Cái Chết Trần Trụi

Chương 32 - Chương 19 - Phần 1

/0


Chương 19

DeBlass không chịu nói. Các luật sư của lão đã sớm buộc rọ bịt miệng lão, và họ buộc chặt. Tiến trình xét hỏi chậm chạp và dài dòng. Đã có những lúc Eve nghĩ DeBlass sẽ bùng nổ, khi cơn tức giận làm mặt lão đỏ bừng sẽ đẩy cán cân nghiêng về phía cô.

Cô đã thôi phủ nhận đây là chuyện cá nhân. Cô không muốn một cuộc xử án thủ đoạn, áp đảo bằng giới truyền thông. Eve muốn một lời thú tội.

“Ông đã tiến hành quan hệ ái tình loạn luân với cháu gái của mình, Sharon DeBlass.”

“Thân chủ của tôi không thừa nhận những luận điệu đó.”

Eve làm ngơ gã luật sư, quan sát nét mặt DeBlass. “Tôi có ở đây bản ghi lại một phần nhật ký của Sharon DeBlass, cuộc hẹn vào đêm nạn nhân bị sát hại.”

Cô đẩy tờ giấy qua bàn. Luật sư của DeBlass, một người đàn ông chải chuốt, gọn gàng với hàm râu màu cát cắt tỉa gọn và đôi mắt xanh ôn hòa, nhặt nó lên xem xét.

Bất kể là phản ứng gì anh ta đều giấu nó đằng sau vẻ khách quan lãnh đạm.

“Bản ghi này không chứng tỏ được gì, Trung úy, như tôi chắc chắn Trung úy biết. Những hoang tưởng tiêu cực của một phụ nữ đã chết. Một phụ nữ có tiếng đáng ngờ, người đã xa lánh gia đình từ lâu.”

“Có một dạng thức ở đây, Thượng nghị sĩ DeBlass.” Eve cứng đầu tiếp tục nói với bị cáo hơn là với kỵ sĩ của lão. “Ông đã lạm dụng tình dục con gái của ông, Catherine.”

“Phi lý,” DeBlass buột miệng thốt ra trước khi luật sư của lão kịp giơ tay lên để ra hiệu im lặng.

“Tôi có một bản khai, được ký tên và xác nhận trước các nhân chứng, từ Nữ nghị sĩ Catherine DeBlass.” Eve đưa ra và gã luật sư đã quắp lấy nó khỏi ngón tay của cô trước khi lão Thượng nghị sĩ kịp cử động.

Gã luật sư xem bản khai rồi gập đôi bàn tay được cắt tỉa móng cẩn thận lên trên nó. “Có thể cô không biết, Trung úy, có một bệnh sử không may về chứng rối loạn tâm thần ở đây. Vợ của Thượng nghị sĩ DeBlass thậm chí giờ đây còn phải chịu theo dõi về suy nhược thần kinh.”

“Chúng tôi biết.” Eve không buồn liếc nhìn gã luật sư. “Và chúng tôi sẽ điều tra tình trạng của bà ấy cùng nguyên nhân gây ra.”

“Nữ nghị sĩ DeBlass cũng đã được điều trị vì các triệu chứng suy nhược, hoang tưởng và căng thẳng,” gã tiếp tục cũng bằng cái giọng nói trung lập đó.

“Nếu tình trạng cô ấy như thế, Thượng nghị sĩ DeBlass, chúng ta sẽ thấy rằng nguồn gốc của nó là do sự lạm dụng tình dục trẻ em liên tục và có hệ thống. Ông đã có mặt ở New York vào đêm xảy ra vụ sát hại Sharon DeBlass,” Eve khéo léo chuyển hướng mục tiêu. “Không ở Đông Washington như ông đã khai trước đó.”

Trước khi gã luật sư kịp ngăn cản, Eve cúi người ra trước, rọi ánh mắt kiên định trên mặt DeBlass. “Để tôi nói ông nghe vụ việc diễn tiến ra sao. Ông sử dụng xe bay con thoi riêng, trả tiền cho phi công và kỹ sư hàng không để sửa đổi nhật ký bay. Ông đến căn hộ của Sharon, làm tình với cô ấy, thu hình lại cho những mục đích riêng. Ông đem theo vũ khí, một khẩu Smith & Wesson cổ, nòng 38 ly. Và vì Sharon chế nhạo ông, vì cô ấy đe dọa ông, vì ông không còn chịu nổi áp lực sợ bị lộ tẩy, ông đã bắn cô ấy. Ông bắn Sharon ba lần, vào đầu, tim và bộ phận sinh dục.”

Eve giữ cho lời lẽ tuôn nhanh, giữ khuôn mặt cô sát vào mặt DeBlass. Cô hài lòng ngửi thấy mùi mồ hôi của lão. “Phát súng cuối cùng khá tinh ranh. Nó làm xáo trộn mọi cơ hội để chúng tôi xác định được hoạt động tình dục. Ông bắn vỡ toang háng của Sharon. Có thể đó là biểu tượng, có thể là tự bảo tồn. Tại sao ông đem theo súng? Ông đã có kế hoạch? Ông đã quyết định kết thúc vụ việc một lần dứt điểm?”

Mắt DeBlass lia sang trái rồi sang phải. Hơi thở của lão trở nên khó nhọc và gấp gáp.

“Thân chủ của tôi không thừa nhận sở hữu vũ khí được nêu ra.”

“Thân chủ của anh là đồ rác rưởi.”

Gã luật sư phùng mang trợn mắt. “Trung úy Dallas, cô đang nói về một Thượng nghị sĩ của Hoa Kỳ đấy.”

“Điều đó khiến ông ta là đồ rác rưởi được bỏ phiếu bầu. Ông bị sốc, phải không, thưa Thượng nghị sĩ? Tất cả những thứ đó, máu me, tiếng động, cách khẩu súng giật trong tay ông. Có lẽ ông không thật sự tin mình có thể vượt qua điều đó. Không tin khi sức ép xô đẩy tới và ông phải siết cò. Nhưng khi đã tin thì không còn thoái lui được. Ông phải che đậy sự việc. Sharon hẳn sẽ hủy hoại ông, cô ấy sẽ không bao giờ để ông được bình yên. Cô ấy không như Catherine. Sharon sẽ không tan biến vào hậu cảnh và chịu đựng tất cả nỗi nhục, tội lỗi và sự sợ hãi. Cô ấy sử dụng nó để chống lại ông, vì thế ông phải giết cô ấy. Sau đó ông phải che đậy dấu vết.”

“Trung úy Dallas...”

Eve không rời mắt khỏi DeBlass, làm ngơ trước lời cảnh báo của gã luật sư và tiếp tục tấn công bị cáo. “Điều đó thật khích động, phải không? Ông có thể thoát tội. Ông là Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, ông nội của nạn nhân. Ai dám tin ông gây ra tội ác? Vì thế ông đã sắp xếp tư thế của Sharon trên giường, buông thả bản thân ông, buông thả cái tôi của ông. Ông có thể làm lại điều đó, và tại sao lại không nhỉ? Sự giết chóc đã khuấy động điều gì đó trong con người ông. Còn cách nào hay hơn là dàn dựng tình huống như thể có thằng điên nào đó đã sổng chuồng?”

Eve chờ đợi trong khi DeBlass thò tay ra lấy một ly nước và uống ừng ực. “Có thằng điên sổng chuồng. Ông in lời nhắn ra, nhét xuống dưới người Sharon. Rồi ông mặc quần áo, lúc ấy đã bình tĩnh hơn nhưng phấn khích. Ông chỉnh máy kết nối để gọi cớm lúc hai giờ năm mươi lăm phút. Ông cần có đủ thời gian để xuống dưới nhà và sửa lại băng ghi hình an ninh. Sau đó ông trở lại xe bay con thoi, bay về lại Đông Washington và chờ đóng vai người ông giận dữ.”

Xuyên suốt toàn bộ phát biểu này, DeBlass không nói gì. Nhưng một múi cơ co giật trên má ông ta và mắt ông ta thì không tìm được một nơi chốn để dừng lại.

“Đó là một câu chuyện thú vị, Trung úy,” gã luật sư lên tiếng. “Nhưng nó vẫn là nó thôi - một câu chuyện. Một giả định. Một cố gắng tuyệt vọng của Sở Cảnh sát để vất vả tìm lối thoát khỏi sức ép của giới truyền thông và dân chúng New York. Và, dĩ nhiên, đây là thời điểm hoàn hảo được tính toán để một cuộc kết tội lố lăng và có hại như thế này được áp đặt chống lại Thượng nghị sĩ ngay khi Dự luật Đạo đức sắp được đưa ra thảo luận.”

“Ông chọn hai nạn nhân kia bằng cách nào? Làm sao ông tuyển lựa được Lola Starr và Georgie Castle? Ông đã nhắm đến các số 4, 5, 6 chưa? Ông nghĩ có thể dừng lại ở đó không? Liệu ông có thể ngừng ra tay khi nó khiến ông cảm thấy có quyền lực, vô địch, chính đáng biết bao không?”

Lúc này DeBlass không còn đỏ rực nữa. Lão xám ngoét, hơi thở khàn và xáo trộn. Khi thò tay lấy ly nước lần nữa, bàn tay lão co giật khiến chiếc ly lăn xuống sàn.

“Cuộc thẩm vấn này chấm dứt.” Luật sư đứng dậy, giúp DeBlass đứng lên. “Sức khỏe thân chủ của tôi không ổn định. Ông ấy cần được săn sóc y tế ngay lập tức.”

“Thân chủ của anh là một kẻ giết người. Ông ta sẽ có thừa thãi sự chăm sóc y tế tại một khu tập trung tội phạm trong suốt quãng đời còn lại.” Eve nhấn nút. Khi những cánh cửa phòng xét hỏi mở ra, một nhân viên mặc đồng phục bước vào. “Gọi nhân viên y tế,” cô ra lệnh. “Thượng nghị sĩ cảm thấy bị căng thẳng một chút. Tình trạng sẽ trở nên nặng hơn,” cô báo động, quay lại với DeBlass. “Tôi thậm chí vẫn chưa bắt đầu.”

Hai giờ sau đó, sau khi đệ trình các báo cáo và gặp Công tố viên, Eve len lỏi tìm đường qua làn giao thông. Cô đã đọc một phần quan trọng trong nhật ký của Sharon. Đó là một thứ mà cô cần bỏ qua vào lúc này - hình ảnh một gã đàn ông méo mó và cách thức lão đã biến một cô gái trẻ thành một phụ nữ bất bình thường cũng gần như lão.

Vì Eve biết điều đó có thể - hoàn toàn quá dễ dàng - đã là câu chuyện của cô. Có những lựa chọn để được chọn lựa, Eve chìm trong suy nghĩ. Sự lựa chọn của Sharon đã giết chết cô ấy.

Cô muốn thổi bay đi một ít hơi nước, xem xét các sự kiện từng bước một với ai đó chịu lắng nghe, ghi nhận, hỗ trợ. Một ai đó, trong một thời gian, sẽ đứng giữa cô và những bóng ma của cái đã xảy ra. Và cái có thể đã xảy ra.

Cô hướng đến Roarke.

Khi cuộc gọi thông vào máy nối kết của Eve, cô cầu nguyện đó không phải là lệnh triệu tập trở lại với nhiệm vụ. “Dallas đây.”

“Này, cô bé.” Khuôn mặt mệt mỏi của Feeney hiện trên màn hình. “Tôi vừa xem đĩa ghi hình cuộc thẩm vấn. Làm việc tốt lắm.”

“Không đi được xa như tôi muốn vì phải đấu kiếm với gã luật sư khốn kiếp. Tôi sẽ bẻ cổ gã, Feeney. Tôi thề.”

“Ừ, tiền của tôi đặt cược vào cô mà. À, nhưng tôi phải nói cô biết một điều không mấy tốt đẹp. DeBlass mang tim giả.”

“Chúa ơi, lão sẽ không ngưng thở với chúng ta chứ?”

“Không. Không, họ đã cho lão dùng thuốc. Một số người đã nói đến chuyện lấy tim mới cho lão vào tuần sau.”

“Tốt.” Eve phả ra một luồng hơi thở. “Tôi muốn lão sống lâu - sau song sắt nhà tù.”

“Chúng ta có một vụ án cỡ bự đây. Công tố viên đã sẵn sàng để phong thánh cho cô, nhưng trước mắt lão đã được ra tù.”

Eve đạp thắng. Một tràng còi xe gắt gỏng oang oang phía sau khiến cô phải quặt lên lề đường Mười và chặn mất đường rẽ vào. “Ông nói lão đã ra tù là ý quái gì?”

Feeney nhăn mặt, vừa là thông cảm vừa là phản ứng. “Được thả nhờ tự bảo lãnh. Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ, bổn phận yêu nước suốt đời, muối của đất, tâm hồn nhỏ nhoi - và một thẩm phán nằm trong túi của lão.”

“Chết tiệt thật.” Eve giựt tóc cho đến khi cơn đau bằng với nỗi thất vọng. “Chúng ta tóm lão về tội giết người, ba vụ. Công tố viên nói bà ấy không chấp nhận bảo lãnh tại ngoại mà.”

“Bà ấy bị bắn hạ. Luật sư của DeBlass đã đọc một bài diễn văn vắt đá ra nước mắt và khiến xác chết phải chào cờ. Giờ này DeBlass đã trở lại Đông Washington, nghỉ ngơi theo lệnh của bác sĩ. Lão có ba mươi sáu giờ để chờ cuộc xét hỏi sau.”

“Thối quá.” Eve đấm mu bàn tay vào tay lái. “Chuyện này sẽ không thay đổi được gì đâu,” cô thốt lên dứt khoát. “Lão có thể chơi trò chính khách cao tuổi bệnh tật, lão có thể nhảy thiết hài tại tượng đài Tưởng niệm Lincoln chết tiệt, nhưng tôi đã tóm được lão.”

“Chỉ huy lo rằng tình trạng thời gian trễ sẽ cho DeBlass cơ hội giật dây những nguồn ủng hộ lão. Ông ấy muốn cô trở lại làm việc với công tố viên, xem xét lại tất cả những gì chúng ta đã có được, vào tám giờ sáng mai.”

“Tôi sẽ đến đó. Feeney, lão sẽ không tuột ra khỏi nút thắt cổ này đâu.”

“Miễn là bảo đảm làm sao cô có cái nút thắt gọn và chặt, nhóc ạ. Hẹn gặp cô tám giờ.”

“Được.” Cơn giận bốc lên, Eve quay ngoắt xe trở vào làn giao thông. Cô định về nhà, vùi mình vào chuỗi chứng cớ. Nhưng còn năm phút nữa thì đến nhà Roarke. Eve chọn việc sử dụng anh như một cố vấn phản biện.

Cô có thể tin cậy Roarke đóng vai luật sư của quỷ nếu cô cần đến, để chỉ ra những sai lầm. Và - cô thừa nhận - để trấn an mình, để cô có thể suy nghĩ mà không bị tất cả những xúc cảm mãnh liệt ngáng đường. Eve không thể có những cảm xúc đó, không thể để cho khuôn mặt của Catherine hiện ra trong đầu như vẫn thỉnh thoảng xảy ra. Nỗi nhục, nỗi sợ và tội lỗi.

Thật khó đến mức không thể tách ra khỏi những cảm xúc đó được. Eve biết mình muốn DeBlass trả giá từng chút một cho Catherine cũng như cho cả ba phụ nữ đã chết.

Cô được cho phép qua cổng nhà Roarke, lái nhanh lên dốc lối vào. Mạch máu bắt đầu đập mạnh khi cô chạy lên những bậc thềm. Ngốc nghếch, Eve tự mắng mình. Giống như một thiếu niên bị nhiễm kích thích tố. Nhưng cô mỉm cười khi Summerset mở cửa.

“Tôi cần gặp Roarke,” Eve thốt lên, lướt qua người ông ta.

“Tôi rất tiếc, Trung úy. Roarke không có nhà.”

“Ồ.” Cảm giác cụt hứng khiến Eve cảm thấy mình lố lăng. “Anh ấy ở đâu?”

Nét mặt Summerset cứng đơ như khúc gỗ. “Tôi tin là cậu ấy đang họp. Cậu ấy bị buộc phải hủy một chuyến đi châu Âu quan trọng, nên giờ phải làm việc trễ.”

“Đúng.” Con mèo vênh váo đi xuống bậc thềm và ngay tức thì bắt đầu luồn qua chân Eve. Cô bế nó lên, vuốt ve cái bụng. “Ông nghĩ khi nào anh ấy về?”

“Thời gian của Roarke là kinh doanh, Trung úy. Tôi không hay đoán chừng khi nào cậu ấy về.”

“Nghe này, ông bạn, tôi không vặn tay Roarke để bắt anh ấy bỏ thời gian quý báu ở bên tôi. Vậy tại sao ông không rút cái que ra khỏi đít ông và nói tôi nghe tại sao ông cứ ứng xử như thể tôi là một loài gặm nhấm gây phiền hà mỗi khi tôi đến.”

Cú sốc làm khuôn mặt Summerset trắng bệch như giấy. “Tôi không thoải mái với những hành vi thô lỗ, Trung úy Dallas. Có vẻ cô lại khác.”

“Chúng vừa khít với tôi như những đôi dép cũ.”

“Quả thế.” Summerset ưỡn thẳng người. “Roarke là người có thẩm mỹ, phong cách, ảnh hưởng. Cậu ấy có cái tai của các tổng thống và vua chúa. Cậu ấy đã sánh đôi cùng những phụ nữ có dòng dõi và huyết thống thuần khiết.”

“Tôi thì có dòng dõi tệ hại và không huyết thống.” Eve hẳn đã bật cười nếu lời châm chích đó không chọc vào quá gần tim cô. “Dường như thậm chí cả người như Roarke cũng có thể thấy giống lai tạp ngẫu nhiên lại hấp dẫn đấy. Bảo anh ấy tôi bắt con mèo,” cô nói thêm rồi bước ra ngoài.

Nhờ tự nhủ Summerset là một gã quý tộc rởm khó chịu mà Eve thấy dễ chịu. Và sự quan tâm lặng lẽ của con mèo khi cô trút giận trên đường về nhà thì làm cô nhẹ lòng kỳ lạ. Cô không cần sự tán thưởng của gã quản gia câu nệ lễ nghi. Như thể đồng ý, con mèo trèo vào lòng Eve mà cào đùi cô.

Cô nhăn mặt một chút khi móng vuốt mèo bấu qua lớp vải quần nhưng không đẩy nó sang bên. “Tao nghĩ chúng ta phải nghĩ ra một cái tên cho mày. Trước kia tao chưa hề nuôi thú cưng,” Eve thì thào. “Không biết Georgie gọi mày là gì nhưng chúng ta sẽ bắt đầu gọi tên mới. Đừng lo, chúng ta sẽ không chọn thứ gì ẻo lả như Tơ Mịn đâu.”

Eve đưa xe vào nhà để xe, dừng lại và nhìn thấy ánh sáng vàng nhấp nháy trên bức tường ở khu vực đỗ của mình. Một báo động đã đến hạn trả tiền trên không gian. Nếu đèn trở thành màu đỏ, rào cản sẽ hoạt động và cô sẽ bị gạt ra ngoài.

Eve chửi rủa một chút, vì thói quen hơn là do bực mình. Khốn kiếp, cô đã không có thời giờ trả các hóa đơn, và giờ đây cô nhận thấy mình có thể phải đối mặt với một buổi tối cố theo kịp trò chơi tung hứng tín dụng với tài khoản ngân hàng của cô.

/0

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status