Tô Mộ Dung lạnh lùng nhìn Lăng Ngạo, nửa ngày mới nói: “Ngươi chỉ mới lớn bao nhiêu, vậy mà lại nói ra những lời như vậy.”
“Bị tên râu sơn dương giày vò như thế, mấy lần đều lởn vởn giữa ranh giới sống chết, kinh nghiệm nhiều rồi, nên cũng nghĩ rõ hơn. Giống như rất nhiều người không thể hiểu nỗi tại sao ta có thể sống cùng hai nam nhân, cũng không hiểu tại sao ta sẽ chọn người đồng mẫu dị phụ chung sống. Kỳ thật luân lý đạo đức trong thế gian này đáng giá bao nhiêu? Hạnh phúc của ta mới là vô giá. Chúng ta bên nhau vui vẻ sung sướng, chúng ta cần và quan tâm lẫn nhau là được, quản miệng lưỡi của người khác làm gì.” Lăng Ngạo chu miệng.
“Cuộc sống là của chúng ta, lại không phải của người khác, ai không thuận mắt chúng ta, vậy thì cứ để cho họ ngứa mắt. Chỉ cần đừng biểu hiện ra trước mặt chúng ta là được, miệng lưỡi người đời ta không cản được, ta cũng không bận tâm nhiều như thế. Chúng ta không có hài tử, tự nhiên không cần sợ tương lai hài tử bị những người đó khinh rẻ. Cuộc sống thuộc về chúng ta rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu, ta không có thời gian nghĩ tận tường, thì làm gì còn tâm tình tính toán người khác nhìn chúng ta thế nào.” Lăng Ngạo đem lý luận của bản thân nói ra, hy vọng Tô Mộ Dung có thể hiểu rõ, y không để ý cha mình tìm nam nhân, chỉ y vọng cha có thể vui vẻ.
“Cũng đúng. Lời tục nhưng không trái lý.” Tô Mộ Dung gật đầu. Chắp tay đứng bên cửa sổ, đẩy mở cửa sổ, một trận gió lạnh thổi vào, gió thổi bay mái tóc đen của y, làm phất phơ vạt áo, thanh y bình thường trên thân y lại có cảm giác như tiên nhân hạ phàm, lúc này, ngay cả Lăng Ngạo cũng cảm thấy y đã bước lên mây cao.
“Các ngươi hạnh phúc chứ?” Tô Mộ Dung không nhìn thẳng vào y, chỉ để mặc gió lạnh thổi vào mặt mình, gương mặt càng lúc càng tái nhợt, trái tim càng lúc càng lạnh.
“Hạnh phúc. Kỳ thật nếu ai biết thỏa mãn, thì rất dễ hạnh phúc, nếu tham lam không biết thỏa mãn thì sẽ không hạnh phúc.” Lăng Ngạo kéo ghế ngồi xuống, rót ly trà đặt trong tay, thật ấm.
“Đời người như mộng, mộng tỉnh rồi thì cái gì cũng không còn. Nên tranh thủ lúc còn chưa tỉnh mộng, tiếp tục mơ những thứ tốt đẹp có gì không tốt. Tại sao nhất định muốn kéo dài ác mộng?” Lăng Ngạo uống một ngụm trà nóng: “Ngươi đóng cửa sổ lại đi, lạnh quá.”
Tô Mộ Dung nghe thế đóng cửa sổ lại. “Nhi tử như ngươi một lòng nghĩ muốn đẩy cha mình vào lòng của nam tử khác, ta đúng ra nên một chưởng đánh chết ngươi khi mẹ ngươi vừa sinh ra ngươi.” Nghe ra thế nhưng lại là khẩu khí sủng nhược dung túng.
“Ha ha, còn hận nàng sao?” Lăng Ngạo cười nhạt hỏi y, cũng rót một ly trà cho Tô Mộ Dung.
“Hận đến mức không nghĩ ra tại sao phải hận, chắc đã không còn hận nữa.” Tô Mộ Dung thở dài: “Diệu Dương và Diệu Minh hai người đó đấu đá, cuối cùng cũng là vì ta. Kỳ thật ta không muốn, người phải chết quá nhiều rồi.”
Xem đi, Lăng Ngạo cảm thấy y xua Hoàng Phủ Hoằng Đức trở về giải quyết cuộc tranh đấu của hai lão đông tây đó quả là quyết định đúng đắn. Nếu không Tô Mộ Dung sẽ sống trong tự trách.
“Kỳ thật cũng chẳng qua chờ một câu nói của ngươi mà thôi, nếu toàn bộ đều thích, thì giống như ta không phải rất tốt sao? Nếu chỉ thích một người, vậy thì chọn một người. Đáp ứng rất đơn giản, chỉ do ngươi tự làm khó lên thôi.” Lăng Ngạo không định nói tiếp nữa, hôm nay nói đủ nhiều rồi.
“Dục Nhi nấu lẩu, lúc này chắc đã xong rồi.”
“Được.” Tô Mộ Dung cùng Lăng Ngạo bước ra. Tô Dục và Tô Tiếu Tiếu đang ngồi bên nồi lẩu, không biết Tô Tiếu Tiếu đang nói cái gì, hiếm khi Tô Dục lại lộ ra nụ cười. “Nói cái gì thế, cao hứng đến vậy.”
“Đem ngươi đi làm đèn ***g da người!” Tô Tiếu Tiếu vẫn ghi nhớ chuyện này. Lăng Ngạo búng đầu nàng một cái, sủng nhược nói: “Ngay cả mặt của ca ca ngươi cũng dám đánh chủ ý, trên đời này còn có thứ gì mà ngươi không muốn nữa không.”
“Còn có cha, vừa đúng một đôi.” Tô Tiếu Tiếu nhìn phụ thân tuy đã qua tuổi trung niên, nhưng vẫn phong độ tuấn dật, ảo tưởng đến hai cái đèn ***g giống nhau như đúc, rất đẹp a.
“Nha đầu nhà ngươi, càng lúc càng to gan a!” Lăng Ngạo giả bộ muốn đánh, Tô Tiếu Tiếu cười chạy đi. “Dục Nhi, các ngươi nói cái gì mà vui như thế?” Lăng Ngạo hỏi Tô Dục.
“Tiếu Tiếu nói khi trị thương cho chúng ta, mấy lần muốn bóp chết ngươi làm đèn ***g da người, hiện tại cảm thấy không bóp chết ngươi thật là tốt, khi không nhặt được một ca ca để được thương yêu.” Bình thường Tô Dục không giấu diếm y điều gì. Lăng Ngạo nghe xong cũng cười: “Tiếu Tiếu, có đèn ***g không có ca ca, có ca ca không có đèn ***g đẹp. Cá và tay gấu không thể có cả hai.”
Tô Tiếu Tiếu lại quấn lấy y hỏi chuyện cá và tay gấu không thể có cả hai, Lăng Ngạo kéo nàng qua một bên nói chuyện. Tô Mộ Dung nhìn mấy hài tử này, đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, nhiều năm nay y chỉ sinh sống một mình, trước giờ chưa từng cảm thấy được ấm áp thế này, có lẽ Tử Trúc nói đúng, chỉ là vấn đề chọn một hay chọn hai mà thôi.
Một bữa cơm vui vẻ, Lăng Ngạo không chút che giấu nói cho Tô Tiếu Tiếu biết, bảo nàng phải gọi Hiên Viên Cẩm là tẩu tử. Hiên Viên Cẩm vẻ mặt hắc tuyến, lúng túng và quẫn bách, “Tại sao phải kêu ta là tẩu tử?”
“Ta là ca ca của nàng, ngươi là người ta yêu, không gọi ngươi là tẩu tử thì gọi là gì?” Lăng Ngạo ném cho hắn một ánh mắt nhìn bạch si.
“Làm gì có kiểu giải thích như thế?” Hiên Viên Cẩm phản bác. “Tại sao không gọi Dục Nhi là tẩu tử?”
“Sáng nay khi ngươi thức dậy, não trong đầu chảy hết rồi a? Vấn đề ngu ngốc như thế cũng có thể hỏi được. Dục Nhi và ta đều họ Tô, Tiếu Tiếu là muội muội của chúng ta.” Lăng Ngạo cảm thấy ức hiếp Hiên Viên Cẩm cũng rất thú vị, lúc này hắn đang ngây ra, rất dễ ức hiếp.
Nhìn biểu tình đó của hắn, thật sảng khoái.
Hiên Viên Cẩm trừng mắt thiệt lớn, tức nghẹn. Trong nhất thời thế nhưng lại không biết phải nói cái gì. Nhìn quanh một vòng, hắn hiểu, trên bàn ăn này, đã xếp theo tuần tự. Tô Mộ Dung, Tô Tử Trúc, Tô Tiếu Tiếu, Tô Tử Dục, Hiên Viên Cẩm.
Hơn phân nửa toàn là họ Tô, chỉ có mình hắn khác họ. “Tô thúc phụ, không bằng ngài thu ta làm nghĩa tử đi, ta cũng đổi thành họ của ngài.” Như vậy trên bàn sẽ toàn họ Tô, xem ai phải làm tẩu tử nữa.
Lăng Ngạo liếc xéo hắn một cái, gắp rau bỏ vào trong chén Tô Mộ Dung. “Ngài đừng để tâm đến hắn, mau ăn đi, một lát nguội sẽ không ngon.”
Hiên Viên Cẩm có chút ủy khuất, hắn ngay cả họ cũng phải đổi, người ta lại vẫn không thèm để ý. Hắn không muốn làm tẩu tử, hắn nói sao cũng không thể làm tẩu tử.
Lăng Ngạo trừng hắn một cái, để hắn làm tẩu tử chính là cho hắn tiến vào cửa nhà họ Tô rồi, hắn còn ở đó tính toán cái gì, Tô ‘lão thái gia’ đang ngồi ở trên, nếu không cao hứng, đạp hắn ra khỏi cửa, xem hắn đi đâu mà kể tội.
“Ngồi xuống ăn đi, một lát sẽ nguội.” Tô ‘lão thái gia’ vừa mở miệng, mọi người đều yêu lặng, lặng lẽ ăn.
Tô Mộ Dung và bọn họ cùng ăn bữa cơm, ẩm vài chén rượu, y nhìn Tô Tiếu Tiếu. “Cha muốn đến kinh thành một chuyến, ngươi có muốn đi không?”
“Trong kinh thành có đèn ***g da người xinh đẹp hay không?” Tô Tiếu Tiếu không nhớ gì khác, chỉ nhớ tới đèn ***g da người của mình.
“Có.” Tô Mộ Dung trả lời nàng. Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu suy nghĩ, “Vậy chúng ta đến kinh thành.”
Tô Mộ Dung cứ thế mang Tô Tiếu Tiếu đi, lúc đi, Tô Tiếu Tiếu đặc biệt vui vẻ, vì ba soái ca trước mặt này đều không thể đụng vào. Như vậy nàng cũng chỉ có thể đi tìm người khác có thể động thủ thôi.
Sau khi hai người họ đi, Lăng Ngạo cảm thấy lạc lõng mất một lúc lâu. Rõ ràng là căn nhà náo nhiệt như thế, vì thiếu đi hai người mà trở nên vắng vẻ. Khi ăn cơm cũng không còn nói cười rộn rã như trước.
Khi Lăng Ngạo đang nhàn chám muốn chết, kinh thành truyền đến tin tức, tam vương gia thất tung, thế lực của tam vương gia cũng trong thoáng chốc tan rã, trải qua nhiều năm như thế, đúng ra hắn rất nhanh có thể thắng lợi, chỉ là không biết tại sao đột nhiên lại biết mất. Sau đó, hoàng thượng cũng đột nhiên bệnh liệt giường không dậy nổi, không qua một tháng đã truyền ngôi cho thái tử.
Hoàng Phủ cuối cùng cũng bình ổn lại, lão bách tính đều thở phào, nhi tử và nữ nhi của tam vương gia, tân nhiệm hoàng đế đều không tru sát bọn họ, mà vẫn để như trước đây, không thay đổi chút gì.
Cùng năm, còn có hai đại sự, khiến triều đình Hoàng Phủ dậy sóng một phen, một là tiên hoàng sau ba tháng bệnh nặng đã băng hà, hai là tân hoàng lập một nam tử vi hậu.
Những lão thân kia phản đối nhiều thế nào, chỉ nghĩ sơ cũng thấy nhức đầu, nhưng không biết Hoàng Phủ Hoằng Đức làm thế nào. Thật sự bội phục hắn, thế nhưng có dũng khí lớn như vậy.
Còn về hoàng thượng chết thật hay chết giả, vấn đề này không ai nghiên cứu sâu. Tô Mộ Dung không đi tìm bọn họ, tam vương gia cũng chưa từng xuất hiện. Mà Tô Tiếu Tiếu bị gởi gắm cho Hoàng Phủ Hoằng Đức, nói là hãy chỉ hôn cho nàng, người đó phải là do Tô Tiếu Tiếu nhìn trúng, cuộc sống cũng được hạnh phúc vô cùng.
Lăng Ngạo cảm thấy mỗi người đều đã có nơi thuộc về, y cũng thành tâm cao hứng thay họ. Hoàng đế hạ chỉ, làm đúng như lời hắn đã hứa, phong Hiên Viên Cẩm làm vương, Hiên Viên Cẩm là vương tộc duy nhất khác họ. Hiện tại Hiên Viên Cẩm thật khổ sở, người ta mở miệng ngậm miệng là kêu hắn Cẩm vương gia, muốn bỏ cũng không được.
Mỗi ngày trở về đều nói một câu: “Mệt chết ta rồi!”
“Ngươi đổi sang câu khác được không? Ta nghe phát chán rồi.” Lăng Ngạo rót trà cho hắn, phong làm vương, lãnh thổ biên quan đều quy cho hắn, còn một vài châu huyện kế cận cũng toàn bộ thuộc về hắn, sau đó chính là không ngừng có người tới bái phỏng, hắn cũng phải đối phó liên tục.
“Ta yêu ngươi.” Cầm ly trà Lăng Ngạo đưa uống cạn, hỏi một câu vô cùng không nghiêm chỉnh: “Câu này ngươi nghe ngán chưa?”
Tức giận trừng mắt, Lăng Ngạo dựa vào lòng hắn, hỏi: “Lúc nào chúng ta mới đi du sơn ngoạn thủy?”
“Tạm thời không có thời gian.” Tướng quân thì chỉ phụ trách đánh trận là được. Nhưng mà, sau khi trở thành vương gia, đủ loại chuyện tìm tới hắn. Chuyện lớn chuyện nhỏ, nào là đất đai, thuế má, còn rất nhiều chuyện khác nữa, hắn đều phải phê chuẩn. Lăng Ngạo không giúp hắn, hắn một mình làm mệt muốn chết.
“Lúc nào mới có thời gian?” Lăng Ngạo vừa nghe không có thời gian, lập tức sầm mặt.
“Ba…” Hiên Viên Cẩm muốn nói ít nhất là ba tháng, nhưng vừa thấy mặt Lăng Ngạo sầm xuống, lập tức đổi thành “Ba mươi ngày, cho ta ba mươi ngày ta sẽ mang ngươi đi.”
“Được!” Đợi hắn thêm một tháng nữa vậy, nếu còn dám lấy đủ loại lý do khác đối phó y, y sẽ đóng gói hành trang chạy trốn với Tô Dục lần nữa.
Một tháng này Hiên Viên Cẩm cảm thấy bản thân mệt như con quay, trở về là ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy còn phải tiếp tục quay. Lăng Ngạo thì tốt lắm, ngày ngày lăn trên giường với Tô Dục, lăn đến xương sống thắt lưng đau. Lệnh cho trù phòng ngày ngày làm dược thiện bồi bổ, làm Hiên Viên Cẩm tức muốn chết.
Hắn phát thệ, đêm nay trở về nếu còn không thấy Lăng Ngạo, hắn sẽ không để ý đi nhìn xuân cung của hai người họ, nhưng không ngờ là, sau khi hắn về, Lăng Ngạo đang nằm trên giường chìm vào mơ mơ hồ hồ. Hình như còn đang lẩm bẩm: Còn không về, lão tử cắn chết ngươi!
Ha ha, câu này nghe thật thân thiết. Đã lâu không nghe y nói như thế rồi. Đang cười si ngốc, đột nhiên bị người ôm cổ, sau đó bị cắn môi.
Từ kinh ngạc ban đầu, biến thành chủ động, cắn lên môi ái nhân, Hiên Viên Cẩm thuận thế đè y xuống. Người này thật đúng là yêu tinh, làm hắn mê chết được.
Tiếng thở dốc thỏa mãn từ khoang mũi tiết ra, khóe môi Lăng Ngạo mang theo nụ cười hút hồn, khóe mắt cong lên yêu mị, trong mắt là ba quang lưu chuyển, ái ý nồng dậm tràn ra. “Cẩm, trở về trễ quá đi…” Một tiếng ‘a’ bồi thêm khiến Hiên Viên Cẩm ngọt đến tận xương.
“Tiểu yêu tinh, ăn mật gì hả?” Hiên Viên Cẩm vẫn chưa từng hỏi qua Lăng Ngạo rốt cuộc đã lớn bao nhiêu, nhưng nhìn tính cách này thì biết tuổi tác không lớn bao nhiêu, tính cách cứ như tiểu hài tử. Cho nên, vẫn sủng ái y như trước.
“Nào có?” Lăng Ngạo tiếp tục dùng âm thanh ngọt chết người: “Đợi ngươi bao nhiêu ngày rồi, ngươi cũng không tới, có phải đã quên ta rồi không?”
Hiên Viên Cẩm cảm thấy đây tuyệt đối không phải là Tử Trúc của hắn, chắc chắn là giả mạo. Mắt ưng hơi híp, dùng mục quang thăm dò đánh giá Lăng Ngạo. Nụ cười ngọt ngào trên mặt Lăng Ngạo đông cứng, sau đó khi hoàn toàn không còn kiên nhẫn, rắc một tiếng, nụ cười ngọt ngào rớt bể dưới đất.
“Kháo! Lão tử sáng sớm đã tắm sạch sẽ đóng gói mình đợi ngươi về, ngươi vừa về thì lại dùng ánh mắt đánh giá kẻ địch đó nhìn lão tử, ngươi có ý gì đây? Có phải chán ghét lão tử rồi, a!” Lăng Ngạo nhún vai nhìn người đã phát ngốc, bực bội ngồi dậy, vừa cong lưng mang giày vừa nói: “Thao! Đã nói cái thứ lang con như ngươi, nên qua sinh nhật cẩu thí thì hơn. Dục Nhi, mang bánh kem về, cũng không cần lấy đồ ăn lên nữa, Cẩm vương gia không hiếm lạ!”
Nộ khí bừng bừng đứng lên dự tính đi khỏi, Hiên Viên Cẩm liền kéo y lại vào lòng, rụt rè nói: “Đây mới là bảo bối nhi của ta, vừa nãy ngọt quá, ta có chút không thích ứng.”
“Ngươi mẹ nó, cho ngươi tốt một chút ngươi liền hoài nghi ta, ta phải mắng ngươi, thì ngươi mới thoải mái sao!” Lăng Ngạo mắng ầm ĩ xong nhún vai hai cái, cũng không giãy ra, cuối cùng tức giận nói: “Bỏ lão tử ra, để lát nữa sẽ trễ giờ.”
Hiên Viên Cẩm thả lỏng tay, Lăng Ngạo tức giận trừng hắn một cái, “Dục Nhi, hắn không ăn ta rồi, trực tiếp ăn bánh kem đi.”
Ngoài cửa có người đáp lời, cửa bị mở ra, Tô Dục bưng một cái hộp đi vào, Lăng Ngạo bảo ý bảo Hiên Viên Cẩm mở hộp ra. Hiên Viên Cẩm tuy có chút hồ nghi, nhưng vẫn mở hộp ra. Lăng Ngạo đích thân làm, bánh kem có đặc sắc của thời hiện đại, bánh kem hình trái tim được quét kem đỏ, trên mặt còn viết mấy chữ vàng: Chung ái một đời.
Hiên Viên Cẩm lúc này mới nhớ ra, hôm nay là sinh thần của hắn, chỉ là mấy năm nay chưa từng có ai đặc biệt làm cho hắn thế này, khi hắn trưởng thành đánh trận cũng bỏ qua luôn. Khi nhìn Lăng Ngạo, hắn cảm động nói không ra lời, khóe miệng run rẩy vài cái, nhưng vẫn không nói ra được gì.
Lăng Ngạo cắm ngọn nến nhỏ vào chiếc bánh kem hình trái tim rồi châm lửa, xong lại tắt hết đèn trong phòng, thúc giục: “Cảm động gì, nhanh ước một nguyện vọng, nguyện vọng vào sinh nhật sẽ thành hiện thực.”
Lăng Ngạo kéo hai tay Hiên Viên Cẩm chắp lại, lại bảo hắn nhắm mắt. “Ước đi, rồi chúng ta thổi nến.”
Hiên Viên Cẩm ước xong nguyện vọng, cúi đầu thổi nến, Tô Dục đi thắp lại đèn trong phòng. Lăng Ngạo lấy một chủy thủ nhỏ ra, “Cắt bánh kem đi, chia làm ba phần, mỗi người một phần.”
Bánh kem không lớn lắm, chia làm ba phần, Lăng Ngạo mắt long lanh nhìn Hiên Viên Cẩm cắn một miếng, khi hắn nuốt xuống vội hỏi: “Thế nào?”
“Rất ngọt, có vị hoa quả, rất thơm, rất ngon.” Hiên Viên Cẩm đã bình tĩnh lại tâm trạng vừa rồi, thật sự bị cảm động, người này đã chuẩn bị sinh nhật cho hắn.
“Đã nói mà, ta đã thử nghiệm rất nhiều lần, sao có thể không ngon chứ.” Lăng Ngạo vui vẻ ăn bánh kem.
“Dục Nhi, phân phó trù phòng mang thức ăn lên đi, chúng ta cùng cụng ly.” Bánh kem ăn xong rồi, món ăn cùng rượu cũng được bưng lên, chỉ là những món bình thường phối hợp, sáu món ăn, một bình rượu ngon.
Ba người ngắm trời, nói về dự tính tương lai. Lăng Ngạo càng lúc càng hăng say muốn mở trà quán. Người một khi có tiền sẽ có chút phát sốt, cứ muốn làm chút gì đó. Trước đây mua không ít đất, chính là cho thuê cũng đủ bọn họ sống sau này. Hiện tại còn mua đất? Y phải suy nghĩ một chút.
Tô Dục chỉ cần được ở bên cạnh Lăng Ngạo là được, hắn cái gì cũng không yêu cầu. Hiên Viên Cẩm thân thiết sát tay, hắn hiện tại không thể rời khỏi người này một chút, chuyện ở đây xử lý xong rồi, sẽ đi xem thử những mảnh đất thuộc về họ, Lăng Ngạo thích ở dâu, thì cứ xây một vương phủ ở đó, hắn sẽ dựa theo ý Lăng Ngạo.
Một vò rượu vào bụng, ba người đều khá say. Tô Dục trở về phòng mình, đêm nay Lăng Ngạo thuộc về Hiên Viên Cẩm, hắn không tranh giành.
“Có phải đã đến thời gian ta thưởng thức mỹ thực không?” Hiên Viên Cẩm vừa lên giường đã không thành thật, ép Lăng Ngạo cọ trái cọ phải. Tiểu lang con này, có cọ nữa cũng không thể cọ ra sữa trên người y.
“Đêm nay, ta thuộc về mình ngươi.” Lăng Ngạo chủ động giải khai y sam của Hiên Viên Cẩm, y không chút run rẩy, cũng không có gì phải né tránh mục quang nóng hổi của Hiên Viên Cẩm. Y mỉm cười, dùng cánh tay không thành thật giải khai bó buộc của hai người.
“Ngươi yêu ta chứ?” Hiên Viên Cẩm biết đáp án, nhưng hắn vẫn thích nghe y nói yêu.
“Yêu, ta yêu ngươi.” Cho nên ta nguyện ý tổ chức sinh nhật cho ngươi. Ta yêu ngươi, cho nên, tuy ngươi không chịu để ta làm 1, ta cũng nguyện ý vĩnh viễn nhượng bộ ngươi làm 0, ta yêu ngươi, cho dù toàn thế giới đều phản bội ngươi, ta cũng vẫn ở bên cạnh ngươi.
Những câu này y không nói ra, quá phiến tình đi, y nói không được, y dùng thân thể của mình để biểu đạt tình yêu của y. Đôi chân thon dài quấn lấy eo hắn, từng chút từng chút cọ vào hạ phúc của Hiên Viên Cẩm, xóa vụn ý thức của hắn. Đây đều là biểu hiện y yêu hắn, y thích hắn mạnh mẽ tiến vào, cũng thích hắn liên miên nói ái ngữ trong lúc tình mê.
“Ta cũng yêu ngươi.” Hiên Viên Cẩm phục người xuống, đêm nay, bọn họ thuộc về nhau. Ấn lên môi ái nhân, trong miệng y có vị quế hoa nhưỡng nhàn nhạt, rất thơm, cũng như con người y, càng nếm càng thơm. “Tiểu yêu tinh, sao ngươi lại mê người như thế.” Mút cổ ái nhân, từng chút từng chút hôn lên hầu kết của y, hấp duyện. Lăng Ngạo thoải mái rên dài một tiếng. “Nhanh chút, đừng lâu la nữa.”
“Ngươi đã nói, hôm nay ngươi là của ta, ta muốn làm thế nào, ngươi không thể cản ta.” Hiên Viên Cẩm kéo tay Lăng Ngạo dùng áo cột lên đầu giường, để tránh y loạn cào loạn động. “Này, ngươi đừng loạn a, ta không chịu SM đâu.” Lăng Ngạo trước giờ chưa từng gặp cảnh Hiên Viên Cẩm thi bạo với mình thế này, đương nhiên trừ lần đầu tiên ra. Tình thú trên giường của hai người trên cơ bản cũng rất ít khi bị cột hai tay. Nói không khẩn trương là lừa người.
“Ta không làm loạn, ta chỉ muốn hôn ngươi.” Người ta nói hôn thì thật sự hôn, từng chút từng chút, dùng môi lướt qua thân trên của y, vòng quanh hai điểm hồng, lại cắn một cái, sau đó mút mút, đợi khi nó đứng lên run rẩy trong gió lạnh thì lại dùng đầu răng nhẹ nhàng mài qua, kéo lấy.
“Này!” Lăng Ngạo vốn muốn lên tiếng ngăn cản hắn, nhưng thanh âm từ trong cổ họng phát ra lại vô lực vô cùng, thậm chí nghe vào tai Hiên Viên Cẩm lại giống như đang khích lệ.
“Bảo bối nhi, đừng gấp, lát nữa ta sẽ cho ngươi.” Đầu lưỡi của Hiên Viên Cẩm trượt qua tiểu phúc bằng phẳng của y, lại trượt qua lỗ rốn, dùng đầu lưỡi liếm xuống, dẫn lên từng cơn run rẩy không ngừng của Lăng Ngạo.
“Cẩm, nhanh lên….” Thanh âm của Lăng Ngạo ngắt quãng phát ra, trước đây bọn họ đều là hôn hôn, dùng mật cao là bắt đầu, tiền hí cũng không kéo dài thế này, hôm nay Hiên Viên Cẩm lại khác với bình thường kéo dài thời gian tiền hí, thoải mái thì thật thoải mái, nhưng y cũng cảm thấy hư không, khó nhẫn nại.
Sâu trong thân thể đang kêu gào được lấp đầy, uốn vặn vài cái, người trên thân không phản ứng, hắn đang chơi đùa nơi yếu ớt nhất của y, giống như hài tử mút kem, từng chút từng chút, đến hai viên tròn thì còn gia tăng thêm lực đạo mút mạnh một cái. Thao, mẹ nó đều là nam nhân, ai mà chịu cho nổi.
Lão tử không cần ngươi thổi tiêu, nhanh tiến vào đi.
Tiếng hô hoán trong lòng khi ra ngoài miệng lại biết thành từng tiếng rên rỉ thoải mái, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy thanh âm này nghe đến mặt đỏ tai hồng.
“Thoải mái sao? Trước đây không chú tâm những chuyện này, lần này cho ngươi thoải mái đủ.” Hiên Viên Cẩm cười tà ác, Lăng Ngạo nhìn Hiên Viên Cẩm bằng ánh mắt tràn đầy không khí mê say, sao hắn lại gợi cảm như thế, ngay cả thổi tiêu cũng khác với người thường.
Kháo, lão tử hôm nay sắp thoải mái chết rồi. Lát nữa bị ngươi thao hôm sau chắc chắn không xuống nổi giường.
Khi sắp đến đỉnh điểm bạo phát, Lăng Ngạo không tự chủ được nâng thắt lưng lên, động khẩu ấm áp nóng bỏng, bao lấy nơi đó của hắn, thật sự sảng khoái.
Trước mặt lóe lên bạch quang, trong đầu nhất thời trắng xóa, Lăng Ngạo còn đang thở dốc, trước mắt còn đang mơ mơ hồ hồ, Hiên Viên Cẩm đã trèo lên trên người y, mút một chút rồi nói: “Ta yêu ngươi, ngươi đừng rời khỏi ta.”
“Ngốc hay sao? Ta lúc, lúc nào nói phải rời khỏi ngươi?” Thở dốc thật dài, tiêu cự trong mắt Lăng Ngạo cũng đã tập trung lại, nhìn thấy gương mặt lạc lõng của Hiên Viên Cẩm, cứ như giây tiếp theo y sẽ cất cánh bay đi, chìm vào không gian.
Đây là tình huống gì? Ai có thể nói với ta, lão tử đã đóng gói mình đem tặng rồi, hắn còn mang vẻ mặt lạc lõng. Có phải ta phải đích thân đánh đàn nhảy múa ngươi mới thỏa mãn không hả?
“Bị tên râu sơn dương giày vò như thế, mấy lần đều lởn vởn giữa ranh giới sống chết, kinh nghiệm nhiều rồi, nên cũng nghĩ rõ hơn. Giống như rất nhiều người không thể hiểu nỗi tại sao ta có thể sống cùng hai nam nhân, cũng không hiểu tại sao ta sẽ chọn người đồng mẫu dị phụ chung sống. Kỳ thật luân lý đạo đức trong thế gian này đáng giá bao nhiêu? Hạnh phúc của ta mới là vô giá. Chúng ta bên nhau vui vẻ sung sướng, chúng ta cần và quan tâm lẫn nhau là được, quản miệng lưỡi của người khác làm gì.” Lăng Ngạo chu miệng.
“Cuộc sống là của chúng ta, lại không phải của người khác, ai không thuận mắt chúng ta, vậy thì cứ để cho họ ngứa mắt. Chỉ cần đừng biểu hiện ra trước mặt chúng ta là được, miệng lưỡi người đời ta không cản được, ta cũng không bận tâm nhiều như thế. Chúng ta không có hài tử, tự nhiên không cần sợ tương lai hài tử bị những người đó khinh rẻ. Cuộc sống thuộc về chúng ta rốt cuộc có thể kéo dài bao lâu, ta không có thời gian nghĩ tận tường, thì làm gì còn tâm tình tính toán người khác nhìn chúng ta thế nào.” Lăng Ngạo đem lý luận của bản thân nói ra, hy vọng Tô Mộ Dung có thể hiểu rõ, y không để ý cha mình tìm nam nhân, chỉ y vọng cha có thể vui vẻ.
“Cũng đúng. Lời tục nhưng không trái lý.” Tô Mộ Dung gật đầu. Chắp tay đứng bên cửa sổ, đẩy mở cửa sổ, một trận gió lạnh thổi vào, gió thổi bay mái tóc đen của y, làm phất phơ vạt áo, thanh y bình thường trên thân y lại có cảm giác như tiên nhân hạ phàm, lúc này, ngay cả Lăng Ngạo cũng cảm thấy y đã bước lên mây cao.
“Các ngươi hạnh phúc chứ?” Tô Mộ Dung không nhìn thẳng vào y, chỉ để mặc gió lạnh thổi vào mặt mình, gương mặt càng lúc càng tái nhợt, trái tim càng lúc càng lạnh.
“Hạnh phúc. Kỳ thật nếu ai biết thỏa mãn, thì rất dễ hạnh phúc, nếu tham lam không biết thỏa mãn thì sẽ không hạnh phúc.” Lăng Ngạo kéo ghế ngồi xuống, rót ly trà đặt trong tay, thật ấm.
“Đời người như mộng, mộng tỉnh rồi thì cái gì cũng không còn. Nên tranh thủ lúc còn chưa tỉnh mộng, tiếp tục mơ những thứ tốt đẹp có gì không tốt. Tại sao nhất định muốn kéo dài ác mộng?” Lăng Ngạo uống một ngụm trà nóng: “Ngươi đóng cửa sổ lại đi, lạnh quá.”
Tô Mộ Dung nghe thế đóng cửa sổ lại. “Nhi tử như ngươi một lòng nghĩ muốn đẩy cha mình vào lòng của nam tử khác, ta đúng ra nên một chưởng đánh chết ngươi khi mẹ ngươi vừa sinh ra ngươi.” Nghe ra thế nhưng lại là khẩu khí sủng nhược dung túng.
“Ha ha, còn hận nàng sao?” Lăng Ngạo cười nhạt hỏi y, cũng rót một ly trà cho Tô Mộ Dung.
“Hận đến mức không nghĩ ra tại sao phải hận, chắc đã không còn hận nữa.” Tô Mộ Dung thở dài: “Diệu Dương và Diệu Minh hai người đó đấu đá, cuối cùng cũng là vì ta. Kỳ thật ta không muốn, người phải chết quá nhiều rồi.”
Xem đi, Lăng Ngạo cảm thấy y xua Hoàng Phủ Hoằng Đức trở về giải quyết cuộc tranh đấu của hai lão đông tây đó quả là quyết định đúng đắn. Nếu không Tô Mộ Dung sẽ sống trong tự trách.
“Kỳ thật cũng chẳng qua chờ một câu nói của ngươi mà thôi, nếu toàn bộ đều thích, thì giống như ta không phải rất tốt sao? Nếu chỉ thích một người, vậy thì chọn một người. Đáp ứng rất đơn giản, chỉ do ngươi tự làm khó lên thôi.” Lăng Ngạo không định nói tiếp nữa, hôm nay nói đủ nhiều rồi.
“Dục Nhi nấu lẩu, lúc này chắc đã xong rồi.”
“Được.” Tô Mộ Dung cùng Lăng Ngạo bước ra. Tô Dục và Tô Tiếu Tiếu đang ngồi bên nồi lẩu, không biết Tô Tiếu Tiếu đang nói cái gì, hiếm khi Tô Dục lại lộ ra nụ cười. “Nói cái gì thế, cao hứng đến vậy.”
“Đem ngươi đi làm đèn ***g da người!” Tô Tiếu Tiếu vẫn ghi nhớ chuyện này. Lăng Ngạo búng đầu nàng một cái, sủng nhược nói: “Ngay cả mặt của ca ca ngươi cũng dám đánh chủ ý, trên đời này còn có thứ gì mà ngươi không muốn nữa không.”
“Còn có cha, vừa đúng một đôi.” Tô Tiếu Tiếu nhìn phụ thân tuy đã qua tuổi trung niên, nhưng vẫn phong độ tuấn dật, ảo tưởng đến hai cái đèn ***g giống nhau như đúc, rất đẹp a.
“Nha đầu nhà ngươi, càng lúc càng to gan a!” Lăng Ngạo giả bộ muốn đánh, Tô Tiếu Tiếu cười chạy đi. “Dục Nhi, các ngươi nói cái gì mà vui như thế?” Lăng Ngạo hỏi Tô Dục.
“Tiếu Tiếu nói khi trị thương cho chúng ta, mấy lần muốn bóp chết ngươi làm đèn ***g da người, hiện tại cảm thấy không bóp chết ngươi thật là tốt, khi không nhặt được một ca ca để được thương yêu.” Bình thường Tô Dục không giấu diếm y điều gì. Lăng Ngạo nghe xong cũng cười: “Tiếu Tiếu, có đèn ***g không có ca ca, có ca ca không có đèn ***g đẹp. Cá và tay gấu không thể có cả hai.”
Tô Tiếu Tiếu lại quấn lấy y hỏi chuyện cá và tay gấu không thể có cả hai, Lăng Ngạo kéo nàng qua một bên nói chuyện. Tô Mộ Dung nhìn mấy hài tử này, đột nhiên cảm thấy thật ấm áp, nhiều năm nay y chỉ sinh sống một mình, trước giờ chưa từng cảm thấy được ấm áp thế này, có lẽ Tử Trúc nói đúng, chỉ là vấn đề chọn một hay chọn hai mà thôi.
Một bữa cơm vui vẻ, Lăng Ngạo không chút che giấu nói cho Tô Tiếu Tiếu biết, bảo nàng phải gọi Hiên Viên Cẩm là tẩu tử. Hiên Viên Cẩm vẻ mặt hắc tuyến, lúng túng và quẫn bách, “Tại sao phải kêu ta là tẩu tử?”
“Ta là ca ca của nàng, ngươi là người ta yêu, không gọi ngươi là tẩu tử thì gọi là gì?” Lăng Ngạo ném cho hắn một ánh mắt nhìn bạch si.
“Làm gì có kiểu giải thích như thế?” Hiên Viên Cẩm phản bác. “Tại sao không gọi Dục Nhi là tẩu tử?”
“Sáng nay khi ngươi thức dậy, não trong đầu chảy hết rồi a? Vấn đề ngu ngốc như thế cũng có thể hỏi được. Dục Nhi và ta đều họ Tô, Tiếu Tiếu là muội muội của chúng ta.” Lăng Ngạo cảm thấy ức hiếp Hiên Viên Cẩm cũng rất thú vị, lúc này hắn đang ngây ra, rất dễ ức hiếp.
Nhìn biểu tình đó của hắn, thật sảng khoái.
Hiên Viên Cẩm trừng mắt thiệt lớn, tức nghẹn. Trong nhất thời thế nhưng lại không biết phải nói cái gì. Nhìn quanh một vòng, hắn hiểu, trên bàn ăn này, đã xếp theo tuần tự. Tô Mộ Dung, Tô Tử Trúc, Tô Tiếu Tiếu, Tô Tử Dục, Hiên Viên Cẩm.
Hơn phân nửa toàn là họ Tô, chỉ có mình hắn khác họ. “Tô thúc phụ, không bằng ngài thu ta làm nghĩa tử đi, ta cũng đổi thành họ của ngài.” Như vậy trên bàn sẽ toàn họ Tô, xem ai phải làm tẩu tử nữa.
Lăng Ngạo liếc xéo hắn một cái, gắp rau bỏ vào trong chén Tô Mộ Dung. “Ngài đừng để tâm đến hắn, mau ăn đi, một lát nguội sẽ không ngon.”
Hiên Viên Cẩm có chút ủy khuất, hắn ngay cả họ cũng phải đổi, người ta lại vẫn không thèm để ý. Hắn không muốn làm tẩu tử, hắn nói sao cũng không thể làm tẩu tử.
Lăng Ngạo trừng hắn một cái, để hắn làm tẩu tử chính là cho hắn tiến vào cửa nhà họ Tô rồi, hắn còn ở đó tính toán cái gì, Tô ‘lão thái gia’ đang ngồi ở trên, nếu không cao hứng, đạp hắn ra khỏi cửa, xem hắn đi đâu mà kể tội.
“Ngồi xuống ăn đi, một lát sẽ nguội.” Tô ‘lão thái gia’ vừa mở miệng, mọi người đều yêu lặng, lặng lẽ ăn.
Tô Mộ Dung và bọn họ cùng ăn bữa cơm, ẩm vài chén rượu, y nhìn Tô Tiếu Tiếu. “Cha muốn đến kinh thành một chuyến, ngươi có muốn đi không?”
“Trong kinh thành có đèn ***g da người xinh đẹp hay không?” Tô Tiếu Tiếu không nhớ gì khác, chỉ nhớ tới đèn ***g da người của mình.
“Có.” Tô Mộ Dung trả lời nàng. Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu suy nghĩ, “Vậy chúng ta đến kinh thành.”
Tô Mộ Dung cứ thế mang Tô Tiếu Tiếu đi, lúc đi, Tô Tiếu Tiếu đặc biệt vui vẻ, vì ba soái ca trước mặt này đều không thể đụng vào. Như vậy nàng cũng chỉ có thể đi tìm người khác có thể động thủ thôi.
Sau khi hai người họ đi, Lăng Ngạo cảm thấy lạc lõng mất một lúc lâu. Rõ ràng là căn nhà náo nhiệt như thế, vì thiếu đi hai người mà trở nên vắng vẻ. Khi ăn cơm cũng không còn nói cười rộn rã như trước.
Khi Lăng Ngạo đang nhàn chám muốn chết, kinh thành truyền đến tin tức, tam vương gia thất tung, thế lực của tam vương gia cũng trong thoáng chốc tan rã, trải qua nhiều năm như thế, đúng ra hắn rất nhanh có thể thắng lợi, chỉ là không biết tại sao đột nhiên lại biết mất. Sau đó, hoàng thượng cũng đột nhiên bệnh liệt giường không dậy nổi, không qua một tháng đã truyền ngôi cho thái tử.
Hoàng Phủ cuối cùng cũng bình ổn lại, lão bách tính đều thở phào, nhi tử và nữ nhi của tam vương gia, tân nhiệm hoàng đế đều không tru sát bọn họ, mà vẫn để như trước đây, không thay đổi chút gì.
Cùng năm, còn có hai đại sự, khiến triều đình Hoàng Phủ dậy sóng một phen, một là tiên hoàng sau ba tháng bệnh nặng đã băng hà, hai là tân hoàng lập một nam tử vi hậu.
Những lão thân kia phản đối nhiều thế nào, chỉ nghĩ sơ cũng thấy nhức đầu, nhưng không biết Hoàng Phủ Hoằng Đức làm thế nào. Thật sự bội phục hắn, thế nhưng có dũng khí lớn như vậy.
Còn về hoàng thượng chết thật hay chết giả, vấn đề này không ai nghiên cứu sâu. Tô Mộ Dung không đi tìm bọn họ, tam vương gia cũng chưa từng xuất hiện. Mà Tô Tiếu Tiếu bị gởi gắm cho Hoàng Phủ Hoằng Đức, nói là hãy chỉ hôn cho nàng, người đó phải là do Tô Tiếu Tiếu nhìn trúng, cuộc sống cũng được hạnh phúc vô cùng.
Lăng Ngạo cảm thấy mỗi người đều đã có nơi thuộc về, y cũng thành tâm cao hứng thay họ. Hoàng đế hạ chỉ, làm đúng như lời hắn đã hứa, phong Hiên Viên Cẩm làm vương, Hiên Viên Cẩm là vương tộc duy nhất khác họ. Hiện tại Hiên Viên Cẩm thật khổ sở, người ta mở miệng ngậm miệng là kêu hắn Cẩm vương gia, muốn bỏ cũng không được.
Mỗi ngày trở về đều nói một câu: “Mệt chết ta rồi!”
“Ngươi đổi sang câu khác được không? Ta nghe phát chán rồi.” Lăng Ngạo rót trà cho hắn, phong làm vương, lãnh thổ biên quan đều quy cho hắn, còn một vài châu huyện kế cận cũng toàn bộ thuộc về hắn, sau đó chính là không ngừng có người tới bái phỏng, hắn cũng phải đối phó liên tục.
“Ta yêu ngươi.” Cầm ly trà Lăng Ngạo đưa uống cạn, hỏi một câu vô cùng không nghiêm chỉnh: “Câu này ngươi nghe ngán chưa?”
Tức giận trừng mắt, Lăng Ngạo dựa vào lòng hắn, hỏi: “Lúc nào chúng ta mới đi du sơn ngoạn thủy?”
“Tạm thời không có thời gian.” Tướng quân thì chỉ phụ trách đánh trận là được. Nhưng mà, sau khi trở thành vương gia, đủ loại chuyện tìm tới hắn. Chuyện lớn chuyện nhỏ, nào là đất đai, thuế má, còn rất nhiều chuyện khác nữa, hắn đều phải phê chuẩn. Lăng Ngạo không giúp hắn, hắn một mình làm mệt muốn chết.
“Lúc nào mới có thời gian?” Lăng Ngạo vừa nghe không có thời gian, lập tức sầm mặt.
“Ba…” Hiên Viên Cẩm muốn nói ít nhất là ba tháng, nhưng vừa thấy mặt Lăng Ngạo sầm xuống, lập tức đổi thành “Ba mươi ngày, cho ta ba mươi ngày ta sẽ mang ngươi đi.”
“Được!” Đợi hắn thêm một tháng nữa vậy, nếu còn dám lấy đủ loại lý do khác đối phó y, y sẽ đóng gói hành trang chạy trốn với Tô Dục lần nữa.
Một tháng này Hiên Viên Cẩm cảm thấy bản thân mệt như con quay, trở về là ngủ, ngày hôm sau tỉnh dậy còn phải tiếp tục quay. Lăng Ngạo thì tốt lắm, ngày ngày lăn trên giường với Tô Dục, lăn đến xương sống thắt lưng đau. Lệnh cho trù phòng ngày ngày làm dược thiện bồi bổ, làm Hiên Viên Cẩm tức muốn chết.
Hắn phát thệ, đêm nay trở về nếu còn không thấy Lăng Ngạo, hắn sẽ không để ý đi nhìn xuân cung của hai người họ, nhưng không ngờ là, sau khi hắn về, Lăng Ngạo đang nằm trên giường chìm vào mơ mơ hồ hồ. Hình như còn đang lẩm bẩm: Còn không về, lão tử cắn chết ngươi!
Ha ha, câu này nghe thật thân thiết. Đã lâu không nghe y nói như thế rồi. Đang cười si ngốc, đột nhiên bị người ôm cổ, sau đó bị cắn môi.
Từ kinh ngạc ban đầu, biến thành chủ động, cắn lên môi ái nhân, Hiên Viên Cẩm thuận thế đè y xuống. Người này thật đúng là yêu tinh, làm hắn mê chết được.
Tiếng thở dốc thỏa mãn từ khoang mũi tiết ra, khóe môi Lăng Ngạo mang theo nụ cười hút hồn, khóe mắt cong lên yêu mị, trong mắt là ba quang lưu chuyển, ái ý nồng dậm tràn ra. “Cẩm, trở về trễ quá đi…” Một tiếng ‘a’ bồi thêm khiến Hiên Viên Cẩm ngọt đến tận xương.
“Tiểu yêu tinh, ăn mật gì hả?” Hiên Viên Cẩm vẫn chưa từng hỏi qua Lăng Ngạo rốt cuộc đã lớn bao nhiêu, nhưng nhìn tính cách này thì biết tuổi tác không lớn bao nhiêu, tính cách cứ như tiểu hài tử. Cho nên, vẫn sủng ái y như trước.
“Nào có?” Lăng Ngạo tiếp tục dùng âm thanh ngọt chết người: “Đợi ngươi bao nhiêu ngày rồi, ngươi cũng không tới, có phải đã quên ta rồi không?”
Hiên Viên Cẩm cảm thấy đây tuyệt đối không phải là Tử Trúc của hắn, chắc chắn là giả mạo. Mắt ưng hơi híp, dùng mục quang thăm dò đánh giá Lăng Ngạo. Nụ cười ngọt ngào trên mặt Lăng Ngạo đông cứng, sau đó khi hoàn toàn không còn kiên nhẫn, rắc một tiếng, nụ cười ngọt ngào rớt bể dưới đất.
“Kháo! Lão tử sáng sớm đã tắm sạch sẽ đóng gói mình đợi ngươi về, ngươi vừa về thì lại dùng ánh mắt đánh giá kẻ địch đó nhìn lão tử, ngươi có ý gì đây? Có phải chán ghét lão tử rồi, a!” Lăng Ngạo nhún vai nhìn người đã phát ngốc, bực bội ngồi dậy, vừa cong lưng mang giày vừa nói: “Thao! Đã nói cái thứ lang con như ngươi, nên qua sinh nhật cẩu thí thì hơn. Dục Nhi, mang bánh kem về, cũng không cần lấy đồ ăn lên nữa, Cẩm vương gia không hiếm lạ!”
Nộ khí bừng bừng đứng lên dự tính đi khỏi, Hiên Viên Cẩm liền kéo y lại vào lòng, rụt rè nói: “Đây mới là bảo bối nhi của ta, vừa nãy ngọt quá, ta có chút không thích ứng.”
“Ngươi mẹ nó, cho ngươi tốt một chút ngươi liền hoài nghi ta, ta phải mắng ngươi, thì ngươi mới thoải mái sao!” Lăng Ngạo mắng ầm ĩ xong nhún vai hai cái, cũng không giãy ra, cuối cùng tức giận nói: “Bỏ lão tử ra, để lát nữa sẽ trễ giờ.”
Hiên Viên Cẩm thả lỏng tay, Lăng Ngạo tức giận trừng hắn một cái, “Dục Nhi, hắn không ăn ta rồi, trực tiếp ăn bánh kem đi.”
Ngoài cửa có người đáp lời, cửa bị mở ra, Tô Dục bưng một cái hộp đi vào, Lăng Ngạo bảo ý bảo Hiên Viên Cẩm mở hộp ra. Hiên Viên Cẩm tuy có chút hồ nghi, nhưng vẫn mở hộp ra. Lăng Ngạo đích thân làm, bánh kem có đặc sắc của thời hiện đại, bánh kem hình trái tim được quét kem đỏ, trên mặt còn viết mấy chữ vàng: Chung ái một đời.
Hiên Viên Cẩm lúc này mới nhớ ra, hôm nay là sinh thần của hắn, chỉ là mấy năm nay chưa từng có ai đặc biệt làm cho hắn thế này, khi hắn trưởng thành đánh trận cũng bỏ qua luôn. Khi nhìn Lăng Ngạo, hắn cảm động nói không ra lời, khóe miệng run rẩy vài cái, nhưng vẫn không nói ra được gì.
Lăng Ngạo cắm ngọn nến nhỏ vào chiếc bánh kem hình trái tim rồi châm lửa, xong lại tắt hết đèn trong phòng, thúc giục: “Cảm động gì, nhanh ước một nguyện vọng, nguyện vọng vào sinh nhật sẽ thành hiện thực.”
Lăng Ngạo kéo hai tay Hiên Viên Cẩm chắp lại, lại bảo hắn nhắm mắt. “Ước đi, rồi chúng ta thổi nến.”
Hiên Viên Cẩm ước xong nguyện vọng, cúi đầu thổi nến, Tô Dục đi thắp lại đèn trong phòng. Lăng Ngạo lấy một chủy thủ nhỏ ra, “Cắt bánh kem đi, chia làm ba phần, mỗi người một phần.”
Bánh kem không lớn lắm, chia làm ba phần, Lăng Ngạo mắt long lanh nhìn Hiên Viên Cẩm cắn một miếng, khi hắn nuốt xuống vội hỏi: “Thế nào?”
“Rất ngọt, có vị hoa quả, rất thơm, rất ngon.” Hiên Viên Cẩm đã bình tĩnh lại tâm trạng vừa rồi, thật sự bị cảm động, người này đã chuẩn bị sinh nhật cho hắn.
“Đã nói mà, ta đã thử nghiệm rất nhiều lần, sao có thể không ngon chứ.” Lăng Ngạo vui vẻ ăn bánh kem.
“Dục Nhi, phân phó trù phòng mang thức ăn lên đi, chúng ta cùng cụng ly.” Bánh kem ăn xong rồi, món ăn cùng rượu cũng được bưng lên, chỉ là những món bình thường phối hợp, sáu món ăn, một bình rượu ngon.
Ba người ngắm trời, nói về dự tính tương lai. Lăng Ngạo càng lúc càng hăng say muốn mở trà quán. Người một khi có tiền sẽ có chút phát sốt, cứ muốn làm chút gì đó. Trước đây mua không ít đất, chính là cho thuê cũng đủ bọn họ sống sau này. Hiện tại còn mua đất? Y phải suy nghĩ một chút.
Tô Dục chỉ cần được ở bên cạnh Lăng Ngạo là được, hắn cái gì cũng không yêu cầu. Hiên Viên Cẩm thân thiết sát tay, hắn hiện tại không thể rời khỏi người này một chút, chuyện ở đây xử lý xong rồi, sẽ đi xem thử những mảnh đất thuộc về họ, Lăng Ngạo thích ở dâu, thì cứ xây một vương phủ ở đó, hắn sẽ dựa theo ý Lăng Ngạo.
Một vò rượu vào bụng, ba người đều khá say. Tô Dục trở về phòng mình, đêm nay Lăng Ngạo thuộc về Hiên Viên Cẩm, hắn không tranh giành.
“Có phải đã đến thời gian ta thưởng thức mỹ thực không?” Hiên Viên Cẩm vừa lên giường đã không thành thật, ép Lăng Ngạo cọ trái cọ phải. Tiểu lang con này, có cọ nữa cũng không thể cọ ra sữa trên người y.
“Đêm nay, ta thuộc về mình ngươi.” Lăng Ngạo chủ động giải khai y sam của Hiên Viên Cẩm, y không chút run rẩy, cũng không có gì phải né tránh mục quang nóng hổi của Hiên Viên Cẩm. Y mỉm cười, dùng cánh tay không thành thật giải khai bó buộc của hai người.
“Ngươi yêu ta chứ?” Hiên Viên Cẩm biết đáp án, nhưng hắn vẫn thích nghe y nói yêu.
“Yêu, ta yêu ngươi.” Cho nên ta nguyện ý tổ chức sinh nhật cho ngươi. Ta yêu ngươi, cho nên, tuy ngươi không chịu để ta làm 1, ta cũng nguyện ý vĩnh viễn nhượng bộ ngươi làm 0, ta yêu ngươi, cho dù toàn thế giới đều phản bội ngươi, ta cũng vẫn ở bên cạnh ngươi.
Những câu này y không nói ra, quá phiến tình đi, y nói không được, y dùng thân thể của mình để biểu đạt tình yêu của y. Đôi chân thon dài quấn lấy eo hắn, từng chút từng chút cọ vào hạ phúc của Hiên Viên Cẩm, xóa vụn ý thức của hắn. Đây đều là biểu hiện y yêu hắn, y thích hắn mạnh mẽ tiến vào, cũng thích hắn liên miên nói ái ngữ trong lúc tình mê.
“Ta cũng yêu ngươi.” Hiên Viên Cẩm phục người xuống, đêm nay, bọn họ thuộc về nhau. Ấn lên môi ái nhân, trong miệng y có vị quế hoa nhưỡng nhàn nhạt, rất thơm, cũng như con người y, càng nếm càng thơm. “Tiểu yêu tinh, sao ngươi lại mê người như thế.” Mút cổ ái nhân, từng chút từng chút hôn lên hầu kết của y, hấp duyện. Lăng Ngạo thoải mái rên dài một tiếng. “Nhanh chút, đừng lâu la nữa.”
“Ngươi đã nói, hôm nay ngươi là của ta, ta muốn làm thế nào, ngươi không thể cản ta.” Hiên Viên Cẩm kéo tay Lăng Ngạo dùng áo cột lên đầu giường, để tránh y loạn cào loạn động. “Này, ngươi đừng loạn a, ta không chịu SM đâu.” Lăng Ngạo trước giờ chưa từng gặp cảnh Hiên Viên Cẩm thi bạo với mình thế này, đương nhiên trừ lần đầu tiên ra. Tình thú trên giường của hai người trên cơ bản cũng rất ít khi bị cột hai tay. Nói không khẩn trương là lừa người.
“Ta không làm loạn, ta chỉ muốn hôn ngươi.” Người ta nói hôn thì thật sự hôn, từng chút từng chút, dùng môi lướt qua thân trên của y, vòng quanh hai điểm hồng, lại cắn một cái, sau đó mút mút, đợi khi nó đứng lên run rẩy trong gió lạnh thì lại dùng đầu răng nhẹ nhàng mài qua, kéo lấy.
“Này!” Lăng Ngạo vốn muốn lên tiếng ngăn cản hắn, nhưng thanh âm từ trong cổ họng phát ra lại vô lực vô cùng, thậm chí nghe vào tai Hiên Viên Cẩm lại giống như đang khích lệ.
“Bảo bối nhi, đừng gấp, lát nữa ta sẽ cho ngươi.” Đầu lưỡi của Hiên Viên Cẩm trượt qua tiểu phúc bằng phẳng của y, lại trượt qua lỗ rốn, dùng đầu lưỡi liếm xuống, dẫn lên từng cơn run rẩy không ngừng của Lăng Ngạo.
“Cẩm, nhanh lên….” Thanh âm của Lăng Ngạo ngắt quãng phát ra, trước đây bọn họ đều là hôn hôn, dùng mật cao là bắt đầu, tiền hí cũng không kéo dài thế này, hôm nay Hiên Viên Cẩm lại khác với bình thường kéo dài thời gian tiền hí, thoải mái thì thật thoải mái, nhưng y cũng cảm thấy hư không, khó nhẫn nại.
Sâu trong thân thể đang kêu gào được lấp đầy, uốn vặn vài cái, người trên thân không phản ứng, hắn đang chơi đùa nơi yếu ớt nhất của y, giống như hài tử mút kem, từng chút từng chút, đến hai viên tròn thì còn gia tăng thêm lực đạo mút mạnh một cái. Thao, mẹ nó đều là nam nhân, ai mà chịu cho nổi.
Lão tử không cần ngươi thổi tiêu, nhanh tiến vào đi.
Tiếng hô hoán trong lòng khi ra ngoài miệng lại biết thành từng tiếng rên rỉ thoải mái, ngay cả bản thân y cũng cảm thấy thanh âm này nghe đến mặt đỏ tai hồng.
“Thoải mái sao? Trước đây không chú tâm những chuyện này, lần này cho ngươi thoải mái đủ.” Hiên Viên Cẩm cười tà ác, Lăng Ngạo nhìn Hiên Viên Cẩm bằng ánh mắt tràn đầy không khí mê say, sao hắn lại gợi cảm như thế, ngay cả thổi tiêu cũng khác với người thường.
Kháo, lão tử hôm nay sắp thoải mái chết rồi. Lát nữa bị ngươi thao hôm sau chắc chắn không xuống nổi giường.
Khi sắp đến đỉnh điểm bạo phát, Lăng Ngạo không tự chủ được nâng thắt lưng lên, động khẩu ấm áp nóng bỏng, bao lấy nơi đó của hắn, thật sự sảng khoái.
Trước mặt lóe lên bạch quang, trong đầu nhất thời trắng xóa, Lăng Ngạo còn đang thở dốc, trước mắt còn đang mơ mơ hồ hồ, Hiên Viên Cẩm đã trèo lên trên người y, mút một chút rồi nói: “Ta yêu ngươi, ngươi đừng rời khỏi ta.”
“Ngốc hay sao? Ta lúc, lúc nào nói phải rời khỏi ngươi?” Thở dốc thật dài, tiêu cự trong mắt Lăng Ngạo cũng đã tập trung lại, nhìn thấy gương mặt lạc lõng của Hiên Viên Cẩm, cứ như giây tiếp theo y sẽ cất cánh bay đi, chìm vào không gian.
Đây là tình huống gì? Ai có thể nói với ta, lão tử đã đóng gói mình đem tặng rồi, hắn còn mang vẻ mặt lạc lõng. Có phải ta phải đích thân đánh đàn nhảy múa ngươi mới thỏa mãn không hả?
/76
|