Tối hôm sau.... Tại công ty chi nhánh của R.A.J.S.Y
"- Tối nay, xác định được rồi.
- Thật vậy sao?
- Ừ"Một cuộc nói chuyện đã lọt vào tai một người khác
"Thật sự là sao đây? Thật sự mình đã là kẻ ngoài cuộc sao? Thật sự....lúc này mình phải làm gì đây? Ra tay trước...hay là đợi đến lúc bị người ta hạ sát ván? Rõ ràng mọi thứ đang rất tốt đẹp? Tại sao lại quay về chứ? Tại sao?"
Cái bóng người lẻ loi đó quay lưng bước đi. Những bước chân không vững...cảm giác như đang bị đánh động mạnh đến tinh thần.
- Phải...phải làm sao đây? Làm gì...làm gì mới đúng đây?- cái bóng nhỏ ấy vô lực tựa vào cánh cửa phòng trượt xuống đất.
- Không sao. Nếu như không phải việc của mình thì càng tốt. "Ổ khóa đồng" , "Chìa khóa bạc" mọi thứ mình sẽ không tìm kiếm nữa. Bỏ hết..bỏ, để cho người có năng lực tốt hơn mà làm. Mình....phải kết thúc sớm thôi.
"Xin lỗi, xin lỗi mọi người. Một người biết là quá đủ. Chỉ cần một người là đủ rồi. Tôi sẽ tự làm lại từ đầu. Mọi việc....trước sau cũng sẽ đến."
"Cộp....cộp"
Tiếng giày cao gót vang lên trên dãy hành lang không người. Nhịp chân mỗi ngày một gấp hơn.....
- Á
- Ở đâu vậy? Anne, em ở đâu?- Minh vừa chạy vừa ngó xung quanh. Từ sáng đến tối nó không về nhà cũng không biết nó đi đâu. Chạy hết khắp nơi cũng không thấy, chỉ còn lại nơi này...nếu không có, chắc anh sẽ dở tung cái Việt Nam này lên.
- Em có sao không?- Minh chạy gấp lại. Nó đang ngồi bệt dưới đất, tay vịn chặt lấy cái chân trật. Đi giày cao gót, mà còn đi nhanh....không té mới là lạ.
- Không sao. Về- nó đứng lên nhưng lại bị té- Cái đôi giày chết tiệt- nó cởi giày ra quăng đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm.
- Đi được không?
- Được- nó gật đầu, đứng lên rồi lại té xuống (cứng đầu thấy ớn)
- Đi- Minh lắc đầu chịu thua cái tính bướng bỉnh của nó. Bế xốc nó lên đi về.
[Tại nhà.....]
- Rốt cuộc là nó đã đi đâu? Trời ơi- Sam cầm chặt cái điện thoại đi qua đi lại.
- Mày yên đi. Nó là ai chứ? Gì mà lo dữ vậy?- Yu cằn nhằn. Đi qua đi lại. Chóng mặt....
- Tao biết...nó là người mà mọi người nghe đến 10 phần không nể 7 thì cũng là 3. Nhưng nó cũng có kẻ thù vậy. Người đó mưu mô như thế nào đâu phải mày không hiểu. Trong thời gian này. Tâm trạng nó lại không được tốt. Tao hỏi mày không lo sao được- Sam bức xúc ngồi xuống ghế sofa. Tiện tay bực tức cầm cái điện thoại ném đi không thương tiếc.
- Về rồi- Jin bật người dậy khi thấy Minh đang bế nó từ ngoài đi vô.
- Biết ngay anh Minh là nhất mà- Rin giơ ngón tay cái ra trước mặt Minh- Nó bị sao vậy?
- À trật chân thôi. Không sao. Anh đưa nó lên phòng trước- Minh nói rồi đưa nó đi
- Để tôi đưa cô ấy lên phòng- hắn lại lần nữa đứng chặn trước mặt Minh. Nhưng lại rước về hai chữ thất bại. Nó lắc đầu không đồng ý. Hắn đành để cho Minh đưa nó lên phòng nhưng trong lòng vẫn không phục.
Hắn cũng bỏ lên phòng. Nhìn xung quanh căn phòng. Tuy là bọn hắn dọn qua đây cũng đã gần hai tháng rồi. Nhưng sao mà vẫn thấy lạ quá. Tại sao cái gì Minh cũng hiểu nó hơn hắn? Tại sao hắn không thể làm việc gì cho nó? Tại sao sự lựa chọn lúc nào cũng là Minh? Tại sao cả bạn nó cũng chỉ trích hắn? Tại sao mọi người không thể đặt hết niềm tin vào hắn? Tại sao hắn lại không thể bảo vệ nó như cái danh của Đại hộ vệ chứ? Hàng loạt câu hỏi tại sao liên tục hiện lên trong đầu hắn. Bất lực lắm không khi không thể bảo vệ người mình yêu??? (Không biết có bao nhiêu bạn trả lời được câu này nhỉ ?!)
??
Đưa nó lên phòng thì Minh cũng trở về phòng mình. Hiện tại Minh không muốn xuống dưới đối mặt với mọi người. Không muốn mọi người hỏi bất cứ điều gì về nó hết. Lo một mình chuyện của Jin là mọi người đã đủ rối rồi. Minh không muốn để cho mọi người phải rối thêm. Mà không chỉ Minh, cả nó cũng có cùng ý nghĩ. Cả hai người còn có rất nhiều rất nhiều bí mật không ai biết. Nghe thì có vẻ Minh làm anh của nó sẽ tốt hơn Khang nhỉ? Nhưng cũng không thể trách Khang được. Khi còn nhỏ anh chỉ sống cạnh nó có một năm. Sau đó lại phải đi Nhật, mãi đến tận khi cả hai vào tổ chức năm nó 11-12 tuổi thì mới bắt đầu ở gần nhau hơn trong khoảng thời gian bốn năm. Còn Minh, từ nhỏ đã là bạn thân của anh nó, Thiên Khải (anh trai nuôi của nó). Ở gần nó hơn cả hai người anh trai. Phải nói là nếu không có sự sắp đặt trước...có lẽ, cái chức vụ con rể nhà họ Trịnh thì Minh sẽ là sự lựa chọn đầu tiên của pama nó. Hiện tại, chuyện đó của nó chỉ có mỗi Minh biết, ngoài Minh...người thứ hai cũng không có. Chuẩn bị trước cũng tốt.
- Alo. Tìm được chưa?
- Được rồi. Giữ cho tốt. Tuyệt đối không được có sơ suất nào. Hiểu không?
- Tiếp tục tìm. Nhớ...không được hại bất cứ ai.
"Cốc....cốc"
- Cậu Minh
- Bác Kim
- Cô chủ nói cậu ăn cái này và đừng suy nghĩ nhiều quá- Bác Kim cười hiền với Minh.
- Dạ. Con cám ơn. Con sẽ đem qua ăn cùng em ấy- Minh nhận lấy khay thức ăn và đi ra ngoài. Bác Kim chỉ đứng nhìn từ phía sau, mỉm cười rồi cũng bước ra ngoài.
- Ăn nè- Minh đặt khay thức ăn lên trước mặt nó.
- Cho anh
- Cái này....anh chưa ăn một mình bao giờ.
- Còn nhớ à?
- Sao quên được. Toàn em giành ăn với anh- Minh xoa đầu nó nhưng ngay lập tức bị nó đánh cho một phát.
- Hứ. Anh đã có lòng. Em không từ chối- Nó nói rồi với tay bẻ một cái đùi gà và đưa vào miệng. (Có cái món gà ướp ớt quay với lá chanh thôi mà.... -_-)
- Nè nè....cái đó là của anh.
- Còn kìa- nó chỉ tay về cái khay còn một cái đùi trên người con gà- Chừa em miếng bánh chanh. Anh ăn thì xuống dưới mà lấy. Hồi nãy em bảo bác Kim làm nhiều lắm.
- Ok. Đợi lát- Minh nói rồi phóng xuống nhà.
- Anh Minh,ăn bánh chanh không?- Rin vừa nhăm nhi miếng bánh hỏi Minh.
- Em ăn đi. Bác Kim...cho con một đĩa với....
- Gì vậy chài? Mời hông ăn rồi đi hỏi bác Kim.
- Mày thừa hơi. Ăn thì lo ăn đi- Jin cốc đầu Rin.
- Ờ. Ổng có bao giờ ăn cái này với bọn mình không?- Sam cũng đưa trọn một miếng bánh chanh vào miệng.
- Quên....con quỷ, đánh đau thấy mẹ- Rin xoa đầu rồi quất phát vào lưng Jin.
- A....
- Ấy chết...sorry, lỡ tay- Rin lỡ tay quất trúng ngay chỗ Jin hay bị đau mới khổ. Ăn xong thì ai về phòng nấy ngủ. Mai phải đi học nữa.(Không biết là tụi nó có làm gì tụi kia hông nữa? Hại bọn nó quá trời đi. Hổng câu comment đâu. Nhưng mờ vẫn mong có ý kiến. Vì đó là động lực của Zin í ^.^)
"- Tối nay, xác định được rồi.
- Thật vậy sao?
- Ừ"Một cuộc nói chuyện đã lọt vào tai một người khác
"Thật sự là sao đây? Thật sự mình đã là kẻ ngoài cuộc sao? Thật sự....lúc này mình phải làm gì đây? Ra tay trước...hay là đợi đến lúc bị người ta hạ sát ván? Rõ ràng mọi thứ đang rất tốt đẹp? Tại sao lại quay về chứ? Tại sao?"
Cái bóng người lẻ loi đó quay lưng bước đi. Những bước chân không vững...cảm giác như đang bị đánh động mạnh đến tinh thần.
- Phải...phải làm sao đây? Làm gì...làm gì mới đúng đây?- cái bóng nhỏ ấy vô lực tựa vào cánh cửa phòng trượt xuống đất.
- Không sao. Nếu như không phải việc của mình thì càng tốt. "Ổ khóa đồng" , "Chìa khóa bạc" mọi thứ mình sẽ không tìm kiếm nữa. Bỏ hết..bỏ, để cho người có năng lực tốt hơn mà làm. Mình....phải kết thúc sớm thôi.
"Xin lỗi, xin lỗi mọi người. Một người biết là quá đủ. Chỉ cần một người là đủ rồi. Tôi sẽ tự làm lại từ đầu. Mọi việc....trước sau cũng sẽ đến."
"Cộp....cộp"
Tiếng giày cao gót vang lên trên dãy hành lang không người. Nhịp chân mỗi ngày một gấp hơn.....
- Á
- Ở đâu vậy? Anne, em ở đâu?- Minh vừa chạy vừa ngó xung quanh. Từ sáng đến tối nó không về nhà cũng không biết nó đi đâu. Chạy hết khắp nơi cũng không thấy, chỉ còn lại nơi này...nếu không có, chắc anh sẽ dở tung cái Việt Nam này lên.
- Em có sao không?- Minh chạy gấp lại. Nó đang ngồi bệt dưới đất, tay vịn chặt lấy cái chân trật. Đi giày cao gót, mà còn đi nhanh....không té mới là lạ.
- Không sao. Về- nó đứng lên nhưng lại bị té- Cái đôi giày chết tiệt- nó cởi giày ra quăng đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm.
- Đi được không?
- Được- nó gật đầu, đứng lên rồi lại té xuống (cứng đầu thấy ớn)
- Đi- Minh lắc đầu chịu thua cái tính bướng bỉnh của nó. Bế xốc nó lên đi về.
[Tại nhà.....]
- Rốt cuộc là nó đã đi đâu? Trời ơi- Sam cầm chặt cái điện thoại đi qua đi lại.
- Mày yên đi. Nó là ai chứ? Gì mà lo dữ vậy?- Yu cằn nhằn. Đi qua đi lại. Chóng mặt....
- Tao biết...nó là người mà mọi người nghe đến 10 phần không nể 7 thì cũng là 3. Nhưng nó cũng có kẻ thù vậy. Người đó mưu mô như thế nào đâu phải mày không hiểu. Trong thời gian này. Tâm trạng nó lại không được tốt. Tao hỏi mày không lo sao được- Sam bức xúc ngồi xuống ghế sofa. Tiện tay bực tức cầm cái điện thoại ném đi không thương tiếc.
- Về rồi- Jin bật người dậy khi thấy Minh đang bế nó từ ngoài đi vô.
- Biết ngay anh Minh là nhất mà- Rin giơ ngón tay cái ra trước mặt Minh- Nó bị sao vậy?
- À trật chân thôi. Không sao. Anh đưa nó lên phòng trước- Minh nói rồi đưa nó đi
- Để tôi đưa cô ấy lên phòng- hắn lại lần nữa đứng chặn trước mặt Minh. Nhưng lại rước về hai chữ thất bại. Nó lắc đầu không đồng ý. Hắn đành để cho Minh đưa nó lên phòng nhưng trong lòng vẫn không phục.
Hắn cũng bỏ lên phòng. Nhìn xung quanh căn phòng. Tuy là bọn hắn dọn qua đây cũng đã gần hai tháng rồi. Nhưng sao mà vẫn thấy lạ quá. Tại sao cái gì Minh cũng hiểu nó hơn hắn? Tại sao hắn không thể làm việc gì cho nó? Tại sao sự lựa chọn lúc nào cũng là Minh? Tại sao cả bạn nó cũng chỉ trích hắn? Tại sao mọi người không thể đặt hết niềm tin vào hắn? Tại sao hắn lại không thể bảo vệ nó như cái danh của Đại hộ vệ chứ? Hàng loạt câu hỏi tại sao liên tục hiện lên trong đầu hắn. Bất lực lắm không khi không thể bảo vệ người mình yêu??? (Không biết có bao nhiêu bạn trả lời được câu này nhỉ ?!)
??
Đưa nó lên phòng thì Minh cũng trở về phòng mình. Hiện tại Minh không muốn xuống dưới đối mặt với mọi người. Không muốn mọi người hỏi bất cứ điều gì về nó hết. Lo một mình chuyện của Jin là mọi người đã đủ rối rồi. Minh không muốn để cho mọi người phải rối thêm. Mà không chỉ Minh, cả nó cũng có cùng ý nghĩ. Cả hai người còn có rất nhiều rất nhiều bí mật không ai biết. Nghe thì có vẻ Minh làm anh của nó sẽ tốt hơn Khang nhỉ? Nhưng cũng không thể trách Khang được. Khi còn nhỏ anh chỉ sống cạnh nó có một năm. Sau đó lại phải đi Nhật, mãi đến tận khi cả hai vào tổ chức năm nó 11-12 tuổi thì mới bắt đầu ở gần nhau hơn trong khoảng thời gian bốn năm. Còn Minh, từ nhỏ đã là bạn thân của anh nó, Thiên Khải (anh trai nuôi của nó). Ở gần nó hơn cả hai người anh trai. Phải nói là nếu không có sự sắp đặt trước...có lẽ, cái chức vụ con rể nhà họ Trịnh thì Minh sẽ là sự lựa chọn đầu tiên của pama nó. Hiện tại, chuyện đó của nó chỉ có mỗi Minh biết, ngoài Minh...người thứ hai cũng không có. Chuẩn bị trước cũng tốt.
- Alo. Tìm được chưa?
- Được rồi. Giữ cho tốt. Tuyệt đối không được có sơ suất nào. Hiểu không?
- Tiếp tục tìm. Nhớ...không được hại bất cứ ai.
"Cốc....cốc"
- Cậu Minh
- Bác Kim
- Cô chủ nói cậu ăn cái này và đừng suy nghĩ nhiều quá- Bác Kim cười hiền với Minh.
- Dạ. Con cám ơn. Con sẽ đem qua ăn cùng em ấy- Minh nhận lấy khay thức ăn và đi ra ngoài. Bác Kim chỉ đứng nhìn từ phía sau, mỉm cười rồi cũng bước ra ngoài.
- Ăn nè- Minh đặt khay thức ăn lên trước mặt nó.
- Cho anh
- Cái này....anh chưa ăn một mình bao giờ.
- Còn nhớ à?
- Sao quên được. Toàn em giành ăn với anh- Minh xoa đầu nó nhưng ngay lập tức bị nó đánh cho một phát.
- Hứ. Anh đã có lòng. Em không từ chối- Nó nói rồi với tay bẻ một cái đùi gà và đưa vào miệng. (Có cái món gà ướp ớt quay với lá chanh thôi mà.... -_-)
- Nè nè....cái đó là của anh.
- Còn kìa- nó chỉ tay về cái khay còn một cái đùi trên người con gà- Chừa em miếng bánh chanh. Anh ăn thì xuống dưới mà lấy. Hồi nãy em bảo bác Kim làm nhiều lắm.
- Ok. Đợi lát- Minh nói rồi phóng xuống nhà.
- Anh Minh,ăn bánh chanh không?- Rin vừa nhăm nhi miếng bánh hỏi Minh.
- Em ăn đi. Bác Kim...cho con một đĩa với....
- Gì vậy chài? Mời hông ăn rồi đi hỏi bác Kim.
- Mày thừa hơi. Ăn thì lo ăn đi- Jin cốc đầu Rin.
- Ờ. Ổng có bao giờ ăn cái này với bọn mình không?- Sam cũng đưa trọn một miếng bánh chanh vào miệng.
- Quên....con quỷ, đánh đau thấy mẹ- Rin xoa đầu rồi quất phát vào lưng Jin.
- A....
- Ấy chết...sorry, lỡ tay- Rin lỡ tay quất trúng ngay chỗ Jin hay bị đau mới khổ. Ăn xong thì ai về phòng nấy ngủ. Mai phải đi học nữa.(Không biết là tụi nó có làm gì tụi kia hông nữa? Hại bọn nó quá trời đi. Hổng câu comment đâu. Nhưng mờ vẫn mong có ý kiến. Vì đó là động lực của Zin í ^.^)
/73
|