Nàng từng nghe những thứ này từ Phùng, lúc ấy Phùng thị nói nàng đừng vì xuất thân một người, mà ghét bỏ người ta.
Nàng cũng không vì mẹ đẻ Điền Mật như thế nào mà không thích Điền Mật, ngược lại, bởi vì mẹ đẻ Điền Mật, Lương Kiều đối với Điền Mật, có chút đồng tình.
“Khi nào ca ca Mật Nhi tỷ tỷ trở về, ta phải đi gặp ca ca tốt của Mật Nhi tỷ tỷ một lần!” Nàng nhìn Điền Mật cười, giống như có chút khen ngợi, có chút tò mò.
Điền Mật cười gật đầu, nói với nàng: “Được thôi! Ca ca ta rất là tốt đấy!” Sau đó lại hạ mí mắt xuống: “Ba năm nay ca ca ta không chút tin tức, cũng không biết hiện tại thế nào, sống trong quân doanh có tốt hay không. Huynh ấy, còn chưa biết tin nương đã mất.”
Lương Kiều thấy nàng như vậy, có chút lo lắng nắm chặt bàn tay nàng, hơi há miệng, không biết an ủi Điền Mật thế nào, ánh mắt nhìn xung quanh, bởi vì nóng vội mà khuôn mặt ửng đỏ.
Điền Mật ngẩng đầu cười với nàng: “Không nói những chuyện này nữa, hôm nay khó khăn lắm ta mới được đến chỗ Kiều Kiều muội muội chơi, chúng ta phải thoải mái vui vẻ.”
Mắt thấy Điền Mật an ủi ngược lại mình, Lương Kiều có chút xấu hổ, càng thêm yêu thích Điền Mật.
Đến chỗ sân viện của Lương Kiều, Lương Kiều gọi một nha hoàn ôm Xảo Xảo tới.
Xảo Xảo là một con boo lông trắng, nhỏ nhỏ, đôi mắt tròn đen bóng, cực kì đáng yêu.
Lương Kiều đặt Xảo Xảo vào trong lòng Điền Mật, Điền Mật cười tiếp nhận Xảo Xảo, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Xảo Xảo, nhất thời cảm thấy trái tim tan chảy.
“Thế nào, Mật Nhi tỷ tỷ, Xảo Xảo đáng yêu lắm đúng không?” Hai mắt Lương Kiều lóe sáng, trên mặt tràn đầy chờ mong được nàng khen ngợi.
Điền Mật lộ ra má lúm đồng tiền, gật đầu: “Ừm, Xảo Xảo thật đáng yêu!”
“Vậy thì lần sau ta sẽ bảo biểu ca mang một con về cho tỷ nuôi?” Lương Kiều cảm thấy việc này rất có khả năng, vừa nói, vừa dẫn Điền Mật vào sương phòng của mình.
“Không được, ta là thứ nữ, vật nuôi quý giá như vậy, không cần phiền biểu ca của Kiều Kiều muội muội đâu.” Thật ra nàng sợ nếu Âu Dương Túc Ngọc thực sự đưa cho nàng một con chó boo, Điền Noãn Hương mà biết rồi, chẳng phải sẽ bị kích thích sao.
Suy đi nghĩ lại hay là thôi đi, nàng tới nơi này không phải để chơi đùa.
Lương Kiều
Nàng cũng không vì mẹ đẻ Điền Mật như thế nào mà không thích Điền Mật, ngược lại, bởi vì mẹ đẻ Điền Mật, Lương Kiều đối với Điền Mật, có chút đồng tình.
“Khi nào ca ca Mật Nhi tỷ tỷ trở về, ta phải đi gặp ca ca tốt của Mật Nhi tỷ tỷ một lần!” Nàng nhìn Điền Mật cười, giống như có chút khen ngợi, có chút tò mò.
Điền Mật cười gật đầu, nói với nàng: “Được thôi! Ca ca ta rất là tốt đấy!” Sau đó lại hạ mí mắt xuống: “Ba năm nay ca ca ta không chút tin tức, cũng không biết hiện tại thế nào, sống trong quân doanh có tốt hay không. Huynh ấy, còn chưa biết tin nương đã mất.”
Lương Kiều thấy nàng như vậy, có chút lo lắng nắm chặt bàn tay nàng, hơi há miệng, không biết an ủi Điền Mật thế nào, ánh mắt nhìn xung quanh, bởi vì nóng vội mà khuôn mặt ửng đỏ.
Điền Mật ngẩng đầu cười với nàng: “Không nói những chuyện này nữa, hôm nay khó khăn lắm ta mới được đến chỗ Kiều Kiều muội muội chơi, chúng ta phải thoải mái vui vẻ.”
Mắt thấy Điền Mật an ủi ngược lại mình, Lương Kiều có chút xấu hổ, càng thêm yêu thích Điền Mật.
Đến chỗ sân viện của Lương Kiều, Lương Kiều gọi một nha hoàn ôm Xảo Xảo tới.
Xảo Xảo là một con boo lông trắng, nhỏ nhỏ, đôi mắt tròn đen bóng, cực kì đáng yêu.
Lương Kiều đặt Xảo Xảo vào trong lòng Điền Mật, Điền Mật cười tiếp nhận Xảo Xảo, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại của Xảo Xảo, nhất thời cảm thấy trái tim tan chảy.
“Thế nào, Mật Nhi tỷ tỷ, Xảo Xảo đáng yêu lắm đúng không?” Hai mắt Lương Kiều lóe sáng, trên mặt tràn đầy chờ mong được nàng khen ngợi.
Điền Mật lộ ra má lúm đồng tiền, gật đầu: “Ừm, Xảo Xảo thật đáng yêu!”
“Vậy thì lần sau ta sẽ bảo biểu ca mang một con về cho tỷ nuôi?” Lương Kiều cảm thấy việc này rất có khả năng, vừa nói, vừa dẫn Điền Mật vào sương phòng của mình.
“Không được, ta là thứ nữ, vật nuôi quý giá như vậy, không cần phiền biểu ca của Kiều Kiều muội muội đâu.” Thật ra nàng sợ nếu Âu Dương Túc Ngọc thực sự đưa cho nàng một con chó boo, Điền Noãn Hương mà biết rồi, chẳng phải sẽ bị kích thích sao.
Suy đi nghĩ lại hay là thôi đi, nàng tới nơi này không phải để chơi đùa.
Lương Kiều
/149
|