Trần Viên Viên nhét một miếng sô cô la vào miệng Lục Nhân Nhân xoay người đề nghị: "Dọn đồ chưà chút chỗ rồi nhét dô."
Chocolate cao cấp, bao bì cũng lộng lẫy. Cắn một miếng, vị ngọt ngào làm nước bọt chảy ra, theo sau là một hương thơm rượu sảng khoái.
Bàn học của bọn họ là loại bàn hai tầng, có hai ngăn, ngăn dưới nhỏ, tốn diện tích, không tiện sử dụng, thường học sinh dùng để đựng sách giáo khoa, giấy ghi chép không dùng đến nhiều.
Trong khi Lộc Hành Ngâm đang giải đề, cậu nghe thấy Khúc Kiều bắt đầu báo lại tên đồ ăn: "Cố Phóng Vi nhét cái quái gì vào đây vậy??? Tớ thấy được nguyên cục tạ luôn này?? Gì vậy trời???"
Quả tạ, quả bóng len, bảng mạch điện màu trắng, những mảnh kim loại lộn xộn, giấy nháp như những biểu tượng được vẽ ma quái, cục tẩy và thậm chí cả cuốn từ điển dành cho trẻ em "Ngôi sao trí nhớ tốt"...
Hai người họ đào ở đây như đào kho báu, cuối cùng Khúc Kiều và Trần Viên Viên cùng kêu: "A..."
Nghe như đào được vàng.
Trần Viên Viên đem những thứ tìm được đặt lên bàn, mấy người bên cạnh cũng bị thu hút nhìn.
Thực sự là vàng.
Lộc Hành Ngâm chỉ cần nhìn thoáng qua là biết - đó là một huy chương vàng.
Trần Viên Viên chậm rãi đọc dòng chữ trên đó: "Huy chương vàng cuộc thi hóa học thiếu niên khu vực lần thứ 15."
"Huy chương vàng một năm trước, tại sao hắn lại đặt nó ở đây?" Khúc Kiều gãi đầu, "Người này cũng có một huy chương vàng? Tớ nhìn không ra luôn."
"Ai biết, giúp cậu ta dọn cái, nhét thư tình vào đi, chẳng lẻ có thể bán giúp cậu ta mua hotdog ăn à?" Trần Viên Viên thở dài thườn thượt như một bà già, "Tuy rằng tớ rất muốn như vậy.....Ai bảo cậu ấy là hoa khôi của trường."
Nhà họ Hoắc đã chuẩn bị cho Lộc Hành Ngâm một bộ văn phòng phẩm hoàn toàn mới, ngay cả hộp đựng bút cũng là đồ nước ngoài, màu trắng rất tinh xảo.
Cậu không quen để hộp bút, cốc nước và những thứ linh tinh khác trên bàn, thói quen của cậu là thói quen thi cử, trên bàn chỉ có sách và hai cây viết: một đen một đỏ.
Lộc Hành Ngâm lấy tờ giấy từ trong tay áo ra, đặt nó sau lớp giấy bóng kính bên trong hộp bút.
Nơi này thường được học sinh sử dụng để đặt thời khoá biểu hoặc súp gà cho tâm hồn.
Mà cậu duỗi ra ngón tay, chậm rãi cẩn thận trải phẳng tờ giấy phía sau giấy bóng kính, mực nước màu đỏ tươi cùng tiêu đề văn phòng hiệu trưởng còn có nhàn nhạt mùi gỗ.
Cậu đặt hộp bút vào hộc bàn nhỏ, sau đó cụp mắt xuống, tiếp tục làm đề, đầu bút kêu sột soạt.
Hậu trường:
Cố Phóng Vi: Mặc dù tui nói hơi khó nghe.
Cố Phóng Vi: Nhưng tui là trai ngoan, thực sự đó.
/121
|