Cô ta vừa nghe được cái gì?
Bác sĩ Điền là vị hôn thê của anh, vì sao tâm lại đau như vậy? Ánh mắt căng căng, có cái gì đó muốn chảy ra.
Quay đầu, xuyên qua cửa sổ phòng thủy tinh, nhìn về phía Tập Dận trong phòng bệnh. Lúc này anh đang yên tĩnh ngủ, trên mặt có gắn ống dưỡng khí, lúc này anh suy yếu không tưởng nổi, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường. Cô thật muốn bây giờ anh có thể mở to mắt rống giận về phía cô, nói cho cô biết bác sĩ Điền và anh không có gì.
Y tá Nhan, nếu như tôi nhớ không lầm, lúc này cô nên tan việc?
Nói xong, cũng không đợi Nhan Hương đáp lại, trực tiếp mở cửa đi vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt của Nhan Hương
————
Sáng hôm sau, Tập Dận vừa tỉnh dậy, đã nhìn thấy một người con gái nằm sấp bên giường, tóc dài, thân thể nhỏ nhắn. Mặc áo khoác trắng, bác sĩ?
Ngón tay giật giật, người nằm sấp lập tức tỉnh.
Ánh mắt Điền Mật mông lung, chớp chớp, tóc dài xõa tung, tán loạn hai bên gò má, lúc này cô có chút lười biếng và gợi cảm hơn bình thường.
Thấy Tập Dận tỉnh, vội vàng giơ lên khuôn mặt tươi cười, sau đó kiểm tra thân thể cho Tập Dận.
Ừm, bây giờ đã không có gì đáng ngại, chỉ cần miệng vết thương khỏi hẳn thì tốt rồi. Đói bụng rồi phải không em có nấu cháo, ăn một chút?
Trong mắt Điền Mật mang theo quan tâm, để cho Tập Dận có chút hoảng hốt, dường như quay lại buổi chiều mười năm trước. Khi đó anh đánh nhau với nam sinh tỏ tình với Điền Mật. Bị thương, không nặng, có điều vẫn dọa sợ Điền Mật khi đó 16 tuổi, vụng trộm bôi thuốc cho anh, còn nói sau này nhất định phải đi học y. Sau đó bọn họ đã ở cùng một chỗ.
Không được đáp lại, Điền Mật cúi người xuống, để sát vào mặt của Tập Dận. Lúc này Tập Dận mới lấy lại tinh thần. Gật đầu, tỏ vẻ muốn ăn.
Điền Mật lập tức nhếch môi, quay người đi vào phòng bếp trong phòng bệnh, múc thêm một chén cháo cho Tập Dận.
Chậm rãi đút cháo cho anh, nụ cười trên mặt Điền Mật cũng không có giảm. Bởi vì khi cô quay người chợt nghe đến Đinh —— hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 65, ký chủ cố gắng lên!
Dận, lần sau lúc nhiệm vụ cẩn thận một chút được không? Anh như vậy để cho em thật lo lắng cho, chú Tập và dì Mẫn cũng rất lo lắng, luôn đợi đến lúc giải phẩu kết thúc mới về nhà nghỉ ngơi. Anh cũng không biết ngày hôm qua lúc em làm giải phẫu cho anh, nhìn thấy miệng vết thương của anh, miễn bàn có bao nhiêu đau lòng.
Đinh —— độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo
Bác sĩ Điền là vị hôn thê của anh, vì sao tâm lại đau như vậy? Ánh mắt căng căng, có cái gì đó muốn chảy ra.
Quay đầu, xuyên qua cửa sổ phòng thủy tinh, nhìn về phía Tập Dận trong phòng bệnh. Lúc này anh đang yên tĩnh ngủ, trên mặt có gắn ống dưỡng khí, lúc này anh suy yếu không tưởng nổi, hoàn toàn không có dáng vẻ kiêu ngạo ngày thường. Cô thật muốn bây giờ anh có thể mở to mắt rống giận về phía cô, nói cho cô biết bác sĩ Điền và anh không có gì.
Y tá Nhan, nếu như tôi nhớ không lầm, lúc này cô nên tan việc?
Nói xong, cũng không đợi Nhan Hương đáp lại, trực tiếp mở cửa đi vào phòng bệnh, sau đó đóng cửa lại, ngăn cách ánh mắt của Nhan Hương
————
Sáng hôm sau, Tập Dận vừa tỉnh dậy, đã nhìn thấy một người con gái nằm sấp bên giường, tóc dài, thân thể nhỏ nhắn. Mặc áo khoác trắng, bác sĩ?
Ngón tay giật giật, người nằm sấp lập tức tỉnh.
Ánh mắt Điền Mật mông lung, chớp chớp, tóc dài xõa tung, tán loạn hai bên gò má, lúc này cô có chút lười biếng và gợi cảm hơn bình thường.
Thấy Tập Dận tỉnh, vội vàng giơ lên khuôn mặt tươi cười, sau đó kiểm tra thân thể cho Tập Dận.
Ừm, bây giờ đã không có gì đáng ngại, chỉ cần miệng vết thương khỏi hẳn thì tốt rồi. Đói bụng rồi phải không em có nấu cháo, ăn một chút?
Trong mắt Điền Mật mang theo quan tâm, để cho Tập Dận có chút hoảng hốt, dường như quay lại buổi chiều mười năm trước. Khi đó anh đánh nhau với nam sinh tỏ tình với Điền Mật. Bị thương, không nặng, có điều vẫn dọa sợ Điền Mật khi đó 16 tuổi, vụng trộm bôi thuốc cho anh, còn nói sau này nhất định phải đi học y. Sau đó bọn họ đã ở cùng một chỗ.
Không được đáp lại, Điền Mật cúi người xuống, để sát vào mặt của Tập Dận. Lúc này Tập Dận mới lấy lại tinh thần. Gật đầu, tỏ vẻ muốn ăn.
Điền Mật lập tức nhếch môi, quay người đi vào phòng bếp trong phòng bệnh, múc thêm một chén cháo cho Tập Dận.
Chậm rãi đút cháo cho anh, nụ cười trên mặt Điền Mật cũng không có giảm. Bởi vì khi cô quay người chợt nghe đến Đinh —— hảo cảm nam chủ +5, độ hảo cảm 65, ký chủ cố gắng lên!
Dận, lần sau lúc nhiệm vụ cẩn thận một chút được không? Anh như vậy để cho em thật lo lắng cho, chú Tập và dì Mẫn cũng rất lo lắng, luôn đợi đến lúc giải phẩu kết thúc mới về nhà nghỉ ngơi. Anh cũng không biết ngày hôm qua lúc em làm giải phẫu cho anh, nhìn thấy miệng vết thương của anh, miễn bàn có bao nhiêu đau lòng.
Đinh —— độ hảo cảm nam chủ +10, độ hảo
/149
|