Chương 4: Chú rễ dẫn cô dâu đào hôn.
Nguyên Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không liên hệ ông chú này với chú rể chạy trốn chút nào, dù sao người đã chạy đi rồi, làm sao có thể trở về?
“Chú Ôn”. Lúc cô cười rộ lên, con mắt như hai vầng trăng sáng cong cong: “Hôm nay thật sự rất cảm ơn chú đã cứu tôi, nếu không nhờ chú, tôi mà bị tóm lại thì thảm rồi!”.
“Tại sao thảm?”. Anh hỏi.
“Nghe nói, người đàn ông mà tôi gả vừa già vừa xấu lại khắc vợ, hơn nữa, còn bất lực…hê hê, nếu không ỷ vào nhà có tiền có thế thì anh ta có thể lấy được vợ sao?”. Nguyên Nguyệt Nguyệt không phục nói.
Cô hoàn toàn không chú ý tới, gương mặt của người đàn ông ngồi bên cạnh cô đã âm y đến mức như nước mực rồi.
Là ai chửi bới anh như vậy?
“Em trai” của anh là đứa đầu tiên không phục đó, nó đang cắn răng chịu đựng, hận không thể làm cô ngay bây giờ, để cô biết được sự lợi hại của nó đó!
“Nhưng mà chú hai à chú thì lại khác!”. Nguyên Nguyệt Nguyệt không quên nịnh hót: “Ngoại hình của chú đẹp trai, tâm tính lại thiện lương, vợ của chú, chắc chắn là một người vừa xinh đẹp lại tốt bụng, hai người chắc chắn trăm năm hạnh phúc!”.
Được rồi!
Ôn Cận Thần cười bất đắc dĩ.
Con nhóc này, đúng là biết khoe khoang!
“Chú hai, tôi sẽ liên lạc với chú, trước tiên chú thả tôi xuống xe đi!?”. Cô cười hì hì hỏi.
Thì ra mục đích của cô vẫn là cái này.
Ôn Cận Thận nhướng cao mày một cái: “Trên người cô không có tiền, cũng không có điện thoại, muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi”.
“Cái này…”.
“Như cô nói, chỗ này khắp nơi đều là camera, tôi có thể làm gì cô chứ?”. Anh hỏi.
Nguyên Nguyệt Nguyệt nghĩ cũng phải.
Nhưng bây giờ cô đang mặc áo cưới, lại chưa quen thuộc với cuộc sống ở thành phố A, cô có thể tìm ai đây?
Ngoại trừ trở về Nguyên gia, cô còn có thể đi đâu?
Cô trăm cay nghìn đắng mới chạy trốn được, lại còn phải về Nguyên gia.
Mạng của cô có thể khổ thêm chút nào được nữa không?
Nhưng bây giờ, cô cũng không thể trở về thành phố Z.
Đừng nói là cha sẽ không bỏ qua cho cô, ngay cả người nhà họ Ôn cũng sẽ không bỏ qua cho cô!
Nguyên Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ, chỉ có thể báo địa chỉ nhà.
Ôn Cận Thần càng tò mò hơn, cô ta gióng trống khua chiêng đào hôn, thế mà không đi đâu cả, chỉ về nhà.
Cô ta muốn làm gì?
Anh còn chưa kịp hỏi thì cô đã dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt ngủ gật.
Đêm qua sau khi bị bắt trở về, cô vừa khóc lóc ầm ĩ vừa náo loạn, cuối cùng chỉ có thể chấp nhận sự thật vô tình là thay thế chị gái kết hôn.
Bây giờ vừa buồn ngủ vừa đói, không có gì ăn, cũng chỉ có thể vào giấc mộng cho đỡ thèm…
Lúc Ôn Cận Thần dừng xe lại ở cửa nhà họ Nguyên, Nguyên Nguyệt Nguyệt vẫn còn say giấc, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Ôn Cận Thần nhìn Nguyên Nguyệt Nguyệt, cô quá gầy, thân thể nhỏ bé dựa lên ghế mà còn dư ra một nửa không gian, lớp trang điểm trên mặt cũng không che được sự tái nhợt, lông mi rất dài, từng cái từng cái, rõ ràng tinh tế.
“Tư Nhã…”. Anh nhẹ nhàng gọi cô: “Tư Nhã…”.
Nguyên Nguyệt Nguyệt không nhúc nhích, trong mơ, cô còn đang cố gắng lấp đầy bụng.
Lúc này, thư ký gọi điện thoại tới.
Ôn Cận Thần lập tức nhấn nút nghe, nhìn lại tiểu mỹ nhân ở bên cạnh lần nữa, cô ngay cả mí mắt cũng chưa từng động, anh mới nhận thấy trái tim mình bất tri bất giác nâng lên.
Chậm rãi đặt tim về chỗ cũ, anh mới hỏi: “Làm sao vậy?”.
“Ông chủ, tôi vừa mới nghe nói, bà chủ đào hôn…”. Giọng nói thư ký có vẻ thăm dò.
“Ah”. Ôn Cận Thần lên tiếng trả lời: “Tôi dẫn cô ấy đi trốn”.
“Thật đúng là ông chủ!”. Thư ký nóng nảy: “Ông chủ, anh biết không, chủ tịch rất giận dữ! Hiện trường hôn lễ hoảng loạn, bà chủ quậy đến mức có thể nói là long trời lở đất!”.
Ôn Cận Thần liếc mắt nhìn cô vợ nhỏ bên cạnh, cô đào hôn, anh không giận dữ, bọn họ giận cái gì?
Huống gì, là trước đó anh không suy nghĩ chu đáo.
Anh lớn hơn cô mười tuổi, trước khi kết hôn cũng chưa từng hỏi trước xem cô có đồng ý hay không.
Bây giờ làm như vậy, anh cũng có chút bối rối.
Cô không muốn ga, là hiểu lầm anh, hay là…cô đã có người thích rồi?
Nghĩ đến khả năng đó, khóe môi anh hiện lên một nụ cười khổ.
“Nhưng mà, ông chủ?”. Thư ký khó hiểu: “Bà chủ đào hôn, cái này có thể hiểu. Nhưng mà anh…lúc đó vì sao cũng…”.
/3142
|