Edit: Wattpad | @llllMeiMeillll
Toàn bộ cặp kính của Trình Mẫn Quân bị đánh nát, lúc đầu cậu thẹn hoá thành giận, mất sạch mặt mũi muốn đánh trả lại nhưng cậu ta bất lực để chống trả —— bị Cố Phóng Vi đánh từ bàn thí nghiệm đến cửa, đứng dậy không nổi, chỉ biết run và la lên chứ không ai nghe cụ thể nói gì.
Cố Phóng Vi uể oải nói: "Chuyện này đừng lo, ân oán cá nhân, không liên quan chuyện giữa trường với trường.
Lộc Hành Ngâm là em trai tôi, ai bắt nạt em ấy là việc của tôi. Trường mấy cậu gây chuyện trước, tôi không thích người khác xen vào, tôi tự giải quyết."
Toàn trường yên tĩnh không tiếng động.
Sau khi Cố Phóng Vi bỏ Trình Mẫn Quân ở lại, các học sinh của trường Trung học Ưng Tài chạy đến giúp đỡ cậu ta lên, thì hét lên: "Tìm giáo viên! Bọn Thanh Mặc bắt nạt ngừoi khác!
Các cuộc trò chuyện rời rạc, không ai hồi đáp.
Giờ học đã trôi qua, mọi người trong phòng thí nghiệm đuổi theo ra ngoài.
Lộc Hành Ngâm cõng cặp sách đi ra ngoài, tìm hồi lâu cũng không thấy Cố Phóng Vi, nên thả chậm bước chân lại, nghe thấy tiếng túi nilon sột soạt phía sau, có thứ gì đó ấm áp áp vào má cậu.
Một cốc trà sữa ấm nóng.
Cố Phóng Vi đứng phía sau cậu xách một túi đồ ăn vặt và đưa nó: "Đây, mua cho em."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn nói, "Sao lại mua cho em?"
"Anh xin lỗi, hôm đó anh nóng nảy, không cố ý dữ với em." Cố Phóng Vi nhìn vào bên trong, lấy ra một miếng cơm gà sốt cà chua mà
Lộc Hành Ngâm yêu thích gần đây đưa cho cậu, "Mau ăn đi, lâu như vậy nguội rồi, mang phần còn lại cho bọn họ. Bây giờ không có thời gian đâu, em mang về ký túc xá rủ bọn họ đến ăn, hoặc ném đi."
Lộc Hành Ngâm bóc lớp giấy nhựa bên ngoài cơm nắm, nói nhỏ: "C ó thể hâm nóng ngày mai, anh hôm nay tới gặp em chỉ vì... chuyện này sao?"
Cố Phóng Vi liếc cậu một cái: "Em nói 'chỉ chuyện này' là có ý gì? Nhóc vô lương tâm, em có lương tâm không vậy? Đưa đồ ăn cho em không tính là lãng phí thời gian của em đúng không?"
"Nhưng là anh đánh nhau." Lộc Hành Ngâm nhìn đồng hồ, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhìn thời gian anh đánh nhau, có thể làm hai cái đề."
"Không có thời gian xem tôi đánh, lại có thời gian cùng người khác cá cược so chuẩn độ?"
Cố Phóng Vi bị cậu làm cho khó chịu, dần dần cũng không tức giận được nữa, chỉ là nghiến răng nghiến lợi, "Phải không?"
Lộc Hành Ngâm giả bộ không nghe thấy, cứ ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm nắm.
Đèn phòng thí nghiệm đã tắt, hành lang phòng thí nghiệm tối om chỉ có ánh đèn đường bên ngoài chiếu sáng, ánh sáng màu cam có chút chói mắt. Cố Phóng Vi bị trầy xước khớp ngón đeo nhẫn của bàn tay phải, có lẽ là do va vào băng ghế trong phòng thí nghiệm, máu đỏ sẫm chảy ra và lăn dài trên đầu ngón tay.
Sau khi lau khô, một lúc sau nó lại chảy ra, mùi máu tanh nhàn nhạt bay đi.
Lúc này, khuôn mặt vốn thanh tú và sắc sảo hơn bất kỳ ai khác của hắn cũng có chút phóng túng, đầu tóc rối bù.
Lộc Hành Ngâm nói: "Đi phòng y tế mua băng keo cá nhân."
Cố Phóng Vi: "Không đi."
Lộc Hành Ngâm tính tình tốt đi tới kéo tay áo hắn: "Anh ơi, đi đi mà."
Cố Phóng Vi: "... "
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, bước đi mà không nói một lời.
Trên người hắn không có vết thương nào, đốt ngón tay bị chính hắn đấm lên bàn thí nghiệm nên bầm tím, còn lại là bị tróc một mảng da nhỏ, khuỷu tay bị bầm tím ở đâu đó.
Lộc Hành Ngâm nghiêm túc đến phòng y tế để mua băng cá nhân và povidone. Bác sĩ nhìn vết thương chảy nhiều máu và sâu của Cố Phóng Vi, vốn muốn chạy chỉ tiêu thuốc tím, nhưng Lộc Hành Ngâm kiên quyết từ chối: "Không cần, chỉ cần povidone [1]. Băng cá nhân không cần loại không thấm nước, loại phổ biến nhất ấy."
[1] Thuốc tím - tác dụng diệt vi khuẩn gram dương và gram âm, đặc biệt với các loại gây nhiễm trùng da như Staphylococcus, Streptococcus, E.coli, Proteus, P. aeruginosa. Thuốc cũng diệt được vi nấm, siêu vi, đơn bào và nấm men. (Ảnh minh hoạ cuối chương)
Bác sĩ tiếp tục nhìn hai người —— Lộc Hành Ngâm trắng trẻo sạch sẽ, Cố Phóng Vi bên cạnh cậu trông giống như hung thần. Sự kết hợp giữa tốt và xấu này thực sự có chút mới lạ.
"Tại sao không mua thuốc tím? Đó là gì, trông giống như methyl violet [2]." Cố Phóng Vi nói.
[2] Tím tinh thể - Trong y học tím tinh thể có tính kháng khuẩn, kháng nấm và kháng giun sáng. Ngoài ý học nó dùng làm thuốc nhuộm giấy và làm một thành phần của mực xanh đậm và mực đen trong ngành in, bút bi. Nó cũng được dùng để tạo màu cho phân bón, chất chống đóng băng, áo da... (không nhuộm màu vải)
Hắn hoàn toàn không hiểu những gì được sản xuất trong điều kiện vệ sinh ở các thị trấn làng mạc cùng thời. Lôc Hành Ngâm "Ừm" một tiếng, nói "Là methyl violet. Ở đây bọn em gọi nó là long gan tím. Nó được dùng để chữa lành vết thương. Nếu bị nhiễm trùng, thì dùng thứ đó, nhiễm trùng sẽ ngày càng ghê hơn. Vết thương của anh hôm nay đã chạm vào bụi, đừng dùng thứ đó. Băng không thấm nước cũng vậy, nó quá ngột ngạt, không tốt cho vết thương."
Cậu đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu về phương diện này.
Hai người ra khỏi phòng y tế, ngồi xuống bên bồn hoa dưới ánh đèn đường, Lộc Hành Ngâm vặn povidone bôi thuốc cho hắn.
Sau khi bôi thuốc, vết thương có cảm giác như bị kiến cắn. Hai gò má của cục bột trắng mềm mại trắng nõn ở trước mắt hắn, cậu cụp mắt xuống, thần sắc nghiêm túc ôn hòa.
Cố Phóng Vi trong lòng đột nhiên động, nhẹ giọng hỏi: "... Em bệnh bao nhiêu lần rồi? Những thứ này ngươi nghiên cứu kỹ như vậy."
"Bệnh lâu thành y. Không bị bệnh nhiều lắm, nhưng sức khỏe vẫn không tốt."
Lộc Hành Ngâm động tác rất ngay ngắn, giống như khi cậu làm thí nghiệm "Lúc còn nhỏ, em giữ thăng bằng kém nên thường xuyên bị ngã. Đầu gối bị mủ nên dùng thuốc tím, sau đó bác sĩ nói suýt nữa không giữ được đầu gối."
Cố Phóng Vi nhìn cậu cúi đầu dán miếng băng cá nhân lên cho mình, xé nó ra, khi cậu đặt ngón tay lên đó, hắn tưởng tượng ra một cục bột trắng nhỏ lảo đảo không thể đứng vững, nên không khỏi muốn cười.
Hắn đưa tay ra, nhưng thay vì đưa qua, hắn lại giơ lên... nhẹ nhàng xoa đầu Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu, đứng dậy phủi bụi trên quần: "Xong rồi anh, em về ký túc xá trước."
Cậu cúi người lấy túi đồ ăn vặt quá khổ mà Cố Phóng Vi đưa cho cậu, Cố Phóng Vi sau đó giơ tay: "Tôi đưa em trở lại tầng dưới trước."
"—— kẻo em bị học sinh của Ưng Tài chặn." Hắn dường như lại nhớ ra điều gì đó, Lộc Hành Ngâm không mở miệng, nên hắn vá một miếng trước.
Trên thực tế, có vẻ như Cố Phóng Vi mới là người có nhiều khả năng bị chặn đường hơn, dù sao thì chính hắn mới là người đánh.
"Ngày mai giáo viên của Ưng Tài nhất định sẽ nói với trường học."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn, "Cho dù họ không nói, kính của Trình Mẫn Quân bị vỡ và cơ thể bị thương, họ sẽ tìm anh."
"Dữ lắm ở lại trường quản chế." Cố Phóng Vi trợn tròn mắt hoa, "Cùng lắm đi theo em thi đua, nghe nói khi thi đua ký kết, kiểm tra hồ sơ của trường, nhà trường sẽ vì tỷ lệ trúng tuyển mà hủy bỏ."
*
Sáng hôm sau, Lộc Hành Ngâm đến tự học buổi sáng thấy chủ nhiệm Chu giáo dục đạo đức với vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cửa, ánh mắt quét qua từng học sinh mới đến từng người một như người máy.
"Nghe nói chưa? Phòng thí nghiệm ngày hôm qua có người đánh nhau, theo dõi cả đêm không bắt được người."
"Ai đánh với ai?"
"Không biết nữa, không tiết lộ tên, nhưng xem ra học sinh Ưng Tài cũng có, hẳn là người lớp thi đua."
Lộc Hành Ngâm trở lại lớp, thấy chỗ ngồi của Cố Phóng Vi trống không.
Dịch Thanh Dương và những người khác đã đến sớm hơn, rõ ràng đã đợi ở đây rất lâu, khi họ thấy cậu đến thì thầm: "Lộc Hành Ngâm, chuyện anh cậu bên Ưng Tài không báo lên! Trình Mẫn Quân đó bị dọa sợ, lại nghe nói Cố Phóng Vi là trùm trường ở đây, nên không dám nói gì cả, giáo viên của bọn họ nói muốn tìm người làm chủ, nhưng Trình Mẫn Quân chỉ dám chỉ ra với xác nhận, cậu nhớ nhắc cậu ấy trốn đi —— hay là gọi điện thoại bảo hắn đừng tới!"
Đang nói chuyện, bên kia có người gặm táo "răng rắc", "Tôi từ khi nào trở thành trùm trường?"
Lộc Hành Ngâm nâng lên mắt nhìn kìa, Cố Phóng Vi đang mặc một chiếc áo gió màu đen của đồng phục học sinh, cổ quàng một chiếc khăn màu trắng, trên tay cầm một quả táo đang gặm dở, vừa nói vừa bốc khói trắng, trông có vẻ hoảng vì lạnh.
Hắn không ngừng run rẩy vì lạnh, ném quả táo vào thùng rác, nở một nụ cười, mặt mày xán lạn có một không hai.
Dịch Thanh Dương: "..."
Hoàng Phi Kiện: "..."
Lộc Hành Ngâm nhìn xuống lầu.
Trình Mẫn Quân mặt mũi bầm dập, bước ra từ hành lang tầng một được hai giáo viên vây quanh.
Cố Phóng Vi lau tay bằng khăn ướt và thản nhiên nói: "Trốm làm gì, tôi đánh người, tôi cũng không muốn trốn."
"Nhưng," Hoàng Phi Kiện chỉ ra, "Nếu cậu bị bắt, cậu sẽ bị cấm túc, giáo viên chủ nhiệm sẽ phải trừ hai tháng lương, cả lớp sẽ bị trừ 100 điểm. "
Cố Phóng Vi: "?"
Trước khi hắn kịp phản ứng, Lộc Hành Ngâm đã trực tiếp túm lấy hắn, kéo vào lớp học, rồi nhét hắn vào khe hở sau cánh cửa: "Anh mau trốn đi! Điểm của lớp chúng ta khó lắm mới được số dương!".
Tất nhiên là do cậu chộp lấy sổ điểm.
Chủ nhiệm Chi không có lựa chọn nào khác ngoài việc xóa tất cả các điểm trong tháng này, nên ban 27 đã vui vẻ đạt được số điểm khả quan.
Giọng điệu của cậu thật căng thẳng, nhưng động tác của cậu khá nhanh mạnh mẽ —— Cố Phóng Vi bị nhét vào khe cửa, sau đó hắn nghe thấy tiếng Lộc Hành Ngâm lạch cạch đẩy bàn qua, cố gắng bịt kín khe hở cuối cùng.
"Chờ một chút ——" Cố Phóng Vi bị kẹt sau cánh cửa hẹp và không thể di chuyển. "Em trai——" Lộc Hành Ngâm nghiêm mặt nói: "Đừng nói chuyện, ngồi xổm xuống."
Cậu cố gắng làm cho "Có người giấu sau cửa" bớt lộ liễu, đẩy cửa ấn vào mấy lần cũng không nhúc nhích, Cố Phóng Vi lại phát ra một tiếng oán giận cùng hoảng sợ: "Em trai!"
Phía dưới thanh âm càng ngày càng gần, Hoàng Phi Kiếm vội vàng chạy tới xem xét tình huống, trở lại: "Oẳng rồi, bọn họ đang kiểm tra lớp! Tất cả học sinh trở lại lớp học, ghi tên bàn trống."
"Để tôi ra ngoài." Cố Phóng Vi đã cố gắng hết sức để thương lượng với Lộc Hành Ngâm, suy nghĩ rõ ràng, "Chuyển bàn của tôi đến phòng tư lệnh. Tôi xuống lầu trước."
Lộc Hành Ngâm dời bàn.
Cố Phóng Vi vỗ ngực: "Bị đè dẹp lép rồi nè, em sao tàn nhẫn quá vậy."
Hắn đẩy bàn lật người, lại vỗ đầu một cái rồi chạy nhanh xuống lầu.
"Trốn đâu vậy? Người ở hành lang lầu hai là ai? Đứng lại! Đứng lại đó cho tôi!"
Cố Phóng Vi vừa mới đi xuống đây, thì chủ nhiệm Chu và đội của ông từ phía bên kia chạy đến, nghe thấy tiếng chạy giữa hành lang hành lang, ông thở dốc một lúc, đến nỗi giọng nói vang vọng khắp tòa nhà giảng dạy: "Đứng lại! Chạy cái gì mà chạy! Ai đang chạy?"
Thấy tình hình không ổn, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện chia nhau chạy, cố tình dẫm lên những bước chân nặng trĩu.
Chủ nhiệm Chu nhất thời có chút nghi hoặc, quay đầu hỏi Trình Mẫn Quân: "Có tới mấy người đánh em sao?"
Trình Mẫn Quân: "Không, không phải......"
Cậu ta thấy dựa vào cạnh cửa Lộc Hành Ngâm, theo bản năng một cái run run: "Tìm không thấy, không tìm."
"Em yên tâm, mặc dù em không phải là học sinh của trường này, nhưng thầy sẽ đòi lại công đạo cho em."
Chủ nhiệm Chu an ủi cậu ta, sau đó cười lạnh, yêu cầu các giáo viên của khoa giáo dục đạo đức đi theo ông chia thành ba nhóm và cùng nhau đuổi theo.
Lộc Hành Ngâm nhìn ra ngoài.
"Em đang làm gì vậy? Lập tức trở lại lớp học!" Một giáo viên đi tới quở trách.
Lộc Hành Ngâm giơ cao tấm biển treo trước ngực: "Em là lớp thi đua, đến lớp bên làm thí nghiệm."
Cậu bước vào phòng tư lệnh.
Bàn của Cố Phóng Vi bị đẩy và kéo đến phòng tối của họ, và đống hỗn độn bên trong lăn khắp sàn nhà. Người của khoa giáo dục đạo đức vào xem, thấy nhiều bàn ghế trống được sắp xếp như vậy, kiểm tra rồi bỏ đi.
Cố Phóng Vi chạy từ tầng ba lên tầng hai, đi xuống tầng một, rồi quay trở lại tầng trên.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, cho rằng phòng thi đua hẳn là có người mở ra, hắn vội vàng né tránh, trốn vào trong đó.
Đụng thẳng vào Lộc Hành Ngâm.
Trong nháy mắt, hai người nhìn nhau, Lộc Hành Ngâm dùng lực rất mạnh cổ tay mảnh khảnh tái nhợt nhấc hắn lên, muốn đẩy hắn xuống dưới bàn thí nghiệm. Cố Phóng Vi cao lớn, đầu vừa va vào góc bàn, dù sao cũng không chui vào được, bị Lộc Hành Ngâm rất vô lý siết chặt: "Mau vào đi! Đừng nhúc nhích."
Cố Phóng Vi vừa tức giận vừa buồn cười: "Nhưng tôi đâu có chui vào được!"
Lời vừa dứt, "Rầm" một tiếng, cửa bị mở ra, chủ nhiệm giáo dục cầm đèn pin đi tới: "Tiếng gì vậy?"
Lộc Hành Ngâm chỉ đã có thời gian để nhặt một chiếc bình tam giác giả vờ làm dáng, Cố Phóng Vi vẫn còn hơn nửa cái đầu ở bên ngoài.
Cố Phóng Vi nhanh chóng cảm thấy Lộc Hành Ngâm ấn các ngón tay lên vai mình, từ từ dùng lực, yêu cầu hắn từ tư thế ngồi xổm chuyển sang tư thế ngồi, khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Cậu lặng lẽ dùng ngón chân móc ngăn kéo dưới cùng của băng ghế trong phòng thí nghiệm, ra hiệu cho Cố Phóng Vi lấy sách ra.
"Bọn em đang làm một cuộc thí nghiệm. Vừa rồi Cố Phóng Vi đã ở đây. Các thầy đã kiểm tra rồi."
Lộc Hành Ngâm không khiêm tốn cũng không hống hách nói.
"Thật sao?" Chủ nhiệm Chu nghi hoặc nhìn qua, vừa đi vào vừa chiếu đèn pin một vòng, "Cố Phóng Vi bình thường không có đi lên lớp, cho nên tới sớm như vậy đến lớp thi đua làm thí nghiệm?"
Cố Phóng Vi ngồi khoanh chân trên mặt đất, vươn tay kéo ống quần của Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm: "?"
Cậu cúi đầu nhìn xuống, thấy cuốn sách mà Cố Phóng Vi lấy ra từ ngăn kéo là: "Ỷ Thiên Ma Thật Lục: Quân lâm thiên hạ ".
Trong ngăn kéo vẫn còn vài cuốn sách, "Ta hứa với chàng tóc xanh, chàng hứa với ta bạc đầu", "Hành trình bá đạo của bộ đội đặc chủng phong lục "... mấy cuốn tiểu thuyết bị Trần Xung tịch thu trong lớp.
Lộc Hành Ngâm: "..."
Cậu hắng giọng với vẻ mặt bình tĩnh, ngăn chủ nhiệm Chu đang thong dong bước vào, "Cậu ấy không có đánh nhau."
"Lần trước thầy bắt bạn gái của cậu ấy, thực ra không phải người khác, mà là em." Lộc Hành Ngâm nói, "Em hẹn cậu ấy tới đây, là muốn tỏ tình với cậu ấy."
Toàn bộ cặp kính của Trình Mẫn Quân bị đánh nát, lúc đầu cậu thẹn hoá thành giận, mất sạch mặt mũi muốn đánh trả lại nhưng cậu ta bất lực để chống trả —— bị Cố Phóng Vi đánh từ bàn thí nghiệm đến cửa, đứng dậy không nổi, chỉ biết run và la lên chứ không ai nghe cụ thể nói gì.
Cố Phóng Vi uể oải nói: "Chuyện này đừng lo, ân oán cá nhân, không liên quan chuyện giữa trường với trường.
Lộc Hành Ngâm là em trai tôi, ai bắt nạt em ấy là việc của tôi. Trường mấy cậu gây chuyện trước, tôi không thích người khác xen vào, tôi tự giải quyết."
Toàn trường yên tĩnh không tiếng động.
Sau khi Cố Phóng Vi bỏ Trình Mẫn Quân ở lại, các học sinh của trường Trung học Ưng Tài chạy đến giúp đỡ cậu ta lên, thì hét lên: "Tìm giáo viên! Bọn Thanh Mặc bắt nạt ngừoi khác!
Các cuộc trò chuyện rời rạc, không ai hồi đáp.
Giờ học đã trôi qua, mọi người trong phòng thí nghiệm đuổi theo ra ngoài.
Lộc Hành Ngâm cõng cặp sách đi ra ngoài, tìm hồi lâu cũng không thấy Cố Phóng Vi, nên thả chậm bước chân lại, nghe thấy tiếng túi nilon sột soạt phía sau, có thứ gì đó ấm áp áp vào má cậu.
Một cốc trà sữa ấm nóng.
Cố Phóng Vi đứng phía sau cậu xách một túi đồ ăn vặt và đưa nó: "Đây, mua cho em."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn nói, "Sao lại mua cho em?"
"Anh xin lỗi, hôm đó anh nóng nảy, không cố ý dữ với em." Cố Phóng Vi nhìn vào bên trong, lấy ra một miếng cơm gà sốt cà chua mà
Lộc Hành Ngâm yêu thích gần đây đưa cho cậu, "Mau ăn đi, lâu như vậy nguội rồi, mang phần còn lại cho bọn họ. Bây giờ không có thời gian đâu, em mang về ký túc xá rủ bọn họ đến ăn, hoặc ném đi."
Lộc Hành Ngâm bóc lớp giấy nhựa bên ngoài cơm nắm, nói nhỏ: "C ó thể hâm nóng ngày mai, anh hôm nay tới gặp em chỉ vì... chuyện này sao?"
Cố Phóng Vi liếc cậu một cái: "Em nói 'chỉ chuyện này' là có ý gì? Nhóc vô lương tâm, em có lương tâm không vậy? Đưa đồ ăn cho em không tính là lãng phí thời gian của em đúng không?"
"Nhưng là anh đánh nhau." Lộc Hành Ngâm nhìn đồng hồ, sau đó nhỏ giọng nói: "Nhìn thời gian anh đánh nhau, có thể làm hai cái đề."
"Không có thời gian xem tôi đánh, lại có thời gian cùng người khác cá cược so chuẩn độ?"
Cố Phóng Vi bị cậu làm cho khó chịu, dần dần cũng không tức giận được nữa, chỉ là nghiến răng nghiến lợi, "Phải không?"
Lộc Hành Ngâm giả bộ không nghe thấy, cứ ngoan ngoãn tiếp tục ăn cơm nắm.
Đèn phòng thí nghiệm đã tắt, hành lang phòng thí nghiệm tối om chỉ có ánh đèn đường bên ngoài chiếu sáng, ánh sáng màu cam có chút chói mắt. Cố Phóng Vi bị trầy xước khớp ngón đeo nhẫn của bàn tay phải, có lẽ là do va vào băng ghế trong phòng thí nghiệm, máu đỏ sẫm chảy ra và lăn dài trên đầu ngón tay.
Sau khi lau khô, một lúc sau nó lại chảy ra, mùi máu tanh nhàn nhạt bay đi.
Lúc này, khuôn mặt vốn thanh tú và sắc sảo hơn bất kỳ ai khác của hắn cũng có chút phóng túng, đầu tóc rối bù.
Lộc Hành Ngâm nói: "Đi phòng y tế mua băng keo cá nhân."
Cố Phóng Vi: "Không đi."
Lộc Hành Ngâm tính tình tốt đi tới kéo tay áo hắn: "Anh ơi, đi đi mà."
Cố Phóng Vi: "... "
Khuôn mặt hắn lạnh lùng, bước đi mà không nói một lời.
Trên người hắn không có vết thương nào, đốt ngón tay bị chính hắn đấm lên bàn thí nghiệm nên bầm tím, còn lại là bị tróc một mảng da nhỏ, khuỷu tay bị bầm tím ở đâu đó.
Lộc Hành Ngâm nghiêm túc đến phòng y tế để mua băng cá nhân và povidone. Bác sĩ nhìn vết thương chảy nhiều máu và sâu của Cố Phóng Vi, vốn muốn chạy chỉ tiêu thuốc tím, nhưng Lộc Hành Ngâm kiên quyết từ chối: "Không cần, chỉ cần povidone [1]. Băng cá nhân không cần loại không thấm nước, loại phổ biến nhất ấy."
[1] Thuốc tím - tác dụng diệt vi khuẩn gram dương và gram âm, đặc biệt với các loại gây nhiễm trùng da như Staphylococcus, Streptococcus, E.coli, Proteus, P. aeruginosa. Thuốc cũng diệt được vi nấm, siêu vi, đơn bào và nấm men. (Ảnh minh hoạ cuối chương)
Bác sĩ tiếp tục nhìn hai người —— Lộc Hành Ngâm trắng trẻo sạch sẽ, Cố Phóng Vi bên cạnh cậu trông giống như hung thần. Sự kết hợp giữa tốt và xấu này thực sự có chút mới lạ.
"Tại sao không mua thuốc tím? Đó là gì, trông giống như methyl violet [2]." Cố Phóng Vi nói.
[2] Tím tinh thể - Trong y học tím tinh thể có tính kháng khuẩn, kháng nấm và kháng giun sáng. Ngoài ý học nó dùng làm thuốc nhuộm giấy và làm một thành phần của mực xanh đậm và mực đen trong ngành in, bút bi. Nó cũng được dùng để tạo màu cho phân bón, chất chống đóng băng, áo da... (không nhuộm màu vải)
Hắn hoàn toàn không hiểu những gì được sản xuất trong điều kiện vệ sinh ở các thị trấn làng mạc cùng thời. Lôc Hành Ngâm "Ừm" một tiếng, nói "Là methyl violet. Ở đây bọn em gọi nó là long gan tím. Nó được dùng để chữa lành vết thương. Nếu bị nhiễm trùng, thì dùng thứ đó, nhiễm trùng sẽ ngày càng ghê hơn. Vết thương của anh hôm nay đã chạm vào bụi, đừng dùng thứ đó. Băng không thấm nước cũng vậy, nó quá ngột ngạt, không tốt cho vết thương."
Cậu đã thực hiện rất nhiều nghiên cứu về phương diện này.
Hai người ra khỏi phòng y tế, ngồi xuống bên bồn hoa dưới ánh đèn đường, Lộc Hành Ngâm vặn povidone bôi thuốc cho hắn.
Sau khi bôi thuốc, vết thương có cảm giác như bị kiến cắn. Hai gò má của cục bột trắng mềm mại trắng nõn ở trước mắt hắn, cậu cụp mắt xuống, thần sắc nghiêm túc ôn hòa.
Cố Phóng Vi trong lòng đột nhiên động, nhẹ giọng hỏi: "... Em bệnh bao nhiêu lần rồi? Những thứ này ngươi nghiên cứu kỹ như vậy."
"Bệnh lâu thành y. Không bị bệnh nhiều lắm, nhưng sức khỏe vẫn không tốt."
Lộc Hành Ngâm động tác rất ngay ngắn, giống như khi cậu làm thí nghiệm "Lúc còn nhỏ, em giữ thăng bằng kém nên thường xuyên bị ngã. Đầu gối bị mủ nên dùng thuốc tím, sau đó bác sĩ nói suýt nữa không giữ được đầu gối."
Cố Phóng Vi nhìn cậu cúi đầu dán miếng băng cá nhân lên cho mình, xé nó ra, khi cậu đặt ngón tay lên đó, hắn tưởng tượng ra một cục bột trắng nhỏ lảo đảo không thể đứng vững, nên không khỏi muốn cười.
Hắn đưa tay ra, nhưng thay vì đưa qua, hắn lại giơ lên... nhẹ nhàng xoa đầu Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm sửng sốt một lúc, sau đó cúi đầu, đứng dậy phủi bụi trên quần: "Xong rồi anh, em về ký túc xá trước."
Cậu cúi người lấy túi đồ ăn vặt quá khổ mà Cố Phóng Vi đưa cho cậu, Cố Phóng Vi sau đó giơ tay: "Tôi đưa em trở lại tầng dưới trước."
"—— kẻo em bị học sinh của Ưng Tài chặn." Hắn dường như lại nhớ ra điều gì đó, Lộc Hành Ngâm không mở miệng, nên hắn vá một miếng trước.
Trên thực tế, có vẻ như Cố Phóng Vi mới là người có nhiều khả năng bị chặn đường hơn, dù sao thì chính hắn mới là người đánh.
"Ngày mai giáo viên của Ưng Tài nhất định sẽ nói với trường học."
Lộc Hành Ngâm nhìn hắn, "Cho dù họ không nói, kính của Trình Mẫn Quân bị vỡ và cơ thể bị thương, họ sẽ tìm anh."
"Dữ lắm ở lại trường quản chế." Cố Phóng Vi trợn tròn mắt hoa, "Cùng lắm đi theo em thi đua, nghe nói khi thi đua ký kết, kiểm tra hồ sơ của trường, nhà trường sẽ vì tỷ lệ trúng tuyển mà hủy bỏ."
*
Sáng hôm sau, Lộc Hành Ngâm đến tự học buổi sáng thấy chủ nhiệm Chu giáo dục đạo đức với vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cửa, ánh mắt quét qua từng học sinh mới đến từng người một như người máy.
"Nghe nói chưa? Phòng thí nghiệm ngày hôm qua có người đánh nhau, theo dõi cả đêm không bắt được người."
"Ai đánh với ai?"
"Không biết nữa, không tiết lộ tên, nhưng xem ra học sinh Ưng Tài cũng có, hẳn là người lớp thi đua."
Lộc Hành Ngâm trở lại lớp, thấy chỗ ngồi của Cố Phóng Vi trống không.
Dịch Thanh Dương và những người khác đã đến sớm hơn, rõ ràng đã đợi ở đây rất lâu, khi họ thấy cậu đến thì thầm: "Lộc Hành Ngâm, chuyện anh cậu bên Ưng Tài không báo lên! Trình Mẫn Quân đó bị dọa sợ, lại nghe nói Cố Phóng Vi là trùm trường ở đây, nên không dám nói gì cả, giáo viên của bọn họ nói muốn tìm người làm chủ, nhưng Trình Mẫn Quân chỉ dám chỉ ra với xác nhận, cậu nhớ nhắc cậu ấy trốn đi —— hay là gọi điện thoại bảo hắn đừng tới!"
Đang nói chuyện, bên kia có người gặm táo "răng rắc", "Tôi từ khi nào trở thành trùm trường?"
Lộc Hành Ngâm nâng lên mắt nhìn kìa, Cố Phóng Vi đang mặc một chiếc áo gió màu đen của đồng phục học sinh, cổ quàng một chiếc khăn màu trắng, trên tay cầm một quả táo đang gặm dở, vừa nói vừa bốc khói trắng, trông có vẻ hoảng vì lạnh.
Hắn không ngừng run rẩy vì lạnh, ném quả táo vào thùng rác, nở một nụ cười, mặt mày xán lạn có một không hai.
Dịch Thanh Dương: "..."
Hoàng Phi Kiện: "..."
Lộc Hành Ngâm nhìn xuống lầu.
Trình Mẫn Quân mặt mũi bầm dập, bước ra từ hành lang tầng một được hai giáo viên vây quanh.
Cố Phóng Vi lau tay bằng khăn ướt và thản nhiên nói: "Trốm làm gì, tôi đánh người, tôi cũng không muốn trốn."
"Nhưng," Hoàng Phi Kiện chỉ ra, "Nếu cậu bị bắt, cậu sẽ bị cấm túc, giáo viên chủ nhiệm sẽ phải trừ hai tháng lương, cả lớp sẽ bị trừ 100 điểm. "
Cố Phóng Vi: "?"
Trước khi hắn kịp phản ứng, Lộc Hành Ngâm đã trực tiếp túm lấy hắn, kéo vào lớp học, rồi nhét hắn vào khe hở sau cánh cửa: "Anh mau trốn đi! Điểm của lớp chúng ta khó lắm mới được số dương!".
Tất nhiên là do cậu chộp lấy sổ điểm.
Chủ nhiệm Chi không có lựa chọn nào khác ngoài việc xóa tất cả các điểm trong tháng này, nên ban 27 đã vui vẻ đạt được số điểm khả quan.
Giọng điệu của cậu thật căng thẳng, nhưng động tác của cậu khá nhanh mạnh mẽ —— Cố Phóng Vi bị nhét vào khe cửa, sau đó hắn nghe thấy tiếng Lộc Hành Ngâm lạch cạch đẩy bàn qua, cố gắng bịt kín khe hở cuối cùng.
"Chờ một chút ——" Cố Phóng Vi bị kẹt sau cánh cửa hẹp và không thể di chuyển. "Em trai——" Lộc Hành Ngâm nghiêm mặt nói: "Đừng nói chuyện, ngồi xổm xuống."
Cậu cố gắng làm cho "Có người giấu sau cửa" bớt lộ liễu, đẩy cửa ấn vào mấy lần cũng không nhúc nhích, Cố Phóng Vi lại phát ra một tiếng oán giận cùng hoảng sợ: "Em trai!"
Phía dưới thanh âm càng ngày càng gần, Hoàng Phi Kiếm vội vàng chạy tới xem xét tình huống, trở lại: "Oẳng rồi, bọn họ đang kiểm tra lớp! Tất cả học sinh trở lại lớp học, ghi tên bàn trống."
"Để tôi ra ngoài." Cố Phóng Vi đã cố gắng hết sức để thương lượng với Lộc Hành Ngâm, suy nghĩ rõ ràng, "Chuyển bàn của tôi đến phòng tư lệnh. Tôi xuống lầu trước."
Lộc Hành Ngâm dời bàn.
Cố Phóng Vi vỗ ngực: "Bị đè dẹp lép rồi nè, em sao tàn nhẫn quá vậy."
Hắn đẩy bàn lật người, lại vỗ đầu một cái rồi chạy nhanh xuống lầu.
"Trốn đâu vậy? Người ở hành lang lầu hai là ai? Đứng lại! Đứng lại đó cho tôi!"
Cố Phóng Vi vừa mới đi xuống đây, thì chủ nhiệm Chu và đội của ông từ phía bên kia chạy đến, nghe thấy tiếng chạy giữa hành lang hành lang, ông thở dốc một lúc, đến nỗi giọng nói vang vọng khắp tòa nhà giảng dạy: "Đứng lại! Chạy cái gì mà chạy! Ai đang chạy?"
Thấy tình hình không ổn, Dịch Thanh Dương và Hoàng Phi Kiện chia nhau chạy, cố tình dẫm lên những bước chân nặng trĩu.
Chủ nhiệm Chu nhất thời có chút nghi hoặc, quay đầu hỏi Trình Mẫn Quân: "Có tới mấy người đánh em sao?"
Trình Mẫn Quân: "Không, không phải......"
Cậu ta thấy dựa vào cạnh cửa Lộc Hành Ngâm, theo bản năng một cái run run: "Tìm không thấy, không tìm."
"Em yên tâm, mặc dù em không phải là học sinh của trường này, nhưng thầy sẽ đòi lại công đạo cho em."
Chủ nhiệm Chu an ủi cậu ta, sau đó cười lạnh, yêu cầu các giáo viên của khoa giáo dục đạo đức đi theo ông chia thành ba nhóm và cùng nhau đuổi theo.
Lộc Hành Ngâm nhìn ra ngoài.
"Em đang làm gì vậy? Lập tức trở lại lớp học!" Một giáo viên đi tới quở trách.
Lộc Hành Ngâm giơ cao tấm biển treo trước ngực: "Em là lớp thi đua, đến lớp bên làm thí nghiệm."
Cậu bước vào phòng tư lệnh.
Bàn của Cố Phóng Vi bị đẩy và kéo đến phòng tối của họ, và đống hỗn độn bên trong lăn khắp sàn nhà. Người của khoa giáo dục đạo đức vào xem, thấy nhiều bàn ghế trống được sắp xếp như vậy, kiểm tra rồi bỏ đi.
Cố Phóng Vi chạy từ tầng ba lên tầng hai, đi xuống tầng một, rồi quay trở lại tầng trên.
Tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, cho rằng phòng thi đua hẳn là có người mở ra, hắn vội vàng né tránh, trốn vào trong đó.
Đụng thẳng vào Lộc Hành Ngâm.
Trong nháy mắt, hai người nhìn nhau, Lộc Hành Ngâm dùng lực rất mạnh cổ tay mảnh khảnh tái nhợt nhấc hắn lên, muốn đẩy hắn xuống dưới bàn thí nghiệm. Cố Phóng Vi cao lớn, đầu vừa va vào góc bàn, dù sao cũng không chui vào được, bị Lộc Hành Ngâm rất vô lý siết chặt: "Mau vào đi! Đừng nhúc nhích."
Cố Phóng Vi vừa tức giận vừa buồn cười: "Nhưng tôi đâu có chui vào được!"
Lời vừa dứt, "Rầm" một tiếng, cửa bị mở ra, chủ nhiệm giáo dục cầm đèn pin đi tới: "Tiếng gì vậy?"
Lộc Hành Ngâm chỉ đã có thời gian để nhặt một chiếc bình tam giác giả vờ làm dáng, Cố Phóng Vi vẫn còn hơn nửa cái đầu ở bên ngoài.
Cố Phóng Vi nhanh chóng cảm thấy Lộc Hành Ngâm ấn các ngón tay lên vai mình, từ từ dùng lực, yêu cầu hắn từ tư thế ngồi xổm chuyển sang tư thế ngồi, khoanh chân ngồi trên mặt đất.
Cậu lặng lẽ dùng ngón chân móc ngăn kéo dưới cùng của băng ghế trong phòng thí nghiệm, ra hiệu cho Cố Phóng Vi lấy sách ra.
"Bọn em đang làm một cuộc thí nghiệm. Vừa rồi Cố Phóng Vi đã ở đây. Các thầy đã kiểm tra rồi."
Lộc Hành Ngâm không khiêm tốn cũng không hống hách nói.
"Thật sao?" Chủ nhiệm Chu nghi hoặc nhìn qua, vừa đi vào vừa chiếu đèn pin một vòng, "Cố Phóng Vi bình thường không có đi lên lớp, cho nên tới sớm như vậy đến lớp thi đua làm thí nghiệm?"
Cố Phóng Vi ngồi khoanh chân trên mặt đất, vươn tay kéo ống quần của Lộc Hành Ngâm.
Lộc Hành Ngâm: "?"
Cậu cúi đầu nhìn xuống, thấy cuốn sách mà Cố Phóng Vi lấy ra từ ngăn kéo là: "Ỷ Thiên Ma Thật Lục: Quân lâm thiên hạ ".
Trong ngăn kéo vẫn còn vài cuốn sách, "Ta hứa với chàng tóc xanh, chàng hứa với ta bạc đầu", "Hành trình bá đạo của bộ đội đặc chủng phong lục "... mấy cuốn tiểu thuyết bị Trần Xung tịch thu trong lớp.
Lộc Hành Ngâm: "..."
Cậu hắng giọng với vẻ mặt bình tĩnh, ngăn chủ nhiệm Chu đang thong dong bước vào, "Cậu ấy không có đánh nhau."
"Lần trước thầy bắt bạn gái của cậu ấy, thực ra không phải người khác, mà là em." Lộc Hành Ngâm nói, "Em hẹn cậu ấy tới đây, là muốn tỏ tình với cậu ấy."
/121
|