Tứ gia không thấy Lưu Nhất Chu, trong lòng kinh hãi không thôi, nhưng hắn là người gặp nguy không loạn, cho nên vẫn bình thản tươi cười, đem hai người của Mộc vương phủ đưa ra khỏi cung. Bọn thị vệ thấy “Quế công công” mang người ra ngoài, nào dám nhiều lời. Sau khi ra ngoài, Tứ gia cũng dặn dò hai người kia vài câu. Bọn họ thấy Lưu Nhất Chu chưa ra, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng cũng hiểu rõ trong cung bốn bề hiểm nguy, bọn họ thoát ra được đã là nhờ hoàn toàn vào công của vị tiểu thái giám này. Hơn nữa, Tứ gia còn hứa sẽ cố gắng hết sức đưa Lưu Nhất Chu ra ngoài, cho nên hai người kia liền lập tức cáo từ.
Lúc Tứ gia trở lại cung, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, thầm nghĩ: “Tại sao bỗng nhiên không thấy Lưu Nhất Chu đâu? Bọn thị vệ nhất định không dám tùy tiện hạ thủ, như vậy chỉ có thể là do hắn tự mình trốn đi…Nhưng nơi này là hoàng cung, hắn ta cũng biết rõ nguy hiểm, sao còn dám ở lại? Vạn nhất bị bọn thị vệ phát hiện thì thật là phiền toái.” Nghĩ tới đây, Tứ gia không khỏi lại nhíu mày. Bây giờ muốn tìm Lưu Nhất Chu không phải là chuyện dễ, trước tiên cứ báo lại cho Khang Hy biết hắn đã thành công “thả” thích khách đã.
Tứ gia liền cất bước đi tới Ngự Thư Phòng.
Lại nói tới Kiến Ninh, sau khi nàng thỉnh an Thái hậu xong, liền quyết định tới phòng của Tứ gia. Nàng nghĩ tới sau khi cầm được quyển kinh trong tay, sẽ lấy đám da dê ra rồi đưa quyển kinh vô dụng cho Thái hậu. Việc này quả thực là nhất cử lưỡng tiện.
Nhớ tới quá khứ không mấy huy hoàng của Kiến Ninh công chúa, nàng sợ nếu mình thường xuyên đến phòng của Tứ gia sẽ gây nên đồn đại không tốt. Huống hồ hiện giờ nàng đang “cải tà quy chính” trong mắt Khang Hy, cho nên nàng không muốn tự hủy đi cố gắng của chính mình.
Kiến Ninh đi đến nửa đường liền kiếm cớ, đuổi thái giám cung nữ về Khôn Ninh cung trước, sau đó mới hoan hỉ chạy tới chỗ Tứ gia. Thấy chung quanh im ắng không một bóng người, ngay cả Tiểu Kì Tử cũng không thấy, nàng liền nhẹ giọng gọi: “Quế công công, Quế công công…” Bên trong không có một tiếng trả lời. Kiến Ninh thấy Tứ gia không có trong phòng, liền ngông nghênh đẩy cửa tiến vào.
Thật ra trong lòng nàng đã sớm hạ quyết tâm, cho dù Tứ gia ở trong phòng cũng không sao. Dù sao Tứ gia cũng không biết cái gọi là “Tứ thập nhị chương kinh”, lại càng không biết chúng được giấu ở đâu…Phòng này thiết kế vốn là nơi để giấu đồ, hơn nữa đồ đạc Hải Đại Phú lưu lại quá nhiều, Tứ gia tuy rằng tỉ mỉ, nhưng cũng không thể cái gì cũng biết.
Kiến Ninh nhảy chân sáo đi vào, thấy bên trong một bóng người cũng không có, liền bắt đầu nhìn quanh, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Rốt cuộc phải tìm ở đâu đây.” Trước tiên nàng mở tủ trong tường ra, thấy bên trong chất rất nhiều sách. Bên dưới đống sách đặt một ít bình nhỏ, còn có một cái hộp gỗ.
Kiến Ninh tiện tay lật lật đống sách, quả nhiên không tìm thấy thứ mình cần. Lại cầm một cái chai trong tay, lắc lắc vài cái, có chai thì trống không, có chai vẫn còn đầy nguyên. Nàng đột nhiên nhớ tới “Hóa thi phấn” vô cùng tàn bạo, lập tức vội vàng buông cái bình xuống.
Kiến Ninh ngồi chồm hỗm trước tủ, mở hộp gỗ còn lại ra xem, bên trong vẫn là những bình bình lọ lọ. Kiến Ninh nhíu mày, tự hỏi: “Aizz, đáng tiếc ta không biết công dụng của mấy thứ này, nếu không thì thật tốt…Này…Chậm đã, ta không biết nhưng mà có người sẽ biết. Ha ha.” Nàng lập tức cao hứng thú ôm toàn bộ đám chai lọ ra, đặt lên bàn, lại nói: “Lão Tứ ở đây, hẳn sẽ biết rõ trong phòng mình có mấy thứ này. Nếu bây giờ không thấy nữa, hắn nhất định sẽ nghi ngờ…Nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi, ta là công chúa, hắn dám nói cái gì? Chỉ có thể giận trong lòng mà không dám nói ra thôi, ha ha ha…”
Nghĩ như vậy khiến nàng đắc ý vô cùng, tưởng tượng ra khuôn mặt bất đắc dĩ của Tứ gia, Kiến Ninh lại càng vui, nàng hoa tay múa chân tiếp tục công cuộc tìm kiếm.
Kiến Ninh vừa cất bước đi vào phòng trong, đột nhiên thấy một góc màn hơi rung. Kiến Ninh giật mình, tưởng là do gió, liền vén mành bước vào. Chỉ thấy trên bàn trong phòng đặt một chén trà, trong chén vẫn còn một chút nước chưa khô hết.
Kiến Ninh tuy rằng “quen biết” Tứ gia không lâu, nhưng hiểu rất rõ hắn là loại người cẩn thận tỉ mỉ, nhất cử nhất động đều có nguyên tắc của mình. Thí dụ như đồ vật trong phòng, hắn chưa từng đặt lung tung, minh chứng là bàn ghế vẫn còn đang ở nguyên vị trí, tại sao có thể để chỏng chơ một chén trà trên bàn? Huống hồ bên trong còn có nước.
Kiến Ninh nhíu mày, kêu lên: “Tiểu Kì Tử?” Không thấy có ai trả lời, Kiến Ninh liền cắn chặt môi, cảm thấy có điểm không ổn, lập tức bỏ chạy ra ngoài.
Một trận gió lạnh đập vào mặt nàng. Người kia ra tay rất nhanh, Kiến Ninh vừa mới tới cửa, vừa định đẩy cửa chạy trốn thì đã bị người nọ túm chặt đầu vai, chặt đến mức nàng cảm thấy tay mình sắp sửa gãy lìa. Nàng hét lên một tiếng, vừa muốn kêu to cứu mạng thì đã nghe thấy người nọ hừ một tiếng, điểm huyệt đạo của nàng, kéo Kiến Ninh quay lại phòng trong.
Kiến Ninh tuy rằng tỉnh táo, nhưng lại không có cách nào lên tiếng. Nàng cảm thấy mình bị người nọ ôm lên, sau đó bị ném lên giường. Việc này xảy ra quá nhanh, khiến cho người ta không kịp phản ứng. Kiến Ninh sợ hãi không thôi, rốt cuộc là kẻ nào không có mắt, dám lẻn vào phòng Tứ gia, lại còn đánh lén công chúa.
Một lát sau, Kiến Ninh lấy lại tinh thần, chậm rãi mở mắt ra. Người trước mặt nàng khuôn mặt không có khó xem, nhưng rõ ràng là một người con trai xa lạ.
Kiến Ninh hỏi: “Khụ, ngươi là người nào? Dám cả gan…” Bỗng nhiên nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Tứ gia, bởi vì vô ý lộ ra thân phận mà cuối cùng nàng bị hắn nắm được nhược điểm, vì thế Kiến Ninh vô cùng thức thời mà im miệng.
Người nọ lại cười lạnh, nói: “Ngươi là công chúa Thát Đát?”
Kiến Ninh âm thầm kêu khổ, tự trách chính mình tại sao lúc trước vào phòng trộm đồ không biết giữ mồm giữ miệng một chút mà bô bô nói ra, để thân phận của mình bị người này biết được.
Kiến Ninh đành phải lấp liếm: “Không, ta không phải, ngươi hiểu lầm rồi…Đại hiệp…Ngươi là ai?”
Người nọ nhìn chằm chằm Kiến Ninh, trong mắt lộ ra vẻ đói khát của dã thú, nói: “Ngươi không phải? Rõ ràng khi nãy ngươi nói mình là công chúa, ta nghe rõ rành mạch. Lão tử và người Mãn có thù không đội trời chung, ha ha, không ngờ hôm nay có thể bắt được công chúa Thát Đát. Quả nhiên trời không phụ lòng người, ta nhất định phải giết ngươi để tế Phương sư muội.”
Kiến Ninh nghe nửa đầu câu nói, càng thêm tự trách bản thân sơ ý. Mà nghe tới nửa câu sau liền giật mình: thì ra cũng không phải ai xa lạ, người quen người quen…Chính là vị Lưu Nhất Chu Lưu sư huynh đại danh đỉnh đỉnh.
Kiến Ninh lập tức nói: “Không không, ngươi hiểu lầm ta rồi. Ta không phải công chúa, ta chỉ là cung nữ được sủng ái nhất bên cạnh ả thôi. Vừa rồi là vì ta quá đắc ý nên mới ăn nói lung tung, không kịp nói nốt phần sau. Thật ra đầy đủ phải là ‘ta là người được công chúa sủng ái nhất’…Ngươi ngẫm lại xem, đường đường là công chúa sao lại đến phòng tiểu thái giám chứ?”
Lưu Nhất Chu chau mày, nói: “Ngươi không phải công chúa? Vậy…Nơi này có phải là phòng của Tiểu Quế Tử Quế công công không?”
Kiến Ninh lờ mờ đoán được lí do Lưu Nhất Chu xuất hiện ở đây, lại nhìn khuôn mặt hung thần ác sát của hắn…Vì thế nàng liền nói: “Cái này…Không phải, đây là phòng của Tứ công công, không phải phòng của Tiểu Quế Tử công công.”
Lưu Nhất Chu ngẩn ngơ, nói: “Tứ công công, ai là Tứ công công? Đúng rồi, vừa rồi ta nghe ngươi nhắc đến ‘lão Tứ’, chẳng lẽ đây thật sự không phải là phòng của Quế công công sao? Đáng hận, tiểu thái giám kia dám lừa ta!”
Kiến Ninh thấy hắn mắc câu, vội vàng nói: “Đúng vậy, bọn họ nhất định là lừa ngươi. Này, ngươi muốn tìm Quế công công sao, ta đem ngươi đi. Ta biết hắn đang ở đâu, nhưng mà ngươi phải giải huyệt cho ta trước đã.”
Lưu Nhất Chu nhìn nàng, dường như đang muốn xem xem lời nàng nói có thật hay không.
Kiến Ninh vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao? Aizz, vừa rồi ngươi nhắc tới Phương sư muội…Có phải là nữ thích khách vài ngày trước bị giết hay không, ta nhớ nàng lớn lên rất xinh đẹp, nổi bật là đôi mắt to ngập nước. Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Lưu Nhất Chu run sợ: “Ngươi…Làm sao ngươi biết?”
Kiến Ninh nói: “Chuyện này…Aizz…Ngươi có thể giải huyệt cho ta trước rồi nói được không? Ta cảm thấy cả người đau nhức sắp ngất đi mất. Dù sao ta cũng chỉ là một tiểu cung nữ không có võ công, đại hiệp ngươi sợ gì a?”
Lưu Nhất Chu ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy nàng nói đúng, liền đáp: “Ngươi tốt nhất nên thật thà một chút. Phàm có nửa lời dối trá, ta nhất định sẽ đem ngươi ra chém thành trăm mảnh. Ta nói được thì sẽ làm được!”
Kiến Ninh sợ hãi nói: “Đương nhiên đương nhiên, ta vào cung cũng là do hoàn cảnh xô đẩy thôi. Hôm nay chỉ là đột nhiên hám tiền, mới tới phòng của Tứ công công định trộm đồ, không ngờ lại gặp phải đại hiệp. Ô ô, chẳng lẽ ta lại còn định hi sinh tính mạng vì một cái gã Quế công công mất hết nhân tính sao? Ta nhất định nhất định sẽ biết gì khai nấy.”
Lưu Nhất Chu vươn tay, giải huyệt cho Kiến Ninh, nói: “Được rồi, ngươi hiện tại có thể nói cho ta chuyện của sư muội.”
Kiến Ninh sờ sờ bả vai, quả nhiên đã có thể cử động, chỉ là vẫn còn chút tê dại đau nhức. Nàng nghĩ một lát rồi nói: “Aizz, chuyện này nói ra, quả thực là thê thảm vô cùng.” Trong bụng, Kiến Ninh lại thầm nghĩ: “Sớm biết như vậy nhẽ ra ta nên cầm mấy cái lọ kia theo người. Hiện tại phải làm sao bây giờ? Muốn chạy không chạy được, muốn kêu cứu cũng không xong, chẳng lẽ hôm nay lại bỏ mạng ở đây? Aizz…Ta thực sơ suất mà, nếu mang theo bọn thị vệ thì đã không xảy ra chuyện này…Thôi, đã đến nước này rồi, đành phải cố kéo dài thời gian, hi vọng viện binh tới vậy…”
Lưu Nhất Chi nói: “Ngươi nói gì? Vô cùng thê thảm? Sư muội ta, nàng….”
Kiến Ninh nói: “Đêm đó là phiên ta hầu hạ công chúa. Ta nghe thấy có tiếng động nên mới chạy ra xem, không ngờ lại nhìn thấy một nữ thích khách, nàng ta hình như đang cố chạy trốn…Hình như nàng bị thương nặng, sau lưng còn có thị vệ truy kích, quả thực rất đáng thương.”
Lưu Nhất Chu nghe, ánh mắt đỏ như thỏ, nói: “Phương sư muội thực đáng thương…”
Kiến Ninh gật đầu: “Đúng vậy, thực sự rất đáng thương. Ta cũng cảm thấy nàng đáng thương, nên định chạy lại cứu giúp, không ngờ lại chứng kiến cảnh…”
Lưu Nhất Chu hỏi: “Chứng kiến cảnh gì?”
Kiến Ninh đáp: “Chứng kiến…Chứng kiến…Ngươi thật sự muốn biết sao?” Nàng vừa nói, vừa trầm ngâm suy nghĩ: “Phòng ở của lão Tứ, bình thường không ai dám vào, cho nên ta chỉ có thể trông cậy duy nhất vào chính hắn…Có lẽ hắn đang đi đâu đó, chốc lát nữa sẽ về thôi?” Nàng cố gắng thò tay ra sau lưng, lần lần tìm tìm.
Lưu Nhất Chu gấp gáp nói: “Tất nhiên muốn nghe, ngươi nói mau!”
Kiến Ninh nói: “Ta thấy Quế công công ngăn cản nàng, sau đó hai tên thị vệ cũng chạy tới vây lấy nàng. Nàng chạy không thoát, vì thế đã bị…Đã bị…Aizz, rất thê thảm, bị chém nhiều đao như vậy, thật là…”
Lưu Nhất Chu cả giận nói: “Ta nhất định phải báo thù cho Phương sư muội!”
Kiến Ninh nói: “Oan có đầu nợ có chủ. Chuyện này do Quế công công làm, không liên quan đến người khác. Để ta đưa ngươi đi tìm hắn!”
Lưu Nhất Chu chăm chú nhìn nàng, không nói gì, đôi mắt hơi đỏ lên mang theo vẻ khát máu. Kiến Ninh đột nhiên cảm thấy cực kì nguy hiểm, vì thế nàng lặng lẽ nuốt nước miếng, kêu lên: “A…Là ai?”
Lưu Nhất Chu cả kinh quay đầu lại. Kiến Ninh lập tức lấy chủy thủ giấu sau lưng ra, vừa muốn rút ra khỏi vỏ, đã bị Lưu Nhất Chu một chưởng đánh tới: “Ngươi muốn làm gì?”
Lúc Tứ gia trở lại cung, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, thầm nghĩ: “Tại sao bỗng nhiên không thấy Lưu Nhất Chu đâu? Bọn thị vệ nhất định không dám tùy tiện hạ thủ, như vậy chỉ có thể là do hắn tự mình trốn đi…Nhưng nơi này là hoàng cung, hắn ta cũng biết rõ nguy hiểm, sao còn dám ở lại? Vạn nhất bị bọn thị vệ phát hiện thì thật là phiền toái.” Nghĩ tới đây, Tứ gia không khỏi lại nhíu mày. Bây giờ muốn tìm Lưu Nhất Chu không phải là chuyện dễ, trước tiên cứ báo lại cho Khang Hy biết hắn đã thành công “thả” thích khách đã.
Tứ gia liền cất bước đi tới Ngự Thư Phòng.
Lại nói tới Kiến Ninh, sau khi nàng thỉnh an Thái hậu xong, liền quyết định tới phòng của Tứ gia. Nàng nghĩ tới sau khi cầm được quyển kinh trong tay, sẽ lấy đám da dê ra rồi đưa quyển kinh vô dụng cho Thái hậu. Việc này quả thực là nhất cử lưỡng tiện.
Nhớ tới quá khứ không mấy huy hoàng của Kiến Ninh công chúa, nàng sợ nếu mình thường xuyên đến phòng của Tứ gia sẽ gây nên đồn đại không tốt. Huống hồ hiện giờ nàng đang “cải tà quy chính” trong mắt Khang Hy, cho nên nàng không muốn tự hủy đi cố gắng của chính mình.
Kiến Ninh đi đến nửa đường liền kiếm cớ, đuổi thái giám cung nữ về Khôn Ninh cung trước, sau đó mới hoan hỉ chạy tới chỗ Tứ gia. Thấy chung quanh im ắng không một bóng người, ngay cả Tiểu Kì Tử cũng không thấy, nàng liền nhẹ giọng gọi: “Quế công công, Quế công công…” Bên trong không có một tiếng trả lời. Kiến Ninh thấy Tứ gia không có trong phòng, liền ngông nghênh đẩy cửa tiến vào.
Thật ra trong lòng nàng đã sớm hạ quyết tâm, cho dù Tứ gia ở trong phòng cũng không sao. Dù sao Tứ gia cũng không biết cái gọi là “Tứ thập nhị chương kinh”, lại càng không biết chúng được giấu ở đâu…Phòng này thiết kế vốn là nơi để giấu đồ, hơn nữa đồ đạc Hải Đại Phú lưu lại quá nhiều, Tứ gia tuy rằng tỉ mỉ, nhưng cũng không thể cái gì cũng biết.
Kiến Ninh nhảy chân sáo đi vào, thấy bên trong một bóng người cũng không có, liền bắt đầu nhìn quanh, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Rốt cuộc phải tìm ở đâu đây.” Trước tiên nàng mở tủ trong tường ra, thấy bên trong chất rất nhiều sách. Bên dưới đống sách đặt một ít bình nhỏ, còn có một cái hộp gỗ.
Kiến Ninh tiện tay lật lật đống sách, quả nhiên không tìm thấy thứ mình cần. Lại cầm một cái chai trong tay, lắc lắc vài cái, có chai thì trống không, có chai vẫn còn đầy nguyên. Nàng đột nhiên nhớ tới “Hóa thi phấn” vô cùng tàn bạo, lập tức vội vàng buông cái bình xuống.
Kiến Ninh ngồi chồm hỗm trước tủ, mở hộp gỗ còn lại ra xem, bên trong vẫn là những bình bình lọ lọ. Kiến Ninh nhíu mày, tự hỏi: “Aizz, đáng tiếc ta không biết công dụng của mấy thứ này, nếu không thì thật tốt…Này…Chậm đã, ta không biết nhưng mà có người sẽ biết. Ha ha.” Nàng lập tức cao hứng thú ôm toàn bộ đám chai lọ ra, đặt lên bàn, lại nói: “Lão Tứ ở đây, hẳn sẽ biết rõ trong phòng mình có mấy thứ này. Nếu bây giờ không thấy nữa, hắn nhất định sẽ nghi ngờ…Nghi ngờ thì cứ nghi ngờ đi, ta là công chúa, hắn dám nói cái gì? Chỉ có thể giận trong lòng mà không dám nói ra thôi, ha ha ha…”
Nghĩ như vậy khiến nàng đắc ý vô cùng, tưởng tượng ra khuôn mặt bất đắc dĩ của Tứ gia, Kiến Ninh lại càng vui, nàng hoa tay múa chân tiếp tục công cuộc tìm kiếm.
Kiến Ninh vừa cất bước đi vào phòng trong, đột nhiên thấy một góc màn hơi rung. Kiến Ninh giật mình, tưởng là do gió, liền vén mành bước vào. Chỉ thấy trên bàn trong phòng đặt một chén trà, trong chén vẫn còn một chút nước chưa khô hết.
Kiến Ninh tuy rằng “quen biết” Tứ gia không lâu, nhưng hiểu rất rõ hắn là loại người cẩn thận tỉ mỉ, nhất cử nhất động đều có nguyên tắc của mình. Thí dụ như đồ vật trong phòng, hắn chưa từng đặt lung tung, minh chứng là bàn ghế vẫn còn đang ở nguyên vị trí, tại sao có thể để chỏng chơ một chén trà trên bàn? Huống hồ bên trong còn có nước.
Kiến Ninh nhíu mày, kêu lên: “Tiểu Kì Tử?” Không thấy có ai trả lời, Kiến Ninh liền cắn chặt môi, cảm thấy có điểm không ổn, lập tức bỏ chạy ra ngoài.
Một trận gió lạnh đập vào mặt nàng. Người kia ra tay rất nhanh, Kiến Ninh vừa mới tới cửa, vừa định đẩy cửa chạy trốn thì đã bị người nọ túm chặt đầu vai, chặt đến mức nàng cảm thấy tay mình sắp sửa gãy lìa. Nàng hét lên một tiếng, vừa muốn kêu to cứu mạng thì đã nghe thấy người nọ hừ một tiếng, điểm huyệt đạo của nàng, kéo Kiến Ninh quay lại phòng trong.
Kiến Ninh tuy rằng tỉnh táo, nhưng lại không có cách nào lên tiếng. Nàng cảm thấy mình bị người nọ ôm lên, sau đó bị ném lên giường. Việc này xảy ra quá nhanh, khiến cho người ta không kịp phản ứng. Kiến Ninh sợ hãi không thôi, rốt cuộc là kẻ nào không có mắt, dám lẻn vào phòng Tứ gia, lại còn đánh lén công chúa.
Một lát sau, Kiến Ninh lấy lại tinh thần, chậm rãi mở mắt ra. Người trước mặt nàng khuôn mặt không có khó xem, nhưng rõ ràng là một người con trai xa lạ.
Kiến Ninh hỏi: “Khụ, ngươi là người nào? Dám cả gan…” Bỗng nhiên nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp Tứ gia, bởi vì vô ý lộ ra thân phận mà cuối cùng nàng bị hắn nắm được nhược điểm, vì thế Kiến Ninh vô cùng thức thời mà im miệng.
Người nọ lại cười lạnh, nói: “Ngươi là công chúa Thát Đát?”
Kiến Ninh âm thầm kêu khổ, tự trách chính mình tại sao lúc trước vào phòng trộm đồ không biết giữ mồm giữ miệng một chút mà bô bô nói ra, để thân phận của mình bị người này biết được.
Kiến Ninh đành phải lấp liếm: “Không, ta không phải, ngươi hiểu lầm rồi…Đại hiệp…Ngươi là ai?”
Người nọ nhìn chằm chằm Kiến Ninh, trong mắt lộ ra vẻ đói khát của dã thú, nói: “Ngươi không phải? Rõ ràng khi nãy ngươi nói mình là công chúa, ta nghe rõ rành mạch. Lão tử và người Mãn có thù không đội trời chung, ha ha, không ngờ hôm nay có thể bắt được công chúa Thát Đát. Quả nhiên trời không phụ lòng người, ta nhất định phải giết ngươi để tế Phương sư muội.”
Kiến Ninh nghe nửa đầu câu nói, càng thêm tự trách bản thân sơ ý. Mà nghe tới nửa câu sau liền giật mình: thì ra cũng không phải ai xa lạ, người quen người quen…Chính là vị Lưu Nhất Chu Lưu sư huynh đại danh đỉnh đỉnh.
Kiến Ninh lập tức nói: “Không không, ngươi hiểu lầm ta rồi. Ta không phải công chúa, ta chỉ là cung nữ được sủng ái nhất bên cạnh ả thôi. Vừa rồi là vì ta quá đắc ý nên mới ăn nói lung tung, không kịp nói nốt phần sau. Thật ra đầy đủ phải là ‘ta là người được công chúa sủng ái nhất’…Ngươi ngẫm lại xem, đường đường là công chúa sao lại đến phòng tiểu thái giám chứ?”
Lưu Nhất Chu chau mày, nói: “Ngươi không phải công chúa? Vậy…Nơi này có phải là phòng của Tiểu Quế Tử Quế công công không?”
Kiến Ninh lờ mờ đoán được lí do Lưu Nhất Chu xuất hiện ở đây, lại nhìn khuôn mặt hung thần ác sát của hắn…Vì thế nàng liền nói: “Cái này…Không phải, đây là phòng của Tứ công công, không phải phòng của Tiểu Quế Tử công công.”
Lưu Nhất Chu ngẩn ngơ, nói: “Tứ công công, ai là Tứ công công? Đúng rồi, vừa rồi ta nghe ngươi nhắc đến ‘lão Tứ’, chẳng lẽ đây thật sự không phải là phòng của Quế công công sao? Đáng hận, tiểu thái giám kia dám lừa ta!”
Kiến Ninh thấy hắn mắc câu, vội vàng nói: “Đúng vậy, bọn họ nhất định là lừa ngươi. Này, ngươi muốn tìm Quế công công sao, ta đem ngươi đi. Ta biết hắn đang ở đâu, nhưng mà ngươi phải giải huyệt cho ta trước đã.”
Lưu Nhất Chu nhìn nàng, dường như đang muốn xem xem lời nàng nói có thật hay không.
Kiến Ninh vội vàng rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp: “Sao vậy, chẳng lẽ ngươi không tin ta sao? Aizz, vừa rồi ngươi nhắc tới Phương sư muội…Có phải là nữ thích khách vài ngày trước bị giết hay không, ta nhớ nàng lớn lên rất xinh đẹp, nổi bật là đôi mắt to ngập nước. Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Lưu Nhất Chu run sợ: “Ngươi…Làm sao ngươi biết?”
Kiến Ninh nói: “Chuyện này…Aizz…Ngươi có thể giải huyệt cho ta trước rồi nói được không? Ta cảm thấy cả người đau nhức sắp ngất đi mất. Dù sao ta cũng chỉ là một tiểu cung nữ không có võ công, đại hiệp ngươi sợ gì a?”
Lưu Nhất Chu ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy nàng nói đúng, liền đáp: “Ngươi tốt nhất nên thật thà một chút. Phàm có nửa lời dối trá, ta nhất định sẽ đem ngươi ra chém thành trăm mảnh. Ta nói được thì sẽ làm được!”
Kiến Ninh sợ hãi nói: “Đương nhiên đương nhiên, ta vào cung cũng là do hoàn cảnh xô đẩy thôi. Hôm nay chỉ là đột nhiên hám tiền, mới tới phòng của Tứ công công định trộm đồ, không ngờ lại gặp phải đại hiệp. Ô ô, chẳng lẽ ta lại còn định hi sinh tính mạng vì một cái gã Quế công công mất hết nhân tính sao? Ta nhất định nhất định sẽ biết gì khai nấy.”
Lưu Nhất Chu vươn tay, giải huyệt cho Kiến Ninh, nói: “Được rồi, ngươi hiện tại có thể nói cho ta chuyện của sư muội.”
Kiến Ninh sờ sờ bả vai, quả nhiên đã có thể cử động, chỉ là vẫn còn chút tê dại đau nhức. Nàng nghĩ một lát rồi nói: “Aizz, chuyện này nói ra, quả thực là thê thảm vô cùng.” Trong bụng, Kiến Ninh lại thầm nghĩ: “Sớm biết như vậy nhẽ ra ta nên cầm mấy cái lọ kia theo người. Hiện tại phải làm sao bây giờ? Muốn chạy không chạy được, muốn kêu cứu cũng không xong, chẳng lẽ hôm nay lại bỏ mạng ở đây? Aizz…Ta thực sơ suất mà, nếu mang theo bọn thị vệ thì đã không xảy ra chuyện này…Thôi, đã đến nước này rồi, đành phải cố kéo dài thời gian, hi vọng viện binh tới vậy…”
Lưu Nhất Chi nói: “Ngươi nói gì? Vô cùng thê thảm? Sư muội ta, nàng….”
Kiến Ninh nói: “Đêm đó là phiên ta hầu hạ công chúa. Ta nghe thấy có tiếng động nên mới chạy ra xem, không ngờ lại nhìn thấy một nữ thích khách, nàng ta hình như đang cố chạy trốn…Hình như nàng bị thương nặng, sau lưng còn có thị vệ truy kích, quả thực rất đáng thương.”
Lưu Nhất Chu nghe, ánh mắt đỏ như thỏ, nói: “Phương sư muội thực đáng thương…”
Kiến Ninh gật đầu: “Đúng vậy, thực sự rất đáng thương. Ta cũng cảm thấy nàng đáng thương, nên định chạy lại cứu giúp, không ngờ lại chứng kiến cảnh…”
Lưu Nhất Chu hỏi: “Chứng kiến cảnh gì?”
Kiến Ninh đáp: “Chứng kiến…Chứng kiến…Ngươi thật sự muốn biết sao?” Nàng vừa nói, vừa trầm ngâm suy nghĩ: “Phòng ở của lão Tứ, bình thường không ai dám vào, cho nên ta chỉ có thể trông cậy duy nhất vào chính hắn…Có lẽ hắn đang đi đâu đó, chốc lát nữa sẽ về thôi?” Nàng cố gắng thò tay ra sau lưng, lần lần tìm tìm.
Lưu Nhất Chu gấp gáp nói: “Tất nhiên muốn nghe, ngươi nói mau!”
Kiến Ninh nói: “Ta thấy Quế công công ngăn cản nàng, sau đó hai tên thị vệ cũng chạy tới vây lấy nàng. Nàng chạy không thoát, vì thế đã bị…Đã bị…Aizz, rất thê thảm, bị chém nhiều đao như vậy, thật là…”
Lưu Nhất Chu cả giận nói: “Ta nhất định phải báo thù cho Phương sư muội!”
Kiến Ninh nói: “Oan có đầu nợ có chủ. Chuyện này do Quế công công làm, không liên quan đến người khác. Để ta đưa ngươi đi tìm hắn!”
Lưu Nhất Chu chăm chú nhìn nàng, không nói gì, đôi mắt hơi đỏ lên mang theo vẻ khát máu. Kiến Ninh đột nhiên cảm thấy cực kì nguy hiểm, vì thế nàng lặng lẽ nuốt nước miếng, kêu lên: “A…Là ai?”
Lưu Nhất Chu cả kinh quay đầu lại. Kiến Ninh lập tức lấy chủy thủ giấu sau lưng ra, vừa muốn rút ra khỏi vỏ, đã bị Lưu Nhất Chu một chưởng đánh tới: “Ngươi muốn làm gì?”
/84
|